Buổi chiều Như trốn học nằm ở nhà. Như cũng không hiểu tại sao tự dưng lại ghét đến trường đến thế. Buổi sáng nghe Bảo nói anh Hưng hẹn chiều nay đến ăn cơm xong rủ ba chị em đi xi nê, Như bần thần trong lòng. Buổi trưa soạn sách vở đến trường Như thấy chán sao đó. Và quyết định ở nhà đến với Như nhanh thật là nhanh. Nhu leo lên giường nằm chờ cái giờ đến trường qua đi và thiếp vào giấc ngủ. Lúc tỉnh dậy Như nghe bước chân lao xao trên cầu thang. Rồi tiếng Bảo ồn ào: - Chị Như trốn học ở trong phòng ấy. Chị lên mà gọi chị ấy dậy. Tiếng Hảo lao xao: - Như có đau ốm gì không? Tự nhiên nghỉ học vậy đó hả Bảo? - Ừ! Bà ấy bốc đồng chứ ốm đau gì. - Như chăm học có tiếng mà. Giọng Bảo châm chọc: - Như chăm đến trường chắc gì chăm học. Hảo cười. Tiếng cười kéo dài lên đến tận phòng Nhự Như ngồi vụt dậy vừa lúc Hảo bước vào. Áo dài trắng với quần đen thật hiền. Hảo ôm vở, xõa tóc ngang vai tươi cười nhìn Như: - Mi làm ta hết hồn. Ốm hở? Như vờ nhăn nhó: - Ừ! Ốm mi ạ. Ốm nặng lắm. - Vậy sao Bảo nó nói mi bốc đồng nghỉ học chứ đâu có ốm đau gì. Như rên lên: - Cái thằng khỉ ấy thì biết gì mà nói. - Hồi này nó lớn ghê mi ạ. Cao hơn tao nửa cái đầu rồi đấy. Như gật đầu: - Cậu chàng trổ mã rồi đó mi.. Diện ghê lắm. Dạo này ta không dám đi với nó ra đường nữa. Thiên hạ nhìn tưởng bồ ta kỳ chết. Hao hứ nhỏ: - Mi thì cái gì cũng sợ hết. - Ta ngại. - Thế Phục hắn chở mi thì sao? - Thì... đã đành. Hao lườm Như: - Nói như mi ấy. Như cười ròn. Hảo ngồi xuống cạnh Như, thắc mắc: - Như ốm thật đấy à? Như chớp mắt: - Ốm vờ. - Làm nũng ai thế. - Anh Hưng. Hảo kêu lên: - Anh ấy trêu gì mi mà vờ ốm để làm nũng vậy? Như nháy mắt: - Anh ấy tỏ tình không ra tỏ tình. Yêu không hẳn là yêu. Tao bực quá Hảo a. Mắt Hảo tròn xoe: - Mi nói cái gì kỳ khôi thế Như? - Ta nói anh Hưng. - Anh Hưng làm gì mi? - Yêu tao. Hảo gật gù: - Có thể xảy ra lắm. Anh Hưng với mi đâu có họ hàng gì. Như cười: - Dĩ nhiên là không có họ hàng. Và dĩ nhiên là anh Hưng có thể yêu tao được. Nhưng mà anh ấy gàn bướng dở hơi làm sao ấy mi ạ. Như là đùa. Hảo nhăn mặt: - Mi nói cái gì ta không hiểu. Anh Hưng tỏ tình với mi chưa? Như lắc đầu: - Tỏ tình cũng như không tỏ tình. - Anh ấy nói yêu mi. - Nói rồi cũng như chưa nói. - Kỳ vậy? - Ừ! Ảnh làm như đùa đùa thật thật ấy. Hảo lặng thinh nhìn mong ra cửa sổ. Như đong đưa đôi chân có vẻ chờ đợi Hảo hỏi nữa. Một lát, Hảo vẫn im lặng. Như nói: - Hảo giúp tao đi Hảo. Hảo nhương đôi mat đẹp lên nhìn Như: - Giúp bằng cách nào? - Mi khuyên ta có thái độ nào với anh ấy. Hảo hỏi lại Như: - Anh Hưng "có vẻ" yêu Như từ hôm nào? Như cắn nhẹ đôi môi: - Cách đây năm hôm, một buổi tối tao đi dự sinh nhật nhà cô bạn gái của anh ấy. - Năm hôm nay có gặp lại ảnh nữa