Chương 16
TỪ GIỮA ĐẠI TÂY DƯƠNG CHO ĐẾN BOTWOOD

Diana Lovesey rất tức việc Mervyn lên thủy phi cơ ở Foynes. Mới đầu, cô hết sức bối rối khi thấy ông ta đuổi theo cô, cô sợ ngừơi ta lấy chuyện này để làm trò vui cừơi. Nhưng Diana tức nhất là việc cô từ chối lời đề nghị của Mervyn, từ chối cơ hội để thay đổi ý kiến. Cô đã giữ ngưyên quyết định của mình, nhưng Mervyn không xem quyết định của cô là vĩnh viễn, ông ta có vẻ như nghi ngờ quyết định của cô. Diana phải khẳng định lại quyết định của mình bất cứ khi nào ông ta yêu cầu cô xét lại. Cuối cùng, ông ta đã làm cho cô thêm hoang mang, cô cảm thấy chuyến bay qua đại dương mất hết hứng thú. Chuyến đi này xem như chuyến ra đi vĩnh viễn, chuyến trốn đi rất thơ mộng với người yêu. Thế nhưng, bây giờ cái cảm giác tự do sung sướng như khi máy bay mới cất cánh ở Southampton đã biến mất. Cô không thấy thú vị để thưởng thức cảnh xa hoa trên máy bay, không cảm thấy sung sướng khi được cùng đi với những người sang trọng, không cảm thấy thức ăn thức uống ngon lành họ dọn ra cho cô nữa. Cứ phặp phồng lo sợ thấy Mervyn xuất hiện bên mình, cô không dám đụng chạm đến Mark, không dám hôn anh, không dám sờ vào tay hay nắm bàn tay anh nữa.
Còn vời Mark, biến cố bất ngờ đã làm cho anh mất vui. Khi Diana đuổi khéo Mervyn ở Foynes, anh rất sung sướng, anh tỏ ra rất khả ái và lạc quan yêu đời anh nói đến Californie, anh nói đùa cho vui và khi có dịp thuận tiện là anh hôn cô như mọi khi trước đây. Rồi bỗng anh thấy đối thủ bước lên máy bay, anh giật mình hoảng hốt. Bây giờ anh như một quả bóng thổi phồng. Anh ngồi im bên cạnh Diana, buồn bã lật tạp chí ra xem nhung không đọc được chữ nào. Anh nghĩ mình đã thất bại. Có Mervyn trên máy bay, làm sao anh tin chắc được Diana không đổi ý một lần nữa? Thời tiết bỗng trở nên xấu, cơn bão trở mạnh, máy bay nhồi như đi xe hơi qua đồng ruộng, cảnh tượng này càng làm cho tình hình buồn thêm. Thỉnh thoảng có một ngừơi khách hớt hải đi qua buồng, chạy về phía phòng vệ sinh Ngừơi ta cho biết dự báo thời tiết còn xấu nữa. Bây giờ Diana có cớ để nói vì ngừơi khó chịu nên không muốn ăn.
Cô muốn biết Mervyn ngồi ở buồng nào. Có lẽ khi biết ông ngồi ở đâu rồi, cô không còn bồn chồn lo sợ thấy ông ta bỗng nhiên xuất hiện nữa. Cô phải đi phòng vệ sinh để xem thử ông ta ngồi ở đâu.
Rời buồng của mình, buồng số 4, Diana liếc mắt nhìn nhanh qua buồng số ba, không thấy có ông ta. Cô quay bước đi về phía sau máy bay, vừa đi vừa níu vào bất cứ cái gì níu được, vì máy bay lắc lư chòng chành quá mạnh. Vẫn không thấy Mervyn ngồi ở buồng số 3. Toàn bộ phòng số 6 thì bên mạn phải là phòng vệ sinh nữ rồi, còn bên trái chỉ có hai hành khách ngồi, theo dáng dấp của họ, cô đoán họ là thương gia. Diana nghĩ, chẳng lẽ họ trả tiền mua vé để ngồi miết như thế suốt chuyến bay bên cạnh phòng vệ sinh! Sau phòng số 6, chỉ còn phòng vợ chồng thôi. Chắc Mervyn ngồi ở phía trước ở buồng số 1 hay số 2 gì đấy - Và cũng có thể đang ngồi đánh bài ở phòng khách cũng nên.
Cô đi vào phòng vệ sinh. Trước tấm kính có hai chỗ ngồi, một chỗ đã có một phụ nữ ngồi, Diana chưa có dịp nói chuyện với bà này lần nào. Vừa đóng cửa phòng vệ sinh xong, máy bay lại đột ngột rót xuống khiến cô mất thăng bằng.
