Cùng lúc đó, một cỗ xe ngựa chạy nhanh ra khỏi thành. Người lái xe là Liễu Thanh và Liễu Hồng. - Nhanh! Nhanh! Nhanh nào! Ngọn roi vút ra, ngựa phóng như bay. Trong xe là Tiểu Yến Tử, Kim Tỏa, Tử Vy trùm trong những chiếc áo dạ hành. Cả ba đều mệt cả nên nằm ngả nghiêng theo độ lắc của xe, bên cạnh họ là các bạn Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái. Tiểu Yến Tử tỉnh táo nhìn những người bạn thân của mình cảm động: - Thật không ngời các bạn lại đến... cướp tù, giải thoát cho bọn tôi, nhưng mà... nhưng rồi từ đây về sau chúng ta sẽ làm gì đây? Vĩnh Kỳ khẳng khái: - Thì sẽ cùng các bạn đến tận chân trời góc bể vậy. Tiểu Yến Tử ngạc nhiên: - Làm vậy sao được? Dù gì huynh cũng là A ca cơ mà? - A Ca rồi sao? Ở trên cao hay dưới thấp, thì cũng cần phải có tình yêu. Vẫn cần cuộc sống lứa đôi như mọi người. Vẫn cần có muội. Tiểu Yến Tử cảm động nước mắt rưng rưng: - Ngũ A Ca! Những điều huynh vừa nói đã làm muội thấy ấm cả lòng, nhưng muội không thể đoạt mất đứa con trai mà Hoàng A Ma yêu quý nhất, đó là tội lỗi không thể dung thứ, vì vậy tốt hơn là huynh hãy quay về đi. Tử Vy cũng lo lắng nhìn Nhĩ Khang: - Còn huynh? Huynh cũng định không quay về nữa à? Nhĩ Khang gật đầu: - Lúc tính cướp ngục là đã quyết định. Đâu còn đường nào nữa để mà quay về? Tử Vy nghe nói giật mình: - Như vậy thì... gia đình huynh sẽ thế nào? Cha mẹ huynh? Chuyện này chắc sẽ khiến Hoàng thượng nổi trận lôi đình đấy! Nhĩ Khang bực tức: - Đừng nhắc gì đến Hoàng thượng nữa. Không ngờ ông ấy lại ác thế, giam cả máu thịt mình vào đại lao, rồi còn dùng cả cực hình. Huynh thấy tốt nhất không nên để muội gặp lại ông ấy nữa, người chẳng tình nghĩa gì cả. Tử Vy lắc đầu: - Nhưng mà... như vậy cha mẹ huynh sẽ bị liên lụy. Không được đâu phải quay về thôi! Nhĩ Thái nói: - Tử Vy, Tiểu Yến Tử và Kim Tỏa hãy yên tâm. Tôi chỉ đưa các bạn đi một đoạn đường, rồi giao các người lại cho Liễu Thanh, Liễu Hồng. Họ là bạn, sẽ bảo vệ được các người về Tế Nam để sống một cuộc đời mới. Còn tôi sẽ quay trở về kinh với Hoàng thượng và cha mẹ. Riêng Ngũ A Ca và Nhĩ Khang huynh chắc có lẽ họ sẽ đi theo các người. Tử Vy giật mình: - Thế... Thế nếu Hoàng thượng nổi giận thì sao? Nhĩ Thái cười một hào phóng: - Thì... một mình tôi chịu tội là đủ, có sao? Xe chạy đế một cánh đồng hoang, Liễu Thanh, Liễu Hồng thấy đã vắng vẻ, cho ngựa dừng lại. Mọi người xuống xe, Nhĩ Thái nói: - Thôi, đưa các người đến đây đủ rồi. Tôi quay về đây, mọi người nhớ bảo trọng. Nhĩ Khang siết chặt tay Nhĩ Thái: - Nhĩ Thái, huynh không ngờ đi lòng vòng rồi cũng quay về con đường này. Từ đây về sau, chuyện trả hiếu cha mẹ, trung với vua đều nhờ đệ cả. Ở giây phút này, huynh chẳng biết phải nói gì với đệ. Có điều có được một người đệ như đệ, huynh cảm thấy vô cùng kiêu hãnh. Vĩnh Kỳ vỗ vai Nhĩ Thái, xúc động: - Bây giờ có lẽ Hoàng A Ma hẳn đang nổi cơn thịnh nộ, vì vậy có quay về Nhĩ Thái hãy cẩn thận nhé. Liễu Thanh, Liều Hồng bước tới. Liễu Thanh nói: - Tôi nghĩ tới nghĩ lui mãi thấy làm thế này là không đúng, nếu chúng ta đã quyết định đi thì cùng đi. Tại sao người đi người ở? Đã làm to chuyện thế này thì không thể rút lui được. Nhĩ Thái khi quay về chắc sẽ chết