Khi anh đến, tiệc cưới đã bắt đầu được một lúc. Nhướng mắt nhìn lên sân khấu, anh thấy chú rể đang vòng tay qua eo cô dâu để biểu diễn màn rót sâm banh. Không phải anh cố tình đến trễ trong đám cưới thằng bạn học cuối cùng lấy vợ, mà vì anh ngủ quên. Bữa nhậu hồi trưa không dài, nhưng không hiểu sao anh cảm thấy mệt. Có lẽ nó là sự tiếp nối của buổi tối hôm trước, khi chú rể của ngày hôm nay rủ anh em đi nhậu một trận giã từ cuộc sống độc thân. Anh đã ngủ một mạch gần ba tiếng đồng hồ, cho đến khi choàng tỉnh dậy bởi cú điện thoại của Cầm. Ngoài trời nhá nhem tối.
- Anh đã tới đám cưới chưa?
- Chết rồi, anh ngủ quên. Anh dậy ngay đây, sẽ đi ngay bây giờ.
Sự im lặng ở đầu dây bên kia khiến anh chột dạ.
-Thế em đang ở đâu?
Hình như có tiếng thở dài.
- Em, chắc em không đi đâu anh ạ.
Suýt chút nữa thì anh thốt ra "Sao vậy?", rồi anh định nói "Ừ", nhưng rốt cuộc anh lựa được một câu khác:
- Hay là anh qua đón em?
Tiếng cười nhạt của cô gái. Có vẻ như cô đã lấy lại bình tĩnh, cô nói bình thản:
- Không cần vậy đâu. Em nghĩ kỹ rồi, đi làm gì, bọn em có phải là khách sáo gì đâu, anh ấy sẽ thoải mái hơn. Anh biết đấy...
- Khi nào tan tiệc anh sẽ gọi cho em.
- Không sao đâu, cảm ơn anh. Anh đi đi, muộn rồi đó.
Khách khứa đã ngồi kín các bàn tiệc. Ở một khách sạn sang trọng bậc nhất Sài Gòn thì số lượng bàn lên đến cả trăm là quá nhiều. Anh tìm được một chỗ trống, và mỉm cười với người phụ nữ ngồi cạnh anh, bên tay phải. Nàng trạc ba mươi tuổi, khá đẹp. Anh chợt nhận thấy nàng có vẻ gì đó quen quen. "Phụ nữ ở những đám cưới bao giờ cũng đẹp, và bao giờ cũng có cảm giác quen quen"... Anh nhớ ra nhận xét của một thằng bạn và cảm thấy khá có lý.
- Em là bạn của cô dâu hay chú rể? - Anh bắt chuyện.
- Dạ, em... - Nàng lúng túng.
- Xin lỗi, anh thấy em quen quen... - Anh nói ra cảm giác của mình. Đó là một cái tật của anh. Và anh nhìn nàng lần nữa.
- Người anh em, uống chút làm quen nào...
Người đàn ông ngồi bên tay phải nàng nhoài người qua phía anh. Anh ta đặt tay vào eo cô nàng xinh đẹp, cười ý nhị.
- Tôi là Hưng. Còn đây là vợ tôi.
Anh nhận thấy bốn chữ "đây là vợ tôi" được Hưng nói một cách trịnh trọng hơn bình thường. Có thể vì muốn nói câu nói đó mà anh ta cụng ly với anh chăng. Anh nhếch mép cười. Dù sao anh ta cũng có quyền tự hào. Vợ anh ta đẹp thật. Nàng có đôi mắt đẹp, mắt của một người đàn bà dễ cảm, biết bộc lộ cảm xúc, hút người đối diện vào một cảm giác được tìm hiểu nàng, vương vấn nàng, dù chỉ là một thoáng qua. Trông nàng thật thanh mảnh với chiếc đầm dài giản dị màu xanh da trời để lộ cần cổ trắng mượt mà gợi cảm.
