Chiều đã xuống rồi. Hơi lạnh phủ đày lối cỏ. Một con sáo đá đậu ngơ ngác trên gác chuông.
 
  Phía sau hàng cây um tùm là một tu viện bỏ hoang. Cỏ mọc đầy trên thềm, tràn cả vào bên trong. Những khung cửa sổ đã bị ai tháo gỡ, phô những lỗ trống hoắc. Một con sáo đá từ đâu bay lại đậu ngơ ngác trên tháp chuông.
  Chiều đã xuống rồi, hơi lạnh phủ đầy lối cỏ. Vài bóng sim dại nhô lên từ những ô gạch vỡ, màu tím buồn buồn, nhòa nhạt trong ánh chiều sắp tắt.
 
  Hoàng đứng thẩn thờ trên đám cỏ dại, nhìn mông lung ra phía hàng cây.
  Hình như có gương mặt xinh xắn của một cô gái thấp thoáng ẩn hiện. Giọng cười khanh khách giòn tan. Màu áo hồng lấp lánh ánh sáng. Hoàng buột miệng kêu: " Chi ơi... "
  Tiếng kêu của anh tan vào trong gió .
  Nghe đâu đây có tiếng thì thầm vọng lại  : " Em đây  " 
Ngày đó, Hoàng cũng thường đứng đợi Chi ở lối vào tu viện. Từ phía hàng cây xanh ngắt.Chi có thể hiện ra vào lúc Hoàng không ngờ nhất.
Hai bàn tay mát rượi của cô bịt lấy mắt Hoàng. Cùng một giọng cười cố nén: " Đố biết, ai đây? "
Mười lần như một.
Hoàng đều giả vờ kêu lên: " Hồng hả? Hay là Thu?" Để sau đó khoái trá quay lại nhìn vào gương mặt phụng phịu của Chi:" Nghỉ chơi anh ra, anh xấu lắm "
Tu viện là nơi Chi và Hoàng hẹn nhau, họ có thể ngồi hằng giờ bên thềm để ngắm lũ chim bay lượn trên bầu trời cao, hay ngắm con đường sỏi và đám cỏ xanh mát mắt.
Rồi một ngày nước mắt Chi tuôn rơi khi Hoàng báo tin đi định cư ở nước ngoài.
Chỉ khoảng hai năm, khi cuộc sống ổn định, thì anh sẽ về thăm em. 
Đôi mắt ướt đẫm của Chi đã đi theo Hoàng sang tận xứ người. Trong những tháng đầu tiên, Hoàng viết thư cho Chi không phải mỗi tuần mà là mỗi ngày. Nỗi nhớ thương cũng làm anh quặn thắt ruột gan.
Nửa năm sau, Hoàng vừa đi học vừa đi làm. Anh không còn tìm ra thì giờ để nghỉ ngơi. Những lá thư của Hoàng gửi cho Chi ngày ngắn dần, thưa đi.
Chi viết:" Anh quên em rồi sao? Đã lâu lắm rồi em không nhận được thư anh. Em vẫn vào tu viện mỗi chiều để ngắm đám cỏ xanh và những con chim bay lượn trên cao.
Thêm nhiều lá thư của Chi nữa không được trả lời.
Hoàng quá lao lực,đã ngã bệnh. Anh chỉ biết thì thầm trên giường bệnh:"Anh sẽ không bao giờ quên em. Anh sẽ về với em trong thời gian sớm nhất."
Lá thư cuối cùng của Chi như một lời than:" Em không chịu  đựng được nữa rồi. Nếu số phận bắt chúng ta chia lìa thì phải tuân theo nó mà thôi..."
Tu viện thêm hoang tàn, cái ngày Hoàng quay trở lại. Con đường sỏi xanh rì cỏ mọc. Gió lùa qua gác chuông, hất tung toé những mảnh gỗ mục xuống thềm.
Em gái Chi buồn bã nhìn Hoàng:" Sao anh về trễ vậy? Chị Chi chờ anh mỏi mòn ".
Cầm trên tay sấp thư còn hoen nước mắt. Hoàng bơ phờ đi trên ngọn cỏ gần tu viện. Nơi ấy,Mộ của Chi phủ kín lá vàng, những bụi linh lam nở đầy hoa trắng.
Gương mặt cô trong chiếc di ảnh nhìn anh như trách , như hờn.
Hoàng nhìn sững vào đôi mắt buồn rười rượi của Chi , bật khóc:"Hãy tha lỗi cho anh, Chi ơi ".
Dường như trong không gian có tiếng thở dài và những tiếng thì thầm vọng lại:" Em đây! Em không giận anh đâu. Em yêu anh mà ".
Nước mắt Hoàng đã khô lạnh trong gió. Anh run run đào một lỗ nhỏ bên cạnh mộ Chi, bỏ xấp thư xuống và lấp lại. Miệng anh vẫn thì thầm:" Tha thứ cho anh..."
Chiều thẫm màu hơn. Con sáo đá trên gác chuông kêu lên một tiếng, rồi đập cánh bay về cuối trời xa.
Tặng em
Chút buồn long đong
Chút sóng lãng mạn
Biết lòng lứa đôi
Chút môi
Luôn khát môi người
Chút tim đườm đượm
Cháy lời yêu ai
Tặng em buồn ngắn vui dài
Ước mơ đẫm ngắt
Xác ngoài hồn trong
Tặng rồi hỏi biến sắc không
Hỏi sông cắc cớ
Rẽ giòng lứa đôi
Rằng em đã thuộc về người
Sao tim ta mãi
Cháy lời tro than?
Thơ: MƯỜNG MÁN
HẾT

Xem Tiếp: ----