Cô té xuống chỗ ngồi còn trống.
– Ổn chứ? - Người phụ nữ hỏi.
– Ổn, cám ơn. Tôi quá ghét máy bay rớt như thế này.
– Tôi cũng thế. Người ta cho tôi biết tình hình còn tệ hơn nữa. Cơn bão đang dữ dội ở phía trước chúng ta.
Máy bay bớt rung động, Diana mở túi xách lấy lược ra chải tóc.
– Có phải bà là bà Lovesey không? - Người đàn bà hỏi.
– Phải. Xin gọi tôi là Diana.
– Tôi là Nancy Lenehan. - Bà ta ngậm ngừ một lát, vẻ bối rối, rồi nói tiếp:
– tôi lên máy bay ở Foynes.
– Tôi từ Liverpool không làm sao đến Southampton kịp, cho nên tôi phải thuê xe hơi lái ra bãi đáp máy bay và tôi van nài ông ấy cho tôi đi theo máy bay của ông.
– Tôi rất mừng cho bà. Nhưng chuyện ông ấy đến được đây lại là chuyện làm cho tôi rất bực.
– Theo tôi thì bà chẳng cần phải bực bội làm gì. Được hai người đàn ông thương yêu là điều thật cực kỳ thú vị. Tôi không có Được người nào hết.
Diana nhìn bà ta trong gương. Phải nói bà ta có duyên hơn là đẹp, nét mặt hài hòa, tóc sẫm, và khoác chiếc áo màu đỏ do thợ cắt may rất đẹp ra ngoài chiếc áo cụt bằng xoa màu xám. Dáng dấp hoạt bát và tự tin. Diana thầm nghĩ, thảo nào mà Mervyn đã bằng lòng cho bà ta đi theo, bà đúng là loại phụ nữ rất hợp với người như ông ta. Cô buột miệng hỏi:
– Anh ấy có lễ phép với bà không?
– Sơ sơ thôi - Nancy đáp rồi mỉm cười.
– Rất tiếc. Anh ấy thường không lịch sự cho lắm, cô vừa đáp vừa tô son lên môi.
– Nhưng tôi rất cám ơn ông ấy vì đã cho tôi cùng đi, - Nancy nói tiếp, bà ta hỉ mũi vào chiếc khăn giấy.
Diana thấy bà có đeo nhẫn trên ngón tay. Bà ta nói tiếp:
Ông ấy hơi cộc cằn một chút, nhưng tôi thấy ổng tốt bụng. Tôi đã ăn tối với ổng. Ông ta nói chuyện rất vui. Và ổng còn đẹp nữa.
– Đúng là anh ấy tốt bụng, - Diana ngạc nhiên khi thấy mình nói thế - nhưng anh ta kiêu ngạo như một bà Công tước và không có tính kiên nhẫn. Tôi đã làm cho ảnh nổi điên vì tôi lừng khừng, tôi thay đổi ý kiến và không bao giờ nói ý nghĩ cho ảnh nghe.
Nancy chải tóc. Diana tự hỏi không biết có phải bà ta đã nhuộm tóc để cho tóc khỏi bạc không. Nancy nói tiếp:
– Ông ấy có vẻ quyết giữ cô lại cho được đấy.
– Chỉ là vấn đề tự ái, - Diana đáp. - Vì có một người khác đem tôi đi. Menryn chỉ muốn tranh tài mà thôi. Nếu tôi bỏ anh ta để đến với bà chị của tôi, thì chắc anh ta chẳng bao giờ đến tìm đâu.
Nancy cười rồi nói:
– Chắc ông ấy chẳng hy vọng gì giữ bà lại được.
– Dĩ nhiên là không. - Bỗng Diana không muốn nói chuyện với Nancy Lenehan nữa. Tự nhiên cô thấy ghét bà ta. Cô thu dọn đồ trang sức, đứng đậy, cười để che giấu vẻ bất bình đột nhiên đến trên mặt. - Tôi xin phép về chỗ.
– Chúc may mắn!
Vừa lúc Diana ra khỏi phòng vệ sinh, Lulu Bell và công chúa Lavinia đến, người nào cũng mang theo túi xách đựng đồ trang điểm. Khi Diana về lại buồng, cô thấy Davy, tiếp viên, đã biến cái ghế nệm dài trước chỗ ngồi của cô thành chỗ ngủ cho hai người. Diana lấy làm lạ khi thấy chiếc ghế nệm bên ngoài có vẻ bình thường như thế lại có thể trở thành hai giường ngủ.
