Mọi người nhốn nháo. Nhiều tên bán khai, mình trần, xô đẩy nhau chạy vào lều, trong khi những tên khác chạy về phía hàng cây rậm rạp.Vẫn bình thản, Sauron goi:- Nai Nhảy Nhót! Chuột Chũi! Hãy đổ hai bao cỏ xuống sông ngay.Nai Nhảy Nhót rên rỉ:- Mẹ kiếp! Thế thì phí quá!Chuột Chũi làu bàu:- Phải làm thôi làm. Làm ngay thôi, kẻo bị hốt cả đám.Hai đứa ra khỏi lều, mang theo mỗi đứa một bao nhựa, loại đựng thuốc lá sợi, và chạy vội ra sông. Khi đến nơi chúng khom người đổ những thứ trong bao xuống nước. Chuột Chũi vỗ tay bôm bốp và cười rúc rích trong khi Nai Nhảy Nhót thì buồn bã thấy rõ.Hích cùi chỏ vào Nai Nhảy Nhót, Chuột Chũi nói:- Thôi nào, tiếc làm gì! Chỉ là chút lễ vật tế thần.Nai Nhảy Nhót tức tưởi:- Mẹ kiếp! Năm trăm đô thứ cỏ đó chứ ít ỏi gì!Chuột Chũi cười điên dại và xé hai cái bao ra từng mảnh nhỏ rồi vứt xuống sông, tựa những cánh hoa hồng.Sauron tiến thêm vài thước về giữa khu rừng thưa, mắt nhìn chăm vào hàng cây, tai nghe ngóng.Từ một cái lều, vợ gã Da Đỏ ló đầu ra va gào lên:- Sauron à, mọi thứ đã được phi tang. Bọn chúng cứ việc đến!Rồi cô ta bình thản ra khỏi lều, đến đứng cạnh Sauron, hai tay khoanh trước ngực theo kiểu người Da Đỏ, vẻ thách thức.Từ cái lều kia, Bang Bang vọt ra, đến bên Sauron và đặt tay lên cánh tay y nhưng y không nhìn nàng vì mãi hướng mắt về cánh rừng tựa một ăng-ten đang chờ tín hiệu. Chẳng một tín hiệu lạ nào, ngoài các thành viên của bộ lạc đang gào là inh ỏi như một lũ điên… Và đột nhiên, một ý nghĩ loé lên trong đầu tôi.Tôi đã hiểu ra! Những ánh mắt đó sao lạ quá! Thì ra hầu hết những người ở đây đang phê L.S.D.Từ cánh rừng gần dòng sông có sự xuất hiện của một trung sĩ cảnh sát. Ông này đang đẩy Chuột chũi về phía đám người tụ tập giữa cánh rừng thưa mà hầu hết đều cười sặc sụa. Phải khổ sở lắm viên trung sĩ cùng sáu đồng đội mới có thể giữ chúng đứng vững.Golem (cái tên mà tôi được biết qua nhiều lần nghe gọi inh ỏi và đồng thời cũng là tay loan tin cảnh sát bố ráp) cười cợt:- Này các bạn, chúng ta phải biết yêu thương các cớm chứ!Trề đôi môi dày với vẻ khinh tởm, viên trung sĩ nói:- Lũ đồi truỵ khốn kiếp! Đồ xì ke! Tao sẽ nhốt chúng mày về tội cất giữ.- Cất giữ cái gì trời? – Nai Nhảy Nhót gào lên.Ra lệnh cho một trinh sát bước đến, viên trung sĩ hỏi:- Này Mike, cậu có tìm thấy gì trong cái lều đó?Viên trinh sát trao cho ông ta một bao thư trắng.- Hình như marijuana – Anh ta nói và mỉm cười, liếc nhìn bọn Hippi.Tôi nói:- Anh không hề tìm thấy thứ đó trong căn lều.- Ai vừa nói thế? – Viên trinh sát hỏi và tức tối nhìn tôi.Với vẻ trầm tĩnh nghề nghiệp, tôi đáp:- Tôi là Randall Roberts, luật sư ở San Francisco và đại diện cho cô bé kia.Vâng, cô đó. Cô Stillwell.Lúc này viên trung sĩ và thuộc cấp của ông ta nhìn tôi với vẻ quan tâm hơn.Cả hai chăm chú vào cái quần gabạcđin, chiếc áo trắng đốm mồ hôi và cái cà vạt đỏ nhét vào túi của tôi.Vỗ vỗ cái bao thư, viên trung sĩ nhỏ giọng hỏi:- Vậy thì theo anh thì nhân viên của tôi tìm thấy cái bao thư này ở đâu?