Quan Sơn Nguyệt suy tư một chút, đoạn hướng qua Lạc Hành Quân hỏi: – Nhân nói đến Thất Độc Thủ Pháp, Lạc tiền bối lại đề cập luôn về Phi Đà Lệnh, sau cùng cho biết là Hồ Hải Dị Tẩu có dính dấp trong vụ, chẳng hay mối tương quan giữa những sự việc đó như thế nào?Lạc Hành Quân lắc đầu:– Đừng tìm hiểu, những sự việc đó chẳng mảy may liên quan đến các hạ.Quan Sơn Nguyệt chỉnh sắc mặt:– Liên quan chứ, tiền bối! Liên quan trọng đại! Chủ nhân Phi Đà Lệnh có chủ trương đối lập với tại hạ kia mà! Đã một lần rồi, người đó có tìm đến tại hạ, và trong tương lai, y và tại hạ sẽ còn gặp nhau nhiều lần nữa. Cứ như sự suy đoán của tại hạ, thì sự tình liên quan đến gia sư không ít vậy! Liên quan đến gia sứ tức nhiên liên quan đến Minh Đà Lệnh, mà tại hạ thì hiện là thừa kế môn nhân của gia sư, chấp chưởng Minh Đà Lệnh!Lạc Hành Quân giật mình, nhìn sững chàng, hỏi:– Có sự việc như vậy à?Quan Sơn Nguyệt gật đầu:– Chẳng dám giấu tiền bối, Phi Đà Lệnh Chủ có ước hẹn với tại hạ, sẽ gặp nhau tại Đại Tán Quan, trong lần tại hạ chạm mặt với y, có Bành Cúc Nhân tiền bối chứng kiến, cuộc chạm mặt đó cách nay chẳng lâu gì. Bành tiền bối có cho tại hạ biết là, muốn gặp lại gia sư, tuyệt đối tại hạ không nên đánh bại Phi Đà Lệnh chủ!Lạc Hành Quân trợn mắt:– Phi Thiên Dạ Xoa tiết lộ với các hạ nhiều điều quá chừng! Mà toàn là những việc khó!Quan Sơn Nguyệt hỏi gấp:– Tiền bối có thể chỉ điểm cho tại hạ những điều hữu ích chăng?Lạc Hành Quân cười khổ, lắc đầu, đáp:– Không thể rồi! Già cũng như các hạ, mỗi người đều có nỗi khổ tâm riêng biệt! Trong lắm trường hợp, chúng ta phải tự nhận là bất lực, dù chúng ta muốn làm những gì hữu ích cho nhau!Quan Sơn Nguyệt bực tức vô cùng, Bành Cúc Nhân úp mở với chàng, rồi bây giờ Lạc Hành Quân và vợ chồng Lạc Tương Quân cũng úp mở luôn, thế là nghĩa làm sao? Tại sao tất cả đều dứ bí mật đối với chàng, dù họ là bằng hữu của sư phụ chàng, dù họ biết chắc chàng là đệ tử của sư phụ chàng?Chàng lẩm nhẩm:– Tiểu Tây Thiên! Long Hoa Hội! Phong Thần Bảng hừ, phải có một ngày nào đó, mình khám phá tất cả những bí mật quanh những danh từ này mình sẽ công bố trước giang hồ...Bọn Lạc Hành Quân biến sắc.Lạc Hành Quân và Liễu Sơ Dương cùng đứng lên, cùng bước gấp đến, kèm hai bên tả hữu Quan Sơn Nguyệt. Còn Lạc Tương Quân thì chỏi hai tay lên thành ghế, trong thế sắp sửa bay mình đến chàng.Quan Sơn Nguyệt giật mình, hấp tấp hỏi:– Ba vị tiền bối định làm gì thế?Tất cả đều trầm trong tình trạng đó, một lúc lâu, Lạc Hành Quân thở dài, bà bỏ cái giọng khách sáo, đổi lối xưng hô không gọi chàng bằng hai tiếng các hạ nữa. Bà thốt:– Quan hiền điệt! Vì thiện cảm đối với hiền điệt, vì giao tình đối với Độc Cô Minh, già có lời này, thẳng thắn nói với hiền điệt, mong hiền điệt tiếp nhận...Quan Sơn Nguyệt thở dài:– Có phải tiền bối định bảo tiểu điệt giả vờ bại trước Phi Lạc Đà?Lạc Hành Quân lắc đầu:– Không phải vậy, dù rằng hiền điệt có ý bại trước Phi Lạc Đà là có lợi cho Độc Cô Minh, già cũng không khuyên hiền điệt phải làm. Già và các vị biết rõ Độc Cô Minh hơn ai hết, lão ấy đã trao Minh Đà Lệnh cho hiền điệt, là lão hy vọng nơi hiền điệt rất nhiều, khi nào lão tán đồng cho hiền điệt hành động như vậy?Quan Sơn Nguyệt thốt gấp:– Nếu tiểu điệt để cho Phi Lạc Đà đánh bại là điều bại cần thiết, có lợi cho gia sư, thì thú thật với các vị tiểu điệt sẵn sàng hy sanh cá nhân mình.Lạc Hành Quân cao giọng:– Sở dĩ Bành Cúc Nhân bảo hiền điệt như vậy, là vì bà ấy không hiểu rõ tâm ý của Độc Cô Minh, cho nên cái việc chiến đấu tại Đại Tán Quan sắp tới đây, hiền điệt không cần gì phải cố ý thủ bại, trái lại bọn già con mong mỏi hiền điệt chiến thắng nữa là khác. Già chỉ đề cập đến một việc cấp thiết hơn, mà hiền điệt cần phải làm, nếu thật sự hiền điệt quyết tâm đền đáp ơn sâu của sư phụ.Quan Sơn Nguyệt ngưng trọng thần sắc, hỏi:– Tiểu điệt phải làm sao?Lạc Hành Quân chỉnh nghiêm gương mặt:– Những gì hiền điệt vừa nói đó, hãy bỏ qua. Vĩnh viễn hiền điệt nên quên đi, là được.Quan Sơn Nguyệt toan nói gì, song Liễu Sơ Dương nghiêm giọng chặn lại:– Chỉ vì bọn lão phu có mối giao tình rất thâm hậu với sư phụ hiền điệt, nên mới khuyến cáo hiền điệt như vậy. Chứ nếu không thì, sau khi hiền điệt tuyên