Chương 12

Vũ Quang ngồi ôm đầu, Mạnh Dũng buồn bực đi qua đi lại trước phòng cấp cứu. Cả hai không ngờ sự việc lại nghiêm trọng đến thế.
Mạnh Dũng mãi tự trách mình mãi lo kinh doanh, không quan tâm chăm sóc em gái. Từ lâu, biết Kiều Tâm yêu Vũ Quang anh đã nhiều lần khuyên cô đừng quá hy vọng vào Vũ Quang nhưng Kiều Tâm không nghe. Anh lại nghĩ: tình cảm đó chỉ bộc phát thoáng qua rồi sẽ nhanh chóng mờ phai. Ngờ đâu anh đã lầm. Kiều Tâm không đơn giản như anh tưởng, cô cứ mãi ôm ấp tình đau khổ để giờ ôm hận nằm yên như si như dại. Qua lời Vũ Quang, Mạnh Dũng lo sợ, Kiều Tâm có thể đang ở giai đoạn đầu của bệnh tâm thần. Nghĩ đến cảnh rồi em gái mình ngơ ngơ ngác ngác như một đứa trẻ, không biết mình là ai, không cảm xúc, không hiểu được những gì mình đi làm. Mạnh Dũng ớn lạnh.
Bên cạnh Mạnh Dũng. Bà Nhung cũng đang gục đầu nhỏ lệ khóc thương con gái. Chợt bà đứng lên, lại gầy Vũ Quang nói như hét.
- Cậu nói đi. Tại sao con tôi lại như vậy chớ? Cậu đã hại nó rồi cậu biết không? Trời ơi con tôi bị điên rồi, cậu vừa ý chưa!
Nỗi xúc động, nghẹn ngào làm cho người mẹ tội nghiệp không giữ được bình tỉnh.
Mạnh Dũng vội ôm vai mẹ:
- Mẹ. Mẹ bình tỉnh lại đi. Kiều Tâm sẽ không sao đâu.
Bà Nhung quắt mắt:
- Không sao. Giờ mà con còn nói không sao. Nó đã mất trí rồi con biết không?
- Mẹ hãy yên tâm. Con nghĩ không dến nổi nghiêm trọng vậy đâu.
Bà Nhung giận giữ:
- Tất cả cũng do thằng Quang. Cậu Quang cậu nói đi. Con gái tôi có gì xấu mà cậu chê nó chứ? Nó không đẹp à? Hay nó không nết na, đức hạnh? Sao cậu lại nhẫn tâm quá vậy. Bây giờ cậu hài lòng chưa? Hừ! Tôi cũng không hiểu sao con Tâm nhà tôi lại si mê cậu. Có đắng gì chứ. Hàng chục người đeo đuổi để bây giờ... Bà Nhung nghẹn ngào không nói tiếp được.
Mạnh Dũng ôn tồn:
- Mẹ à. Mẹ đừng vội đổ oan cho thằng Quang. Nó không có lỗi, ngay lúc đầu con đã nói cho Kiều Tâm biết Vũ Quang không yêu nó, làm sao có thể ép người ta được.
Bà Nhung nóng nảy:
- Mày còn bênh nó. Khi nào Kiều Tâm chết mày mới vừa ý chớ gì?
- Mẹ, mẹ nói kỳ vậy. Kiều Tâm là em con, chẳng lẽ con không thương nó sao?
Từ nãy giờ Vũ Quang vẫn âm thầm chịu đựng. Dù không cố ý nhưng trong việc này anh nhận thấy mình có một phần trách nhiệm. Anh lại gần bên mẹ con Mạnh Dũng, nhỏ nhẹ:
- Thưa bác. Cháu thật không ngờ vì cháu mà Kiều Tâm ra nông nổi này. Cháu không bao giờ có ý làm buồn lòng Kiều Tâm cũng như gia đình bác. Nhưng cháu không thể làm khác hơn được. Cháu không thể dối mình, dối Kiều Tâm. Cháu cứ nghĩ Kiều Tâm xinh đẹp, cô sẽ dễ dàng tìm được cho mình một người xứng đáng. Dè đâu... Sự việc xãy ra cho Kiều Tâm lòng cháu rất xốn xang cháu xin nhận một phần trách nhiệm, mong bác thư lỗi cho. Tuy nóng giận vì núm ruột của mình đang oằn oại trong cơn đau nhưng bà Nhung cũng hiểu Mạnh Dũng và Vũ Quang có lý. Trước đây bà cũng biết tình cảm của Kiều Tâm dành cho Vũ Quang nhưng bà không xem đó là điều quang trọng, không có Vũ Quang cũng sẽ có người đàn ông khác vì con gái bà rất xinh đẹp, gia đình lại giàu sang. Nói cho cùng trong đó cũng có một phần lỗi của bà, không sâu sát tìm hiểu tâm tư con gái. Vì vậy bà đưa mắt nhìn con qua buồng kiếng.
