Lúc đi ngược lên Champs-Elysées, Kay không hiểu sao lần này cô lại xa cách Paris lâu đến thế. Hít một hơi thật sâu, cô liếc nhìn xung quanh. Paris vẫn là thành phố đẹp nhất, và sáng nay đặc biệt đáng yêu. Bầu trời màu lơ nhạt đầy những cuộn mây trắng, ánh mặt trời rạng rỡ bao trùm những toà nhà cổ kính, những mặt tiền bằng đá lấp lánh trắng lên dưới làn ánh sáng trong trẻo. Chăm chú nhìn về phía trước, cái nhìn của Kay dán lên Khải hoàn môn ở phía đại lộ dài dằng dặc. Dưới vòng cung cao vút là ngọn cờ Pháp ba màu đỏ, trắng và xanh tung bay trong làn gió brizơ nhè nhẹ. Quang cảnh làm cô ngẹn thở. Trong chuyển động đơn giản của lá cờ sáng lên trong gió có một cái gì đó rất nên thơ. Vì nó tượng trưng cho lòng dũng cảm và sự chiến thắng của một đất nước. Đã có lần cô cùng Anya, Alexa, Jessica và Maria leo lên tận nơi cao nhất của vòng cung, đứng nhìn khắp kinh thành Paris. Chỉ đến lúc đó cô mới hiểu vì sao khu vực này lại gọi là l'Étoile - ngôi sao. Vòng cung ở giữa 12 đại lộ, xoè ra như hình một ngôi sao. Nhiều đại lộ mang tên các tướng lĩnh nổi tiếng, và là khu vực của Paris được bắt đầu hiện đại hoá từ năm 1852. Lúc đi xuyên và vòng quanh vòng cung, Kay còn là một sinh viên, cô không ngờ một người đàn bà như Josephine lại giống cô, không thể sinh thành một đứa con làm người thừa kế cho người đàn ông mình yêu dấu. Cuối cùng, Napoleon phải ly dị Josephine, nhằm kiếm đứa con trai với phụ nữ khác. Ông không hạnh phúc gì với Marie-Louise, con gái của hoàng đế Áo, dù cuối cùng Marie đã sinh hạ cho ông đứa con trai. Đó là một cuộc hôn nhân đầy tính ngoại giao, và Napoleon vẫn mong nhớ Josephine khôn nguôi. Vừa thở dài, Kay vừa thơ thẩn đi khỏi vòm Khải hoàn môn sang hè bên kia của Champs-Elysées, rồi vừa rẽ xuống đại lộ vừa nghĩ đến bác sĩ Francoise Boujon. Hôm qua cô đã đến gặp ông tại phòng khám ở đại lộ Montaigne để trao đổi về tình trạng không thể có thai của cô. Cô đã làm nhiều xét nghiệm, và theo nhừng kết quả xét nghiệm đó, có thể cô phải vào nằm viện của ông ở Barbizon, gần Fontainebleau. Lát sau đến đại lộ George V, cô chậm rãi đi dọc phố, nhắm thẳng Quảng trường de l'Ama. Cô có thể thấy tháp Eiffel nổi bật trên bẫu trời từ mãi phía xa, và nhớ đến những điều Nicholas Sedgwick đã kể với cô. Ở Paris, nhìn từ bất cứ nơi nào cũng có thể thấy Tháp Eiffel hoặc những toà nhà nguy nga màu trắng của Sacré Coeur. Cô băn khoăn không biết Nicky và những người khác hiện ra sao. Những cô gái đã từng bầu bạn với cô trong ba năm trời. Liệu họ có đến dự tiệc mừng sinh nhật bà Anya, hay không thu xếp được? Cô ngờ lắm. Suốt một thời gian dài, cô đã coi họ như những kẻ phản trắc và không tình