bố câu đó, bọn lão phu đã...Quan Sơn Nguyệt giật mình:– Bảo làm sao?Lạc Tương Quân lạnh lùng đáp:– Giết ngươi để diệt khẩu chứ còn làm sao nữa?Hai người kia gọi chàng là hiền điệt riêng bà này chưa chịu dùng danh từ đó, đủ biết bà chưa hài lòng về chàng.Quan Sơn Nguyệt kinh hãi.Liễu Sơ Dương mỉm cười:– Thôi mà, Tương Quân! Hắn dù sao cũng chỉ là một kẻ hậu sanh, chấp hắn làm gì, cho hắn hoang mang!Lạc Tương Quân «hừ» một tiếng:– Tiểu tử cứ buông lung lỗ mãng, sớm muộn gì đại sự của chúng ta cũng phải hỏng...Lạc Hành Quân cười nhẹ:– Hiền muội nói quá lời, sự tình làm gì nghiêm trọng đến như thế chứ? Ngu thơ nhận thấy hắn có phần nào giống Độc Cô Minh, thuở tráng niên Độc Cô Minh cũng có tính khí như hắn. Theo ngu thơ nghĩ thì nếu sau này, sự thể có cải biến khả quan, thì cái công của hắn góp vào không nhỏ đâu!Bà không nói đại cuộc thành tựu, bà chỉ nói cải biến khả quan, như vậy là bà đánh giá Quan Sơn Nguyệt khá cao đó.Sở dĩ bà không nói hai tiếng thành tựu, là vì bà không muốn khích nộ Lạc Tương Quân, bà ấy đang hận Quan Sơn Nguyệt không được kín đáo, nếu khen dồi chàng thì có khác nào phản đối Lạc Tương Quân và cho rằng quan niệm của Lạc Tương Quân về Quan Sơn Nguyệt sai lầm?Lạc Tương Quân thấy chị khuyên giải, và chồng cũng dàn hòa, nên dịu thần sắc lại. Bà thốt:– Nếu hắn biết là sau này hắn có một phần trách vụ trong đại cuộc, thì ngay từ bây giờ, hắn phải tập luyện thế nào cho tâm tình được bình tĩnh, có như vậy hắn mới tự ái, tự trọng, và giữ gìn kín đáo những bí mật hắn được biết do sự tiết lộ của chúng ta! Tiểu muội không mong gì hơn là hắn tự tân để trở thành con người hữu dụng.Để khỏa lấp diễn tiến vừa qua, tạo cái không khí ngột ngạt phần nào, Lạc Hành Quân gọi con gái:– Tiểu Hồng, các ngươi vất vả trọn đêm, hẳn phải nhọc và đói, vậy ngươi vào nhà trù, bảo chúng làm gấp mấy món gì đó, ăn đi cho no, rồi nghỉ ngơi. Ta cần thương lượng một vài việc với dì và dượng ngươi, nên không thể tiếp đãi khách được! Ngươi hãy thay mặt ta.Đúng là bà mượn cái cớ đãi khách ăn uống để đuổi khéo Quan Sơn Nguyệt và Lưu Tam Thái ra khỏi sảnh đường.Tự nhiên Quan Sơn Nguyệt thừa thông minh để hiểu cái ý ngầm của bà, không đợi Lạc Tiểu Hồng mời, chàng tự động đứng lên, điểm một nụ cười, thốt:– Nếu tiền bối không nhắc, chắc tiểu điệt cũng quên đói luôn!Lạc Hành Quân giục:– Hồng nhi, ngươi có nghe Quan hiền điệt nói đó không? Khách vừa đến, ngươi chẳng lo tròn phận sự chủ nhân, để khách kêu đói như vậy, thì còn thể thống gì cho Tà Dương Trang của chúng ta nữa chứ? Hãy đưa gấp Quan đại ca ngươi vào phòng ăn đi!Lạc Tiểu Hồng ngây thơ, nào biết ý tứ thầm kín của mẹ và lời tắc trách của Quan Sơn Nguyệt, vội gọi:– Thế thì mình đi, Quan đại ca và Lưu huynh! Cũng tại đại ca đấy, nghe đói mà không bảo sớm cho tiểu muội biết!Nàng đứng lên, bước ra ngoài, đưa Quan Sơn Nguyệt và Lưu Tam Thái đến phòng ăn.Nhìn theo Quan Sơn Nguyệt đến lúc chàng khuất dạng, Lạc Hành Quân khẽ thở dài, thốt:– Độc Cô Minh được liệt danh trong Thần Bảng, kể ra cũng phải. Lão ta cao minh hơn chúng ta nhiều, nhìn vào gã đệ tử của lão, nhận xét cách giáo huấn của lão, chúng ta phải phục ngay! Con ruột của ngu thơ, chưa sánh được một phần nào của Quan Sơn Nguyệt vậy! Con ruột của mình, mà mình không giáo huấn được như lão giáo huấn đệ tử, thật là đáng thẹn!Liễu Sơ Dương thấp giọng:– Hoàng Hạc là người duy nhất được chuẩn cho lộ diện trên giang hồ, điều đó chứng tỏ Hội chủ khoan dung đặc biệt! Chúng ta mong rằng trong tương lai, tiểu tử đó sẽ thành tựu phi thường, được vậy, chúng ta cũng hả dạ phần nào!Lạc Hành Quân trầm ngâm một lúc:– Việc thì lớn, mà chỉ có mỗi một mình Độc Cô Minh đảm trách, ngu thơ chỉ sợ khó thành công! Có lẽ chúng ta phải tiếp trợ lão một tay!Lạc Tương Quân ngưng trọng thần sắc:– Tính như thơ thơ cũng được, song tiểu muội lại sợ chúng hay ra chúng sẽ vịn vào cái cớ đó, tắc trách hành động của chúng. Như vậy càng sanh khó khăn thêm cho chúng ta!Liễu Sơ Dương mỉm cười:– Chẳng sao đâu, chúng ta cứ ngầm giúp Độc Cô Minh cần gì phải ra mặt công khai mà sợ chúng quy trách nhiệm về chúng ta? Mà dù cho chúng có biết được đi nữa, tiểu đệ nghĩ cũng vô hại, bởi ngày nay Phi Đà Lệnh đã xuất hiện rồi, mà