Tiếng muỗng đĩa lanh canh, giọng người huyên náo, kẻ đứng lên người ngồi xuống. Anh bồi bàn lăng xăng lau dọn, cố gắng lèo lái đẩy thùng chứa nước phở dư, tô chén bẩn không đụng vào lưng thực khách. Trong góc tiệm nhìn ra, dòng xe cộ chuyển động không ngưng nghỉ, mùi phở thơm nức mũi cùng mùi rau quế ngò gai. Đôi mắt xoáy vào đôi mắt. Đôi mắt rất quen.
Phút giây rất ngắn ngủi đôi mắt gặp nhau. Dọc theo sống lưng, làn hơi lạnh buốt xuyên thấu lên óc, tưởng máu có thể đông chết ngất. Đôi mắt nâu to ngơ ngác, dưới vòm mi cong, mày rậm. Đôi mắt đã hơn lần thật thấp hỗn lọan đắm đuối tia nhìn, môi tìm môi nồng nàn say đắm. Tia nhìn đã khắc vào trí nhớ như vết xâm quái ác không thể bôi xóa tan nhòa.
-“Cạch!”
Tiếng tô phở được đặt trước mặt, ngước tia nhìn trách móc:
-“Sao đánh thức tôi!”. Ánh trách móc bị tấm lưng người bồi bàn lạnh lùng dội lại.
Đôi đũa đã lau, xếp ngay ngắn trên tấm khăn giấy, cùng chiếc muỗng, ỡm ờ chờ đợi kêu gào: “múc lấy nước húp đi, thử xem ngọt mặn thế nào”, với ve nước mắm rưới lên lớp thịt nâu hồng, mùi nước mắm xộc vào mũi, nước mắt tràn qua hố mắt đổ dài xuống má. Màu da hồng quân nâu đỏ, mười đầu ngón tay ghì xiết đam mê. Gắp bánh phở trắng cúi đầu dấu mặt, đôi hàm răng cắn mạnh phập vào lưỡi. Mảnh ớt cay đụng vào vết cắn, tái tê.
Năm 1976 – mưa rả rích – đường Pasteur lá cây dầu nhèm nhẹp dính vào gót đôi dép da mòn vẹt. Chiếc bàn gỗ thông xộc xệch vuông vức, vừa đủ để hai tô phở lõng bõng bánh thịt, thêm hai phin café bốc mùi bắp rang khen khét, chen cùng đĩa rau gía phớt chút màu xanh. Cúi xuống ăn, hai mái đầu gần đụng vào nhau. Hai mái tóc cùng đen, một dài ngang lưng cột túm ra sau, một đụng vào cổ áo sơ mi sờn rách. Vừa ăn vừa nói chuyện tuơng lai:
-“Em nghĩ sao nếu có người cho anh ký giấy hôn thú đi Pháp?”
Ngước lên dò hỏi:
-“Điều kiện?”
Khuấy cốc cà phê, mồi điếu thuốc lá:
-“Không gì hết”
Khép mi mắt:
-“Anh định sao?”
Vòng khói tròn thoát khỏi đôi môi chúm:
- “ Anh muốn thoát, cùng đường rồi Cầm ạ. Chả còn nơi chốn nào dung thân, ăn tô phở cũng em trả tiền, hút điếu thuốc cũng tiền em trả, anh chẳng còn mặt mũi nào mà ngó vào gương.”
Hàng chân mày nhướng lên:
-“Sao anh nói thế, tình em yêu anh không đủ ư? càng khổ sở mình càng yêu nhau hơn mới đúng chứ.”
Sợi khói tan dần:
- “Yêu nhau là mưu cầu hạnh phúc cho nhau, anh chỉ bám vào em như rêu bám vào đá. Trả lại cho em ước mơ không thật, tìm đường vượt biển, sang được nước ngoài làm đám cưới, sống hạnh phúc đến già. Em tin anh làm được với hai bàn tay trắng bệch sao em.”
Đôi mắt mờ vì khói, nuốt ực ngụm cà phê chưa cho đường:
-“Anh định đi Pháp? Hy vọng thóat không?”
