Như ngồi thu tròn trong salon, Phục đối diện nan`g. Hai người không nói gì với nhau vì Như giận Phục từ chiều hôm quạ Lúc Phục chở Như đi học, cũng như những lần quen thuộc trước nhưng tự nhiên Như có cảm tưởng như Phục kém săn sóc Như, kém nồng ấm trong ánh mắt nhìn. Như đã nói: - Anh làm sao ấy. Phục thản nhiên: - Có làm sao đâu. - Có vẻ không muốn đưa Như đi học nửa. - Tại Như cứ nghỉ thế. Như chợt vùng vằng: - Đừng làm Như khó chịu. Tan trường cho Như về một mình đừng đón Như nửa. Phục có vẻ bực: - Sao thế? Như có người khác đón rồi hả? Như nói bừa: - Ừ! Phục so vai: - Cũng được. Thế là hai người giận nhau. Tan trường Như nhờ Hảo đưa về va kể cho Hảo nghe chuyện giận nhau của hai đứa. Hảo đùa đuà: - Thỉnh thoảng cũng phải như thế cho thêm tình tứ. Như bĩu môi: - Giận nhau buồn tê người chứ tình tứ nổi gì. Hảo cãi: - Buồn mà tình chứ sao. Như nói: - Hình như Phục hết yêu Như rồi hảo ạ. - Ai nói với Như thế? - Linh cảm. - Có sai không? - Đã la linh cảm thì làm sao biết được. Hảo tỏ vẻ ngạc nhiên: - Hắn đeo Như ghê lắm mà? Như gật đầu: - Thì bây giờ cũng vẫn đeo. Nhưng Như vẫn thấy là lạ, Phục có vẻ thay đổi. Hảo đoán: - Hay hắn đang tính toán một điều gì đó? Như hỏi dồn: - Tính toán gì? - Như... cưới Như chẳng hạn. Như thở phào: - Chưa đâu. Phục còn nhỏ chết mà cưới Như cái gì. Hảo nheo mắt: - Biết đâu đó, cứ chờ xem rồi se biết. Như cười cười - Cứ chờ xem Phục có thật sự yêu Như không hay Phục đang toan tính một chuyện gì khác? Hay Phục đang để ý một người con gái nào? Biết đâu được dạo này Như ít gặp chàng. Hai người ít đi chơi với nhau. Phục nói bận học bù đầu. Như cũng tin như vậy ne6n không hỏi han gì chàng cả. Tình yêu hình như cũng nhạt dần trong khoảng cách xa ấy. Chiều nay Như nghỉ va Phục đến. Từ lúc gặp nhau, cả hai vẫn chưa ai nói với ai lời nào cả. Như tránh ánh mắt của Phục bằng cách đọc báo. Phục ngồi nhìn đăm đăm ra cổng. Ánh nắng vẫn còn đậu lại ye6''u ớt trên những đọt lá nâu xanh biếc. Buổi chiều đẹp như thế này mà giận nhau buồn quá. Phục gọi Như: - Như. Như nghiêng tờ báo nhìn Phục đợi chờ. Phục nói: - Như giận anh? Như chớp mắt: - Không biết. - Anh có làm gì đâu nào? Như im lặng. Thật ra thì Phục chưa có làm gì Như giận cả, chỉ tại Như linh cảm thấy sự xa cách của Phục đối với nàng mà thôi. Như chợt nói: - Chúng mình còn trẻ quá. Phục cười: - Phải đo, Nhự Chúng mình còn trẻ đến độ thành... trẻ con. Chiều nay sao Như không đi học? Như nói khẻ: - Giáo sư nghỉ, học trò đi về. - Anh đến trường đón Như không gặp. - Như về ngay không đi chơi với Hảo. Phục rủ: - Bây giờ chúng mình đi chơi không? Đi loanh quanh tìm nơi uống nước, ngồi nhà buồn quá. Như nhìn ra ngoài nắng: - Mẹ về muộn, chị Hà cũng về muộn. - Bảo đâu? - Bảo đi chơi bên hàng xóm. Phục đứng dậy giục Như: - Lên thay quần áo đi, Như. Như ngại ngùng. Phục nói: - Đi một chút thôi cho thoải mái, anh cũng còn phải về học bài. Như đứng dậy, nàng chạy bay lên phòng. Mấy phút sau Như trở xuống với quần xanh thật đậm mầu và áo chemise ngắn tay trắng. Hai người sánh vai nhau ra cửa. Như chờ cho Phục mở máy xe xong mới ngồi lên sau lưng chàng. Chiếcc xe phóng