PHÙNG ĐỆ dịch

Nàng bắt đầu chán ngán cả địa điểm lẫn người tình. Mặc dầu địa điểm và người tình đều đúng mốt. “Hộp đêm Sniff” và Kurt, Kurt đẹp trai và những hộp đêm, đêm nay nàng đã thoả thích rồi. Sau ba chục năm, những lời sáo rỗng vu vơ đều không lọt được vào tai, nhất là chúng có hơi quá ồn ào, như “Sniff” chẳng hạn, hoặc có hơi quá lắm lời như Kurt. Thế là nàng ngáp và anh ta nhìn nàng chòng chọc.
“Em nghĩ đến Bruno đấy à?”
Chẳng nên nói về Bruno với anh chàng này. Bruno là chồng đầu tiên của nàng, người duy nhất, chỗ rạn nứt. Người mà nàng đã mất, hầu như đã cân nhắc kỹ, và nàng không cần biết lý do. Giờ đây anh ấy đã xa. Tuy nhiên cứ nhắc đến cái tên tục ấy là nàng không chịu nổi. Nàng là người được coi như có tất cả. Một gia tài kếch xù, hai ngôi nhà tuyệt đẹp duyên dáng, mười tình nhân và một thị hiếu kỳ lạ về cuộc đời.
“Hãy để cho Bruno yên, anh có muốn…
- Ồ! Xin lỗi. Chuyện cấm kỵ!... Anh làm em nổi giận?
Nàng quay sang anh, một khuôn mặt thật dịu dàng, thật nguôi giận mà anh phát sợ. Nhưng quá muộn.
“Anh đã làm em giận ư? Phải. Em “giận”. Em không muốn gặp anh nữa. Kurt...”
Anh ta bật cười. Chậm mất rồi, Kurt.
“Em muốn nói là thải hồi anh? Như người đầu bếp của em?”
- Không. Em tha thiết với người đầu bếp của em lắm chứ.
Họ nhìn nhau vài giây và anh ta vung tay để đánh nàng. Nhưng nàng đã đứng lên, nàng nhảy với một người khác và anh chàng nhìn cái bàn tay vô tích sự của mình một lúc lâu trước khi gạt cả hai cái ly và bỏ đi.
Nhiều bạn trai tiếp nàng ở bàn của họ. Mãi khuya nàng vẫn còn nhảy. Đến rạng sáng, nàng ra khỏi hộp đêm. Đó là một rạng đông tươi mát và phơn phớt xanh như mọi buổi rạng đông của mùa xuân ấy. Xe nàng chờ trước cửa, con quái vật kia do một em bé gà gật, em bé săn khách của “Sniff” khoác chiếc capot trong bộ đồng phục gác cổng. Ngay lúc ấy, nàng thấy xấu hổ.
“Tôi đã để em phải trông coi quá muộn, nàng nói.
- Trên chiếc xe tồi này tôi tiêu khiển suốt ngày.
Cậu bé quãng mười lăm hay mười bảy tuổi nhưng vẻ ưa nhìn khiến nàng bật cười. Hắn mở cửa xe đúng lúc nổi cơn gió, một cơn gió mát, hăng hắc, làn gió xuân đầu tiên. Nàng thấy lạnh. Nàng rất mỏi mệt, trời đã quá khuya, nàng sống một cuộc đời xuẩn ngốc. Nàng nhìn cậu bé mở xe, hắn cũng hơi run run trong làn bới và trong bộ đồng phục nực cười ở các nẹp khuy áo. Thành phố dường như vắng tanh vào giờ này.
“Em có muốn tôi cho quá giang một quãng?
- Tôi ở xa, hắn nói vẻ tiếc rẻ trong khi tay hắn ve vuốt chiếc xe. Tôi ở gần Starberg. Tôi đi tầu.”
Nàng lưỡng lự một lát. Ồ! lại một cơn gió mạnh trên đường. Và cậu bé tội nghiệp thiếu ngủ, cạn kiệt. Nàng cần giúp cậu ta.
“Lên xe, nàng nói. Tôi đến gần quãng đó.
- Chị đến trại ngựa giống của chị à?”
Đúng rồi, trại ngựa giống, nhưng con ngựa sáng sớm, những nước phi nhỏ, sương mù trong rừng, Bruno... Nàng chưa quay lại đó từ hồi Bruno.
Nàng cho xe chạy hơi nhanh trong Munich hoang vắng. Cậu bé bị phấn khích cực độ. Hắn lần lượt phóng cặp mắt vui thích nhìn nghiêng người bạn gái ngồi bên và đồng hồ đo tốc độ.
