Những ngày hè trên cao nguyên... Một buổi chiều trên cao nguyên với màu trời hồng hồng đỏ, em còn nhớ con đường đầy sỏi lào xào dưới bước chân anh đến với em nghe cũng thật ngộ. Anh xuất hiện hiền hòa dưới sự hùng vĩ của núi rừng.Bữa đó khi em đang chăm chú với gam màu đang pha thì anh lại gần: " Bé ơi! Cho anh hỏi thăm...". " Người ta vầy mà bé à!". Anh tròn mắt ngạc nhiên, vài giây sau thì phá lên cười " À, xin lổi em...". Thế là từ đó vào mỗi chiều anh và em hay gặp nhau trong không gian của núi rừng này. Anh nhìn em vẽ chì cười thôi chứ chẳng bao giờ khen hay chê về những bức tranh đó cả. Anh hay nói: " Người lạnh lùng nên cứ thích gam lạnh ". " Bao giờ em biết yêu ai có lẽ khi đó những gam màu nóng và lạnh của em sẽ hòa quyện hơn ". Sự ngây ngô của em... Hồi đó sao em hay ngơ ngác trước những gì anh nói và cũng nhờ những điều đó mà em tích lũy thêm kinh nghiệm và sau đó thi đỗ vào trường mỹ thuật như mình đã mơ ước. Cuộc sống em bình lặng có gì hơn đâu, chỉ khi anh xuất hiện thì sự xáo trộn cũng bắt đầu. Rồi không biết bao nhiêu điều cho em buồn hay vui nữa, chỉ biết hôm nay đây em cứ miệt mài với cọ màu, với bút vẽ mà chẳng thấy hân hoan như trước nữa rồi. Còn gam màu nóng mà anh hay nói có lẽ sẽ chẳng khi nào em chịu dùng. Thầy đã chẳng từng nói đó sao " Ai biết vẽ điều dị biệt mà để người khác cảm nhận được thì người đó đã thành công rồi ". Có lẽ em khác anh, em tỉ mẩn mày mò trong thế giời sắc màu lạnh ngắt chứng tỏ em đang thiếu vắng một tình yêu, một trái tim lạnh lẽo cần có ai đó sưởi ấm. Cùng những ngày tận tụy cô đơn... " Cậu sao vậy? Bao giờ thì nộp market đây. Trưởng ban nhắc sáng nay đó!". Em đang thả hồn vì nỗi nhớ anh thì giọng nói đầy uy lực của Khang làm em sực tỉnh. Mấy hôm nay anh bận đi đâu mà chẳng mail cho em gì cả, buồn thật. Anh biền biệt từ khi xuất ngoại, dẫu biết công ty này không còn liên quan gì với anh nhưng em vẫn biết anh thích được chính tay mình vẽ tấm pano đó trước cổng chào thành phố. Khi đó em đã tự hứa với lòng sẽ cố gắng hoàn thành cho dù anh chẳng yêu cầu em bao giờ. Em mong muốn một ngày không xa, nếu về đến quê hương, anh sẽ rất ngạc nhiên và hạnh phúc vì một người nào đó có ý tưởng quá giống mình. Chỉ cần nhìn thấy vẻ hài lòng trên gương mặt anh là em đã mãn nguyện lắm rồi. Anh trở về bên người ấy... Rồi anh trở về, đi bên anh là một cô gái thật sang trọng và dịu dàng quá đỗi. Em là con gái mà còn thích nhìn cô ấy nữa. Chắc có lẽ anh yêu cô ấy lắm phải không. Anh và cô ấy thật xứng đôi. " Anh ngồi đây được không? ". Khang lại trêu em vì Khang sợ những hờn ghen sẽ dập tắt mất ánh sao trong hồn mắt em. Cậu ấy xoè trên bàn hai ấm vé xem ca nhạc tối nay. Em chẳng trả lời thế mà Khang vẫn kiên nhẫn. " Này, cậu có biết cứ mãi yêu một người mà người ấy không yêu mình là vô tình cậu làm cho người ta nặng lòng không? ". Em không trả lời trước nỗi bức xúc của Khang. Khang thấy em mệt mỏi vì tình yêu, riết rồi cũng trở nên uể oải theo. " Thôi thì tùy cậu vậy. Đây là lần cuối cùng tớ nói chuyện này với cậu ". Sao em không thể quên anh, tại sao em không thể quên được? ". Nhạc và nỗi nhớ anh Chương trình ca nhạc rất hay. Ca sĩ và những giai đoạn cuồng say trên sàn nhảy làm dậy lên trong lòng em nỗi rộn ràng năm cũ luôn có bóng hình anh. Em cứ mãi nhớ anh với cây đàn guitar và giọng ca nhè nhẹ, em vẫn không thể quên ánh mắt dịu dàng của anh nhìn em khi cất tiếng hát giữa rừng chiều. Yêu thương của bạn bè Sáng ra vào công ty em nhận được một chồng thư dày cộm, em nhơ ngác trước sự ngạc nhiên của Khang. Thì ra tác giả chính là Hòa. Hòa tự động đi đăng ký tìm bạn bốn phương cho em, nó kề tai nói với em rằng " Chỉ có tình yêu thì mới trị được nỗi đau tình yêu. Cậu chịu khó đọc đi, chẳng lẽ với biết bao con người trên trái đất này không có nổi một người yêu cậu. Anh ta là một người tốt bụng nhưng anh ấy có yêu cậu đâu. Hơn nữa anh ấy đã...". Và thế là em đành nghe Hòa như nghe một bảo mẫu, ngồi chăm chỉ đọc từng là thư. Có những lá viết