Những ngày vào thu khi mà nơi tôi ở thiên hạ vẫn còn mặc quần short và áo ngắn tay ra đường, thì nơi đây trời đã bắt đầu có tuyết. Những lớp tuyết non phủ nhẹ trên mặt hồ Geneva, mờ mờ ảo ảo trong khói sương mù buổi sáng nhìn tuyệt vời như một bức tranh làm nao nao lòng kẻ xa nhà.
Buổi sáng thức giấc trong căn phòng khách sạn xa lạ qua một đêm mất ngủ vì nhớ con, nhớ nhà, tự pha cho mình một ly cafe thật đậm trước khi lái xe ra công trường. Ðã hơn hai năm qua mà tôi vẫn chưa quen được với những chuyến công tác cô đơn, một mình lái xe ra phi trường gởi, leo lên chiếc máy bay ngồi chừng hai ba tiếng đồng hồ đến một cái phi trường khác, lại một mình mướn cho mình một chiếc xe, xin cho mình một tấm bản đồ và tiếp tục cuộc hành trình cũng...một mình.
Hãng tôi làm thầu xây cất những nhà máy lọc dầu và hóa chất ở khắp mọi nơi trong nước cũng như ngoài nước. Và tôi, với nhiệm vụ của một kỹ sư điện chịu trách nhiệm cho cả project phải thường xuyên ra công trường trong thời gian xây cất, để trả lời câu hỏi, để xem xét, và thỉnh thoảng chỉ để họ biết tôi ở đó mà không làm ẩu. Việc làm có lẽ thích hợp với một nam kỹ sư nhiều hơn nữ vì phải thường xuyên làm việc với những người thợ to lớn và cọc cằn. Tôi nhớ những ngày đầu khi mới ra công trường gặp mấy ông thợ ngang tàng hống hách lại chưởi thề luôn miệng tôi đã phải cắn môi thật chặt để khỏi bật khóc, nhưng lâu dần cũng quen. Bây giờ thì tôi còn ngang tàng hơn cả mấy ông đó, ai lên tiếng chưởi thề trước mặt tôi là tôi quay mặt bỏ đi ngay cho dù đang trong lúc bàn luận.
Mỗi lần tôi phải đi công tác là Mẹ tôi lại xót xa, bà cứ luôn miệng cằn nhằn tại sao tôi là con gái mà họ lại gởi tôi đi công tác xa nhà. Tôi phải nhắc cho Mẹ nhớ rằng mỗi khi được tăng lương hay tiến chức tôi vẫn đòi hỏi phải được đối xử ngang hàng với những người nam nhân viên khác không lẽ đến hồi đi công tác thì lại nói mình là con gái không đi được? Bụng làm thì dạ chịu đó mà, vả lại nhờ những chuyến đi công tác đó mà tôi đã học hỏi được rất nhiều, những sáng tạo trên mặt giấy không thể nào sánh bằng với thực tế...Chỉ có một điều rằng để mở mang thêm kiến thức cho mình mà phải xa con thì là một bài học quá đắt. Vì vậy thường thì tôi luôn cố gắng để những chuyến đi xa của mình ngắn chừng nào tốt chừng đấy, có khi tôi phải bay đêm để rút ngắn thời gian xa nhà. Ðến nơi, tôi thường mè nheo năn nỉ mấy ông thợ làm cho đến 8 - 9 giờ đêm để tôi có thể bay về vào sáng sớm ngày hôm sau.
Ðường từ khách sạn ra đến công trường hôm nay xe cộ đông như mắc cửi. Tôi vừa cho xe nhích từng tý một, vừa bâng khuâng buồn khi nghĩ đến cuộc cãi vã thật vô lý với chồng tôi trước khi đị Dạo này những cuộc cãi vã như vậy xảy ra rất thường xuyên. Ðôi khi chỉ vì một cái bill trả trễ mà chúng tôi cũng nhằn nhau cho đến sáng, chuyện này nối tiếp chuyện kia, chẳng ai chịu nhường ai lời nào. Ðôi khi tôi lẩn thẩn tự hỏi có phải bây giờ tình yêu đã không còn mà chỉ còn là bổn phận? Anh nói tôi không còn như xưa, tôi trách anh đã thay đổi...Ðâu đó trong khoảng thời gian gần mười năm chung sống chúng tôi đã lạc mất nhaụ Người ta vẫn nói "thà lấy người yêu mình hơn là lấy người mình yêu". Tôi vẫn tự hào rằng mình may mắn khi có được cả hai. Chuyện tình thật đẹp của những năm đại học, một thuở hẹn hò với những bức thư tình ngọt lịm. Những lần trốn học đi chơi, những con đường nhiều cây thưa người với những tên gọi của riêng hai đứa. Những buổi tối ôm điện thoại nói chuyện cho đến sáng mà vẫn chưa hết chuyện. Bây giờ, chỉ câu trước câu sau là chúng tôi đã muốn cãi nhau. Tôi chợt nghe mằn mặn môi khi nghĩ đến một kết cuộc...
