Tôi khe khẽ bước vào gian phòng rộng quen thuộc. Cố gắng không gây một tiếng động nhỏ nào. Ngồi vào chiếc ghế mà tôi vẫn thường ngồi, tôi dường như nín thở để không làm xao động suối âm thanh đang nhẹ nhàng tuôn ra từ chiếc dương cầm.
Chiếc dương cầm màu trắng đặt cạnh ô cửa sổ to của gian phòng quét vôi trắng. Trong gian phòng này, chỉ có mỗi một khung cửa sổ có vòm cong đó mà thôi. Tấm rèm cửa cũng được may bằng thứ vải mềm màu trắng, khiến cho vạt nắng sớm soi vào cũng hóa thành màu trắng tinh khôi.
Sàn nhà lót gạch hoa trắng. Trần nhà cũng một màu sơn trắng, và chiếc áo mà người con gái ấy đang mặc cũng là một tà áo dài màu trắng.
Tôi đã đến đây vài lần, nhưng lần nào cũng thế, màu trắng của gian phòng này luôn đem lại trong tôi sự thanh bình, yên ổn trong tâm hồn. Nhất là mỗi khi nhìn người con gái có nét đẹp hiền hòa, nhu mì đó, tôi luôn có cảm giác đang bước sang một thế giới hoàn toàn khác, trút bỏ đi mọi thứ bụi bậm vấy bẩn trong dòng đời.
Nàng đang hát. Lời ca dịu dàng bay bổng hòa cùng tiếng đàn dương cầm tuyệt vời của nàng.
anh có nghe, mùa thu mưa giăng lá đổ
anh có nghe, nai vàng hát khúc yêu đương
và anh có nghe, khi mùa thu tới
mang ái ân, mang tình yêu tới
anh có nghe, nghe hồn thu nói mình yêu nhau nhé
Tôi lại xúc cảm rồi. Nàng huyền nhiệm quá. Luôn sáng tạo trong tôi những rung động khác nhau. Lấy quyển sổ tay và cây bút chì luôn giắt theo bên người, tôi lại vẽ nàng. Hầu như cả cuốn sổ này đều là những phác họa chân dung của nàng. Tôi vốn có tiếng là một họa sĩ tài hoa, nhưng tôi vẫn không hài lòng mỗi khi vẽ nàng. Đôi khi, tôi đâm ra tức bực trước sự bất lực của tôi vì tôi không thể dùng khả năng của mình ghi khắc lại trọn vẹn nét khả ái của nàng.
- Anh tới rồi đó à? - Nàng lên tiếng hỏi, trong khi đôi tay vẫn lướt nhẹ theo phím đàn. Không đợi tôi trả lời, nàng tiếp:
- Hôm nay có hoa cho em không?
- Có! Hôm nay hoa tươi và thơm lắm - Tôi buông bút. Trên trang giấy trắng, thêm một bức chân dung của nàng xuất hiện.
- Anh lại lén vẽ em nữa rồi! - Nàng cất tiếng phụng phịu trách tôi. Suối tóc dài đen mượt của nàng chảy về một bên khi nàng đang nghiêng mặt nhìn sang tôi. ở góc độ nào, nàng cũng đẹp. Tạo hóa sáng tạo ra nàng là một nét đẹp hoàn mỹ, một khuôn mẫu cho nghệ thuật hội họa và điêu khắc.
- Hoa của em đâu?
Tôi bước đến cạnh bên nàng, cắm vào chiếc bình hoa cao cổ bằng sứ trắng đặt trên chiếc dương cầm vài cành huệ trắng mà tôi vừa hái ngoài vườn. Nàng nhắm mắt, thưởng thức mùi hương nhè nhẹ của loài hoa huệ.
- Hoa thơm quá!
Tôi cười nhẹ khen nàng:
- Khi nãy em hát hay quá! Chuẩn bị cho buổi văn nghệ mùa xuân đó à?
Nàng gật đầu, mỉm cười. Đôi môi đẹp tựa hồ như một nụ hồng vừa chớm nở.
- Anh tới không?
Tôi bâng khuâng:
- Anh bận hôm đó. Nhưng sẽ ráng.
Nàng tựa vào vai tôi. Từ dòng tóc và thân thể nàng, làn hương trinh nguyên nhè nhẹ lang vào hồn tôi, thẩm thấu vào từng tế bào nhỏ trong cơ thể của tôi, say đắm. Tôi vuốt nhẹ theo dòng tóc đen mượt của nàng. Bàn tay tôi muốn biến thành chiếc lược, mà không, nó muốn biến thành nắng, thành gió, thành bất kể thứ gì để có thể tan vào trong dòng tóc đẹp đó. Trong thế giới màu trắng tinh khôi này, dòng tóc và đôi mắt đen của nàng nổi bật lên hẳn.
- Suối tóc em đẹp quá.
- Tặng anh mà!
- Đôi mắt em càng tuyệt.
- Anh thấy gì?
- Một bầu trời thu nhỏ, có anh, có em.
- Còn thiếu.
- Em nói đi.
- Còn có tình yêu vĩnh cửu của em.
- Và cả của anh.
Nàng mỉm cười hạnh phúc. Tôi hôn nhẹ lên đỉnh trán của nàng. Nụ môi chạy xuống chậm rãi và dừng lại trên mắt của nàng.
- Anh vẽ em bao nhiêu bức rồi?
- Nhiều lắm, nhưng anh sẽ vẽ em mãi cả cuộc đời này.
- Em muốn nhìn bức họa đôi mắt.
- Nó không bao giờ có thể đẹp bằng mắt em.
Tôi thì thào tha thiết. Nàng cúi đầu. Tôi nâng khẽ chiếc cằm bé nhỏ, duyên dáng của nàng lên cho đôi bờ mắt lại giao nhau. Đôi mắt của nàng tròn xoe với hàng mi cong dài, đều đặn. Đen! Thật đen. Màu đen biền biệt tựa hồ là bóng tối của một chiều sâu thăm thẳm.
- Em muốn ra vườn.
- Anh đưa em.