và nếu Hoàng thượng mà không tha thì bọn ta có trốn đâu cũng chẳng an toàn. Tử Vy suy nghĩ rồi nói: - Hai huynh Nhĩ Thái, Nhĩ Khang. Thật muội không ngờ các huynh lại gan đến độ dám làm chuyện cướp ngục thế này. Chuyện này to lắm chứ không nhỏ, nhưng xảy ra rồi hốt lại cũng chẳng kịp. Lời của Liễu Thanh nói đúng. Nhĩ Thái mà quay về lần này, chẳng khác nào quay về miệng cọp. Dữ nhiều lành ít, tai vạ chẳng phải chỉ ụp xuống đầu Nhĩ Thái huynh mà còn vạ lây đến cả người khác. Vì vậy muội có đề nghị này, không biết quý vị có chịu nghe theo không? Tiểu Yến Tử nôn nóng, nói ngay: - Muốn gì thì nói ngay! Hay là Nhĩ Thái hãy cùng đi theo bọn này đi. Chứ nếu cứ chần chờ thế này, thì bọn lính kia đuổi theo làm sao chạy kịp. Chúng ta nên có phúc cùng hưởng có họa cùng chia thôi. Nhĩ Thái lui ra sau, thái độ cao ngạo theo kiểu "Gió rít mãi hề, nước sông Dịch lạnh. Tráng sĩ một đi hề, quyết không về" của Kinh Kha, Nhĩ Thái nói với một cách tự tin: - Các bạn hãy yên tâm đi đi, đừng do dự gì nữa, chỉ đổi một mạng tôi mà bốn người được hạnh phúc thì còn gì hơn. Tai họa đang đến rất gần. Phải có một người đứng ra nhận trách nhiệm. Lúc đó cha mẹ tôi chỉ mất một tôi, còn Nhĩ Khang huynh. Các bạn hãy dứt khoát đi đi chứ. Hoàng thượng hẳn nhân từ. Chưa hẳn tôi sẽ chết. Sau đó mình có cơ hội gặp lại nhau. Thôi tạm biệt! Nhĩ Thái nói xong, quay người bỏ đi. Tử Vy vội quay qua, nắm lấy Nhĩ Khang: - Nhĩ Khang, thế này không được, chúng ta hãy cùng quay về thôi. Nhĩ Thái nói đúng. Hoàng thượng là người nhân từ chắc chúng ta cùng đến gặp Hoàng thượng tự thú, nhận lỗi của mình. Chuyện cướp ngục là chuyện làm bất đắc dĩ Hoàng thượng hẳn hiểu điều đó. Trước đây người cũng nào có nói là sẽ giết bọn muội đâu? Thà là đối diện với bão tố. Chứ không để một mình Nhĩ Thái gánh tội thay. Nhĩ Khang nhìn theo Nhĩ Thái, lòng rối rắm. Tiểu Yến Tử thì khóc: - Nếu Nhĩ Thái mà gặp phải chuyện gì không hay thì tôi sẽ ân hận suốt đời. Kim Tỏa nói: - Muội cũng vậy. Mọi người nhìn nhau, chợt Nhĩ Khang nói: - Vậy thì còn chờ gì nữa, tất cả bọn ta lên xe, Liễu Thanh Liễu Hồng thì ở lại để khỏi liên lụy, nhưng ơn các người, bọn này sẽ không quên đâu. Tiểu Yến Tử ôm chầm lấy Liễu Hồng: - Ai bảo đại ân chỉ để trong lòng, còn ta, ta xin cảm ơn các người một trăm lần, một vạn lần đây. Rồi quay qua Liễu Thanh, Tiểu Yến Tử nói: - Nếu ta mà không chết, ta sẽ phong vương cho ngươi. Ta nói thật đấy. Liễu Thanh, Liễu Hồng lắc đầu: - Chuyện cướp tù nào phải dễ dàng? Đã thành công sao các người còn quay lại nộp mạng. Các người có điên không? - Hoàng thượng mà nổi cơn thịnh nộ lên, là tất cả các người đều chết chém! Nhưng Tử Vy đã quyết định: - Con người ai cũng chỉ chết một lần, nên sống thì phải sống oanh liệt xứng đáng. Chứ bây giờ vì sự an nguy của mình, mà để cho Nhĩ Thái và gia đình gánh nỗi khổ đau, thì sự sống của nào có nghĩa lý gì nữa? Sống chẳng bằng chết sướng hơn. Nhĩ Khang tán đồng: - Tử Vy nói đúng! Ta không nên tham sống mà sợ chết. Chuyện cướp ngục là chuyện bất đắc dĩ. Bây giờ quay về gánh lấy trách nhiệm đó là thượng sách. Liễu Thanh, Liễu Hồng nhìn bọn Tiểu Yến Tử biết là họ đã quyết định chấp nhận, không có cách nào khuyên giải