Anh tỏ ra hạnh phúc khi nghe cô báo tin đã có mang. Rồi mấy ngày sau Yên không thấy anh nữa. Anh đã chuyển công tác, chuyển chỗ ở. Lúc này cô sực tỉnh: Không một dòng địa chỉ, chưa một lần biết mặt bố mẹ anh. Và cô mất anh, nhẹ nhàng, đơn giản. - Yên, mang hộp ly này ra rửa! Cái mở rượu vang đâu rồi ấy nhỉ? Chỗ này còn trống cho thêm một đĩa nho vào đây nhá. Thôi từ từ đã, vào tết cho chị mái tóc. Chết, họ đến cả ngay bây giờ đây. Xoan vừa liếc mắt sai bảo vừa mải miết trang điểm. Yên cuống quýt làm theo như một cỗ máy. Cô quáng quàng rửa tay rồi tới ngay bên Xoan khéo léo tết từng lọn tóc. Mái tóc dài gảy lai lọn xanh, lọn vàng, lọn đỏ, lọn trắng quấn quýt lấy nhau thành những chuỗi thẳng đơ rủ xuống khuôn mặt tròn trịa trông thật khác kiểu và ấn tượng. Chợt có tiếng trẻ sơ sinh khóc ngằn ngặt. Xoan lo lắng: - Được rồi, để đấy, vào xem nó thế nào. Quái quỉ ai bảo cu cậu dậy vào lúc này cơ chứ! Đem ra đây, chị bế, mày làm tiếp. Yên ngoan ngoãn vâng dạ rồi vào bế đứa bé ra. Cu Am mới chỉ 4 tháng tuổi trông nhỏ xiu xíu. Nằm trong tay Xoan nó lại lim dim. Hôm nay là sinh nhật lần thứ 32 của Xoan - bà chủ - ân nhân và cũng là người chị đỡ đầu Yên. Chị đóng cửa hàng từ sớm để muốn tổ chức một buổi sinh nhật đầm ấm cho mình. Xoan bảo: - Cứ nhậu nhẹt ngoài quán mãi cũng chán. Hôm nay làm tiệc đứng ở ngôi nhà mới này cũng là để tống tiễn thời thiếu nữ. Chị quyết định lấy chồng. Nhân dịp này giới thiệu anh ấy cho bạn hữu và người thân luôn thể. - Cái anh mà chị vẫn ca ngợi hả? - Còn ai vào đây? Yêu nhau và cũng xa nhau bốn năm rồi đấy. Chị thích kinh doanh tại gia. Anh ấy thì bảo phải đi buôn bán xa mới phất. Thành thử hai người chạy đua ở hai con đường khác nhau. Chị thì về đích, ngày càng khá, còn anh ấy giờ xẹp như gián. Nhưng về với chị là khác ngay. - Ngần ấy năm xa nhau mà chị không có ảnh, không gặp cũng không yêu người khác. Lạ thật. - Chị kị chụp chung và ngắm ảnh người yêu. Người ta bảo như vậy sẽ không lấy được nhau. Với lại cứ ướt át thế nào ấy. Thỉnh thoảng anh ấy về thăm chị. Nhưng em ở cửa hàng tới tận nửa đêm nên không biết đó. - Sáng nào em chả dậy sớm, lẽ ra phải gặp chứ? - Sao ngủ ở đây được? Chị đã lấy họ đâu? - Em tưởng chị lớn tuổi như thế… - “Tưởng thế” thì mày “hỏng” sớm là phải. Càng xác định lấy càng phải quan hệ thật mức độ, không thì mình sớm làm nô lệ cho nó mà thôi. Yên chợt thấy như có hàng ngàn mũi kim châm vào ruột gan mình. Cô đã làm nô lệ và đánh mất tất cả, thế mà đổi lại chỉ toàn là thương đau. Cũng vào giờ này, ngày này, tháng này trước khi 21 tuổi, Yên còn là một cô gái với đúng nghĩa của nó. Cũng tới tấp chuẩn bị những bữa tiệc mặn ngọt. Cũng vui vẻ quanh người thân và bè bạn. Cũng ngồi chỉ trỏ đứa gọt hoa quả, đứa tết