Tôi cho xe ghé vào tiệm Krispy Crème mua mấy hộp Doughnuts cho mấy ông thợ, mẹ tôi vẫn dạy "miếng trầu là đầu câu chuyện" nên lần nào tôi lên công trường cũng mua đồ ăn dụ ngọt mấy ông thợ và lần nào thì mấy ông cũng khó chối từ trước những đòi hỏi của tôi. Tôi mua thêm cho mình một ly latte và hai ly cappuccino cho ông construction manager và chú Sơn.
Nghĩ đến chú Sơn tôi mỉm cười một mình, chú là người chỉ huy mấy ông thợ điện ở công trường nàỵ Tôi vẫn còn nhớ hôm ông Mike vô phòng làm việc của tôi hớn hở khoe:
- Vivian này, tôi có một món quà bất ngờ cho cô.
Tôi cười trêu ông:
- Quà gì? có phải ông sắp nói với tôi rằng ông không cần tôi lên đây nữa không? Ông đuổi cổ tôi về với con bởi vì tôi chỉ là con nhỏ kỹ sư điện người Việt Nam vô tích sự?
Ông cười đỏ mặt,lâu lâu tôi lại đem câu chuyện cũ ra để chọc ông. Tôi biết ông Mike gần hai năm nay, ông là người construction manager của cái project đầu tiên của tôị Lần đầu gặp tôi ông đã thở dài ngao ngán và thật tình cờ tôi nghe được lời than vãn của ông với bà thư ký:
- Số tôi đúng là số con rệp mà, được giao cho một cái project phải làm nhanh nhất, lộn xộn nhất và bộ hết kỹ sư rồi sao mà họ gởi cho tôi một kỹ sư điện vừa là con gái vừa nhỏ thó đứng chưa đến bụng thiên hạ thì làm sao mà nói thợ nghe được?
Hôm đó tôi đã tức ông cành hông và quyết phải làm hết sức mình để ông không được xem thường "con nhỏ kỹ sư". Project làm nhanh hơn thời hạn, ít phiền toái nhất và đã tiết kiệm được cho hãng một số tiền không phải là nhỏ. Ngày ăn mừng ông đã cám ơn tôi và thú nhận ông đã quá coi thường tôi lúc đầu. Từ đó tôi và ông trở thành bạn thân. Project nào ông cũng đòi phải có tôi, và ông thường xuyên bao che với xếp lớn cho tôi tự do rong chơi những lúc không có việc làm ngoài công trường.
Ông Mike lắc đầu:
- Ðừng có ham. Cô bị mắc kẹt với tôi rồi, tôi đi đâu là kéo cô theo đó - nói rồi ông giơ tay ra sau vẫy một người:
- Ðể tôi giới thiệu cho cô người electrical superintendent mới nhá. Ðây là Sonny, người đồng hương của cô đó.
Người đàn ông vừa được giới thiệu tiến đến phía tôi giơ tay ra bắt:
- Chào cô Vivian. Nghe ông Mike nói về cô mãi mà hôm nay mới được gặp.
Tôi mỉm cười nhìn người đối diện, ông khoảng trung niên với dáng dấp thư sinh nhiều hơn là vạm vỡ của một người làm công trường. Ông Mike nhìn chúng tôi cười cáo lui:
- Hai người làm quen với nhau đi nhạ Tôi phải đi gọi điện thoại cho mấy nơi.
Người đàn ông hỏi tôi bằng tiếng mỹ:
- Cô bay lên đây sáng nay hở?
Tôi ngập ngừng một chút rồi trả lời bằng tiếng Việt:
- Chú cứ nói tiếng Việt Nam với cháu được rồi. Cháu tên là Hạ Vi.
Người đàn ông thở phào:
- Cám ơn cô, tôi tên là Sơn, tôi không dám tự động nói tiếng Việt với cô vì không biết cô có biết nói tiếng Việt Nam không vì cô nói tiếng mỹ hay quá.