được, đành nói: - Vậy thì chúng tôi không biết nói gì hơn là chúc phúc cho các bạn. Chúc các bạn may mắn. Và rồi tất cả lên xe. Nhĩ Khang ngồi vào chỗ lái giật dây cương. Chiếc xe quay thẳng về Bắc Kinh. Liễu Thanh, Liễu Hồng đứng giữa đồng nội gió lộng, kêu to: - Tạm biệt! Mong là chúng ta rồi sẽ có ngày gặp lại. Hãy gắng bảo trọng. Xe đã đuổi kịp Nhĩ Thái, Nhĩ Khang dừng lại: - Nhĩ Thái lên xe đi. Chúng tôi đã quyết định. Phúc cùng hưởng họa cùng chia. Tất cả cùng đối mặt với sự việc. Không ai được rút lui hết! Vì vậy không ai đi mà tất cả cùng ở lại! Phước Luân, Bác Hằng, Ngạc Mẫn và đoàn quan quân vừa ra đến cổng thành đã thấy chiếc xe ngựa chở đám Tử Vy quay về. Nhĩ Khang, Nhĩ Thái xuống ngựa quỳ trước mặt ông Phước Luân: - Để cha nhọc thân tìm, bọn con thật bất hiếu. Tụi con quay về đây là để chuẩn bị diện kiến Hoàng thượng xưng tội đây. Vĩnh Kỳ nhảy xuống xe, chấp hai tay lại: - Làm nhọc chúng thần lỗi hoàn toàn ở ta. Ta sẵn sàng theo các vị gặp Hoàng A Ma chịu tội đây. Thế là một lúc sau, tất cả đã có mặt đầy đủ trước mặt vua. Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Kim Tỏa thương tích đầy người, xốc xếch trong những chiếc áo rộng của Nhĩ Khang, Nhĩ Thái bước vào quỳ ngay xuống đất trước mặt vua. Phía sau là Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái... Bác Hằng hành lễ với vua xong, bẩm báo: - Thần và Ngạc Mẫn, Phước Luân vừa ra đến cổng thành là thấy bọn họ đánh xe trở về cung, nên vội đưa họ đến đây. Chuyện "cướp ngục" vừa qua hình như có uẩn khúc gì trong đó, nên họ mới hành động như vậy, xin Hoàng thượng minh xét. Vua Càn Long nhìn xuống. Thấy bọn Tiểu Yến Tử, Tử Vy, Kim Tỏa mình mẩy máu me, quần áo xốc xếch, hết sức ngạc nhiên hỏi: - Ba người sao thế? Tại sao thương tích đầy người thế kia? Tiểu Yến Tử không dằn được, nói: - Hoàng A Ma ác thật! Thà giết quách chúng con đi, có đau chỉ đau một lần, đằng này lại đem chúng con nhốt vào cái chỗ vừa tối vừa ẩm, để gián cắn, chuột gậm, rồi tối lại oan hồn xuất hiện nhát bọn con, khiến bọn con ngồi chẳng dám ngồi, nằm chẳng dám nằm, như vậy còn chưa nói, đằng này còn sai cả tên tham quan họ Lương có hận thù với chúng con, đến đó tra khảo, bức cung. Tụi con không chịu ký, ra lệnh cho cai ngục đánh, đánh bằng roi để chúng con bị rách da rách thịt, đau đớn vô cùng. Hoàng A Ma. Bọn con từ lúc vào cung đến giờ, có làm điều gì không phải đâu, mà Hoàng A Ma lại căm thù, muốn giết bọn con như vậy? Trước đó, con đã sợ, con không muốn làm cát cát, nên đã nhiều lần tìm cách trốn ra khỏi cung. Con muốn đi luôn, nhưng lại không đành vì con thấy thương Hoàng A Ma. Chứ nếu con sớm biết Hoàng A Ma tàn nhẫn như vậy, thì con và Tử Vy đâu thèm đến đây để có một người cha hung dữ thế. Vua kinh ngạc: - Ai tra khảo bọn ngươi? Trẫm nào có lệnh bao giờ? Ai dám tự ý làm điều đó chứ? - Thì tên tham quan họ Lương đó, ông ta bảo là phụng chỉ của Hoàng A Ma mà làm. Đây này, Hoàng A Ma xem! Tiểu Yến Tử nói, rồi tự nhiên vạch vai ra cho vua xem. Trên vai và cổ cô nàng đầy vết roi. Không những thế, cả trên tay và chân nữa. Không dừng lại ở đó, Tiểu Yến Tử còn vạch tay của Kim Tỏa và Tử Vy cho vua xem để xác minh điều mình nói là thực, xong