Mục sư Ebenezer Lovering vừa đưa tay đỡ Catherine bước xuống xe của mình, vừa nói: -Ông bà Adams đương nhiên phải mời bà Lovering và tôi đến dự bữa cơm tối tại Bodley- rồi ông quay lại để giúp bà vợ bước xuống và nói tiếp- Còn bà, thì đây quả là một vinh dự cho bà khi được họ mời bà đến dự, bà Winters à. Nhất là trong buổi tiệc này có Tử tước Rawleigh. -Dạ phải, đúng thế- Catherine khẽ đáp. Nàng đưa tay vuốt lại mái tóc cho ngay ngắn, kểm tra xem thử mái tóc có bị gió thổi tung lên không. Nàng cố tảng lờ không để ý đến trái tim nàng đang đập thình thịch. Rất nhiều lần nàng định không đến dự, nhưng rồi nàng cũng đã nhận lời mời. Lánh mặt không đến cũng chẳng được việc gì. Nàng không thể lánh mặt mãi trong suốt thời gian khách ở chơi tại đây. Họ sẽ ở đây nhiều tuần mới về. Nàng ăn mặc rất cẩn thận, chiếc áo dài lụa màu xanh lục trông rất hài hòa với màu tóc của nàng. Tóc thì nàng chải bới kũ càng hơn thường ngày, nàng để những lọn tóc quăn như gơn sóng xõa xuống hai bên thái dương và xõa dài xuống cổ. Thế nhưng khi vừa đưa chiếc áo khoác cho người hầu trong nhà và đi theo người quản gia vào phòng khách, thì nàng bỗng thấy mình quê mùa quá cỡ. Tự nhiên nàng lại có mặc cảm mình là kẻ lân gia nghèo nàn, được người ta mời đến vì số khách có thừa một ông và thiếu một bà, và nàng thấy mình hơi rụt rè vì thua sút thiên hạ. Nhưng dù sao nàng vẫn thấy lòng hớn hở, vui vẻ. -Ồ, chào bà Winters- bà Adams lớn tiếng chào, vừa bước nhanh đến phía nàng, đồ nữ trang trên người bà ta sáng lấp lánh- Bà đến được như thế này thì quí hóa quá. – Bà ta đưa mắt nhìn khắp người nàng, vẻ mặt hân hoan vì nhận thấy rõ ràng không làm soa nàng địch nổi với các bà khác ở trong phọng. Bà ta quay sang chào ông Mục sư và bà vợ ông ta. -Chào bà Winters, quí hoá quá!- Ông Adams tươi cười chào nàng. Đúng là một ông Adams trước sau như một, nang nghĩ bụng và cười chào đáp lễ. Vẻ mặt ông ta vui vẻ như mọi khi. Ngoài ra, ông ta đã gọi đích danh tên nàng- xin bà cho phép tôi giới thiệu bà với vài người khách của chúng tôi hôm nay. Nàng không dám nhìn khắp phòng. Hình như trong phòng rất đông người. Mỗi khi được giới thiệu người nào, nàng mới dám nhìn người ấy thôi, và mỗi lần như thế, nàng cảm thấy hồ hởi trong lòng. Không có ai quen biết với nàng hết, trừ Ellen Hudson, em gái bà Adams, vì trong thời gian 5 năm sống ở làng nầy, nàng đã nhiều lần gặp cô ta mỗi khi cô đến thăm Bodley. Cô ta rất xinh, có giáo dục và ăn mặc thì khỏi chê, áo quần rất hợp thời trang, Catherine nghĩ thế. Cô ta rất giống bà Adams, mái tóc cũng màu nâu đập và cặp mắt màu xanh lục như bà chị. Mọi người đều chào hỏi nàng rất lịch sự. Nàng thấy cặp mắt xanh của Nam tước Pelham ánh lên vẻ thán phục khi ông ta nắm bàn tay nàng và cúi chào trân trọng, và nàng cũng thấy vẻ thán phục hiện ra trong đôi mắt xám lờ đờ của ông Gascolâgne. Cả hai người đều rất đẹp trai. Nàng