nhanh ra khỏi con ngõ ồn ào. Tóc Như bay phủ lên gáy Phục quấn quít, âu yếm. Phục chở Như lên phố. Như và Phục lẫn lộn trong đám đông đang đuổi nhau trên mặt đường. Thành phố lúc nào cũng đông người. Đi ngang rạp xi nê, Như nhìn lên tên tài tử gắn bên ngoài. Tài tử nổi tiếng. Như nghỉ là một phim hay nhưng không có ý định đi xem, Phục hỏi Như: - Mấy tuần nay mình chưa đi xem xi nê Như nhỉ? Như chỉ gật đầu sau lưng Phục mà không trả lời chàng. Phục nói: - Phim này hay đấy Như. Như cười: - Có le hay. - Mình vào xem không? Như lắc đa6`u: - Lúc đi chưa xin me, Như không dám đi lâu. Phục cười: - Chủ nhật này mình đi coi vậy. Như im lặng. Phục chen trong đám đông chở Như ra khỏi con đưo=`ng chập chội. Mắt như bổng mở lớn. Bóng một người đàn ông và một người đàn bà sánh vai nhau đi qua công viên trước rạp hát cho mắt Như mở lớn như thế. Đó là mẹ Như và bác Thái. Tay mẹ Ôm một hộp bánh lớn. Chiều nay thế nào chị em Như cũng được ăn bánh me mua về. Mẹ se nói: - Mẹ mua cho các con. Mẹ mua cho các con hay bác Thái mua cho mẹ để lấy lòng các con. Ăn một cái bánh thơm phức vao ta hết dám vùng vằng mẹ, ta hết dám hỏi mẹ về xuất xứ cái bánh từ đâu ra. Từ bàn tay người đánh trứng hoà bột hay từ đồng tiền của người đàn ông là bạn của bố mua cho mẹ, mẹ cho các con. Như nghe nổi buồn như muốn vỡ oà trong mắt. Không hiểu Phục có nhìn thấy mẹ không mà không nghe chàng nói gì cả. Như bảo Phục đi về. Phục cười: - Vừa ra phố đã đòi về rồi. - Phố toàn người không, có gì đâu mà nhìn. - Nhìn người cũng vui mắt chán. - Như thì thấy chóng mặt vì người. Phục im lặng. Chàng chở Như đi hết con phố, đến một góc đường vắng. Phục nói: - Chúng mình vào đây ăn kem. Như đi bên cạnh Phục, theo chàng vào tiệm. Cánh cửa kính vừa mở ra hơi mát lùa vào mặt Như. Như ngồi xuống chiếc ghế đối diện với Phục. Như ăn gì? - Giống mọi lần. Phục nheo mắt: - Thay đổi đi Như ạ? Lâu lâu thay đổi một lần mới cảm được nổi thích thú. Như chớp mắt nhìn Phục đăm đăm. Ừ! Thay đổi la phải. Lần nào Như cũng chỉ chọn có mỗi một thứ kem dâu. Kem dâu co gì là ngon, là hấp dẫn đâu mà Như ăn hoài không thấy chán, nhìn hoài vẫn muốn nhìn thế nhỉ? Như bảo Phục: - Phục thay đổi hộ Như đi. Phục cười. Chàng gọi cho Như ly kem ba mầu trông đẹp mắt và Phục một chai cô cạ Đàn ông không ưa ăn ngọt, Phục lúc nào cũng uống nước đưo=.c. Lúc nào cũng chỉ có cô ca với nước cam mà thôi. Như múc từng muỗng kem nhỏ cho lên miệng. Nan`g nhìn Phục và bắt gặp tia mắt Phục mê đắm. Ta vẫn còn tình yêu trong tạ Lòng Như chợt bồi ho6`i. Nàng cười với chàng. Nụ cưo=`i ấm áp, trìu mến. Nhớ buổi tối nào ngồi nói chuyện với Hưng về tình yêu. Hưng bảo tuổi Như là tuổi yêu đẹp nhất. Còn tuổi Hưng hết cả lãng mạn mộng mơ rồi. Như không hiểu tuổi của Hưng vì Như chỉ biết có Phục với những ngày yêu nhau trầm trầm lặng lặng. Ngày tháng không xôn xao vội vàng. Lòng Như cũng không bao giờ bị xao động mạnh. Có những lần vội vã hôn nhau. Môi chưa kịp thấm tình Như đã vội cúi đầu che dấu nổi sợ hải bâng khuâng. Có những lúc gần nhau thật gần mà hai bàn tay chỉ có thể nắm chặt lấy nhau mà thôi. Và có những lúc tóc Như bay lên má Phục