Mạnh Dũng vỗ vai Vũ Quang:
- Thông cảm cho mẹ tao, bà đang bị xúc động.
Vũ Quang bóp tay bạn:
- Tao hiểu. Đừng bận tâm.
Tuy nói thế nhưng lòng Vũ Quang thật rối rắm, Kiều Tâm hiện nằm đây không biết bệnh tình thế nào còn Thu An lại giận dỗi bỏ đi không chịu nghe anh giải thích. Anh hoang mang nhớ lại trạng thái Thu An lúc tối. Cô thật lạ, không khóc lóc, không tỏ ý giận hờn nhưng ánh mắt cô biểu hiện một nét gì đó rất đau đớn. Anh lo ngại không hiểu Thu An có giữ được sự bình tỉnh không? Nhưng dù sao cũng không thể bỏ đi, Kiều Tâm đang rất cần anh lúc này.
Đức Minh mở cửa phòng bước ra, Vũ Quang nhận ra anh khi Đức Minh cởi tấm khăn che mặt:
- Anh Minh, anh làm ở đây à?
Đức Minh cũng bất ngờ, anh cười và gật đầu. Quay sang Mạnh Dũng và bà Nhung anh nói:
- Anh và bà đây là người nhà của bệnh nhân.
Vũ Quang mau mắn xác nhận:
- Đây là bác Nhung mẹ Kiều Tâm, còn đây là Mạnh Dũng - Anh trai cô ấy, và cũng là bạn thân của em.
Đức Minh lộ vẻ nghiêm trọng không đợi hỏi, anh nói:
- Bệnh cô Kiều Tâm khá nặng, khám cho thấy cô ấy có dấu hiệu suy yếu thần kinh còn mức độ thế nào còn phải theo dỏi thêm. Xin phép cho tôi được hỏi. Trước đây cô ấy có dấu hiệu gì khác thường không?
Bà Nhung và Mạnh Dũng lắc đầu, Mạnh Dũng nói thêm:
- Gia đình tôi không có ai bệnh thần kinh, bản thân em tôi sức khỏe rất tốt, chỉ trong thời gian gần đây mới có vẻ sa sút chút ít thôi.
Vũ Quang chen vào:
- Cách đây gần hai tháng, có lần Kiều Tâm không được bình thường cô bị xúc động mạnh, mắt đỏ au nhưng ít phút sau thì trở lại bình thường.
Bà Nhung và Mạnh Dũng ngạc nhiên nhưng không tiện hỏi.
Đức Minh mỉm cười:
- Nếu thật vậy thì không có nghiêm trọng mấy. Gia đình cứ an tâm, chúng tôi sẽ giúp cô ấy mau hồi phục. Có lẽ cô bị sốc mạnh về mặt tâm lý, tình cảm nên xãy ra tình trạng này. Chúng tôi sẽ trao đổi thêm với gia đình vào ngày mai khi hội chuẩn xong.
Mạnh Dũng nói:
- Cám ơn bác sĩ đã quan tâm, chúng tôi rất hiểu những khó khăn cũng bác sĩ và bệnh viện, nhưng tôi hy vọng bác sĩ tận tình chăm sóc, chửa trị cho em gái tôi. Cần gì bác sĩ cứ mạnh dạn trao đổi, chúng tôi có đủ điều kiện để lo cho nó.
Đức Minh mỉm cười:
- Mạnh Dũng đừng khách sáo quá. Lo cho bệnh nhân là trách nhiệm của chúng tôi, hơn nữa cậu Quang rất thân với gia đình tôi, chúng ta hãy xem như người một nhà. Tốt nhất nên thu xếp để có người chăm sóc cô ấy trong thời gian này. Chúng tôi có tiêm thuốc cho Kiều Tâm ngủ rồi. Giờ xin phép, còn nhiều bệnh nhân đang chờ chúng tôi.