nghĩ bụng: được đàn ông hâm mộ quả sung sướng thật, nhưng nàng không muốn để cho sự hâm mộ này đi xa hơn, nàng không muốn để cho họ tán tỉnh hay là để cho mình bị lừ dối, gạt gẫm nữa. Cuối cùng chỉ còn lại hai người chưa được giới thiệu. Nhưng nàng đã biết hai người này rồi – hay ít ra thì cũng biết một người- Vì khi mới bước chân vào phòng này, nàng đã hồi hộp, xốn xang trong lòng. Mà đằng nào thì nàng cũng phải giáp mặt họ. Có lẽ hôm qua ông ta không chú ý đến nàng cũng nên, hay nếu ông ta có thấy nàng thì chắc có lẽ bây giờ ông ta không nhận ra nàng. Hay có lẽ ông ta biết nàng đã nhầm ông là người em. -Xin giới thiệu với bà, đây là em gái tôi, Daphne, Phu nhân Baird- Ông Adams nói- Daph, đây là bà Winters. Phu nhân Baird đẹp như hai anh trai, nhưng trông bà khả ái như ông Adams, bà cười chào Catherine, nói đôi lời chúc tụng rất lịch sự. -Còn đây là anh trai tôi, Tử tước Rawleigh- ông Adams giới thiệu tiếp- chắc bà biết rồi đấy, bà Winters, chúng tôi là hai anh em sinh đôi. Vì thế đã khiến cho nhiều người bối rối vì lầm lẫn, còn chúng tôi thì gặp được lắm chuyện thú vị, phải thế không, Rex? Phu nhân Baird vội tiếp lời: -Và ai cũng biết hai người đều cố tình lợi dụng sự giống nhau, bà Winters à. Tôi có nhiều chuyện kể cho bà nghe về việc nầy cả tối không hết, phải để dành đến sáng mai nữa đấy. Tử tước Rawleigh ngượng ngập cúi đầu chào Catherine, ông nói: -Daphne, bây giờ khoan đã, nên để vào lúc khác. Chào bà Winters, hân hạnh được biết bà. Đúng thế, hai người giống nhau như đúc, Catherine nghĩ. Cả hai đều cao và đẹp, tóc đã đen mà mắt lại còn đen hơn. Nhưng họ vẫn khác nhau. Mặc dù nàng đã mắc phải lầm lẫn ban đầu ở trong long, nhưng nàng tin chắc nàng sẽ không lầm nữa. Vóc dáng hai người quá giống nhau thật đấy, nhưng theo nàng thấy thì ngài Tử tước có vẻ cường tráng mạnh khỏe hơn ông Adams. Và tóc ông ta dài hơn- dài trông thật bướng bỉnh. Khuôn mặt cũng khác hẳn. Thoạt nhìn thì hai người mặt chẳng khác nhau nhưng nhìn kũ mới thấy mặt ông Adams cởi mở, khả ái, còn Ngài Rawleigh thì cao ngạo, du côn, ưa gây gổ. Nàng thích ông Adams. Nàng không ưa anh chàng này- nàng nghĩ thế vì cặp mắt của anh ta đã làm cho nàng bối rối, nàng khẳng định với lòng mình như thế. -Thế “ông” Winters đâu? – Phu nhân Baird hỏi, mắt đảo quanh phòng có vẻ hơi ngạc nhiên. -Ông ấy mất rồi, Daph à- Ông Adams đáp nhanh- Bà Winters góa bụa. Chúng ta rất hân hạnh được bà ấy chọn Bodley-on-the-Water làm nơi cư ngụ. Bà ấy đọc sách cho người già nghe, dạy cho trẻ em học, cung cấp cho nhà thờ đủ hoa trong vườn nhà bà ấy vào mùa hè. Bà ấy dạy dương cầm cho Juliano và Will, mặc dù hai đứa không có năng khiếu về âm nhạn khiến cho bố chúng phải buồn phiền. -Vậy thì người ta phải xem bà Winters như một kho báu- Tử tước Rawleigh nói, mắt đảo lên đảo xuống trên người nàng và rõ ràng là ông ta cũng có cùng kết luận như của bà