Tuần nào cũng thế, cứ chiều thứ bảy là lớp học vắng gần nửa lớp, thiên hạ đua nhau nghỉ học. Hảo nói với Như: - Chỉ cù lần như ta với mi mới đến trường. Dân chơi nó nghỉ bằng thích. Như cười, nghiêng mặt cho tóc đổ xuống má, nhẹ nhàng: - Chiều thứ bảy mà ngồi trong lớp thì cù lần thật. Nhưng đi chơi thì ta cũng chả biết đi đâu. Hảo nháy mắt: - Tại mi không thích, chứ đường phố thiếu gì chỗ để đi. Xi nê này, dạo phố này,ăn kem này, hoặc ra ngoại ô. Như bảo Hảo: - Mi biết nhiều thế sao mi không đi? Hảo cười: - Tại ta không có bồ, đi chán chết. Như so vai: - Ta cũng không có bồ. - Xạo nửa. Phục đâu? - Phục bỏ ta rồi. - Ai cho phép nó bỏ mi? - Ta. Hảo mắng Như: - Con điên, nói chuyện tầm phào không thôi. Như cười chun đôi vai: - Thật chứ tầm phào hồi nào. Rồi mi xem, chiều nay Phục có đón tao không cho biết. Hảo chống tay lên cằm nhìn ra cửa lớp, lặng lẽ. Như nhìn theo mắt Hảo và thấy nắng nhức cả mắt. Nắng nhảy nhót lên những cây bông sứ trước cổng trường thật liến thoắng. Trên bảng giáo sư đang giảng về sự tương quan của trực giác va suy luận. Như không nghe rõ lời của giáo sư vì nàng mãi nhìn ra sân và vì Như chán phải nghe Luận Lý học dài nhằng mệt mõi. Hảo gãi nhẹ lên vai Như khi tiếng chuông tan hoc vừa rung lên: - Mi như nghười mất hồn ấy Như ạ. Như thở nhẹ, nàng gấp sách vở lại trong lúc Hảo chải đầu: - Phục không đón Như thật đấy à? - Không. - Mi về với ai? - Một min`h. Hảo cười nhẹ: - Tiếc quá. Chiều nay tao lại có người đón. Không thì về bộ với mi cho vui. Như đứng dậy. Sách ôm ngang ngực: - Mi lúc nào cũng tử tế cái miệng. Hảo cười khì. Như giằng cái lưo=.c trên tay Hảo chải lại mái tóc. Hảo soi mặt trong kính đeo mắt của Như. - Đẹp. Như khen Hảo. Hảo bĩu môi: - Đẹp từ khuye, bạn a. Như quệt tay lên má Hảo: - Mi đánh phấn? - Ừ. một tí thôi. Như gật gù: - Mi đánh phấn khéo lắm. Trông hồng hào thật tự nhiên. Hảo nháy mắt: - Ta còn vẻ mắt nửa. CũNg khéo như thoa phấn hồng ấy. Như cười: - Thấy rồi. Co một quầng đen buồn dưo=''i mi mắt mày. Trang điểm đẹp ghê. Hảo nhún vai. không noi: Hai đứa đi cạnh nhau xuống lầu. Như nhớ đến mầu phấn quá đỏ Phượng thoa hai bên gò má cao của nàng. Mầu phấn làm dữ khuôn mặt Phượng và trông nàng có vẻ gì kh" thương. Vậy mà Hưng không nhìn thấy sự trang đie6?m quá lố ấy. Hưng có vẻ lơ đảng và ít để ý đến sắc đẹp của phụ nữ. Như lại nhớ đến câu nói của Bảo: - Tại sao anh Hưng không mê một chị nào của em hết kìa? Như mĩm cười một mình. Mê sao được mà mê khi Hưng nh`in Như,nhìn Hà quên mắt quá rồi. Quen như nhìn một người thân ruột thịt của Hưng thì làm gì có tình yêu với nhau nổi. - Hảo cấu nhẹ lên vai Như và tách hẳn ra khi nhìn thấy người bạn trai ở xa Như nói đùa Hảo: - Mi chết nhé Hảo. Vừa thấy trai mắt đã sáng lên, bỏ cả bạn để theo nó. Hảo nheo mắt cười nghịch ngợm: - Mi cũng thế mà Như. Mỗi lần xuống lớp là chạy bay bay ra chỗ hẹn với trai, có thèm ngó ngàng gì đến ta đâu. Như cười nhìn theo bóng Hảo lẫn vào đám đông trước sân trường. Hôm nay Như về một mình. Với ý nghỉ ấy Như nghe lòng mình buồn buồn, nhưng lại tha6''y dễ chịu sao đó. Tuy buồn mà thảnh thơi hơn. Như bước chậm. Vạt áo dài lụa mềm quấn quít bước chân Như tha thướt. Như chợt nghe tiếng gọi sau lưng nàng và tiếng xe máy ngừng sát bên