Phi Đà Lệnh xuất hiện là rõ ràng với cái ý khiêu chiến chúng ta. Địch đã ra mặt, chúng ta không nên quá ràng buộc lấy mình trong ước thúc.Cả ba cùng cười, rồi họ thì thầm bàn luận với nhau, chứ không nói lớn tiếng như trước.Cả ba có biết đâu, Quan Sơn Nguyệt còn ẩn nấp phía sau bình phong, nghe ngóng. Phần đầu câu chuyện, chàng nghe rất rõ, nhưng đến lúc bọn Lạc Hành Quân thì thầm, thì chàng đành chịu, chẳng làm sao nghe được một tiếng nào.Không nghe được, thì còn đứng đây làm gì, lỡ ra Lạc Hành Quân phát hiện, thì thêm rắc rối.Chàng nhón chân, chạy theo Lạc Tiểu Hồng.Lạc Tiểu Hồng hỏi:– Đại ca có hiểu được gì về câu chuyện bàn bạc giữa mẹ tôi và dì dượng chăng?Quan Sơn Nguyệt đang dao động tâm tư vì nhiều nghi vấn hiện lên, cố làm ra vẻ thản nhiên, mỉm cười đáp:– Không hiểu rõ lắm, thoạt đầu các vị ấy còn nói lớn một chút, sau cùng thì họ thì thầm với nhau, ngu huynh chẳng nghe gì được. Chừng như họ bàn cách đối phó với lão chèo đò ngày mai vậy!Chàng không muốn nói thật, bởi nghĩ rằng, có nói cho Lạc Tiểu Hồng nghe, nàng cũng chẳng biết gì. Chính chàng còn mù mờ về sự việc đó, thì nàng làm sao hiểu nổi?Lạc Tiểu Hồng lắc đầu, hằn học:– Thật tôi không ngờ mẹ có nhiều bí mật quá chừng!Quan Sơn Nguyệt thở dài:– Ngu huynh thú thật, không hiểu nổi lịnh đường! Cứ nghe lịnh đường và hai vị tiền bối kia úp mở mãi, ngu huynh hoang mang vô cùng!Lạc Tiểu Hồng suy nghĩ một lúc, vụt hỏi:– Đại ca có thể cho tôi cùng đi đến Đại Tán Quan trong kỳ ước hội tới đây với Phi Lạc Đà chăng?Quan Sơn Nguyệt toan từ khước, nhưng có một ý niệm nơi tâm tư, chàng mỉm cười đáp.– Được chứ! Có hiền muội đi theo thì càng có lợi cho ngu huynh. Hiền muội có tiên pháp thần kỳ, biết đâu chẳng có dịp giúp ngu huynh chuyển nguy thành an? Tuy nhiên, hiền muội có đi được hay không, cũng còn tùy ở quyết định của lịnh đường. Ngu huynh chắc là lịnh đường cũng không khứng cho hiền muội dấn thân vào kiếp sống giang hồ đâu!Lạc Tiểu Hồng mỉm cười:– Mẹ cho phép, thì tôi đi công khai, mẹ cấm đoán, tôi lén mà đi! Bây giờ tôi thấy thích cái lối sống của khách giang hồ quá chừng. Tôi muốn noi gương Quan đại ca, làm sao cho thiên hạ biết đến mình, làm sao cho mình trở thành một nữ hiệp khách!Quan Sơn Nguyệt còn biết nói sao? Chàng chỉ nhếch một nụ cười khổ!–––– oo –––– Thời khắc đã chuyển từ tỵ sang ngọ.Tại sảnh đường, trong Tà Dương Trang, một tiệc rượu tươm tất đã được dọn ra. Quanh bàn tiệc có hai nam, ba nữ.Ngồi quanh bàn tiệc, không ai khác hơn là bọn Lạc Hành Quân. Họ đang chờ Hồ Hải Dị Tẩu đến.Để cho bớt nôn nóng trong khi chờ đợi, họ mượn cuộc kéo dài thời gian, có cuộc rượu, họ quên đi phần nào ước hẹn hôm nay, và như vậy họ không khẩn trương lắm. Bởi, dù sao họ cũng khẩn trương, dù sao thì Hồ Hải Dị Tẩu cũng là một đại địch của họ. Trong khi họ chưa nắm vững cái cơ tất thắng, tự nhiên họ phải lo ngại.Bởi cuộc chiến sắp khai diễn, phải là một trường long tranh hổ đấu, Lưu Tam Thái tự lượng sức mình, chưa xứng đáng làm đệ tử của một ai trong Tà Dương Trang, thì y cần chi phải góp mặt? Đến cả người kém nhất là Lạc Tiểu Hồng, y cũng chẳng thắng nổi, sự có mặt của y chẳng giúp ích gì cho Trang chủ Tà Dương Trang trái lại còn gây vướng bận cho người khác phải lưu tâm bảo vệ y.Do đó, y phải đứng ngoài vòng, xa xa, nấp một chỗ nào đó, kín đáo để xem mọi người động thủ, học cái hay cái giỏi của người.Quanh bàn tiệc, có năm người, hai nam, ba nữ.Ba nữ, dĩ nhiên là Lạc Tiểu Hồng, Lạc Hành Quân và Lạc Tương Quân.Hai nam chính là Liễu Sơ Dương và Quan Sơn Nguyệt.Trong năm người, ai ai cũng giữ được thần sắc an tường, chỉ có Lạc Tiểu Hồng thì biểu lộ phần nào vẻ khẩn trương ra mặt. Khẩn trương, là nàng muốn cuộc chiến khai diễn gấp, chứ chẳng phải là nàng khiếp sợ. Cho nên, trong vẻ khẩn trương, có thoáng hiện niềm phấn khởi.Còn gì thích thú cho nàng bằng có cuộc chiến xảy ra, nàng sẽ thi thố tài ba bằng thích. Từ ngày học vũ công đến nay, có khi nào nàng có dịp đánh sướng tay đâu?Mẹ nàng cấm đoán nàng sanh sự với người đời, thì chắc chắn là trọn cái kiếp sống của nàng, cầm như không phương dùng sở học. Trong khi nàng tuyệt vọng, thì có cuộc hẹn ước này. Bảo sao nàng không phấn khởi?Nàng không cần nghĩ đến cái việc ai