Adams hồi nãy. Được thôi, chẳng thành vấn đề, Winters nghĩ, nàng cố nuốt hận. Nàng không ăn mặc để gây ấn tượng mạnh cho Ngài Lãnh chúa cao cả. Nếu ông ta xem nàng là người tầm thường, sống xe những nơi phồn hoa đô hội, thì cũng đúng thôi. Nàng đúng là con người như thế đấy. -Rõ ràng như thế rồi- ông Adams cười đáp- Mà thôi, chúng tôi đã làm cho bà bối rối rồi, thưa bà Winters. Bây giờ xin bà cho biết các con tôi có tiến bộ gì trong hai tháng vừa qua không. Xin bà hãy nói thực đi- Ông ta cười. Catherine bực mình khi tháy nàng thẹn đỏ mặt. Nàng đỏ mặt không phải vì sung sướng hay bối rối khi nghe lời khen, mà cũng không phải vì tức giận trước lời khen xẽ giao quá đáng. Nhưng nàng đỏ mặt vì chính giọng nói của Ngài Tử tước, chính giọng của ông ta đã làm cho nàng đau khổ. Điều ông ta nói ra hàm ý cho rằng nàng là người vô duyên tẻ nhạt. Mà thôi, chính nàng như thế kia mà. -Thưa ngài, cả hai cô cậu đều tập đàn hàng ngày- nàng đáp- Cả hai đều có tiến bộ chút đỉnh, cố gắng thực hành những bài học đơn giản tôi đã đề ra. Ông Adams lại cười vang. Ông ta nói: -Có tiến bộ thế là tốt. Nhưng theo tôi thì chúng ta phải kiên nhẫn với Julie hơn. Con gái lớn lên mà không có năng khiếu gì đặc biệt, sẽ làm cho người ta thất vọng. Ít ra thì nó cũng phải biết sử dụng bút vẽ và màu sắc. Phu nhân Baird đáp lại lời anh: -Tôi chơi đàn cũng chẳn ra trò trống gì, thế mà từ khi vào đời đến nay, chẳng có ai khinh dễ cô thường tôi. Thật thế, tôi nghĩ tôi lấy được người chồng như Clayton là do tôi có tư cách mà thôi, thậm chí cả hai chúng tôi đều không lấy việc khoái lạc nhục dục làm quan trọng hàng đầu. Thật thế bà Winters à, trong buổi tiệc nếu người ta yêu cầu tôi đánh đàn, tôi chỉ việc tươi cười đáp lại họ, rồi chắp hai tay đưa lên cao và nói vài lời đại loại là “Vụng lắm, chơi vụng lắm”, thế là mọi người cười vang như thể mình là người quá khiêm tốn vậy. Cam đoan với bà làm thế là tuyệt nhất. -Claude này- Tử tước Rawleigh nói- có lẽ chú nên nhờ bà Winters dạy cho hai cháu tài ngoại giao hơn là âm nhạc. -Thật chán khi dạy những đứa bé không quan tâm đến việc họ- Phu nhân Baird lên tiếng với vẻ ái ngại, thương cảm. -Không phải thế, thưa bà- Catherine đáp- Không phải hai cô cậu không quan tâm học tập, nhưng. Khi thấy nàng bỗng dừng lại không nói hết lời, ông Adams bèn nói tiếp: -Kém tài- Ông lại cười – Đừng lo, bà Winters à. Dù hai cháu có kém khả năng về âm nhạc, tôi vẫn yêu chúng. -A, đến giờ ăn rồi- Bà Baird nói, mắt nhìn qua phòng, thấy người quản gia đang nói với bà Adams- Tuyệt, tôi đói muốn chết đây rồi. -Xin lỗi- Ông Adams nói- Tôi phải mời bà Lipton vào bàn. -Clayton ở đâu rồi?