Dịch giả: Quần Xà Lỏn
Hồi 2
Tra Hung Ngộ Quái
Hiểm Tử Hoàn Sinh

Ra khỏi cốc khẩu, quả nhiên là đường lớn.
Thẩm Thắng Y và Tra Tứ trước đó đã đi trên con đường này, cho nên Thẩm Thắng Y cứ thuận theo đường lớn mà tiến tới, không khó tìm ra con đường nhỏ kia.
Tìm đến con đường nhỏ là tìm ra Tra Tứ.
Tra Tứ hiển nhiên đã dùng thuốc cầm máu mang theo mình để phong bế vết thương, không để máu chảy ra nữa, lại xé áo băng bó vết thương, nhưng vết thương thật quá nặng, lại mất máu nhiều, tạm thời còn chưa thể di động.
Hắn nhìn thấy Thẩm Thắng Y từ phương hướng ban đầu của bọn họ quay lại, ngạc nhiên cực kỳ, thoát miệng hỏi:
“Ngươi không phải truy đuổi bên kia sao?”.
Thẩm Thắng Y cười, đem quá trình rượt đuổi con quái điểu kể tường tận một lượt.
Tra Tứ lắng nghe, bần thần tại đương trường.
Mãi đến khi Thẩm Thắng Y kể xong, hắn mới như sực tỉnh mộng:
“Có chuyện đó sao?”.
Thẩm Thắng Y không khỏi cười mếu.
Chàng biết Tra Tứ tịnh không phải hoài nghi lời nói của chàng, chỉ bất quá sự tình làm cho hắn cảm thấy vượt ngoài ý liệu.
Tra Tứ liền nói:
“Cực Lạc tiên sinh đó theo ta thấy có vấn đề”.
Tra Tứ thốt:
“Ngày mai ta lại đi tới một chuyến”.
Tra Tứ nói:
“Cũng được, nhân cơ hội quan sát kỹ Cực Lạc trang một lượt”.
Thẩm Thắng Y hỏi:
“Tra huynh có từng nghe nói tới địa phương đó chưa?”.
Tra Tứ đáp:
“Chưa từng, Cực Lạc tiên sinh con người đó cũng là lần đầu nghe nói tới”.
Hắn ngưng một chút rồi nói tiếp:
“Sau khi về tới nha môn, ta phải triệu tập thủ hạ nghe ngóng về con người đó”.
Thẩm Thắng Y mục quang nhìn xuống:
“Nữ nhân mà con Tử Vong Điểu kia đem đến sao rồi?”.
Tra Tứ thở dài:
“Ngươi tự mình mở tấm vải ra xem”.
Thẩm Thắng Y nhìn thấy biểu tình của Tra Tứ, đã biết chuyện quá nghiêm trọng.
Nữ nhân đó nằm bên cạnh Tra Tứ, vải trắng vẫn che trên mình, lại không bó sát như hồi nãy, chắc Tra Tứ đã mở ra nhìn qua.
Thẩm Thắng Y cúi nửa người, cầm lấy một góc vải trắng. Còn chưa mở tấm vải ra, đã ngửi thấy mùi máu tanh nồng nặc.
Vừa mở tấm vải ra, chàng cơ hồ muốn ói.
Dưới tấm vải trắng là một thi thể nữ nhân lõa lồ.
Thi thể không đầu!
Cánh tay trái cũng bị chém đứt tới sát vai!
Quá nửa phần da thịt trên thi thể đã nhăn nhíu, như thịt cá chết, một chút huyết sắc cũng không còn, chỗ vết cắt đứt đầu đứt tay cũng vậy, không có máu chảy ra.
Vết cắt tề chỉnh phi thường, giống như dao cắt!
Thẩm Thắng Y bất giác nghĩ tới đôi cánh sắc bén của Tử Vong Điểu!
Lại nhìn thêm hai lượt, mũi chàng đã chua chua.
Tử thi khủng bố như vậy, chàng lần đầu tiên có cơ hội nhìn thấy.
Mục quang của Tra Tứ cũng rơi trên tử thi:
“Đem tử thi này về, ta đảm bảo nhất định oanh động toàn Dương Châu”.
Thẩm Thắng Y gật đầu không nói gì, đậy tấm vải lại.
Tra Tứ mục quang chuyển về phía Thẩm Thắng Y:
“Sao? Lần này chưa vào thành là ta đã thấy ngươi không lên đường được rồi”.
Thẩm Thắng Y cười khổ:
“Vụ án này, không còn nghi ngờ gì nữa, thật quỷ dị!”.
Tra Tứ nói:
“Chưa điều tra ra đầu đuôi gốc ngọn, ta tin rằng ngươi tuyệt không chịu buông tay”.
Thẩm Thắng Y gật đầu:
“Huống hồ đại bộ đầu ngươi hiện tại lại bị thương, ta cho dù không có lòng hiếu kỳ cũng không thể tụ thủ bàng quan”.
Tra Tứ cười:
“Giao kết được một bằng hữu như ngươi là vận may của ta”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Ngươi nếu thật may mắn, đã không đụng phải con Tử Vong Điểu này”.
Tra Tứ hỏi:
“Theo ngươi thấy, con Tử Vong Điểu thật ra là người giả dạng hay là một con chim thật?”.
Thẩm Thắng Y đáp:
“Nếu quả thật là chim, tựa hồ không có lý do có thân thể như đúc bằng kim loại vậy, nhưng nếu là người giả, làm sao có thể bay?”.
Tra Tứ nói:
“Hơn nữa một người cho dù hung tàn tới cỡ nào, tin rằng cũng không thể đối đãi tàn nhẫn đối với một nữ nhân như vầy, cứ nói là đã chém đầu cắt tay nàng xuống, không có lý do gì không quăng bỏ nàng, lại ôm thi thể nàng đi lại như vầy”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Nói vậy, tựa hồ chỉ có cầm thú không có nhân tính mới có thể làm như vậy”.
Tra Tứ nói:
“Ta thậm chí còn hoài nghi đầu lâu và tả thủ của nữ nhân đó đã bị Tử Vong Điểu cắt xuống ăn rồi”.
Câu nói đó vừa nói ra, hắn lần đầu tiên đánh hai hàm răng lập cập.
Thẩm Thắng Y cũng rùng mình:
“Xem tay chân người chết, hiển nhiên không phải là người xuất thân bần cùng”.
Tra Tứ nói:
“Móng tay nàng sơn đỏ, từ cổ cho tới ngực đánh phấn, suy đoán ra, rất có thể là người trong thanh lâu”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Rất có khả năng”.
Tra Tứ nói:
“Quanh đây ta biết đa số là nhà nông, nữ nhân này e rằng là Tử Vong Điểu mang từ trong thành ra”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Sau khi về thành phái người đi hỏi han xem đêm hôm qua có nữ tử trẻ tuổi nào thất tung không, nói không chừng sẽ tìm ra đáp án”.
Tra Tứ nói:
“Nếu không thì thật phiền hà”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Thi thể nữ nhân không đầu quả thật không dễ dàng điều tra ra thân phận thật sự của nàng”.
Tra Tứ nói:
“Vô luận là sao, về thành trước rồi hãy tính”.
Thẩm Thắng Y hỏi:
“Tra huynh, ngươi có còn có thể đi được không?”.
Tra Tứ nói:
“Miễn cưỡng có thể”.
Hắn nhìn trái ngó phải:
“Thẩm huynh tốt hơn hết là chặt giùm ta một cây gậy”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Thôi để ta cõng ngươi một đoạn, đến bên nhà nông mượn một chiếc xe bò rồi lên đường”.
Tra Tứ nói:
“Đến bên nhà nông thì ta tuyệt đối chi trì được”.
Hắn liền mỉm cười:
“Ngươi nếu muốn ôm thì ôm thi thể được rồi”.
Thẩm Thắng Y thở dài:
“Ngươi nếu không bị thương thì hay quá”.
Tra Tứ cười lớn:
“Như vậy thì ít ra ngươi bất tất phải ôm nữ nhân đi”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Nữ nhân không có đầu, càng là cơ hội khó gặp được, có phải không?”.
Tra Tứ gật đầu:
“Cho nên ngươi nên vui mừng tột bực mới đúng”.
Thẩm Thắng Y lại chỉ có thở dài”.
Tra Tứ chợt thôi thúc:
“Mau chặt cho ta một cây gậy, mau!”.
Thẩm Thắng Y một mặt đi tới thân cây bên đường, một mặt hỏi:
“Sao ngươi đột nhiên vội vã như vậy?”.
Tra Tứ đáp:
“Không biết tại sao ta chợt cảm thấy nội trong hai ngày ra ngoài, trong thành có án xảy ra”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Đó đại khái là vì duyên cớ nhìn thấy quái điểu cùng tử thi”.