Davy bắt đầu lấy hết gối đi, rồi lôi mấy cái giá tì tay ra khỏi các rãnh trên ghế. Chồm người trên chỗ dựa lưng ở ghế, anh ta hạ hai tấm nắp trên vách máy bay xuống, để lộ ra mấy cái móc. Anh tháo sợi dây đai trên vách để hạ xuống một chiếc giường nệm, móc vào cái móc ấy để làm thành chỗ ngủ ở phía trên.
Phía bìa giường, anh áp vào một cái khe nằm trong vách ngăn. Diana đang sợ giường ngủ như thế,không an toàn, thì Davy đã lấy hai thanh ngang bằng kim loại chống vào giữa chiếc giường trên với giường dưới, xem như hai cái trụ giường. Bây giờ thì hai chỗ ngủ xem có vẻ rất vững. Anh lấy gối nệm của chiếc ghế dài để lại vào chỗ ngủ dưới, và dùng những chiếc gối dày như nệm lót lên chỗ ngủ ở trên. Anh lôi dưới chỗ ngồi ra những tấm vải lót giường và chăn mền màu xanh nhạt, và chỉ trong nháy mắt, hai giường ngủ đã hoàn thành.
Những chỗ ngủ trông có vẻ êm ái, nhưng phô ra trước mặt mọi người. Davy lấy một tấm màn xanh nước biển có móc, anh móc vào sợi dây trên trần, Diana cứ tưởng sợi dây này là vật trang trí. Anh treo màn ngay phía ngoài các giường ngủ, chỉ để mở một khoảng nhỏ như cửa vào eủa một cái lều, để cho khách vào ngủ. Cuối cùng, anh mở ra một cái thang nhỏ, dựng sát vào giường phía trên.
Davy quay qua phía Diana và Mark với vẻ hài lòng, như thể anh vừa làm xong một trò ảo thuật. Anh ta nói:
– Khi nào hai ông bà muốn đi ngủ, xin ông bà cho tôi biết, tôi sẽ đến làm giường ngay.
– Ngủ trong này có ngột ngạt không? - Diana hỏi anh ta.
– Mỗi giường như thế đều có quạt. Bà nhìn lên phía trên là thấy quạt. - Diana ngước mắt nhìn, cô thấy có tấm lưới và cái cần gạt để mở và tắt quạt. - Bà còn có cửa sổ bên hông tàu, có đèn điện, móc áo măng tô và các kệ; nếu quý vị cần gì khác nữa, xin cứ bấm nút chuông để gọi tôi.
Trong khi anh ta đang làm việc thì hai hành khách ở bên mạn trái, anh chàng đẹp trai Frank Gordon và ông hói đầu ơllis Field, xách túi đựng đồ ngủ đi đến phòng vệ sinh; Davy làm xong việc, bèn qua làm giường bên kia. Con đường đi không phải nằm ngay chính giữa máy bay mà gần bên mạn trái hơn, cho nên hai giường ngủ chỉ kê dọc theo vách máy bay chứ không nằm ngang giữa thân máy bay như các giường bên mạn phải.
Công chúa Lavinia đi về, mặc chiếc áo ngủ dài màu xanh biển có. viền đăng ten xanh, trên đầu trùm cái khăn cùng màu. Mặt bà ta cong cóng lên, chắc vì bà không quen cảnh mặc áo ngủ trước mắt nhiều người như thế này. Bà ta nhìn giường ngủ rồi làm ra vẻ hốt hoảng, lên tiếng than vãn:
– Tôi sẽ chết ngộp mất! - Nhưng không ai chú ý đến bà. Bà tháo đôi giày đế mỏng bằng xoa ra, ngồi xuống chiếc giường ngủ ở dưới, rồi cẩn thận kéo màn che kín lại.
Một lát sau, Lulu Bell trở về với chiếc áo ngủ bằng mút-xơ-lin màu hồng, càng làm tăng thêm vẻ duyên dáng cho bà ta. Từ Foynes đến đây, bà ta tỏ vẻ gượng gạo với Diana và Mark, mặc dù vẫn lịch sự với họ, nhưng bây giờ bà đã quên hết chuyện cũ. Bà đến ngồi bên cạnh hai người trên ghế nệm dài và nói:
– Chắc anh chị không đoán ra được chuyện tôi vừa nghe về hai ông khách chung buồng với chúng ta đâu! - Bà đưa tay chỉ hai chỗ trống eủa Field và Górđon.
– Cô nghe gì thế, Lulu? - Mark hỏi.