Đức Minh cười với Vũ Quang rồi biến mất sau cửa phòng trực.
Vũ Quang nhìn đồng hồ. Đã hơn mười giờ đêm. Anh quyết định nhanh:
- Mày thông cảm. Tao có việc phải ra ngoài, khoảng một tiếng nữa tao quay lại.
Mạnh Dũng thông cảm:
- Đừng bận tâm. Ở đây đã có tao và bà già rồi. Mày không cần trở lại, lo dỗ người yêu đi.
Vũ Quang lắc đầu:
- Không được. Hãy nói tài xế đưa bác Nhung về. Sức khỏe bác không tốt lắm. Tao sẽ trở lại ngay.
oOo
Rời khỏi bệnh viện, Vũ Quang đón taxi đến nhà Thu An. Bên trong còn đèn, anh mừng thầm, đưa tay bấm chuông.
Một lát sau dì bếp bước ra mở ô cửa nhỏ:
- Ai đó?
- Cháu đây dì Ba. Cháu là Vũ Quang.
- Cậu Quang à, cậu tìm Thu An?
- Dạ, Dì làm ơn cho cháu vào.
- Cô ấy ngủ rồi.
- Không sao. Dì cứ mở cổng đi, cháu có chuyện rất quan trọng cần gặp cô ấy.
Dì bếp mở cổng vừa làu bàu:
- Cậu cũng kỳ thật. Cô An rất thương cậu vậy mà cậu làm khổ cổ. Ông bà chủ giận lắm đó.
Vũ Quang không buồn trả lời, anh đi như chạy vào trong.
Nơi phòng khách vợ chồng ông Đăng đang nói chuyện, họ có vẻ tức giận khi Vũ Quang bước vào.
Anh lúng túng:
- Chào hai bác.
Bà Thùy lạnh lùng:
- Cậu ngồi xuống đi, tôi có việc cần hỏi cậu.
Vũ Quang có vẻ ngại ngùng ngồi xuống chiếc ghế nơi bộ salon.
Bà Thùy hỏi:
- Tôi muốn biết rõ chuyện gì đã xãy ra?
Vũ Quang thở dài:
- Cháu xi lỗi đã làm hai bác phiền lòng nhưng chuyện cũng khá dài, mong hai bác cho cháu gặp Thu An. Sáng mai cháu sẽ đến sớm trình bày đầu đuôi câu chuyện.
Bà Thùy gạt ngang:
- Cậu khỏi cần quan tâm. Chúng tôi biết lo cho con của mình.
Vũ Quang khổ sở:
- Thưa bác - Thu An đã hiểu lầm cháu.
- Hiểu lầm. Hừ! Cậu nói nghe đơn giản quá. Con An về tới nhà không nói không rằng, bỏ ăn bỏ uống nằm suốt trong phòng, không chịu gặp ai, vậy mà cậu cho là hiểu lầm.
Vũ Quang nghe bà Thùy nói lòng anh buồn và thương Thu An vô hạn. Cố đè nén sự xúc động anh trịnh trọng.
- Thưa hai bác. Cháu rất yêu Thu An. Cô ấy là lẽ sống, là phần đời của cháu. Cháu luôn tự nguyện với lòng sẽ không bao giờ dối gạt hoặc làm Thu An đau buồn. Chỉ tại Thu An thiếu tin tưởng cháu, ngỡ rằng cháu lừa dối cô ấy. Cháu tin rằng khi biết ra sự thật, Thu An sẽ thông cảm.
Ông Đăng thở dài trách nhẹ:
- Cậu Quang. Tôi rất mến và tin tưởng cậu. Khi biết cậu và con An có tình cảm với nhau tôi rất mừng và hy vọng cậu sẽ mang lại hạnh phúc cho con gái tôi. Vậy mà chưa được bao lâu, cậu lại làm tôi thất vọng quá. Tôi biết tính Thu An. Nếu cậu nghĩ mình không có lỗi thì về đi. Hôm khác trở lại tôi sẽ cho cậu gặp nó. Giờ này không tiện bàn nữa nó cũng chẳng chịu tiếp cậu đâu.
Vũ Quang đau đớn van lơn:
- Mong hai bác thương cháu. Cháu rất cần gặp Thu An để giải thích. Cháu tin cô ấy đồng ý cho cháu gặp mặt.
Bà Thùy định phản đối nhưng ông Đăng ngăn lại:
- Cứ để cậu ấy đi.