Tra Tứ nói:
“Đại khái là vậy”.
Thẩm Thắng Y giơ kiếm chém một cành cây vừa vặn, gọt hết lá, cắt thành một cây nạng.
Chàng đẽo gọt cho láng, đưa cho Tra Tứ:
“Ngươi thử xem có vừa không?”.
Tra Tứ chống dưới cánh tay phải, dựa vào Thẩm Thắng Y đứng dậy, thử đi vài bước, cười nói:
“Không tưởng được phương diện làm nạng ngươi cũng là một thiên tài”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Ngươi không ngờ còn cười được, cả ta cũng có phần bội phục ngươi”.
Tra Tứ nói:
“Đây không phải là chuyện đáng cao hứng sao?”.
Thẩm Thắng Y ngạc nhiên:
“Bị thương nặng như vậy mà còn đáng cao hứng?”.
Tra Tứ nói:
“Ít ra ta có thể thừa cơ hội này nghỉ ngơi vài ngày”.
Thẩm Thắng Y nhìn đùi Tra Tứ:
“Chỉ sợ mấy ngày vẫn chưa thể thuyên giảm”.
Tra Tứ nói:
“Vậy thì nghĩ thêm mấy ngày nữa”.
Thẩm Thắng Y lắc đầu cười:
“Đại bộ đầu ngươi thì ra cũng biết thừa cơ biếng nhác”.
Tra Tứ cười:
“Giao hảo được bằng hữu như ngươi, cho dù không bị thương, ta cũng có thể lén làm biếng vài ngày”.
Thẩm Thắng Y thở dài:
“Cũng được, ai kêu ta là bằng hữu của ngươi”.
Chàng cúi người ẳm thi thể nữ nhân lên.
Tay chạm vào cảm thấy lạnh như băng, không khỏi lại làm cho chàng rùng mình.
Tra Tứ nói:
“Ta nghĩ ngươi tốt nhất là bọc luôn cả song cước của thi thể”.
Thẩm Thắng Y gật đầu:
“Như vầy quả thật sẽ làm cho người ta chú ý, chỉ sợ mới vào thành đã đồn đại rùm trời rồi”.
Chàng nói xong, thò tay kéo tấm vải trắng che luôn song cước của thi thể.
Lúc đó mặt trời đã lên cao.
Song cước của thi thể lõa lồ, dưới ánh mặt trời càng trắng nhợt ra.
Trắng nhợt đến mức giống như dùng sáp trắng chà lên.
oo Thẩm Thắng Y Tra Tứ về đến nha môn, đã qua nửa canh giờ, toàn nha môn đang lộn xộn xào xáo.
Mấy bộ khoái nhìn thấy Tra Tứ bị thương trở về, đều có vẻ rất bàng hoàng.
Biết chuyện thi thể nữ nhân không đầu kia, bọn họ ai ai cũng đều để lộ thần sắc kinh hãi phi thường.
Thẩm Thắng Y Tra Tứ thấy vậy, bất giac nghĩ tới trong thành tất nhiên đã xảy ra tội án gì đó, hơn nữa có thể có liên quan đến thi thể này.
Cho nên vừa vào bộ phòng ngồi xuống, Tra Tứ liền hỏi:
“Nội trong hai ngày ta đi xa, trong thành có phải đã xảy ra vụ án gì?”.
Chúng bộ khoái có người gật đầu, có người nói, lại loạn cả lên.
Tra Tứ liền phất tay chặn đứng:
“Đinh Thiếu Bạch, ngươi nói đi”.
Đinh Thiếu Bạch là một trợ thủ đắc lực của hắn, tinh minh năng cán.
Nghe phân phó, Đinh Thiếu Bạch lập tức đi lên một bước:
“Đã xảy ra hai vụ án, đều phát sinh đêm hôm qua”.
Gã là một người trẻ tuổi, cử chỉ mẫn tiệp, miệng lưỡi lanh lợi.
Tra Tứ hỏi:
“Án gì?”.
Đinh Thiếu Bạch đáp:
“Hai tên đao phủ thủ giết gà giết vịt của Hoa Cận Lâu là Thôi lão lục và Kim tiểu tam đêm hôm qua trên đường ở thành Tây gặp một lão thương đầu tay cắp giỏ tre, bọn họ nguyên nghĩ là hàng rong bán hạt dẻ ngào đường, ngũ hương tàm đậu, định mua chút ít giải rượu, lão thương đầu đó lại nói với bọn họ là bán đầu người”.
Tra Tứ nói:
“Ồ?”.
Đinh Thiếu Bạch nói tiếp:
“Bọn họ đương nhiên không tin, giở giỏ tre ra, bên trong thật sự có đựng một đầu người”.
Thẩm Thắng Y xem miệng:
“Là nam nhân hay là nữ nhân?”.
Đinh Thiếu Bạch đáp:
“Là nữ nhân”.
Tra Tứ hỏi gấp:
“Sau đó thì sao?”.
Đinh Thiếu Bạch đáp:
“Thôi lão lục thất kinh té xỉu, Kim tiểu tam hoảng quá chạy tới nha môn thông tri với bọn tôi”.
Tra Tứ hỏi:
“Khi các ngươi đến nơi, lão thương đầu kia không còn ở đó?”.
Đinh Thiếu Bạch đáp:
“Không còn”.
Tra Tứ hỏi:
“Thôi lão lục Kim tiểu tam hai người hiện tại ở đâu?”.
Đinh Thiếu Bạch đáp:
“Chuyện quan hệ trọng đại, tôi tạm thời lưu bọn họ trong nha môn”.
Tra Tứ nói:
“Làm tốt lắm!”.
Hắn chỉ một bộ khoái kề bên:
“Dẫn Thôi lão lục Kim tiểu tam hai người đến gặp ta!”.
Bộ khoái đó nghe tiếng thoái xuống.
Tra Tứ quay lại hỏi Đinh Thiếu Bạch:
“Vụ án thứ nhì ra sao?”.
Đinh Thiếu Bạch đáp:
“Không lâu sau khi vụ án thứ nhất xảy ra, một kỹ nữ trong ngõ hẻm sau đường lớn thành Đông tên là Tiểu Kiều còn đứng trong hẻm kéo khách, không ngờ lại kéo đứt cánh tay trái của khách nhân”.
Thẩm Thắng Y Tra Tứ nhất tề “ồ” lên một tiếng.
Đinh Thiếu Bạch nói tiếp:
“Tiểu Kiều lại phát giác cánh tay trái đó là tay nữ nhân”.
Thẩm Thắng Y ngây người, Tra Tứ cũng kinh hãi hỏi:
“Tiểu Kiều khẳng định khách nhân ả lôi kéo là một nam nhân?”.
Đinh Thiếu Bạch tiếp lời:
“Ả khẳng định vậy”.
Tra Tứ hỏi:
“Hiện tại ả đang ở đâu?”.
Đinh Thiếu Bạch đáp:
“Cũng đang lưu trong nha môn, đợi phát lạc sau”.
Tra Tứ chỉ một bộ khoái khác:
“Dẫn ả đến!”.
Hắn lại liền hỏi:
“Đầu người và cánh tay trái đâu?”.
Đinh Thiếu Bạch nói:
“Đều để trong nghiệm thi phòng”.
Tra Tứ nói:
“Phân phó ngỗ công đem đến cho ta!”.
Đinh Thiếu Bạch nghe lệnh xoay người đi ra.
Tra Tứ nhìn Thẩm Thắng Y:
“Thẩm huynh nghĩ đầu người và cánh tay trái đó có phải là chém xuống từ trên mình nữ nhân kia?”.
Thẩm Thắng Y trầm ngâm:
“Ta tin là vậy, vừa là đầu người, vừa là cánh tay trái, chuyện thiên hạ không thể tình cờ vậy được”.
Tra Tứ nói:
“Ta cũng nghĩ vậy”.
Hắn ngưng một chút, lại nói:
“Có phải hay không, cũng rất mau chóng rõ ràng thôi”.
Mục quang của hai người không khỏi xoay ra ngoài cửa.
Cũng không bao lâu sau, ngoài cửa truyền đến tiếng bước chân.
Không lâu sau ba người nối đuôi nhau tiến vào, Đinh Thiếu Bạch đi trước, hai ngỗ công của nha môn theo sau.
Nghiệm thi phòng ở gần đó, hành động của Đinh Thiếu Bạch luôn luôn thần tốc.
Hai ngỗ công mỗi người bồng một vuông vải trắng.
Trên một vuông vải đặt một cánh tay nữ nhân.
Tay trái.
Trên vuông vải kia đặt một cái đầu nữ nhân.
Ngỗ công:
chức vụ khám xét tử thi.
Tuy đã chết lâu như vậy, vì có thoa phấn son, nhìn vẫn giống như còn sống.
