Trong rừng xanh thẳm ngát ngàn trên đỉnh Trường Xuân sơn cheo leo hoành tráng, một bên là lăng mộ khá lớn không biết tự bao giờ xuất hiện một thiếu phụ. Thiếu phụ trạc tuổi ngũ tuần, dù trời còn chưa sáng hẳn song người ta có thể dễ dàng đoán biết bà ta hẳn là một mệnh phụ quyền quý. Mặc dù bụi thời gian đã in hằn trên đôi má nhưng vẫn không che dấu được vẻ tú lệ của một thời xuân sắc. Thiếu phụ tết bím tóc đã hoa râm về phía sau thành chuỗi dài, với vầng trán cao và đôi mí kiếm kéo dài đến tận chân tóc là khuôn mặt đầy đặn với song mũi thanh thanh. Trong bộ y phục màu trắng, với cốt cách thanh nhã và khí độ thanh cao, ở thiếu phụ vẫn toát ra một vẻ uy nghi đủ khiếp hồn người. Ai từng trải giang hồ tất nhận ra ngay đó chính là Kim Bà Bà, cũng là Vương Tử của Kim Gia Lâu, một tay cự phách của làng Hắc Đạo đó là Kim Thân Vô Ngân. Lúc này Kim Thân Vô Ngân một mình đến viếng phần mộ của Kim Thân Nhị Gia. Từ lúc Nhị Đương Gia Đơn Thân âm mưu tạo phản thất bại, trong cuộc chiến vị trưởng lão duy nhất của Kim gia là Kim Mễ vẫn không may tử nạn, được mai táng ở nơi này. Mỗi lần viếng thăm, nhìn nắm mộ còn đang mới, lòng bà lại dâng lên những cảm xúc bùi ngùi...Rặng núi phía đông vừa hừng lên muôn vàn tia sang óng ánh, như ngàn mũi kim xuyên qua làn sương mai dày đặc, làm sang hẳn lên rừng tùng. Những tia sang lóng lánh hắt trên áo của Kim Thân Vô Ngân và chiếu lên khuôn mặt già nua khắc khổ của vị lão bộc Trông coi phần mộ. Bất chợt, lão nô bộc hướng về phía Kim Thân Vô Ngân vẻ lo lắng bất an nói:– Bẩm Lâu Chủ, khi trời còn chưa sang, mộ phần đã có người đến thắp nhang và đốt váng mã. Khi lão nô phát hiện thì người đó đã đi xa nên không nhìn rõ là ai.Kim Thân Vô Ngân đưa mắt về phía chiếc lư hương cao chừng ba thước hình bảo tháp. Những làn khói lam còn lượn lờ trên miệng đỉnh, bất giác bà thở dài:– Chắc có một ai đó từng mang ân huệ của lão gia, chẳng có gì đáng để ngươi bận lòng.Nói đoạn bà nhìn vầy lẵng đựng giấy tiền trong tay lão nô bộc tiếp:– Đem lại đây ta tự đốt lấy!Lão bộc vội đi về phía Kim Thân Vô Ngân, lấy ra chiếc bùi nhùi đánh lửa, lão bước đến ngôi mộ thắp hương đốt đèn...Kim Thân Vô Ngân cũng như mọi lần, bà đi quanh ngôi mộ phần chầm chậm một vòng, rồi bước đến chiếc lư hương, thả vào trong đó từng tờ giấy vàng mã. Miệng lâm râm Khấn:– Tam thúc, Kim Gia Lâu lại khôi phục như xưa, nhân định bất như thiên định, Đơn Lão nhị mưu phản thất bại hoàn toàn. Tam thúc, có lẽ bây giờ người cũng nên vui vẻ mà ngậm cười nơi chín suối...Vẫn từng tờ giấy tiền lần lượt thả vào, bà tiếp:– Tam Thúc, tôi đã chuẩn bị một vùng đất bên cạnh Kim Gia Lâu để xây dựng một tòa Trung Liệt Miếu, nhằm phụng thờ gần hai trăm nhân mạng đã ngã xuống vì sư tồn vong của Kim Gia Lâu. Tôi quyết không để họ trở thành những cô hồn vất vưởng, cho nên...Bỗng nhiên trong lư hương phát ra tiếng lụp bụp tro và khói bay ra mờ mịt, Kim Thân Vô Ngân bất giác thoái lui một bước. Bà đưa tay xua những đợt khói dày đặc xông lên từ chiếc lư hương, hình như bà định nói điều gì đó song đột nhiên cả người bà loạng choạng, khó khăn lăm bà mới quay được người về phía lão bộc gọi với:– Kim Phúc... ngươi....Lão nô vốn đang đứng bên cạnh mộ phần, chợt thấy Kim Thân Vô Ngân sắt mặt lộ vẻ hoảng hốt, thân hình chao đảo, vội chạy đến định đỡ lấy, ngay khi ấy một tiếng cười vang lên phía vách đá cùng với một bóng người lao ra như điện chớp, kèm theo đó là tiếng chưởng phong lóe lên như chớp giật. Chỉ nghe lão bộc hự lên một tiếng thê thảm; cả người lão ngã xuống như một thân cây đổ, máu từ vết thương ở đầu trào ra trộn lẫn với não trong rất khủng khiếp. Trong nháy mắt người mới đến đã quắp ngang thân hình mềm nhũn của Kim Thân Vô Ngân lúc đó hình như mê man. Hắn phóng mắt nhìn ra xa một dãy đất mênh mông tầng tầng lớp lớp mây mù, rồi nhếch mép cười lạnh lùng âm độc, tự nói:– Lão phu sẽ phá tan tành Kim Gia Lâu của các ngươi....Thân thủ lão nhanh như điện chớp, động tác vũ bão, rồi như con đại bàng quắp gà con, lão lao về rặng núi cao. Trong nháy mắt đã không thấy tăm tích.oOo Tại Kim Gia Lâu, đôi vợ chồng trẻ Triển Nhược Trần và Thi Gia Gia đang cư ngụ tại tòa Như Ý Hiên. Trước đây Kim Thân Vô Ngân có ý muốn họ cư trú tại Cửu Xương Các, vì rằng đấy là nơi dành riêng cho người trong Kim Tộc. Triễn Nhược Trần lúc này quả đủ tư cách để ở tại Cửu Xương Các, bởi chàng đã chính thức bái Kim Thân Vô Ngân làm nghĩa mẫu thay thế vị trí đang khiếm khuyết của Kim Thiếu Cường. Thế nhưng họ ở lại Như Ý Hiến, đó là sở thích của Thi Gia Gia.Nàng chọn