Chương 12

Dịch giả: Văn Hoà – Kim Thuỷ
Chương 20

Khi cho xe chạy theo con đường vào nhà, vừa trông thấy ngôi nhà, John liền tự hỏi tại sao chàng đề nghị chở Robbie và Rosie trên xe của chàng. Robbie có thể chở Rosie trên chiếc xe con của anh ta cũng được. Cô ấy cần gì để ý đến chuyện xe họ chạy chậm, miễn có anh ta bên cạnh cô là đã rồi.
Giọng của Robbie nhẹ nhàng cất lên nói với chàng:
- Ngôi nhà đẹp quá. Rất tuyệt.
- Bên trong còn tuyệt hơn nữa, - Rosie đáp, anh cười với cô và không nói gì thêm.
John cho ngựa dừng lại dưới chân tầng cấp nhà có bốn bậc thấp; nhưng trước khi rời khỏi chỗ ngồi, chàng nhìn Helen đang đứng ở tầng cấp trên cùng, tim chàng nhảy thình thịch như muốn văng ra khỏi lồng ngực, chàng cảm thấy nỗi đau đớn cũ bỗng bùng dậy.
Nàng đi nhanh xuống tâng cấp, ôm ghì lấy Rosie rồi quay qua chào Robbie:
- Gặp chú tuyệt quá, Robbie.
John vẫn không rời chỗ ngồi, nàng nhìn lên, chào chàng, giọng không được tự nhiên:
- Chào John.
- Chào Helen, - chàng cố cười chỉ vào con ngựa. Tôi cho con ngựa vào đâu đây?
- Ồ, để Henry lo chuyện ấy. Anh ta đến kìa.
Một người đàn ông nhỏ con hiện ra, nàng chỉ con ngựa và nói:
- Henry, nhờ anh cho con ngựa vào chuồng được không?
- Vâng, thưa bà.
- Anh ta đáp rồi cười toe toét; nhưng bỗng anh ta ngẩng đầu lên nhìn John, khi ấy chàng đang buộc xuống xe và nói:
- Ồ chắc,tôi không ở lại lâu đâu. Anh chỉ cho ngựa nghỉ dưới mái che là được rồi vì tôi sợ - chàng ngước mắt nhìn lên trời - sắp mưa rào hay mưa giông rồi đấy.
- Được rồi, thưa ông. Được lồi.
- Anh ta nói, rồi dẫn ngựa và xe đi.
John đi bên cạnh Robbie, theo sau hai chị em, đầy là lần đầu tiên chàng vào biệt thự Col Mount (Đèo Núi - tạm dịch).
Chàng nhớ cái ngày Helen chỉ ngôi nhà nầy cho chàng thấy từ trên đỉnh ngọn Craig’Tor, và bỗng chàng cảm thấy cái tên không hợp với ngôi nhà chút nào hết. Cái tên nghe có vẻ rất phong trần, nhưng trong khi đó thì tiền sảnh được trang hoàng bằng giấy dán tường màu hồng, tranh lồng khung mạ vàng nền và… bóng lộn, lác đác vài tấm thảm trải nhà, ghế bọc nệm màu tía và màn treo rất thanh lịch. Có lẽ những bức tường đóng panô và chiếc cầu thang rộng rãi bằng gỗ sồi mới có thể xem như thích hợp với cái tên đặt cho ngôi nhà.
Tất cả đi vào phòng khách, và ở đây, sự trang trí trong phòng lại càng thanh nhã hơn nữa. Nhưng cảnh phòng khách đẹp đẽ không lôi cuốn chàng được, vì chàng chăm chú nhìn người đàn ông đang từ chiếc ghế bành đứng lên để bắt tay Robbie. Chàng không thể nào tin được đây là người đàn ông chàng đã ghen tị mấy năm về trước, người mà chàng thường hình dung ra trước mắt là một người cao lớn với bộ quân phục đầy đủ quân hàm. Anh ta vẫn còn cao, nhưng gầy gò hốc hác.
- Xin chào bác sĩ, gặp lại ông thật thú vị. Đã lâu rồi ta mới gặp lai nhau.