Biểu tình lại không tránh khỏi quá khủng bố!
Chuyện thiên hạ quả nhiên không xảo hợp như vậy.
Cái đầu người và cánh tay trái không thuộc về nữ nhân thứ hai, thật đã bị chém xuống từ thân thể của nữ nhân mà Thẩm Thắng Y và Tra Tứ đã mang về.
Tra Tứ tin phán đoán của hai ngỗ công đó.
Chỗ cắt hoàn toàn vừa khít, cho dù là người ngoài nghề cũng không khó gì nhìn ra.
Hắn cười nhìn Thẩm Thắng Y:
“Như vậy sự tình đơn giản hơn nhiều”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Ít ra ba vụ án hiện tại đã biến thành một”.
Tra Tứ nói:
“Vụ án như vầy lại là một vụ án quá hiếm thấy”.
Đang nói, Thôi lão lục Kim tiểu tam Tiểu Kiều ba người đã trước sau vào tới.
Trên mặt Thôi lão lục Tiểu Kiều vẫn còn nét rúng động, thần tình giống như hai kẻ khù khờ, Kim tiểu tam cũng không tốt hơn là bao.
Tra Tứ lại hỏi han ba người một lượt.
Hắn hỏi rất tường tận, có chỗ không rõ, thậm chí vừa mới hỏi, lại hỏi hai ba bận, quay đi quay lại thẩm vấn.
Đến khi hắn ngưng miệng, tất cả mọi người tại trường, đối với tao ngộ của Thôi lão lục Kim tiểu tam cho đến Tiểu Kiều đêm hôm qua, đã hoàn toàn rành rọt như là có mặt tại chỗ, tận mắt chứng kiến.
Hắn liền phất tay:
“Các người có thể đi về rồi”.
Thôi lão lục Kim tiểu tam Tiểu Kiều ba người như tháo được gánh nặng, cúi tạ lui ra.
Không cần Tra Tứ phân phó, bộ khoái bên cạnh đã có một người đi dẫn đường cho bọn họ.
Tra Tứ quay sang Thẩm Thắng Y:
“Ba người đó ta tin là không có vấn đề”.
Thẩm Thắng Y gật đầu:
“Từ sự miêu thuật của bọn họ mà suy ra, khách làng chơi cùng lão thương đầu có thể là cùng một người”.
Tra Tứ nói:
“Rất có khả năng”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Như vậy kẻ sát hại nữ nhân này vị tất là Tử Vong Điểu kia”.
Tra Tứ nói:
“Cho dù là nó, cũng tất nhiên do người chỉ dẫn, Tử Vong Điểu kia tin rằng do người nuôi”.
Thẩm Thắng Y đột nhiên nói:
“Lão thương đầu bán đầu người đó, căn cứ theo sự miêu tả của Kim tiểu tam, cực kỳ giống Cực Lạc tiên sinh”.
Tra Tứ nói:
“Cực Lạc tiên sinh con người đó hiển nhiên là hiềm nghi nặng nhất, nhưng bọn ta hồi nãy căn bản không biết chuyện đầu người, cho nên không thể nắm lấy thời cơ, hiện tại mới phái người tiến vào trang viện lục tìm, nhất định không thể có kết quả gì”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Vô luận Tử Vong Điểu là người giả dạng hay là chim thật, hiện tại y đã có đủ thời gian chôn giấu bí mật hoặc hủy diệt hẳn”.
Tra Tứ nói:
“Bọn ta hiện tại duy có trước hết phái người đi điều tra chi tiết về Cực Lạc tiên sinh đó”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Có một chuyện cũng cần điều tra cho rõ trước”.
Tra Tứ hỏi:
“Thân phận của nữ nhân này?”.
Thẩm Thắng Y đáp:
“Không sai”.
Tra Tứ lập tức phân phó:
“Thiếu Bạch, dùng hộp đựng đầu người, mang mấy huynh đệ đến mấy chỗ bán hoa hỏi thử coi có người nhận ra nàng ta không. Nếu không có, lại vào trong thành đi hỏi mấy nhà giàu”.
Đinh Thiếu Bạch lên tiếng:
“Tuân mệnh!”, lập tức đi qua, cầm tấm vải trắng đựng đầu người.
Cử chỉ của gã tự nhiên, không một chút do dự trì hoãn.
Thẩm Thắng Y thấy vậy, khen thưởng:
“Gã tương lai nhất định là một bộ khoái xuất sắc!”.
Tra Tứ gật đầu:
“Ừm”.
Đinh Thiếu Bạch nghe được, bồng đầu người quay lại nói:
“Xin Thẩm đại hiệp chỉ điểm giùm”.
Thẩm Thắng Y vỗ vai Tra Tứ:
“Có đại bộ đầu này chỉ điểm còn ngon lành hơn, điểm này ta đâu bằng hắn”.
Đinh Thiếu Bạch nói:
“Thẩm đại hiệp quá khiêm tốn”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Bất quá muốn làm một bộ khoái xuất sắc cũng không dễ, thiên phú cố nhiên phải có, nỗ lực học tập cũng trọng yếu vô cùng”.
Đinh Thiếu Bạch nói:
“Tôi nhất định sẽ nỗ lực!”, nói xong thoái ra.
Thẩm Thắng Y quay lại nói với Tra Tứ:
“Bọn các người cũng đích xác cần phải huấn luyện một đội tân binh”.
Tra Tứ nói:
“Ta sao lại không biết chứ, nhưng đâu phải dễ như nói?”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Thật là ít có người chịu vào nghề này”.
Tra Tứ mục quang nhìn xuống đùi phải:
“Nguyên nhân chủ yếu là nguy hiểm quá lớn”.
Hắn quay lại thoại đề:
“Thẩm huynh, vụ án này phó thác cho ngươi mới được”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Lại khách khí rồi”.
Tra Tứ mỉm cười.
Thẩm Thắng Y cười nói:
“Ta bây giờ...”.
Tra Tứ ngắt lời:
“Ngươi hiện tại tốt hơn hết là ngủ một giấc, không lâu sau, tin rằng sẽ khiến ngươi bận bịu cực kỳ”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Cũng được”.
Tra Tứ quay lại nhìn chúng bộ khoái:
“Các ngươi có biết trong một sơn cốc ở ngoại ô thành Đông có một tòa Cực Lạc trang nuôi đầy chim không?”.
Không có ai hồi đáp.
Tra Tứ hỏi nữa:
“Cực Lạc tiên sinh con người đó có ấn tượng gì không?”.
Vẫn không có ai hồi đáp.
Tra Tứ nhíu mày:
“Vậy các ngươi đi nghe ngón xem có ai biết Cực Lạc trang không, có ai biết tới Cực Lạc tiên sinh không. Nếu có, dẫn y đến gặp ta”.
Một bộ khoái thoát miệng hỏi:
“Bắt đầu từ đâu vậy?”.
Tra Tứ ngẫm nghĩ:
“Một trang viện to lớn như vậy tuyệt không phải một người một sức có thể xây được, các ngươi trước tiên đi tìm đám thợ mộc thợ nề nghe ngóng thử”.
Thẩm Thắng Y đem nơi chốn của sơn cốc đó và hình trạng của tòa Cực Lạc trang kể qua một lượt.
Tra Tứ lược lại một lần làm sao để tra xét, rồi mới phất tay kêu bọn họ đi làm.
Sau khi đám bộ khoái đã đi hết, Tra Tứ không khỏi thở dài một hơi:
“Nếu quả bọn họ mỗi người đều tận lực như Đinh Thiếu Bạch, lại chịu động não một chút, muốn giữ trị an cho nơi này kỳ thật cũng không khốn khó mấy”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Tra huynh nhậm chức ở đây đến nay mới chưa đầy sáu tháng, tạm thời không thể yêu cầu quá cao đối với bọn họ”.
Tra Tứ gật đầu:
“Nếu bọn họ mỗi một người đều hợp với yêu cầu của ta, bên trên cũng đâu cần điều ta đến”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Thì vậy”.
Tra Tứ mục quang quay sang thi thể bên kia, lại phất tay:
“Đem hết ra cho ta!”.
Hai ngỗ công như tỉnh mộng, ứng đáp nhất tề đi lên, đem thi thể nữ nhân ra.
Tra Tứ mục quang vẫn ghim trên thi thể, trầm ngâm:
“Hung thủ tại sao lại đối đãi tàn nhẫn với một cô gái xinh đẹp như vậy?”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Cho dù có thù bất cộng đái thiên, sau khi sát nhân cũng không có lý do chém đầu và tay xuống, lại đem đi chọc bọn Thôi lão lục Kim tiểu tam Tiểu Kiều”.