Vũ Quang mừng rỡ lao nhanh:
Bà Thùy trách chồng:
- Sao anh quá dễ dãi với cậu ta thế. Em nghĩ nó không xứng đáng được đối xử như vậy.
Ông Đăng lắc đầu:
- Em đừng quá khắc khe. Sự việc chưa rõ ràng không bên vì nóng lòng mà mất đi sự sáng suốt. Anh không tin Vũ Quang là người tệ bạc. Hãy để chúng gặp nhau xem sao.
Bên trên, không ngớt gọi tên Thu An, nhưng cánh cửa cứ im lìm đóng kín.
Anh rên rỉ:
- Thu An, sao em không chịu hiểu và thông cảm cho anh. Nhưng gì em trông thấy chưa phải là thật. Đó chỉ là tình cảm riêng của Kiều Tâm, còn anh, anh chỉ yêu mình em thôi. Đừng nông nổi bẻ gãy hạnh phúc chúng mình. Em hãy tin anh. Mở cửa ra đi em. Nếu không anh sẽ phá nát cánh cửa này.
Vũ Quang vừa dứt, cửa phòng vụt mở toan, Thu An mặt nghiêm lạnh đứng nhìn anh.
- Anh nói bao nhiêu đó đủ chưa? Nếu xong anh có thể về, giữa chúng ta không có gì để nói.
Vũ Quang đau đớn:
- Thu An, hãy nghe anh nói.
Cô cười gằn:
- Muộn rồi. Không có gì anh phải bận lòng. Hãy yên tâm tôi không chết vì anh đâu.
Cánh cửa ập lại một cách vô tình, Vũ Quang chán nản ngồi bệt xuống đất. Cuối cùng biết không lay chuyển được cô anh than thở.
- Thu An. Ngay lúc này anh biết em rất đau khổ và giận anh. Nhưng một lần nữa anh nhắc cho em nhớ là em đã lầm. Anh chỉ coi Kiều Tâm như một cô em gái. Rất tiếc, Mạnh Dũng đối với anh quá chí tình vì vậy anh không nở thẳng tay với Kiều Tâm. Mong em suy nghĩ lại. Dù em có quyết định gì đi nữa ta cũng phải nói hết một lần. Giờ đã khuya em nghĩ ngơi giữ gìn sức khỏe, mai anh sẽ đến.
Vũ Quang đi rồi, Thu An mới nghe thấm thía. Nỗi đau dồn nén giờ vỡ tuôn như thác lũ. Cô quyết định không khóc nhưng đôi giòng lệ cứ mãi trào tuôn. Đôi vai gầy run theo từng tiếng nấc nghẹn.
Có tiếng gõ cửa, Thu An gượng lau nhanh giòng nước mắt.
Tiếng bà Thùy vang lên:
- Thu An mẹ đây, mở cửa đi con.
Thu An cảm động khi nhìn thấy trên tay mẹ có bát cháo, đặt xuống bàn, Thu An ôm cứng bá Thùy khóc ngất.
Bà Thùy cũng không ngăn được dòng lệ cảm thương nhưng bà chỉ lặng thinh ôm chặt con gái. Bà hiểu chỉ có nước mắt mới có thể làm cho Thu An với bớt nỗi khổ sầu trong lòng.
Đến khi nghe tiếng khóc dịu đi bà nhẹ nhàng đỡ Thu An ngồi dậy, lấy khăn lau mặt cô, miệng mỉm cười:
- Khóc bao nhiêu đó đũ rồi con. Nếu đó đúng là sự thật đau lòng thì nó cũng đã xãy ra rồi. Con đừng quá yếu đuối như vậy. Hãy mạnh dạn chấp nhận nó con sẽ thấy nhẹ nhàng hơn. Bây giờ con ăn cháo đi, để nguội không ngon.
Thu An lắc đầu ảo nảo:
- Con ăn không nổi mẹ ạ.
Bà Thùy trừng mắt:
- Đừng có dại dột như thế. Sức khỏe mình quan trọng hơn. Nghe lời mẹ đi, rồi tất cả sẽ qua nhanh thôi mà.
Không nỡ làm mẹ buồn lòng, Thu An cố gắng ăn được non nữa chén. Cô nhăn mặt.
- Con ngán quá mẹ.
Bà Thùy gằn giọng:
- Ngán cũng phải ăn. Từ trưa đến giờ con có ăn gì đâu. Lỡ để bệnh thì sao?