Nắm lấy bàn tay mềm mại với những ngón tay tháp bút, thon đẹp của nàng, tôi dìu nàng bước ra khu vườn nhỏ sau nhà. Đó là một khu vườn trồng khá nhiều các loại hoa. Các luống hoa được chăm sóc kỹ lưỡng, và cắt tỉa gọn gàng thành những mẫu hình hài hòa xếp cạnh bên nhau.
Tôi để nàng ngồi xuống chiếc ghế mây màu trắng đặt dưới vòm hoa giấy đỏ hồng.
- Anh lại vẽ?
- Không, anh hát.
- Lâu rồi em không nghe anh đàn và hát.
Tôi cười nhẹ, tay ôm lấy cây đàn guitar màu trắng của nàng.
- Anh không là ca sĩ như em.
- Anh hát hay lắm. Anh là chàng nghệ sĩ đa tài và đa tình
- Nghệ sĩ của riêng em. Đa tình chỉ riêng em.
Tôi ngồi xuống thảm cỏ xanh bên cạnh chân nàng, vừa âu yếm nhìn nàng đang vân vê một lọn tóc, vừa say sưa hát.
Một chuyện tình yêu anh họa sĩ
Gởi trong tranh vẽ những vui buồn
Và chàng thầm yêu nàng ca sĩ
Cô gái rất yêu bông hoa hồng
Nàng nhoẻn miệng cười. Nghiêng nghiêng mặt nhìn tôi bằng nét duyên dáng mê hồn.
- Anh không là chàng họa sĩ nghèo đâu! - Nàng nói, khi tôi vừa hát xong. Hai bàn tay đẹp của nàng ôm lấy mặt tôi êm ái:
- Anh là chàng họa sĩ rất giàu tình cảm.
- Và em không là nàng ca sĩ vô tình kia.
Nàng hôn nhẹ vào bờ môi của tôi. Nụ hôn thật khẽ, tựa hồ đôi môi tôi vừa chạm thật nhanh vào một cánh hoa mềm mại, nhưng đủ để nếm một giọt mật ngọt ngào.
Con bồ câu trắng bay đến bên chân tôi gục gù chào người khách quen. Tôi đón nó vào tay. Mớ lông trắng mịn của nó, đôi mắt tròn xoe đen láy của nó tựa như nàng.
- Như Vân đó hở?
- Phải Như Vân của em đây! - Tôi trao con bồ câu mang tên Như Vân cho nàng.
- Anh phải đi
- Mai anh tới không?
- Mai anh tới.
Nàng ôm vào lòng con chim câu bé nhỏ, vuốt ve nó trìu mến. Tôi xoay bước. Bên tai còn vang vọng lời ca dịu dàng của nàng:
Dưới ánh nắng, sương long lanh
Triệu cành hồng khoe sắc thắm
Mỗi sáng sớm, bên song thưa
Em bên hoa, cười trong nắng......
*
ở một nơi trong miền quá khứ...
2 năm trước.....
Đà Lạt...
Chiều tắt dần. Mặt trời tròn xoe, đỏ hồng đang từ từ lặn vào áng mây màu cánh sen cuối tầm nhìn. Những ngọn đồi thông nối liền nhau hệt như những con sóng nhấp nhô, có tí nắng chiều còn rơi lại, chạy dài theo sườn đồi, xuyên qua tàn lá thông, xòe ra thành những cánh sao lóng lánh.
Tôi đi nốt những đường cọ sau cùng. Trên khung vải, bức tranh Đà Lạt hoàng hôn hầu như đã hoàn tất. Những đường cong của dãy đồi màu xanh xám, chỉ được nhận biết bởi gam màu thay đổi dần sang xanh nhạt của bầu trời và xanh thẫm của mặt hồ. Toàn bộ bức tranh mang một sắc xanh. Màu xanh lưng chừng giữa sự chán chường, tính đơn độc, lãnh cảm và trống vắng.
- Hoàng hôn bên ngoài đẹp, nhưng vào tranh của anh thì buồn quá.
Tiếng nói nhẹ nhàng cất lên từ sau lưng, khiến tôi giật mình xoay lại. Người con gái mặc chiếc áo đầm trắng phủ kín gót. Bên ngoài khoác chiếc áo khoác cũng một màu trắng muốt, khiến cho chiếc khăn lụa mỏng màu hồng thắt ngang cổ của nàng nổi bật hẳn lên. Ngay từ cái nhìn đầu tiên, tôi đã bị một sức lôi cuốn kì lạ trước nét đẹp của nàng. Tôi đứng trơ người ra. Đôi mắt say sưa phác thảo thật nhanh những mắt, môi, dòng tóc, vóc dáng yêu kiều đó vào trong tâm trí.
- Có lẽ chàng họa sĩ đang có tâm trạng buồn chăng? - Nàng bước đến cạnh bức tranh, chăm chú nhìn, rồi lên tiếng hỏi.
- Sao chị nghĩ vậy?
- Tranh của anh đủ để nói lên tất cả.
- Thật sao?
Nàng xoay lại nhìn tôi, tủm tỉm cười:
- Gam màu của anh dùng hoàn toàn là màu lạnh. Anh lại chọn màu xanh. Mà theo như tôi biết, màu xanh, trong hội họa các anh là màu tượng trưng cho sự trống vắng, chán chường.
Nàng lại nhìn vào bức vẽ, rồi tiếp:
- Hệt như tone màu xanh của họa sĩ Picasso trong bức họa người chơi Guitar. Nhưng trong tranh của anh, những đường nét chồng chéo nhau của các ngọn đồi, cây thông, và sóng mặt hồ đan vào nhau, ngỡ là hài hòa, nhưng nhìn kỹ thì nó không có chủ đích. Lại thêm, cây cọ của anh chịu ảnh hưởng của Van Gogh qua những bệt màu tưởng là cẩu thả, nhưng có hàm ý. Vì vậy, tôi có thể nói tâm trạng của anh đang bất ổn và phiền muộn.
Tôi ngạc nhiên thích thú trước lời phân tích của người con gái đó. Quả nhiên, những gì nàng nhận xét đều hoàn toàn đúng.
- Tôi chỉ xuông miệng nói vậy thôi, nếu có làm anh khó chịu thì xin lỗi nha.