Tra Tứ nói:
“Y sở dĩ chọc bọn họ như vậy đương nhiên là có động cơ của y”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Ba người bọn họ theo ta thấy, tịnh không có bất kỳ chỗ nào đáng để ngươi hoài nghi”.
Tra Tứ nói:
“Vì vậy ta mới thả bọn họ ra”.
Thẩm Thắng Y hỏi:
“Vậy động cơ của hung thủ ở đâu?”.
Tra Tứ đáp:
“Ta hoài nghi hung thủ có khả năng là một tên điên”.
Thẩm Thắng Y cũng có mối hoài nghi đó.
Vụ án này đích xác giống như hành động của một tên điên.
Nếu thật là người điên mà nói, chỉ sợ căn bản không có động cơ gì.
Vụ án không có động cơ, thông thường là vụ án gai góc nhất.
Lão nhân bán đầu người, khách làng chơi cho cánh tay, Tử Vong Điểu ôm thi thể không đầu đi, còn có Cực Lạc tiên sinh yêu chim như điên, giữa họ ít nhiều gì phảng phất đều có quan hệ.
Có phải thật có quan hệ không?
oo Hoàng hôn!
Lúc Thẩm Thắng Y lại đến nha môn tìm Tra Tứ, đã là hoàng hôn.
Qua nửa ngày nghỉ ngơi, tinh thần của Tra Tứ đã tốt hơn rất nhiều.
Hắn lại động não cho vụ án.
Trong bộ phòng tịnh không nhiệt náo như hồi sáng sớm, bộ khoái ra ngoài, rất nhiều người còn chưa trở về.
Đinh Thiếu Bạch lại đã quay về từ sớm.
Thân phận của thi thể cũng đã rõ ràng.
Tra Tứ mời Thẩm Thắng Y ngồi:
“Thiếu Bạch đem đầu người đến mấy chỗ bán hoa một phen, quả nhiên có đáp án”.
Thẩm Thắng Y hỏi:
“Nữ nhân đó thật là người trong thanh lâu?”.
Tra Tứ đáp:
“Không ngoài sở liệu của ngươi và ta”.
Thẩm Thắng Y hỏi:
“Tên là gì?”.
“Khổng Tước”. Tra Tứ đáp:
“Là hồng nhân của Bách Điểu Viện”.
Thẩm Thắng Y kinh ngạc:
“Bách Điểu Viện?”.
Tra Tứ hỏi:
“Thẩm huynh biết chỗ đó?”.
Thẩm Thắng Y lắc đầu:
“Ta chỉ thấy kỳ quái sao lại là 'điểú”.
Tra Tứ nói:
“Không còn nghi ngờ gì nữa rất xảo hợp”.
Hắn ngưng một chút, lại nói tiếp:
“Ở đây ngoại trừ có Bách Điểu Viện ra, còn có Bách Hoa Viện, cô nương của Bách Hoa Viện cũng lấy tên theo trăm hoa”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Cô nương của Bách Điểu Viện tự nhiên là lấy tên từ các loài chim”.
Tra Tứ đáp:
“Chính thị”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Ngoài Khổng Tước ra, tin rằng còn có Họa Mi, Tương Tư, Uyên Ương”.
Tra Tứ gật đầu:
“Cũng có Thái Phượng, Ô Nha, Đỗ Quyên...”.
Thẩm Thắng Y hỏi:
“Ô Nha cũng có?”.
Ô nha:
quạ.
Tra Tứ cười:
“Tướng mạo của ả đương nhiên không mỹ lệ như Khổng Tước, Thái Phượng”.
Thẩm Thắng Y chuyển sang hỏi:
“Khổng Tước thất tung hồi nào?”.
Tra Tứ đáp:
“Đêm hôm qua”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Khổng tước đã là hồng nhân của Bách Điểu Viện, đương nhiên mỗi đêm đều có khách đến tìm nàng”.
Tra Tứ đáp:
“Không sai”.
“Đêm hôm qua đã ở với người nào?”.
“Nàng đêm hôm qua không có tiếp khách”.
“Sao vậy?”.
“Nói là có bệnh”.
“Có thật có bệnh không?”.
“Thiếu Bạch đã điều tra rất rõ, tịnh không phải”.
“Vậy nàng sao lại nghỉ?”.
“Là ả a hoàn hầu nàng nói cho Thiếu Bạch biết, nàng làm như vậy hoàn toàn là vì có mật ước với một vị khách”.
“Mật ước gì?”.
“Khổng Tước vô ý trung đã thổ lộ với ả a hoàn đó, vị khách kia muốn nàng đến Thiên Hương Lâu”.
“Thiên Hương Lâu là chỗ nào?”.
“Là nơi xa hoa nhất ở Dương Châu!”. Tra Tứ sờ sờ mũi:
“Ở đó ngươi có thể hưởng thụ được rượu ngon nhất Dương Châu, nữ nhân đẹp nhất Dương Châu, cách bày biện trong lầu nghe nói giống như hoàng cung vậy”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Địa phương như vậy tin rằng không phải người bình thường có thể đi vào”.
Tra Tứ nói:
“Đương nhiên, người vào đó đều không những giàu có chịu trả giá đắt, hơn nữa thi tửu cầm kỳ ít nhiều gì cũng phải biết một chút”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Ồ?”.
Tra Tứ nói:
“Bời vì người thiết yến ở đó cần phải có sự đồng ý của chủ nhân Thiên Hương Lâu”.
“Ồ?”. Thẩm Thắng Y vẫn không minh bạch.
Tra Tứ giải thích:
“Chủ nhân của Thiên Hương Lâu là một nhã sĩ, không thích ngồi cùng với tục nhân”.
Thẩm Thắng Y chợt cười lên:
“Theo ta biết người có tiền vì sợ người ta nói mình thô tục, về phương diện cầm kỳ thi tửu ít nhiều gì đều có học chút công phu”.
Tra Tứ nói:
“Cho nên Thiên Hương Lâu tuy có quy củ đó, hành nghề vẫn rất đắt khách”.
Thẩm Thắng Y hiếu kỳ hỏi:
“Chủ nhân của Thiên Hương Lâu là ai vậy?”.
Tra Tứ đáp:
“Y họ Cốc, tên là Vân Phi!”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Cái tên đó ta có nghe nói tới, Cốc Vân Phi đó có thể là một người giang hồ”.
Tra Tứ nói:
“Cũng là y đó”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Nghe nói y là một đại đạo”.
Tra Tứ nói:
“Trước đây là vậy, bất quá vì thủ pháp của y cao minh, quan phủ không thể tìm ra chứng cứ để buộc tội y”.
Thẩm Thắng Y nói:
“Thiên Hương Lâu y dựng lên, e rằng có mục đích khác”.
Tra Tứ nói:
“Lúc ban đầu ta cũng từng nghi ngờ như vậy, nhưng sau này ta đã điều tra rõ ràng, năm năm trước y đã rửa tay gát kiếm rồi”.
Thẩm Thắng Y hỏi:
“Năm nay y bao nhiêu tuổi?”.
Tra Tứ đáp:
“Chắc cỡ sáu chục”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Theo ta biết, rất nhiều đại đạo tới tuổi đó quả thật đều rửa tay, hưởng thụ những năm còn lại”.
Tra Tứ nói:
“Ta cũng từng phái người ngấm ngầm điều tra về y, tổng hợp lại các báo cáo, y hiển nhiên là đang hưởng lạc”.
Hắn quay lại thoại đề:
“Bởi vì Thiên Hương Lâu cực tận xa hoa, người trong thanh lâu không ai là không hy vọng có một ngày có thể vào, gọi là một khi lên long môn, tiếng tăm tăng gấp mười, tâm tình đó không khó lý giải”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Một cô gái mỹ lệ như Khổng Tước, tất nhiên đã sớm là khách quen của Thiên Hương Lâu”.
Tra Tứ nói:
“Ngược lại thì có, chưa từng có ai kêu nàng lên Thiên Hương Lâu hầu rượu”.
Thẩm Thắng Y hỏi:
“Sao vậy?”.
Tra Tứ nói:
“Nữ nhân có thể tiến vào Thiên Hương Lâu đều cần phải toàn diện về sắc đẹp giọng hát lẫn cầm nghệ, Khổng Tước nghe nói tuy sắc nghệ không kém, nhưng cổ họng lại quá tệ, xướng ca khỏi nói tới, nói chuyện cũng giống như quạ kêu vậy”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Đó là một chuyện rất đáng tiếc”.
Tra Tứ nói:
“Trong năm hồng nhân của Bách Điểu Viện, ngoại trừ nàng ra, bốn người kia đều trước sau đã từng đến Thiên Hương Lâu, cho nên nàng luôn luôn vì vậy mà sầu muộn không vui”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Kẻ sát hại nàng tất đã lợi dụng nhược điểm đó của nàng, dụ nàng ra”.
