Chiều nay, như mọi buổi chiều, về đến nhà, hắn cặm cụi một mình dọn dẹp, nấu cơm, làm thức ăn và ngồi nhai nhai, nuốt nuốt, như con trâu già nhai mớ rơm khô. Đã lâu rồi, hắn đi, về một mình, nấu cơm ăn một mình và ra đi làm cũng mỗi mình, chỉ có 4 con chó và một con mèo là bạn thân thiết với hắn. Hắn lặng lẽ như cái bóng, thỉnh thoảng thấy buồn, hắn ôm đàn ghi-ta hát một mình, khi đó thấy hắn ra vẽ văn nghệ, yêu đời, còn lại thì hắn lầm lì, đâm đâm như kẽ tâm thần... hắn thường lẳng lặng đi đâu đó, đến nữa đêm mới mò về ngủ, sáng ra hắn đi thật sớm... Cuộc sống hắn cứ thế, hắn cam chịu và chay sạn như gỗ đá. Hắn nấu cơm rất nhanh, thành thạo như tay đầu bếp hảo hạng, hắn bới cơm để ra cho nguội phần lũ chó, cho con mèo cưng và phần hắn thì một tô, hắn nuốt vội vì đói và lo cho lũ chó, mèo... ôi bọn chúng mới đáng yêu làm sao, chúng cuốn quýt quanh chân hắn, ân cần theo dõi từng cử chỉ của hắn, hắn không nhìn, nhưng hắn biết, con Đực lăn xăn cạp nhẹ nhẹ vào chân hắn như hối thúc hắn mau mau bỏ cơm vào cái đĩa giành cho nó, con Nâu với cái mõm và cặp mắt nâu nhạt ngóng nhìn theo vẽ mặt của hắn xem có ưu ái riêng cho nó tý nào không, bởi vì nó biết nó đẹp nhất, được hắn cưng nhất, con Vàng mới được hắn đem về, còn nhỏ nhưng háo ăn kinh khủng, bao nhiêu nó cũng xơi rất nhanh, nó vừa ăn phần của mình, vừa chạy lăn xăn sang đĩa khác như thể nó muốn chỉ mình nó xơi tất cả các đĩa, còn con Bo, là mẹ của con Nâu và con Đực, trông nó già dặn, nhường nhịn, luôn ăn sau cùng. Sau khi cho lũ chó ăn, hắn mới bắt đầu để ý, sao không nghe thấy tiếng của con mèo, nó là con mèo con có 2 màu đen và trắng, hắn mang về 2 tháng trước, con mèo rất dễ thương, luôn sát theo bước chân hắn để cạ cạ cái đầu vào bàn chân hắn, cất tiếng kêu meo meo làm ấm căn nhà vắng lặng. Hắn đi tìm tất cả các xó trong nhà, những nơi con mèo thường thích nằm cho êm và ấm, thế nhưng chẳng thấy đâu, hắn ra ngài tìm quanh nhà, trong lòng đã sinh nghi, bởi vì con Bo vài lần vồ lấy con mèo, hắn phải quất cho nó mấy cái. Nhưng điều hắn sợ đã xảy ra, con mèo nằm chết sau hè, con Bo còn đang đứng cạnh, nó bị vật tơi tả, cái đầu móp méo... hắn bàng hoàng nhặt xác con mèo, hắn lồng lên, đuổi đánh con Bo một trận, hắn bùi ngùi ngồi cạnh xác con mèo thật lâu, thế là hắn đã mất đi một con vật mà hắn xem như là bạn, hắn nhớ lại hơn tháng quấn quýt với con mèo, vừa mở cửa đã nghe thấy tiếng meo meo, nhớ ánh mắt trong veo nhìn hắn, nhớ những lúc ăn no, nó thường đùa với hắn, cứ thấy bất cứ vật gì nhúc nhích là nó chụp lấy, cái tay quơ qua quơ lại để chụp, khi hắn cầm vật gì đó giỡn với nó, bây giờ nó đã chết, chết thê thảm... Vài ngày sau, khi về nhà, vắng con mèo, trông hắn thê thảm hơn với cái mặt vốn đã thảm sầu của hắn. Hắn suy nghĩ, phải trả lại sự công bằng cho con mèo, con Bo phải bị xử lý theo pháp luật của riêng hắn, giết người phải đền mạng. Nhưng hắn không nỡ giết nó, hắn không thể mất thêm một người bạn, nhất là con Bo đã sống với hắn từ khi mới biết ăn cho đến lúc sinh con, hắn là người trực tiếp lau chùi, cắt dây rốn 2 đứa con nó khi mới lọt lòng, nay 2 đứa con nó đã lớn bằng mẹ, lúc nhỏ nó đã từng ngủ chung với hắn mỗi đêm, bây giờ giết nó sao đành, những lúc mấy mẹ con bị tiêu chảy, xơ xác tưởng chết, hắn ẩm từng con đi chít thuốc, vô nước biển mới sống lại... nhưng nó phải bị trừng trị, không cách nào khác được. Sau mấy ngày vừa đóng vai quan toà, vừa làm công tố luận tôi, vừa làm luật sư bào chữa, hắn đi đến quyết định, dù có đau lòng. Người mua chó dạo đến vào buổi sáng thứ Bảy, một chút lưỡng lự, nhưng hắn vẫn kiên quyết thi hành bản án, hắn không lấy tiền bán chó, hắn cho không. Hắn phải làm một việc cực kỳ khó khăn đối với hắn là phải gọi con Bo lại cho người ta bắt, con Bo ngoan ngoản chạy đến liếm vào tay hắn, vẫy đuôi, đôi mắt nhìn hắn như mọi khi, nhưng sao bây giờ hắn thấy như nó van xin hắn tha mạng, cập chân mày hơi nhíu lại như thầm hỏi: Tại sao? Hắn ôm con Bo thật chặt, trong hắn đang dằn xé: Cũng đôi tay này, đã từng nâng niu, chăm sóc nó, nhớ lúc nhỏ, nó bị con chó to đùng kế bên vật suýt chết, cổ nó tét một đường dài, lòi cả mỡ, hắn đã mua thuốc sứt, rữa vết thương cho nó, chăm sóc nó đến khi lành, bây giờ vẫn còn cái sẹo đây này. Ôi Bo ơi là Bo!!! Hắn ôm con Bo đi thẳng vào nhà với một câu ngắn gọn: “ Thôi, tôi không cho nữa, để tôi nuôi nó “, mặc cho người mua chó cằn nhằn sau lưng. Hôm nay, con mèo chết đã đúng một tuần, hắn buồn chui lên mạng, bắt đầu gõ cái tựa bài: “Mèo ơi!”. Phan Cửu Long