- Ông nghe tôi - Glép nói, vẻ mệt mỏi - nếu báo chí chúng tôi đã không được ai tin, thì mọi thứ tố cáo, in trên báo chí các ông, lại càng không một ai tin được. Chúng tôi sẽ không buồn phản ứng đối với những tố cáo của các ông, cũng tương tự như các ông đối với chúng tôi. - Ông Glép, đối với những lời tố cáo như kiểu tôi vừa hé cho ông thấy - ông đã cho phép tôi rào đón mà, người ta sẽ phải phản ứng chứ. Sẽ không ai muốn có ở quầy đại diện của mình một người có liên quan về mặt họ hàng với bọn quốc xã, và che giấu khỏi mắt “In-te-pôn” một người phụ nữ làm gián điệp, sống dưới một cái tên giả trong hộ chiếu… Chúng ta phải xuống thôi, không tiện, vì Pôn đang chờ chúng ta ở dưới nhà… - Tôi đã tổ chức để Pôn đi làm một cuộc phỏng vấn mới ở chỗ ông Lô-ren-xơ, anh ta đi rồi, chỉ có chúng ta ở đây, đừng lo gì cả. Pi-la, em làm một chút cốc-tâu cho hai chúng tôi đi chứ? - Sẵn lòng. Ông bạn của chúng ta sẽ uống gì? - Uống gì không chết là được - Xla-vin mỉm cười - Tuỳ theo khẩu vị của bạn. - Không biết ai đã đọc nhiều tiểu thuyết phiêu lưu hơn đây? - Pi-la nhún vai, nói. Cô ta đi xuống cầu thang, và Xla-vin nghe thấy tiếng cánh cửa ra vào khẽ đóng lại. Anh nói: - Tất cả các tư liệu làm ông có thể đổ, không cất ở phòng tôi đâu. Chúng đã được cất giữ ở chỗ khác, tin cậy hơn nhiều. - Chắc là ý ông muốn nói, là dù tôi có nhốt ông lại để cách ly ông, cũng vô nghĩa chứ gì. Trời, sao ông lại hay đa nghi thế, Vít! Thôi được rồi, ta sẽ cùng mở bài nhé, ô-kê? - Ô-kê. - Tôi sẽ rất khó chịu nếu tất cả những gì ông nói với Pôn một cách có lớp lang như vậy, lại sẽ trở nên hình thức một tài liệu: có tên tuổi, ảnh chụp, sự kiện… Chuyện sẽ khác, nếu vụ bê bối ấy được điểm xuyết thêm nhiều chuyện thêu dệt xuyên tạc, tha hồ tưởng tượng, bịa chuyện hơn thật, tuy rằng như thế đi nữa, tôi cũng không thích. Còn ông cho biết điều kiện của ông? - Tôi cũng như Pôn, thích được biết tên tuổi những “người bạn tốt” của công ty ông Lô-ren-xơ, ngoài ra không cần gì hơn. - Thuộc các dân tộc nào? - Chỉ cần quốc tịch chúng thôi, tất nhiên là thế rồi. - Cái đó cần gì cho ông? - Cũng giống như Pôn, để có tin giật gân mà. - Tôi sẽ trao cho ông các tên ấy, còn ông, để đáp lại, hãy trao cho tôi các tài liệu liên quan đến vụ Hồng Kông của ông. - Còn về vấn đề quốc xã? Và về người phụ nữ sống bằng hộ chiếu của người khác, ông có cần đến không? - Tôi qui ước trong từ “Hồng Kông” toàn bộ các tin tức ấy. - Được rồi. Chúng ta sẽ gặp nhau vào ngày mai. Xla-vin nhìn đồng hồ. Đã hai giờ rưỡi đêm. - Vậy ông đề nghị đi… - Anh nói. - Ông sẽ viết luôn cho tôi các tên người tham gia vào vụ Hồng Kông, còn tôi viết cho ông các tên “bạn bè” của Lô-ren-xơ mà tôi biết, được không? - Được. Ngồi ở đâu bây giờ? Dưới nhà chăng? Hay sợ sẽ có khách? Trong phòng lớn, khi Xla-vin và Glép xuống, chỉ có một mình Pi-la. Cô ta đứng cạnh chiếc cửa sổ lớn chiếm gần hết tường, và ép trán vào kính cửa. - Cô bé, mừng cho chúng tôi đi - Tôi và ông Xla-vin đã thoả thuận xong với nhau rồi. Cô gái quay lại, mặt cô ta tái nhợt. - Khủng khiếp quá - cô ta nói - Thà chúng mình chịu điều tiếng, cuối cùng, thì mọi sự cũng qua, chúng mình chịu được, chứ còn nếu anh ta đang nằm bệnh viện đấy, mà bị trao cho