tiếp: - Hoàng A Ma. Những vết thương này không hề ngụy tạo, không đánh sao bị thương? Có phải Hoàng A Ma định giết lần giết mòn chúng con bằng roi đòn. Tụi con nào có phạm lỗi lầm nào to tát để bị trừng phạt như vậy? Vua nhìn bọn Yến Tử mà lòng đau nhói. Người tức giận hạ lệnh: - Bác Hằng đâu, mau bắt tên quan họ Lương kia đến đây! Bắt ngay! - Tuân lệnh! Bác Hằng vội đi ngay. Ba cô gái còn lại kéo thẳng nếp áo mình lại. Tử Vy bấy giờ mới dám nhìn lên, nói: - Bẩm Hoàng thượng. Bọn con biết mình phạm phải nhiều tội tày trời, giả mạo thánh chỉ, đánh người cướp tù, tội cũ chưa trị chồng chất thêm tội mới, khó mà tha chết được nhưng khi lên xe chạy trốn ra được khỏi cổng thành. Bọn con lại đắn đo nghĩ lại và cuối cùng quyết định quay trở về, đối diện với lỗi lầm. Điều đó cho thấy chúng con vô cùng ăn năn, sám hối, biết lỗi. Khi trở về chúng con tin tưởng là với trái tim nhân từ của Hoàng thượng, kẻ biết lỗi sẽ được khoan dung, nếu không mà phải gánh tội chết, thì con xin Hoàng thượng hãy đặc ân cho, mà tha chết cho Ngũ A Ca và huynh đệ nhà họ Phước. Họ đã hành động chẳng qua là vì chúng con. Vua Càn Long nghe Tử Vy nói, cơn giận nguôi hẳn, ông lắc đầu: - Thôi đừng nói gì cả! Ta biết các ngươi bị tra khảo rất nặng, hãy về Thấu Phương Trai dưỡng thương đi, ta sẽ cho Thái y xuống ngay! Còn tội sẽ xét sau. Rồi vua ra lệnh cho thị vệ dời Thái y vào cung tức khắc. Tử Vy biết vua đã nguôi giận nhưng vẫn chưa đứng dậy, dập đầu tâu: - Nếu Hoàng thượng không hứa là sẽ tha cho Ngũ A Ca và huynh đệ nhà họ Phước, thì Tử Vy này quyết quỳ ở đây chẳng đi đâu cả. Vua châu mày: - Dám giả thánh chỉ cướp ngục. Tội đó nghiêm trọng vô cùng, làm sao có thể tha thứ dễ vậy chứ? Sao ngươi bị thương trầm trọng vậy không lo dưỡng thương, mà cứ bày chuyện xin xỏ cho người khác? Vậy có đúng không? Tội ai làm người đó chịu, đừng xin gì cả. Ta không tha được đâu! Ông Phước Luân nghe vậy, vội vã quỳ xuống, lệ hai hàng: - Bẩm Hoàng thượng, xin Hoàng thượng hãy nghĩ lại chuyện gia đình thần mấy đời trung quân mà khoan dung cho vì thần chỉ có hai thằng con trai duy nhất này thôi. Nhĩ Khang thấy cha khóc vội quỳ xuống: - Bẩm Hoàng thượng, chuyện cướp ngục của bọn thần tuy là trọng tội nhưng đó là vạn bất đắc dĩ, vì nếu không đến kịp, chưa chắc giờ cả ba Yến Tử, Tử Vy và Kim Tỏa còn sống. Vĩnh Kỳ cũng quỳ xuống nói thêm: - Hoàng A Ma! Khi bọn con xông vào ngục thì thấy cả ba Tiểu Yến Tử, Tử Vy và Kim Tỏa đều bị treo trên cao. Cai ngục thì dùng roi sắt tẩm nước muối, đang đánh xối xả vào người. Họ là đàn bà con gái mà lại bị tra khảo tàn nhẫn vậy, nếu chuyện này mà lọt ra ngoài thì còn gì là sĩ diện nhà Đại Thanh ta? Nhĩ Thái cũng tiếp lời: - Ba cô gái này không phạm gì trọng tội. Một lại là "Hoàn Châu cát cát" một là "cành vàng lá ngọc". Sự thật chưa sáng tỏ mà đã sử dụng cực hình. Có phải là muốn giết người diệt khẩu không? Hào khí Tiểu Yến Tử lại nổi lên, nhảy vào, khẳng khái: - Bẩm Hoàng A Ma! Tất cả những sự việc xảy ra hôm nay, đều do con gây ra cả. Tội con làm con chịu, xin Hoàng A Ma tha chết cho những người vô tội này, chỉ lấy đầu con thôi! Vua trợn mắt nhìn Tiểu Yến Tử: - Bộ con tưởng ta không dám lấy đầu ngươi sao? Đụng