- Mẹ đừng lo con khỏe lắm.
- Đừng cãi mẹ. Con chỉ mới gặp chuyện buồn trong tình cảm trai gái đã suy sụp thế này. Mai đây ra đời va chạm với muôn ngàn khó khăn của cuộc sống, nếu gặp chuyện bi thảm hơn con sẽ đối phó làm sao? Cha mẹ đâu thế nào sống mãi để lo cho con được, con phải cố gắng để tự chăm sóc mình chứ.
Không biết nói sao. Thu An nhắm mắt ăn nốt phần còn lại. Ăn xong cô cảm thấy tươi tỉnh hơn. Mẹ nói đúng, dù sao cũng không thể coi thường sức khỏe, có sức khỏe mới có đủ sáng suốt để tranh đấu với đời, nhất là không để Vũ Quang coi thường mình. Mình mà ngã bệnh "hắn" sẽ lên mặt cho rằng mình không thể thiếu hắn. Hừ! Vũ Quang. Ông lầm rồi, con nhỏ không dể dàng gục ngã trong tình cảm đâu.
oOo
Mạnh Dũng nói với Vũ Quang khi lại bệnh viện.
Kiều Tâm còn ngủ. Y tá trực cho biết điện não đồ không có xung đột mặnh chắc không đến nỗ nguy hại. tao mừng quá.
Vũ Quang thở phào:
- Nghe mày nói tao nhẹ cả người, cứ sợ có điều gì đáng tiếc xãy ra chắc suốt đời tao mãi ray rức vì ân hận.
Mạnh Dũng cười:
- Thấy tụi bây tao ngán quá. Yêu thì cưới đại cho rồi để chuyện tình cảm cứ mãi nhăn nhó ghen hờn thật là khổ. Còn... cô bé của mày sao rồi?
- Chẳng ăn thua gì. Thu An không chịu nghe giải thích.
- Không cần phải lo.  Cô ta làm eo thôi, vài bữa nữa đâu sẽ vào đấy.
- Không đơn giản như mày nghĩ đâu. Thu An tự ái và nông nổi lắm. Khi bị xúc phạm không dễ gì cô ấy bỏ mặc cảm. Chỉ e sự việc càng ngày phức tạp thêm.
- Rôi mày tính sao?
- Tính gì?
- Việc đi Nha Trang ấy.
Vũ Quang thở ra:
- Dù sao cũng phải đi, tương lai tao nằm ở đó mà, nhưng không phải ngày mai. tao không thể yên tâm khi để Kiều Tâm và Thu An đang trong giai đoạn khủng hoảng về mặt tâm lý. Chắc phải sau vài hôm nữa.
Mạnh Dũng thở dài:
- Bỗng dưng lâm vào cảnh ngộ này, tao lo cho mày quá. Nhưng phải nhớ bằng mọi giá phải vượt qua, sự nghiệp quan trọng hơn.
Vũ Quang nắm chặt tay bạn:
- Tao biết mà - anh hóm hĩnh - Gì chớ mấy vụ này tao có kinh nghiệm rồi.
Mạnh Dũng cũng bật cười:
- Tao tin mày là một thằng có bản lảnh. giờ mày về nghĩ đi, ở đây có tao và cô bé giúp việc lo cho Kiều Tâm được rồi.
Vũ Quang trừng mắt:
- Kiều Tâm là em gái mày, cũng là em gái của tao. tao muốn an ủi Kiều Tâm khi cô ấy tỉnh lại. Vả lại... có về cũng không ngủ được, chắc là mất trắng đêm nay rồi.
Đôi bạn nhìn nhau ngao ngán. Hai người đàn ông đầy bản lĩnh vậy mà giờ như bó tay trước tình cảm nông nỗi của những người con gái.
oOo
Thu An lặng lẽ thay đồ. Cả đêm qua cô chỉ chợp mắt được một chút xíu, nổi đau đớn làm tim cô tan nát. Cô không thể nào quên được cảm giác hụt hẫng, xen lẫn sự căm hận khi rời nhà Vũ Quang tối qua. Anh đối xử với cô thật tàn tệ, không hề quan tâm dù anh biết cô bước đi như một kẻ không hồn, anh chỉ mãi lo cho cô gái tên Kiều Tâm xinh đẹp. Lòng cô bỗng trở nên băng giá. Cô không muốn nghĩ đến Vũ Quang, không muốn ai nhắc đến tên anh.