- Bà Baird hỏi, mắt nhình quanh. Catherine cố giữ bình tĩnh để khỏi hốt hoảng. Ôi, tình hình rắc rối khó xử quá. Nhưng, tring khi nàng đang tìm cách để đối phó, thì chính bà Adams đã bước đến để giải thoát cho nàng, dĩ nhiên bà ta đến là đã có ý đồ trước rồi. Bà ta nắm cánh tay ông anh chồng và nói: -Rawleigh, chắc anh muốn mời Ellen vào bàn chứ – Bà ta quay qua nhìn Catherine với thái độ chiếu cố trông đến buồn cười, rồi nói với nàng:- Tôi đã nhờ Mục sư Lovering mời bà vào bàn, bà Winters à. Tôi nghĩ chắc bà cảm thấy dễ chịu khi có người quen ngồi bên cạnh. -Tất nhiên rồi- Catherine đáp nho nhỏ, nàng thấy hết lo sợ và cảm thấy vui- Cám ơn bà, thưa bà. Ông Mục sư đã nghiêng người bên cạnh nàng, nói với nàng rằng ông xem việc ông được phép dẫn nàng vào bàn ăn và được ngồi bên cạnh nàng là một vinh hạnh lớn. Rồi ông nói lớn hơn để cho bà chủ nhà có thể nghe. -Bà Adams thừa hiểu người nào làm nghề của tôi cũng đều giúp cho người ngồi bên cạnh ở bàn tiệc vui vẻ. Quả là lời để cao kỳ diệu, Catherine nghĩ, nàng vòng cánh tay quanh ông Mục sư, rõ ràng nàng muốn xác nhận cho Tử tước Rawleigh thất ý kiến ông ta cho nàng là người phụ nữ vô duyên buồn tẻ là đúng. Nàng không cần nói ra ông ta cũng thừa biết ý kiến của mình là đúng. Nàng bình thản ngồi vào chỗ, và chắc bữa ăn sẽ kéo dài một giờ buồn tẻ như thế. Ông Nathaniel Gascolâgne ngồi bên trái nàng, quả là một nhà quí phái dễ chịu, đồng thời lại đẹp trai nữa. Nhưng nàng ít có cơ hội để nói chuyện với ông ta. Mục sư Lovering nói chuyện không ngớt với nàng như mọi lần ông ta được xếp ngồi bên nàng mỗi khi hai người cùng được mời đến ăn ở Bodley. Trong suốt bữa ăn, ông ta cứ nhắc mãi với nàng rằng cả hai người đều phải hết sức cảm ơn gia chủ, vì họ đã được vinh dự đến dự tiệc với những người sang trọng như thế này. Ông ta lại luôn mồm khen ngợi các món ăn cao lương mỹ vị dọn ra trên bàn trước mặt họ. Catherine chỉ nghe lấy lệ mà thôi, vì nàng thích quan sát các thực khách trong phòng hơn. Ông Adams ngồi ở đầu bàn, trông ông quả đúng là một ông chủ nhà vui vẻ, thân ái. Bà Adams ngồi ở cuối bàn, có vẻ là một bà chủ cao sang quí phái. Nàng thường ngạc nhiên khi thấy rằng cá tính hai người rất khác nhau như thế mà bên ngoài lại có vẻ như rất tâm đầu ý hiệp. Dĩ nhiên cả hai đều xinh đẹp. Nàng nhìn cô Ellen Hudson, cô ta ngồi bên cạnh Ngài Tử tước, đang cố hết sức gợi sự chú ý của ông ta. Thế nhưng, khi ông ta chú ý đến, thì cô lại câm miệng như hến và lúng túng. Ông ta liền quay qua nói chuyện lại với bà Lipton ngồi ở phía bên kia. Bà Adams lộ vẻ bực tức ra mặt. Catherine nghĩ chắc thế nào vào dịp sau bà ta cũng bị xếp vào chỗ xa ngài Tử tước hơn. Nàng thấy Phu nhân Baird và ông Gascolâgne đấu láo với nhau rất hăng say, họ chuyện trò vui vẻ, vô tâm. Nàng thấy cô Therăsa Hulme cứ liếc mắt đua tình với ông Arthur Lipton mãi, là vị hôn phu của mình nhưng lại được xếp ngồ xa cô, nên hai người không chuyện trò gì được với nhau. Cô ta có vẻ ít nói chuyện với ai và hình như quí ông ngồi hai bên cô cũng không thèm lưu tâm đến cô, trông cô thật tội nghiệp. Suốt cả buổi ăn, Nam tước Pelham cứ mải