tí là đem đầu ra thế? Đúng như điều ngươi đã nói, toàn bộ vấn đề ở đây đều là do ngươi gây ra. Nếu ngươi không giả mạo làm cát cát thì đâu có chuyện gì xảy ra? Ta biết là tội ngươi rất nặng! Rồi vua mím môi gật gù: - Thôi được, nếu ngươi muốn được chết thế cho mọi người, thì ta cũng cố hoàn thành ước nguyện của ngươi. Và nhìn ra ngoài nói: - Người đâu! Hãy đưa Hoàn Châu cát cát ra chém ngay! Vua vừa ban lệnh là nhóm thị vệ đã ùa vào. Vĩnh Kỳ sợ hãi kêu lên: - Hoàng A Ma! Xin hãy khoan dung cho! Kỷ Hiểu Phong và các đại thần khác cũng đồng loạt quỳ xuống tâu: - Xin Hoàng thượng khai ân! Tử Vy vừa khóc vừa nói: - Bẩm Hoàng thượng! Hoàng thượng đã quên lời hứa hôm trước với con rồi ư? Bất luận Tiểu Yến Tử có làm điều gì không phải, thì đều không bắt tội chết. Không phải Hoàng thượng quên rồi? Vua nói: - Ta nói là không bắt tội chết, nhưng đằng này Tiểu Yến Tử lại tự nguyện chết thay cơ mà! Tử Vy, Nhĩ Thái, Nhĩ Khang, Vĩnh Kỳ vội sụp xuống: - Chúng con xin được chết, chứ không để người khác chết thay! Vua trừng mắt: - Các ngươi muốn thách thức ta ư? Các ngươi tưởng ta không dám giết các ngươi à? Tử Vy nhìn lên với đôi mắt đầy lệ: - Bẩm Hoàng thượng, chúng con quay về đây là biết chắc điều gì đang chờ mình. Chúng con đã nạp mình. Bây giờ chỉ còn chờ sự khoan dung của Hoàng thượng thôi. Con nghĩ là Hoàng thượng sẽ không giết... Vua Càn Long nhìn vào mắt đầy lệ của Tử Vy, chợt thấy mình như một kẻ tự kỷ, vô tình, bạc bẽo. Và tự ái cũng xẹp xuống. Tiểu Yến Tử thì nghĩ là mình chắc chắn phải chết chém, nên bất chấp tất cả nói: - Bẩm Hoàng A Ma! Ngay chính con, Hoàng A Ma cũng nào có thừa nhận. Hoàng A Ma chỉ hạ chỉ cho thiên hạ biết con chỉ là "nghĩa nữ" thôi. Mà nếu chỉ là "con nuôi" thì đương nhiên không phải là cát cát thật. Vậy thì nói con là giả danh cát cát. Điều đó đâu đúng? Hoàn toàn không đúng! Vua chỉ chưa biết trả lời Tiểu Yến Tử sao, thì Bác Hằng đã lôi tên Lương đại nhân vào, trên người hắn còn đầy vết băng bó. Lương đại nhân vừa trông thấy vua, đã vội vã quỳ xuống: - Hoàng thượng, xin khai ân... tha mạng. Vua vừa thấy hắn đã nổi cơn thịnh nộ quát: - Ai cho phép các ngươi tra tấn Tiểu Yến Tử? Nói? - Dạ... dạ... là Hoàng thượng ạ. - Cái gì mà Hoàng thượng? Ta ra lệnh cho ngươi từ bao giờ? - Dạ... dạ... mật lệnh trong cung... Bắt bọn họ phải ký nhận tội... Và sau khi nhận tội thì... - Thì thế nào? - Dạ giết ngay không cần báo! - Thế lệnh của ai? Mật chỉ ở đâu? - Dạ... dạ... chỉ nói miệng. - Nói miệng à? Ai truyền miệng cho ngươi? - Dạ... hạ thần không dám nói... không dám nói... của một thái giám. Vua Càn Long giận dữ, quay qua: - Bác Hằng đâu, đem cái tay Lương Đình Quế này ra chém ngay. Lương Đình Quế kêu lên như bị chọc tiết. - Không có chứng cớ, sao lại giết tôi? Hoàng thượng xin hãy khai ân. Lúc đó Kỷ Hiểu Phong bước vào, lấy ra ba tờ khẩu cung đã viết sẵn, đưa cho vua: - Bẩm Hoàng thượng, đây là những thứ thần tịch thu được khi khám Tông Nhân Phủ. Vua cầm lên đọc, càng đọc càng giận dữ, người đút những tờ khẩu cung vào người, rồi ra lệnh: - Lập tức chém. Sau đó xét nhà hắn. Còn chứng cứ ư? Vết thương đầy trên người ba cô gái này chưa đủ ư? Bác Hằng quỳ xuống: - Thần tuân chỉ! Và