thắng, ai bại, nàng không cần hiểu là sau cuộc chiến này nếu mẹ nàng và dì dượng nàng bại, thì sự nghiệp của mẹ nàng đi đời, mẹ con nàng sẽ bơ vơ không nơi nương tựa...Nàng chỉ biết là chốc nữa đây có cuộc đánh nhau, trong đó có nàng tham gia, mặc sức cho nàng tung hoành...Cái nhiệt náo sắp đến làm cho nàng khẩn trương.Bốn người kia trầm lặng, chỉ có mỗi một mình nàng, day sang người này, hỏi một câu, day sang người nọ hỏi một câu. Rồi nàng bực tức, tại sao cái lão quái vật đó cứ dần đà mãi không chịu đến gấp cho nàng xuất thủ.Liễu Sơ Dương tỏ ra là con người trầm tĩnh nhất trong bọn.Chừng như lão ta chẳng hề chú ý là chốc nữa đây, đại địch sẽ đến, đến để xin mỗi người một chút máu. Lão ung dung cầm bình rượu, ung dung rót, từ từ uống cạn rồi lại rót, rót đến cạn luôn, tuy lão không uống gấp, song lão uống mãi.Uống mãi, dù uống ít, cũng thành nhiều. Cuối cùng, lão cảm thấy ngà ngà say.Lạc Tiểu Hồng khuyên:– Uống ít một chút chứ, dượng! Lỡ ra dượng say, thì đại sự hỏng bét đấy!Liễu Sơ Dương bật cười khanh khách:– Dượng mà say, thì trên đời này có ai uống rượu mà chẳng say? Say sao được mà say, hở điệt nữ! Dượng đang mượn rượu giải sầu đây, sầu chưa giải thì rượu làm say dượng sao nổi? Một say giải tỏa sầu vạn cổ! Một say thôi! Nếu ngày ngày đều say, thì đời dượng là một vườn hoa, hoa muôn sắc, hoa không tàn, hoa tồn tại đủ bốn mùa!Lão lại cười vang.Lạc Tiểu Hồng lắc đầu:– Ai khác thì có thể là có sầu, chứ dượng mà cũng có sầu nữa sao?Liễu Sơ Dương vẫn cười, song nếu ai lưu ý một chút, tất nhận ra giọng cười của lão có chua chát phần nào. Lão thốt:– Người sanh trên thế, có ai tránh khỏi hận sầu? Bất cứ ai cũng phải có một lần sầu hận! Riêng dượng thì khí uất dồn chứa nơi tâm tư từ lâu, phải có một dịp gì cho dượng phát tiết bớt. Không có dì, thì có rượu.Quan Sơn Nguyệt lấy làm kỳ, trố mắt hỏi:– Tiền bối phiền não như thế nào?Liễu Sơ Dương ngẩng mặt, há mồm, trút trọn chén rượu vào đó rồi đưa chiếc chén không ra trước mặt, tay kia vồ lấy bình rượu lắc lắc. Bình rượu không còn một giọt nhỏ.Lạc Tiểu Hồng phải thay bình rượu đầy cho lão.Lão lại nốc thêm một chén nữa, đoạn thở dài, thốt:– Mượn rượu giải sầu, sầu chưa giải mà rượu đã biến thành lệ! Lệ tương tư!Quan Sơn Nguyệt càng lấy làm lạ, chẳng hiểu nổi tại sao lão lại nói đến niềm tương tư. Chàng nhìn sang Lạc Tương Quân, thấy bà ta vẫn vui vẻ như thường. Không dằn được tính hiếu kỳ, chàng hỏi:– Hai vị tiền bối quý mến nhau như vậy, làm gì có chuyện tương tư?Liễu Sơ Dương nhếch nụ cười khổ:– Lão phu nhớ đến gương mặt ngày nào, một gương mặt đầy vết rỗ, u nần...Niềm tương tư của lão phu, hướng về một gương mặt xa xưa!Quan Sơn Nguyệt thức ngộ ra, lão muốn đùa, đùa cho vui nhộn lên, trong hiện tại, chỉ có cái vui mới làm quên được niềm lo lắng, tuy là quên tạm thời, song cái quên đó đủ xóa tan sự nôn nao chờ đợi. Bất giác, chàng bật cười khanh khách.Lạc Tiểu Hồng cũng cười lớn theo chàng.Liễu Sơ Dương càng tỏ vẻ trang trọng, trầm trầm giọng tiếp:– Bởi lão phu có sự ưu phiền trong tâm, nên phải uống uống thật nhiều rượu.Hiền điệt có nên biết nguyên nhân sự phiền muộn của lão phu chăng?Đã biết là một trò đùa, cốt gây niềm vui cho mọi người, thì mọi người cùng phụ họa, mỗi người một câu rồi họ cùng cười lớn.Nếu để ý một chút, tất nhận ra trong tiếng cười của họ, có miễn cưỡng phần nào. Trừ tiếng cười của Lạc Tiểu Hồng, vẫn hồn nhiên như muôn thuở.Bỗng có tiếng sảnh vang lên bên ngoài. Tiếng sảnh vang rất nhỏ, nhưng nghe rất rõ ràng, người nào đó nhịp sảnh rất đều tiếng, đều khoảng cách mà cũng đều âm thanh không lơi, không nhặt, không tiếng nào lớn hoặc nhỏ hơn tiếng nào.Ba vị tiền bối ngừng cười lập tức, gương mặt họ biến đổi sắc ngay, họ cùng đứng lên, cùng nhìn nhau.Liễu Sơ Dương thấp giọng thốt:– Vân Bảng Lục Đinh! Chừng như Đệ Tam Ma Quân đến. Nơi nào Vân Bảng Lục Đinh vang lên, là Ma Quân hẳn phải có mặt nơi đó!Lão cau mày, hỏi như tự hỏi:– Làm sao bây giờ?Lạc Hành Quân hừ khẽ:– Thì chính cái lão tặc gian hoạt đó chứ còn ai nữa? Mặc! Chúng ta cần gì phải nghĩ ngợi viễn vông? Ngày xưa khác, ngày nay khác, tình thế đã đổi thay rồi.Chúng ta cứ lấy lễ, đối xử như ngày nào, rồi sau đó, có ra sao thì ra...Câu nói của bà chưa