- Không, không có! - Tôi lắc đầu rồi xác nhận - Thực ra những lời chị nhận xét đúng lắm. Nàng mỉm cười. Tôi cũng bật cười theo.
- Thôi, tôi không quấy rầy anh nữa!
Nàng trở bước quay đi. Tôi vẫn còn đứng trơ ra với mớ cảm xúc bấn loạn trong lòng, chưa kịp hỏi gì ở nàng thêm cả.
Con dốc thoai thoải dường như hạ thấp xuống dưới bước chân của nàng. Núi đồi chẻ ra nhường lối cho nàng bước qua. Những tia nắng còn sót lại xuyên qua kẽ lá soi lên bờ áo trắng của nàng, trong vắt. Giữa màu xanh muôn trùng của đồng cỏ, ngọn đồi, và bầu trời đang dần ngã về đêm, tà áo trắng của nàng nổi bật lên diệu kỳ. Cơn gió cuốn đến. Suối tóc dài của nàng bay. Chiếc khăn lụa màu hồng của nàng bay, và vạt áo trắng của nàng phần phật theo gió, tựa hồ như đôi cánh bồ câu bé nhỏ đang vỗ nhanh. Sự xuất hiện tình cờ của nàng huyền nhiệm như một câu truyện cổ tích có nàng tiên hiện đến. Và sự huyền nhiệm đó đã gieo vào trong tôi một cảm xúc thật khác lạ. Trong cái màu xanh biền biệt, ngút ngàn đó, bóng trắng của nàng thần thánh, lạ kỳ. Dường như sự xuất hiện tình cờ của nàng đã làm thay đổi cả thế giới rỗng tuếch, chán chường trong tôi, để rồi bóng áo trắng ấy đã đi vào bức tranh của tôi, và đã đi vào con tim của tôi, dịu dàng, thần bí.
Một tháng sau...
Buổi tối...
Biệt thự Hoàng Lan...
Khi tôi bước vào gian phòng khách to rộng, hầu như mọi người đã có mặt khá đông đủ. Hoàng, vị chủ nhân của ngôi biệt thự Hoàng Lan, đồng thời cũng là một người bạn chí thân của tôi, niềm nở bước đến chào đón.
- Sao ông tới trễ vậy? Vợ chồng tôi còn tưởng ông không đến dự được chứ!
- Xin lỗi Hoàng, xe của tôi bị hư dọc đường.
Tôi chìa ra cho Hoàng xem hai bàn tay lem luốc dầu mỡ như một bằng chứng cho sự đến trễ của mình. Hoàng cười thân mật, trao cho tôi chiếc khăn để lau tay rồi nói:
- Ngày hôm nay có khá nhiều danh sĩ đến dự. Tôi hy vọng ông sẽ có cơ hội làm quen thêm bạn bè.
Tôi nhìn quanh. Dường như tất cả mọi người đang hướng mắt về tôi. Điều này làm cho tôi khó chịu, ngượng ngùng. Tôi gật đầu chào chung rồi xoay sang Hoàng nói khẽ:
- Đừng lo cho tôi, ông cứ lo tiếp khách khứa đi. Tụi mình còn thiếu gì cơ hội tâm tình.
Hoàng gật đầu:
- Vậy thì đừng khách sáo nha! Có chi cần thì kêu nhỏ Mai. Ok?
- OK!
Tôi chia tay với Hoàng rồi bước lại cạnh chiếc bàn lớn bày các thứ đồ ăn và thức uống. Bất chợt, Mai ở đâu ùa đến ôm chầm lấy vai tôi khiến cho ly cocktail trên tay tôi xuýt tí là rơi xuống đất:
- A! Anh Bằng tới hồi nào vậy?
- Mới tới thôi! - Tôi xoay sang Mai giả đò cằn nhằn - Em đó nghen, lúc nào cũng làm anh hết hồn.
- Xì - Mai trề môi - không dám đâu, hồn của anh lạc đi đâu rồi, còn đâu nữa mà hết!
Rồi Mai ngạc nhiên nhìn quanh:
- ủa chị đâu?
- Chị nào? - Tôi hỏi.
- Thì chị của anh đó? Còn giả đò ngây thơ!
- Anh đâu có chị nào quản lý đâu! - Tôi cười. Mai đón lấy ly nước cam từ tay tôi rồi lườm một phát:
- Anh đi mình ên à? Hổng tin!
- Anh từ xưa đến nay lúc nào mà chả mình ên? - Tôi trở giọng châm chọc Mai - ai như em, con nít mới mở mắt mà đã đòi yêu rồi.
- Xí, người ta hai con ngỗng rồi chứ bộ!
- Hai con ngỗng?
- ừ, là 22 đó! Xì, anh Bằng chậm tiêu còn hơn ruà í.
- Bởi vậy đâu ai thèm anh.
- Anh nói câu này nãy giờ em nghe là đúng nhất đó!
- Khỉ nè! Phá anh hoài!
Tôi toan tìm cách chọc lại Mai thì bất chợt tiếng dương cầm vang lên rộn rã khắp gian phòng. Tiếp theo đó là giọng hát thật ngọt ngào, truyền cảm của một người con gái cất lên. Mọi tiếng nói cười trong phòng ngay lập tức im bặt để nhường lại khoảng không gian cho tiếng đàn và giọng ca tuyệt vời đó phủ kín.
Khi bản nhạc vừa dứt, một tràng pháo tay tán tưởng ngay lập tức vang rền.
- Chà, ai mà hát hay quá vậy Mai? - Tôi hỏi, trong lúc ráng rướn người nhìn xem người ca sĩ đó là ai. Nhưng vì đám đông vây quanh chiếc dương cầm, nên tôi không nhìn thấy được chi cả.
- ồ, bạn của Mai đó! Hát hay không?
- Hay! Hay lắm. Ca sĩ hở?
Mai gật đầu:
- ừ, ca sĩ số một của thành phố sương mờ này đó nha!
- Tên gì?
- Uyên Thi.
- Tên đẹp.
- ừ, người càng đẹp.
- Vậy sao?
- Anh muốn làm quen hông?