thế là tên Lương Đình Quế được lôi ra ngoài. Rồi đời một tên tham quan. Sau đó vua quay qua những người đang quỳ xuống đất: - Thôi tất cả hãy đứng dậy đi! Các người đã gây sự khiến ta đau cả đầu. Nhĩ Khang, Nhĩ Thái còn chờ gì mà không gọi Thái y vào để chữa chạy cho mấy đứa con gái này chứ? Tiểu Yến Tử thấy được tha, mừng quá nhảy nhỏm lên: - Hoàng A Ma! Có phải Hoàng A Ma không giết con nữa ư? - Ngươi già mồm lẻo mép vậy, ta giết ngươi để phải mang tiếng à? Tiểu Yến Tử còn nghi ngờ: - Thế... thế có nghĩa là Hoàng A Ma cũng tha tội cho tất cả chứ? Vua nhìn Tiểu Yến Tử nói: - Trẫm bị các ngươi uy hiếp, muốn giết thì ta giết cả sáu đứa nhưng đã lỡ hứa là không giết con, thành thử đành tha chết luôn cho họ thôi. Rồi quay qua Tử Vy, nói một cách trìu mến: - Tử Vy, con thật ghê gớm. Con chỉ sử dụng một chiêu mà hóa giải được hết tội cho mọi người. Tử Vy nhìn vua, sung sướng: - Con biết là rồi sẽ được tha mà. Sẽ được Hoàng thượng khoan dung. Nói xong, có lẽ vì quá kiệt sức, ngã xuống và không còn biết gì nữa. Nhĩ Khang hoảng hốt, nhảy tới: - Tử Vy! Tử Vy! Nhưng vua Càn Long đã nhanh hơn, người bế Tử Vy lên hét: - Thái y! Thái y đâu! Mau mau đến đây cứu con gái của trẫm xem nào! Vua bứt rứt nhìn Tử Vy nằm trên giường bệnh. Phải, Tử Vy đó. Đã được các nô tỳ thay áo, chải tóc lại gọn gàng. Thái y cũng đã xem bệnh qua. Tất cả những vết thương trên người, đặc biệt được chính Lệnh Phi xoa thuốc. Vy cũng đã được uống thuốc, nên sốt đã hạ. Có điều cơn mê như vẫn chưa lùi. Thái y nói đó là vì "bệnh cũ phối hợp với bệnh mới, khiến cơ thể khó đề kháng được". Vua cứ nhìn con gái trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê, lòng xót xa, hối hận. Bây giờ người mới thấy là mình quả vô tình. Đây là lần thứ hai ông cạnh bên giường bệnh Tử Vy, sau lần cô gái đỡ dao cho mình cứ ở đấy chờ đợi Tử Vy tỉnh lại, lòng rối bời, mà lời của Tử Vy như cứ lảng vảng bên tai, như trách móc. - Bẩm Hoàng thượng. Người ngự trên cao, quen được mọi người tâng phục quý trọng, nên có thể không quen với những chân tình bình thường chăng? Đúng rồi. Ta lúc nào cũng ngự ở trên cao. Chỉ biết được tuân thủ chiều chuộng quen rồi. Nên rất dễ nổi nóng, đụng một tí là kết tội "khi quân" nhốt vào ngục! Nếu ta không là vua, thì Tử Vy nào có đến nỗi này. Thật tội! Vua ngồi đấy, lúc này ông không còn là vị vua khó tánh nữa, mà chỉ là một người cha đang sốt ruột vì con. Tử Vy vẫn nằm mê, cả Thấu Phương Trai lo lắng. Nhất là Kim Tỏa và Tiểu Yến Tử. Họ lâm râm cầu nguyện chứ chẳng biết làm sao hơn. Còn Nhĩ Khang, Nhĩ Thái, Vĩnh Kỳ ở ngoài cũng bồn chồn lo lắng không kém. Và rồi sự nguyện cầu của bọn trẻ hình như cũng khiến trời xanh cảm động, rồi Tử Vy cũng tỉnh. Vừa mở mắt, Tử Vy chạm ngay cái thần sắc lo âu của vua ngồi bên cạnh giường. Nàng tuy không nhớ chuyện gì đã xảy ra, nhưng thấy vua vội nhổm dậy: - Bẩm Hoàng thượng! Lệnh Phi mau mắn dằng Tử Vy xuống, sung sướng reo: - Ồ! Tỉnh rồi! Tỉnh rồi! Thái y ơi có phải tỉnh lại là chẳng có vấn đề gì cả ư? Tiểu Yến Tử nghe nói chạy vội đến, nắm lấy vai Tử Vy, vừa lắc vừa khóc: - Ngươi tỉnh rồi ư? Tỉnh thật rồi chứ? Ngươi đừng có dọa ta bằng cách này mãi nghe. Ta rất nhát gan. Đâu phải