dứt, đúng theo cái ý của bà, từ bên ngoài hai người bước vào đại sảnh, một trước một sau.Người đi đầu, còn trang lứa thanh niên, có thân vóc cực kỳ khôi vĩ, dung mạo tuấn tú, tuy nhiên trong cái vẻ tuấn tú đó, ẩn ước một điểm âm trầm. Người đó vận chiếc áo dài rộng, màu tím, dáng đi rất ung dung.Người đi sau, là lão chèo đò, là Hồ Hải Dị Tẩu.Lạc Hành Quân, Lạc Tương Quân và Liễu Sơ Dương thấy thanh niên xuất hiện, cùng giật mình chừng như cả ba không nhận ra người đó là ai.Thanh niên có thái độ cực kỳ cao ngạo. Y đảo mắt nhìn quanh bàn tiệc, vòng tay vái tập thể, đoạn kéo ghế ngồi xuống, không đợi ai mời.Hồ Hải Dị Tẩu cũng tự động kéo ghế ngồi xuống, nhưng ngồi dưới thanh niên.Liễu Sơ Dương phẫn nộ, trầm giọng nói.– Bốc Thượng Xuân! Sao ngươi buông lung tánh khí ngông cuồng như thế?Phải biết, cuộc ước hội hôm nay, là việc riêng tư của chúng ta, sao ngươi lại ngang nhiên mời thỉnh một ngoại nhân chen vào cuộc? Đã thế lại còn dùng vân bảng...Câu nói đó, hướng về Hồ Hải Dị Tẩu, lão ấy chưa đáp, thanh niên đã lên tiếng đáp thay:– Không! Ta không thể là ngoại nhân được! Sở dĩ lão Bốc nhờ ta đến đây là để chứng kiến những sự diễn tiến của sự việc giữa song phương. Các ngươi đánh nhau suốt mấy mươi năm rồi, đánh mãi, đánh một cách hồ đồ, dây dưa ra nhiều năm tháng chung quy không kết thúc ra làm sao cả. Do đó, cần phải có một chứng nhân, để phân định bên nào thắng bên nào bại, có một chứng nhân rồi, các ngươi sẽ không dám tuyên bố khoác lác trên giang hồ nữa, các ngươi không thể phao tin là mình đã thắng, trong khi thực sự thì bại thê thảm!Y dừng lại một chút, rồi tiếp với giọng cứng rắn hơn:– Cho nên, lần ước hội này, cầm như là một cuộc giao thủ quan trọng nhất, bởi chỉ một lần này thôi, lần quyết định, kẻ nào thắng, kể như thắng muôn đời, kẻ nào bại, kể như bại vĩnh viễn. Còn như cái tiếng vân bảng kia, chính ta bảo lão Bốc nhịp lên đấy, chứ chẳng phải lão tự động làm!Lạc Hành Quân giật mình, hỏi:– Thế các hạ là...Thanh niên cười nhẹ:– Tiếng nhịp của vân bảng không đủ nói lên thân phận của ta sao, mà ngươi cần phải hỏi?Bọn Lạc Hành Quân cùng giật mình.Liễu Sơ Dương do dự một chút, lẩm nhẩm:– Vân Bảng Lục Đinh, là tín vật của Thiên Tề Ma Quân...Thanh niên lại cười nhẹ:– Thần Quân đã ra người thiên cổ, ta là thừa nhân, ta lập nghiệp tiền nhân không được sao?Liễu Sơ Dương biến sắc:– Các hạ nói sao? Ma Quân đã vĩnh du về tiên cảnh?Thiếu niên gật đầu:– Phải! Và, tính đến nay, đã có sáu năm rồi! Trước khi quy tiên, Thần Quân chỉ định tại hạ thừa tiếp sự nghiệp của người. Vì công việc quá nhiều, tại hạ không thu xếp xong trong thời gian ngắn được, để kịp thời bá cáo giữa quần hùng trong thiên hạ. Giả như ba vị không tin...Hắn bỏ cái giọng ngang tàn, tự xưng là tại hạ, để đáp lại lễ độ của bọn Lạc Hành Quân.Liễu Sơ Dương hấp tấp đáp:– Không! Làm sao bọn tại hạ không tin? Thế huynh đừng nghĩ lầm, trông vào khí độ của thế huynh, bọn tại hạ cũng biết ngay xuất xứ của thế huynh ngay.Bất quá...Lão do dự một chút đoạn tiếp:– Bất quá, lão phu chưa biết phải xưng hô thế huynh như thế nào?Thiếu niên thản nhiên thốt:– Tại hạ là Kỳ Hạo, lấy cái ý nghĩa hạo nhiên, góp mặt trên giang hồ.Liễu Sơ Dương đặng hắng một tiếng:– Thế ra Kỳ huynh! Kỳ huynh bỏ qua đi cho sự sơ suất của bọn tại hạ trong phút giây gặp gỡ đầu tiên vậy.Kỳ Hạo không quan tâm đến điều đó, day qua Hồ Hải Dị Tẩu, hỏi:– Lão Bốc, đã đến lúc song phương giải quyết vấn đề, chẳng hay lão có cần giao ước điều chi với họ chăng?Hồ Hải Dị Tẩu Bốc Thượng Xuân nhìn thoáng qua bọn Lạc Hành Quân, rồi trầm giọng hướng sang bọn Lạc Hành Quân, thốt:– Các ngươi trách ta bất tuân quy củ, chính các ngươi phạm vào quy củ đó.Bên cạnh các ngươi có ngoại nhân. Ta muốn nghe các ngươi giải thích sự có mặt của người lạ tại cục trường.Bọn Lạc Hành Quân chưa kịp nói gì, Kỳ Hạo cười hì hì cất tiếng:– Lão Bốc lại nhìn sai nữa rồi! Hắn, đâu phải là người ngoại nhân? Hắn là truyền nhân của lão Độc Cô, hắn là Lệnh Chủ Minh Đà đời thứ hai đó!Quan Sơn Nguyệt giật mình, hỏi gấp:– Huynh đài nhận ra tại hạ?Kỳ Hạo lại cười mấy tiếng:– Đương nhiên tại hạ phải nhận ra, bởi đó là phần việc của tại hạ trên thế gian này!Quan Sơn Nguyệt sững sờ, toan nói gì đó, nhưng