không? - Có, ảnh mới đến tối hôm qua. - Có nhắc nhở gì chuyện đó? Như lắc đầu: - Không ảnh vẫn thản nhiên như từ trước đến nay. - Và mi. - Tao cũng thế. Hảo nheo mắt nhìn Như: - Mi không bị mất bình tỉnh và xúc động à? Như cười: - Không nhưng mà tưng tức làm sao ấy. Hảo ngạc nhiên: - Sao mà tức. Mi "cũng" lắm đấy chứ. Vẫn thản nhiên và giữ vững được lòng mình là anh chàng Hưng hết dám hó hé nữa rồi. Như nhăn mặt: - Tao lại không muốn thế. Tao đợi anh Hưng có thái độ hẳn hòi. Phải có vẻ buồn, khổ, và tỏ tình thật sự với tao cơ. - Kỳ nhỉ? - Tự ái ấy mà. Anh ấy xem tao như trẻ con nên nói chuyện tình yêu bằng cái giọng đùa cợt làm tao tức. Hảo nói: - Nếu thế, mi phải đề cập lại với anh ấy. Như so vai: - Anh ấy sẽ cười tao. - Thì trêu tức thử xem. - Như thế nào? - Đi chơi với Phục đều đều xem anh chàng có vẻ gì ghen tuông không? Như chớp mắt: - Anh Hưng biết tao yêu Phục rồi. Và anh nói tình yêu của tao với Phục chưa phải là tình yêu. Chỉ là sự quen biết và khờ khạo trong mắt nhìn mà thôi. Nên khó mà chọc ghen nổi anh chàng. Hảo hỏi Như: - Mi có thấy đúng không? Như cúi nhìn bàn chân mình, ngập ngừng: - Có thể lắm Hảo. Bỗng dưng tao chán gặp Phục quá, và Phục cũng thế Hảo ạ. Từ hôm đi Mỹ Tho về, Phục có vẻ không tha thiết với tao nữa. Hình như hắn đang yêu một người nào khác. Hảo cười nhẹ: - Tao quen nhiều bạn trai và đi chơi lung tung mà chẳng thấy mình yêu ai được cả. Có lẽ tình yêu là một cái gì thật khó kiếm, Như ạ. Một lúc nào đó nó sẽ đến với nhau không chờ không đợi. Cũng như mị Biết đâu tình yêu đã đến rồi đó. Như chợt mơ màng: - Với ai? Phục hay Hưng? - Phải chờ mới biết được. Mà tao linh cảm hình như mi không yêu Phục lắm. - Tao thích Phục. - Thích chưa gọi là yêu. - Tại bạn bè gán ép rồi một lúc nào đó mình chấp nhận sự quen biết làtình yêu. Hai đứa chưa hôn nhau "thật sự" bao giờ. Hảo chợt cười vang: - Mới hôn vờ thôi hở? Như gật đầu: - Có lẽ. - Tại ai? - Tại Phục nhát mà cũng tại tao phản đối quá. Thấy kỳ kỳ, mỗi lần Phục nắm tay tao, tao chỉ muốn rút ra thôi. Hảo nói: - Tại mi sợ hắn. Như so vai: - Sao mà sợ. Hình như tao không thích thân mật quá với Phục. Hảo dí tay lên trán Như: - Tình yêu bây giờ mà mi làm như các cô đời xưa không bằng ấy. Nhiều khi người ta không yêu nhau mà vẫn muốn tìm cảm xúc lạ với nhau đó thì sao. Huống gì mi đã "bồ" với hắn mà không cho hắn hôn. Mi cổ hủ quá hắn chán mi cũng phải.Như lắc lắc mái tóc: - Hảo vẫn không hiểu gì về Như được cả. Như đâu đến nỗi cổ hủ quá như thế. Có điều thật là, mỗi lần đi chơi với Phục Như có cảm tưởng như đi chơi với một người bạn rất thân mà thôi. Và mỗi lần thân mật nhau, Như vẫn mang nỗi ngại ngùng kỳ cục sao đó. Muốn được như Hà, nhiều lần Như thử choàng tay lên