nơi này vì nàng và Triển Nhược Trần đã gặp nhau lầu đầu tiên ở tại đây.Lúc này, ở Kim Gia Lâu có tiếng chuông vang lên, âm điệu du dương thánh thót bao hiệu ngày mới bắt đầu. Người trong Kim Gia Lâu làm việc hay nghỉ ngơi đều tuân thủ theo tiếng chuông này. Nên bây giờ khi tiếng chuông còn chưa dứt, mọi người đã lục đục kéo xuống nhà ăn dung bữa sang. Theo thông lệ của Kim Thân Vô Ngân, mỗi buổi sáng bao giờ bà chẳng dùng điểm tâm với Triển Nhược Trần và Thi Gia Gia tại tiền sảnh của Cửu Xương Các.Hôm nay mọi việc vẫn diễn ra tưởng chừng như bình thường, nhưng sau tiếng chuông ngân dứt hồi lâu vẫn không thấy bong Kim Bà Bà đâu cả. Triển Nhược Trần hướng về phía Cổ Tự Ngạn là một trong Phi Long Bát vệ của Kim gia lúc này đang túc trực ngoài sân, chàng hỏi:– Chẳng lẽ Lâu chủ còn chưa dậy ư?Cổ Tự Ngạn vội vàng thi lễ, đáp:– Thiếu chủ, Lâu chủ đã đi viếng mộ từ rất sớm.Triển Nhược Trần nhướng đôi mày lưỡi kiếm suy tư rồi quay về phía vợ, nhỏ giọng:– Lại đi một mình, nhưng...Thi Gia Gia đã vội tiếp lời:– Nhưng cũng sắp về rồi, hôm nào Lâu chủ chẳng về trước giờ điểm tâm mà.Lại một tuần trà trôi qua, Triển Nhược Trần lại hỏi Cổ Tử Ngạn:– Lâu chủ đã trở về chưa?Cổ Tự Ngạn lắc đầu nói:– Bẩm chưa.Triển Nhược Trần tỏ vẻ bất an, chàng cắn môi suy nghĩ, rồi nói nhỏ với ái thê của mình:– Nàng đợi ta ở đây, ta đến mộ xem sao?Triển Nhược Trần vừa ra đến hành lang của tiền sảnh, Thi Gia Gia đã đuổi theo đến:– Nhược Trần, thiếp cũng đi với chàng.Cổ Tự Ngạn vừa nghe xong vội vàng thi lễ cười nói:– Thiếu chủ, hãy để cho thuộc hạ đi, không phải nhọc lòng thiếu chủ, thuộc hạ sẽ trở về ngay.Nhìn theo bóng Cổ Tử Ngạn khuất dần sau cánh cửa lớn của Cửu Xương Các, Nhược Trần vẫn cảm thấy bất ổn, chàng lại thấp giọng nói với Thi Gia Gia:– Cầu mong đừng có gì đáng tiếc xảy ra.Thi Gia Gia mỉm cười, lắc đầu:– Lăng mộ cách đây không xa, chẳng có chuyện gì đâu, chàng lo lắng thái quá đó thôi.Triển Nhược Trần gượng cười, nắm lấy bàn tay Thi Gia Gia nói:– Có lẽ ta lo lắng thái quá, nhưng nàng biết không ta vẫn thường cầu mong dưỡng mẫu...[mất trang -] Triển Nhược Trần chợt bước vào tiền sảnh, Thi Gia Gia chạy vội đế sau lưng hỏi:– Nhược Trần chúng ta phải làm sao bây giờ?Triển Nhược Trần quay về phía Cổ Tự Ngạn:– Xung quanh Kim Gia Lâu có bao nhiêu con đường.Chàng dừng lại một lúc rồi tiếp:– Ta muốn hỏi đại lộ, tiểu đạo... đương nhiên là cả đường mòn lên núi nữa.Cổ Tự Ngạn xòe tay tính nhẩm một lúc, chậm rãi nói:– Quan đạo có hai đường, tiểu đạo cũng có hai, còn đường mòn lên núi cả ngang lẫn dọc có đến bốn. Trong đó có một đường thông thẳng đến mộ viên.Triển Nhược Trần nghiến răng trèo trẹo, không một chút do dự hạ lệnh:– Lập tức điều ngay bốn vị Đại Bảo Đầu; Lôi, Điện, Tinh, Nguyệt và Phi Long Bát Vệ đến đây mau.Cổ Tự Ngạn vội ôm quyền, nói lớn:– Tuân lệnh.Thanh âm vừa dứt lão đã quay mình lao vụt đi.Triển Nhược Trần sau khi nhận Kim Thân Vô Ngân là nghĩa mẫu, tự hồ đã thay thế thân phận của Kim Thiếu Cường, nhưng tất nhiên không có những hành vi ngang ngược và thái độ trịch thượng của Kim Thiếu Cường, chàng bao giờ cũng hầu hạ bên cạnh Kim Thân Vô Ngân cung kính và thận trọng. Cũng vì lẽ đó, tất cả người trong kim Gia Lâu từ trên xuống dưới đối với chàng một mực kính nể, nên thay vì gọi Triển Gia họ lại đổi lại là Thiếu chủ.Đương nhiên những tiếng “Thiếu chủ” này lọt vào tai Kim Thân Vô Ngân, mỗi lúc như vậy bà cảm thấy lòng được an ủi rất nhiều...Bấy giờ...Kim Gia Lâu đang náo động...Người đầu tiên nhận lệnh báo động phi đến tiền sảnh là Đại Bảo Đầu của hang chữ Lôi, chính là Cổ Ung ngoại hiệu Vô Hình Đao. Tiếp đến là phu phụ của Kim Thúc Nghĩa và Đoan Lương cũng lao đến như gió lốc.Triển Nhược Trần chỉ hướng về Kim Thúc Nghĩa thi lễ chiếu lệ, rồi lập tức quay lại phía Cổ Ung hạ lệnh:– Cố huynh xuất lãnh ngay mười huynh đệ. Trong Kim Gia theo đại đạo hướng về phía Bắc truy đuổi, Tùng Hương Trấn cách đây chín mươi dặm, tôi nghĩ rằng địch nhân chưa chạy xa lắm.Cổ Ung lập tức chấp hành:– Thiếu chủ, nếu thuộc hạ truy đuổi đến Tùng Hương Trấn mà chưa phát hiện gì khả nghi...Triển Nhược Trần nhướng đôi lông mày kiếm, trầm giọng:– Lập tức quay trở lại.Cổ Ung vừa bước ra khỏi cổng tiền sảnh đã thấy Đại Bảo Chủ của hang chữ Điện là Triệu Kỳ ngoại hiệu Hỏa Càn và Đại Bảo Chủ của cấp chữ Nguyệt là Bát Quái Tản Tăng Tú Hùng song vai lao đến gấp. Chân vừa chạm đất, Triệu Kỳ đã lớn tiếng hỏi:– Có chuyện gì xảy ra...? Lâu chủ... người ra sao rồi...