Mát-xcơ-va, thì không biết sẽ ra sao? - Cô định nói tới Dô-tốp? - Xla-vin hỏi, nóng lòng muốn biết trước. Anh đã tạo ra được một vẻ ngạc nhiên đắc chí. - Tôi không biết tên anh ta, tôi cũng không quen anh ta, tôi chỉ đọc trên báo… Giôn cười to bằng cái cười giả tạo, nhìn thẳng vào Xla-vin, và Xla-vin nghĩ, là họ biết cách phối hợp đóng trò khéo ghê, biết đưa vào một chút sơ ý tình cảm, đặc trưng cho phụ nữ - không kiềm chế nổi, thương hại, còn hắn ta thì nghiêm khắc và vẫn ở mức độ đã quen thuộc với Xla-vin (một nụ cười hàm ý trong những tình huống phức tạp, tỏ ra tức tối, bực dọc, đến nỗi người nghe không thể không tin vào sự phản bội của Dô-tốp.) - Chả lẽ Dô-tốp lại là người của các ông? - Một lần nữa Xla-vin lại tỏ ra bị choáng váng. - Ông đừng dễ tin vào phụ nữ! Thế nào, ông định giành cái quyền tin lời cô ta để rồi không chịu viết cho tôi gì hết về vụ Hồng Kông nữa sao? - Glép lại nhìn sang Pi-la - Dù sao đấy cũng là việc chúng ta đã thoả thuận một cách danh dự. - Tôi sẽ viết, Giôn ạ. Dù sao Pi-la cũng mới nói có một tên, còn ông đã hứa những hai lần là các tên cơ mà. - Còn cái tên thứ hai, tôi có thể không cần viết cho ông, vì chẳng còn gì đe doạ được cô ta nữa. - Cô ta? Sao vậy? Sao lại không đe doạ? - Xla-vin hiểu cuộc thử nghiệm và đã phản ứng kịp thời, anh thấy được điều đó qua mắt Pi-la. cô ta cũng là một người bạn tốt của Lô-ren-xơ như Dô-tốp? - Cô ta là một người bạn rất tốt - Glép trả lời - Có điều là cô ta không còn nữa, cô ta chết rồi, Vít ạ, và chẳng ai còn có thể làm gì được cô ta nữa! - Có lẽ đó là cô vợ của Dô-tốp chăng? - Đúng thế - Pi-la trả lời và cầm cốc rượu gin đưa cho Xla-vin - Nếu ông muốn, tôi có thể uống thử một ngụm trước. - Cô chỉ hay uống rượu vang đỏ thôi kia mà - Xla-vin trả lời “Họ nghĩ, có thể đảm bảo hoàn toàn thắng lợi cho chiến dịch bịt đầu mối này đây - Xla-vin nghĩ, hớp một ngụm rượu - chiến dịch dàn cảnh khá thật, nhưng sẽ kết thúc một cách lố bịch cho mà xem. Được lắm… Chỉ có điều mình hoàn toàn chưa yên tâm được, là họ hãy còn giữ Dô-tốp, anh chàng mu-gích tốt bụng và bất hạnh kia, phải làm thế nào để anh ta được thả” - Vì ông đã đọc tên những người bạn của ông… - Ấy, đấy là bạn của ông Lô-ren-xơ - Glép ngắt lời - Tôi với ông ta là hai việc khác nhau, tôi chỉ lo đến việc kinh doanh của tôi và tình yêu của tôi, chứ ông ta còn nhiều công việc khác, Vít ạ. - Vâng, tôi hiểu. Lập trường ấy… Tôi chỉ muốn nói rằng: vì ông đã đọc tên những người kia, nên về phía tôi, tôi cũng sẽ chỉ đọc tên người tôi biết, được chứ? Giôn nhìn Pi-la, cô ta giật đầu. - Vậy những tên ấy là: ông Lưu, ông Lâm, cô Phéc-nan-đéc, ông San-xơ, thư ký của ông Lưu là ông Như Nghĩa. Ông xem, tôi đã trao cho ông nhiều gấp mấy, so với các tên ông tiết lộ cho tôi. Đã đúng cách xử sự quân tử chưa? - Rất đúng - Glép nói - Hoàn hảo nữa. - Chưa đủ - Pi-la nói nhỏ - Ông đã không nói đến một tên… Glép cười gằn, nói ngay tức khắc: - Ai mà tin được, cái người cô định nói ấy, đã mất trí rồi mà - A, cô định nói đến Em-ma-phi-a? - Xla-vin hỏi - đúng không, Pi-la? - Đúng. - Tôi không còn bỏ sót ai nữa chứ? - Không - Pi-la nói. Xla-vin uống hết cốc rượu, đặt cốc lên mặt lò sưởi đá hoa, và mỉm cười: - Ông còn thấy sót ai nữa không? °