cảm, nhưng có lẽ rốt cuộc cô cũng phải suy xét lại. Cuộc sống quá ngắn ngủi. Có biết bao điều quan trọng hơn những cuộc cãi lộn đã xảy ra từ 7 năm trước. Tối qua, bà Anya đã nói với cô về chuyện đó qua điện thoại. Bà nói đúng. Kay tìm được một bàn trong tiêm cà phê nhỏ bên lề đường ngay Quảng trường de l'Ama. Lúc người phục vụ tới, cô gọi một trứng ôplêt cà chua, một salat xanh và một chai nước khoáng. Lúc đợi dọn đồ ăn, cô ngồi nghĩ về cuộc đời cô, và nhất là nghĩ đến Ian, người chồng mà cô yêu biết chừng nào. Anh chẳng hề thích thú việc đi lại, vậy mà vừa rồi phải bay đến New York để giải quyết một việc bất ngờ với những mặt hàng bằng len của họ, sản xuất tại các nhà máy ở Scotland. Anh đã đi mươi ngày, và Kay hy vọng sẽ hoàn thành các xét nghiệm với bác sĩ Boujon trong thời gian đó. Cô cũng dư định tìm một cơ ngơi hoàn hảo làm cửa hàng. Tuần sau Sophie McPherson, trợ lý của cô sẽ đến, họ sẽ cùng làm việc với đại diện hãng bất động sản đã được giới thiệu từ trước. Trong lúc nhấp vài ngụm nước khoáng, nhừng ý nghĩ của Kay phiêu bạt về nhừng năm cô sống ở Paris. Nhà là một khách sạn nhỏ, ấm cúng trên bờ tả ngạn, cô yêu thích căn phòng nhỏ ở đấy và cách xa Quảng trường Saint-Michel. Thời gian ở Paris là những năm hạnh phúc nhất của đời cô vì nhiều lý do khác nhau. Cô cách biệt hẳn với khu nhà ổ chuột ở Glasgow; và nhất là cô được an toàn. Cô học ở một trường danh tiếng mà cô đã mơ ước nhiều năm, trước kia không bao giờ cô dám mơ được trở thành sinh viên ở đó vào năm 19 tuổi. Riêng việc xa môi trường tồi tệ ở Scotland đã tạo cho cô cảm giác nhẹ nhõm vô cùng; Cô cảm thấy yên tâm, không dễ tổn thương và phơi bày lồ lộ ra nữa. Cô rất nhớ mẹ, nhưng mẹ cô không lần nào cho phép cô trở lại nhà: − Hãy nhớ lấy điều này, con ạ - Alice Smith nói - Không có người nào là Jean Smith nữa. Hiện giờ con là Kay Lenox. Một cái tên mới. Một nhân dạng mới. Một cuộc đời mới. Một tương lai mới. Không được quay lại, dù bằng bất cứ kiểu gì.Tiếng mẹ cô dường như vang lên trong thâm tâm cô, luôn cổ vũ cô, nói với cô về một cuộc đời và một tương lai mới mẻ. Mình có quá nhiều, Kay nghĩ. Nhưng lúc nào mình cũng sợ để tuột mất. Mình không thể tận hưởng những gì đã có. Vấn đề là ở đấy. Mọi sự sẽ đâu vào đấy, cô kiên quyết tự nhủ. Nhất định phải thế. Cô gái đã trở thành một người đẹp vô cùng, Anya vừa nghĩ vừa chăm chú ngắm Kay Lenox. Cô đã đến nhà bà được một lúc. Hôm ấy ấm áp và đẹp nắng, nên bà quản gia Honorine đưa Kay ra bàn ngoài vườn đã dọn sẵn trà. Kay đứng ngay khỏi ghế và rảo bước qua mảnh sân trải sỏi. Lúc này cô đợi dưới cây anh đào trong vườn, một tay dựa vào thân cây, đăm đăm nhìn vào phía xa có hai