cổ Phục và tự buông thả hồn mình cho Phục hôn môi Như xem sao. Nhưng lần nào cũng thế, nụ hôn không thể gọi là rất tình được vì Như luôn luôn phản ứng bất ngờ bằng cách gượng ép chịu đựng hay xô Phục ra. Bàn tay Như vụng về buông thỏng xuống thành ghế. Không thể tìm rung động nổi với Phục. Như cũng không hiểu tại sao nữa. Khi tưởng tượng một mình thì thấy rung động ghê lắm. Nhưng khi gặp rồi, ngồi bên nhau Như thấy bình thản lạ lùng. Hảo nói: - Tao nghi mi muốn trêu Phục chơi chứ mi chưa yêu hắn đâu. Mi yêu anh Hưng, có lẽ. Như cười nhẹ: - Tao chỉ biết là tao thích Phục. Hai đứa chấp nhận tình yêu của nhau mà không e ngại gì cả. Còn với Hưng, lâu quá rồi, từ những ngày còn bé, tao đã quen với sự có mặt của anh ấy bên cạnh. Quen thân đến độ tao không còn nghĩ đến anh ấy nữa. Như thế không biết có thể yêu được không? Hảo kéo mái tóc Như xoắn nhẹ trong ngón tay: - Mày phải "trắc nghiệm" lại lòng mày. Như nói: - Đáng lẽ thì tao cứ thản nhiên mà chờ xem việc gì sẽ đến với mình. Nhưng vì tao tức anh Hưng quá nên mới thắc mắc như thế. Hảo khuyên Như: - Mi cứ lờ đi. Anh chàng chơi đòn cao với mi, mi cứ giả vờ như ngây thơ không biết gì xem anh chàng nghĩ sao. Như gật đầu: - Chắc cũng phải vậy. - Còn Phục? - Phục có liên quan gì đến chuyện này? - Mi với Phục có "tính toán" gì với nhau chưa? Như nói: - Tính toán gì nhỉ? - Phục có bao giờ hỏi chuyện đám cưới? Như cười: - Chưa, Phục còn nhỏ chết. Hảo nháy mắt: - Nó còn nhỏ nhưng mi thì đã lớn. Con gái mười tám tuổi đủ sức nghĩ đến chuyện lấy chồng. Má Như đỏ lên. Hảo nói y như Hà. Sao con gái thời nay nghĩ đến chuyện vợ chồng sớm thế không biết? Làm như 18, 19 tuổi chưa yêu ai là ế chồng không bằng vậy. Hảo ghé tai Như, nói nhỏ: - Tao muốn lấy chồng ghê Như ạ. Như đập lên vai Hảo: - Khiếp, nói nghe nhảm. - Thật đấy. Làm thế nào để họ cưới mình Như nhỉ? Chẳng lẽ vừa mới quen ai, yêu ai là vào đề anh cưới em ngay đi hả. Như gật đầu: - Ừ! Nói chứ sợ gì. - Sợ nó tưởng mình "bị gì" rồi ấy chứ. - Kệ. Nếu mình không "bị" cưới xong nó biết liền chứ sao. Hảo nhún vai: - Đàn ông bây giờ khôn như mạ Nó thấy mình có vẻ thúc hối nó làm tới, làm reo. Và nó dụ dỗ mình cho nó "thử" trước rồi mới cưới ấy. Như rên lên: - Mi nói chuyện động trời không à. Mình con gái có thân thì phải giữ chứ. Nó mà đòi như thế thì nó quá tồi. Bỏ là vừa. Hảo thắc mắc: - Biết đâu nó thành thật? - Như thế mà thành thật? - Ừ! Như nhăn mặt: - Mi có vẻ tin người quá nhỉ. Hảo so vai: - Không tin, nhưng nếu tao yêu một người nào đó, tao tìm hiểu gia đình nó đàng hoàng. Và nếu nó có vẻ yêu tao thật, tao sẽ bảo nó cưới bằng cách cho nó "thử" trước. Như rùng mình. Nàng nghe má nóng bừng lên. Như la: - Mi điên quá đi Hảo. Hảo thản nhiên: - Có