Tra Tứ nói:
“Tin là vậy”.
Thẩm Thắng Y hỏi:
“Nàng có thố lộ với a đầu kia vị khách nhân đó là ai không?”.
Tra Tứ đáp:
“Không có, nàng hiển nhiên đã bị người đó bắt giữ bí mật”.
Thẩm Thắng Y hỏi:
“Vậy nàng rời khỏi Bách Điểu Viện lúc nào?”.
Tra Tứ đáp:
“Là vừa sau canh một, đi từ cửa sau, a hoàn kia lúc đó đã đưa nàng ra cửa”.
Thẩm Thắng Y hỏi:
“Ả có nhìn thấy gì không?”.
Tra Tứ đáp:
“Đậu ngoài cửa sau là một cỗ xe song mã, trong ấn tượng của a thì cỗ xe đó rõ ràng là xe ngựa của Thiên Hương Lâu”.
Thẩm Thắng Y hỏi:
“Ả có phải đã nhìn thấy Khổng Tước lên xe?”.
Tra Tứ đáp:
“Chính phải”.
Thẩm Thắng Y hỏi:
“Người của ngươi có đến Thiên Hương Lâu tra hỏi không?”.
Tra Tứ đáp:
“Thiếu Bạch đã đến đó, nhưng Cốc Vân Phi không có mặt”.
Thẩm Thắng Y hỏi:
“Đã đi đâu?”.
Tra Tứ đáp:
“Nghe nói là đã cùng mấy kẻ có tiền đi chơi hồ”.
Thẩm Thắng Y hỏi:
“Sấu Tây Hồ?”.
Tra Tứ gật đầu:
“Thiếu Bạch tới đó cũng không còn sớm, quản sự lại nói canh một Thiên Hương Lâu sẽ có khai yến, Cốc Vân Phi sẽ có mặt, cho nên gã không có đi Sấu Tây Hồ”.
Thẩm Thắng Y hỏi:
“Cũng không đi vào tra hỏi những người khác?”.
Tra Tứ đáp:
“Không có, quản sự không cho phép gã tiến vào”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Tên quản sự cũng can đảm dữ”.
Tra Tứ nói:
“Không thể không dữ, bởi vì Cốc Vân Phi đã phân phó như vậy”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Bọn Thiếu Bạch có thể lấn vào mà”.
Tra Tứ nói:
“Cốc Vân Phi giao du rộng rãi, thường lai vãng với đám quyền quý trong thành, giao tình rất thân thiết, cho dù là ta, trước khi có bề trên cho phép, trừ phi là nắm chắc có thể vào lầu bắt phạm nhân, nếu không trừ phi không muốn làm bộ đầu mới dám xông bừa vào trong lục lọi”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Thì ra là vậy”.
Chàng lại liền hỏi:
“Chuyện này ngươi có thỉnh thị qua bề trên chưa?”.
Tra Tứ đáp:
“Hồi nãy đã thỉnh thị”.
Thẩm Thắng Y hỏi:
“Vậy nói sao?”.
Tra Tứ gằn từng tiếng:
“Thẳng tay!”.
Thẩm Thắng Y gật đầu:
“Như vậy thì sự tình dễ làm hơn nhiều”.
Tra Tứ nói:
“Nhưng bằng vào kinh nghiệm của Thiếu Bạch, ta lại lo ứng phó không nổi Cốc Vân Phi con người đó”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Thứ người như Cốc Vân Phi quả thật không dễ đối phó”.
Tra Tứ nói:
“Ta nghĩ đi nghĩ lại, chỉ có ngươi đi một chuyến hoặc giả mới có thể tìm ra ít nhiều manh mối”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Hiện tại ta đã đến đây”.
Tra Tứ nói:
“Chờ trống canh đánh lên rồi mới động thân cũng không trễ”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Xin nghe ngươi phân phó”.
Tra Tứ cười:
“Ngươi nói gì vậy chứ”.
Thẩm Thắng Y cười lớn!
Tra Tứ cười nói:
“Ta kêu Thiếu Bạch dẫn vài bộ khoái theo ngươi đi Thiên Hương Lâu”.
Thẩm Thắng Y trầm ngâm:
“Hay là đi một mình tốt hơn”.
Tra Tứ gật đầu:
“Cũng được”.
Thẩm Thắng Y quay sang hỏi:
“Phương diện Cực Lạc trang Cực Lạc tiên sinh đã điều tra được gì rồi?”.
Tra Tứ đáp:
“Trước mắt vẫn không có bất cứ manh mối gì, bất quá bộ khoái phái đi còn rất nhiều người chưa quay về phục mệnh”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Đến ngày may vẫn không có kết quá, không thể không đi đến Cực Lạc trang một chuyến”.
Tra Tứ nói:
“Lại làm khổ Thẩm huynh”.
Thẩm Thắng Y quay lại trả hắn một câu:
“Ngươi nói gì vậy chứ”.
Tra Tứ cũng cười lớn!
Thẩm Thắng Y vô ý nhìn ra ngoài cửa sổ, thoát miệng:
“Tịch dương đã tây hạ rồi”.
Ngoài cửa sổ dần dần tối đi.
Đêm dài sắp bắt đầu.
oo Tiếng trống canh chung quy đã vang vọng.
Thẩm Thắng Y không lâu sau khi tiếng trống canh vang lên đã xuất hiện ngoài cửa Thiên Hương Lâu.
Cửa mở rộng, bốn gã tiếp đãi mặc đồ đen đội nón cao đứng hay bên tả hữu, bên trái còn có một trung niên nhân bộ dạng như quản sự.
Bên trong cửa, đèn đuốc huy hoàng, sáng như ban ngày, tòa lầu giữa ánh đèn phảng phất như trên trời bay đến, tiếng đàn sáo liên tu bất tận, cho dù ở bên ngoài cửa cũng không khó gì tưởng tượng được cảnh hoan lạc bên trong ra sao.
Thẩm Thắng Y không chút do dự, bước dài lên bậc đá trước cửa.
Trung niên nhân có bộ dạng quản sự lập tức bước ngang, cản đường Thẩm Thắng Y:
“Công tử có biết đây là đâu không?”.
Mục quang của gã chăm chăm nhìn tà bạch y của Thẩm Thắng Y, giọng nói thái độ tỏ rõ không mấy tôn kính.
Thẩm Thắng Y thu bước, hờ hững trả lời:
“Thiên Hương Lâu”.
Trung niên nhân nói:
“Tôi là quản sự ở đây, Chúc Bất Nô”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Danh tánh không tệ”.
Chúc Bất Nô hỏi:
“Còn cao tính của công tử?”.
Thẩm Thắng Y đáp:
“Họ Thẩm”.
Chúc Bất Nô không đắn đo:
“Công tử tịnh không phải là khách nhân đêm nay”.
Thẩm Thắng Y đáp:
“Không phải”.
Chúc Bất Nô hỏi:
“Vậy công tử lẽ nào là bằng hữu của chủ nhân bọn tôi?”.
Thẩm Thắng Y đáp:
“Cũng không phải”.
Chúc Bất Nô nói:
“Vậy công tử...”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Đến từ nha môn”.
Chúc Bất Nô “ồ” lên một tiếng, hờ hững nói:
“Sau ngọ hôm nay mấy huynh đệ các người đã có đến đây”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Cốc Vân Phi lại không có mặt”.
Chúc Bất Nô ngây người, tựa hồ không tưởng được Thẩm Thắng Y không ngờ lại gọi thẳng tên Cốc Vân Phi.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Hiện tại tin rằng đang có mặt”.
Chúc Bất Nô bất giác gật đầu:
“Ta sẽ vào thông truyền xem chủ nhân của ta có chịu tiếp kiến ngươi không”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Không thể không gặp”.
Hữu thủ của chàng liền phất ống tay áo.
Chúc Bất Nô cảm thấy một trận cuồng phong ập tới, không khỏi mất tự chủ thoái lùi ba bước.
Thẩm Thắng Y bước dài tiến vào.
Đám tiếp đãi hai bên nhất thời cũng không biết phải làm sao, trợn mắt nhìn Thẩm Thắng Y bước qua.
Chúc Bất Nô kinh ngạc, liền rượt theo sau Thẩm Thắng Y, lại không dám thò tay cản Thẩm Thắng Y.
Gã tuy phách lối mắt cứ nhìn lên, nhưng cũng là người sành đời, mắt thấy Thẩm Thắng Y xông vào Thiên Hương Lâu như vậy, đã biết con người này tuyệt không giản đơn.
Trước khi biết rõ chi tiết về Thẩm Thắng Y, vô luận ra sao gã tuyệt không thể xúc phạm đến Thẩm Thắng Y.