Nghe Mai hỏi, tôi phì cười lắc đầu. Xoay sang Mai, tôi nói:
- Người ta là ca sĩ nổi tiếng, còn anh chỉ là một chàng họa sĩ...
- Một chàng họa sĩ tài hoa vừa mở triển lãm tranh đầu tay đã nổi tiếng.
Giọng nói dịu dàng xen ngang câu nói của tôi có một mãnh lực lạ kỳ. Những âm ba quen thuộc lắm đã một lần vang lên bên tai tôi để rồi cho tôi phải ghi nhớ mãi.
- Là chị...? - Tôi ngạc nhiên, reo lên.
- Hân hạnh biết anh, họa sĩ Đinh Bằng.
Nàng chìa bàn tay xinh đẹp về phía tôi. Ngày hôm nay, nàng vẫn mặc bộ áo trắng phủ kín gót. Nhưng lại để hở chiếc cổ cao và bờ vai tròn đầy gợi cảm. Nắm lấy bàn tay êm như bông của nàng, tôi nghe chính mình run rẩy.
- Không ngờ... chị Uyên Thi lại là một nữ ca sĩ lừng danh. Tôi nói, nhưng đôi mắt vẫn không rời gương mặt kiều diễm nọ.
- ồ, hai người quen biết nhau à? - Nhỏ Mai lên tiếng.
Tôi lắc đầu. Nàng lại gật đầu. Không ăn khớp với nhau tí nào cả, khiến cho cả ba cùng bật cười. Tôi còn chưa kịp hỏi thăm nàng thêm thì vài ba thanh niên ăn bận sang trọng đã bước đến vây lấy nàng. Họ tâng bốc nàng, vuốt nịnh nàng bằng những lời ngợi khen đầy hoa mỹ. Tôi dần dần bị đám người đó lấn ra khỏi tầm mắt của nàng. Uyên Thi vẫn mặc nhiên nói cười, tiếp chuyện cùng bọn họ. Tự dưng trong lòng tôi nhói đau, buồn lặng. Cái thế giới của tôi không giống như thế giới của họ. Một kẻ thích lang bạt, thích buông xuôi cuộc sống theo cảm xúc như tôi thì không thể hòa đồng cùng những kẻ mà luôn tự cho mình là "thực tế". Chán nản vu vơ, tôi kéo tay Mai nói nhỏ:
- Đi, mình đi tìm cái chi bỏ bụng nha! Anh đói quá.
Mai gật đầu rồi níu lấy tay tôi kéo đi, bên tai tôi còn nghe giọng nói của một gã công tử trẻ tuổi:
- Liệu tiểu thơ Uyên Thi có thể nào cho tôi được biết làm sao tôi có thể chinh phục được quả tim của tiểu thơ không?
- Dễ thôi, chỉ cần anh tặng đúng 1 triệu đóa hoa hồng!
- ồ, vậy thì dễ quá mà!
Tiếng Uyên Thi và đám khách nọ cười vang sao nghe xót lòng tôi lạ. Tôi khẽ nhủ thầm: "Có lẽ cảm xúc và trực giác của mình phen này đã lầm. Nàng không như mình nghĩ". Tôi nốc nhanh một ngụm rượu chát. Cay lạ.
o0o
Hai tháng trôi qua....
Xưởng vẽ... một ngày đẹp trời cuối tuần...
Tôi vứt cây cọ xuống rồi lui lại sau vài bước nhìn ngắm bức tranh vừa mới hoàn tất. Trên khung vải, bức chân dung người con gái được vẽ theo lối siêu thực, vẫn là những gam màu lạnh hòa hợp với nhau. ở một điểm nào đó, tôi vẫn không cảm thấy hài lòng dù rằng đây đã là bức họa thứ bảy của tôi về cùng một xúc cảm.
Chán nản, tôi xô cửa bước ra mảnh vườn nhỏ sau nhà, vươn vai hít cho căng hai buồng phổi bầu không khí trong lành của miền núi đồi Đà Lạt. Thật không ngờ, mới đó mà tôi đã lưu lại tại thành phố này gần hai năm rồi. Ngoài công việc của một họa sĩ ra, tôi còn phụ với Hoàng trong vấn đề điều hành khai thác lâm sản. Có lẽ, nhờ ở công việc này, cho nên tôi có dịp lặn lội đi vào những vùng rừng núi ít người biết đến. Mỗi lần đi như vậy, tôi đều gặt hái được nhiều điều thú vị từ thiên nhiên, cây cỏ hoặc từ những sắc dân thiểu số sống rãi rác tại Đà Lạt, Lâm Đồng.
Tôi bước đến cạnh giò hoa Lan vừa mới đem về sau một chuyến lặn lội trong khu Suối Vàng. Những nụ hoa còn đọng sương sớm, khe khẽ rung rinh trong con gió nhè nhẹ. Hình hài của chiếc nụ từa tựa như đôi mắt con người, với mớ nhung mềm rũ xuống không khác gì rèm mắt. Bỗng dưng, tôi lại nhớ đến nàng, nhớ đến đôi mắt đẹp đã đi vào hồn tôi tự thủa nào.
Với tay ôm lấy cây đàn guitar, tôi chậm rãi ngã người vào chiếc ghế mây dưới gàn hoa lan, khe khẽ hát:
Màu nắng hay là, màu mắt em
Mùa thu mưa bay cho tay mềm
Chiều nghiêng nghiêng bóng nắng qua thềm
Rồi có hôm nào mây bay lên...
Tôi hát, nhưng tâm trí lại say sưa nghĩ đến đôi mắt đẹp của nàng. Từ thủa đầu tiên tình cờ gặp gỡ, cho đến những lần sang nhà Hoàng gặp nàng đến với nhỏ Mai. Những hình ảnh ấy cứ lần lượt hiện về quyện lấy tôi thật lôi cuốn và tha thiết. Rồi nỗi say sưa ấy càng lúc càng dâng cao, khiến cho tôi hát lên thật to từ lúc nào không hay.
Mùa thu qua tay đã bao lần
Ngàn cây thắp nến lên hai hàng
Và nắng bây giờ trong mắt em...
Tiếng đàn của tôi vừa dứt thì chợt có tiếng vỗ tay vang lên từ sau lưng.