Nhìn bóng mình trong gương minghiêm giọng Thu An méo xệch. Còn đâu cô bé ngây thơ, tươi vui nhí nhảnh. Thay vào đó một gương mặt lạnh lùng hốc hác với trái tim đau.
Bà thùy đến bên Thu An ân cần:
- Con ăn sáng đi. Mẹ làm điểm tâm cho con rồi.
Thu An uể oải:
- Con không đói mẹ à.
- Sao lại không đói, đêm qua con chỉ ăn non chén cháo.
Thu An lắc đầu:
- Lát nữa con ra ngoài sẽ ăn.
- Con định đi đâu?
- Đến Quỳnh Chi, ở nhà hoài chán quá.
Bà Thùy thở dài:
- Vũ Quang vừa đến đây nhưng mẹ đuổi nó đi rồi.
Thu An sầm mặt:
- Mẹ đừng nói tới Vũ Quang nữa. Con không gặp anh ta đâu.
Bà Thùy chắc lưỡi
- Cũng vậy nữa. Con nóng nảy quá. Dù gì cũng phải gặp nó một lần để giải quyết cho nó dứt khoát chứ.
- Con chán lắm rồi. Tình cảm đối với con bây giờ chỉ là một từ rỗng tếch. Mẹ hãy mặc con đi. Sợ bà giận Thu An thỏ thẻ nói thêm.
- Mẹ đừng trách con, tại con buồn quá. Nhưng mẹ yên tâm đi, con đủ sức chịu đựng mà.
Vừa ra khỏi cổng Thu An phải thắng gấp vì một bóng người chận ngang. Cô ngẩng lên tức giận.
- Vũ Quang. Ông làm gì thế?
Tay ghì chiếc ghi đông xe, Vũ Quang hổn hển:
- Thu An... sao em lại tránh mặt anh, em lầm rồi, em biết không?
Thu An lạnh lùng khoát tay:
- Dù lầm thì đã sao? Ông tránh ra, tôi có việc phải đi.
Vũ Quang nài nỉ:
- Đừng mà Thu An chẳng lẽ em quên hết sao.
- Quên hết? Thu An gằn giọng. - Câu hỏi đó dành cho ông mới đúng. Nhưng thôi mọi chuyện đã chấm dứt tối qua. Ông đừng nói gì và cũng không cần phải giải thích.
Vũ Quang tức giận.
- Nhưng ít ra cũng phải để anh nói chứ. Thà rằng khi nghe xong em quyết định sao cũng được.
- Tức cười. Hình như ông càng lúc càng bất lịch sự. Hãy tỏ ra có văn hóa chút đi.
Vũ Quang tái mặt. Thu An quá cố chấp chẳng kể gì việc xúc phạm anh. trong lúc Vũ Quang nén giận định tìm lời thuyết phục thì một chiếc xe du lịch trờ tới.
Thu An mừng rỡ gọi to:
- Hữu Thắng.
Hữu Thắng từ trong xe ló đầu ra.
- An gọi anh?
- Vâng. Anh rãnh không, em muốn nhờ anh đưa ra SàiGòn.
- Được. Lên xe đi.
- Anh chờ em một chút để em gởi xe.
Thu An nhanh chóng cho xe vào quán cà phê quen thuộc. Khi cô quay lại định lên xe Hữu Thắng tay cô bị Vũ Quang nắm chặt:
- Thu An, em không được đi.
Thu An nhìn anh giọng sắc lạnh:
- Buông tay tôi ra. Ông làm gì thế.
Hữu Thắng bước xuống mai mỉa:
- Lịch sự đi ông bạn. Người ta con gái làm gì nếu kéo giữa đường vậy?
Giật tay ra, Thu An nói với Hữu Thắng:
- Mặc anh ta.  Mình đi.
Chiếc xe nhanh chóng mất hút trong giòng người. Chỉ còn lại Vũ Quang lẽ loi, ngơ ngác.
Thu An cảm thấy hả hê khi đã cho Vũ Quang một bài học.
Hữu Thắng rất vui vì đã mấy tháng anh không gặp và đi chung với Thu An thế này. Tuy vậy không cần vội vã. Hữu Thắng quyết tạo điều kiện để Thu An có cái nhìn tốt đẹp về anh.
Chạy một lúc khá xa Thu An nói:
- Cám ơn Hữu Thắng, cho em xuống đây đi.