- Vâng, thưa ông, lâu rồi mới gặp lại nhau.
- Chàng dừng lại một lát mới hỏi tiếp:
- Ông khoẻ không?
- Kia, đừng đứng như thế chứ. Xin mời quí vị ngồi… Chào cưng, - ông ta quay qua phía Rosie nhưng không hôn cô mà cũng không quàng tay ôm cô ông chỉ đưa tay vỗ nhẹ lên má cô mà thôi.
John chưa ngồi, Helen phải lặp lại lời chồng:
- John, mời anh ngồi đi chứ.
- Chàng phân vân tại sao không ngồi mà cứ đứng như trời trồng vậy; nhưng chàng đã biết rõ lý do tại sao, vì anh chàng nhà binh trước mắt chàng như bóng ma lơ lửng, dù anh ta ngồi xa chàng, nhưng chàng vẫn thấy tử khí hiện ra trên mặt ông ta.
Khi chồng ngồi xuống, Helen nói:
- Xin phép mời trà quí vị nhé.
- Nghe giọng nàng, chàng biết nàng rất đau khổ, nàng cũng thay đổi nhiều: trông nàng già hơn, nhưng có vẻ đẹp hơn.
Sau đó, chàng không nhớ chàng đã ăn gì để uống trà. Chàng chỉ nhớ có việc là Leonard đã pha trò với hai cô giúp việc mang trà vào, Hannah và Betty, hai chị nầy tuổi trung niên, mắt sáng, má hồng. Sau khi uống trà, tách đĩa được dọn đi hết, năm người ngồi yên lặng một lát lâu, sau đó Rosie mới lên tiếng phá tan bầu không khí yên lặng. Cô nói:
- Em… em và Robbie sắp lấy nhau.
- Cô đưa tay nắm tay Robbie.
- Nhưng chuyện nầy xảy đến quá đột ngột, em muốn nhờ anh John nói giúp chuyện nầy.
- Cô quay qua chàng nói tiếp:
- John, nhờ anh nói cho anh chị ấy nghe. Nói hết đi, nói cho đầy đủ chi tiết đi anh, John.
Chàng cảm thấy mặt mình đỏ rần. Chàng không ngờ có chuyện như thế nầy.
Chàng nghĩ cô ấy nên tự mình kể lại theo cách của mình thì hay hơn, nên chàng nói:
- Rosie, cô nên nói ra thì hay hơn.
- Không, không, John. Anh làm ơn nói giúp cho tôi đi. Tôi không nói được.
Tôi muốn… - Cô cúi đầu xuống, thấy thế, chàng nhìn Helen và nhìn qua Leonard, và sau một lát im lặng, chàng đành nói:
- Thôi được, chuyện xảy ra như thế nầy. Vừa rồi tôi đi Lon don bốn ngày, hai ngày dự khoá tu nghiệp và khi trở về, chúng tôi gặp nhau.
- Chàng dừng lại rồi nói tiếp.
- Tôi muốn nói là gặp Teddy Golding.
- Teddy Golding à? - Helen cất cao giọng hỏi, vẻ kinh ngạc, và chồng nàng thấy thế bèn đưa tay vỗ lên đầu gối nàng, nói:
- Suýt? Lắng mà nghe, em yêu. -
- Sau đó có nhiều người phát biểu và họ cười vang. Tôi không nghe được họ nói gì mà người ta cười, vì tôi ngồi quá xa. Robbie Macintosh không nói nhiều nhưng rất trang trọng, cho đến khi cuối cùng anh nói rặt giọng Tô Cách Lan. Mọi người cười vang. Và rồi - Bây giờ giọng cô chậm rãi - Họ cắt bánh. Chú rể để tay lên tay cô dâu. Cảnh ấy làm tôi hết ăn nổi; tôi quá xúc động.
- Mắt cô ta nhấp nháy liên hồi, nhìn người nầy người khác, rồi cô gục đầu xuống hai tay khoanh trên bàn, khóc thút thít. Mọi người thấy thế đều đứng dậy, thương cảm cho cô.
Và chính bà bếp lên tiếng:
Thôi thôi, bây giờ lên phòng, rửa ráy thay áo quần rồi đi xuống uống tách trà.