- Anh Bằng hát hay quá! - Nhỏ Mai dung dăng dung dẻ chạy đến bên tôi - Làm người ta nghe mê mẩn.
Tôi cười, đặt cây đàn xuống rồi dáo dác nhìn quanh tìm kiếm bóng hình của người mà tôi đang nhung nhớ.
- Hôm nay anh rảnh không? - Mai ôm lấy cây đàn, bấm từng nốt nhạc vu vơ.
- Rảnh, có chi không? Tôi xoay sang giò Lan, cố giấu đi nỗi thất vọng khi không thấy Uyên Thi.
- Đi thăm các em với tụi em nha?
- Tụi em là ai?
- Thì là Mai và Thi đó! - Giọng Thi chợt vang lên làm tôi ngạc nhiên vui mừng.
- ủa, Thi?
Nàng gật đầu, rồi chắp tay sau lưng, bước đến nhìn tôi giả bộ làm ra vẻ trịnh trọng:
- Hổng ngờ họa sĩ Đinh Bằng, ngoài tài nghệ cầm cọ ra còn cầm đàn và cầm... giọng thật tuyệt vời.
Nhỏ Mai bật cười, tôi cũng cười theo:
- Thi xấu quá! Theo phe Mai chọc anh hoài há.
- Ai biểu anh giấu nghề chi?
- Không phải anh giấu nghề mà anh sợ múa rìu qua mắt thợ đó thôi.
- Đúng rồi đó! Giọng hát của anh Bằng em thấy thích hợp nhất cho những buổi tụng kinh cầu siêu.
Thi phá ra cười trước câu nói của Mai. Nhỏ Mai thiệt là làm tôi quê quá.
- Nhỏ khỉ này chuyên môn đâm sau lưng chiến sĩ không à. Biết vậy anh không thèm làm mứt cho em ăn đâu!
- A, anh lại làm mứt mận à?
- ừ, định cho em, nhưng ai biểu em phá anh nên anh đổi ý rồi!
- í chết! sao anh không nói sớm để em chừa lại dịp khác mới phá anh. Nhỏ Mai xịu mặt. Thi thì ngạc nhiên:
- Anh Bằng biết làm mứt nữa? Trời, sao mà anh biết nhiều thứ vậy?
- Con trai sống độc thân mà Thi! - Tôi cười. Đôi mắt nàng mở to nhìn tôi ngây thơ xinh đẹp làm sao.
- Anh Bằng ui! Cho Mai nằn nì, năn nỉ, cúi đầu tạ lỗi đi mờ. Lâu rồi, người ta chưa ăn mứt của anh làm đó mờ.
Đợi cho nhỏ Mai năn nỉ đã đời, tôi liền chỉ Mai vào phòng trong lấy lọ mức mà tôi đã làm.
- Anh Bằng nè! - Thi gọi tôi.
- Gì hở Thi?
- Giới thiệu phòng tranh của anh cho Thi xem đi!
Nàng nói xong trở bước quay vào xưởng vẽ. Tôi vui vui bước theo sau nàng. Nàng chậm rãi nhìn ngắm từng bức họa của tôi.
- Toàn là chưa hoàn tất, chắc Thi xem không đẹp đâu.
- Không sao! - Nàng khẽ hất lọn tóc dài cho nằm gọn về phía sau, rồi tiếp - Thi thích nhất là nhìn bức tranh từ lúc phôi thai cho đến khi hoàn tất.
- Vậy là Thi muốn đọc trọn tâm tư của người họa sĩ rồi!
Nàng cười.
- ủa, sao có tấm này lại che lại vậy anh?
Tôi chưa kịp lên tiếng can ngăn, thì Thi đã kéo tấm vải trắng phủ bức tranh xuống. Ngay lập tức hai gò má nàng ửng đỏ khi trông thấy bức họa đó chính là bức chân dung của nàng.
- ừm... xin lỗi Thi... anh... anh... - Tôi lúng túng, không biết giải thích ra sao. Nàng im lặng, nhìn chăm chăm vào bức tranh rồi bước đến cầm lấy.
- Thi tịch thu bức tranh này!
Tôi cười ngượng ngùng, khổ sở.
- Và phạt anh một chầu chè tối nay về cái tội dám vẽ lén Thi.
Nàng nhìn tôi mỉm cười. Đôi mắt long lanh diệu vợi dường như hàm chứa một thông điệp của hạnh phúc.
Hơn 6 tháng sau...
Buổi chiều, cơn mưa phùn bất chợt kéo về khiến cho không gian ươn ướt, và khá lạnh. Tôi cùng với Hoàng và Mai lặng im bước theo lối đi trải sỏi trắng vào ngôi nhà bé nhỏ, xinh xắn nằm lưng chừng ngọn đồi thông trông xuống thành phố Đà Lạt.
Chuông cửa reo. Người quản gia già bước ra đón chúng tôi với gương mặt buồn vời vợi. Ông ta khẽ gật đầu chào rồi xoay đi trước dẫn đường. Mọi người cùng im lặng. Sự im lặng đến ngột ngạt, khó thở. Dãy hành lang mập mờ ánh sáng với hàng sơn xanh chạy dài cuối chân tường tạo cho tôi có cảm giác như con đường đang đi sẽ dài hun hút và đưa tôi đến một thế giới huyễn hoặc, hư vô. Nhưng không. Khi cánh cửa ở cuối hành lang vừa mở ra, tôi đã chóa mắt trước một thứ ánh sáng trắng toát đặc biệt của căn phòng. Tất cả mọi vật trong gian phòng hầu như là màu trắng, và đều được giữ gìn thật sạch sẽ. Giữa phòng là chiếc giường to trải khăn trắng. Tấm rèm trắng được vén lên trên cho tôi nhìn thấy Uyên Thi đang nằm trên đó. Cạnh bên nàng, song thân nàng đang đứng lặng im. Nét đau khổ hiện rõ trong đôi mắt của hai người họ. Tôi vội bước đến bên giường, quì xuống cầm lấy bàn tay của nàng. Nước da nàng trắng xanh. Bờ môi nhợt nhạt. Mớ tóc rối phủ xuống tấm thân gầy đi nhiều.