- Chú quá khen thôi, nhưng Vi nhớ Bố Vi vẫn nói rằng không nói được tiếng Việt Nam không có nghĩa là mình nói rành tiếng Mỹ đâu chú à.
Chú Sơn cười:
 - Hạ Vi nói chuyện liến thoắng quá, thảo nào ông Mike cũng phải chịu thua cô.
Ðó là chuyện cách đây hơn nửa năm. Nửa năm làm việc với chú Sơn tôi đã học được ở chú rất nhiều. Tôi chỉ có lý thuyết nhiều nhưng thực tế thì mù tịt. Tôi và chú thường liên lạc với nhau qua điện thoại và email nhiều hơn gặp mặt vì tôi có cả hai, ba cái projects khác nhau nên có khi hơn cả tháng tôi mới lên đây một lần. Mỗi lần đến là tôi lại vội vội vàng vàng làm cho xong việc để đi về nên cũng không trò chuyện nhiều với chú. Cho đến lần vừa rồi, hôm đó tôi làm biếng làm lên dạo chơi trên internet đọc thơ văn thì chú bước vào đứng sau lưng từ lúc nào tôi cũng chẳng hay, cho đến khi chú ho nhẹ tôi mới giật mình quay lại. Chú nhìn tôi chăm chú:
- Chú không ngờ Hạ Vi thích vô mấy cái web-site nàỵ Hạ Vi làm chú đi từ ngạc nhiên nọ đến ngạc nhiên kia đó nha.
Tôi cười:
- Sao kỳ vậy chú?
- Tại vì ở Hạ Vi là tràn đầy những mâu thuẫn. Này nhé lúc mới gặp Hạ Vi chú cứ nghĩ Hạ Vi hiền và nhát lắm đến khi nghe Hạ Vi xì nẹc mấy ông thợ chú mới thấy Hạ Vi chả có thỏ đế tý nào - chú nheo mắt chọc tôi - rồi làm việc với Hạ Vi chú thấy Vi rất cứng rắn và nguyên tắc nhưng rồi hôm nọ thằng Steve bị thương Vi lại hốt hoảng đến bật khóc. Còn nữa, Hạ Vi chọn ngành điện, lại là điện cao thế mỗi lần Vi leo lên mấy cái motor bự nhìn hùng hổ như là con trai tưởng chẳng bao giờ biết mơ mộng thì bây giờ lại biết Vi thích thơ văn. Ðúng là bằng này tuổi rồi mà chú vẫn chẳng hiểu đàn bà con gái tý ty nào cả.
Tôi định nói "hèn chi chú bị vợ bỏ" nhưng lại không dám nên chữa lại:
- Người ta vẫn nói đàn bà là một sinh vật khó hiểu mà chú. Vi cũng đâu ngoại lệ được.
Tôi thích thú khi biết được rằng chú Sơn cũng là con mọt sách. Chú kể cho tôi nghe hồi đó chú mê văn chương lắm, chú định thi vô đại học văn khoa nhưng bố mẹ chú cản nói học văn khoa có vẻ yếu đuối quá nên muốn chú vô luật khoa. Tôi trêu chú:
- Rồi chú có "để người tên Duyên đau khổ muôn niên" không?
Chú lắc đầu:
- Ðau khổ muôn niên thì chỉ có chú thôi Vi ơi. Nhưng chú không có duyên với luật nên mất nước trước khi chú có dịp đặt chân đến giảng đường.
Chú đọc đủ mọi sách, tiếng Việt cũng như tiếng mỹ, tôi hỏi đến cuốn sách nào chú cũng đã đọc qua. Cả buổi chiều hai chú cháu vừa làm việc vừa bàn luận văn chương. Ngày hôm sau, trước khi tôi từ giã mọi người để ra phi trường, chú Sơn đưa cho tôi một cái binder thật dầy dặn dò:
- Chú cho Hạ Vi mượn cái này đem lên máy bay đọc cho đỡ buồn.
Ngồi trên máy bay, tôi xuýt làm rơi ly nước trên tay khi mở cái binder, đó là một xấp thơ viết tay, trang đầu tiên là mấy dòng chữ của chú Sơn viết trên một cái post-it notes:
" Hạ Vi thân,
Ðã lâu rồi chú mới lại muốn chia xẻ với người khác những phút giây lãng mạn của chú. Ðây là những bài thơ chú viết những lúc thật một mình. Ðọc để thấy "đàn ông" cũng có những "khó hiểu" như đàn bà vậy Vi nhé..."