– Ông Field là nhân viên mật vụ FBI.
Diana nghĩ thầm:
có gì đâu mà đặc biệt. Nhân viên FBI cũng chỉ là cảnh sát thôi.
Lulu nói tiếp:
– Còn anh chàng Frank Gordino là tù nhân!
– Ai nói với cô thế? - Mark hỏi, giọng nghi ngờ.
– Người ta nói cho nhau nghe trong phòng vệ sinh nữ.
– Thế thì chắc không đúng đâu, Lulu à.
Tôi biết anh không tin! - Bà ta thốt lên. - Thằng bé đã nghe ông Fielđ và Trưởng tàu cãi nhau. Ông trưởng tàu túc giận vì cơ quan FBI dẫn tù lên tàu bay mà không báo cho ổng biết. Hai người cãi nhau rất dữ và cuối cùng phi hành đoàn tước súng của ông Field đi!
Diana nhớ là cô đã nghĩ ông Field có vẻ là người canh giữ anh chàng Gordon.
– Người ta nói Gordon làm gì?
– Là thằng găng tơ. Hắn hạ một ông, hãm hiếp một cô gái rồi đốt hộp đêm.
Diana thấy chuyện này khó tin quá. Cô đã nói chuyện với anh chàng này rồi kia mà! Dĩ nhiên anh ta thiếu tế nhị thật đấy, nhưng anh ta đẹp trai, áo quần sang trọng, và đã tán tỉnh cô rất nhã nhặn. Cô nghĩ anh ta chỉ có thể là dân bịp bợm, lừa đảo, buôn lậu, cùng lắm là dân mở sòng bạc lậu thôi, chứ cô không thể nào tin được anh ta là kẻ giết người. Lulu là loại người điên khùng, cái gì cũng tin được.
– Chuyện cũng khó tin đấy,:
Mark nói.
– Thôi bỏ qua chuyện đó, - Lulu đáp, vẻ thua cuộc - Anh có vẻ không nói chuyện nữa. - Bà ta đứng dậy. - Tôi đi ngủ. Nếu hắn hiếp ai, nhớ thức tôi dậy.
– Bà ta leo lên cái thang nhỏ, bà vào giường trên. Bà kéo màn lại rồi thò đầu ra ngoài, nói với Diana! – Này bà, tôi biết lý do tại sao bà cau có với tôi cũng phải. Tôi đã dành Mark của bà. Tôi thấy làm thế thật ngốc. Tôi phải quên chuyện này thôi. Chúc ngủ ngon.
Bà ta đã thật tình xin lỗi, Diana không nở nào từ chối Cô đáp:
– Chúc ngủ ngon, Lulu.
Lulu kéo màn lại. Mark nói tiếp:
– Lỗi do anh chứ không phải cô ấy. Tha lỗi cho anh nhé, em.
Để thay cho câu trả lời, Diana ôm anh hôn. Bỗng cô cảm thấy sung sướng trở lại khi được ở bên anh. Cơ thể cô mềm nhũn ra, cô nằm xuống ghế dài, tiếp tục hôn anh. Cô cảm thấy cái vú bên phải áp vào ngực Mark. Ôm ấp anh lại thật thú vị. Lưỡi của Mark lướt trên môi Diana. Diana nghĩ, thế này là đã đi quá xa rồi.
Cô mở mắt ra... và thấy Mervyn. Ông ta đi về phía trước và nếu ông không quay lui thì chắc ông không thấy cô, Thấy cô đang trong tư thế đê mê, ông ta liền đứng lại như trời trồng.
Diana đã hiểu ông ta quá nhiều, nên bây giờ thấy vẻ mặt ông ta cô biết hết tư tưởng của ông. Cô đã nói hết cho ông ta biết cô yêu Mark rồi, thế mà ông ta vẫn không chịu tin, nên bây giờ thấy cô đang hôn Mark, làm sao ông ta không khỏi bị kích động cho được. Mặt ông tối sầm lại, cặp lông mày đen nhíu lại giận dữ, tự nhiên Diana sợ ông ta xông vào ẩu đả. Nhưng bỗng ông quay gót, bỏ đi.
– Chuyện gì thế? -. Mark hỏi. Anh ta không thấy gì hết vì bận hôn Diana.
Diana quyết không nói gì cho anh biết. Cô khẽ đáp:
– Sợ người ta thấy. - Anh miễn cưỡng thả cô ra.
Diana ngồi lên, nhưng cơn giận lại ào đến. Mervyn không có quyền đuổi theo cô khắp nơi như thế này. Cô đã bỏ ông ta, cho nên ông ta phải chấp nhận việc này chứ Mark châm thuốc hút. Diana thấy cần phải gặp Mervyn mới được.