Mình để ý đến cô ta hơi nhiều. Rõ ràng mình đã gặp cô ta ở đâu đó. Anh cố nhớ, nhưng đầu trống rỗng, không có manh mối gì.
Cô dâu chú rể đã uống xong thứ rượu màu hổ phách bằng cái cách mà anh nghĩ là khó chịu nhất khi uống rượu, nghĩa là vòng tay qua nhau, và cúi gập người vào nhau gò bó, ngượng nghịu. Có lẽ cả đời họ chẳng bao giờ cùng uống với nhau như thế lần thứ hai. Họ bắt đầu đi chào bàn. Anh thấy bà mẹ của Tiến - ở quê vào đã mấy hôm nay. Bà mặc một chiếc áo dài nhung the màu tím, mặt trắng xóa phấn, trông khác hẳn bà cụ lọm khọm đôn hậu quê mùa mà anh từng biết. Tiến cười luôn miệng, tay vòng qua eo cô dâu. Cô dâu có một gương mặt trung bình, không đẹp không xấu, nếu anh gặp cô ta dưới ba lần chắc anh không nhớ rõ cô. Tiến nói cô bằng tuổi, cha cô là một quan chức lớn trong ngành ngân hàng. Đám cưới có lẽ ba phần tư là người quen của họ nhà gái.
Anh cảm thấy điện thoại của mình rung lên, nhưng khi mở ra thì không thấy có tin nhắn hay cuộc gọi nhỡ nào.
Người đàn bà ngồi cạnh anh ăn tay trái. Hình như nàng đụng vào anh và quay sang mỉm cười bối rối. Anh nhìn thấy những ngón tay nàng và tự dưng xao động. Tay nàng không đẹp, những ngón tay dài và thon, trắng nhưng hơi xương xương, nổi gân, và nó giống đôi tay Phượng kỳ lạ. Phượng cũng thuận tay trái, cũng bàn tay xương xương như vậy. Nàng nấu ăn giỏi, biết thêu thùa, đan lát, biết vẽ tranh, làm thơ, viết truyện... trước khi lấy anh. Anh nhớ Phượng những lúc nàng ở trong bếp, trổ tài nấu nướng. Tóc Phượng cặp cao để lộ cái gáy trắng trẻo mảnh dẻ, chiếc áo hai dây trễ một bên vai và thỉnh thoảng nàng phải co người về một phía để kéo nó lên. Anh lại gần, không cưỡng được một cái hôn vào gáy nàng. Anh thích ngắm đôi tay Phượng thành thạo và khéo léo với dao, đũa, thìa, chai lọ, rau củ... và khi Phượng dọn món ra bàn ăn thì anh có cảm giác mình là một ông vua.
Nhưng đó chỉ là những ngày đầu của cuộc hôn nhân.
Nhiều chủ nhật rảnh rỗi về sau Phượng không còn thích nấu nướng nữa. Cô để tâm hàng giờ với những đôi tất len vớ vẩn, những chiếc hoa và đồ vật làm bằng giấy màu, bìa, vải vụn, keo và những chất liệu mà anh không còn biết gọi tên là gì. Làm xong, cô vứt chúng lung tung khắp nhà hoặc có khi ném vào thùng rác.
Phượng bắt đầu ít về nhà. Cô ở riết cơ quan, cả những khi cô trực và những khi không có việc gì. Cô bắt đầu đi học đủ thứ, về nhà muộn. Anh và Phượng không cãi cọ nhau, có lẽ bởi bản tính kiêu hãnh của anh, nhưng điều đó làm anh bức bối. Anh, một người đàn ông có thể nói là thành đạt sớm so với bạn bè. Hành trang mà anh mang về sau sáu năm du học cộng với dáng vẻ thể thao khỏe đẹp đủ để người ta mời anh vào những vị trí ngon lành. Đám bạn học cũ của anh ngoài Hà Nội sinh sống ở Sài Gòn thường mơ được như anh, nhất là khi anh cưới Phượng. Hồi đó Phượng đòi thiết kế cái bếp theo ý tưởng riêng của nàng, anh để nàng toàn quyền với một cọc tiền, và anh hạnh phúc vì điều đó. Anh không ngờ rằng một năm sau đó, Phượng đã không còn thiết gì đến trò chơi làm đầu bếp mà anh là một khán giả trung thành.