cây anh đào đang nỡ hoa màu hồng nhạt. Cô không biết mình đã quan sát bao lâu, vẻ mặt cô mơ màng và xa xôi. Kay quá ư mảnh dẻ, cao, chân dài, trông cô gái gần như siêu trần, Anya thầm nhận xét. Ánh mặt trời xuyên qua cành cây, biến mái tóc cô thành một vầng hào quang vàng đỏ lung linh. Mái tóc cô vẫn dài như lúc cô vào trường hồi 19 tuổi, và từ xa bà Anya nghĩ trông Kay chẳng khác gì ngày ấy. Kay mặc bộ đồ màu phi yến cắt may rất khéo, quần hẹp ống, giày cao gót màu xanh, áo khoác theo kiểu nữ hoàng Ấn Độ. Trang phục của cô là hình ảnh thu nhỏ của sự tao nhã. Cô gái rất có tài, ngay từ lần đầu đến chỗ mình đã tỏ ra là một nhà thiết kế trang phục phụ nữ tiềm ẩn, Anya nhủ thầm. Vừa vào sân, Anya nói: − Kay thân mến, cô đây! Cô xin lỗi đã bắt em phải đơi - Bà bước vội đến, gương mặt bà rạng lên tươi tắn, cặp mắt lấp lánh vì niềm vui gặp lại Kay sau một thời gian dài. Kay quay ngoắt lại, rồi lao tới trong tầm nhìn của Anya. Cô ôm Anya thật chặt: − Em được gặp cô thật là tuyệt vời. − Cô cũng có thể nói như thế, Kay ạ. Nhưng chúng hãy đến ngồi bên bàn và uống trà đã. Cô muốn nghe mọi tin tức của em. Hai người đến bên chiếc bàn Sắt, Honorine đã trải tấm khăn bàn bằng lanh nõn, và xếp dọn mọi thứ cho bữa trà chiều. Cạnh bình trà lớn bằng bạc là một bình sữa và lọ đường rất hợp bộ, một đĩa đựng nhiều lát chanh thái mỏng. Trên một cái giá bạc nhiều tầng, Honorine xếp những miến sandwich nhỏ và nhiều loại bánh quy. Có cả một chiếc bánh xốp phết đầy mứt và kem trứng. Thêm một bánh ngọt hao quả kiểu Anh, màu thẫm và trông ngon lành, trên cùng điểm những quả hạnh trắng. Anya rót trà voà những tách sứ rồi đặt bình xuống, bà chăm chú nhìn Kay. Người phụ nữ trẻ trông rất hấp dẫn, mớ tóc đỏ buông dài, nước da màu trắng ngà mịn màng, óng ả, cặm mắt xanh biếc. − Kay, trông em thật lộng lẫy! Thật là vui thấy em như thế này.... thật không tưởng tượng nổi. Kay cũng cười: − Chắc hồi đi học, em lóng ngóng và vụng về lắm? − Chưa bao giờ như thế - Anya phản đối - Cô chúc mừng em đã thành công xuất sắc. Em làm cho nhà trường rất tự hào. − Nhờ có cô em mới có ngày nay. Và tất nhiên nhờ cả mẹ em nữa. Không có bà em chả là gì hết... Anya chú ý thấy một bóng đen thoáng trong mắt Kay, làm nhoà cả màu mắt lúc cô nói về bà Alice đã mất ít lâu nay. Bà hiểu rỏ Alice đã hy sinh rất nhiều cho Kay. − Chúng tôi chỉ có thể hướng dẫn em, chỉ cho em phương pháp - Anya nhận xét - chỉ mình em tạo ra thành công cho em thôi, Kay ạ. Kay gật đầu và nhấp từng ngụm trà, cô yên lặng, gương mặt cô nghiêm trang và trầm tư. Cô chìm đắm vào quá khứ giây lát, nhớ lại rất nhiều thứ. Anya nói, phá vỡ sự im lặng: − Cô rất mừng thấy em đến