gì đâu mà điên. Cũng như mình chơi một ván bài. Một ván bài định mệnh mà. Như nói nhỏ: - Một ván bài cho cả một đời mình. - Nếu nó biết nghĩ, đàng hoàng và yêu tao thật, nó sẽ phải nghĩ đến chuyện cưới tao. - Còn nó lừa đảo? - Thì tao thua bài. - Nguy hiểm quá, Hảo. Hảo im lặng như đang nghĩ ngợi. Như đứng dậy kéo Hảo đứng theo: - Ra lục tủ lạnh xem có gì ăn không? Tao đói bụng quá. Hảo theo Như: - Tao khát nước. Hai đứa chen nhau nhìn vào tủ lạnh. Như đưa cho Hảo chiếc ly không và chai nước lọc. Hảo rót đầy ly nước uống một hơi. Như lấy trái cam rồi rủ Hảo ra ban công ngồi. Như bóc cam trong khi Hảo uống nước. Như bảo: - Mi uống nước như mấy dân nhậu uống bia. Hảo cười: - Tao uống một ngày tám ly nước như thế này. Như nói: - Uống thế thì vỡ bụng ra mất. - Vỡ sao được. Uống nước nhiều cho da mát mẻ, không có mụn, lại no đỡ phải ăn nhiều mập ra xấu lắm. Như nheo mắt: - Mi giữ gìn sắc đẹp bằng cách uống nước ta thấy không hợp tình, hợp lý tí nào cả. Hảo cãi: - Tao uống nước nhiều còn do lời khuyên của bác sĩ. Với lại nước còn là thứ mỹ phẩm thiên nhiên rất tốt cho mặt mình nữa. Mi thử nghĩ trong lúc mệt mõi mà mình đi tắm, vặn hoa sen cho nước đập nhẹ vào da mặt mình xem. Thoải mái và tươi mát ngay ấy chứ. Như cười rộ Lên: - Mi làm nghề quảng cáo dầu cù là được đấy Hảo. Nghe mê ly hấp dẫn lắm. Hảo cười theo Như, không nói. Hai đứa ngồi dựa vào nhau ăn cam. Như bảo: - Muốn giữ gìn sắc đẹp tốt nhất là ăn thật nhiều trái cây tươi. Mỗi ngày nửa chục cam, nửa ký nho, nửa ký táo... Hảo bịt miệng Như: - Cho tao xin. Mi nói một lúc nữa tao tưởng mi dân Tây mất. Như cười: - Thế thì tốt hơn đừng thèm giữ gìn gì cả. Thích cái gì ăn cái đó xem chừng còn đẹp hơn. Hảo lườm Như: - Rốt cuộc rồi mi cũng nghĩ đến chuyện ăn trước nhất. Như chợt nói: - Ta giống anh Hưng. - Giống ở cái tật háu ăn. - Ừ! Hảo nói: - Thế thì hai người nên lấy nhau cho có bạn ăn uống thỏa thê. Như chớp mắt, mỉm cười. Có tiếng Hà nói vang vang ở dưới. Hảo nhìn đồng hồ, kêu lên: - Chết. Sáu giờ hơn rồi. Ta về đây. Như kéo tay Hảo: - Sớm chán. Nắng vẫn còn trên mặt đường kia. Hảo đứng lên: - Không được đâu. Về trễ bị la chết. Hôm nay ta trốn hai giờ sau đến mi đó. Mai đi học nhe. Như đứng lên theo Hảo: - Ừ, mai đi. Hảo vào phòng Như lấy sách vở. Như đưa Hảo xuống cầu thang gặp Hà đang ngồi ở salon. Hảo chào Hà. Như hỏi chị: - Hôm nay về sớm thế, Hà? Hà gật đầu: - Ừ! Về sớm. Như không nhìn Hà đưa Hảo ra ngõ. Như hỏi: - Về bằng xích lô hay xe buýt? Hảo cười: - Trễ rồi, về xích lô cho tiện. Như vẫy xích lô cho Hảo. Chờ Hảo lên xe rồi Như mới quay trở vào. Nắng vẫn còn sót lại trên những ngọn cây thấp và nhảy nhót theo từng bước chân Như. Như thoáng mong cho buổi chiều mau hết nắng...