Những bài thơ của chú phần lớn là thơ tình. Những bài thơ ngập đầy nuối tiếc nhưng tuyệt nhiên không hờn trách. Chuyện của chú tôi đã có lần nghe ông Mike kể lại, chú làm cho hãng này đã lâu. Chú đi theo ông Mike từ công trường này qua công trường khác và rất thích công việc. Nhưng rồi chú lập gia đình và vợ chú không thích chú vắng nhà thường xuyên. Cách đây năm năm chú theo lời vợ xin nghỉ việc để dọn nhà qua California. Nhưng rồi vợ chồng chú li dị và chú lại trở về làm với ông Mike. Lúc ông Mike kể cho tôi nghe ông đã chọc tôi "đàn bà tụi bay mà, được đàng chân là lân đàng đầu", tôi đã bĩu môi "mấy ông chỉ giỏi đổ thừa, biết đâu chẳng phải là lỗi của ổng...".
Thời khoá biểu hôm nay của chúng tôi thật bận rộn. Phải cho tất cả các máy móc chạy thử trước khi bàn giao nhà máy lại cho chủ. Tôi rất ghét những vụ start-up này vì chẳng biết bao giờ mới có thể về nhà được. Chỉ cần một cái máy không chạy là tôi không rời công trường được. Mỗi lần đi start-up chồng tôi lại dặn là "chừng nào em ra đến phi trường hãy gọi điện thoại về cho anh" vì tôi cứ hẹn lần hẹn lữa "mai em về" và cái "mai" đó đôi khi kéo dài cả gần tuần lễ. Tôi trả lại cho chú Sơn tập thơ của chú cùng với ly capuccino:
- Lâu lắm rồi Vi mới được một ngạc nhiên thú vị như vậỵ Cám ơn chú.
Chú nháy mắt với tôi rồi lại trở về với công việc. Giờ ăn trưa hai chú cháu ngồi gặm cái chicken burger bàn chuyện, tôi hỏi chú:
- Chú nghĩ ngày hôm nay xong không?
Chú hăng hái:
- Chắc là xong đó Vi à. Cũng may lần này không bị trục trặc nhiều. Sáng mai Vi bay về hở?
Tôi gật đầu:
- Vi cũng hy vọng là xong, vì tuần tới phải lên Denver nên không muốn ở đây lâu.
Chú nhìn tôi thương hại:
- Ði xa gia đình vầy cũng khó cho Vi quá hở? Nhớ chồng con.
- Nhớ con thôi chú ạ. Còn chồng thì xa nhau đỡ cãi nhau...
Tôi giật mình ngừng lại, tôi vốn không thích than thở với ai về chuyện của mình. Tôi sợ phải nhìn những ánh mắt thương hại. Chú Sơn vờ như không để ý nói khẽ:
- Hạ Vi lên trên này mấy lần rồi nhưng chắc chưa đi hết khu Lake Geneva này đâu phải không? Ngoại trừ mấy chỗ shopping.
- Chỗ shopping là đủ rồi chú. Còn mấy cái chỗ khác thì có gì mà vui? - Tôi le lưỡi chọc chú thầm cám ơn chú đã đổi đề tài.
- Tối nay nếu xong việc sớm chú mời Vi đi ăn tối với chú được không? Ở đây có cái piano bar bán đồ ăn pháp ngon lắm.
Tôi gật đầu không một chút lưỡng lự. Chú đi rồi tôi mới ngẩn ngơ với chính mình, từ hồi đi làm tôi đã đặt ra một thông lệ cho mình rằng không bao giờ đi ăn riêng rẽ với bất cứ người đàn ông nào cho dù có tình ngay đến đâu. Những lần đi công tác tôi thường order room service rồi ở trong phòng coi tivi hay siêng lắm thì chạy đi mua đồ to-go về ăn. Chồng tôi thường nói "em phải hoà đồng với mọi người thì mới làm việc được, anh không ghen đâu". Tôi thường giải thích với anh rằng tôi làm vậy là cho riêng tôi không phải vì sợ anh ghen. Vậy mà hôm nay tôi đã nhận lời đi ăn tối với chú Sơn thật thản nhiên giữa một thành phố xa lạ...