Họ ngồi yên khi bà bếp nói lại, giọng nho nhỏ:
- Tôi thấy bà chủ ngồi cả ngày trong phòng. Chắc bà đau khổ ghê lắm.
- Bà ta đau khổ với hai hộp sôcôla, tôi biết rõ mà, - Jamie cất tiếng nói.
- Hẳn là bà ta tốn rất nhiều tiền về thứ nầy. Thế nhưng, bà ta cắt bớt khẩu phần của chúng ta, phải không?
- Chị bếp à, tôi không thể nào mà không cảm thấy chua xót cho bà ta, - Frances nói, - nhưng qua những điều chúng ta nghe và thấy thì chính bà ta đã chuốc lấy đau khổ vào thân. Hồi bà ấy còn thường đến nhà phụ, bà ấy đã khác trước rồi đấy chứ. Bà Falconer và bà ấy thân thiện nhau. Tôi nhớ bà ấy thường vào bếp nhờ chị nấu vài món ngon lành để thết bà thuê nhà luôn.
- Đúng, đúng rồi, tất cả chúng ta đều nhớ hết, - Jamie nói xen vào.
- Nhưng theo tôi thì chỉ là hành động thả con tép câu con cá thôi, vì bà ta làm thế để mua chuộc ông bác sĩ: với ông ta, bà ấy phải lấy bộ mặt khác, bộ mặt dễ thương, không phải như khi đối xử với cô Rosie; khi nào có ông ấy ở nhà, là bà ta nói năng ngọt xớt, tính tính rất dễ thương. Để tôi nói cho các chị nghe chuyện nầy - Chị ta chồm người qua bàn, về phía bà bếp - Nhiều lần tôi nghe họ cãi nhau trên lầu họ nói những chuyện rất kỳ quặc. Xin nói cho chị biết, bà ta là người ăn tươi nuốt sống đàn ông.  Ôi, ôi! Jamie Bluett! Nói nho nhỏ thôi! - Frances quay qua nói với bạn đồng nghiệp.
- Hãy coi chừng những chuyện chị nói đấy nhé.
- Tôi nói chuyện gì? Tôi nói những chuyện mà chị cũng sẽ nói thôi. Vả lại, tôi đã quyết định rồi. Tôi sẽ đi tìm việc ở nơi khác. Nếu chị biết điều, thì chắc chị cũng làm thế thôi, vì theo chỗ tôi thấy, bà ta sắp điên đến nơi rồi. Để tôi nói chuyện nầy cho các chị nghe. Vừa rồi tôi dọn dẹp cái hộc tủ áo quần, tôi thấy có cái gì cứng cứng. Tôi lục ra xem, thì ra là những cái khăn quàng của ông bác sĩ, và khăn được thắt gút từ đầu cho chí cuối, nhũng cái gút rất cứng.
- Trời đất! Bà bếp thét lên rồi bà ci mới đúng.
- Helen! Helen! - Leonard kéo nhẹ váy nàng chị bếp à, Những cái gút thật cứng. Chị có nghĩ đến chuyện bà ta sẽ dùng thứ nầy để làm hại ông bác sĩ không? Tôi không muốn có mặt ở đây khi chuyện ấy xảy ra.
Cái chuông gắn ở tấm ván trên thông reo lên, Frances thở dài đứng dậy, nói:
- Chúng ta phải làm việc thôi, biết sao bây giờ.

- Nàng gật đầu phân trần thêm.
- Chị Jamie Bluett là ngồi hầu ở phòng khách. Còn hai con chó Flossle và Biggy thì thùng biết kh i nào có bánh mận, vì khi ấy chúng thấy mặt em là chúng sủa lăn mừng rỡ.
Chàng nhìn nàng, nói:
Phó mát, cà chua, hay là… thịt giăm bông hảo hạng.
- Em xin thịt giăm bông hảo hạng, thưa "Ngài", cám ơn "Ngài".
Chàng đưa cái hộp cho nàng, rồi cũng làm ra vẻ kiểu cách như nàng, chàng nói:
- Xin phục vụ "Bà Lớn". Giăm bông nằm bên phải hộp, tức là ở phía trái của "Bà".