- Anh... anh đến rồi sao? Giọng nàng yếu ớt.
- Phải, anh đây! - Tôi áp bàn tay nàng vào má mình. Tôi hôn thật lâu trên bàn tay đó. Bàn tay với những chiếc ngón xinh đẹp nắm lấy tay tôi thật chặt. Viên y sĩ nhìn đồng hồ rồi ra hiệu cho tôi đứng tránh sang một bên.
- Đừng! Đừng bỏ Thi nha anh! - Nàng kêu lên. Tôi đau xót, chực khóc.
- Không, anh không bỏ em đâu.
Viên y sĩ ngồi xuống cạnh bên nàng. Bàn tay ông từ từ tháo đi mớ vải băng kín trên đầu nàng. ở một góc nơi đỉnh đầu, mớ tóc đen của nàng bị cạo đi để tiện cho việc giải phẫu. Nơi đó, còn để lại một vết sẹo dài. Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt. Khẽ nhủ thầm: "Em ơi, Thi ơi, dù thế nào, anh vẫn yêu em". Vải băng mắt cuối cùng cũng đã được tháo ra. Tiếng nàng hốt hoảng la lên:
- Bác sĩ, bác sĩ ơi! Tại sao tôi không nhìn thấy gì được cả! Ba mẹ! Ba mẹ đâu? Mắt con bị sao vậy nè?
Bà Nhuận, mẹ của nàng không nén được, khóc òa ra.
- Con gái yêu của mẹ ơi!
Bà ôm nàng vào lòng và cứ để cho nước mắt tuôn ra ướt đẫm cả mặt. Buông một tiếng thở dài, viên y sĩ đứng dậy. Tôi tóm lấy áo ông ta rít lên:
- Vậy là sao? Ông nói, ông có thể cứu nàng được mà?
Hoàng và Mai chạy đến can tôi ra.
- Bình tĩnh Bằng.
- Anh Bằng, đừng như vậy mà anh!
- Xin lỗi! - Viên y sĩ sửa lại gọng kiếng nhìn tôi thở dài - Chúng tôi đã tận sức cứu được mạng sống của cô ấy, nhưng chúng tôi không thể cứu được cặp mắt của cổ.
- Ông nói dối, ông nói dối! Tôi muốn ông phải chữa lành đôi mắt cho nàng.
Tôi lồng lên trong vòng tay của Hoàng, rồi rũ người xuống khóc vỡ ra.
- Anh Bằng! Anh Bằng! Anh ở đâu? - Thi lên tiếng gọi. Tôi vội trờ tới bên nàng. Đón lấy bàn tay của nàng đang run rẩy, mò mẫm trong không khí, tôi áp bàn tay đó vào mặt mình.
- Anh đây! Anh đang ở bên em đây.
- Anh khóc à! Anh đừng khóc nha! Tất cả đã là số phận rồi anh à. Anh cũng đừng trách các bác sĩ.
- Không! Anh không khóc! - Tôi cắn răng, gồng người cố giữ cho lời nói của mình không run rẩy.
- Anh lại dối em rồi! - Đôi môi khô héo của nàng hé ra một nụ cười hiền hòa - Nước mắt của anh đã làm ướt tay em rồi nè.
Mai và Hoàng bước đến cạnh bên ngỏ lời chia sẻ và thăm hỏi. Uyên Thi cười nhẹ.
- Cám ơn anh Hoàng với Mai nha! Dù sao Thi cũng còn sống mà. Hai người ráng trông nom anh Bằng giùm cho Thi nhé.
Nắm lấy bàn tay của Mai, nàng tiếp:
- Mai nè, từ nay chắc Thi sẽ khó tiếp tục cùng các dì phước chăm nom các em tại trại mồ côi Hoa Hồng. Thi nhờ Mai giúp Thi nha. Tội nghiệp bọn nhỏ, chiến tranh tàn ác quá.
- Được mà chị Thi! - Mai cũng khóc thút thít, Em hứa với chị em sẽ chăm sóc trại mồ côi của chị thật chu đáo.
Nàng làm cho tôi hoàn toàn xúc động và mến phục. Từ trước đến nay, số tiền mà nàng thu nhập được qua những buổi trình diễn văn nghệ đã được nàng dùng để thành lập ra cô nhi viện mang tên Hoa Hồng với sự giúp đỡ của hai anh em Hoàng và Mai. Cách đây vài tuần, chiếc xe chở nàng đi thăm các em bé đã chẳng may băng xuống ngọn đèo.
Kết quả là nàng bị chấn thương sọ não và giờ đây, tuy mạng sống còn giữ được, nhưng cặp mắt đã không còn thấy được.
- Anh Bằng!
- Anh đây!
- Em bị đui mù rồi, anh còn yêu em không?
- Yêu! Yêu em hơn bao giờ hết và suốt cuộc đời này anh chỉ yêu có mỗi mình em.
Nàng nắm chắc lấy bàn tay tôi. Từ đôi mắt đẹp của nàng, hai dòng nước mắt tuôn ra, lăn dài.
Hiện tại...
Một ngày đầu năm...
Viện mồ côi Hoa Hồng...
- Anh nè!
- Gì hở?
- Tóc em có rối không anh?
- Không, tóc em vẫn đen, dài và đẹp lắm.
Nàng cười, bấu vào tay tôi khi tôi bế nàng đặt lên chiếc xe lăn.
- Anh lại nịnh em!
- Đúng rồi! Cả đời này, anh chỉ nịnh mỗi mình em thôi!
- Xí, Em còn tưởng anh sẽ không tới được!
Tôi ngắt yêu vào mũi của nàng rồi chậm rãi đẩy xe nàng về phía hội trường:
- Anh không muốn bị em dành hát hết đó mà!
- Anh còn nói! - Nàng giả bộ nghiêm giọng - anh thuộc bài hát chưa?
- Thuộc rồi!
- Anh giỏi!
- Thưởng anh đi.
Nàng ra hiệu cho tôi cúi xuống bên cạnh, rồi hôn nhẹ vào má tôi. Tôi hôn lại nàng hai cái:
- Thối lại em đó.
- A, anh lại ăn gian. Anh thấy ghét!