Cô muốn nói cho ông ta biết ông phải từ giã cô ngay thôi.
Diana đứng dậy, nói với Mark:
– Em đến phòng khách xem người ta làm gì. Anh cứ ở đây mà hút thuốc. - Không đợi anh trả lời, cô bỏ đi.
Đến tận phía sau máy bay mà vẫn không thấy Mervyn ngồi ở chỗ nào hết, Diana bèn quay về phía kia. Máy bay bây giờ bớt chao dảo nên cô đi dễ dàng, không cần phải níu vào thành vách máy bay. Không có Mervyn ở phòng số 3.
Trong phòng khách lớn, những người chơi bài ngồi quanh bàn thắt dây an toàn, khói thuốc đầy phòng, trên bàn để nhiều chai whisky. Cô đi qua buồng số 2, nơi gia đình Oxenford ngồi. Mọi người trên máy bay đều biết chuyện ngài Oxenford nhục mạ ông Catl Hartmann và biết chuyện Mervyn Lovesey nhảy vào bênh vực nhà bác học. Mervyn có nhiều điểm tốt, cô chấp nhận thế.
Tiếp đó Diana đi qua phòng bếp. Nicky, người tiếp viên béo tròn, đang rửa bát đĩa một cách nhanh nhẹn kinh khủng, còn người đồng nghiệp của anh đang bận làm giường ở phía đuôi máy bày. Đối diện buồng bếp là phòng vệ sinh nam.
Sau phòng vệ sinh là chiếc cầu thang dẫn lên phòng máy, và xa hơn nữa, trong mũi máy bay, là buồng số một. Ở đây, Diana cũng không thấy Mervyn, mà chỉ gặp những nhân viên trong phi hành đoàn hết phiên đang nghỉ ngơi.
Cô leo cầu thang lên buồng máy bay, cô thấy ở đây cũng sang trọng như ở boong hành khách. Nhưng các nhân viên ở đây đều đang bận làm việc, và một người nói với cô:
– Thưa bà, vào lần khác mà được bà đến thăm phòng máy như thế này, chúng tôi rất sung sướng, nhưng rất tiếc là bây giờ chúng ta đang bay trong thời tiết xấu, chúng tôi phải yêu cầu bà vẻ chỗ ngồi khóa dây an toàn lại cho bảo đảm.
Diana vừa xuống cầu thang vừa nghĩ:
Thế thì chắc Menvyn ở trong phòng vệ sinh. Cô có tìm thấy ông ta ở chỗ nào đâu.
Vừa xuống đến chân cầu thang, Diana đụng đầu với Mark. Cô giật mình, cảm thấy như mình có tội. Cô hỏi:
– Anh làm gì ở đây?
– Anh cũng hỏi em cầu hỏi ấy đấy, - anh đáp, giọng có vẻ bất bình.
– Em đi dạo chơi.
– Để tìm Mervyn chớ gì? - Anh hỏi, giọng gay gắt.
– Mark, tại sao anh cau có với em như thế?
– Bởi vì em lén đi tìm gặp ông ta.
Nicky lên tiếng cắt ngang cuộc cãi cọ của họ:
Thưa ông bà, xin ông bà vui lòng về chỗ ngồi có được không? Hiện giờ máy bay không lắc mạnh, nhưng tình trạng này không lâu đâu.
Hai người quay về buồng. Diana cảm thấy – mình lố bịch... Cô đi tìm Mervyn để Mark phải đi tìm. Tình huống có vẻ lố bịch.
Họ ngồi xuống, tiếp tục nói chuyện khi Ollis Field và Frank Gordon đi về.
Frank mặc cái áo khoác ngủ bằng xoa màu vàng có hình con rồng ở phía sau; Field mặc chiếc áo dài ngủ cũ bằng len. Frank cởi áo khoác ra để lộ bộ Pyjama đỏ có đường viền trắng. Anh ta tháo đôi giày đế thấp, leo thang để lên giường trên.
Diana nhìn theo, cô kinh hoàng khi thấy Field lôi trong túi áo ngủ ra một bộ còng sáng lấp lánh, rồi nói nhỏ gì đấy với Frank, Diana không nghe tiếng trả lời, nhưng cô thấy Frank có vẻ cự nự. Tuy nhiên, Field nhất quyết nên cuối cùng Frank phải chìa cổ tay ra. Field khóa vào cổ tay Frank một chiếc còng rồi khóa chiếc kia vào mép giường, xong, ông ta kéo kín màn lại.
