Tôi rất ghét ai sống hai lòng. Là ghét thật, chẳng phải chơi, sống một lòng đôi lúc còn chưa xong, hai lòng cho chết tươi à.
Tôi cũng chẳng cao sang gì, đi làm, quần áo mặc lành lặn, tươm tất, cơm trưa vợ bới, đời như thế với tôi đủ rồi, về nhà con cái cơm hầu nước hạ, nhắm mắt nhớ lại 15 năm về trước, tôi có mơ cũng chả dám nghĩ tới ngày hôm nay.
Ðời cứ thế mà trôi, tôi chẳng ngó ngang ngó dọc làm gì, chẳng thay đổi job làm chi, đàn ông nào cũng như tôi chắc các mợ biết ơn lắm.
Tưởng lòng mình đã tịnh, tâm đã yên, tôi thấy vui vì tính bay nhảy của mình sau 15 năm đã bị tận diệt. Sở tôi cả chục năm nay chả thấy mướn người mới, nay làm ăn phát đạt ra chút, họ cho chúng tôi làm thêm giờ, gánh nặng đã kéo dài hơn năm, chả chịu đựng nổi hay sự phát đạt đến ngày thăng hoa mà cả chục người mới đầy phòng một sáng tôi vào sở. Lại lắm chuyện đây, chuyện của ai thì tôi chưa biết. Tôi nhìn ra nhiều nam hơn nữ trong số người mới, một cô quen quen cứ nhìn chăm chăm lấy tôi, quen đâu mà quen, cô tiến tới tôi, lanh lẹ " anh người Việt ạ, làm đây lâu chưa? "... Tôi lạnh lùng, " Lâu rồi cô à, mới vào hả, chúc được việc nhé "
Cô gái ấy cười rất tươi. Chào tôi rồi quay trở về chỗ người mới. Nụ cười cô gái mãi vây quanh tôi như rất quen mà rất lạ, quen ở chỗ nào, tôi xói mãi suy nghĩ mình vào tiềm thức kiếm coi ra từ đâu, Minh, Hằng, Thảo, hay Trinh người yêu đầu đời của tôi, nụ cười cô ấy thóang nét tổng hợp của cả bao nhiêu con người ấy, quen chứ chẳng chơi vì bao kỷ niệm mà, chỉ có nét của vợ tôi cô ta không có, còn lạ thì tính tôi chẳng thích trò chuyện, cô gái ấy mới tới, lạ là phải rồi..
Những trưa sau đó, cô gái cứ tới chỗ tôi ngồi ăn trưa cùng, nhà cửa, chồng con cô tôi còn chưa biết, ai dám nói gì, tôi sợ phải vía họ bảo tôi theo cô thì khốn, nhưng cô rất chừng mực, chỉ thăm nom tôi như người quen, người anh cho phải lệ và vẫn giữ khoảng cách. Ðiều đó khiến tôi tò mò về cô hơn.
Một ngày, tôi gặp cô mắt đỏ hoe tới sở, giờ ăn trưa đó tôi đi tìm cô vì đã quá 5 phút không thấy cô tới, cô trốn trong góc phòng, xới từng muỗng cơm hòa nước mắt, cô bảo cô bị tình phụ và muốn một mình, tôi chỉ nhỏ nhẹ " muốn nói gì, cứ tìm tôi ", cô gái ngẩng lên nhìn tôi biết ơn.
Thanh, tên cô gái đó, với ánh mắt buồn ngày nào làm tôi nhớ tới Trinh, người yêu đầu đời ngày tôi tạm biệt đi vượt biên, Trinh lúc đó nắm chặt tay tôi, em sợ xa tôi vĩnh viễn, hay sợ không bao giờ còn nhìn thấy tôi, dù sống hay chết, hai sự thật đó cũng thấy quá rõ trước mắt, tôi bước đi lẹ, không kịp cho em nhìn thấy hai giọt nước mắt tôi sắp rơi. Tôi yêu Trinh vô vàn, vì sự sống còn của gia đình, tôi đành phụ tình mà ra đi.
Tôi thấy gần với Thanh hơn, tôi và Thanh nói chuyện nhiều hơn, trao đổi tâm sự nhiều hơn từ ngày đó. Về nhà, ngoài những suy nghĩ về gia đình, tôi còn có những suy nghĩ về Thanh len lõi, lắm lúc những suy nghĩ đó xoa dịu tôi, lắm lúc nó lại xoáy vào lương tâm tôi, dằn xé tôi trong lúc tôi ôm vợ tôi tôi lại nhớ tới những điều đó.
Thanh vẫn là Thanh, tôi vẫn là tôi, nhưng tôi rất sợ sự nhập nhằng trong suy nghĩ tới lúc nào đó dẫn tôi tới ngõ cụt không lối thoát, 8 tiếng trong sớ, tôi thấy Thanh và gặp Thanh nhiều hơn vợ và Thanh rất cởi mở với tôi.
Ðiều đó làm tôi bực chính mình, tôi trở nên cáu gắt vô thường, vợ tôi rất bất ngờ, tôi thấy tội cho cô ấy, vì tôi không chịu được sự hai lòng ( chưa hẳn ) của mình mà phải để cho vợ tôi nghe tôi cáu gắt.
Một ngày, Thanh đến bên tôi, nhỏ nhẹ, xin được ôm tôi rồi nói " Mai em nhận sở mới tại thành phố cách đây một tiếng, em rất biết ơn anh đã an ủi em thời gian vừa qua, cảm ơn anh nhé "
Tôi đẩy nhẹ Thanh ra, nắm tay cô, nhìn thẳng vào mắt cô, nói tự tin " chúc cô may mắn và thành công nhé "
Lòng tôi nhẹ hẳn lại từ ngày hôm đó, Thanh hay Trinh, điều đó tôi đã để lại đàng sau, lòng tốt không có biên giới, nhưng trong tình cảm, tôi thấy rõ rệt một biên giới và tôi tự thề với lòng mình không bao giờ bước qua lằn kẻ tôi đã tự giới hạn mình từ hơn 15 năm nay.
Tôi yêu vợ tôi lắm.
Ngoại tình mà làm gì, hả.
Hà Vân Ðan
10/01
 

Xem Tiếp: ----