miết nói chuyện với cô Veronica Lipton. Catherine muốn đóng vai người quan sát chứ không muốn làm người đóng trò, mặc dù lắm lúc không được như thế. Làm người quan sát được vui hơn và tránh khỏi những cảnh làm cho ta nhức đầu. Qua nhiều năm đóng vai người quan sát, nàng còn thấy lắm điều thú vị, hơn nữa là mình làm chủ được cảm xúc, giữ được một khoảng cách với cuộc sống. Không phải làm thế tức là nàng không tham gia vào những sinh hoạt cần thiết, và không phải làm thế tức là nàng không có bạn bè. Nhưng sinh hoạt phải là sinh hoạt hữu ích, và bạn bè phải là bạn bè chân thật. Trong lúc tâm trí nàng đang một nửa thì nghe ông mục sư hết lời ca ngợi món thịt bò rán mà ông vừa ăn xong, một nửa thì lơ đễnh suy nghĩ vẩ vơ, bỗng nàng bắt gặp ánh mắt của Tử tước Rawleigh nhìn mình. Nàng đã cười với bộ mặt quen thuộc một lát mới sực nhớ ra bộ mặt ấy hoàn toàn xa lạ. Ông ta là người lạ. Rồi sau khi lòng đã nhủ lòng rằng nàng sẽ không bao giờ tái phạm thì nàng lại tái phạm liền. Nàng luống cuống quay mặt đi chỗ khác, để chiếc nĩa rơi lên đĩa phát ra tiếng lanh canh. Nhưng cười với ông ta khi tình cờ bốn mắt gặp nhua qua bàn ăn thì có gì sai trái đâu? Hai người đã được giới thiệu với nhau và trước khi vào bàn ăn họ đã nói chuyện với nhau một lát rồi. Không có lý do gì nàng phải lánh mặt bối rối như thế. Làm như thế chẳng khác nào tự cho mình là có tội, như thể nàng chùng lén ông ta vì bị ông ta bắt gặp tại trận. Nàng cau mày khổ sở và quyết định đưa mắt nhìn lại ông ta lại. Tử tước Rawleigh vẫn nhìn nàng. Ông ta nhướng một chân mày trước khi nàng quay mắt nhìn đi chỗ khác. Bây giờ nàng gây ra chuyện tệ hại thêm. Nàng vụng về làm sao! Nàng làm như thế này thì chẳng khác nào bao phụ nữ khác, chỉ vì ông ta đẹp trai, hấp dẫn khiến nàng phải nhìn ư? Nàng cười với ông Mục sư Lovering, thấy thế, ông này càng thêm phấn khởi, ông lại càng đề cao tài chọn đầu bếp của ông Adams không hết lời. Nàng là góa phụ. Tuyệt. Góa phụ thường ham muốn gấp mấy lần các loại đàn bà khác. Với các cô chưa chồng, ta fải tính chuyện ái ân cẩn thận – Rất cẩn thận, không thì phải trả giá rất đắt như trường hợp của Nat vừa rồi. Nếu ta là người giàu có, có địa vị xã hội, người xứng đáng làm chồng các cô, thì cha mẹ anh chị em của cô nàng ra sức bủa vây mình bằng mọi giá, nếu chính bản thân cô ta không lưu tâm đến. Ngoài ra, các cô gái chưa chồng khó mà ăn nằm với họ, trừ phi ta đã tính đến chuyện trăm năm. Rex không thế. Một lần là đủ rồi. Không lặp lại nữa. Con gái có chồng thường nguy hiểm. Như trường hợp Eden đã vấp phải cách đây mấy tháng. Ta dễ mất mạng vì một phát đạn của anh chồng ghen tuông bắn vào mặt hoặc là ta phải sống với tội lỗi vì đã giết người. Nếu anh chồng là người hèn nhát không dám thách đấu, như trường hợp gã đàn ông đã bị Ellen cắm sừng, thì ta phải chịu cảnh búa rìu của giai cấp “Quí tộc”. Tức là ta phải lánh