Thế là đúng phóc rồi:
Frank là tù nhân.
Thì ra thế, - Mark thì thào nói.
– Em không ngờ anh ta là loại người sát nhân, - Diana thì thào đáp lại.
– Anh cũng không tin nổi1 - Mark nói nho nhỏ.
– Đáng ra chúng ta nên mua vé 50 đô la để nằm trong kho chở hàng cho bảo đảm an toàn!
– Đúng ra không nên còng tay anh ta lại như thế. Em nghĩ anh ta không thể nào ngủ được. Khó mà xoay qua trở lại trên giường.
– Em tốt quá! - Mark nói, vừa xiết cô vào lòng. - Thằng cha ấy có lẽ là một thằng hiếp dâm, thế mà em lo cho hắn, sợ hắn không ngủ được.
Cô tựa đầu lên vai Mark, anh vuốt ve tóc cô. Cô nói:
– Mark, không biết hai người có thể nằm trên một giường được không?
– Em sợ à, em yêu?
– Không.
Anh ngạc nhiên nhìn cô, rồi bỗng hiểu ra, anh - Anh nghĩ có thể hai người nằm được, nhưng nằm bên nhau thì không.
– Không hả?
– Vì giường chật quá.
– Vậy thì... - Cô hạ thấp giọng. - Ta phải nằm chồng lên nhau thôi.
– Em khoái nằm chồng lên nhau à? - Anh thì thào nói bên tai cô.
– Em khoái thế, - cô đáp rồi nhoẻn miệng cười.
– Để anh tính lại xem sao đã, - anh nói với giọng khàn khàn. Em nặng bao nhiêu kí, – Năm mươi kí với cặp vú.
– Ta đi thay quần áo chứ?
Diana lấy mũ xuống để trên chiếc ghế dài bên cạnh Mark kéo hành lý nằm dưới chỗ ngồi ra. Tmúixách hành lý của anh đã phai màu vì dùng đã nhiều năm, còn hành lý của Diana là một chiếc va li nhỏ, bằng da màu vàng hung, có những chữ cái tên họ của cô màu vàng kim.
Diana đứng lên.
– Thay quần áo nhanh lên, - Mark nói và hôn cô.
Cô ôm siết anh vào lòng và cảm thấy anh nổi hứng.
– Lạy Chúa, - cô nói, - em thay áo xong là về ngay.
Mark lấy túi xách của mình, đi về phía phòng vệ sinh đàn ông nằm ở phía trước. Vừa rời khỏi khoang tàu, anh gặp Mervyn. Hai người nhìn nhau như hai con mèo trên bức tường, nhưng, không nói với nhau một lời nào.
Diana sửng sốt khi thấy Mervyn mặc chiếc áo sơ mi nỉ rộng thùng thình có sọc màu hạt dẻ thật lớn. Cô ngạc nhiên hỏi:
– Trời đất ơi, anh ăn mặc gì mà kỳ thế?
– Cô cứ cười đi,- ông ta đáp. Ở Foynes, tôi chỉ tìm được như thế này thôi.
Cửa hàng ở đây chưa bao giờ nghe ai nói đến áo Pyjama bằng xoa, họ phân vân không biết có phảỉ tôi lá một kẻ đồng tính không hay là đồ điên.
– Thế thì bà bạn Lenehan của anh nhìn anh mặc áo quần như thế này chắc bà ta hết mê rồi.
Diana tự nhủ, cái gì đã khiến mình nói như thế này:
– Tôi nghĩ bà ta không thể nào lại đi mê tôi, - Mervyn gay gắt đáp rồi ông ta đi tiếp.
Người tiếp viên đi tớí, Diana, nói:
– Davy, bây giờ nhờ anh làm giường cho chúng tôi được không?
– Ngay tức khắc, thưa bà.
– Cảm ơn. - Cô nói, rồi xách va li đi ra.
Khi qua buồng số 5, Diana lại không biết Mervyn ngủ ở đâu. Không còn ghế nệm dài nào chưa làm thành giường hết, ngay cả ghế trong buồng phòng số 8 thế mà, ông ta đã mất tiêu. Bỗng Diana nghĩ chắc ông ta ở trong phòng vợ chồng. Cô nhớ ra hồi nãy, khi đi dọc theo máy bay từ đầu chí đuôi, cô không thấy bà Lenehan ở đâu hết. Cô dừng lại trước cửa phòng vệ sinh, tay xách cái va li nhỏ, lỏng bồi hồi kinh ngạc. Chuyện như thế này là quá bậy rồi, Mervyn và bà Lenehan cùng ở chung trong phòng vợ chồng!