Đang đứng tại cửa tiền sảnh, Triển Nhượng Trần đáp lời Triệu Kỳ:– Huynh đệ trong hàng chữ Điện gấp rút truy đuổi theo ngã Thái Hòa Trấn, Triệu huynh phải thân hành suất lãnh mười người truy đuổi ngay.Triệu Kỳ nghe những lời như vậy, biết rõ đó là mệnh lệnh, câu nói chưa hết ý đã phải dừng lại hai tay ôm quyền thi lễ cao giọng:– Thuộc hạ tuân lệnh.Triển Nhược Trần lại dặn dò:– Thái Hòa trấn cách đây không đến tám mươi dặm, Triệu huynh phải gấp rút lên đường, nếu chưa có phát hiện gì thêm, lập tức quay trở về!Trong khi Triển Nhược Trần điều binh khiển tướng, Thi Gia Gia và phu phụ Đoan Lương cả ba người đứng sau lưng, không nói thêm câu nào...Đương lúc ấy, Đại Bảo Đầu hàng chữ Tinh là Lão Biện Tử Vu Hoành Đạt lao đến Điện xẹt, trên khuôn mặt bành to lớn đầy lông lá, nộ khí xung thiên, hỏi lớn:– Thiếu chủ, chuyện gì đã xảy đến cho Lâu chủ? Mẹ nó, đứa nào ăn phải gan hùm hay sao mà gan quá vậy!Triển Nhược Trần đối với lão Vu Biện Tử này chàng hiểu khá rõ về tính nết tuy lão mới gia nhập Kim Gia Lâu gần đây thôi. Lão trông thô lỗ cục cằn song kỳ thực lại có hào khí trượng phu.Lão Biện tử đã lê bước khắp giang hồ. Trong cuộc đời phiêu lãng lão chạm trán không biết bao nhiêu là cao thủ, lãnh giáo nhiều cao nhân giới giang hồ đời nay phải kể đến lão là một tay lịch duyệt.Triển Nhược Trần vội nói với Vu Hòah Đạt:– Thời gián quá khẩn trương, Vu Đại Bảo Đầu hãy thống lãnh mười anh em tinh nhuệ hướng về Thập Lý trấn truy đuổi gấp. Trên đường nếu có gì khả nghi lập tức ngăn chặn lại.Vừa nghe xong, Vu Hoành Đạt đã phi người ra khỏi cửa, quên cả thi lễ với thiếu chủ!Lúc ấy người đứng đầu Phi Long Bát Vệ là Nguyên Nhị đã xuất hiện với một vuông vải màu đen bịt ngang mắt trái. Lão đã thống lãnh bọn Bình Uy, Nghiêm Tường... bảy người đứng trước tiền sảnh chờ lệnh. Triển Nhược Trần hướng về phía Nguyên Nhị nói:– Nguyên huynh và Cổ huynh mau lên ngựa chặn đứng đường về Bách Hoa Tập, sau vị còn lại chia làm ba nhóm hướng về phía Trường Xuân Sơn truy quét.Con con đường sơn đạo thông về phía mộ viên hãy để cho mình tôi đảm nhận.Đột nhiên từ phía Cửu Xương Các vọng đến nghe tiếng rất lạ tai:– Đã xảy ra chuyện gì?Cùng với tiếng quát là một bong người lướt tới, Triển Nhược Trần quay lại thì nhận ra đó là Cửu Công Thân Vô Kỵ Ông không đợi lâu chỉ hướng về phía Thi Gia Gia nói:– Ta đến chậm rồi, các ngươi đã phân công cho Cửu Công này rồi phải không?Vừa nói dứt câu ông đã triển khai thân pháp hướng về phía Trường Xuân Sơn tung mình đi mất dạng!oOo Trên con đường đất đá sỏi khô cằn, hai bên đường lau lách mọc rậm rì trông vẻ hoang sơ cô tịch.Một đoạn Sơn đạo, bụi đất tung bay cuốn luôn cả những chiếc lá vàng úa lên nền trới thu xám, một chiếc xe đang lao về phía trước như đằng vân giá vụ.Một điều lạ lung là ngồi phía trước xe là ba người mặc tang phục. Trừ người cầm cương, hai người còn lại tay đở dưới cổ quan tài vẻ mặt họ biểu hiện rất thê thảm.Dù nước mắt đã lau khô từ lâu, song cũng thể nào che dấu được nét tang thương trên khuôn mặt họ, hiển nhiên đây là chiếc xe ngựa chở quan tài đi chôn.Chính lúc ấy, phía sau xe những âm thanh dồn dập như sấm động, một đoàn thiết kỵ đến với tốc độ kinh hoàng. Trên chiếc xe ngựa người ta nghe rõ một thanh âm trầm nhẹ:– Có người đang đuổi đến!Ngay lúc đó xe ngựa giảm dần tốc độ, từ từ lăn bánh có vẻ nặng nề...Trên xe hai người ngồi hai bên quan tài lập tức rút chiếc khăn tang từ trong mình ra quấn lên đầu rồi cất tiếng khóc thống thiết...Dẫn đầu đoàn người ngựa là Vu Hoành Đạt với mái tóc được bó chặt quấn quanh cổ, cùng với đôi mắt lồ lộ ốc nhồi trông thật tởn. Lão thống lĩnh mười mấy hắc y đại hán của Kim Gia Lâu đang quát lên thúc ngựa phi nước đại. Lão phát hiện chiếc xe có chở quan tà khi đã tiến lên song song với nó, mặt lão trở nên giận dữ, nhổ toẹt xuống đất cất tiếng thóa mạ:– Mẹ nó, thật là đen đủi, quay về phía các đại hán, tiếp chúng ta đi!Chiếc xe ngựa vẫn lăn bánh về phía Thiên lý trấn như không có gì xảy ra, chỉ thấy cả ba người trên xe cười lạnh lùng...Không ngờ, chỉ sau không đến một canh giờ, trên đường về Thiên Lý trấn, Vu Hoành Đạt đã quay ngựa đứng chặn trước đầu chiếc xe ngựa, hai bên đứng cách nhau chừng một tầm tên. Trước đầu ngựa Vu Hoành Đạt bổng đưa tay lên trong tư thế Cự Linh chưởng, quát:– Đứng lại!Chiếc xe ngựa chưa dừng, người ta đã nghe vọng ra tiếng khóc bi thảm, Vu Hoành Đạt như không nghe thấy gì, cao giọng quát:– Vây lấy nó!Thanh âm vừa dứt, mười gã đại hán của Kim Gia Lâu đã nhanh như chớp rút phắt những chiếc rìu và loại đoản đao Ngưu Giác, họ tiến lên vây chặt lấy chiếc xe ngựa. Lúc đó ba người trên xe, một già