Buổi chiều trở về khách sạn tôi đã đứng lưỡng lự trước tủ quần áo rất lâu, không biết chọn cho mình bộ quần áo nào để đi ăn tối với chú Sơn. Y phục của tôi cho những lần ra field thường chỉ là mấy cái quần jean và áo jacket. Tôi có đi đến đâu đâu mà đem đồ để diện làm gì? Bây giờ thì tôi lại tiếc rẻ mình đã không đem bộ quần áo nào coi cho có vẻ "tiểu thơ" một chút...Tôi tròn mắt nhìn chú Sơn khi gặp chú dưới lobby của khách sạn. Chú mặc một cái áo jacket đen ra ngoài cái áo cổ lọ nhìn phong trần và đẹp trai khác hẳn với hình ảnh chú mỗi ngày tôi gặp ngoài công trường. Chú cười khi tôi đem ý nghĩ này nói với chú:
- Chú đã nói hôm nay chú mời Hạ Vi đi ăn rồi, không cần phải khen nịnh chú đâu.
Nhà hàng chú đưa tôi đến là một nhà hàng Pháp thật sang trọng. Tôi nhìn xuống bộ quần áo mình đang mặc nhăn mũi nói:
- Nhìn Vi giống con bé lọ lem quá hở?
Chú Sơn cười gật đầu:
- Hạ Vi giống cô bé lọ lem nhưng mà là cô bé lọ lem sau khi gặp bà tiên.
Tôi bắt chước chú đáp lại:
- Vi không trả tiền hôm nay đâu, chú khỏi cần nịnh.
Hai chú cháu cùng cười. Những tiếng cười kéo dài suốt bữa ăn tốị Ðã lâu, lâu lắm rồi tôi mới có được một buổi tối thật thoải mái và vui như vậỵ Chú Sơn nhẹ nhàng săn sóc cho tôi từng tý một. Tôi nhìn người đàn ông trước mặt chợt thấy hồn chơi vơi với những rung động của một thời đã xa. Chú chợt nhìn tôi chăm chú rồi thở dài:
- Có những lúc như thế này chú lại hối hận mình đã bỏ thuốc lá.
Tôi ngơ ngác:
- Tại sao vậy chú?
- Tại ngồi trước mặt Hạ Vi chú bỗng thấy tay chân mình thừa thãi, nếu có điếu thuốc để cầm chắc đỡ hơn - chú cười nhẹ - nghe có vẻ giống cậu con trai mười tám tuổi hơn là ông già hơn bốn mươi phải không Vi?
Tôi đỏ mặt tránh tia nhìn của chú, lấy cái muỗng cafe múc những bọt whip-cream trên ly Irish coffee cho vào miệng. Chỉ một đêm nay thôi tôi có thể cho phép mình quên mất mình đã có chồng không nhỉ? Quên những cuộc cãi vã, quên cái không khí nặng nề trong gia đình, quên trách nhiệm, quên những điều lễ giáo mà tôi đã được giáo dục... Quên hết, để chỉ còn nhớ mình vẫn còn một con tim biết thở miệt mài và người đàn ông rất chững chạc và tình tứ trước mặt. Có thể nào...
Chú Sơn hỏi:
- Sao Hạ Vi không khuấy ly cafe lên mà ngồi ăn whip-cream không vậy?
Tôi cười:
- Vi thích nếm cái vị ngọt ban đầu xong rồi mới uống đến cafẹ
- Nhưng như vậy đến cuối cùng ly cafe sẽ đắng lắm.
- Lúc đó thì Vi sẽ cho thêm đường chú ạ. Vi ít khi nào uống cafe buổi tối lắm, đêm nay chắc khó ngủ rồi.
Chú Sơn trả lời thật khẽ:
- Lâu lâu thức một đêm cũng thú vị lắm Vị Chú làm hoài đó chứ...
Tôi định nói với chú rằng đêm nay tôi khó ngủ có lẽ không phải vì ly cafe mà vì buổi tối hôm naỵ Vì ánh mắt của chú giữa một khung cảnh mờ ảo trong tiếng dương cầm du dương... Ðúng lúc đó thì người nhạc sĩ dương cầm dạo bản nhạc Fur Elise của Beethoven, bản nhạc thật quen thuộc mà con trai tôi vẫn đàn cho tôi nghe mỗi buổi tối. Giận chồng tôi cũng chẳng gọi phone cho con. Chỉ một lời nhắn thật ngắn ngủi trong máy vào giờ mà tôi biết cả hai cha con đều không có ở nhà. Lời nói trên môi như bị tắc nghẹn. Tôi bỗng nhớ con đến quắt quaỵ Chú Sơn nhận ra vẻ thay đổi của tôi hoảng hốt:
- Hạ Vi có sao không?