Paris từ trước bữa tiệc và chúng ta có cơ hội gặp nhau - Anya cười, cặp mắt bà vui vẻ - Những người kia cũng nghĩ như em, Kay ạ. Alexa, Jessica và Maria Ở đây cả rồi. − Ô - Kay chỉ có thể nói thế. Anya nghĩ đến Alexa và Jessica, cả hai đều bận bịu không lúc nào ngơi. Ngắm Kay bà băn khoăn. Liệu Kay có che dấu một điều bí mật nào không? Hơi nhô về phía trước, bà nhìn cô học trò cũ chằm chặp: − Em đến sớm có vì một lý do đặc biệt gì không, Kay thân mến? − Thực ra là có cô ạ - Kay quay mặt về phía Anya và tiếp - Em đang nghĩ đến việc mở cữa hàng bán quần áo và các mặt hàng mới ở đây. Ai cũng tin là các loại quần áo của em sẽ bán được ở Paris. − Cô hoàn toàn tin thế. Và ý tưởng ấy thật tuyệt vời. Cô tự hào vì em. − Em cảm ơn cô. Em cũng muốn đến Lyon gặp các nhà sản xuất tơ lụa và gấm thêu kim tuyến. Em cần một số màu đặc biệt cho bộ sưu tập sắp tới của em. − Em sử dụng màu rất thông minh. Cô rất ưng bộ quần áo màu phi yến này của em - Bà Anya nói nhỏ. Rồi bà hỏi - Chồng em thế nào rồi? Kay ngồi thẳng lên: − Nhà em khoẻ - Cô lắc đầu -Vâng, em hy vọng là thế. Ian đang ở New York có việc, và nhà em không thích thành phố lắm. Chắc Ian rất buồn chán và nóng lòng muốn về nhà ở Scotland. − Ừ phải, cậu ta là một người nông thôn, có lần em đã kể cô thế. − Vâng - Cô ngừng một chút - Mấy người kia đang ở đây hở cô? Cô đã gặp họ chưa? − Cô gặp Maria vài lần, còn Alexa vừa ăn cơm với cô trưa hôm qua. − Cả hai lập gia đình rồi chứ? − Ồ, chưa. − Thế còn Jessica? − Cô chưa gặp nó. Nhưng nó vẫn chưa lấy chồng. Hình như em là người duy nhất trong bộ bốn tìm được người trong mộng. Kay dựa lưng vào ghế há hốc miệng nhìn Anya, một vẻ hoảng hốt chập chờn trên mặt. Những giọt nước mắt bất giác dâng tràn mắt cô, chỉ chực chào xuống má. − Có việc gì thế em? Anya hỏi, ngạc nhiên và ân cần. Kay không nói gì. Nước mắt cô bắt đầu tuôn rơi. − Kìa em, có chuyện gì thế? - Anya tì gần hơn vào bàn và chạm vào cánh tay Kay như thể an ủi. Đưa mấy đầu ngón tay lau nước mắt, Kay nói bằng giọng ngập ngừng: − Em rất lo về cuộc hôn nhân của em, cô Anya ạ. Mãi em không có thai, và đó là căn nguyên mọi chuyện. − Cô hiểu rồi. Ian muốn có một đứa con trai và một người thừa kế. Tước hiệu.... đất đai... lẽ tất nhiên rồi. Cô hiểu. Kay nuốt nước mắt và hắng giọng: − Ian là người rất tốt, anh ấy không nói gì hết. Chưa bao giờ đã động đến chuyện này. Nhưng em biết việc đó luôn ở trong tâm trí Ian. Và đó chính là sức ép của em, lúc nào cũng lơ lũng trên đầu em. − Cô hiểu ý em. − Em đến Paris để gặp bác sĩ Francoise Boujon. Cô có nghe ông ấy không? Anya gật: − Có, ông ấy rất được kính trọng. Cô chắc ông ấy có thể giúp được em. − Ôi