Vào năm 1985,mười bẩy năm sau chuyến du lịch của tôi tới Việt Nam, vợ tôi và tôi đã có chuyến du lịch đầu tiên tới Washington D.C.Cuối cùng tôi đã sẵn sàng tới Bức tường. Tôi hỏi vợ tôi về việc cô ấy sẽ nghĩ sao nếu tôi tới đó một mình.Vợ tôi đồng ý dành cho tôi bất cứ khoảng trống nào và rằng cô ấy muốn ở lại khách sạn,xem TV cho đến khi tôi quay về.Phòng khách sạn của chúng tôi cách không xa đài tưởng niệm cựu chiến binh Việt Nam vì thế tôi đi một mình.
Vì đây là một thời điểm tràn ngập những ý nghĩa u ám nên tôi đã quên không mang theo camera nhưng tôi đã mang theo một cái kính râm cho dù ngày hôm đó rất ảm đạm.Tôi biết rằng tôi không muốn bất cứ ai nhìn thấy mình trong trường hợp tôi không kiềm chế được cảm xúc.
Tôi nhìn khắp xung quanh để cảm nhận đc không gian đó, để hiểu tất cả những gì mọi người đã từng nói về nơi này.Một sự im lặng trang nghiêm tràn ngập bầu không khí trong vòng 200 feet xung quanh tượng đài.Mọi người ngừng nói chuyện theo bản năng khi họ bước qua hang rào vô hình của nơi tôn nghiêm.Tại bức tường,tôi đã thấy những người đàn ông và đàn bà thuộc mọi lứa tuổi.Một vài người âu yếm lần ngón tay theo một cái tên,những người khác đặt những vật kỉ niệm xuống,vài người thì đơn giản chỉ đứng và nhìn bằng những cái nhìn nói cho tôi biết về một nơi cách đây hang ngàn dặm cách đây nhiều năm.Tôi không thể đứng gần họ lâu hơn.
Sau khi được một tình nguyện viên hướng dẫn cách tìm, tôi đã tìm và thấy tên của những người năm xưa đã chiến đấu bên tôi.Nhìn tên của họ khắc trên đá granite, tôi cảm thấy mừng vì mình đã mang theo kính râm.Nước mắt nhoè mắt tôi.Quai hàm tôi siết chặt lại và bụng tôi quặn đau.Trong nhiều năm,tôi đã hi vọng là có sự nhầm lẫn, các bạn chiến đấu của tôi chưa chết.Nhưng giờ đây,tôi không thể thoát khỏi sự thật này -họ đã chết.Chiều hôm đó,bức tường đá granite đen trước mặt tôi đã chứng thực điều đó.Tôi không thể chơi trò đánh lừa bản thân được nữa.
Một lúc sau,khi những cảm xúc của tôi đã bắt đầu lắng xuống, tôi bước đi một vài feet.Tôi muốn được nhìn thấy toàn cảnh của tượng đài.Tôi bỏ kính ra và thu hút sự chú ý của những người khác,những người đã tụ họp ở đây hôm nay để tưởng niệm những người đã khuất.Khi tôi nhìn xung quanh, tôi đã cười.Xung quanh tôi là những người đàn ông trung niên, đi một mình và đeo kính râm.

Xem Tiếp: ----