để Phục âu yếm khen tóc Như thơm. Tóc Như thơm mùi xà phòng Camay dịu ngọt mà Phục không dám vùi mặt trong tóc Như. Phục không dám hôn mạnh lên môi Như. Hình như cả hai đều không dám tiến tới những thân mật quá đáng. Phục đưa Như ra cửa. Hơ mát trả lại sau vai áo. Hai người chở nhau về nhà. Như nghỉ đến mẹ và thấy mênh mang một nổi buồn kỳ lạ.Một sự khó chịu đến bứt rứt. Mẹ chả nghỉ đến bố. Dù gì thì mẹ và bố đã có một thủa yeu nhau rồi lấy nhau. Có ba đứa con với những năm tháng ngọt đầy. Dù gì thì mẹ cũng phải nghỉ đến bác Thái, bác là bạn thân của bố. Mẹ không nên gặp bác. Không thể lấy bác. Chả le tình yêu còn có thể đến với mẹ lần nửa sao nhỉ? Ở cái tuổi ba mươi chín của mẹ mà vẫn còn yeu hở trời.Con ngõ hie6.n ra trong mắt Như. Phục thả Như ở cửa, Như hỏi Phục có vào nhà chơi không, Phục lắc đa6`u. Như thở ra nhẹ nhàng khi bóng Phục khuất dau cánh cổng. như bước vào nhà gặp Bảo đang ngồi nhai kẹo cao su trong salon. - Mẹ về chưa? - Rồi. - Lâu chưa? - Vừa về xong. Như chớp mắt: - Mẹ về với bác Thái hả? Bảo lắc đa6`u: - Không, mo6.t mình. Như chạy le6n lầu. Nàng đụng đầu mẹ Ở lưng chừng cầu thang. Mẹ hỏi: - Như đi đâu về thế? Như nói nhỏ: - Con ra phố với Phục. Mẹ cười: - Thay quần áo nhanh xuống ăn cơm. Như dạ trong cổ họng. Nàng mở tung cánh cửa phòng. Hà chưa về, chắc lại đi chơi với bồ. Hưng vẫn nói: - Ở nhà có hai cô con gái đua nhau mà đi. Mẹ than hoài thôi. Như thế Hưng nói đúng. Hà đi làm từ sáng sớm, chiều mới về. Như đi học ở trường lại thêm học Anh văn buổi sáng. Có ngày chủ nhật thì lo quần đi chơi, bạn bè. Hưng đến lần nào cũng gặp mẹ hoặc Bảo rồi lại về một mình thui thủi. Bổng dưng Như thấy tội cho chàng. Chẳng biết Hưng hie6.n diện trong gia đình này từ bao giờ, Như không còn nhớ rõ nửa. Chỉ biết Như lớn lên là đã thấy Hưng. Chàng ra vào căn nhà này tự do như nhà chàng, không có một điều gì có the6? xảy ra được với Hưng. Cũng không có một ấn tượng nào trong đầu Nhự Như tự xem Hưng như một người đã thân- quá thân thuộc như ruột thịt nửa. Như đem quần áo vào phòng tắm. Không có gì phải vội vàng để xuống đối diện với mẹ cả. Như chậm rãi hứng những giọt nước mát từ hoa sen hất ngưo=.c trở lại. Với nổi thích thú bất ngờ. Như thảnh thơi đùa nghịch với trò chơi đó. Tie6''ng hà gọi Như ơi ới làm Như ngừng vặn nước: - Như tắm hả Như? Như nói vọng ra: - Ừ! Sao hôm nay về muộn thế? Đi chơi với bồ hở? Tiếng Hà rộn ràng: - Không phải. Đi chơi với anh Hưng. Như dậm cha6n xuống nước. Nàng lau khô những giọt nước bám trên tha6n thể rồi khoác chiếc khăn bước ra ngoài: - Anh Hưng lên sở đón Hà đấy à? - Ừ. - Tự dưng sao rỗi rảnh thế? Hà nheo mắt: - Ai biết được ông ấy. Tao đang làm việc thì nghe điện thoại reo, tưo=?ng anh Khiêm gọi. Ai ngờ là ông Hưng nhà mình. Như cười: - Lâu lâu ông ấy nổi hứng bất tử. Hà gật đầu: - Anh ấy rủ tao đi phố chơi, mua sắm ít đồ cho... con gái, Như ạ. Sinh nhật thứ hai mươi lăm tuổi của cái cô đánh má hồng thật đỏ ấy. Hai đứa chọn mãi mới mua đưo=.c cho nàng cái ví xách, đẹp lắm. Như nghe vui vui: - Thế mà anh ấy cứ chối lia lịa. Hôm nọ em hỏi anh về cô ta, anh bảo chả có gì. - Bây giờ cũng vẫn