Thẩm Thắng Y cũng không lý gì tới Chúc Bất Nô, đi xuyên qua hoa viên, thẳng hướng cao lâu phảng phất như từ trên trời bay đến kia mà đi.
Càng đến gần, mùi thơm rượu thịt càng nồng đậm, tiếng đàn sáo càng vang vọng.
Bất chợt tiếng ca vang lên như sấm dậy.
Tà sáp mãn đầu hoa Túy ỷ kiều oa Hợp thanh tề xướng lãng đào sa Minh nguyệt lưu nhân nhân ý hảo Thả mạc hoàn gia...
(Tạm dịch:
Cài hoa phủ đầu, Say dựa gái đẹp, Chung giọng hát như sóng xô bờ cát, Trăng sáng giữ cho tâm tình tươi vui, Chẳng muốn về nhà...).
Đang hát Lãng Đào Sa, thanh âm của một đám nam nhân, không trách gì cứ như sấm sét.
Tiếng ca vừa hạ xuống, tiếng vỗ tay lập tức vang lên.
Cũng như sấm dội vậy.
Tiếng vỗ tay vừa xong, thanh âm của một nữ nhân vang lên:
“Bản lãnh tự vuốt đuôi của nam nhân các người thật không nhỏ, xướng ca như bò rống, không ngờ còn vỗ tay được nữa”.
Thanh âm rất êm tai.
Thẩm Thắng Y đứng ngoài lầu nghe thấy, chợt ngẩn người.
Thanh âm của nữ nhân đó rất giống một người.
Là thanh âm kêu Cực Lạc tiên sinh trong Cực Lạc trang.
Bất quá người cũng có giống nhau, thanh âm e rằng cung không phải là không thể giống.
Cũng vừa lúc đó, thanh âm của một nam nhân nói theo:
“Mình xướng ca, nếu mình cũng không vỗ tay, nâng đỡ bên mình, thì không tránh khỏi đối xử quá không đúng với mình đó”.
Thanh âm của một nam nhân khác tiếp lời:
“Cực đúng, cực đúng”.
Lại có một thanh âm nam nhân khác:
“Bọn ta xướng ca đương nhiên không lọt vào tay Thái Phượng cô nương rồi”.
Nữ nhân đó vui vẻ cười lên, nàng hiển nhiên là Thái Phượng cô nương.
Lại một thanh âm nam nhân tức thì nói:
“Đã như vậy, bọn ta chi bằng hiện tại mời Thái Phượng cô nương ca một khúc?”.
“Được đó”. Tiếng ủng hộ khắp nơi.
Thái Phượng cô nương hỏi:
“Hát cái gì?”.
Một nam nhân lên tiếng:
“Cái gì cũng được”.
Thái Phượng cô nương hỏi:
“Một đoạn Thủy Tiên Tử thì sao?”.
Lại một tràng “được đó”!
Tiếng ca lại vang lên.
Hoa chi tự kiểm kiểm như hoa Kiều kiểm vô hà ngọc hữu hà Hoàng kim hữu giới xuân vô giới Luận phong lưu Thùy tự tha Tích phân phi minh nhật thiên nhai Lãnh lạc liễu tần tranh ngân giáp Tịch mịch liễu kim liên thúy tụ Không văn liễn ngọc duẫn tỳ bà...
(Tạm dịch:
Cành hoa tựa gương mặt, gương mặt như hoa Mặt đẹp không có tì vết, ngọc có tì vết, Hoàng kim có giá, xuân vô giá, Nói về phong lưu, Ai như chàng, Chỉ tiếc chia cách mặt trời tận thiên nhai, Lạnh lùng đàn tranh giáp bạc, Tịch mịch sen vàng tay áo xanh, Không nghe sáo ngọc tỳ bà...).
Tiếng ca của Thái Phượng cô nương quả nhiên rất êm tai.
Tiếng vỗ tay dĩ nhiên lại như sấm động.
Một nam nhân vừa vỗ tay vừa nói:
“Là bạc tình lang nào hại nàng khó chịu như vậy? Nói ra đi, ta không tha cho y đâu”.
Thái Phượng cô nương nói:
“Y là...”.
Nàng lại ngưng giọng.
Chúng nhân cùng hỏi:
“Là ai?”.
Thẩm Thắng Y ngoài cửa lạnh lùng lên tiếng:
“Nhất định không phải là ta!”, bước dài vào.
Cách trần thiết trong lầu quả nhiên cực kỳ hoa lệ.
Phục sức của đám khách nhân cũng hoa lệ cực kỳ.
Tổng cộng có chín người khác, chia nhau ngồi ba mặt trong đường, tuổi tác đều trên bốn chục.
Mỗi người một cái kỷ, một mỹ nhân, hai tiểu a hoàn hầu rượu.
Trên kỷ bài đầy đồ ăn ngon, rượu ngon.
Mười hai nữ nhạc công chia nhau ngồi hai bên cửa.
Tiếng ca tuy đã dứt, tiếng đàn sáo còn chưa tuyệt.
Nhưng Thẩm Thắng Y xông vào như vậy, bọn họ không khỏi ngơ ngẩn, nhất tề buông nhạc khí trong tay.
Thị tuyết của tất cả mọi người đang tập trung trên mình Thẩm Thắng Y.
Thẩm Thắng Y không ngờ cứ như không có chuyện gì, mục quang của chàng bắn lên mặt mỹ nhân đang đứng bên cạnh cái kỷ đối diện cửa.
Trước khi vào cửa chàng đã nhìn rõ là mỹ nhân đó đang nói chuyện.
Mỹ nhân đó cũng là Thái Phượng cô nương.
Trước đây chàng lại chưa từng gặp Thái Phượng, nhìn thấy chỉ có cảm giác xa lạ.
Thái Phượng có thể nói là mỹ nhân trong mỹ nhân.
Thứ mỹ lệ đó là thứ mỹ lệ khiến cho người ta vừa nhìn thấy là hồn bay phách tán.
Thẩm Thắng Y không thích thứ mỹ lệ đó.
Chàng đã gặp nhiều nữ nhân có thứ mỹ lệ đó, không biết có phải là xảo hợp, mỗi một người đều là căn nguyên của họa hoạn.
Có thể chàng vẫn hy vọng Thái Phượng là ngoại lệ.
Một lão nhân năm sáu chục tuổi ngồi bên Thái Phượng tức thì đứng dậy, nhìn lên nhìn xuống Thẩm Thắng Y:
“Đương nhiên không phải là ngươi”.
Tuy đã năm sáu chục tuổi, lão nhân đó vẫn rất tiêu sái, thần thái ngữ khí đều ôn ôn nhu nhu, nhưng lại thấp thoáng thấu lộ một lực uy bức vô hình.
Thẩm Thắng Y cảm thấy được sự tồn tại của lực uy bức đó, hỏi dò:
“Cốc Vân Phi?”.
Lão nhân ngây người:
“Chính thị, bằng hữu là ai, rất lạ mặt”.
Thẩm Thắng Y còn chưa hồi đáp, Chúc Bất Nô đằng sau đã xen lời:
“Y họ Thẩm, tự xưng là đến từ nha môn”.
Cốc Vân Phi lại ngây người:
“Nha môn?”.
Chúc Bất Nô nói tiếp:
“Tôi hồi này kêu y đợi ngoài cửa một chút, định tiến vào thỉnh thị xem chủ nhân có chịu tiếp kiến y không, nhưng y không lý gì tới, cứ xông vào, cản cũng cản không được...”.
Cốc Vân Phi chợt hét lớn:
“Im miệng!”.
Chúc Bất Nô hoang mạng ngậm miệng lại.
Cốc Vân Phi liền phất tài:
“Nô tài vô dụng, cút ra”.
Chúc Bất Nô mặt tái mét, một tiếng cũng không dám phát ra, vội cúi người thoái ra ngoài.
Cốc Vân Phi quay lại Thẩm Thắng Y:
“Thẩm bằng hữu không giống người trong nha môn”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Bởi vì ta vốn không phải”.
Cốc Vân Phi “ồ” lên một tiếng:
“Đại danh?”.
Thẩm Thắng Y đáp:
“Thắng Y!”.
Mọi người đều bàng hoàng.
Cốc Vân Phi sắc mặt hơi biến:
“Là Thẩm Thắng Y?”.
Thẩm Thắng Y đáp:
“Người khác thì không biết tới, ta cho đến bây giờ còn chưa gặp hay nghe có người cùng tên cùng họ”.
Cốc Vân Phi lại nhìn lên nhìn xuống Thẩm Thắng Y một lượt, chung quy nói:
“Hạnh ngộ”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Hạnh ngộ”.
Cốc Vân Phi nói:
“Tin tức Thẩm huynh ở Dương Châu ta đã sớm nghe nói, chỉ là luôn luôn không có duyên gặp gỡ”. Song thủ của y chợt vỗ một cái, hét lớn:
“Người đâu, bày tiệc”.