hai trẻ đã gò cương dừng ngựa lại. Lão già cầm cương:– Nhìn y phục của các vị nhật định là người của Kim Gia Lâu! Ồ! Không hiểu các vị chặn đường chúng tôi có điều chi dạy bảo?Lão Biện Tử nghiêng đầu nhìn vào chiếc quan tài trong xe gắn từng tiếng:– Lão già kia, ngươi đoán đúng rồi, trong vong hai dặm trở lại ai cũng cần phải biết chúng ta là người của Kim Gia Lâu. Ta muốn hỏi các ngươi đi về đâu?Lão già nhìn về phía hai hán tử ngồi hai bên quan tài chậm rãi đáp:– Mẹ của chúng đã qua đời rồi, tôi phai mang chúng về cố hương...Lão Biện Tử hình như không nhẫn nại được nữa, lão cảm thấy tự mình đã hỏi những câu vô ích, bèn đi thẳng vấn đề:– Thi thể trong quan tài là...Giọng lão già trở nên sầu thảm:– Chính là hiền nội, thân mẫu của chúng nó!Gân, cơ trên khuôn mặt đen sì của Vu Hoành Đạt bỗng căng ra, lão trầm giọng gắn từng tiếng:– Mở ra cho ta xem.Lão già ủa lên một tiếng, cất giọng vừa giận vừa ngạc nhiên:– Ngài nói sao? Mở quan tài? Ngài không đùa chứ?Vu Hoành Đạt cười gắn một tiếng, cất giọng lạnh lùng:– Ta chẳng phải đào mồ bới mả của ngươi, có gì mà ngạc nhiên đến thế.Lão già môi cứ mấp máy mãi mới nói được giọng run run:– Ta nghe giang hồ đồn đại người của Kim Gia Lâu nghĩa khí hơn người, làm việc bao giờ cũng tuân thủ đạo lý, sao bây giờ đến người chết các vị cũng không để yên?Vu Hoành Đạt vẫn cất giọng lạnh lùng, nhưng đã trở nên giận dữ:– Kim Gia Lâu chúng ta đã xảy ra biến cố,lão nên biết rằng mọi chuyện trong địa bàn của Kim Gia Lâu không ai đủ sức ngăn cản. Hãy nhẫn nại một lúc để ta kiểm tra cho minh bạch.Nói đoạn lão đưa tay ra hiệu về phía mười hán tử hắc y và quát:– Tất cả xuống ngựa, khai quan!Cả mười hắc y hán tử chỉ thấy nhún vai một cái kèm theo tiếng phát ra của tà áo quét trong gió, cả mười người đã đáp xuống bên cạnh xe tang. Hai đại hán đến phía sau xe, vung rìu chém phía dưới nắp áo quan. Hai thanh niên hoảng hốt quát lên:– Các người muốn gì?!Lão già phía trước như sợ hai chàng trai nóng nảy liều mạng, vội nạt:– Qua đây mau! Chúng ta không thể trái lệnh của Kim Gia Lâu, hãy để cho họ mở áo quan!Hai gã thanh niên nghiến răng trèo trẹo, nặng nề bước bên cạnh lão già, nét mặt đầy vẻ câm hận.Ngay lúc đó, người ta chỉ nghe thấy một tiếng cạch gãy gọn, chiếc nắp quan trên xe bị lật lên bởi một chiếc rìu sắc ngọt, và thật bất ngờ cả hai hán tử mở nắp áo quan không hẹn mà thốt lên kinh ngạc:– Ái! Mẹ kiếp là một bô xương khô!Lão Biện tử tung mình khỏi yên ngựa đáp xuống bên cạnh xe như một chiếc lá, trừng hai con mắt ốc nhồi nhìn thẳng vào áo quan một lúc rồi trần giọng hỏi lão già:– Tại sao thế này? Ngươi bảo rằng trong quan tài khâm liệm tử thi của vợ ngươi khi mà?– Đúng, nhưng bà ta đã chết bảy năm rồi đương nhiên phải là một bộ xương khô, có gì lấy làm lạ cơ chứ?Lão ta thở hắt ra, dừng giây lát rồi tiếp:– Hình như tôi không có nói là bà ta mới chết chưa lâu!Lão biện tử Vu Hoành Đạt rút từ trong túi áo ra một đỉnh bạc, lão cảm thấy phần nào tội lỗi, nói nhỏ nhẹ:– Đỉnh bạc này lão hãy cầm lấy, xem như đền bù cho người đã khuất!Dứt lời lão phẩy tay, tất cả bọn người của Kim Gia Lâu quay ngựa phóng đi mất dạng.Cả ba người một già hai trẻ trên ngựa, nhìn nhau trao đổi nụ cười lạnh lẽo nhưng có vẻ đắc chí...Lão nhìn về phía chân trời xa xa... ngẫm nghĩ một lúc rồi nói:– Mẹ nó! Các ngươi hành động nhanh lên!oOo Thái Hòa Trấn cách Kim Gia Lâu chừng bảy mươi lăm dặm đường, trên đoạn đường này người ta dễ dàng nhận ra Bát Quái Tản Tăng Tú Hùng đang suất lãnh mười tay hắc y võ sĩ tung võ câu dồn dập thẳng hướng Thái Hòa trấn. Trên sơn đạo ngoằn ngoèo trắc trở trông như một con măng xà khổng lồ uốn mình chui sâu vào rừng tùng thăm thẳm, có thể nhận ra rõ nét hoành tráng của núi rừng, hết đoạn dốc này lại nối tiếp đoạn dốc khác cheo leo hơn, hiểm trở hơn. Bên cạnh con đường là những con suối cũng uốn lượn quanh co, thấp thoáng trong những mảng rừng rậm rì xanh ngắt...Chính tại lúc này, từ trong rừng thăm thẳm, bên cạnh dòng suối uốn khúc, không biết tư đâu xuất hiện bảy người, có thể dễ dàng nhận ra họ là sáu nam một nữ, trong đó có ba ngươi mặc tang phục vải thô, bốn người còn lại gắng sức vác một cổ quan tài chậm chạp tiến vào rừng. Người ta còn có thể nghe phảng phất tiếng khóc bi thương của người thiếu phụ...Cũng chính lúc này đoàn nhân mã của Kim Gia Lâu xuất hiện, tiếng vó ngựa dồn dập cùng với cát bụi mịt mù trời mây, trông khí thế hung mãnh vô cùng trong chớp mắt đã thấy Bát Quái Tản Tăng Tú Hùng suất các hắc y võ sĩ đến bên bờ suối.Tiếng vó ngựa dồn chụm lại, Tang Tú