Anh đã sai lầm khi chọn cách trả đũa nàng.
Hôm đó, muộn quá không thấy Phượng về, anh không thể chịu đựng nổi. Anh xách xe chạy lòng vòng và không cưỡng được, đến ngay cơ quan nàng. Nhiều người biết anh và họ để anh lên thẳng phòng nàng làm việc. Phượng đang ngồi ở đó, quay lưng về phía anh. Rõ ràng là nàng ngồi chơi vì hai chân ghếch lên chiếc ghế trước mặt, hai tay gác sau gáy. Trước mặt nàng là hai đồng nghiệp nam đang ngồi thoải mái trên bàn. Họ vừa nói một chuyện gì đó và cười sặc sụa. Phượng đang cười, tiếng cười của nàng giòn tan, sảng khoái, trong trẻo và vô tư. Khi quay lại nhìn anh, mặt nàng vẫn còn tươi rói. Đó là vẻ mặt và tiếng cười lâu lắm rồi anh không được nghe, được thấy. Nó dội vào tim anh như thủy tinh vỡ, bỏng rát. Trong lòng sôi sục. Nỗi ghen tuông vô cớ làm mặt anh tái đi.
Anh trả đũa nàng bằng hai mươi mốt ngày... không đụng đến nàng. Mỗi đêm, anh vẫn thấy nàng đều đặn uống một viên thuốc nhỏ trong cái vỉ hai mươi tám viên của nàng trước khi đi ngủ, đều đặn như một cái máy, và nàng vẫn hay mặc chiếc áo ngủ màu cam nhạt mà anh thích. Có lúc anh run lên vì phải kìm nén. Nhưng anh đã kìm nén được. Mỗi khi anh nghĩ đến tiếng cười thủy tinh của nàng, nó chọc thẳng vào tự ái của anh.
- Anh ăn gì đi, anh chỉ uống thôi à?
Người phụ nữ ngồi cạnh nhắc anh và lại mỉm cười. Những người đàn bà hay cười như thế thường đa tình. Trong chốc lát, anh thấy tóc nàng thật mượt mà. Anh xác định một lần nữa rằng nàng không giống như những cô gái xinh đẹp khác, vẻ quyến rũ đặc biệt mà anh có thể "ngửi" được bằng kinh nghiệm của những cuộc tình không còn đếm được rõ ràng.
Anh vẫn thầm tự hỏi, nếu anh không "trừng phạt" Phượng bằng hai mươi mốt ngày ấy, không biết cuộc hôn nhân của họ còn có thể cứu vãn được không. Khi anh trở lại với Phượng, cô gần như đã thành con người khác. Cô cứng đờ, đau đớn. Anh đã làm đủ mọi cách, nhưng anh không thể chịu nổi cảm giác là đang hành hạ Phượng. Cô khóc. Anh buông Phượng ra, nhìn vào đáy mắt nàng. "Tại sao" - anh rít lên trong câm lặng. "Em không biết" - Phượng trả lời thành tiếng.
Đầu tiên, anh ngủ với con bé văn thư. Cô bé mười chín tuổi, vừa học xong một khóa... đánh máy vi tính và vào cơ quan anh làm việc với "chuyên môn" là giọng nói ngọt ngào dễ nghe và dáng người tròn trặn hấp dẫn. Nó mê anh từ lâu. Nó bảo ở quê đã lấy chồng và bỏ chồng sau ba tháng nên bây giờ "em đã là người phụ nữ bình thường" rồi. Anh sửa lại: "Đã là phụ nữ được rồi, không cần thêm chữ bình thường". Nó vặn lại: "Phụ nữ là nói chung, bình thường là nói riêng. Khối phụ nữ không bình thường, lesbian chẳng hạn". Nó cười hí hí, cắn ngón tay anh đau điếng.