cô Anya, em cũng hy vọng như thế. − Em đã gặp ông ấy chưa? − Dạ hôm qua rồi ạ, em đã làm nhiều xét nghiệm.... - Kay ngừng lại, ngoảnh mặt đi và cắn môi. Anya chăm chú nhìn cô. Kay đưa mấy đầu ngón tay lau mắt lần nữa; Cô thổn thức. − Em có sao không? − Em đã nói dối bác sĩ Boujon - Kay nói toạc ra và quay lại nhìn Anya - Ông ấy hỏi em một số câu, và em đã không trả lời đúng sự thật. Em đã nói dối. − Nhưng tại sao? Anya cau mày - Em làm thế để làm gì? Chẳng giống em chút nào. Lại cắn môi, Kay giải thich: − Em không muốn kể với ông ấy những bí mật của em. Em nghĩ là không ai biết... những điều về em thì tốt hơn. − Cô hiểu - Anya dựa lưng vào ghế, điềm đạm nhìn cô - Chính xác thì em đã dấu bác sĩ Boujon những gì? − Lúc ông ấy hỏi em có mang bao giờ chưa, em nói chưa. Ngưng không phải thế đâu. Em đã có thai một lần rồi. Cô có nghĩ là khi khám, ông ấy sẽ phát hiện ra không? − Cô không chắc... - Anya chăm chú nhìn Kay - Em đã mất đứa bé chăng? Kay hít một hơi thật sâu: − Em đã phá thai. − Ôi, Kay. − Cô đừng nhìn em như thế, cô Anya. Em xin cô. Em bị lạm dụng tình dục lúc em còn rất trẻ. Khi có thai em mới 12 tuổi. Anya nhắm nghiền mắt lại và ngồi im một lúc lâu. Cuối cùng mở mắt ra, bà thấy khu vườn dường như bớt rực rỡ hơn, ánh nắng như nhạt nhào hẳn đi. Bà điềm đạm nhìn Kay, thấy mặt cô như khô quắt lại. − Em có kế chuyện đó với ai không? − Em chưa bao giờ nói với ai. Chỉ có mẹ em biết - Kay thì thào. Anya siết chặt tay cô, rồi rót thêm trà vào tách. Bà vẫn lặng lẽ và đợi. Một lát sau, Kay mới trấn tĩnh lại. Cô ngồi dựa vào lưng ghế và nhấp vài ngụm trà Anya vừa rót. Sự xúc động và lo âu của cô dần lắng xuống. Cái nhìn đăm đăm của cô dịu lại, giọng cồ bình tĩnh lúc cô nhìn Anya và nói: − Em nghĩ tốt hơn hết là em kể từ đầu. Hồi ấy mẹ em làm việc cho một nhà thiết kế thời trang ở Glasgow tên là Allison Rawley. Mẹ em trông coi cửa hàng. Ngoài ra, Allison có một người bạn thân, một người Anh có tước hiệu quý tộc. Thỉnh thoảng bà ấy ghé thăm Allison và tất nhiên là mua đồ ở cửa hàng. bà ta mời mẹ em trông nom nhà cửa cho bà ta. Bà ấy cho là mẹ em giầu kinh nghiệm và có khả năng. Hồi ấy em mới lên mười. − Mẹ em đã nhận việc đó? − Vâng. Mẹ em từ chối sao được? Ngôi nhà ấy ở Vịnh Forth, từ Edinburg đi độ nữa giờ ôtô. Quý bà ấy bảo mẹ em không phải lo gì cho bọn em - Sandy và em. Bọn em có thể đi cùng mẹ và được thu xếp chỗ ở trong ngôi nhà ấy. Mẹ em thấy đấy là cơ hội tốt hơn cho địa vị của bà, được nhiều tiền hơn để mẹ con có dịp đi khỏi thành phố về vùng nông thôn. Kay ngừng lại. − Em sẽ không bao giờ quên nhà ấy, Cô Anya ạ. Đất đai vườn tược, quang cảnh đồi lammermuir và vịnh Forth