Giọng nói vừa vang lên, đằng sau bình phong hai bên đã có người bưng bày chiếu rượu, Cốc Vân Phi phân phó trải chiếu rượu bên cạnh, liền giơ tay:
“Thẩm huynh, mời!”.
Thẩm Thắng Y mỉm cười:
“Tiệc rượu này sợ rằng ta ăn không nổi”.
Cốc Vân Phi cười lớn:
“Thiên hạ danh sĩ, không ai không biết gặp được Thẩm huynh là một vinh hạnh, hôm nay Thẩm huynh đại giá quang lâm, Thiên Hương Lâu tất sẽ làm ăn khấm khá hơn, ta nếu còn tính toán với Thẩm huynh, không tránh bị bằng hữu ngồi đây chê cười”.
Một trung niên nhân bên cạnh tiếp lời:
“Cốc huynh cho dù có tính, bữa tiệc này cũng chỉ có tính cho bọn ta. Người trong lời ca nhất định là Thẩm công tử rồi”.
Thái Phượng lấy tay áo che mặt, hờn dỗi:
“Đại gia lại nói chơi, người như Thẩm công tử làm sao xem thứ nữ nhân như tôi vào đâu?”.
Cốc Vân Phi hỏi Thẩm Thắng Y:
“Thẩm huynh ngươi nói sao?”.
Thẩm Thắng Y không hồi đáp, lại hỏi Thái Phượng:
“Cô nương tên là Thái Phượng?”.
Thái Phượng gật đầu.
Thẩm Thắng Y lại hỏi:
“Thái Phượng của Bách Điểu Viện?”.
Thái Phượng ngạc nhiên:
“Công tử từng ghé qua Bách Điểu Viện?”.
Thẩm Thắng Y đáp:
“Chưa từng”.
Thái Phượng hỏi nữa:
“Trước đây có phải đã từng gặp tôi?”.
Thẩm Thắng Y đáp:
“Không”.
Thái Phượng hỏi:
“Vậy công tử sao lại biết tôi là người của Bách Điểu Viện?”.
Thẩm Thắng Y đáp:
“Suy đoán ra”.
Chàng mỉm cười nói tiếp:
“Cái tên Thái Phượng của Bách Điểu Viện, ta đã sớm nghe nói đến. Trong Dương Châu thành cho dù còn có Thái Phượng thứ hai cũng vị tất bay lọt vào Thiên Hương Lâu này”.
Thái Phượng cười vui vẻ:
“Công thử thật rất biết nói chuyện”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Nhưng thanh âm của cô nương hồi sáng sớm hôm nay ta hình như đã nghe qua”.
Thái Phượng ngạc nhiên:
“Sáng sớm hôm nay?”.
Thẩm Thắng Y đáp:
“Không sai”.
Thái Phượng hỏi:
“Ở đâu?”.
Thẩm Thắng Y đáp:
“Cực Lạc trang ở thành Đông!”.
Thái Phượng kinh ngạc:
“Cực Lạc trang?”.
Thứ biểu tình giọng nói đó hiển nhiên hoàn toàn không biết địa phương Cực Lạc trang. Thẩm Thắng Y nhìn chăm chăm Thái Phượng không rời.
Vô luận chàng nhìn làm sao, Thái Phượng cũng không giống như đang nói láo.
Lẽ nào thật là thanh âm tương tự, kỳ thật là hai người?
Thẩm Thắng Y hỏi nữa:
“Cực Lạc tiên sinh, cô nương có ấn tượng gì không?”.
Thái Phượng không do dự:
“Một chút cũng không có”.
Nàng hỏi ngược Thẩm Thắng Y:
“Cực Lạc tiên sinh thật ra là ai? Cực Lạc trang thật ra ở đâu?”.
Thẩm Thắng Y đáp:
“Cực Lạc tiên sinh là một lão đầu, trên mặt chỗ đặt biệt nhất là đôi tròng mắt trắng đục như sữa cùng gương mặt không lúc nào không cười, lão thích chim chóc, rất thích, cho nên toàn Cực Lạc trang bố trí như cái lồng chim, sự thật cũng có nuôi mấy ngàn con chim”.
Thái Phượng càng nghe, vẻ kinh ngạc trên mặt càng nồng đậm, lại lắc đầu:
“Tôi chưa từng gặp qua một lão đầu như vậy, cũng chưa từng đi đến một nơi như vậy”.
Thẩm Thắng Y quay sang nhìn Cốc Vân Phi:
“Còn Cốc huynh thì sao?”.
Cốc Vân Phi đáp:
“Không một chút ấn tượng, thật có Cực Lạc tiên sinh? Có Cực Lạc trang?”.
Thẩm Thắng Y đáp; “Ta đã từng gặp Cực Lạc tiên sinh, cũng đã từng đến Cực Lạc trang”.
Cốc Vân Phi “ồ” lên một tiếng, hỏi nữa:
“Thẩm huynh cũng thật đã nghe được thanh âm của Thái Phượng ở Cực Lạc trang?”.
Thẩm Thắng Y đáp:
“Đó cũng là sự thật”.
Cốc Vân Phi quay sang hỏi Thái Phượng:
“Sáng sớm hôm nay nàng ở đâu?”.
Thái Phượng đáp:
“Ngủ trong viện, sáng sớm đối với bọn tôi mà nói lại là đêm khuya”.
Cốc Vân Phi quay lại nhìn Thẩm Thắng Y, cười nói:
“Người có giống nhau, thanh âm không phải không có tương đồng”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Ta cũng có ý đó”.
Cốc Vân Phi hỏi:
“Thẩm huynh lần này đến đây là vì muốn hỏi Thái Phượng về chuyện đó?”.
Thẩm Thắng Y đáp:
“Ta đến đây mới biết có Thái Phượng cô nương ở đây”.
Cốc Vân Phi nói:
“Nếu vậy Thẩm huynh đến...”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Là vì một vụ án”.
Cốc Vân Phi nói:
“Ta biết Thẩm huynh là bằng hữu của tổng bộ đầu Tra Tứ, trước sau đã từng liên thủ cùng Tra Thứ giải quyết mấy vụ đại án”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Lần này ta cũng đến giúp Tra huynh”.
Cốc Vân Phi hỏi:
“Tra Tứ thật không có thời gian?”.
Thẩm Thắng Y đáp:
“Hắn đang dưỡng thương trong nha môn”.
Cốc Vân Phi giật mình:
“Là ai có cái gan lớn như vậy?”.
Thẩm Thắng Y đáp:
“Còn chưa xác định được”.
Cốc Vân Phi hỏi:
Có phải là vì điều tra vụ án Khổng Tước bị chém đứt đầu?”.
Thẩm Thắng Y đáp; “Chính thị, Cốc huynh cũng biết vụ án đó?”.
Cốc Vân Phi đáp:
“Tin tức đã truyền khắp Dương Châu, tin rằng không có ai là không biết”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Truyền đi rất nhanh”.
Cốc Vân Phi gật gù:
“Khổng Tước cổ họng tuy không tốt, thân thể tướng mạo mỹ miều lại hiếm có, mỹ nhân giống như ả, xẻ căt thi thể ả như vậy, hung thủ cũng có thể nói là tâm ngoan thủ lạt”.
Thẩm Thắng Y hỏi:
“Cốc huynh biết Khổng Tước?”.
Cốc Vân Phi đáp:
“Trầm đại hiệp đại khái còn chưa biết ta ở đây cung ứng rượu thịt ngon nhất, mỹ nữ đẹp nhất cho toàn Dương Châu”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Biết”.
Cốc Vân Phi nói:
“Không biết hết mỹ nữ trong thanh lâu, ta làm sao có thể tạo ra an bài này?”.
Thẩm Thắng Y không thể không gật đầu.
Cốc Vân Phi nói tiếp:
“Thẩm huynh lần này đến lẽ nào cũng vì vụ án Khổng Tước?”.
Thẩm Thắng Y đáp:
“Chính thị”.
Cốc Vân Phi nghi hoặc:
“Vụ án đó có quan hệ gì với Thiên Hương Lâu?”.
Thẩm Thắng Y đáp:
“Đêm hôm qua Khổng Tước trước khi thất tung đã từng tiết lộ với a hoàn hầu cận là có người mời nàng đến Thiên Hương Lâu đêm hôm qua”.
Cốc Vân Phi hỏi:
“Có chuyện đó?”.
Thẩm Thắng Y đáp:
“Bộ khoái vì vậy sau ngọ có đến đây điều tra, Cốc huynh lúc đó lại không có nhà”.
Cốc Vân Phi nói:
“Sau khi ta về tới, Chúc Bất Nô tên nô tài đó cũng từng kể cho ta biết, nhưng vì những bộ khoái đó lúc đó nói không rõ, ta tịnh không biết là chuyện gì”.