Chắc phi hành đoàn không cho phép họ làm như thế này. Có lẽ bà Lenehan đã ngủ rồì, có lẽ bà ta đang nằm sau bức màn ở khoang phía trước.
Diana muốn bỉết rõ thực hư ra sao.
Cô bước tới phòng vợ chồng, đến trước cửa, cô ngập ngừng dừng lại một lát. Rồi cô quay nắm cửa, mở cửa ra. Và bước vào.
Buồng này cũng có kích thước giống như các căn buồng bình thường khác, có thảm lát sàn màu đất nung, vách sơn màu be và màn màu xanh có hình ngôi sao trang trí như ở phòng khách lớn. Ở cuối buồng có hai giường ngủ, một ghế xô pha và một cái bàn thấp kê dọc theo vách, một chiếc ghế đẩu, một bàn trang điểm và một tấm gương treo ở vách. Hai khung cửa sổ hai bên để ánh sáng bên ngoài lọt vào.
Mervyn đứng ở giữa phòng, ông kinh ngạc khi thấy cô xuất hiện. Cô không thấy bà Lenehan đâu hết nhưng chiếc măng tô bằng vải ca sơ mia màu xám nằm trên ghế xô pha.
Diana đóng mạnh cửa lại rồi hỏi:
Tại sao anh làm như thế với tôi?
– Làm cái gì?
Hỏi hay đấy chứ, cô nghĩ. Cải gì khiến cho cô phải giận dữ như thế này Mọi người đều sẽ biết anh ngủ đêm ở đây với bà ta!
– Tôi không còn lựa chọn cách nào khác, - ông cãi lại:
– Trên máy bay chẳng còn chỗ trống nào.
– Vậy anh không biết là người ta sẽ cười vào mặt chúng ta à? Anh đuổi theo tôi như thế này là quá đủ rồi!
– Thì cái gì nữa mà phải giữ gìn! Mọi người đều cười tôi là đồ có vợ bỏ theo trai.
– Nhưng chuyện đuổi theo tôi vẫn làm cho vấn đề càng trẩm trọng thêm.
Đúng ra anh phải chấp nhận hoàn cảnh mới đúng.
– Cô phải hiểu cho tôi...
– Biết rồi... Bởi thế mà tôi đã cố ngăn anh đuổi theo tôi.
Ông ta nhún vai:
– Mà cô thất bại rồi. Cô không đủ khôn lanh để ngăn được tôi.
– Còn anh, anh không đủ khôn lanh để biết khi nào thì phải rút lui một cách lịch sự.
– Không bao giờ tôi lịch sự với một chuyện như thế.
– Còn con đĩ này là ai? Chị ta đã có chồng, tôi thấy chị ta có đeo nhẫn trên tay.
– Bà ấy góa chồng. Thế nhưng cô hơn gì người ta mà làm ra vẻ ta đây bề trên như thế? Chính cô đã có chồng mà ngủ đêm cùng phòng với trai.
– Ít ra chúng tôi cũng ngủ giường riêng trong phòng, chứ không rút vào trong phòng vợ chồng kín đáo như thế này, - cô đáp, trong khi đáp, cô quên phứt mình đã định ngủ đêm như thế nào.
– Nhưng tôi không có chuyện gì bậy bạ với bà Lenehan, - ông ta đáp, giọng uể oải. - Trong khi đó cô đã trưy hoan với anh chàng đểu giả kia suốt cả mùa hè.
– Đừng có quá tục tĩu như thế, cô rít lên; nhưng trong thâm tâm cô nghĩ ông ta đã nói đúng. Chính cô đã làm như thế truy hoan với Mark mỗi lần cô và anh ta có hoàn cảnh thuận tiện.
– Nếu nói thế mà cho là tục tỉu, thì làm việc ấy còn tục tĩu hơn.
– Ít ra tôi cũng giữ kín đáo... tôi không để cho ai thấy để khỏi làm nhục anh.
– Tôi không tin như thế. Có lẽ tôi là người duy nhất ở Manchester không biết chuyện lén lút của cô. Đàn bà ngoại tình không bao giờ giữ kín được chuyện của mình như họ tưởng đâu.
– Đừng gọi tôi như thế! - Cô cự lại.
– Tại sao đừng? Chính cô như thế kia mà.
– Gọi thế nghe khủng khiếp quá, - cô đáp, vừa quay mắt đi.