cạnh. Như quay lại: - Anh Hưng. Hưng cười: - Ừ! Anh. Như mim môi: - Anh có vẻ mê tốc độ quá nhỉ? Em đang tưởng anh chàng nào tán định... la đấy chứ. Hưng hất mặt bảo Như: - Gớm! con gái có khác. Lên xe anh chở về. Như cười, ngồi gọn sau xe Hưng. Hưng hỏi: - Phục đâu mà em về một mình? Như nói: - Phục đi Mỹ Tho rồi anh. - Bao giờ về? - Chắc thứ hai. - Như buồn không? Như lắc mái tóc: - Em không biết nửa. Bộ anh đi đón em hả? Hưng cười, nhái theo Như: - Anh không biết nửa. Tự nhie6n đi ngang đây va thấy em. Như làm bộ giận Hưng, không nói gì với chàng nửa. Hưng cười, thản nhiên hát nhỏ trong miệng một bài hát ngoại quốc vui. Cho đến khi vào nhà Hưng mới bảo Như: - Lên tắm rửa sửa soạn đi chơi với anh chứ. Như hất mặt: - Đi chơi, mà đi đâu? Hưng làm mặt nghiêm: - Anh nói với Như tối qua rồi. Như sụ mặt: - Đi dự sinh nhật chị Phượng hở? - Ừ. - Em đã nói không đi mà. - Anh cũng đã nói là mình đi nơi khác. Như nhăn mặt: - Anh làm sao thế. Tự dưng cưỡng ép em đi chơi là sao? Hưng nhún vai: - Chả biết tại sao cả. Tính anh kỳ kỳ vậy đó. Tự nhiên thích rủ Như đi chơi là phải rủ cho bằng được à. Như hỏi đùa: - Có định nhờ vã gì Như không?Hưng lắc đầu: - Không. Hay có mục đích gì? Tính giới thiệu cho Như một anh chàng nào khác hơ? Hưng kéo nhẹ tay Như, cau mặt: - Cứ làm như mình đẹp lắm ấy. Như mĩm cười - Anh thì biết thế nào là đẹp, thế nào là xấu được màchê nhự Có một cô bồ đánh má hồng đỏ rực mà không biết "chỉnh" lại cho đành hoàng gì cả. Hưng ngồi chờ Như trong salon. Chàng nói như ra lệnh với nàng: - Nhanh lên nghe Như. Vừas tắm vừa trang điểm đúng nửa tiếng đấy. Như quay ngoắt lên lầu. Nàng vịn cầu thang nói xuống: - Nhanh nhất là một tiếng. Nếu không chờ được em thì anh đi một mình đi. Hưng vờ nhìn vào báo làm như không nghe Như nói. Như cười chạy nhanh về phòng. Quăng vở lên mặt bàn, Như ngồi xuống giừơng. Như không thấy thích thú với mục đi dự sinh nhật bồ Hưng chút nào hết. Cứ tưởng tượng đến cái đám đông ồn ào và những khuôn mặt xa lạ là Như chan'' ngấy. Tiếng cười đùa dưới nhà chợt vang lên. Như nghe được tiếng Bảo liến láu và tiêng Hà vui nhộn cùng hai ba giọng con gái khác. Chắc là bạn Hà. Có cả tiếng nói oang oang của Hưng nửa. Như đứng vụt dậy, nang` bước nhanh xuống cầu thang. hai co bạn của Hà đang ngồi vây lấy Hưng. hà ngồi ghé bên than`h ghế Hưng, tựa tay lên vai chàng và Bảo ngồi ở chiếc ghế đối diện, một chân gác lên mặt bàn. tiếng Hà thật to: - Mấy đứa bạn em khen anh Hưng bô giai mà hiền quá là hiền. Anh trổ tài "tán gái" đi cho chúng nó sợ, anh Hưng. Tiếng Hưng vui tươi: - Anh đâu biết tán gái. Hà chỉ giới thiệu láo không sợ các cô cười anh à. Có tiếng cười rúc lên của hai cô bạn Hà. Như quày quả bước lên. Nổi bực tức vô cớ từ đâu kéo đến ùn ùn. Như vào phòng tắm mở hoa sen cho nước phủ khắp người. Một lát như trở ra, tócướt đẫm nước. Như khoác chiếc áo tắm lên người rồi bắt đầu trang điểm. Phải có một tí mắt xanh cho mắt thêm mợ Phải có một tí má hồng cho tăng mầu da trắng của Như và một lớp son đỏ duyên dáng. như lớn hẳn ra với khuôn mặt phấn son htế này. Như vẽ chì đen lên mắt mà mĩm cười vui trong gương. Mình trang điểm khéo đâu có thua gì Hảo. như nghỉ đến những lần đi chơi với Phục, Như không trang điểm, chỉ mặc quần tây với áo