chàng bắt gặp ánh mắt của Lạc Hành Quân, ánh mắt đó ngầm ngăn chặn chàng đi sâu vào sự việc.Do đó, chàng im lặng.Bốc Thượng Xuân nhìn chàng, trong ánh mắt ẩn ước có vẻ căm hờn. Lão «hừ» nhẹ, lẩm nhẩm:– Nếu ta sớm biết được ngươi là ai, thì trong đêm trước, ta đã cho ngươi nếm mùi tân khổ với ta rồi!Dù Lạc Hành Quân khuyến cáo chàng không nên nói gì lúc giáp mặt Hồ Hải Dị Tẩu, Quan Sơn Nguyệt cũng không làm sao chịu được trước thái độ kinh ngạo của lão ta. Lão nói như thế, có khác nào lão khi chàng như một món đồ trong tay lão, lão thừa sức thao túng chàng tùy hứng, tùy thích.Một người, trong lúc tuổi phương cương, tiêu hóa làm sao nổi một sự miệt thị như thế? Chàng «hừ» lạnh, bĩu môi:– Chỉ sợ không dễ dàng như các hạ tưởng!Bốc Thượng Xuân biến sắc mặt.Liễu Sơ Dương vụt chen vào:– Bốc Thượng Xuân, việc nên làm, việc đáng phải làm hãy làm trước, thân cây chưa đốn ngã, thì đừng nghĩ đến những nhánh nhóc sớm. Vấn đề của chúng ta, hãy liệu giải quyết cho xong, rồi muốn nghĩ gì khác cũng chưa muộn.Lão dừng lại một chút, đoạn tiếp:– Vấn đề của chúng ta, thuộc phần tiên quyết, còn như các việc thị phi ngoài lề, ta tưởng ngươi bất tất phải đề cập đến trong lúc này, bởi chưa phải là lúc nghiên cứu!Kỳ Hạo đáp thay Bốc Thượng Xuân:– Phải đó! Người trong Ma Bảng của chúng ta từ lâu rồi, không hề nghĩ đến những thị phi ngày trước, chúng ta nên xếp qua một bên đi, giải quyết cái gì cần giải quyết trong hiện tại cho xong, rồi sau đó, việc chi phải đến, tự nó sẽ đến.Liễu Sơ Dương nhìn thoáng qua Kỳ Hạo, trầm giọng:– Dù sao thì tại hạ cũng cần phải thanh minh với Kỳ huynh, là kẻ truyền nhân của Minh Đà Lệnh không dính dấp gì đến sự tình!Kỳ Hạo cười lớn:– Biết! Tại hạ biết! Các vị cứ yên tâm! Tại hạ còn biết những gì các vị chưa nói đến, cho nên, các vị không cần phải rào trước đón sau.Liễu Sơ Dương gật đầu, song trong ánh mắt thoáng hiện sự bối rối.Kỳ Hạo lại cười, rồi tiếp:– Song phương cứ bắt đầu! Đã đến lúc rồi đó! Nói mãi cũng thế thôi chỉ làm mất thời giờ chứ chẳng ích gì.Thật là khó hiểu. Những gì đọng lại giữa họ, có lẽ ngược dòng thời gian mấy mươi năm về trước, và trải qua ít nhất cũng hai thế hệ rồi. Họ đối đáp với nhau một cách úp mở.Nếu không ở trong vòng ân oán của họ, nghe họ đối thoại với nhau, chẳng ai hiểu được gì, và càng tìm hiểu càng thêm đau đầu, chung quy vẫn chẳng hiểu được gì.Bốc Thượng Xuân đứng lên, tiếp lời:– Phải đấy! Đã đến lúc khai diễn màn kịch giữa song phương rồi đó! Lão phu mong rằng, lần tái diễn hôm nay sẽ là lần cuối cùng, để kết toán những gì còn đọng lại giữa nhau qua mấy mươi năm dài!Lão hướng qua bọn Lạc Hành Quân, buông luôn:– Lão phu nghĩ rằng, quý phu nhân không cần phải dùng đến đường roi quái dị mà ngày nào phu nhân sở cậy để thị oai với lão phu, bởi lão phu đã hiểu cái bí quyết sử dụng đường roi đó, phu nhân còn trông mong nơi sự công hiệu của nó, là lầm to! Đêm vừa qua, lão phu đã lãnh giáo tuyệt kỹ của phu nhân khi gặp lịnh ái giữa dòng Hoàng Hà! Hãy thi thố một cái gì khác lạ đi, phu nhân, nếu không muốn chuốc lấy một thảm bại.Lạc Hành Quân chưa kịp nói gì. Quan Sơn Nguyệt đua ánh mắt ngầm ra hiệu cho Lạc Tiểu Hồng.Lạc Tiểu Hồng hội ý ngay, lập tức lên tiếng:– Lão quái vật đừng khoe khoang, nếu có gan, hãy cùng bản cô nương ấn định hơn kém xem nào!Lạc Hành Quân biến sắc, hấp tấp quát chận con gái:– Có câm miệng hay không, tiểu liễu đầu? Sự việc hôm nay đâu đã đến phần ngươi lo liệu mà buông thói ngông cuồng, can thiệp vào chứ?Nhưng, Bốc Thượng Xuân bật cười âm trầm thốt:– Có sao đâu, quý phu nhân! Vậy là tốt lắm đấy!Lão trầm giọng, tiếp:– Huyết La Sát ơi! Lão phu nghĩ, mình rất có duyên với gia đình họ Lạc!Món nợ đối với thế hệ mẹ chưa xong, lại cấu kết thêm một món nợ mới với thế hệ con! Đúng là một cái duyên mẹ truyền con nối!Lạc Hành Quân thốt nhanh:– Nó là mốt đứa bé con, lão Bốc tranh chấp với nó làm gì?Bốc Thượng Xuân bật cười ha hả:– Trẻ con! Một thiếu nữ mười sáu mười bảy tuổi xuân lại là một đứa bé con à? Thực ra, cái tội của nàng, dám xúc phạm đến lão phu trong đêm vừa qua, cũng đáng trừng trị lắm, song nghĩ vì nàng không nhận ra lão phu, nên vô hình trung, đắc tội, điều đó, lão phu có thể châm chế bỏ qua cho. Nhưng, hiện