thật cảm động và có những là đọc thật tức tưởi. Cuối cùng thì em kết luận " Thật phí công và viễn vông ". Sự thú nhận cho niềm ân xá Em cũng vẫn với tháng ngày sống trong kỷ niệm cùng anh như thế cho đến một hôm anh xuất hiện với trạng thái say ngất ngưởng. Em và Hòa dìu anh vào phòng. Đêm đó anh đã nói gì anh còn nhớ không, còn riêng cho đến lúc này không thể nào ngờ được. " Anh định sẽ không nói với em nhưng anh không thể chịu được...Anh và cô ấy đã... đã đính hôn lâu rồi. Khi gặp em anh mới thật sự hiểu...hiểu là anh đã chưa cô ấy như anh nghĩ. Ở hoàn cảnh đó anh không thể nào...không thể nào thay đổi được...anh đành phải rời xa nơi này, những mong thời gian sẽ giúp anh quên được em. Nhưng không thể, vì càng muốn quên càng chẳng dể chút nào...". Em mãn nguyện lẫn tái tê trước sự thú nhận của anh. Thà em chỉ yêu anh trong đơn phương chứ em không chịu được khi biết anh đau khổ thế này. Cuối cùng người khổ nhất là anh, người đáng thương nhất là chị ấy, còn người dằn vặt nhất là em. Viết lần cuối cho anh Chiều nắng nhạt nhòa cuốn theo mây về nơi nào đó để lại lòng em nỗi trống vắng lạ kỳ. Từ lúc biết yêu anh cũng là khi em biết mình thật sự lớn lên nhiều trong xúc cảm. Giá như anh chưa thổ lộ để em mãi đau khổ vì tình yêu đơn phương của mình. Còn bây giờ mỗi khi nghĩ về anh, em thật buồn vì sự yếu đuối đó của anh. Xin hãy quên em như anh từng muốn quên, xin hãy coi em như bao học trò khác của cuộc đời anh, cũng thật bình thường và bé nhỏ. Chị ấy mới là người đáng được anh yêu thương vì chị ấy đã thật lòng tin cậy gửi gắm số phận mình cho anh. Cô xếp lại những trang nhật ký đã viết cho cuộc tình, và cẩn thận bỏ vào phong bì thật to màu vàng, bên trong có cả khung hình của anh và cô chụp chung vào kỳ hè năm ấy. Cô cầm điện thoại gọi, Khang nhấc máy với sự ngạc nhiên " Sao vậy, có chuyện gì à? " " Không đâu, mai mình nghỉ phép đi du lịch " " Đi đâu, với ai? " " Một mình thôi chứ với ai bây giờ ". " Với Khang nhé, Khang xin nghỉ phép đi với Châu nữa, được không? ". Chiếc ca nô đưa Khang và Châu chạy trên mặt nước như xé toạc gió ra làm đôi. Kể từ hôm Châu lắng nghe lời thú nhận của anh cũng là lúc trái tim Châu như được ân xá cho nỗi khổ tâm bấy lâu nay trĩu nặng. Châu vẫn yêu anh như thưở mới lớn với ngây ngô và thần tượng. Nhưng Châu không thể vì nỗi thổn thức riêng mình mà làm người khác thêm khổ đau. Châu chấm dứt từ đây những ảo tưởng đầu đời để đón đợi những gì phía trước. Ca nô chạy ra thật xa bờ. Châu mở gói giấy lấy ra chiếc phong bì to đã dán kín từ tối hôm qua và từ từ thả xuống nước. Khang ngạc nhiên " Châu làm gì vậy? " " Có gì đâu, Khang đã chẳng nói đó sao, mình quyết định rồi, không nghĩ đến người ấy nữa ". Khang há hốc chưa hiểu rõ nhưng sau đó thì cậu gật gù: " Ừ, đúng vậy đó, phải như thế. Châu luôn mạnh mẽ mà! ". Phải như thế thôi. Chiếc phong bì lao chao giữa dòng lúc ẩn, lúc hiện một lát sau thì mất hẳn như tình yêu đầu đời của cô cũng bé nhỏ mong manh. Cô gửi lại lòng biển sâu những trang nhật ký đã từng viết cho anh, khép lại lòng mình những bộn bề trăn trở. Nghĩ thì vậy đó nhưng Châu vẫn thấy có một điều gì đang dâng lên nghẹn ngào. Có lẽ đây sẽ là lần cuối Châu khóc cho cuộc tình của mình đã không thành. Khang bước đến ngồi sát Châu hơn và cô bé bỏng tựa vào vai Khang " Mình sẽ quên được phải không Khang? " " Ừ, sẽ quên được. Hãy để anh ấy bình yên với con đường anh ấy đã chọn ". Châu rưng rức như đứa trẻ trên vai Khang: " Nhưng mình sợ lắm Khang ơi! ". " Đừng sợ, thời gian sẽ qua rất nhanh, rồi Châu sẽ quên được ". Khang đưa tay lau nước mắt cho Châu. Biển chiều như trở mình ôm vào lòng hôm nay nỗi nhớ. Phía xa kia nơi chân trời hoàng hôn tím thẫm màu chia ly đoạn cuối một chuyện tình. Ca nô đưa hai người bạn đi xa bờ nơi mà ở đó bên Khang có lẽ từ nay Châu sẽ được nguôi ngoai với ngày tháng mới êm đềm. Sóng vỗ tung cả vào mặt Khang và Châu, có phải vì nước biển mặn lẫn trong nước mắt mình nên vẫn đậm quá một nỗi niềm giữa thăm thẳm chiều buông.