khỏi Luân Đôn, thậm chí còn không được ở tại Brighton và Bath trong vòng một vài năm nữa. Gặp phụ nữ không phải giai cấp quí tộc lại đáng chán hơn. Dĩ nhiên khi thèm khát nhục dục thì họ rất cần cho ta và họ thường rất có tài làm tình trên giường. Nhưng họ quá dễ dãi và thường thường họ chẳng có gì ngoài thể xác của họ. Họ rất đáng chán. Nhiều năm về trước, Rex cũng đã có một cô nhân tình như thế. Nếu để cho anh chọn lựa thì anh thích chọn những vụ gặp gỡ tình cờ hơn. Nhưng giới phụ nữ này cũng rất nguy hiểm. May thay cơ thể anh không gặp điều gì suốt sáu năm trời khi anh chiến đấu ở vùng bán đảo và ở Waterloo. Anh không muốn mang vào thân căn bệnh phong tình. Đàn bà góa là tuyệt nhất. Hai lần Rex dan díu với đàn bà góa. Lần nào cũng không xảy ra chuyện gì rắc rối phiền phức hết. Khi thấy chán là anh rút. Không bà nào làm ồn hết. Cả hai người đều đi theo tình nhân khác. Mỗi lần nhớ lại là Rex lại thấy thú vị Bà Winter là góa phụ. Một góa phụ cực kỳ xinh đẹp. Ồ, có lẽ có mặt còn hạn chế. Ellen Hudson ăn mặt rất sang và hợp thời trang. Tóc cô ta chải bới rất công phu kỹ lưỡng. Cô ta lại trẻ hơn. Nhưng so với bà Winters này, cô ta không có nét khêu gợi, hấp dẫn bằng. Tuy mặc chiếc áo màu lục lỗi thời nhưng trông nàng vẫn đẹp và hấp dẫn. Anh không dừng mắt lại trên chiếc áo mà nhìn sâu vào bên trong để nhìn tấm thân mảnh mai, cao, hài hòa. Thật là một tấm thân đáng ôm ấp trên giường. Kiểu tóc rất giản dị, chải láng ở trên chỏm đầu và hai bên, rồi buộc lại phía sau, chỉ để vài lọn tóc lăn quăn xõa xuống hai mang tai, mái tóc tăng vẻ trang nghiêm, hấp dẫn, không phải vì kiểu tóc mà vì mái tóc có màu vàng đậm. Và không vì mái tóc mà người ta bỏ lơ khuôn mặt, nét mặt đều đặn, cặp mắt sáng rực, thông minh, tuyệt đẹp. Nàng góa bụa. Rex thầm cầu nguyện cho ông Winters quá cố, vì ông ta đã vui lòng chết sớm. Việc ở lại thôn quê chắc sẽ buồn tẻ lắm. Ôi sung sướng thay khi được trở về ngô nhà của tổ phụ. Nơi làm sống lại bao kỷ niệm vui thú thời thơ ấu. Và sung sướng thay khi được ở với Claude vài tuần. Hai anh em song sinh đã sống mật thiết bên nhau hạnh phúc biết bao, thế nhưng, khi Claude lấy vợ vào năm 20 tuổi, thì hai người chia tay để đi hai nẻo đường khác nhau. Họ ít khi gặp nhau. Rex không cần thêm bạn ngoài hai người trong số ba bạn thân nhất của mình. Họ sống thân thiết bên nhau từ khi họ làm sĩ quan của Chúa, đó là Rex, Eden, Nat và Kenneth Woodfall, Bá tước Haverford, vì họ đã chiến đấu sinh tử bên nhau. Nhưng việc ở lại đây chắc sẽ chán ngắt. Rex không thích Clarissa, nhưng anh cũng chiều theo ý muốn của bà ta, vì có thế bà ta mới để cho Claude được yên thân, được vui vẻ. Tuy nhiên, Rex thấy rõ ràng rằng bà ta muốn thực hiện ý đồ của mình trong những tuần sắp đến. Đó là bà ta muốn ghép anh với cô em gái của bà. Cho nên Rex nghĩ chắc những ngày sắp đến đối với anh sẽ hết sức tẻ nhạt, vì anh