đẹp kỳ diệu. Thật mê người. Nhưng trong nhà ấy có một thứ khó chịu - ít nhất là với em - đó là ông chủ. − Ông ta quấy nhiễu em - Anya hỏi, nhẹ nhàng. Kay gật đầu. − Mẹ con em ở đấy độ nữa năm thì bắt đầu có chuyện. Hồi ấy em mười một tuổi rưỡi. Lúc đầu lão ta làm như tình cờ vuốt ve em, bóp vai em xoa đầu em. Rồi sau đó, lão ta bắt đầu rình em trong bãi đất hoặc trong rừng. Lão ta....lão ta sờ soạng em... vào những chổ kín đáo. Anya chỉ gật đầu, không muốn cắt ngang giòng kể của kay. − Sau mấy lần xảy ra thật tệ hại, em bắt đầu chống cự. Lão ta doạ sẽ sa thải mẹ em, đuổi cả mấy mẹ con em nếu em không làm việc lão muốn. Lão bảo sẽ tống mẹ con em vào cảnh nghèo túng (penury), em không hiểu như thế nghĩa là gì và sợ lắm. Em biết việc làm của mẹ rất có ý nghĩa với bọn em. Nếu phải ra đi, mẹ con em biết đi đâu? Và Penury ở chổ nào? Suốt một thời gian dài, em cứ ngỡ đó là tên một địa điểm khũng khiếp. − Em không kế cho mẹ em một lần nào ư? Anya đánh bạo hỏi. − Em quá sợ nên không dám kể... em sợ lão ta lắm... sợ những việc lão ta có thể làm với mẹ con em. Lão ta là người có thế lực, còn mẹ con em thì nghèo. Bố em đã mất nhiều năm và bọn em chỉ còn bà ở Glasgow. − Ôi Kay thân mến - Anya lẩm bẩm - Câu chuyện với em thật kinh khủng - Mặt bà ảm đạm, cái nhìn của bà đau đớn lúc bà nói. − Kinh khủng thật, và đáng sợ. Rồi thời gian trôi đi, lão ta ngày càng trơ tráo và đi xa hơn với em. Em cố tách lão ra, nhưng lão khẻo và dai dẵng. Cuối cùng, năm em mười hai tuổi, lão đã đến tận cùng, cô Anya ạ. Một chiều thứ Bảy, Lúc mẹ em và Sandy đến Edinburg, lão đã cưỡng bức em. Kay ngừng lại uống một ngụm trà. Lát sau, cô tiếp: − Chuyện đó đã xảy ra mấy lần làm em rất hoảng sợ. Rồi đến ngày em mất kinh, và em biết điều mà em sợ cuối cùng đã xảy ra. Em chắc là mình đã có thai. − Rồi cuối cùng em kể với mẹ em. − Vâng, em không còn sự lụa chọn nào khác. Mẹ em đối với em rất tốt, bà thất kinh vì việc xảy ra. Bà giận điên lên lúc đến gặp lão chủ. bà thẳng thừng doạ sẽ đưa lão ra trước pháp luật. Bà buộc tội lão gạ gẫm trẻ vị thành niên, bà sẽ báo cảnh sát và thêu luật sư ở Edinburg. Bà thề sẽ kiện lão. Lúc đầu, lão chối không đến gần em bao giờ, nhưng trong dinh cơ ấy không còn người đàn ông nào khác, và mẹ con em sống ở một nơi biệt lập. − Rồi mẹ em có đến cảnh sát không? Kay lắc đầu: − Không, Bà không đến. Bà định làm thế thì lão chủ đưa ra một giải pháp. Lão nói sẽ giử mẹ con em đến bác sĩ ở Edinburg, ông ta sẽ làm phẩu thuật cho em và lão sẽ trả tiền. Lão đưa cho mẹ em ba tháng lương và mẹ con em phải ra đi. Ngay lập tức. − Rồi sao? Mẹ em có nhận lời không, Kay? − Không mẹ em hiểu là bà nắm đằng chuôi. Lão