chỉ một mình ngươi bị đòn. Cả hai đứa ta cũng bị, sao ngươi lại yếu đuối như vậy? Thái y bước tới can: - Đừng có lắc mạnh bệnh nhân như vậy, cô ấy còn yếu, động mạnh không tốt đâu. Rồi bắt mạch cho Tử Vy xong, quay qua vua nói: - Mạch đã điều hòa, không nguy hiểm nữa rồi. Uống thuốc vào sẽ dần dân hồi phục thôi! Để thần bảo bọn họ nấu thuốc mới. Rồi ông quay qua ra lệnh cho A đầu mang thuốc đi sắc ngay. Tiểu Yến Tử nghe Thái y nói Tử Vy đã thoát hiểm. Vội bỏ Tử Vy ở đó, chạy bay ra ngoài báo tin vui cho bọn Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang. - "Hắn" tỉnh rồi, tỉnh rồi! Thái y đã nói không có gì phải lo nữa! Nhĩ Khang bước tới bên cửa sổ nhìn vào. Nỗi lo vơi hẳn "Cảm ơn Trời Phật". Chàng lẩm bẩm và tinh thần cũng phấn chấn hẳn lên. Tiểu Yến Tử báo tin xong lại "bay" trở lại phòng. Cả phòng bây giờ thật nhộn nhịp. Người vào kẻ ra. Vua nãy giờ yên lặng nhìn con gái, chợt nghẹn giọng nói: - Tội nghiệp con tôi! Hẳn con... con còn đau lắm? Phải không? Tử Vy nghe vua gọi mình là con, cảm động muốn ngừng thở. Lúc đó Kim Tỏa đã mang thuốc sắc xong vào. - Tiểu thơ, thuốc đã xong rồi đây, cô hãy ngồi dậy uống ngay đi! Lệnh Phi đỡ Tử Vy dậy, Kim Tỏa kề chén thuốc sát miệng Tử Vy, nhưng Lệnh Phi cản lại: - Để ta một mình. Ngươi và Tiểu Yến Tử đều bị thương, ở yên tịnh dưỡng vậy. Tiểu Yến Tử nghe vậy cảm động: - Tụi con biết, nhưng để Tử Vy uống thuốc xong, chúng con sẽ quay về phòng. Tử Vy lúc đó cũng tỉnh táo phần nào, vội nói: - Con khỏe lắm rồi. Tự uống thuốc một mình được. Con thật là không phải, lần nào cũng khiến cho mọi người phải bận tâm. Vua thấy Tử Vy vừa mới khỏe đã khiêm tốn như vậy, càng thương cảm. Vội đỡ lấy chén thuốc trên tay Lệnh Phi, nhìn Tử Vy nói: - Chẳng nên cãi lời. Thái y nói vết thương cũ trên người con chưa lành, giờ lại thêm thương tích mới nên rất nguy hiểm, phải tịnh dưỡng cẩn thận. Rồi quay qua Tiểu Yến Tử và Kim Tỏa: - Cả các ngươi cũng vậy, nên quay về phòng uống thuốc nghỉ ngơi đi! Còn chuyện ở đây có ta và những người khác lo. Vua phụ Lệnh Phi nâng người Tử Vy lên tận tay tiếp từng muỗng thuốc cho Tử Vy uống. Tử Vy không dám tin đây là sự thật, cảm giác như nằm mơ, một giấc mơ thật đẹp. Vừa uống thuốc, Tử Vy vừa nghẹn ngào nói: - Bẩm Hoàng thượng, người có biết không? Khi Tiểu Yến Tử lần đầu tiên trốn được ra khỏi hoàng cung, đến gặp con, nói bị Hoàng thượng nhìn lầm là cát cát. Còn tự tay bưng thuốc cho tỉ tỉ ấy uống, con đã buồn vô cùng. Đau khổ muốn chết đi được, nghĩ là mình không còn cơ hội để được nhìn cha nữa. Và bấy giờ con nghĩ, nếu con mà được Hoàng thượng cũng tự tay đưa thuốc cho uống thế này, có chết con cũng mãn nguyện. Cái hy vọng gần như tuyệt vọng kia không ngờ hôm nay con cũng được hưởng, thế này con mãn nguyện lắm rồi! Vua nghe nói xúc động khôn cùng: - Thôi bây giờ đừng có chết nữa. Vì mỗi lần ngươi ngất đi là ta muốn đứng cả tim! Tử Vy gật đầu: - Vâng, từ đây về sau con sẽ không để Hoàng thượng bận tâm. Con sẽ cố gắng khỏe mạnh, sống vui. Mọi người nhìn cảnh vua cho Tử Vy uống thuốc hết sức cảm động. Ai cũng muốn rơi nước mắt. Cả Nhĩ Khang, Nhĩ Thái và Vĩnh Kỳ đứng bên ngoài cũng ứa lệ. Khang nghĩ cái tình cảm mà Tử Vy có được