Y ngừng một chút, lại nói:
“Trong chuyện này ta thấy có những hiểu lầm”.
Thẩm Thắng Y hỏi:
“Ngươi nói đêm hôm qua tịnh không có ai mời Khổng Tước đến đây?”.
Cốc Vân Phi nói:
“Từ khi Thiên Hương Lâu khai trương cho đến nay, chưa từng có ai kêu tên mời Khổng Tước, hôm qua cũng không ngoại lệ”.
Thẩm Thắng Y hỏi:
“Đặt yến tiệc ở đây đêm hôm qua là ai?”.
Cốc Vân Phi đáp:
“Là sáu người buôn muối, người bọn họ muốn mời đều là hồng nhân của Bách Hoa Viện. Đội xe ngựa phân phó đi tiếp đón không gặp phiền toái gì”.
Thái Phượng xen miệng:
“Nếu quả người được mời là người của Bách Điểu Viện, mời được tôi cũng vị tất mời đến Khổng Tước”.
Cốc Vân Phi nói:
“Đó là sự thật”.
Ngưng một chút, lại nói:
“Thẩm huynh nếu quả còn có hoài nghi, có thể đến Bách Hoa Viện hỏi, cả tên của sáu thương buôn cùng bảy hồng nhân của Bách Hoa Viện, ta sẽ kêu người sao chép cho Thẩm huynh”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Bất tất”.
Cốc Vân Phi hỏi:
“Lẽ nào Thẩm huynh tìm đến đây là vì đã nắm chắc manh mối gì?”.
Thẩm Thắng Y đáp:
“Là a hoàn hầu cận Khổng Tước mắt thấy Khổng Tước sau khi ra khỏi cửa sau đã lên xe ngựa của Thiên Hương Lâu”.
Cốc Vân Phi hỏi:
“Vậy sao?”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“A hoàn đó đã chứng thật tịnh không có vấn đề”.
Thái Phượng một bên xen miệng:
“Khổng Tước luôn luôn hy vọng có cơ hội đến được Thiên Hương Lâu một phen”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Có nghe nói vậy”.
Thái Phượng nói:
“Cho nên nếu có người mời nàng đến Thiên Hương Lâu, chừng như một nữ nhân tính cách như Khổng Tước tuyệt đối không có lý do gì không khoe khoang trước mặt bọn tôi”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Nàng trước khi chuyện xảy ra nghe căn dặn tạm thời không được tiết lộ ra”.
Cốc Vân Phi hỏi:
“Vậy xe ngựa đậu ở đâu đợi nàng?”.
Thẩm Thắng Y đáp:
“Đậu trên con đường đi ngang cửa sau”.
Cốc Vân Phi nói:
“Thiên Hương Lâu tịnh không phải là nơi đen tối, người đó không có lý do gì lại bí mật mời nàng đi như vậy, đây không còn nghi ngờ gì nữa là một cạm bẫy, Khổng Tước đáng lẽ nên nhìn ra bên trong tất có manh nha”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Hung thủ đã nắm chắc được nhược điểm của nàng, đương nhiên có một lý do rất tốt, lừa gạt sự tín nhiệm của nàng. Vấn đề là cái hung thủ dùng là một cỗ xe ngựa của Thiên Hương Lâu”.
Cốc Vân Phi nói:
“Cỗ xe ngựa đó e rằng không phải của Thiên Hương Lâu”.
Y nói tiếp giải thích:
“Xe ngựa của Thiên Hương Lâu là đặt cao thủ hàn tiện đặc biệt thiết kế, nhưng muốn làm giả một cỗ xe ngựa như vậy cũng không phải là chuyện khốn khó gì, Huống hồ đang đêm tối, nhìn cũng có mấy phần giống thật hơn”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Bọn ta đã nghĩ tới khả năng đó, nhưng bộ khoái đã đi tìm khắp toàn thành, ngoại trừ ở đây ra, tịnh không phát hiện một cỗ xe ngựa như vậy”.
Chàng lại nói:
“Một cỗ xe ngựa lớn như vậy, tịnh không dễ gì giấu kín”.
Cốc Vân Phi không thể không gật đầu.
Thẩm Thắng Y liền hỏi theo:
“Thiên Hương Lâu tổng cộng có bao nhiêu chiếc xe ngựa?”.
Cốc Vân Phi đáp:
“Bốn chiếc”.
Thẩm Thắng Y hỏi:
“Hiện tại đều đã ra ngoài?”.
Cốc Vân Phi đáp:
“Ra ngoài đều về hết rồi”.
Thẩm Thắng Y hỏi:
“Sao lúc ta vào không thấy chiếc nào?”.
Cốc Vân Phi đáp:
“Tới khi khách nhân ra về, xe ngựa mới chạy đến vườn ngoài lầu, bình nhật đều an trí ở khu vườn kề bên, bốn tay đánh xe đêm đến cũng đều ở đó đợi lệnh, sẵn sàng tiếp khách đưa khách bất cứ lúc nào. Thẩm huynh có phải muốn đi gặp bọn họ, hỏi cho rõ lộ trình của họ đêm hôm qua?”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Chính là có ý đó”.
Cốc Vân Phi nói:
“Cũng được”.
Quay đầu hắng giọng gọi lớn:
“Cẩm! Hoa!”.
Một đại hán tuổi tác cỡ tam tuần, mắt xanh tóc vàng nghe tiếng từ đằng sau đường đi ra đến trước mặt Cốc Vân Phi, cúi mình:
“Hoa đệ đã đi uống rượu. Chủ nhân có gì phân phó?”.
Cốc Vân Phi nói:
“Ngươi dẫn vị công tử này đến khu vườn kề bên gặp mấy tay đánh xe”.
Đại hán liếc nhìn Thẩm Thắng Y:
“Dạ”.
Cốc Vân Phi lại phân phó:
“Thẩm công tử là một đại hiệp khách không thua kém một ai trên giang hồ, hiện tại đi điều tra cho quan phủ vụ án xác chết của Khổng Tước ở Bách Điểu Viện bị cắt xẻ, ngươi cẩn thận hầu cận, đồng thời phân phó mấy tay đánh xe phải tận lực hợp tác”.
Đại hán đáp:
“Dạ”.
Cốc Vân Phi còn muốn phân phó gì đó, Thái Phượng bên cạnh chợt cười khúc khích:
“Xem ông kìa, cứ giống như coi bọn họ là con nít, kỳ thật bọn họ theo ông bao lâu nay, ông phân phó bớt một hai câu, bọn họ cũng biết phải làm sao mà”.
Nàng liền cười hỏi đại hán kia:
“Tiểu Cẩm, ngươi nói có phải không?”.
Mục quang của đại hán sáng lên:
“Đương nhiên”.
Cốc Vân Phi cười, quay đầu nói với Thẩm Thắng Y:
“Hai huynh đệ bọn họ, một người tên Tây môn Cẩm, một người tên Tây môn Hoa, đều là tên ta đặt cho bọn họ”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Đặt không tệ”.
Cốc Vân Phi nói:
“Thẩm huynh nói khách sáo quá”.
Thẩm Thắng Y hỏi:
“Bọn họ là người gì vậy?”.
Cốc Vân Phi đáp:
“Người Hồ, đã theo ta mười mấy năm, là thủ hạ trung thành nhất của ta, có ta nói, Thẩm huynh nếu cần giúp đỡ, cứ phân phó bọn họ”.
Thẩm Thắng Y thốt:
“Được”.
Liền ôm quyền giã từ:
“Xin lỗi xin lỗi”.
Một khách nhân lập tức ngắt lời:
“Không có gì không có gì”.
Một người khác nói:
“Sau chuyện này, nếu còn thời gian, xin mời lên tụ tập với bọn tôi”.
Thẩm Thắng Y gật đầu, quay sang phía Tây môn Cẩm:
“Xin dẫn đường”.
Tây môn Cẩm nghiêng người:
“Bên này, mời!”, liền cất bước đi ra ngoài đại đường.
Thẩm Thắng Y cũng đi theo.
Cốc Vân Phi mắt dõi theo hai người ra khỏi đại đường, lẩm bẩm:
“May là lúc người này xuất đạo, ta đã rửa tay gát kiếm”.
Thái Phượng một bên nghe không rõ mấy, ngạc nhiên hỏi:
“Ông nói gì đó?”.
Cốc Vân Phi đáp:
“Không có gì”.
Y vỗ tay một cái, lớn giọng:
“Bọn ta bắt đầu lại từ đầu”.
Chúng nhân cùng hô “được”.
Đám nữ nhạc công vội cầm đàn sáo lên.
Tiếng đàn sáo vừa vang lên, chúng nhân lại vỗ tay cùng ca.