tại, nàng lại thách thức lão phu, lần này thì nhất định là chẳng phải vô tình mà nàng đắc tội. Lão phu dù có rộng lượng đến đâu, cũng không thể lờ đi! Tốt hơn hết, ngươi đừng tìm cách ngăn trở nàng...Lạc Hành Quân nói dịu không được, sôi giận, dùng giọng sẵng, hét lên:– Ngươi không bỏ qua, liệu ngươi dám làm gì nó? Ta thách ngươi chạm đến lông chân nó...Bốc Thượng Xuân cười vang:– Trong đời ta, chẳng có việc gì mà ta không dám làm. Nếu có một cái gì mà ta đành chịu bất lực, là đối với chị em ngươi... cái duyên phần của ta quá bạc...Nghe đề cập đến việc xa xưa, Liễu Sơ Dương phẫn nộ, quát lên:– Lão quái vật, ta cấm ngươi nói tiếp:Bốc Thượng Xuân cười lạnh, gật gù:– Được! Được! Không cho ta nói tiếp, thì thôi vậy! Ta cũng vì các ngươi, giữ bí mật đó luôn.Lão nhìn qua Lạc Hành Quân tiếp:– Còn như việc tiểu cô nương thách thức ta, điều đó thì chắc là ta không thể bỏ qua được rồi. Ta đã nói, đúng là cái duyên mẹ truyền con nối mà! Nợ cũ chưa trả, nợ mới lại vay thêm!Chừng như lão đắc ý vô cùng, bật cười ha hả.Giọng cười của lão hàm súc cái ý mỉa mai, khinh miệt, khiến bọn Liễn Sơ Dương Lạc Hành Quân căm phẫn phi thường.Tuy nhiên, cố vớt vát lại phần nào cho phần con gái, Lạc Hành Quân ném niềm uất hận, day qua Kỳ Hạo, như van cầu:– Công tử đã thừa kế sự nghiệp Ma Quân, giữ ngôi thứ ba chắc cũng đã hiểu ngày xưa, chị em già chưa từng đắc tội với Ma Quân...Kỳ Hạo gật đâu:– Tại hạ hiểu lắm! Các vị ngày xưa giao tình rất thâm hậu đối với Tiên Quân! Tại hạ hết sức cảm kích.Kỳ Hạo có ý mỉa mai chi chăng, điều đó chỉ có bọn Lạc Hành Quân hiểu rõ, Quan Sơn Nguyệt chỉ thấy bà ta thoáng đỏ mặt vì thẹn.Bà tiếp:– Công tử cũng nên nghĩ đến cái khổ chúng ta đồng đứng chung một bảng, giúp già xóa tan sự hiềm khích của lão Bốc và tiểu nữ, bởi dù sao thì nó cũng chỉ là một đứa bé con, còn non dại...Phải khó khăn lắm, bà mới nói được câu đó. Xưa nay, bà có van cầu ai đâu, bây giờ, vì lo sợ cho con gái bà phải hạ mình kêu gọi sự can thiệp của người có uy tín đối với kẻ thù.Thà rằng bà đương đầu với kẻ thù, có ra sao bà cũng vui mà chịu, chứ bà không muốn con gái bị lôi cuốn vào vòng.Kỳ Hạo lắc đầu:– Khó lắm, phu nhân! Nếu tại hạ can thiệp, thì chẳng hóa ra vì người cùng một cánh mà xử hiếp ngoại nhân sao? Huống chi, tại hạ có tuyên bố trước khi đến đây, là chỉ làm một người chứng, bổn phận của tại hạ là bình luận, quyết đoán ai hơn ai kém thôi, còn ra thì tùy song phương giải quyết vấn đề phu nhân hãy xét cho vậy!Lạc Hành Quân thấy Kỳ Hạo có ý thoái thác rõ ràng, căm hận gằn từng tiếng:– Có một vị đứng đầu bảng như công tử, kể ra cũng vinh hạnh thay! Ai chết, ai sống mặc ai, ai có việc gì, tự lo mà liệu lấy!Kỳ Hạo trầm gương mặt liền:– Thế ra phu nhân bất phục? Và bất phục luôn Tiên Quân trong cái việc chọn người thừa kế? Bất phục vì tại hạ từ chối không giúp phu nhân một tay?Bất phục vì tại hạ giữ vững công tâm không thiên vị?Lạc Hành Quân giật mình, biết là bà đã nói mấy tiếng hớ hênh xúc nộ Kỳ Hạo. Xúc nộ một người có vũ công cao, lại thiên vị kẻ địch rõ rệt, hẳn là bất lợi cho bà. Giả dĩ, Kỳ Hạo biểu lộ một oai khí đáng khiếp, làm bà phải gờm ngay, bà không dám nói gì nữa, ngồi xuống, im thin thít.Quan Sơn Nguyệt đã hoang mang từ lúc mới vào Tà Dương Trang, niềm hoang mang càng phút càng lớn mạnh, chàng nhận ra sự tình của các vị tiền bối này hết sức bí mật, lại có cái tầm quan trọng phi thường. Điều làm cho chàng hoang mang hơn hết, là sư phụ chàng có liên quan đến họ.Dù muốn dù không, là truyền nhân của Độc Cô Minh, chàng cũng có ít nhiều liên quan trong vụ, qua thân phận Lệnh Chủ Minh Đà đời thứ hai. Thế tại sao các vị tiền bối không hề tiết lộ cho chàng hiểu dù chỉ là một phần nhỏ của sự tình?Bây giờ, nghe họ đối đáp với Kỳ Hạo, với Bốc Thượng Xuân nhận định thái độ song phương, chàng càng hoang mang hơn nữa.Trong khi chàng suy tư, tìm hiểu, Hồ Hải Dị Tẩu Bốc Thượng Xuân công khai gọi Lạc Tiểu Hồng động thủ.Lạc Tiểu Hồng còn trẻ tuổi, nặng tánh hiếu thắng, đương nhiên không chịu nổi sự khiêu khích của đối phương. Gia dĩ, nàng cứ tưởng là mình có thể hạ đối phương dễ dàng bằng tiên pháp độc đáo như đã làm trong đêm qua, nên chẳng cân nhắc lợi hại, lập tức chụp lấy ngọn nhuyễn