– Cảm ơn Chúa đừng để người ta ném đá đàn bà ngoại tình đến chết như người ta đã viết trong Kinh Thánh.
– Từ ngữ nghe rừng rợn quá.
– Cô đáng phục vì hành động, chứ không phải vì từ ngữ.
– Anh làm như anh sốag đạo hạnh lắm thì phải, - cô nói, giọng uể oải, - Có phải anh không làm gì xấu xa không?
– Tôi cư xử với cô rất tốt! - Ông. ta hét lớn.
Ông ta làm cô giận điên lên.
– Hai người vợ đã bỏ anh, nhưng anh cứ ngây thơ không biết gì hết. Không bao giờ suy nghĩ để xem mình sai lầm như thế nào à?
Câu nói của cô đã làm cho ông ta bị chạm tự ái. Ông ta nắm hai cánh tay cô, lắc mạnh:
– Tôi đã cho cô tất cả những gì cô muốn rồi kia mà.
– Nhưng anh không nghĩ đến tình cảm của tôi, - cô hét lên. - Anh không bao giờ quan tâm đến tình cảm. Vì thế mà tôi bỏ anh.
Cô để hai tay lên ngực. Mervyn, cố đẩy ông ta ra. Ngay lúc đó cánh cửa bật mở và Mark đi vào. Anh mặc pyjama.
Anh nhìn hai người một lát mới cất tiếng nói:
– Diana, chuyện gì xảy ra như thế này. Cô muốn ngủ đêm ở đây hay sao?
Mervyn thả Diana ra. Cô trả lời Mark:
Không có chuyện ấy. Đây là buồng của bà Lenehan. Mervyn cùng chia phòng với bà ấy.
Mark mỉm cười khinh bỉ.
– Chuyện này lý thú đấy! Chắc tôi phải dựng thành một vở kịch mới được.
– Không có gì vui đâu, - cô chống chế.
– Có chứ! - Anh đáp. - Anh này đã đuổi theo vợ như đồ thác loạn thần kinh trên đường đi, gặp một người phụ nữ, anh liền hăng hái vào phòng bà ta. Diana không thích thái độ châm biếm của Mark, cô ngạc nhiên thấy mình quay qua bênh vực cho Mervyn. Cô gay gắt đáp:
– Họ không hăng hái đâu. Đây là những chỗ còn lại duy nhất trên máy bay.
– Chắc em hài lòng rồi, - Mark nói tiếp. - Nếu ông ta mê bà ấy, có lẽ ổng không đuổi theo em nữa.
– Vậy anh không thấy tôi bối rối hay sao?
– Đương nhiên là thấy chứ, nhưng anh không hiểu tại sao em bối rối. Em không yêu Mervyn. Nhiều lần em nói đến anh ấy với thái độ như thể em ghét anh ta. Em đã bỏ anh ta mà đi. Vậy thì em cần quái gì khi muốn biết anh ta ngủ với ai?
– Em biết thế, nhưng vẫn có cái gì đấy làm cho em bối rối! Em cảm thấy nhục nhã!
Mark quá giận nên anh không còn bình tĩnh được nữa, anh nói:
– Mới cách đây mấy giờ, cô quyết định trở về với Mervyn. Rồi khi anh ta làm cho cô bực mình, cô thay đổi ý kiến. Rồi bây giờ cô tức giận anh ta vì anh ta ngủ với người khác.
– Tôi không ngủ với bà ấy, - Mervyn nói xen vào.
Mark không để ý đến lời ông ta, anh giận dữ hỏi Diana:
– Cô tin chắc là cô không yêu Mervyn nữa chứ?
– Anh nói năng gì mà nghe khủng khiếp quá!
– Tôi biết, nhưng có đúng như thế không?
– Không, tôi không yêu nữa nhưng tôi ghét cái lối anh cứ tin vào chuyện ấy. - Dianạ đầm đìa nước mắt.
– Vậy, em hãy chứng minh điều ấy đi. Đừng lưu tâm đến anh ta nữa, cũng đừng quan tâm đến chuyện anh ta ngủ với ai nữa.
– Dẹp cái lối lý luận như thế đi! Đây không phải là lớp tu từ học! - Diana nói lớn.
– Đúng thế! - Một giọng nói xạ lạ cất lên ở ngoài cửa. Cả ba người đều quay mặt nhìn ra cửa, Nancy Lenehan đang đứng trên ngưỡng cửa, duyên dáng trong chiếc áo ngủ bằng xoa mau xanh tươi:
Nếu tôi không lầm thì đây là buồng ngủ của tôi. Tôi muốn biết có chuyện gì đã xảy ra ở đây.