phải cư xự rất lịch sự với cô gái mà anh không muốn tán tỉnh chút nào hết. Rex nghĩ chắc thế nào anh cũng phải chống lại ý đồ này của Clarissa. Đô lúc anh nguyền rủa mình vì đã dại dột nghe theo lời yêu cầu của Eden và Nat. Tại sao anh phải nghe theo ý kiến của họ trốn về quê nghỉ ngơi chỉ vì họ đang ở vào thế cùng đường. Tại sao anh không để cho họ tự xoay sở lấy với nhau? Nhưng rồi nghĩ lại, Rex thấy họ đã giúp cho anh nhiều việc. Ngoài ra, chắc có lẽ Hoaratia sẽ đến thành phố để tham dự Lễ Hội Mùa. Về quê như thế này để khỏi gặp cô ta chắc sẽ vui thích hơn. Cho nên tối thiểu Rex cũng phải ở lại đây vài tuần là ít. Anh cần có cái gì đó để giải trí ngoài việc vui chơi với em trai và hai người bạn thân. Anh cần có phụ nữ để giải trí. Và bà Winters thì đang góa bụa. Thật thích đáng. Nàng đã có thái độ đàng hoàng rất thích hợp. Không còn lầm lẫn gì nữa. Nàng rất có tư cách suốt buổi tối. Nàng trầm tĩnh nhưng duyên dáng, hành động đúng như sự mong đợi của mọi người. Nàng không loay hoay làm bộ làm tịch. Khi ăn xong, mọi người sang phòng khách, nàng nói chuyện với Clayton và Daphne, rồi chuyện vãn với ông Lipton, thái độ rất nghiêm trang, chững chạc, khiến người nào cũng mến phục. Sau khi các cô Hudson, Lipton, Hulme độc tấu dương cầm và hát để chiêu đãi quan khách xong, Claude mời nàng đánh đàn, nàng đã chơi đàn với một thái độ khiêm tốn, dịu dàng. Nàng đàn hay, nhưng không nán lại lâu sau khi đàn xong như cô Lipton. Khi bà Lovering đứng dậy cáo từ, Catherine cũng đứng lên theo để xin phép ra về. Nàng lịch sự chào Claude và Clarissa, rồi gật đầu chào chung các quan khách trong phòng. Nàng bình tĩnh chờ đợi ông mục sư ba hoa cám ơn tràng giang đại hải vợ chồng chủ nhà, chúc tụng chia tay các vị khách quí và ca ngợi bữa ăn họ vừa thưởng thức. Phải mất đến 10 phút họ mới rời khỏi phòng, Claude tiễn họ ra tận xe, giúp các bà lên xe và đứng nhìn họ cho đến khi xe đã khuất. Nhưng điều quan trọng là nàng rất thích hợp. Lúc ăn, nàng đã cười với Rex, đã giả vờ e thẹn, hai hàng mi chớp chớp rồ cúp xuống – hia hàng mi dài tuyệt đẹp, màu đậm hơn màu tóc. Nàng đã nhiều lần lén lút nhìn anh khi ở trong phòng khách, nhất là sau khi đàn xong, nàng nhìn anh một cách âu yếm, lại còn cười với anh khi mọi người vỗ tay tán thưởng. Nàng đã nhìn thẳng vào chỗ Rex đang đứng, anh tựa người vào bệ lò sưởi trên tay cầm ly rượu, và nàng đỏ mặt e thẹn. Anh không vỗ tay tán thưởng, nhưng đưa cao ly rượu lên một tí và nhướng lên một bên chân mày. Đúng, nàng hoàn toàn thích đáng. Đêm đó, khi tiệc tàn, anh vào phòng sau khi đuổi người hầu đi và đã tắt nến. Anh nằm dài lên giường, cảm thấy cấn cái ở hai háng vì trí đang nghĩ đến lạc thú sắp đến. Rex phân vân không biết cái ông Winters quá cố kia có phải là bậc thầy tài ba trên giường ngủ không. Nhưng chẳng sao. Rồi chính anh sẽ đích thân dạy cho nàng môn nghệ thuật hành lạc này.