Tôi thích bông súng, thích lắm. Mà kỳ, thích thì thích sen, sen đẹp, màu nào cũng đẹp, sen có cánh hồng phơn phớt càng đẹp. Cái gì từ sen cũng quý, từ hoa, đặt nơi thờ phượng, tới cọng làm gỏi ăn không chê vào đâu được, rồi đài sen cho hạt ăn tươi hay để già phơi khô nấu chè cùng với mộc nhĩ trắng thật ngon, thật đậm đà những trưa hè. Súng là họ hàng với sen, thích sen thì đúng là ai cũng thích, tôi lại đi thích súng, có lý do cả. Hồi nhỏ, nhỏ lắm, tôi vốn đã là trái tim nhạy cảm, đi đâu làm gì cũng được người khác để ý nhiều hơn các trẻ con khác. Chả là tôi đóng kịch mà. Lần đầu ra đường thì tôi buồn thiệt, mới bị má đánh, tôi không cười nổi khi ba tôi dắt tới nhà người quen, thấy tôi có vẻ ưu tư hơn trẻ khác, người quen đó của ba tôi lấy kẹo cho tôi ăn rồi còn bế tôi vào lòng, ngồi như thượng khách. Thích chết đi được. Từ đó, hễ ra đường, dù mới được bảng danh dự hay mới cười ha hả vì chọc được em gái khóc, tôi vẫn ra vẻ ưu tư xem có xôi chè gì hơn người khác không. Cũng có ngày toại nguyện, có ngày không, chớ sao mà được cả được. Chuyện làm ăn với ba tôi, có khách họ còn sống tinh thần, để ý con nít, có khách họ để muỗi cắn tôi chết ngoài sân coi xe cho ba tôi chứ có ngó ngàng chi đâu. Một lần, lại nhà một bác quen, tôi đứng trông xe bên ngoài cho ba tôi như thường lệ, một anh, chắc ở nhà đó, lớn hơn tôi chừng 4, 5 tuổi, lại chào tôi và hỏi han tôi như người quen. Tôi vinh dự lắm, nhưng mặt vẫn nghiêm nghị, vẫn ưu tư cho ra vẻ thế con nhà có dạy. Anh hỏi điều gì tôi cũng ậm ừ không nói, hai môi cứ bấu chặt nhau. Cuối cùng, anh bỏ đi và bảo " tội con bé đẹp quá mà câm!", tôi tức quá, cười ha hả lên rồi nói " anh ơi, em đâu có câm, ba em dặn không nói chuyện với người lạ ". Lúc đó anh cười đến ngộ và tinh nghịch, cái nhìn cúa anh như xuyên qua người tôi, tự nhiên tôi thấy mình đến là kỳ cục, tôi thẹn nhìn xuống đất, anh đi tới, đỡ càm tôi lên và bảo " em đẹp như một hoa súng, em ráng cười nhiều hơn đi, cô bé "... " Trời, người ta đóng kịch thôi, làm dữ dậy! " lúc đó tôi tự nhận ra mình cũng vô lý. Hoa súng, ơ, đẹp thì khen hoa sen chứ ai lại bảo hoa súng. Kỷ niệm đó đi vào lòng tôi thật thân thương. Tôi đổi luôn tính từ đó, tôi không còn thích đóng kịch làm mặt buồn lúc nào cũng cười dù người ta bảo cười hở mười cái răng, tôi còn tám cái răng sửa tôi cũng nhe ra cười chơi cho đời vui à. Năm 1990, gia đình tôi tới Mỹ vào tháng Giêng, tháng 8 năm đó là đám cưới chị tôi. Họ hàng bạn bè tới rất đông từ khắp tiểu bang ở Mỹ. Tôi là một thiếu nữ còn đang làm quen với nhiều sự đổi thay thời gian đó. Ðang ngồi nơi bàn tiệc, một anh lại ngay kế bên tôi ngồi hỏi tôi nhớ anh không, tôi ậm ừ bảo anh " dạ sao phải nhớ, mà anh là ai ".. " ba anh quen ba em, phải em là cô gái hay đứng trông xe cho ba em hông, nét mặt em vẫn quen quen "... tôi nhớ ra liền, đúng là cái cha nội khen tôi giống hoa súng.. Tôi thấy thẹn ra mặt. Anh mời tôi điệu rumba, điệu nhảy tôi thích nhất và là điệu duy nhất tôi thích nhảy trong các lần party tại trường đại học. Hết bài, anh mời tôi ra ngoài nói chuyện, thấy tiệc cũng còn chưa tan, tôi bước theo anh... Tôi bất chợt nhớ.. " à anh, sao anh lúc đó lại ví em như hoa súng " Anh cười hề hề, sau đó lại gãi tai.., rồi lại cười bí hiểm. Cuối cùng anh bảo tôi trời đã trở lạnh, anh dìu tôi vào, tôi vẫn nhắc, " nói em nghe coi, tại sao hoa súng vậy? ".. Anh vẫn không trả lời tôi và bí mật đó anh mang theo về Kansas luôn lần đó. Những năm tiếp theo, tôi miệt mài việc đèn sách, cũng quên đi kỷ niệm hoa súng của mình. Anh và tôi giữ liên lạc bằng thư, rồi bằng emạil nghe chừng thân quen như hai người bạn biết nhau từ lâu lắm, anh cho tôi một chỗ dựa tinh thần, và anh bảo tôi cho anh những nụ cười thật hồn nhiên anh không thể nào quên, nhất là chuyện hoa súng... Bây giờ anh là ông xã tôi, hai đứa nhóc chạy lon ton trong nhà. Một lần tôi nghe anh nói với mẹ anh " súng hả má, cô ấy khoẻ má, hai cháu nội má khoẻ luôn ".. tôi hơi ngạc nhiên. Tôi hỏi anh, " trời, anh nhắc ai là súng, không phải em, em liệng cái ly này vô anh ráng chịu!? Anh cười thật tươi, giải thích, " bí mật giữ quá lâu cũng nhàm há, nhớ ngày hôm đó hông, em đang thật nghiêm, anh bỏ đi, em bỗng dưng gọi và cười, răng em chưa mọc hết, anh chọc em ví em là bông súng nhưng có ý chọc là... là... sún răng ".. Tôi ngã ngữa, anh hay thiệt, tôi mà biết ra điều đó trước khi làm bà xã anh thì có lẽ chỗ anh đang có là chỗ của người khác rồi. Phải phục ông xã tôi thiệt, cưng héng... Cho một người bạn.. Quang Ngọc