- Trong túi quần của anh ta – tôi trung thực đáp.Lúc này, toàn bộ các trinh sát đều hướng mắt về tôi không còn quan tâm đến bọn Hippi.Viên trung sĩ, một người dềnh dàng to lớn với bộ mặt cũng to lớn và rắn như đá tạc, trầm tĩnh nói:- Tôi sẽ bỏ qua điều anh nói. Tôi sẽ quên đi sự sai lầm của anh.- Bỏ qua hay không đó là quyền của ông. Nhưng tôi xin nhắc lại, chuyện đó sẽ được toà giải quyết.Nghiêm nét mặt trung sĩ nói:- Có thể tôi buộc không thể bỏ sót anh trong cuộc bố ráp này. Anh đã có mặt tại đây trong khi chúng tôi phát hịên bao thư, có phải thế? Vậy thì có điều gì chứng tỏ anh không thuộc băng nhóm này? Và cũng có thể anh là người cung cấp hàng cho chúng.- khổ nỗi, ông sẽ phải rối rắm khi chứng minh điều đó – Tôi bình thản nói.Tuy không ưa nhưng viên trung sĩ lặng im. Ông ta chăm chú nhìn tôi và với cái nhìn đó, tôi biết ông đang cân nhắc lợi hại để chọn một quyết định. Sau mười giâu đắn đo, cuối cùng ông ta chụi nhịn và mỉm cười với tôi.Quay sang viên trinh sát ông nói:- Ta sẽ hốt hết bọn này về tội du thủ du thực. Nào, đưa chúng ra xe đi.Tôi thắng điểm. Ông ta đã né tôi và sau khi hoàn tất nhiệm vụ, ông ta sẽ không bỏ qua tôi khi tôi về San Francisco. Tôi biết viên trung sĩ này là người biết làm việc một cách lô-gích và thực tiễn.Viên trung sĩ và đám thuộc cấp bao vây đám Hippi và dùng dùi cui lùa họ ra khỏi rừng, về hướng xa lộ.Trên đường bị lùa đi, Sauron ngoái cổ nhìn tôi. Giờ đây, đối với y, tôi xem chừng là một kẻ đáng gờm.Viên trung sĩ nói với tôi:- Tên tôi là Brown, trung sĩ Jim Brown.Tôi nói, khô khốc:- Hẳn ông cũng đã biết tên tôi - Anh Robert.- Anh Robert à, tôi rất tiếc đã xảy ra sự hiểu lầm – viên trung sĩ nói khi chúng tôi theo sau nhóm Hippi đang bị lùa đi – Tôi rất tiếc. Nhưng anh hãy hiểu cho. Dĩ nhiên, chúng tôi không tìm thấy ma tuý trong cuộc bố ráp này, nhưng bọn chúng có thể cất giấu đâu đó chứ? Bọn chúng đã trông thấy chúng tôi đến và đã có đủ thời gian để phi tang mọi thứ. Và cũng có thể bọn chúng đã cất giấu một lượng ma tuý lớn trên đồi, cách đây vài trăm thước. Tuy không tịch thu được ma tuý, nhưng chúng tôi biết bọn chúng đang cất giữ và chúng tôi chẳng biết làm gì hơn là tuân thủ pháp luật.- Quí vị không tìm thấy ma tuý và luật pháp bảo rằng quí vị phải phát hiện ra nó. Luật pháp cũng bảo rằng nếu nguỵ tạo chứng cớ thì ngay cả một nhân viên cảnh sát cũng có thể bị truy tố.- Thưa luật sư, tôi rất tiếc là luật sư biết về bọn khốn kiếp đó là hiện giờ chúng có mười tên nhưng hôm qua là mười một. Luật sư có biết điều gì xảy ra cho tên thứ mười một?- Quí vị đã tóm cổ hắn chứ gì?- Luật sư không nên mỉa mai chúng tôi mãi như thế.