tóc cho mình. Tới cái ngày định mệnh ấy, sau những giây phút tưng bừng những hoa và quà của lần sinh nhật ấy, cô đã thuộc về Tân. Đó là đêm tân hôn không có đám cưới. Yên tin một người đàn ông hơn mình một giáp rằng qua thời khắc thiêng liêng đó, anh ta sẽ vĩnh viễn thuộc về mình và nhanh chóng có một cuộc hôn nhân ngọt ngào. Nhưng ngược lại chỉ có cô thuộc về anh, ngoan ngoãn nghe theo những lý do của anh: "Để nốt năm nay, anh phải xây được nhà, mua được ôtô. Như thế cưới nhau anh mới yên lòng được”. Anh mải miết làm ăn, cô mải miết học tập và mải mê yêu anh. Cho tới lần sinh nhật thứ 22 khi bạn bè về hết, vẫn chỉ còn lại cô và anh. Cô xốn xang thông báo: “Em đang mang đứa con của chúng mình”. Anh tỏ ra hạnh phúc. Rồi mấy ngày sau Yên không thấy anh nữa. Anh đã chuyển công tác, chuyển chỗ ở. Lúc này cô sực tỉnh: Mình chả có một dòng địa chỉ quê anh, chưa một lần biết mặt bố mẹ anh. Và cô mất anh, nhẹ nhàng, đơn giản. Tiếp đến tấm bằng đại học cũng biến mất theo và tất cả những gì tốt đẹp thuộc về cô cũng chả còn nữa. Bởi sau đó Yên bỏ đi, bỏ tốt nghiệp, bỏ gia đình và mọi mối quan hệ của mình. Bỏ về quê anh. Một thành phố biển toàn những người lạ mặt. Hôm nay sinh nhật lần thứ 23 tuổi, danh phận cô dường như đã lộn ngược. Không ai biết, không có gì cả. Cô vẫn đang chuẩn bị nhưng là cho bà chủ. Người đã cưu mang và cho cô việc làm trong những ngày cơ hàn nhất. Bữa tiệc nhanh chóng sắp xếp xong. Sau khi trang điểm Xoan như được lột xác, mất hẳn vẻ tất tả thường ngày. Cô trở nên đài các và trẻ tới chục tuổi. Trong gương Yên không còn nhận ra đâu là người ở tuổi 23 và đâu là người tuổi 32. Dường như bộ dạng nhễ nhại mồ hôi, nét mặt khắc khổ kia là của ai đó. Và cô lầm tưởng cái người vừa trang điểm kia là mình. Cho tới lúc đứa trẻ lại ngọ nguậy đòi ăn, Yên mới giật mình quay trở về thực tại. Cô vén ngực. Nó mút chùn chụt. Và lần đầu tiên từ lúc nó ra đời cô thấy nhói buốt đến thế. Văng vẳng tiếng còi xe. Rồi tiếng chuông cửa. Một vài người khách tới. Yên kín đáo bế con lên phòng. Tiếng nhạc dìu dặt vang lên. Tiếng cười nói, tiếng cụng li chúc tụng bắt đầu râm ran. Tất cả làm sống dậy trong Yên những giây phút xưa. Mới đó mà đã như xa lắm rồi. Cô thẫn thờ, tay vuốt nhẹ lưng đứa trẻ. Cô chả biết mình đang nghĩ gì, đang mang tâm trạng gì. Nó cứ bảng lảng, vô định. Tiếng cạch cửa kéo cô về thực trạng. Xoan bước vào với gương mặt đỏ bừng: - Con ngủ chưa? - Dạ rồi ạ. - Em ra hỗ trợ chị với. Một mình chị để họ chuốc thì say mất. Xoan vào toilet móc họng cho ra bằng được những thứ vừa uống. Yên thắc mắc: - Anh ấy chưa đến sao? - Chưa thấy. Ôi, con người lập dị bao giờ cũng thích tới muộn ấy mà. Mong mà làm gì. Ra giúp chị nào! Yên thấy mất thiện cảm với chàng