Hôm tòa xử anh và Phượng ly hôn, con bé cũng đến dự. Nó bảo "anh cứ bình thường hóa anh ạ, em đây này, kém anh chục tuổi mà đã một lần chồng, có sao đâu". "Nhưng anh chẳng bao giờ lấy em". Anh nói thẳng. "Em biết, có sao đâu, chuyện ấy cũng là bình thường. Em cũng chẳng lấy anh, đàn ông gì mà cứ suốt ngày nghĩ nghĩ ngợi ngợi, mệt!".
Hôm ấy Phượng đi cùng anh một đoạn đường. Cô tỉnh táo: "Em thực sự xin lỗi anh. Em không yêu ai khác, không ngoại tình. Khi lấy anh, em đã nghĩ mình sẽ thành một người đàn bà bình thường (lại bình thường - anh nghĩ) như những người đàn bà khác, chiều chuộng chồng, sinh con đẻ cái, vun vén gia đình... Nhưng từ khi lấy anh, em cảm thấy mình không còn là mình - Phượng giải thích một cách khó nhọc - Biết nói như thế nào... Có lần, em đã định đến bác sĩ. Em không nói điều đó với anh, nhưng em tự hỏi, tại sao anh chưa bao giờ nói với em rằng em nên đến bác sĩ...". Anh im lặng, và thừa nhận tất cả, trong khi chính anh cũng không hiểu tại sao.
Tiến đã đến gần bàn anh ngồi, nhưng hình như anh ta không nhìn thấy anh. Đêm qua, không hiểu sao anh về được đến nhà. Anh ngạc nhiên vì sự tỉnh táo của Tiến.
- Mai làm chú rể rồi, tối nay mày uống thế thì còn làm ăn gì được.
Anh nói. Mắt Tiến vằn tia đỏ. Tiến đặt xuống bàn một vật gì đó. Chiếc chìa khóa, của nhà anh. Nó nằm như một vệt đen trên mặt bàn ướt đẫm nước đá tan chảy từ ly bia của anh. Anh thấy cổ họng đăng đắng.
- Mày đúng là thằng tồi.
- Ừ.
- Tao thấy thương cho Cầm.
- Thôi đừng nói chuyện đó nữa.
Tiến dằn ly bia xuống bàn. Anh cầm lấy chiếc chìa khóa của mình, xâu nó vào chung một chùm với hai chiếc nữa giống y như vậy. "Năm năm rồi, tao cũng phải buông Cầm thôi. Lấy nhau để suốt đời cho nàng ở nhà thuê à, hay là đến ở nhờ nhà mày luôn. Tao không giỏi kiếm tiền như mày". Tiến nói, nhưng anh không nghe thấy gì nữa.
Anh đứng lên trước khi cô dâu chú rể tới bàn mình. Tự dưng anh thấy vô nghĩa. Những bản nhạc trữ tình, những bó hoa, những gương mặt xinh đẹp phụ nữ, những lời chúc tụng...
Người phụ nữ ngồi cạnh anh ngước nhìn anh ngạc nhiên. Không hiểu sao anh thấy mắt nàng có một tia tiếc nuối hoang dại khi anh đứng lên sớm như vậy. Hay là anh ảo tưởng. Anh vẫn thấy nàng quen vô cùng, nhưng vẫn không thể nhớ ra nàng.
Chồng nàng có vẻ thoải mái khi thấy anh rời bàn tiệc. Đêm nay anh ta sẽ ôn lại buổi tân hôn với vợ mình, chắc chắn thế. Lũ đàn ông ích kỷ và ham muốn sở hữu. Anh đi ra đường. Gió thổi lồng lộng.

Xem Tiếp: ----