Hồi 4


Hồi 3
Chuyện Đời Trước

Thanh Bằng chạy bán mạng, chàng không còn biết đau là gì.
Trong cơ thể con người, có một sức mạnh mà bình thường sẽ không lộ ra, chỉ khi mà nguy hiểm cận kề, khi đã đứng trước cái ranh giới giữa sống và chết thì cái tiềm lực đó mới bộc phát.
Chàng phải nhanh chân chạy để khỏi bị thầy trò La Sát Tiên Tử đuổi giết, và cũng phải ra khỏi cái rừng xương rồng này. Càng ở lâu chừng nào thì càng đau đớn chừng đó. Nhưng cái đau ở trong cái rừng xương rồng còn đỡ hơn là ở chung với La Sát Tiên Tử.
Càng chạy hình như càng vào sâu hơn trong cái rừng gai xương rồng. Chàng chạy hoài, chạy mãi nhưng không làm sao có thể thoát ra khỏi cái rừng gai. Bốn hướng xung quanh chàng, chỗ nào nhìn cũng chỉ thấy gai là gai. Gai xương rồng đâm vào làm chàng cảm thấy đau đớn khó chịu. Thân hình chàng giờ trông như
một con nhím, mình mẩy bị gai đâm ê ẩm; chỗ nào cũng là gai, không biết tránh chỗ nào cho được yên thân.
Chàng nhìn đám gai, mà thấy đám gai này như là giang hồ. Chàng ở chỗ nào cũng bị hại hết. Trốn tránh sao cũng bị La Sát Tiên Tử và người đời khinh khi vì tai tiếng thần thâu. Họ chẳng khác chi đám gai này, luôn tìm cách làm cho chàng đau. Nhưng chàng cảm thấy an ủi khi nghĩ tới nàng tiểu hành khất. Nàng ta là người duy nhất thông cảm cho chàng.
Đột nhiên chàng nghe tiếng động, và một mảnh vải xuất hiện trước mặt chàng. Và tiếng nói của một người đàn bà trung niên thiếu phụ vang lên. Nghe giọng nói chàng đoán chắc là người đàn bà này lúc còn trẻ rất đẹp.
—Ngươi có sức chịu đựng cũng khá quá chớ hả. Gai đâm như vậy mà còn chưa la lên. Ngươi có biết là lạc vào trận pháp của ta, nếu không biết thuật ngũ hành thì khó mà ra khỏi đây được. Hãy nắm lấy mảnh vải, ta sẽ dẫn ra khỏi trận.
Chàng tuy chưa gặp người này, nhưng chàng tin chắc là nắm mảnh vải đó, là ngươi kia sẽ dẫn chàng ra khỏi nơi này. Tuy có một chữ «tin» nhưng mà thật khó làm đối với người giang hồ. Vì giang hồ đầy cạm bẫy, ngay cả huynh đệ và thầy trò cũng còn không tin nhau. Nhưng chàng lại tin và nắm lấy mảnh vải đó.
Chàng cảm nhận được là người đàn bà đó đang kéo miếng vải, và chàng đi theo người đó theo bản năng, không hề có một chút phản kháng.
Khi con người trong vũng bùn, thì chính mình khó mà thoát ra được. Càng vẫy vùng bao nhiêu thì sẽ càng lún sâu bấy nhiêu, chỉ có ngoại nhân mới có thể kéo mình ra. Chàng tuy bây giờ không ở trong vũng bùn lầy, đang ở trong một rừng gai. Nhưng mà việc làm của chàng có phải là chính mình đang ở trong vũng lầy không? Và miếng vải dùng để kéo chàng ra đó, làm chàng liên tưởng tới nữ hành khất. Người này để lại ấn tượng cho chàng nhiều nhất.
Cuối cùng thì cũng ra khỏi trận xương rồng. Bây giờ thì mình mẩy chàng ê ẩm, đau nhức.
—Giống lắm, giống lắm.
Người đàn bà lẩm bẩm.
Chàng nhìn lại người đàn bà, chàng đã đoán không lầm. Bà ta đúng là một mỹ nhân. Tuy thời gian có làm cho con người già đi, nhưng đường nét còn lại vẫn cho thấy rằng bà ta khi còn trẻ quả là một mỹ nhân.
—Ngươi là ai? Đệ tử của môn phái nào? Sao lại chạy lạc vào đây?
Người đàn bà không để cho chàng trả lời đã hỏi câu kế tiếp.
Chàng cười thầm, đúng là già mà tính vẫn không thay đổi.