ngày nay đâu phải dễ dàng mà có, mà nó đã được đánh đổi bằng cả tính mệnh cuộc đời. Vua cho Tử Vy uống thuốc xong, ngồi xa xa nhìn. Chợt nhiên, ông phát hiện một điều mà lâu nay ông chẳng để ý. Đó là Tử Vy giống hệt Hạ Vũ Hà. Cũng có thể là như Vũ Hà đã có lần nói. - Thiếp trong tim chàng như cơn gió thoảng. Chàng đến với thiếp tựa cánh chuồn chuồn chỉ tạm dừng cánh lúc bay xa. Nghĩ đến điều đó. Vua chợt thấy bức rứt, tội lỗi. Vua chậm rãi nói: - Tử Vy này, con hẳn đợi cái ngày hôm nay lâu lắm rồi phải không? Thật tội. Muốn có ngày hôm nay, con phải trả bằng bao nhiêu máu và nước mắt, bao nhiêu thương tích đau đớn. Tất cả lỗi tại trẫm cả. Bây giờ trẫm nghĩ lại, trẫm thấy mấy lượt con đã ám chỉ tỏ bày mà ta nào có hiểu ra. Trẫm chỉ thấy con kỳ bí như một dấu hỏi lớn. Còn cái hôm mà ta đưa con đi giam ở Tông Nhân Phủ, là cái hôm ta quá buồn phiền, rồi có sự nói vào của Hoàng hậu nữa. Trong rối rắm ta đã quyết định sai lầm. Tử Vy! Ý trẫm chỉ muốn là răn đe các con một chút, chớ đâu có ngờ việc đó lại đẩy các con vào miệng cọp. Trẫm thấy ra, vì trẫm mà con hết bị thương tích này đến thương tích khác. Càng nghĩ đến càng thấy đau lòng, tội nghiệp con. Tử Vy nghe vua nói cảm động muốn khóc, nhưng cũng sung sướng vô cùng: - Hoàng thượng, xin người đừng buồn, nếu để có ngày nay mà con phải trả giá cao hơn thì con cũng sẵn sàng chấp nhận. Vua gật gù, xúc động, rồi hỏi: - Sao mãi đến giờ này con vẫn gọi ta là Hoàng thượng, không thể thay đổi cách xưng hô được ư? Tử Vy bối rối: - Dạ con không dám vì không biết là Hoàng thượng có chấp nhận con hay không? Vua càng cảm động hơn, nhưng chỉ nói: - Cái con nhỏ này... sao ngu vậy. Ta có được một đứa con như ngươi, giỏi cả cầm kỳ thi họa thế này, còn mơ gì hơn. Con là bản sao của trẫm. Con biết hết mọi thứ. Trẫm không nhận con thì nhận ai nữa chứ? Tử Vy rơi nước mắt kêu lên: - Hoàng A Ma! Vua nghe gọi, dang hai tay ra đón Tử Vy vào lòng. Bây giờ thật sự mới là cảm giác tuyệt vời - Tình phụ tử. Tiểu Yến Tử và Kim Tỏa đứng gần đó chứng kiến đột nhiên khóc òa. Rồi hai đứa ôm chặt nhau. - Vậy là Tử Vy đã tìm được cha, bao nhiêu công chờ đợi, bao nhiêu mong mỏi rồi cũng đạt! Tội nghiệp tiểu thơ tôi! Tiểu Yến Tử cũng nói: - Tôi sẽ trả chức danh cát cát lại cho Tử Vy! Tôi không cần chức danh này nữa đâu! Chẳng sung sướng gì! Quay qua vua và Tử Vy. Tiểu Yến Tử nói: - Hoàng A Ma! Từ trước đến giờ con đã gây nên biết bao nhiêu điều phiền muộn, sai lầm cho Hoàng A Ma. Nhưng cuối cùng con cũng đã trả được Tử Vy cho Hoàng A Ma rồi đấy! Tất cả lỗi lầm cũ xin Hoàng A Ma tha cho! Vua gật gù: - Coi như con đã đoái công chuộc tội. Bây giờ thì trẫm mới hiểu tại sao trước kia con cứ sợ bị mất đầu, giờ thì coi như đầu con còn vững lắm, không mất nữa đâu! Lệnh Phi lúc đó ra lệnh cho đám nô tỳ: - Các ngươi còn chờ gì mà chẳng quỳ xuống tham kiến Tử Vy cát cát đi? Minh Nguyệt, Thể Hà, Lạp Mai, Đông Tuyết, Tiểu Đặng Tử, Tiểu Trác Tử... Tất cả xúm lại, quỳ trước giường tung hô: - Nô tài tham kiến Tử Vy cát cát. Cát cát thiên tuế! Thiên tuế! Bên ngoài Vĩnh Kỳ, Nhĩ Khang, Nhĩ Thái vỗ tay vào nhau: - Cô ấy đã đạt được điều mình mong muốn! - Cô ấy đã thành công! - Tử Vy đã thành công!