tiên, toan đứng lên rời ghế, bước ra.Lạc Hành Quân vội nắm tay nàng, giữ lại, thở dài, bảo:– Cũng tại ngươi đa sự đấy! Ngươi hãy thong thả một chút nữa, chờ cho sự việc cởi mở phần nào...Cởi mở? Bà định thương lượng điều chi với đối phương, dàn xếp vụ của Lạc Tiểu Hồng cho êm xuôi chăng?Cái tâm ý của bà như thế nào, làm sao Lạc Tiểu Hồng biết được? Nàng đang nóng động thủ, bảo nàng thong thả chờ đợi, nàng chờ đợi làm sao được?Nàng cao giọng đáp:– Mẹ đừng lo! Con phải cho lão ấy nếm thử mấy roi, cho lão chừa bỏ tánh khinh người...Quan Sơn Nguyệt trước đó, đưa ánh mắt ngầm xúi giục Lạc Tiểu Hồng cứ động thủ với Bốc Thượng Xuân, đừng sợ chi lão ta.Sở dĩ chàng khuyến khích nàng ra mặt thách đố Bốc Thượng Xuân, là vì chàng nghe Lạc Hành Quân cho biết là lão ấy không thể giết chết được ai, động thủ với một người không thể giết chết mình thì có gì đáng sợ đâu? Chàng còn nghĩ đến cái việc bất chợt can thiệp, tiếp trợ nàng và sự can thiệp này sẽ giúp chàng khám phá ra một vài chi tiết quanh bí mật mà mọi người cố gìn giữ.Nhưng, thấy Lạc Hành Quân quá lo ngại cho nàng, Quan Sơn Nguyệt cũng đâm lo luôn. Chàng day qua Liễu Sơ Dương, hỏi:– Tại sao Lạc tiền bối không chấp thuận cho Lạc cô nương động thủ với lão quái vật kia? Dù Lạc cô nương có kém tài, chịu bại nơi tay lão ta đi nữa, cũng chẳng nguy hại gì đến tánh mạng bởi lão ấy không thể giết người kia mà?Liễu Sơ Dương thở dài:– Giải thích một sự thắc mắc gần như hoang đường cho hiền điệt hiểu ra trong lúc này, lão phu không thể vắn tắt trong mấy tiếng được, khi nào có thì giờ dư dả, chúng ta hãy trở lại việc đó, hiền điệt không nên nóng nảy tìm hiểu, hiện tại hiền điệt chỉ nên biết là dính dấp đến lão quái vật ấy, mình sẽ khổ suốt đời, dù lão không giết ai song lão cứ ám ảnh mãi mãi. Lão phu nghĩ bị ám ảnh suốt đời, sao bằng được chết ngay? Do đó không ai muốn dính dấp đến lão. Tiểu Hồng còn nhỏ tuổi, nó sanh sự với lão chẳng khác nào nó tự đầu độc cuộc sống còn dài của nó, cho nên mẫu thân nó phải ngăn cản tránh cho con gái mang khổ về sau.Quan Sơn Nguyệt lấy làm lạ. Nếu đúng như lời Liễu Sơ Dương nói thì sau này, nếu Lạc Tiểu Hồng bị lão ấy quấy nhiễu triền miên, chàng sẽ hối hận biết bao bởi chàng đã xúi giục nàng khiêu khích Hồ Hải Dị Tẩu Bốc Thượng Xuân.Nhìn ra cục trường, chàng thấy Lạc Tiểu Hồng đã xốc roi, tiến đến Bốc Thượng Xuân rồi. Gương mặt của lão bốc bừng ác ý, phảng phất quanh mình lão, một vầng tà khí bao phủ lờ mờ.Bất giác, chàng vụt đứng lên, xô ghế, nhảy vọt ra vung chưởng đánh vào mặt Bốc Thượng Xuân.Chàng giành với Lạc Tiểu Hồng, xuất thủ đầu tiên, như để gánh một phần trong nhiệm vụ.Vì chàng xuất thủ bất ngờ, Bốc Thượng Xuân không phòng bị, bàn tay của chàng chạm trúng mặt lão, bật kêu một tiếng «bốp».Tuy bị chàng đánh trúng, Bốc Thượng Xuân chỉ lộ vẻ kinh ngạc thôi, chứ chẳng hề hấn gì.Tại cục trường, không ai tưởng là Quan Sơn Nguyệt có thể động thủ như vậy được. Bởi, chàng là người ngoại cuốc, không có một lý do gì can thiệp vào một sự việc ngược dòng thời gian về ba mươi năm trước.Giả như chàng có muốn gây sự với Bốc Thượng Xuân hay ngược lại, lão ấy muốn làm gì chàng, thì ít nhất, song phương cũng phải chờ cho sự việc tại đây giải quyết xong, sau đó song phương hoặc xuất thủ, ngay trong trang viện này, hay ước hẹn nhau vào một thời gian khác, ở một nơi khác.Nhưng, bây giờ, chàng lại ra tay trước mọi người. Thành ra trong cuộc ước hẹn hôm nay, chàng đã giành phần ưu tiên.Bốc Thượng Xuân nổi giận quát:– Tiểu tử có ý tứ gì?Quan Sơn Nguyệt mỉm cười:– Lão quái vật! Ngươi thích cấu kết những món nợ mới, thì đây, nên cấu kết với ta. Ta muốn giành trận đầu, sau ta rồi, ngươi sẽ đối phó với các vị kia.Người phẫn nộ hơn hết, chính là Kỳ Hạo, hắn cho rằng sự can thiệp của Quan Sơn Nguyệt là một hành động khinh miệt hắn. Bởi, tại cục trường ai ai cũng ngán hắn, ai ai cũng nhường nhịn hắn mấy phần.Trừ ra bị bắt buộc lắm, bọn Lạc Hành Quân mới dám ra mặt đối phó với hắn.Còn không thì, chẳng khi nào họ dám đương đầu với hắn. Vậy mà Quan Sơn Nguyệt không xem hắn ra gì, dám buông lung tính khí ngông cuồng trước mặt hắn!Lạc Hành Quân và Liễu Sơ Dương nhận ra, tình hình chuyển biến nghiêm trọng rồi cùng đứng lên.