—Vãn bối từ nhỏ đã mồ côi cha mẹ, được sư phụ là Đệ Nhất Thần Thâu đem về nuôi dạy cho tới bây giờ.
—Vậy ngươi không biết cha mình là ai sao? Dung mạo của ngươi làm ta liên tưởng đến một cố nhân.
Chàng vốn muốn hỏi người đó là ai, hy vọng có thể qua đó mà biết được thân thế của mình. Nhưng hình như chuyện xưa là một chuyện buồn, nên chàng không muốn khơi lại nỗi buồn của người khác.
—Vào nhà rồi hãy nói.
Chàng đi theo người đàn bà, vì chàng biết nơi đây chắc chỗ nào cũng là trận thế, rủi mà lạc thì chàng không thể tưởng tượng ra được việc gì.
Và chàng đã thấy một mái nhà thấp thoáng xa xa. Nhà làm làm bằng tranh, thật đơn sơ nhỏ bé, lại ẩn mình trong rừng cây xanh ngát. Khung cảnh thật vô cùng thanh nhã. Nhưng cảnh tượng một chiếc đèn dầu leo lét, một mái nhà tranh cô độc làm cho lòng chàng dâng lên một cảm xúc thê lương, buồn tẻ.
Chàng bước theo người đàn bà vào nhà, trong nhà chỉ có một cái bàn và một cái giường. Nhà tranh đơn sơ nhưng lại rất sạch sẽ. Có thể nói đây là nơi cư ngụ của những bậc cao nhân ẩn sĩ, chán chuyện trần thế.
—Ngồi xuống đây, cởi áo ngoài ra để ta lấy gai ra cho.
Bà ta đem một bình rượu ra, và lấy rượu chà lên mình Thanh Bằng. Chất rượu làm cho những cây gai trên mình chàng nhô ra, có thể dùng tay mà nhổ được. Người đàn bà bèn dùng công lực hút những cây gai ra.
Chàng tuy rất đau đớn nhưng vẫn cắn răng, không rên la một tiếng.
Tuy đã lấy hết những cây gai cắm trên mình chàng xuống nhưng người đàn bà đó vẫn nhìn chăm chăm vào Thanh Bằng:
—Ngươi nhìn rất giống cố nhân khi xưa của ta. Không biết là ngươi có phải là con của cố nhân hay chăng.
—Xin tiền bối cho biết vãn bối giống người nào.
Người đàn bàn mắt nhìn vào khoảng trống, như cố nhớ lại một dĩ vãng.
Trong dĩ vãng đó có vui buồn và đau thương.
—Cách đây khoảng ba mươi năm, có thể nó là thời kỳ đen tối nhất của võ lâm. Hầu như cả võ lâm đều bị khuynh đảo bởi một bang phái bí mật là «Hắc Kỳ Bang». «Hắc Kỳ Bang» đi đến đâu là gây nên những trường huyết kiếp đến đó.
Những môn phái không chịu đầu phục Hắc Kỳ Bang đều bị tiêu diệt. Cả võ lâm bao trùm một màu tang tóc và sát khí như làm cho không gian thêm phần nặng nề nhuốm màu chết chóc. Võ lâm lúc đó bỗng xuất hiện hai vị đại hiệp, luôn hành hiệp trượng nghĩa. Đó là Tây Vũ và Thanh Đông. Vì muốn vãn hồi đại cuộc võ lâm, ngăn chặn bàn tay khủng bố của Hắc Kỳ nên họ quyết tâm sẽ tiêu diệt bang phái này, đem lại thanh bình cho võ lâm. Ta lúc đó cũng đầy nhiệt huyết, muốn
góp một phần sức lực cho võ lâm nên cũng dấn thân vào giang hồ. Biểu muội của ta cũng cùng chung ý niệm, nàng võ công thì không lấy gì làm cao lắm, nhưng văn thơ xuất chúng và tinh thông kim cổ. Vì nhận thấy thế lực của Hắc Kỳ Bang quá lớn, khó có thể chống lại bọn chúng khi chúng ta thì quá ít người nên chúng ta đã hạ chiến thư khiêu chiến cùng bang chủ Hắc Kỳ Bang với hy vọng là Hắc Kỳ Bang khi mất chủ sẽ tự động giải tán khỏi giang hồ.
—Cha của vãn bối có trong số những người đó không?