- Đồng ý, nếu các ông không nguỵ tạo chứng cớ để tìm cách tống giam một trong những thân chủ của tôi.Viên trung sĩ gật đầu:- Vâng, tôi hiểu, nhưng hãy để tôi cho luật sư biết tiếp sự việc. Hôm qua, một trong những tên bụi đời đó đã chết vì sử dụng thuốc quá liều. Hắn chơi heroin. Người ta đã thấy xác hắn trong một con hẻm. Hẳn tên này đã chơi quá độ và bị bạn bè mang xác bỏ ở nơi xa vì quá sợ.- Buồn thật – Tôi vội nói. Gã đó trông ra sao?Viên trung sĩ nhún vai:- Một gã tóc hung hốc hác. Sao luật sư hỏi? Bộ luật sư biết hắn? tôi lắc đầu và biết nào ai khác ngoài Ruột Ngựa. Như thế là Harry Hầu Nhân đã đem vứt cái xác thay vì đi báo cảnh sát.- Theo trung sĩ thì hắn có thuộc nhóm này?- Không. Tối qua những tên trong nhóm này không về thành phố. Gã đó chết mà không ai khai báo như thế có nghĩa là hắn chết trong khi đang choác với đồng bọn hoặc đang đi giao hàng.Tôi hỏi:- Vậy thì tại sao có cuộc bố ráp này? Họ đâu làm hại ai khi hút thứ cỏ trong rừng.- Chúng không sử dụng marijuana mà còn cả LSD. Ngay lúc này, bọn chúng đang phê cả lũ. Tôi đâu quá ngốc để không nhận biết điều đó. Rất có thể chúng giấu một lượng lớn ma tuý dưới một tảng đá nào đó.- Nghiện ngập là một căn bệnh chứ không phải là một tội ác. – Tôi nói.Viên trung sĩ giận dữ nhìn tôi.- Thưa luật sư, với tôi đó là một tội ác. Và nhiệm vụ của tôi là bắt nhốt bọn chúng để bảo vệ mọi người và cả bọn chúng bằng cách cách ly chúng khỏi ma tuý. Đó là phương cách duy nhất. Một thái độ dịu dàng thông cảm chỉ là sự khuyến khích đám trẻ lao theo vết lầy của bọn chúng.- Đồng ý. Nhưng có thể làm cho một số người phải khiếp sợ. Mà ai lại không sợ chứ?Viên trung sĩ mỉm cười:- Chúng ta phải loại bỏ những ung nhọt của xã hội. Anh hãy nhìn xem điều gì đang xảy ra đi. Phân nửa những tên hư hỏng này đang sử dụng chất gây nghiện, thuốc lắc, LSD và marijuana. Quả đúng là một căn bệnh hiểm nghèo đang tàn phá đất nước chúng ta.Nhìn thẳng đôi mắt xám đầy nhiệt huyết đó, tôi nói:- Chẳng hay ông có trả tự do cho thân chủ tôi? Ông không có lý do gì để bắt giữ cô ấy. Cô ấy có tiền và tôi có thể can thiệp trả tự do cho cô ta nội một trong hai tiếng.- Anh Robert à, thế là anh chưa nghe tôi nói rồi. Tôi sẽ tống giam bọn lêu lỏng này và tôi sẽ nhốt chúng cho đến khi bọn chúng ngoan ngoãn hoặc bỏ xứ này mà đi. Về thân chủ của anh, nếu lần này tôi chỉ nhốt được nội trong hai giờ, thì may cho cô ta. Nhưng tôi khuyên anh hãy bảo cô ấy rời xa bọn Hippi và ma tuý, nếu không thì có ngày cũng phải gặp tôi.- Được tôi sẽ làm theo lời ông và tôi mong ông cho phép tôi dùng xe của tôi để đưa thân chủ của tôi về sở cảnh sát. Tôi muốn nói chuyện riêng với cô ấy.Viên trung sĩ miễn cưỡng nhận lời:- Được, nhưng anh phải đến sở cảnh sát cùng với chúng tôi.Ra đến xa lộ, trong khi bọn hippy bị đẩy lên xe cảnh sát thì tôi đưa thân chủ của tôi vào chiếc Austin. Đưa tay ra băng sau để lấy chiếc áo khoác, tôi nói:- Này, hãy mặc vào.Sandra nói ngay:- Ông điên chưa? Trời nóng thế này mà khoác áo choàng ư?