Hung nhìn về phía bìa rừng, hỏi vọng lui:– Chuyện gì vậy?Từ phía sau, một gã thuộc hạ thúc ngựa đi lên phía trước nhìn một lúc rồi trả lời:– Tăng lão gia, một đám người đi chôn người chết!Một gã hắc y khác vội tiếp lời:– Tăng lão gia, chúng ta có cần tra xét họ không?Bát Quái Tản Tăng Tú Hùng đôi mắt lóe lên những tia sáng kinh người. Lão chú mục vào những nhân vật bên bìa rừng, đôi lông mày như hai con sâu róm nhíu lại với nhau, lão lẩm bẩm tự hỏi một mình:– Thiếu chủ đã dặn dò trên đường về Thái Hòa trấn bất luận thấy gì khả nghi đều phải kiểm tra. Ai dám chắc họ đi chôn người thật sự...Bông nhiên một hắc y khác lên tiếng:– Lão gia, bọn họ đi vào rừng rồi!Tăng Tú Hùng phắt mạnh tay về phi bìa rừng, nói lớn:– Lên, chúng ta đến đó xem!Vừa dứt lời, lão đã thúc ngựa lên trước tiên. Mười tay hắc y võ sĩ cũng đồng thanh hô lên thúc ngựa tiến theo sau.Rừng sâu đã ảm đạm, một cảnh tượng buồn tẻ, cỗ quan tài, ba người mặc tang phục, một nữ hai nam, bốn người vác quan tài phân ra hai bên ngồi canh quan tài nghỉ chân. Bảy người hình như chẳng để ý gì đến sư xuất hiện của bọn Triệu Kỳ và Tăng Tú Hùng, thậm chí một cái quay đầu nhìn cũng không có. Họ lấy khăn lau mồ hôi đầm đìa trên trán, cũng không nghe bọ họ có lời nào với nhau...Đoàn người ngựa đến gần, cả mười một vị Hắc Y nhân trên mình ngựa lạnh lùng nhìn chằm chằm vào đám người vẻ thăm dò. Cả hai bên không nói điều gì, không khí trở nên nặng nề đáng sợ, tưởng chừng nghe được tiếng muỗi vo ve.Thiếu nữ ngồi bên cạnh chiếc quan tài vén chiếc khăn tang che mặt bằng vải thô trắng để lộ một làn da trắng mịn màng rồi ngước mắt nhìn về phía Tăng Tú Hùng nhưng cũng không mở lời. Ngồi trên mình ngựa, Tăng Tú Hùng cảm thấy phải cho cô gái biết thêm một điều gì đó, lão khom mình tỳ khủy tay phải lên cổ ngựa, thấp giọng nói:– Các ngươi đang làm gì?Thiếu nữ ủa lên một tiếng, kéo vội chiếc khăn trắng che mặt, từ từ đứng thẳng người dậy, nhìn về phía Tăng Tú Hùng đang ngồi trên mình ngựa, với ánh mắt giận dữ rồi cao giọng:– Hỏi thật hay! Các hạ có thấy rõ chúng tôi đưa quan tài lên núi sao còn hỏi chúng tôi đang làm gì? Sao hả?Thiếu nữ chống tay trên thắt lưng, bước về phía trước ba bước tiếp:– Chính chúng tôi mới cần thỉnh giáo các hạ, các hạ từ đâu đến? Muốn gì, chưa thấy đưa đám bao giờ à? Chưa thấy mai táng bao giờ à?Tăng Tú Hùng cười lên ha hả rồi gắn giọng:– Cô nương miệng lưỡi rất lợi hại, thế nhưng phải nên biết điều một tí!Nói đoạn lão ngồi thẳng người dậy trầm giọng:– Cô nương đã biết chúng ta là ai chưa?Thật không ngờ cô gái chỉ hừ một tiếng rồi lạnh lẽo:– Du là hoàng đế cũng không thể cản người ta mai táng tử thi!Tăng Tú Hùng nhếch mép cười gắn,, nét mặt trở nên thâm trầm hơn, quay về phía mười đại hán sau lưng cao giọng:– Cũng gần như vậy, dù có là hoàng đế cũng không thể ngăn cản điều gì trên địa bàn của Kim Gia Lâu, các bằng hữu đúng vậy không?Mười đại hán đứng sau gần như đồng thanh hồi đáp:– Đúng như vậy!Lão quay phắt người lại nhìn như tóe lửa vào mặt cô gái, nhân từng tiếng:– Cô nương nghe rõ chứ?Thiếu nữ nhún vai một cái rồi với giọng nói sắc bén:– Thì ra các hạ là người của Kim Gia Lâu, thảo nào lại ngang ngược như vậy!Tăng Tú hung lắc đầu nhè nhẹ nói chậm rãi:– Cô nương nói sai rồi, người của Kim Gia Lâu chúng ta không bao giờ thèm múa vuốt giương nanh trên địa phận của mình, ngược lại rất nhiều người hưởng ân huệ của Kim Gia Lâu nữa kia.Thiếu nữ nhếch mép tỏ vẻ mỉa mai:– Thế bây giờ các hạ định ban ân huệ cho ta như thế nào?Tăng Tú Hùng trầm ngâm một lúc rồi thong thả:– Kim Gia Lâu chúng ta xảy ra việc lớn, ta chỉ muốn thỉnh giáo các vị...Gương mắt thiếu nữ thoáng một nụ cười, cô ta lại lấy chiếc khăn vải thô lau lên má, như muốn lau sạch nét vui buồn khó nhận ra trên gương mặt mình, rồi giọng lạnh lùng như trước.– Kim Gia Lâu cách đây chí ít cũng năm mươi dặm có dư, nếu có xảy ra chuyện gì làm sao chúng ta có thể biết được?– Thế trên đường đi đến đây cô nương có gặp nhân vật nào khả nghi không?Thiếu nữ đầu nhìn sáu người kia thì cả sáu người đều lac đầu. Cô nhìn thẳng vào Tăng Tú Hùng lúc đó vẫn còn ngồi trên mình ngựa đáp gọn lỏn:– Không!Bát Quái Tản không thấy điều gì khả nghi ở những người này, lão nghỉ có hỏi nữa cũng vô ích bèn hừ một tiếng lạnh lùng rồi giật mạnh dây cương nói:– Chúng ta đi thôi!Cũng chính lúc đó, một gã thuộc hạ bỗng kêu lên:– Lão gia, chiếc quan tài này...Nghe tiếng gọi của thuộc hạ Tăng lão đầu vội quay đầu con chiến mã mới vừa định chồm đi, lão nhìn thẳng vào chiếc quan tài một lúc rồi nhìn qua thiếu nữ.Khuôn mắt thiếu nữ như trùm lên một màn sương lạnh đứng chắn phía trước đầu ngựa của Tăng Tú Hùng.Tăng Tú Hùng cười nhẹ mấy tiếng, chậm rãi nói:– Cô nương, tại hạ phải làm cho ra lẽ! Có điều gì thất thố xin cô nương đại xá!Thiếu nữ trầm giọng nghe lạnh như băng tuyết:– Chỉ cần không làm trái với đạo lý con người thì chẳng nhiều lời như vậy.Chỉ thẳng vào cỗ quan tài, Tăng Tú Hùng chậm rãi nói:– Ta muốn cô nương bỏ lỗi vì ta phải mở quan tài xem hư thực thế nào!