chủ có chân trong Thượng Nghị Viện ở London. Vợ chồng Lão đang ở đỉnh cao danh vọng tron xã hội. Mẹ em hiểu rằng lão sợ nhất là xảy ra một vụ bê bối. Lúc đó, mẹ em đưa ra một đề nghị ngược lại. − Là gì vậy? Anya hỏi và cúi gần hơn. − Mẹ em đã có trong tay thông báo của bác sĩ ở Edinburg, và hẹn gặp lão chủ. Rồi bà bảo lão rằng bà muốn có... Kay hít một hơi thật sâu - Một triệu bảng. Anya há hốc miệng nhìn Kay. bà không thốt nên lời mất một lúc. Cuối cùng, bà cố nói: − Alice có được số tiền đó không? − Không. Cuối cùng lão thoả thuận bốn trăm ngàn bảng. − Chúa ơi! Kay gật đầu, rồi mỉm cười yếu ớt: − Mẹ em không chịu ra đi cho đến lúc séc của lão được thanh toán. Lúc ấy, mẹ con em chuyển đến Edinburg, mẹ em tìm được một căn hộ nhỏ cho cả nhà. Kay dựa vào lưng ghế, lắc đầu rồi thở dài, nhìn Anya đăm đăm. Trong vườn, tất thảy vẫn lặng lẽ. Không một tiếng lá khua, không một nhánh cỏ xao động. Không một chuyển động nào. Thậm chí lũ chim cũng im lặng. Nhưng đầu Anya ong ong vì những điều vừa nghe. − Bà Alice đã dùng số tiền ấy cho em ăn học, phải không? − Vâng, và cho cả Sandy. Mẹ em không bao giờ dùng cho bản thân bà, trừ việc thuê nhà ở lúc đầu. Bà luôn làm việc cần mẫn và tiết kiệm. Số tiền còn lại, bà gửi vào tài khoản tiết kiệm ở nhà băng, khởi nghiệp cho việc kinh doanh thời tranh của em sau này. − Alice thông minh thật, Kay ạ, rất thông minh trong nhiều phương diện. Nhưng còn việc phá thai? Em chưa kể chuyện đó. Người ta làm hỏng sao? − Em không biết chắc. Nhưng em lo thế, cô Anya ạ. Em bị chảy máu rất nhiều và đau đớn khủng khiếp mất nhiều ngày. Liệu bác sĩ có làm tổn thương em không? − Cô nghĩ là có, nhưng rồi em sẽ biết thôi. Thế bao năm qua, mọi thứ.... vẫn ổn cả chứ? − Vâng, nhưng em không chắc là không có chuyện gì. Anya đứng dậy đến chỗ Kay, vòng tay ôm lấy cô, cố hết sức an ủi cô. Kay bám lấy bà, thổn thức. Anya vuốt tóc cô, dỗ dành cô, cuối cùng cô dịu dần. Lát sau, Anya nói khẽ: − Ian không biết phải không? Em chưa bao giờ kể với Ian? − Em kể sao được - Kay thì thầm - Anh ấy không biết gì về quá khứ của em. Mẹ em đã tạo ra một thân thế hoàn toàn mới cho em, và bà có tiền để xoay chuyển mọi chuyện. Ian sẽ chết mất nếu biết xuất thân của em. Và anh sẽ ly dị em mất. Em biết như thế. − Đừng tin chắc thế Kay, con người có thể rất cảm thông. − Em không dam tin chuyện đó, cô Anya ạ. − Trong nhiều trường hợp, lời nói chỉ là an ủi nhạt nhẽo - Anya dịu dàng nói và vuốt ve mái đầu kay - Nếu nói là cô rất tiếc vì những gì xảy ra với em là chưa đủ. Nó không thể hiện nỗi đau và thương tổn mà cô cảm thấy cho em, Kay thân mến - Giọng bà Anya hơi run vì xúc cảm bất ngờ và bà thấy