thun thôi. Hôm nay Như phải mới, phải lạ, phải đậm đà một tí cho ra vẻ người lớn bên Hưng chứ. Như đứng trước tủ áo, nghiêng mặt ngắm bộ đồ mới của nàng, vừa may xong mà chưa có dịp mặc. Áo thun vàng với Jupe xanh đậm. Như xách chiếc ví nhỏ trên tay và mang giầy trắng. Lúc Như bước xuống mọi người vẫn còn châu đầu bàn cãi chuyện gì đó. Hình như lại chung quanh chuyện tình yêu. Như nghỉ tình yêu đẹp mà phiền ghê. Không có, thì buồn, mà có thì rắc rối là. lùng đi ấy. Hà đang vung đôi tay lên ồn ào: - Em phản đối anh Hưng. Bảo cãi to hơn: - Em bênh vực anh Hưng và chê tất cả những ông bạn của Hà và Như. Như mĩm cười. Nàng nện mạnh gót giầy, lên tiếng: - Ai ăn hiếp anh Hưng và ai nói xấu tôi đấy. Mấy cặp mắt đều dồn về Như. Tiếng Hà: - Mày lại đi chơi! Mà sao hôm nay diện quá xá thế. Tiếng Bảo li lắc: - Đẹp thật. Xin khen chị Như một câu. Như hất mặt lườm Bảo: - Cám ơn, "ông " chỉ chờ có dịp là nói xấu tôi thôi, "ông" khen tôi lam gì cho mệt Bảo cười: - Bộ nãy giờ Như nghe lén hết trơn hả? Như hừ thật lớn. Hai co bạn của Hà nhìn Như đăm đăm. Như ngồi xuống cạnh Bảo và hỏi Hưng: - Như sửa soạn lâu không? Hưng gật đầu: - Vừa phải Rồi chàng nói to: - Mình đi chứ Như? Như gật đa6`u. nàng tha6''y mắt hà tròn xoe: - Như đi chơi với anh Hưng hả? Như cười: - Đi ăn sinh nhật cái chị áo đỏ. Hà vỗ tay: - Anh Hưng chịu chơi ghệ Sinh nhật bồ mà dám đưa Như đi không sợ chị ấy buồn. Hưng nheo mắt: - Thì có sao. Phưo=.ng biết Như nửa mà. Hưng cười cười. Như chào bạn Hà rồi đi với Hưng ra cửa. Ngồi sau xe Hưng rồi, Như mới gnhe Hưng khen một câu: - Đẹp lắm!. Như mĩm cười: - Anh khen ai thế? - Như. - Tự nhiên khen Như. - Tại Như đẹp. Như so vai: - Anh chưa bao giờ khen em cả. Tại hôm nay em trang điểm đấy. Hưng cười vui tươi: - Em trang điểm vừa đẹp, vừa khéo. Như hỏi đùa: - Có bằng chị Phượng không? Hưng lắc đầu: - Anh không để ý Phưo=.ng đẹp hay xấu. Như mím môi: - Xạo ghê! Bồ mình mà không để ý đẹp hay xấu nửa. - Thật đấy. Phượng có phải là bồ anh đâu mà để ý. Như cười nhẹ: - Anh nói thế có nghiã là anh cũng biết để ý đến cách trang điểm và phục sức của người anh yêu? Hưng gật đầu: - Còn kỹ hơn nửa là đằng khác. Chẳng hạn như em. Như tròn mắt: - Như em làm sao? - Như em mà là bồ anh, anh sẽ bắt em vẽ mắt đa6.m hơn một tí nửa nếu đi chơi buổi tối, còn ban ngày thì trang điểm như thế là quá khéo rồi.Như buổi tối cần phải đậm hơn mới nổi. Như cười thành tiếng: - Ai ngờ anh cũng biết nhận xét kỹ thế nhỉ. Anh biết thằng bBảo nó nói về anh sao không? - Nói sao? - Nó thắc ma9''c là tại sao anh không "mê" ai trong hai chị em như hết. - Khó mê lắm. - Như xấu. - Không, xinh. - Hà xấu? - Hà đẹp. Như ngạc nhiên: - Vậy thì sao? Hưng hỏi lại Như: - Sao Như không hỏi lại Như câu ấy. Tại sao em không yêu anh. Như chớp mắt: - Tại em không nghỉ đến. - Không nghỉ đến anh hay tình yêu: Như lắc đầu: - Em không biết nửa. Có lẽ cũng ngỉ đến anh nhưng không nghỉ đến tình yêu. Vì anh hiện diện trong em quá quen thuộc. Từ lúc lớn lên em đã nhìn thấy anh, đã biết anh và thân anh rồi. Chắc vì thế mà tình yêu không thể đến được. Hưng gật đa6`u: - Như nói có lý. Nhưng biết đâu tại Như vô tình không nghỉ đến tình yêu. Và biết đâu anh yêu Như mê đắm mà cả Như, cả anh đều chưa nhận biết được.