Người đàn bà không trả lời câu hỏi của Thanh Bằng, bà ta tiếp tục kể
chuyện:
—Tây Vũ thì đã có vợ, còn Thanh Đông là nghĩa đệ của Tây Vũ. Con người hắn làm như tiếc lời nói và ít khi mở miệng. Nhưng mà mỗi khi hắn nói ra thì có người nghe nể sợ, và cũng có rất nhiều người ghét. Vì lời hắn nói toàn những lời người khác không thích nghe. Ngoài ra còn rất là nóng tính, nhưng hắn rất cương trực, và cũng có suy nghĩ nhiều, không như những kẻ nóng tính khác. Họ hẹn gặp Hắc Kỳ Bang chủ trên Ngũ Đài Sơn. Tây Vũ không muốn người khác giúp sức nên đã tự mình đơn đấu với Hắc Kỳ Bang chủ.
—Rồi thắng bại ra sao?
Người đàn bà lại nhìn Thanh Bằng ra vẻ khó chịu vì đã cắt đứt lời nói của bà:
—Vãn bối xin lỗi, xin tiền bối cứ tiếp tục.
—Hắc Kỳ Bang chủ quả thật là võ công cao cường. Khi lâm trận, đã chiếm tiên cơ. Tây Vũ mấy lần xém bị bại. Cuối cùng Tây Vũ dùng hết sức đánh ra chiêu «Thiên Địa Càn Khôn» làm cho Hắc Kỳ Bang chủ bị thương, nhưng chính mình cũng bị thương nặng không thể tiếp tục cuộc chiến được. Hắc Kỳ Bang chủ tính kết thúc mạng của Tây Vũ thì Thanh Đông vì nóng lòng cứu nghĩa huynh đã nhảy vào, chịu một kiếm của Hắc Kỳ Bang chủ và đã ra tay giết được Hắc Kỳ Bang chủ. Không như họ dự tính, tuy Hắc Kỳ Bang chủ chết, nhưng bang Hắc Kỳ lại không tan rã. Những kẻ còn lại vẫn muốn tiếp tục thống trị giang hồ nhưng bọn chúng không dám công khai hành động nữa, liền rút vào bí mật để chờ thời cơ.
Nhờ đó mà giang hồ mới được yên lặng một thời gian.
—Rồi sau đó ra sao nữa?
Khi hỏi câu đó, chàng biết mình đã vô tình lại cắt ngang câu chuyện của người đàn bà.
Chàng đành phải làm thinh.
—Để đào tạo những nhân tài trẻ tuổi để sau này có thể gánh vác chuyện giang hồ. Hàng năm võ lâm đều tổ chức những cuộc thi đấu cả văn lẫn võ để chọn ra những tay kiệt xuất. Người có võ công cao nhất sẽ được Ngọc Kiếm, còn văn thì Bông Sen Vàng. Đặc biệt biểu muội ta được tặng Bông Sen Ngọc. Sau đó thì ta vì chán cảnh giang hồ nên về đây để ẩn cư. Ta nghe tin là Thanh Đông sau đó thì thành hôn, và có một đứa con trai. Nhưng ta không biết phu nhân của hắn là ai. Thật sự thì ta cũng muốn biết ai có thể chịu được cái tánh nóng nảy của hắn nhưng ta đã không còn qua lại giang hồ nên rốt cuộc cũng chẳng biết là ai. Và ngươi có dung mạo rất giống Thanh Đông.
—Tiền bối cho rằng vãn bối là con của Thanh Đông?
—Không chắc lắm, nhưng dung mạo của ngươi giống hắn lắm. Ta không biết ngươi có nóng như hắn hay không mà thôi.
—Tại làm sao cha mẹ vãn bối lại bỏ rơi vãn bối?
—Ta nghĩ chắc là họ đã xảy ra biến cố gì có, không chừng chính là người của Hắc Kỳ Bang tìm họ để phục thù. Ngươi không nên trách họ làm gì.
—Vãn bối đâu dám trách họ.
Người đàn bà lại chỉ cái giường:
—Thôi ngươi ngủ lại đây đi, ngày mai ta sẽ đưa ngươi ra.
—Vãn bối ngủ trên giường rồi tiền bối ngủ ở đâu. Xin tiền bối ngủ trên giường, vãn bối nằm dưới đất được rồi.
—Ngươi nằm trên đó ngủ đi, tối nay chắc ta sẽ không ngủ được.
Chàng không dám nói nhiều, vội nên nằm ngủ vì biết rằng người đàn bà đang nhớ lại dĩ vãng đó. Chàng biết có nhiều điều bà ta đã giấu chàng, không nói ra, nhưng chàng cũng không dám hỏi,vì không muốn làm cho bà ta buồn lòng.