nói chả có gì chứ sao. Tiếng Hưng vang lên.Hai chị em quay lai. thấy Hưng đang đứng ở cửa, mĩm cười.Như luống cuống cài vội chiếc khuy áo. Hưng có vẻ thản nhiên, mặt Như hơi hồng. Chàng hất mặt mắng Hà: -Chưa chi đã kể xấu anh rồi nhé. Hà cãi: - Thế mà xấu cái gì. - Anh có gì với cô má đỏ đâu mà cô tươm tướp vậy? - Em có nói gì đâu. Như cười cười: - Có, Hà có nói. - Nói gì? - Nói anh Hưng mua quà sinh nhật thứ hai mười lăm cho cô ấy. Hà kéo nhẹ tóc Như day daỵ Như nhăn mặt kêu lên: - Đau em, Hà. Hưng bước hẳn vào phòng hai cô gái. Chàng ngồi lên giường của Như, hỏi: - Như không đi đâu chiều nay à? Như cười: - Đi đâu rồi đấy chứ. - Với ai? Hà nheo mắt: - Còn ai vào đây ngoài thằng bé ấy nửa. Như lườm chị: - Người ta bằng tuổi mình mà gọi là thằng bé không biết kỳ. Hà vênh mặt: - Tao "chị" hắn. Không gọi thằng bé thì gọi bằng gì. - Bằng tên cũng được. - Còn lâu. Như sụ mặt: - Thảo nào Phục nói nhìn chị khó thưo=ng cũng phải. Hà nhăn mặt phản đối: - Trời ơi! Tao có cần nó thương tao đâu mà vội chê thế nhỉ? Hưng nhìn hai chị em, bật cười. Bảo gọi to: - Yêu cầu hai bà chị xuống ăn cơm. Mẹ chờ. Hà so vai, đứng bật dậy: - Xuống ăn cơm, anh Hưng. Hà nói: - Vừa ăn quà với anh Hưng xong no quá trời à. Như nghiêm giọng: - Xuống một chút không mẹ buồn. Hưng đứng dậy theo hai chị em xuống nhà. Bảo đã ngồi sẳn ở mâm cơm nó rên: - Đói bụng muốn chết mà hai bà cứ yểu điệu hoài. Con gái sao mà chán đến thế không biết. Hà ngồi xuống bên cạnh Bảo kéo tai nó: - Mày nói như bố già tao không bằng. Mẹ bảo Hưng: - Hưng ngồi xuống đi cháu. Hưng cười, chàng kéo ghế ngồi bên cạnh Như, nói đùa với Bảo: - Bảo phải về phe anh để anh em mình bênh vực lẫn nhau chứ hai bà này gớm lắm. Cãi không nổi đâu. Hà lườm Bảo: - Anh còn phải xúi nó. Cái thằng hổn như gấu. Bảo so vai: - Em thuộc loại ngoan nhất trong lớp tuổi con trai bấy giờ đấy chứ đừng tưởng bở. Hà hỏi: - Nếu không ngoan mày sẽ làm gì? Bảo cười: - Biết đâu được. Hà nhún vai: - Đúng là... con trai! Mẹ nhìn Hà, can: - Thôi, mấy chị em ăn cơm đi. Như liếc nhìn Hưng cười nhẹ Hưng ăn quà no bụng mà vẫn ăn được ba chén cơm đầy. Như là người buông bát trước tiên. Mẹ gọi chị hai đem bánh xuống ăn. Như thoáng nghỉ đến buổi chiều gặp mẹ. Như lại buồn. Bửa cơm tàn. Mọi người kéo nhau ra bàn ăn bánh. Như nhìn những chiếc bánh ngon trong hộp mà nghe ấm ức sao đó. Mẹ nói với Hưng: - Các cô con gái nhà này ưa đồ ngọt lắm. Chiều chiều bác đi làm về vẫn thường ghé Moderne mua bánh cho các cô ấy. Hưng cười: - Bác cưng các cô ấy quá. Bảo nhăn mặt: - Chưa bao giờ mẹ nghỉ đến chuyện mua cho con trai. Mẹ cười với Bảo: - Mẹ có biết con trai thích ăn cái gì đâu mà mua. - Tại mẹ không hỏi. - Thế Bảo thích ăn gì nào? Bảo xòe bàn tay lên bàn: - Con thích ông "Trần Hưng Đạo". Mẹ đánh khẻ lên tay Bảo la: - Chỉ thế. Bảo rút tay về cười khì khì. Như cắn miếng bánh trong miệng mà nghe đắng hơn là ngon. Tư khi biết mẹ yêu bác Thái, dường như Như thấy mẹ lạ kỳ sao đó. Mẹ hay nói dối. Mẹ chưng diện phấn son đậm mầu. Mẹ may quần áo liên miên, và mẹ có nhiều tiền cho chị em Như chưng diện. Như đâm nghi ngờ lòng mẹ. Như kém yêu mẹ như xưa