“Chỗ ấy gần nhà tôi, cậu ta nói. Tôi, tôi chỉ thích: xe và ngựa. Tôi muốn làm dô kề, nhưng đã quá lớn… Vậy là phải coi xe ở hộp đêm. Chị có thể tăng lên đến bao nhiêu?”
Họ cùng trên đường xe chạy và lẽ ra nàng muốn xe chạy từ từ trong lúc đang mệt, nhưng có cái gì trong lời của cậu bé ngồi bên khiến nàng không lựa chọn và chiếc xe Maserati chồm lên, rú rít, khởi đầu nghiến răng rắc rồi gầm gừ lên tới 200 km/giờ.
‘Ta đang chạy 200 km/giờ, nàng nói, cậu có thích không? ‘
Cậu ta cười. Thực ra cậu ta xấu xí trong bộ đồng phục tên hề và những bàn tay to quá khổ ở tuổi dậy thì. Ngồi trong xe chắc hẳn cả hai người đều coi bộ kỳ cục: nàng mặc áo dài ban đêm, cậu ta giả trang. Nàng đưa tay vặn máy thu thanh. Đó là một khúc nhạc đẹp lướt đi như đường xe chạy dưới những bánh quay tít hoặc như gió táp vào thái dương nàng.
“Sáng nào chị cũng đến trại ngựa à?”
Nàng không dám nói với cậu ta rằng nàng chưa hề quay lại đấy kể từ khi chia tay Bruno. Gần hai năm nay. Không biết Jimmy sẽ nghĩ sao, người huấn luyện già, người đỡ đẻ ngựa, người hiện nay tự hạn chế giữ cho nàng những bản thanh toán và những lời vụng về và man mác buồn... Bỗng nàng muốn gặp ông ta. Lúc này đã rất gần. Cách Starnberg hai mươi cây số... Nàng quay sang cậu bé ngồi bên.
“Cậu có muốn đến trại ngựa với tôi không? Cậu sẽ được xem nước kiệu, ở nơi huấn luyện.
- Ồ! Nếu không làm phiền chị, cậu ta nói, thực ra… A! thế mới là một đêm chứ!...”
Nàng nghĩ, đấy là một người hạnh phúc. Mình chưa biết nhiều người hạnh phúc như thế, kể cả Bruno người mình yêu, kể cả Kurt người mình không yêu, kể cả những người khác. Nhưng cậu bé này, cậu ta hạnh phúc. Chỉ cần ba tiếng đồng hồ, đã đủ rồi”.
Họ lượn vòng qua hồ, vào một làn sương mù nhẹ và đi tới trại ngựa: Người đầu tiên mở cánh cửa bên cho họ là Jimmy và nàng thấy cái nhìn hoảng hốt của ông ta. Nàng trong chiếc áo dài loè xoè, cậu bé trong bộ đồng phục gác cổng hộp đêm, vào lúc sáu giờ sáng. Nàng ra khỏi xe, lao vào vòng tay ông ta. Ông có một bộ mặt hõm và nhu nhược thường thấy ở những người chăn ngựa, chiếc áo khoác tuýt nàng vẫn thấy và một thứ hơi tẩu thuốc tuyệt vời đượm lại sau khi ngốn thuốc lá ban đêm, kỳ lạ thật.
“Bà Laura, ông ta nói bàn tay ông vỗ vỗ lên vai nàng. Bà Laura… Cuối cùng…
- Ông đấy à, Jimmy… A! Đây rồi… ừ…
- Gumther, cậu bé gác cổng nồi, Gumther Braun”.
Cậu ta chào, vẻ choáng ngợp. Những con ngựa dậm chân trong các chuồng ngựa, những người đảo lúa mạch.
“Vào đây dùng chút cà phê” Jimmy nói và ông kéo họ vào một căn phòng nhỏ quen thuộc. Trên tường có một bức ảnh cửa Laura và của Bruno, cưỡi ngựa, lại một bức Laura đang cười, tựa vào lưng Bruno, nàng nhớ lại chiếc gáy nâu của Bruno và quay mặt đi. Jimmy cũng quay đi..
“Dạo này chuồng trại tốt cả chứ?”
- Hẳn bà đã đọc các bản phúc tanh của tôi. Tiến triển rất tốt! Athor chiếm giải nhì ở Paris, tuần vừa qua, và…”
Nhưng đầu óc nàng để đi đâu. Nàng không thể nói rằng đã hai năm nay nàng không đọc những phúc trình của ông ta, rằng nàng lẽo đẽo đến với những người giầu có như nàng suốt từ Mexique đến Capri đi qua những miền Bahamas. Chẳng để làm gì cả. Để quên Bruno. Và bây giờ về đây. Đó là điều cực chẳng đã.