trai của Xoan. Phải chăng đàn ông hay sai hẹn như thế. Ngày xưa, cái sinh nhật lần thứ 21 ấy. Anh ta cũng tới muộn nhất… Yên vội thay đồ. Cô định mặc bộ quần áo thường ngày đi phố. Xoan phờ phạc bước ra, lôi bộ váy màu thiên thanh của mình giúi vào Yên: - Sinh nhật chị mày phải đẹp. Khác gì ruột thịt nữa đâu mà giữ kẽ. Ra chị giới thiệu cho vài anh bạn khá lắm. Những đường cong nuột nà hiện dần trong gương. Lụa là và son phấn đã trả lại cho Yên chút xuân sắc vốn có. Cô hồi hộp. Chẳng biết mình sẽ cười nói sao đây? Sẽ cố vui được tới cỡ nào. Và còn mong muốn gì với những mối quan hệ khác giới nữa. Bàn tiệc đổ dồn mắt vào Yên. Họ tới mời cô nhảy. Họ hỏi han, chuốc rượu. Cô dập dìu trong vòng tay vài người. Họ nói gì cô cũng cười. Cười rồi quên. Cửa chính xuất hiện người cuối cùng và cũng là người quan trọng của đêm nay. Xoan tươi cười hạnh phúc bước ra sánh đôi với anh. Yên ngẩn người sững sờ. Chiếc li trên tay cô rơi vỡ tan. Cốc rượu vang làm loang đỏ xuống tấm gạch hoa trắng. Cô không say. Cô nhìn rất rõ và không thể lầm lẫn được. Người đang khoác tay Xoan, người mà Xoan đợi chờ và chọn làm chồng chính là Tân. Anh cũng sững lại khi nhìn thấy Yên. Yên cố định thần nhưng không được. Người cô run lên như đang đi trong giá tuyết. Cô khuỵu xuống, rồi vịn bàn lấy hết sức quay bước. Tân ngây dại chưa biết xử trí thế nào. Xoan khó hiểu nhưng nở nhanh nụ cười cố hữu: - Thưa các bạn. Em tôi bị cảm. Không có gì nghiêm trọng cả. Xin mọi người cứ tự nhiên đi. Tiếng nhạc dìu dặt. Tất cả lại cuốn vào vũ điệu nhịp nhàng. Xoan dìu Yên vào phòng. Yên nói không ra hơi: - Chị ra với mọi người đi. Em không sao, chỉ hơi chóng mặt một chút thôi. Xoan cười: - Được rồi, có gì phải ra gọi chị nhé. Yên nằm lặng. Đứa trẻ tóp tép chiếc miệng bên cạnh. Cô thấy mũi mình cay cay nhưng không ép ra giọt nước mắt nào cả. Bây giờ thì cô đã biết địa chỉ của anh. Nhưng cô không biết mình nên làm gì tiếp theo. Một bên là ân nhân, một bên là kẻ thù. Cô không thể vạch mặt anh lúc này được. Ngàn lần không được. Xoan đang hào hứng với tình yêu đẹp. Cũng giống như cô khi xưa. Dẫu có lấy gio bôi lên mặt anh Xoan cũng sẽ lấy khăn thơm lau giúp anh. Yên gượng dậy lặng lẽ quấn chăn thật ấm cho bé con. Cô nhẹ nhàng đi ra lối cửa sau. Tiếng nhạc đã tắt. Yên nghe như Xoan đang nói: - Xin giới thiệu với tất cả, đây là chồng sắp cưới của tôi. Đứa trẻ bật khóc. Yên không sao bịt được miệng nó. Trời đổ mưa rào rào. Yên luống cuống tìm cách che cho con, chưa bước được đi thì Xoan tới: - Em đi đâu? Yên ngập ngừng rồi bật khóc: - Tân là bố đứa bé. Cô che thân mình rồi lao ra khỏi nhà. Xoan xòe chiếc ô đuổi theo: - Em điên à? Vào nhà ngay, không lạnh cu Am bây giờ. Cảm ơn em đã ngăn chị không sa vào bãi lầy.