Đôi mắt đen nháy của thiếu nữ tròn xoe lên vừa kinh ngạc vừa phẫn nộ, hai hán tử mặc tang phục nãy giờ vẫn ngồi hai bên quan tài bỗng vụt đứng dậy, nói như thét:– Thật là quá đáng! Dù có là Kim bà bà đến đây cũng không thể đưa ra những yêu cầu ngang ngược vô lý như vậy.Với khuôn mặt trơ như đá không hiển lộ tình cảm gì. Tăng Tú Hùng lại chậm rãi:– Các vị tôi thật không có cách nào khác, vì vậy mới xin tạ lỗi trước với...Thiếu nữ như không chịu nổi, cật ngay giọng sắt ngọt:– Các người chớ có khinh người thái quá!Bát QuáiTản cũng trừng mắt giận dữ, gắn giọng:– Thật khốn khiếp! Ta đã hết lời để các ngươi thông cảm, vậy mà rượu mời không uống mà uống rượu phạt, nếu cản trở thì chớ trách ta vô tình!Cả ba người mặc tang phục đứng sát vào nhau kiêu hãnh.– Các ngươi muốn gì nào Tăng Tú Hùng phát cánh tay về phía trước quát lên:– Vây chúng lại.Lời lão vừa dứt, tiếng vó ngựa vang động cả núi trừng, chỉ trong nháy mắt cả bảy người kia đã bị vây kín trong vòng người ngựa, thiết chùy và ngưu giác đao họ cầm sẵn trong tay trông thật dữ tợn.Tăng Tú Hùng lạnh lùng hướng về phía thiếu nữ nói:– Cô nương! Đừng để chúng ta phải động thủ, hãy bước lui mau!Thiếu nữ giọng sắc như dao:– Người của Kim Gia Lâu quả nhiên ngang ngược lộng hành.Lời nói còn chưa dứt cô đã quay người đi về phía quan tài, phủ phục xuống cất tiếng khóc bi ai...Tăng Tú Hùng đã lệnh cho bốn võ sĩ xuống ngựa, họ xách rìu đến phía sau quan tài, cùng một lúc xuất thủ, nắp quan tài bật lên một tiếng rắc khô gọn và hầu như cùng với tiếng động trên các hắc y võ sĩ đồng thanh:– Ái! Một đống xương khô!Đúng như vậy, bên trong quan tài là một đống xương khô trắng phếu, có cái to, cái nhỏ, có cái dài, cái ngắn, bên dưới bộ xương là một tấm vải liệm đã củ, ngoài những thứ đó trong quan tài không có thứ gì khác.Thiếu nữ lại buôn giọng lạnh lùng:– Các người xem kỹ cả rồi chứ? Các người vui lòng chưa?Ngồi trên mình ngựa Bát Quái Tản Tăng Tú Hùng quát thuộc hạ.– Đứng lại, không được làm tổn hại đến quan tài!Thiếu nữ lại lớn tiếng đanh thép:– Quan tài không quan trọng, các người đã làm thương tổn đến vong linh của người đã khuất!Tăng Tú Hùng nhìn thấy chiếc quan tài đã được đóng kín như cũ, quay lại nói:– Cô nương xin lượng thứ!Thiếu nữ bỗng xoay người đứng chắn trước ngựa Tăng Tú Hùng, cao giọng:– Các hạ không một lời nào từ biệt ư?Tăng Tú Hùng cười nhạt:– Cô nương có điều chi chỉ giáo?Thiếu nữ nhìn thẳng mắt Tăng Tú Hùng, nhấn mạnh từng tiếng:– Ít ra các hạ phải cho chúng tôi biết tại sao lại kiểm tra quan tài, chẳng lẽ Kim Gia Lâu lại mất một báu vật có giá trị liên thành, hay là...Tăng Tú hung tất nhiên không thể nói ra việc mất tích của Lâu chủ trong lúc này, vì lẽ khi tin tức này truyền khắp giang hồ sẽ tổn thương đến uy danh của Kim Gia Lâu. Nên lão chỉ cười nói:– Cô nương đoán không sai, Kim Gia Lâu đã mất đi một bảo vật!Thanh âm của câu nói chưa dứt, lão đã phát mạnh tay, hô:– Lui!Tiếng lui vừa khỏi miệng, lão cũng vừa giật mạnh cương cho con tuấn mã chồm lên, chỉ thoáng chốc cả người lẫn ngựa đã vượt qua khỏi đầu của thiếu nữ.Đến khi thiếu nữ phẫn nộ quay đầu lại thì Tăng Tú Hùng và mười đại hán đã vượt xa mấy trượng...Chiếc quan tài vẫn để phía sau, thiếu nữ cùng với sáu người kia đứng nhìn théo bong vó câu thấp thoáng, một người trong họ cười rộ lên đắc ý nói:– Phó bang chủ liệu việc như thần...Một hán tử khác râu quai nón rậm rì, thấp giọng:– Vậy là kế hoạch chu toàn không sai một mảy may. Đường chủ chúng ta có thể quay trở lại hồi báo!Và rồi chiếc quan tài được vác lên nhanh chóng tiến vào khu rừng thông bạt ngàn, cả sáu người phút chốc đã không còn thấy tâm dạng.oOo Nguyễn Nhị và Cổ Tự Ngạn hai người đang quất ngựa như gió lốc thẳng hướng Bách Hoa Tập ven theo con đường nhỏ rộng chừng một trượng vội vã truy kích. Thế là hơn bốn mươi dặm trên con đường đất sét vàng này mà không một bong người. Bây giờ trước mặt là một ngọn đồi nhỏ một nửa bên phải trọc lóc khô cằn, nửa còn lại toàn là mồ mả. Xung quanh đó, cây lá khô khốc, cỏ lau vàng úa.Vậy mà không biết từ đâu ra xuất hiện năm