Tôi nhìn chú cười méo xệch:
- Ông nhạc sĩ đang đánh bản nhạc mà con trai Vi vẫn đánh cho Vi nghe hàng đêm.
Chú ngạc nhiên:
- Chú tưởng con trai Vi còn nhỏ lắm chứ?
- Vâng, nó mới sáu tuổi thôi chú.
p - Wow, sáu tuổi mà đã chơi được nhạc của Beethoven, thiên tài đó nha.
Tôi hãnh diện:
- Không thiên tài đâu chú, chẳng thích học đàn tý nào tại mẹ bắt thôị Nhưng chú biết đó ai học đàn piano cũng thích bài Fur Elise này, Vi thích lắm nhưng chẳng biết đàn chỉ gõ gõ vài notes thôị Nó biết mẹ mê bài này nên từ hồi mới đi học là đã đòi cô giáo chỉ cho đánh bài này, tối nào cu cậu cũng tập nên đánh bản nhạc này hay lắm.
- Cậu bé thương mẹ quá.
Tôi cúi đầu mắc cở với chính mình:
- Vâng, nó thương mẹ lắm chú ạ. Cái gì cũng chỉ có mẹ là nhất thôị Mỗi lần Vi đi công tác như thế này nó nhớ lắm.
Tôi ngẩng đầu nhìn chú:
- Mình về được không chú? Vi muốn về phòng gọi điện thoại về cho nó trước khi nó đi ngủ.
Chú gật đầu:
- Ðể chú đưa Vi về.
Tôi im lặng suốt đoạn đường về khách sạn. Chú Sơn cũng tôn trọng không nói với tôi tiếng nào. Tôi thấy mình thật có lỗi với chú Sơn và với chồng con. Tôi đã lợi dụng chú để tìm lại những gì mình đã mất với chồng. Tôi chợt nhớ đến câu nói mình đã nói với chú Sơn về ly Irish coffee, "Vi thích cái vị ngọt ban đầu" vâng, tôi đã nếm hết cái ngọt ngào của những ngày là tình nhân và những năm tháng đầu của hôn nhân. Bây giờ khi ly cafe đã bắt đầu đắng thì tôi lại từ chối bỏ thêm đường. Hình như tôi còn đang định bỏ ly cafe đó đi để tìm cho mình một ly cafe mới cho tôi được lại lần nữa nếm những bọt whip-cream trên mặt. Tôi chẳng thế nào nhớ nổi lần sau cùng mình không gắt gỏng với chồng, tất cả những gì anh làm đều chướng tai gai mắt với tôị Tôi đòi anh phải làm những vần thơ tình tứ như chú Sơn mà quên rằng anh chẳng có phút giây nào "thật một mình", anh phải lo cho con những ngày tôi vắng nhà và phải "đấu trí" với tôi những ngày tôi ở nhà. Không biết từ lúc nào tôi đã coi anh là nguyên nhân của tất cả những gì không hoàn hảo trong cuộc đời mình mà quên đi rằng có lẽ anh cũng là nạn nhân của cuộc sống như chính tôi...
Mắt tôi mờ đi trong bóng đêm.
Chú Sơn cho xe vào parking của khách sạn, im lặng một chút rồi chú đặt tay trên bàn tay tôi:
- Hạ Vi à, Vi chưa làm một điều gì để phải bối rối như vậy đâu Vi.
Tôi nhìn chú, trong khoảnh khắc chợt hiểu mình thêm, cười thật hồn nhiên:
- Vâng, cám ơn chú thật nhiều. Chú về đi đừng đưa Vi vô nhé.
Chú gật đầu:
- Chú đợi Vi lên phòng bật đèn lên chú ngồi dưới này nhìn thấy xong chú sẽ về.
- Vâng, good night chú.
Tôi lên trên phòng của mình, bật đèn lên, rồi đứng nép bên trong tấm màn cửa nhìn xuống. Chú Sơn de xe ra, nhìn lên phòng tôị Tôi thấy Chú khựng lại một hồi thật lâu rồi mới cho xe đị Tôi thầm thì:
- Chú Sơn ơi, chú là một người bạn tốt. Nhưng Vi sẽ không trở lại nơi này nữa đâụ Vi chỉ gặp lại chú khi tâm hồn mình thật bình yên. Tạm biệt chú.
Tôi giơ tay khép nhẹ tấm màn cửa, quay người vô sửa soạn hành trang cho một cuộc trở về... 11/21/02
 

Xem Tiếp: ----