- Hai người lại cười.
Chàng uống hết chai bia thứ nhất và mở sang chạy thứ hai. Khi chàng đưa ly bia cho nàng, nàng đưa lên môi uống, rồi vừa cười vừa nói:
- Nếu em xỉn lăn ra truĐc cửa nhà th ì chắc cũng không ngạc nhiên, và thế nào bế cũng hỏi: "Mày đi đâu thế, con kia"? và em sẽ cười toe toét đáp lai: Con đi chơi với ông bác sĩ. Ngồi tít trên đỉnh ngọn núi đá"…
Ôi thật tuyệt Uống xong, nàng đưa cái ly không cho chàng và nói:
- Em lại làm mất tư cách của một tiểu thư rồi, và em phải thú thật chiều nay em rất vui, chưa bao giờ vui như thế nầy.
Chàng nhìn vào mắt nàng, đôi mắt có vẻ ao thóc được đón nhận mắt chàng.
Chàng bình tĩnh hỏi:
- Khi nào thì em làm đám cưới?
Giọng nàng cũng bình tĩnh như chàng vào lễ Phục Sinh sắp tới.
- Cô sẽ sống ở đâu?
- Ban đầu ở Hampshire. Bọn em sẽ thuê một ngôi nhà ở đấy
- Ôi bốn mắt vẫn không rời nhau. Tôi mong cô được hạnh phúc.
- Em tin chắc sẽ được. Vâng. Vâng, - nàng gật đầu như để nhấn mạnh thêm. -
Em tin chắc em sẽ được hạnh phúc.
Bỗng chàng ngả người ra sau, lấy đồng hồ ra xem rồi thết lên:
- Trời đất Cô biết mấy giờ rồi không? Bốn giờ rưỡi rồi mà năm giờ là tôi phải khám bệnh. Chắc tôi đi xuống nhanh hơn đi lên… Tại sao chàng nói thế nhỉ? Hôm nay chàng đâu có giờ khám bệnh.
- Bỏ hộp và chai không vào xách, chàng đứng dậy, nhưng nàng vẫn ngồi yên, hai tay vòng quanh đầu gối, chàng nhìn nàng, nói:
- Cô không xuống luôn à, - giọng chàng không phải là một câu hỏi mà là câu khẳng định.
Nàng bình tĩnh đáp:
- Không, anh đừng thắc mắc, em không về nhà, em sẽ đến chỗ kia kìa.
- Nàng đưa tay chỉ.
- Anh có thấy cái nóc nhà ở dưới thung lũng kia không?
- Thấy Thấy! Tôi thấy rồi.
- Em có người bạn ở đấy. Em đã định đến đấy nhưng rồi bỗng em lại muốn lên đây xem đường cũng xa đấy.
- Đường chim bay không mấy xa. Cách đây chỉ ba dặm, có lẽ thế, và cách thành phố khoảng năm dặm.
Chia bàn tay về pha nàng, chàng nói:
- Đừng đứng lên. Cứ ngồi như thế.
Nàng nhìn mặt chàng không cười, bình tĩnh đáp:
- Cám ơn anh về buổi chiều đáng yêu. Em sẽ nhớ mãi buổi chiều nầy.
- Tôi cũng thế, tôi sẽ nhớ mãi, - chàng nói rồi quay người tróc nhanh ra phía bìa núi.
Khi đầu chàng đã biến mất dưới sườn núi, nàng nhìn về phía ngôi nhà trong thung lúng. Rồi nàng co hai chân lên, vòng hai tay quanh đầu gối, tựa dầu lên đấy Nàng ngồi yên như thế, tự nhủ lòng: Thời gian và hoàn cảnh tạo ra cuộc đời.
--!!tach_noi_dung!!--

Đánh máy : MoHaNoi - NguyenHoc
Nguồn: Nhà xuất bản PHỤ NỮ & taixiu
Được bạn: NHDT đưa lên
vào ngày: 14 tháng 1 năm 2007

--!!tach_noi_dung!!--
Chương 1
--!!tach_noi_dung!!--
Chương 3
--!!tach_noi_dung!!--