không thể tiếp tục nổi. Lát sau, Kay trấn tĩnh lại và ngước nhìn bà: − Em đã sống trong nỗi sợ hải kể từ ngày lão bắt đầu hành sự với em. Nhưng em là một đứa hay mơ mộng. Em đã mơ mộng ngay từ hồi còn rất bé, và chính nó đã giữ cho em sống được. − Em đã chế ngự được mình rất giỏi. Cô không thể hình dung nổi em ra sao. − Em đã học được một điều, Cô Anya ạ. − Gì vậy? − Em biết tự vũ trang để chống lại cuộc đời. Honorine ra ngoài báo với Anya có điện thoại và Anya vào nhà để nghe. Chỉ còn lại mình Kay ngoài vườn. Nước mắt đã ngừng chảy, cô ngồi lặng bên trong chiếc ghế, soi vào gương trong hộp phấn nhỏ bằng bạc. Có vài vết mascara hoen quanh mắt, cô lấy giấy lau đi và đập nhẹ phấn và tô lại son môi. Rồi, cho hộp phấn và các thứ vào xắc, đột nhiên cô không còn thấy lo lăng nữa. Lúc quay trở lại, Anya nhìn cô và kêu lên: − Có tin mừng đây, em ạ. Em đã khá hơn chưa? Kay mỉm cười: − Rồi ạ, em cảm ơn cô đã lắng nghe em, nhẫn nại và thông cảm, thưa cô Anya. Cô đã giúp em rất nhiều. − Có việc cô muốn nói với em đây. Bao giờ đến bác sĩ Boujon lần nữa, có thể ông ấy sẽ hỏi em đã nạo phá thai lần nào chưa, cô tin là em sẽ kể lại sự thực. Kay hơi giựt mình và nhìn bà chằm chằm: − Em thấy khó lắm... − Em không cần phải thuật lại tỉ mỉ từng chi tiết - Anya ngắt lời - Cô nói về việc lạm dụng tình dục kia. Chỉ kể sự thật thôi. Nếu em có gì trục trặc bên trong, ông ấy phải biết về tiền sử bệnh để có chỉ định chữa trị. − Em cũng nghĩ thế - Kay miễn cưỡng đồng ý. − Biết tường tận bệnh sử của em, ông ấy sẽ bảo cho em biết chẳng có gì trục trặc và chẳng có lý do gì để em không thụ thai được - Anya nhìn Kay chăm chắm - Khi đó, em sẽ không còn lo về việc ấy nữa. Kay gật đầu. Anya vươn tay qua bàn và nắm lấy bàn tay Kay: − Em đã can đảm và mạnh mẽ suốt đời, Kay ạ, và cô rất tự hào vì em. Cô muốn em biết rằng cô lúc nào cũng ở đây với em, bất cứ lúc nào em cần đến cô. Kay rất cảm động, cô đáp: − Cảm ơn cô Anya, cô là bạn em, một người bạn thực sự. Lời nhận xét ấy làm bà Anya cau mày, bà tuyên bố: − Cô mong cô không là người bạn duy nhất của em. − Vâng, em thân với Sophie, trợ lý của em, thân cả với Fiona, em gái của Ian, nhưng cô mới là người bạn thực sự thân thiết của em. Còn chuyện ấy mới buồn làm sao, Anya nghĩ. Bà nói: − Thật đáng tiếc là bộ bốn của các em lại tan tác. Cô chân thành mong các em sẽ xoá bỏ được những điều khác biệt và lại là bạn bè như xưa - Anya nhìn Kay thật lâu, cái nhìn sắc sảo - Cứ nghe lời bà già này đi, cuộc đời quá ngắn ngủi, đừng hận thù làm gì. − Em cũng nghĩ thế - Kay đáp, thầm nghĩ cô là người ít gây gổ nhất trong bốn người. Những người kia mới gây nên những chuyện rắc rối.