Hữu Thắng dừng xe nhưng không mở cửa.
- Sao lúc nãy em nói đi SàiGòn.
- Em định ra Nguyễn Huệ, nhưng giờ trể rồi để khi khác.
Hữu Thắng buồn buồn:
- Lâu rồi không gặp An. Anh muốn mời An ăn sáng với anh, được không?
- Nhưng em...
- Thu An. Anh biết em đang buồn. Chuyện ngày trước anh không muốn nhắc, cũng không trách hờn gì. Tại sao em khó khăn đến thế, một bữa ăn sáng có đáng gì, mình có thể xem nhau như bạn mà.
Thu An thở dài:
- Thôi được. Tùy anh vậy.
Hữu Thắng cho xe dừng lại trước một tiệm ăn khá sang. Sau khi gọi hai phần điểm tâm Hữu Thắng nói:
- Em xanh quá, lại có vẻ hốc hác nữa.
Thu An gượng cười:
- Cám ơn anh, em vẫn thường.
Ân cần lau muỗng nĩa cho Thu An anh nói:
- An dùng thử bít tết ở đây xem, cũng được lắm đó. Anh nhớ lúc trước em ưa món này lắm phải không?
Thu An hơi cảm động. Hữu Thắng vẫn nhớ rõ sỡ thích của cô.
- Cám ơn. Anh để An tự nhiên.
Hữu Thắng hỏi:
- Em uống gì '
Thu An lơ là
- Gì cũng được...
- Vậy nước ngọt nhé?
- Vâng.
Vẫy tay gọi người phục vụ Hữu Thắng bảo:
- Cho một bia, một coca.
Bữa ăn trôi qua nhanh trong không khí trầm lặng vì thật ra cả hai đều không thiết gì ăn uống.
Hữu Thắng nhìn Thu An thật lâu, cô bé có vẻ lớn ra và chững chạc hơn với vẻ đẹp não nùng - buồn thản anh hỏi nhỏ:
- Vũ Quang không tốt với em à?
Thu An lặng thinh không trả lời:
Hữu Thắng tặc lưỡi:
- Anh nói với em rồi mà. Vũ Quang không phải là người tốt, hắn chỉ muốn lợi dụng em thôi.
Thu An khó chịu:
- Anh đừng nói tới Vũ Quang được không? Anh đưa em đi ăn hay để nói chuyện này?
Hữu Thắng xua tay:
- Được được. Không nói nữa. Nhưng sao em ăn ít vậy?
Thu An lấy khăn lau miệng, cô thản nhiên.
- Em không đói.
Biết rằng mình đã quá hấp tấp, Hữu Thắng lãng sang chuyện khác. Suốt thời gian còn lại anh không hề đá động đến chuyện tình cảm. Chỉ hỏi thăm về Quỳnh Chi và đám bạn của An, rồi chuyện học hành, đôi lúc xen vào nhgững câu hóm hỉnh để chọc cười Thu Ạ Không khí có phần khá hơn.
Sau cùng Hữu Thắng ngập ngừng:
- An này. Dù chúng ta không còn quan hệ mật thiết như xưa nhưng thỉnh thoảng em cho phép anh đến thăm như một người bạn được không?
Thu An buồn bả:
- Để làm gì Hữu Thắng. Anh biết rõ tình cảm của Thu An mà.
Hữu Thắng có vẻ hối lỗi:
- Thu An. thật ra anh muốn gặp em lâu rồi nhưng anh ngại quá. Lần trước quá nóng nảy anh đã nói nhiều câu bất nhã chỉ muốn xin lỗi em.
Thu An cười buồn.
- Bỏ qua đi Hữu Thắng. Em không hề giận anh vì anh em cũng có lỗi.
Hữu Thắng vui mừng:
- Vậy An nghĩ sao về đề nghị của anh?
- Hữu Thắng thông cảm. Hiện tại em rất chán nản, đành phụ lòng anh thôi. Đừng buồn em.
Hữu Thắng cúi mặt.
- Anh hiểu. Tùy em vậy.
Cả hai lặng thinh, Thu An nhìn đồng hồ tay,cô nói nhỏ.
- Anh Thắng cho em về.
Nắng đã lên, hàng cây lùi dài hai bên đường. Một ngày mới đang trôi đi nhưng trong lòng Thu An nỗi buồn mãi vẫn chưa tan biến.