hán tử hướng ngọn đồi đi đến. Hai người trong số họ hợp sức vác mộ bao lớn trong có vẻ nặng nề, ba người còn lại song vai đi phía sau...Trên con đường nhỏ, Nguyễn Nhị và Cổ Tự Ngạn gò cương đứng quan sát năm người đang tiến về phía họ. Con mắt độc nhất của lão họ Nguyễn lóe lên những tia sang nghi ngờ nhìn về phía năm người đang vác túi vải gai trên lưng.Lão vừa nhìn đôi lông mày như hai chiếc bàn chải nhíu lại tỏ vẻ vô cùng căng thẳng.Khi năm người bước đến, trong bọn không ai biểu lộ tình cảm gì trên nết mặt. Ngọn gió núi rừng thổi tung mái tóc ngắn và y phục lạ lùng của họ trông chẳng khác chi những oan hồn từ địa ngục đến, vừa thê thảm vừa tàn khốc, vừa hoang dại vừa vô tình!Nguyễn Nhị hơi cúi người khẩu khí tỏ ra khiêm tốn:– Các vị! Nơi đây cách Kim Gia Lâu không xa lắm, theo chúng tôi thấy hình như các vị không phải là người của vùng này... Các vị đang làm gì?Đại hán đang vác túi vải lạnh lùng nhìn Nguyễn Nhị một thoáng, gã lắc lắc chiếc đầu bự, trên khuôn mặt biểu lộ không biết đang khóc hay cười. Gã lách mình tránh khỏi Nguyễn Nhị để đi qua. Cổ Tự Ngạn đang đứng sau lưng Nguyễn Nhị nổi nóng giật dây cương cho con ngựa chồm ngăn chặn trước lối đi của đại hán rồi trầm giọng quát:– Bọn ngươi câm cả hay sao?Người kia ngước lên nhìn Cổ Tự Ngạn trên mình ngựa, ánh mắt sáng như điện, giọng giận dữ:– Xin nhị vị hãy nhường lối, đừng làm nhỡ việc của chúng tôi.Cổ Tự Ngạn bất giác nhìn qua Nguyễn Nhị, đúng lúc đó Nguyễn Nhị nhìn lại, khôn hẹn mà cả hai cùng gật đầu. Cổ Tự Ngạn cúi đầu cười lên mấy tiếng rồi hỏi:– Nhị vị đang vác vật gì vậy?Câu hỏi của lão hình như động đến chỗ trắc ẩn của đối phương, cả năm đại hán chợt thối lui mấy bước, một trong hai đại hán vác bao gai nghiêm giọng hỏi:– Các hạ hỏi làm gì?Cộ Tự Ngạn cười gắn nghiêng người định nhảy xuống ngựa, Nguyễn Nhị vươn bàn tay hộ pháp ra cản lại. Nhìn xuống phí đại hán kia nhỏ nhẹ; – Này các hạ, chúng ta không oán thù cũng không hề có ác ý, chỉ muốn hỏi thăm một điều, năm vị không cần xa lánh quá đang như vậy!Vị Hán tử kia quay đầu chỉ về phía ngọn đòi đầy mồ mả, trầm giọng:– Các vị không thấy chúng tôi đến từ đó hay sao?Cổ Tự Ngạn chỉ thẳng vào chiếc bao tái lớn hỏi:– Thế cái gì trong đó?Vị đại hán nghiến nghiến hàm răng, ngẩn mặt lên tỏ vẻ giận dữ:– Các hạ hỏi làm gì? Chẳng lẽ điều các hạ muốn hỏi thăm lại liên quan chiếc bao này? Hừ... thật là chuyện đáng nực cười!Cổ Tự Ngạn bỗng quát lên một tiếng rồi như cánh chim ưng sà xuống bắt mồi, lao về phía đại hán kia, người ta không thể thấy rõ xuất thủ như thế nào song chỉ nghe soạt một tiếng vang lên, chiếc rìu của lão đã xé tan chiếc bao tải trên vai hai đại hán.Năm đại hán như sững sờ trước sự việc quá đột ngột, họ chưa kịp phản ứng gì thì nghe những âm thanh lộp bộp vang lên một đống xương khô đã rải đầy mặt đất.Vị đại hán ném cái bao xuống đất quát lên như sấm động:– Kim Gia Lâu các ngươi quả lộng hành, bạo ngược như vậy thử hỏi còn có đạo lý gì?Vừa rồi Cổ Tự Ngạn đã sử dụng chiêu Phi Yến Điểm Thủy, chiếc rìu của lão đã tạc qua chiếc bao tải mà không ảnh hưởng gì bên trong, càng không mảy may động đến người vác bao tải. Thật không ngờ trong bao tải chỉ chứa toàn xương khô, nhất thời lão trố mắt cứng lưỡi, bèn quay về phía Nguyễn Nhị đang ngồi trên lưng ngựa, lắp bắp:– Đây là... Điều này....Nguyễn Nhị cũng bị bất ngờ, lão chỉ chậm rãi nói:– Tự Ngạn! Chúng ta quay về bẩm báo!Không ngờ đại hán vác bao đã vội bước lên phía trước, chụp lấy dây con ngựa của Cổ Tự Ngạn, ưỡn ngực nói:– Dù có là Hoàng đế cũng cần phải nói rõ ràng lý do, muốn đi sao? Không dễ như vậy đâu, các hạ phải bồi thường...Hán tử vừa dứt lời, Nguyễn Nhị đã cười gắn một tiếng, vung tay điểm chiêu Hàn Hoa Kích Tạ vèo một đỉnh bạc bay về phía đại hán, đồng thời lão trầm giọng:– Đủ cho ngươi mua mười cái bao như vậy.Đại hán hơi giật mình, hai chân đứng bất động, vai hơi trầm xuống, tay áo chỉ nhẹ đỉnh bạc đã rơi vào túi áo gã.Từ động tác này chó thấy thủ pháp xảo diệu của Nguyễn Nhị song hán tử cũng không phải tay vừa, cánh tay gã lúc này chưa chịu buông dây cương của Cổ Tự Ngạn, mà còn quát lên:– Nực cười, vàng bạc ai chẳng có? Bây giờ bọn ta đang cần một bao gai chứ tuyệt không phải là vàng bạc. Này trả lại...Chỉ thấy gã phất tay, đỉnh bạc đã hướng về phía Nguyễn Nhị vút đi kình người!Nguyễn Nhị vội vung tay bắt lấy và lão giật nảy mình vì không thể ngờ kình lực ở cổ tay đại hán lại mạnh đến như vậy, bàn tay lão chấn động lên tận vai đau điếng người. Con...[Mất trang -]...