“Mời bà đi xem một nước đại, Jimmy nói. Đây có chú ngựa non...! Con của Marik... Devil tuyệt vời.
- Ăn mặc thế này ư?”
Nàng chỉ chiếc áo dài ban đêm, nàng không cười nữa, chi buồn ngủ rũ người... Bức ảnh chụp chung với Bruno gợi lại trong nàng.
“Có phải một nước đại? Có phải thực là nước đại hay không?”
- Tốt quá, ta đi đi... Cậu bé gác cổng đã tỉnh táo và cặp mắt cậu ta ánh lên vẻ háo hức. Một đêm gì mà kỳ thú thế!...
“Cậu lên đó lúc nào mà chẳng phù hợp, Jimmy ám chỉ chiếc quần đùi chăn ngựa và đôi bốt của cậu ta... Đi xem một nước đại, người dính đầy bùn cũng được”.
Cả hai đều có cái nhìn khẩn nài. ông già sáu mươi, cậu ta mười bảy, cả hai đều có cái nhìn trẻ thơ của đàn ông khiến nàng không sao từ chối được… Thôi được, nàng thay quần áo, xem xong nước đại rồi về. Rất tốt. Chỉ có điều là ở gian trên đó, kéo lê đôi bốt, mỗi lần nàng phải dừng một giây, tim đập rộn, kiệt sức, gần phát nôn... Hẳn là dạo này nàng uống rượu nhiều...
Họ dùng chiếc Jeep cũ của Jimmy và đi đến chỗ hẹn. Ngựa đã hí, mông bốc khói, trên nền xanh xám rặng cây sang xuân đã trụi đi một nửa. Và đường băng ba cây số bằng đất nện, chạy dài trước mắt họ. Lúc này, nàng nhớ lại hoàn toàn: sự kích thích trước khi trèo lên yên, tất cả cùng xuất phát tiếng động điếc tai của nước đại và những va chạm không tránh được của các đôi bốt, của người nọ người kia... Có cả đất bay tạt vào mặt, cả nỗi sợ và cả niềm vui… Nàng đã cùng với Bruno, đúng vậy, cách đây không lâu.
“Tôi có cái này bất ngờ với bà, Jimmy nói. Đây rồi. Xuống đây, coi”.
Một con ngựa tuyệt đẹp đứng trước nàng, đen tuyền, và lập tức nàng nhận ra nó. Đó là con của Marik: Devil. Nó nhìn nàng và tất cả những người coi chuồng ngựa thi nhìn nàng, cả Jimmy và cậu bé gác cổng nhìn nàng.
“Tôi muốn bà cưỡi thử, Jimmy nói, như hồi xưa.”
Nàng sợ, sợ kinh khủng. Bọn họ, không ai biết đã bao đêm ròng nàng uống rượu và làm đủ những trò ngu ngốc, họ không hề biết sự mệt mỏi của nàng lúc rạng đông, cả những sự run rẩy trong bàn tay nàng, trong xương tủy nàng. Quả là không đúng lúc. Nàng thì thầm:
“Hai năm nay tôi chưa lên ngựa, Jimmy.
- Nào, xin bà lên yên Devil.”
Ông ta cười. A! Những người đàn ông, đôi khi, với sức dài vai rộng của họ, trạng thái thăng bằng của họ… Họ thường có cái nhìn ấy… Cái nhìn khâm phục ở cậu bé gác cổng say sưa; cái nhìn tin tưởng không lay chuyển ở Jimmy. Nàng bước một bước về phía Devil, đặt bàn tay lên bờm và nàng cảm thấy nó cũng run run y như có một giao ước giữa ngựa và người. Jimmy giang hai bàn tay và nàng đã ngồi trên yên. Tim nàng đập mạnh, khiến nàng không nghe rõ Jimmy nói gì:
“Ngồi ngay ngắn… Tốt… Lên đường…”
Và đàn ngựa lên đường, cuối cùng chúng được thả lỏng trong gió sớm. Nàng biết ngay rằng điều này sắp kết thúc xấu. Đi được một trăm mét, rồi hai trăm mét, đất bắn lên tận mặt gần như biểu thị lòng biết ơn mảnh đất về buổi chia tay lần cuối. Sau cùng nàng ngất xỉu nhẹ nhàng tuột khỏi yên và bị vó ngựa đạp vào giữa trán trong một tin đồn rằng đến ngày tận số.
PHÙNG ĐỆ dịch

Xem Tiếp: ----