Tràng pháo tay của các em bé vang lên rộn rã khi tôi đưa nàng đến cạnh chiếc dương cầm. Đoạn tôi ôm lấy cây guitar và ra hiệu cho các em bắt đầu trình diễn buổi văn nghệ.
Theo sự hướng dẫn của vài dì phước, các em lần lượt bước ra sân khấu múa hát cùng với tiếng đàn của tôi và nàng. Thỉnh thoảng, tôi đưa mắt nhìn sang nàng. Trên đôi môi đẹp của nàng, nụ cười luôn nở ra thật nhân ái, bao dung. Tôi lại nhìn sang đàn trẻ thơ đang hồn nhiên múa hát. Thế giới của chúng quả thật rất đáng yêu, và rất may mắn khi có sự xuất hiện diệu kỳ của nàng. Hệt như một nàng tiên trong truyện cổ tích, nàng đã đem đến cho bọn trẻ vốn đã thiếu tình thương của mẹ cha, một tình thương khác cũng không kém phần quí báu.
Buổi văn nghệ được tiếp nối bằng một buổi liên hoan linh đình bánh trái do Hoàng biếu tặng. Bọn trẻ con thích thú reo hò. Tiếng cười nói của chúng làm cho tôi cảm thấy vui sướng lạ. Chợt từ đâu, một bé gái độ mười tuổi, chạy đến ôm chầm lấy nàng, trao vào tay nàng một cành hồng thật đẹp. Nàng hôn lên trán nó. Con bé sung sướng cười toe toét, lộ cả hàm răng sún ngộ nghĩnh. Đứa bé chạy đi rồi, nàng mới xoay sang tôi nói:
- Lũ con nít thật dễ thương quá phải không anh?
- ừ! Rất đáng yêu!
- Con bé đó ra sao anh?
- Nó hở? Y hệt em hồi nhỏ đó.
- Xí, em xấu thấy mồ. Còn chúng nó chính là những thiên thần của em đó.
- Em lại là thiên thần của anh!
Nàng cười rồi đưa đóa hoa lên ngửi:
- Hoa hồng??
- Phải, hoa hồng. Loại phớt cam mà em vẫn thích.
- Anh còn nợ em
- Nợ gì nè? Tôi ngồi xuống cạnh bên nàng.
- Nợ em một triệu đóa hoa hồng.
Tôi cười:
- Em muốn anh sạt nghiệp giống anh chàng họa sĩ trong bài hát đó sao?
- Anh không chịu sao?
- Chịu, nhưng với một điều kiện
- Điều kiện gì? Cấm anh ăn gian em!
- Không thèm ăn gian lần này!
Nàng xí tôi một tiếng rồi nói:
- Được rồi, em tạm tin anh lần này đó! Anh nói đi.
- Điều kiện đơn giản thôi, mỗi ngày anh sẽ tặng em một đóa hồng, tặng hoài cho đến khi nào đủ số thôi.
- A, anh lại ăn gian. Mỗi ngày một cái! Một triệu cái thì làm sao em còn sống để nhận chứ?
Tôi cầm lấy bàn tay nàng tha thiết nói:
- Anh muốn vậy! Muốn không chỉ kiếp này, mà nhiều sau, anh vẫn hàng ngày đem hoa đến tặng cho em.
- Anh... anh...
- Uyên Thi nè! - Tôi gọi tên nàng tự tận đáy lòng mình.
-...
- Em... Em hãy bằng lòng làm vợ anh nha!
- Anh... - Nàng ngập ngừng. Từ đôi mắt đẹp của nàng, dòng lệ đã tuôn trào.
- Hãy cho phép anh được trọn cuộc đời này làm người chồng để săn sóc cho Uyên Thi nha.
Nàng nghẹn ngào ôm choàng lấy tôi. Trong tôi, nỗi xúc động cũng dâng cao để rồi bật ra thành hai hàng nước mắt chảy dài.
*
Một năm sau...
Tôi hồi hộp đếm từng nhịp thở của mình. Toàn thân tôi như chừng không còn tuân theo sự điều khiển của bộ óc. Tôi cố gắng chống chọi với nỗi đau đang rần rần chạy khắp thân thể. Đôi tai tôi ráng nghe ngóng nhưng bầu không khí vẫn chỉ là nhịp nhảy tíc tíc đều đặn của chiếc máy đo tim. Chợt làn hương nhè nhẹ thoáng qua. Mùi hoa lan quen thuộc. Đúng rồi, giò hoa lan mà tôi đã lấy về từ chuyến đi Suối Vàng năm nào. Tôi nhìn về khoảng đen trước mắt. Một bóng sáng từ từ hiện lên, lan rộng dần và rồi bừng lên những hình ảnh của kỹ niệm.
- Uyên Thi! Uyên Thi! Em...Em...! - Tôi ú ớ gọi tên của nàng. Nhịp đập con tim tôi nhanh dần. Hơi thở cũng dồn dập hơn. Cửa phòng bật mở. Có tiếng chân người bước vội vào. Tôi nghe tiếng gọi tên mình. Tôi cảm nhận những vuốt ve, sờ sẫm trên thân thể của mình.
- Bác sĩ! Bác sĩ! ảnh sao rồi?
Uyên Thi, giọng nói của nàng.
- Thi! Em, em sao rồi Thi? - Tôi cuống quít gọi nàng qua hơi thở. Hai bàn tay tôi giương ra tìm kiếm nàng.
- Em đây! - Nàng ngồi xuống bên cạnh tôi, ôm chầm lấy đôi tay tôi.
- Sao em? Phẫu thuật thành công không?
- Anh, anh gầy đi nhiều quá! - Bàn tay nàng run rẩy vuốt mớ tóc của tôi. Dường như nàng đang khóc. Giọng nói của nàng nghẹn ngào, và bàn tay tôi chạm phải vài giọt nước trên gò má nàng. Nghe nàng nói, tôi chợt mỉm cười sung sướng.
- Vậy là em có thể nhìn thấy được rồi à?
- Dạ! Em đã nhìn thấy được rồi. Các bác sĩ đã dùng đôi mắt của anh...
