Dịch giả: Trần Hoài Bắc
CHƯƠNG 33

Nick đón nàng tại sân bay. Khi thấy nàng anh vội chạy lại ôm thật chặt nàng và hôn nàng.
- Họ đã tìm thấy nó chưa anh?
Anh lắc đầu.
- Chưa, nhưng họ sẽ tìm ra. Anh định đi đến Carmel.
Họ bước vội ra xe, nàng thở dài khi bước vào xe.
- Em có mệt lắm không?
Anh nhìn nàng lo lắng, nàng mỉm cười. Anh tiếp.
- Anh rất tiếc là anh đã tỏ ra giận dữ trong mấy ngày qua.Anh quá yêu em.
- Ồ! Nick – Nàng lại khóc.
Nàng nói cho anh nghe về cha nàng.
- Cha em có nói là ông rất tiếc ông đã hành động như thế với đứa con độc nhất của ông.
Đã sáu giờ khi họ chạy dọc theo bờ biển. Bất thình lình, Kate kéo mạnh tay áo Nick.
- Dừng lại, Nick… em thấy thoáng chiếc áo vàng.
Trời đã gần tối nhưng nàng thoáng thấy chiếc áo vàng của Tygue.
- Đâu?
- Đằng kia, gần những cây đằng kia.
Nàng chạy nhanh lại phía có chiếc áo vàng. Tygue đang đứng đó. Nó đứng im lặng, nhìn nàng. Nàng bước từ từ về phía Tygue, giang hai tay và ôm chầm lấy con. Nàng không nói gì, nó khóc trong lòng nàng. Nàng mừng là đã trở về và Nick đã đi theo đường này.
Nàng nghe tiếng Nick bước về phía họ, giang tay ôm cả hai mẹ con và nói nhẹ nhàng với Tygue.
- Chào Tygue. Cháu có sao không!
Tygue gật đầu và nhìn lên Nick.
- Cháu muốn đi Carmel. Cháu phải đi gặp cha cháu.
- Mẹ hiểu, con yêu.
Nàng xoa đầu Tygue và gật đầu.
- Mẹ sẽ đưa con đi gặp cha. Chúng ta sẽ đi vào ngày mai.
Tygue gật đầu, hài lòng.
Nick hỏi nàng.
- Em muốn làm gì, Kate? Em muốn trở về thành phố hay ngủ đêm tại Carmel?
- Anh không phải đi làm à?
Nick lắc đầu.
- Không. Anh sẽ lại cáo bệnh.
- Jasper sẽ giận dữ.
- Không sao. Chúng ta nên gọi cho cảnh sát để báo cho họ biết.
Nàng gật đầu và nhìn Tygue.
- Đúng vậy và chúng ta ở lại Carmel đêm nay.
Lúc Tygue ngủ gục trong tay nàng, Nick nhìn nàng lo lắng hỏi:
- Em định đưa Tygue đi thăm Tom thật à?
Nàng gật đầu.
- Em có muốn anh đi cùng không?
- Em rất thích anh đến đó. Nhưng em nghĩ không nên để Tom gặp anh, có thể anh ấy sẽ bấn loạn hợac sợ hãi. Có lẽ mình Tygue lá quá đủ.
- Anh mong em có đủ can đảm để vượt qua sự khó khăn đó.
- Mọi việc rồi sẽ ổn thôi.
Anh hôn nàng. Anh bế Tygue vào khách sạn. Nó vẫn chưa thức dậy.
Nàng vừa chợp mắt được mấy tiếng đồng hồ thì trời đã sáng. Nàng nhìn quanh sửng sốt, nắng đã tràn khắp phòng.
- Nick?
Anh ngồi phía bên kia giường nhìn nàng cười. Anh đã uống xong một tách cà phê.
- Tygue và anh đã ăn sáng rồi.
- Khi nào?
- Cách đây gần nửa giờ.
- Trời ơi! Mấy giờ rồi anh?
- Gần chín giờ.
- Tygue thế nào anh?
- Nó bình thường và không nói gì. Nó đói muốn lả.
Nàng cúi xuống hôn Nick rồi đi vào phòng bên kia thăm Tygue. Nó đang ngồi im lặng bên cửa sổ với chú gấu bông trên tay, nàng bước nhè nhẹ đến bên nó và ngồi xuống.
- Chào con. Willie thế nào?
- Nó vẫn mạnh mẹ ạ! Sáng nay nó rất đói.
- Vậy à?
Nàng cười và kéo tay Tygue sát vào người, nó làm nàng nhớ lại cách đây nhiều năm khi chỉ có hai mẹ con sống với nhau.
- Con đã sẳn sàng cho ngày hôm nay chưa?
Nàng hiểu nàng muốn nói gì và gật đầu.
- Có lẽ đây là một điều khó khăn nhất mà con phải đối phó, Tygue. Cha con không giống như các người cha khác.
- Con biết.
- Cha con giống như một đứa bé con. Nhưng là một đứa bé con bệnh hoạn.
Cha không thể bước đi được, phải ngồi trong chiếc xe lăn, và cha không nhớ gì cả.
Nó trông mệt mỏi và không vui.
Nàng ngập ngừng mãi mới nói.
- Mẹ muốn con biết rằng… rằng trước khi cha bị thế này, cha rất yêu con, trước khi con sinh ra.
Tygue gật đầu và nhẹ nhàng chùi nước mắt trên mặt nàng.
- Nick có đi với chúng ta không mẹ?
Nàng nhìn Tygue.
- Con có muốn Nick đi cùng không?
Tygue gật đầu.
- Nick có thể đi cùng được không mẹ?
- Chú ấy không thể gặp Tom… cha con được, nhưng chú ấy có thể đến đó.
- Được rồi.
Nó quay mặt lên nhìn nàng.
- Chúng ta đi ngay bây giờ nhé mẹ?
- Để mẹ uống cà phê và thay quần áo đã.
Nó gật đầu và lại đứng bên cửa sổ.
- Con sẽ chờ ở đây.
- Mẹ sẽ làm rất nhanh.
Nick nhìn nàng khi nàng trở về phòng.
- Nó vui chưa Kate?
- Vâng, nó muốn anh cùng đi đến đó.
- Anh sẽ đi cùng.
- Anh luôn luôn tốt với mẹ con em.
- Cám ơn em, em cũng thật tốt khi em đã nói điều đó.
Anh đưa nàng một tách cà phê và một miếng bánh mì nướng. Nhưng nàng không thể ăn được, và ngay cả uống cà phê nàng cũng cảm thấy khó khăn. Nàng không còn biết làm gì khác ngoài việc nghĩ về Tygue và cha nó.