Vòng khói lại phun ra:
- “Hôm qua anh gặp thằng bạn thân quốc tịch Pháp, hắn còn vài cô em gái. Cuối tháng này hắn lên máy bay.”
Đôi mắt giao nhau, tháo sợi thun cột tóc mân mê:
- “Còn em?”
Vòng khói méo dần:
-“Người ta giúp anh vượt thoát, sang ngọai quốc ly dị không khó, anh sẽ lo cho em sang sau. Dính chùm thế này anh cảm thấy bế tắc nhục nhã qúa Cầm ạ.”
Miếng thịt nhai không đứt trệu trạo, nhả ra. Đôi mắt xoi tới lần nữa, xuyên qua vài khuôn mặt thực khách đang thưởng thức vị phở Pasteur do chính chủ nhân từ Sài-Gòn đứng nấu theo lời quảng cáo trên đài phát thanh thành phố Westminster, California.
-“Nhục nhã qúa Cầm ạ”.
Tiếng vọng ngân dài theo ngày tháng từ lúc đôi mắt nâu to đi mất. Đi đành đoạn, đi bỏ lại mái tóc dài ngang lưng nhung nhớ ơ thờ. Cửa lòng khép hẳn.
“Sao anh nỡ phụ lòng em, cho em vạn sầu đắng cay tình đầu, chỉ là bội ước, xóa lời hẹn thề mà lòng nát tan” ° – nỗi phụ phàng không thốt nổi lời trách cứ, chỉ tha thiết kề bên, chỉ đớn đau vun quén cho thỏa trí trai. Nỗi nghiệt ngã tình cảm thời quáng gà sau chiến tranh xảy ra cho ai người ấy phải gánh, xảy ra cho em, em phải cung cúc cưu mang. Định mệnh, hai chữ người ta dùng siết thòng lọng tròng vào chuyện tình không đọan kết, dùng vào trường hợp em anh chẳng cần siết dây chi, đã tắt hơi quên cả khóc òa.
Anh ký giấy hôn thú, anh lập gia đình, khoảng thời gian trước ngày lên đường đi Pháp là chuỗi ngày trăng mật hấp hối chuyện tình. Bán tống tháo tất cả những gì có thể, đi may sắm từ manh quần tấm áo, thăm từ bến bãi tây đông, bản hôn thú hờ làm giấy mướn phòng khách sạn, mang danh vợ chồng mà ân ái đếm từng đêm.
Anh đi, sân phi trường bụi phủ, mái tóc ngang lưng gió phần phật đánh rối bời. Năm đầu trôi qua, những lá thơ tả đền đài cổ mộ, nhớ nhung ray rức. Năm thứ hai than thở vật lộn kiếp tha hương, mong ngày khôi phục cơ đồ quê mẹ. Năm thứ ba vướng bận con thơ, đành lo toan cùng vợ dại, chuyện tình xưa xin tháo gỡ cho nhau. Năm thứ tư thơ thưa dần biến hẳn, bỏ lại sau lưng cát bụi phủ mù.
Hai mươi lăm năm sau tình cờ quán phở gặp nhau. Mái tóc ngang lưng bới cao thôi xõa, ánh mắt nâu to, ngơ ngác nếp nhăn hằn. Khoảng cách vài chiếc bàn vững chãi, những chiếc ghế bọc da.
Bên cạnh đôi mắt nâu to, khuôn mặt người đàn bà trang điểm kỹ càng, hơi đẫy đà diêm dúa, ba thiếu niên tràn nhựa sống nói cười vui vẻ.
Bên cạnh mái tóc bới cao, khoảng trống chủ nhật ồn ào.
Để lại một đồng trên bàn, tiền trả cho tiếng “cạch”, lôi ngược nàng ra khỏi ánh mắt qúa khứ. Cầm đi thẳng ra cửa, không vương vấn. Những mùa xuân đã mất hút chẳng níu lại làm gì.
° Tình Phụ - Đỗ Lễ

Xem Tiếp: ----