Nàng nghẹn ngào rồi khóc vỡ ra không còn nói được trọn câu. Tôi ôm lấy nàng thì thầm:
- Đừng khóc mà em! Anh chỉ tiếc là từ nay, anh không còn được săn sóc cho em nữa.
Chợt cơn đau kéo đến làm tôi quặn người. Nhịp tim đập dồn dập hơn. Hơi thở chập chờn, đứt quãng.
- Anh! Anh sao rồi? Đừng làm em sợ!
Giọng nói của bác sĩ xen ngang:
- Xin lỗi chị! Chúng tôi nghĩ... anh Bằng sắp phải đi!
- Không! Không! Đừng bỏ em lại!
Nhờ sự giúp đỡ tận tình của các bác sĩ, tôi dần dần đỡ đau. Nàng vẫn cầm chắc lấy hai bàn tay tôi lay gọi. Tôi gắng gượng mỉm cười vuốt ve gương mặt của nàng.
- Em ốm nhiều! Từ nay ráng lo giữ gìn sức khỏe.
- Em ghét chiến tranh! Chiến tranh cướp đi người em yêu nhất!
- Không ai thích chiến tranh cả! Nhưng anh là công dân, anh phải có bổn phận... Tiếc là...
Cơn đau lại kéo đến. Lần này thì cường độ lớn hơn những lần trước. Tôi biết, tôi sắp sửa từ bỏ thế gian này. Tôi biết, tôi không còn bao nhiêu thời gian nữa.
- Thi! Xin lỗi em... anh không thể giữ lời hứa tặng em mỗi ngày một đóa hồng... anh... anh... lấy làm tiếc vì từ nay... anh không thể vẽ người mà anh yêu nhất...
Con tim tôi dường như đã kiệt sức. Tôi gắng nói nốt những lời sau cùng:
- Người họa sĩ quan trọng nhất là đôi mắt. Tình yêu cũng bắt nguồn từ đôi mắt... Từ nay... anh gởi lại em đôi mắt của anh... là tất cả... tất cả hồn anh... và... hồn họa sĩ... của anh... Chúc em... chúc em... hạnh phúc...
Nàng ôm choàng lấy tôi, đặt vội vã lên môi tôi những nụ hôn xen cùng nước mắt. Tôi nghe lòng mình nhẹ nhõm dần. Mùi hoa lan thoảng qua thơm ngát, lâng lâng bay bổng, và tôi thấy mình hồ như cũng bay bổng theo làn hương đó...
*
Phần cuối...
Uyên Thi đứng lặng im giữa gian phòng chênh chếch ánh sáng. Những bức họa dở dang còn bày ra khắp cả bốn bức tường. Bút cọ, sơn màu, khung vải vẫn còn nằm yên ở những vị trí cũ, tựa như những lúc nàng đã từng đến đây. Nàng chậm rãi nhìn quanh. Hầu hết các họa phẩm đều là những bức chân dung của nàng với những góc độ khác nhau. Cơn gió thốc qua, cuốn bay những mẫu giấy trên chiếc bàn lớn ở góc phòng. Uyên Thi cúi xuống nhặt lại những mảnh bay trên sàn. Tất cả cũng là những phác thảo chân dung của nàng. Trong số đó, có tấm phác thảo hôm nào nàng ngồi đàn bên cạnh ô cửa sổ có vòm cong to lớn trong gian phòng màu trắng. Những nét chì dịu dàng, uyển chuyển đan vào nhau hình thành một bức vẽ tuy còn sơ khởi, nhưng đã thật sống động. Nhất là đôi mắt. Trong bức họa nào cũng thế. Đôi mắt của nàng như sống động, như mang cả tâm hồn.
Đặt mớ bản thảo trở lại chỗ cũ, Uyên Thi tình cờ trông thấy một bức vẽ được bao giấy khá cẩn thận, bên trên có hàng chữ nắn nót ghi tên nàng. Hồi hộp, Uyên Thi vội tháo lớp giấy ra. Nàng không nén được sự ngạc nhiên. Đó chính là bức vẽ Hoàng Hôn, kỷ niệm đánh dấu lần đầu tiên gặp gỡ. Nhưng trong bức họa, nàng thấy nổi lên giữa những khối màu xám, xanh là một con chim bồ câu trắng đang tung cánh với dải lụa màu hồng choàng ngang cổ. Bất chợt nàng không kềm được nước mắt. Giọt lệ rơi lên ngay trên hình con chim bồ câu đó.
- Anh Bằng ơi! Anh đang ở đâu? Có nghe lời gọi của em không?
- Có. anh nghe! Anh đang nghe rất rõ và đang thấy đôi mắt đẹp của em nhỏ lệ! - Tôi muốn nói cho nàng nghe. Tôi muốn chạy đến cạnh bên nàng. Nhưng tôi không thể làm được, vì tôi đã là bóng hình của tiềm thức, và chỉ hiện hữu trong một thế giới khác.
- Suzanne! Thu xếp xong chưa con? Chúng ta đi! - Xơ Therese bước vào nhỏ nhẹ hỏi. Nàng quệt nhanh dòng nước mắt. Sửa lại tấm khăn choàng trên đầu và cây thánh giá đang đeo trước ngực áo.
- Dạ! - Nàng khẽ đáp rồi trịnh trọng đặt bức tranh Hoàng hôn đó cạnh chậu hoa Lan. Trong thâm tâm nàng, những lời từ giã chân thành thốt lên, mà chỉ có mỗi mình tôi nghe được:
- Tạm biệt anh! Xin anh đừng trách em quyết định mai này sẽ trở thành một dì phước trông nom cô nhi viện Hoa Hồng. Anh đã cho em nhiều quá. Em nghĩ, bằng cách này em mới có thể giữ được tình anh. Trong đôi mắt em, trời xanh và cánh chim câu đó luôn vĩnh hằng. Mình hẹn nhau ở kiếp sau, phải không anh?
Nàng và xơ Therese chậm rãi bước ra. Cánh cửa khép lại phía sau hai tà áo trắng đó.
- Chào em! Anh muôn đời chúc phúc cho em!
Tôi như thấy mình tan vào luồng nắng sớm đang soi chiếu trên luống hồng vừa trổ hoa rực rỡ...
Hết.....