À đại hán vừa nói, giọng trở nên hung ác:– Nhị vị! Hãy báo tánh danh!Cổ Tự Ngạn cười lên ngạo nghễ, rồi nhìn lên Nguyễn Nhị Trên mình ngựa, nói:– Đại ca! Đời này lại có những người không biết trời cao đất rộng, lại còn hỏi danh tánh chúng ta.Nguyễn Nhị lại có vẻ ôn tồn:– Tại hạ là Kim Gia Lâu Phi Long Bát Vệ, bằng hữu cũng là người vùng này chứ?Đại hán họ Ngũ cười lên khô khan, ánh mắt lộ vẻ thâm trầm, nói:– Thì ra nghĩa sĩ tâm phúc của Kim Gia Lâu chủ, Ngũ mỗ đã nghe qua nhiều lần!Gã dừng lại một lúc, tiếp:– Bọn ta cũng là người vùng này, có điều nói ra các vị không biết, bọn ta làm việc với người chết để kiếm tiền.Cổ Tự Ngạn chưa hiểu hết ý vội nói:– Thì ra chỉ là loại chuột bọ chuyên đào mồ bới mả!Lời nói của gã chưa dứt, cổ Tự Ngạn đã vung búa lên rồi như cánh đại bàng triển dực, lão tung mình lên hướng về gã họ Ngũ xuất một chiêu như sấm giật. Gã họ Ngũ phản ứng như điện, gã chỉ hươi tay phía dưới đã chụp một khúc khúc xương vung lên nghinh tiếp song búa của đối phương, chỉ nghe choang một tiếng, lửa tóe lên, Cổ Tự Ngạn giật nảy mình, lão hoang mang nhìn về phía đại hán quát:– Khúc xương trên tay ngươi chính thật là gì?Họ Ngũ cười lên lạnh lẽo, nhìn khúc xương trên tay mình, nói:– Âm hồn trên hài cột chưa tan ngươi đã dung búa sắc bén vào chắc là ngươi bị báo ứng đó thôi. Ngồi trên mình ngựa, mắt Nguyễn Nhị chợt lóe lên, quát:– Bằng hữu, trên tay ngươi không phải là xương khô, mà tạo bằng thép tốt, ngươi không lừa được ta đâu.Cổ Tự Ngạn nghe xong, không một chút do dự, lại tung mình lên không trung, như một con diều hâu vồ mồi, nhắm thẳng đại hán giáng xuống những đòn sấm sét. Ánh thép của chiếc búa Cổ Tự Ngạn loang loáng thành những vòng trắng bạc. Họ Ngũ cũng liên tiếp khống chế bằng những chiêu thức và thân pháp vô cùng kỳ ảo. Vừa tung mình tránh né chiêu Bài Sơn Đảo Hải của Cổ Tự Ngạn, đại hán vừa quát lên:– Ngũ gia quyết siêu độ cho nhà ngươi!Tà áo gã bay bay phất phơ, mái tóc khi rủ xuống khi tung lên, trông gã giống như một oan hồn lên đòi nợ. Thân pháp gã lại quá lạ lùng, huyền ảo như một bóng ma xuyên qua lan búa của Cổ Tự Ngạn thoăn thoát, phút chốc đã qua hơn ba mươi chiêu.Tính hiếu sát trong long của Cổ Tự Ngạn đang dâng lên, một chiêu xuất ra đều là đòn chí mạng. Như một cuộc đấu sinh tử, cát bụi mịt mù, trúc chẻ tro bay...Bỗng Nguyễn Nhị Rút song búa ra, tung mình nhảy xuống ngựa, cười lên ha hả, nói:– Các vị, xem mãi người khác quyết đấu cũng chẳng thú vị gì, chi bằng ta cùng chư vị đùa giỡn một tí cho vui.Dứt lời, lão vung song búa lên ánh thép ngời lên như chớp giật, lao đến tấn công bốn người còn lại.Bốn đại hán áo tro thấy Nguyễn Nhị lao đến, đồng thanh hô lên một tiếng rồi nhanh như cắt phi thân ra bốn phía. Trong khi lơ lửng trên không trung, một người trong họ quát lên:– Nhận người chết, tiếp người sống.Đại hán vừa quát xong đã nhào xuống bên đống xương khô, cúi mình nhặt lấy những chiếc xương khô và bằng một thủ pháp rất quái dị gã phóng đi tứ phía.Bằng cách đó, mỗi người đều có trong tay những khúc xương khô. Trong đó hai người đã lắp thành xương cánh tay với năm ngón tay nhọn hoắt phát quang rất ghê rợn. Hai người còn lại một người thủ một khúc xương đùi, một người nắm chiếc sọ. Cả bốn người kêu lên những tiếng rùng rợn rồi như hồn ma bóng quế vây Nguyễn nhị vào giữa.Nguyễn Nhị vung tít song búa, nhếch mép gắn giọng:– Lục tiểu quỷ, thì toàn bộ xương này là binh khi. Thật là bang môn tà đạo!Vừa nói lão vừa vung búa chém xuống đống xương ở dưới đất choang một tiếng, đóm lửa tóe lên đầy trời. Gã hán tử áo tro lại cười gắn nói:– Người không có ý đả thương hổ, hổ lại rắp tâm hại người. Mẹ nó! Thịt xong hai con hổ này, xem thử Kim Gia Lâu có thể làm gì được ông!Một đại hán khác lại tiến lên, phát ra những tiếng kêu quái dị, nói:– Nhằm xuất sư thuận lợi, huynh đệ chúng ta hợp lực thịt hai đứa súc sinh này cũng là báo trước điềm thắng lợi!Từ những lời cuồng ngạo của chúng, Nguyễn Nhị mới hay Kim Gia Lâu đang gặp đại cường địch. Thế nhưng chúng thuộc bang phái nào thì lão chưa nghĩ ra.Chúng thuộc môn phái nào? Mục đích chúng là gì? Những ý nghĩ ấy cứ lưu chuyển trong đầu Nguyễn Nhị nhưng không vì vậy mà làm chậm thế công, con mắt độc nhất của lão nhanh như điện, cổ lão nổi gân xanh, song búa tả xung hữu đột. Chợt trong long phát hiện lên một vấn đề:đối phương và việc mất tích của Lâu chủ có liên quan gì không?Phía bên kia Cổ Tự Ngạn cùng với lão họ Ngũ giao đấu cũng đến hồi quyết liệt. Hai bên quả là kỳ phùng địch thủ, xem ra Cổ Tự Ngạn đã xuất hết sức bình sinh mà vẫn chưa chiếm được thế thượng phong!