- Đúng. Nhưng chúng ta sắp vào thành phố và lối ăn mặc của cô sẽ khiến mọi người dòm ngó.Cô bé nhún vai.Tôi nổ máy xe, phóng đi và vượt qua xe cảnh sát.Tôi nói:- Cô Sandra à, chúng ta cần phải bàn về số tiền mà cô được thừa hưởng. Cô không thể đơn giản khước từ nó. Điều cần thiết là cô phải nhận rồi sau đó muốn cho ai thì cho.- Vâng, thì tôi sẽ cho.- Cho ai?Nàng nhún vai:- Chuyện đó không quan trọng. Xin nhắc lại với ông rằng tên tôi là Calvin.Đó là tên bộ lạc đặt cho tôi và giờ đây là cái tên duy nhất của tôi. Mong ông đừng gọi tôi là Sandra nữa.- Đồng ý. Tuy vậy, tôi thấy thật khó để gọi một người xinh đẹp như cô bằng cái tên Calvin. Tôi muốn biết từ đâu xuất phát cái tên điên khùng như thế? Tại sao cô mang cái tên Calvin.Cô bé đáp:- Luật sư à, ông ăn nói thiếu suy nghĩ, cân nhắc. Nhưng dẫu sao thì ông cũng đã bày tỏ ý nghĩ của mình.- Nhưng tại sao cô lấy tên là Calvin chứ?- Thì như ông đã biết, tôi là một người rất say mê tôn giáo và thượng đế.Đôi mắt xanh của cô bé phản ánh một sự bình thản, an hoà.Nàng nói tiếp:- Calvin như tên nhà sáng lập một hệ phái của đạo Tin Lành. Giờ đây tôi có thể hoà nhập vào cái bản chất thực sự của tôn giáo: Trí Tuệ Vũ Trụ. Mọi tôn giáo đều là sự thể hiện Trí Tuệ Vũ Trụ. Ông hiểu chứ?Tôi gật đầu:- Chút chút thôi.Tôi né tránh đề cập đến vấn đề tôn giáo, sợ rằng chúng tôi sẽ quay cuồng mãi trong đó và không thoát ra được. Tôi quyết định hướng câu chuyện về vấn đề tiền bạc. Tôi thầm nghĩ mình có thể liên lạc với bố mẹ Sandra để yêu cầu họ can thiệp tuy rằng cho đến lúc này điều đó không phải là giải pháp tối ưu. Bố mẹ của Sandra đã chỉ cho tôi nơi tìm cô ta và nói rằng họ không can dự vào chuyện này và rằng tôi phải tự xoay trở vì đối với họ Sandra là một đứa hư hỏng đáng bỏ đi.Tôi hỏi:- Còn những người bạn của cô?- Ông thắc mắc về tên của họ?- Đúng.- Vậy thì, có tên Chuột Chũi vì hắn ta luôn bẩn thỉu như loài thú đó.- Tôi hiểu.Cô bé gật đầu:- Tội nghiệp Bang Bang. Cô ấy không hiểu rằng quan hệ xác thịt mà thiếu nền tảng tinh thần chỉ là sự huỷ hoại tâm hồn.- Còn Chảo Bự. Sao lại gọi như thế?- Chị ấy là một nhà tổ chức và là bếp trưởng của cả nhóm. Nhưng ngoài việc bếp núc, chị ấy có lối sống thác loạn không kém gì Bang Bang.- Về vấn đề tình dục?- Đúng.- Còn Ruột- Ngựa?Vẻ ngạc nhiên, cô bé hỏi?- Ông biết anh ta à? Tối qua anh ấy không về trại. Dạo này anh ấy không còn hợp với chúng tôi về mặt tâm linh.Cô bé cau mày và bất chợt liếc nhìn tôi.Tôi nói:- Tuy vậy giờ đây đó là lĩnh vực duy nhất mà cô có thể tiếp xúc với anh ta.- Tại sao chứ?- Vì anh ta đã chết. Tối qua người ta đã phát hiện xác Ruột-Ngựa trong một con hẻm.- Lẽ nào! Tại sao chết chứ?- Hình như vì anh ta đã sử dụng Heroin quá liều.Đôi mắt xanh tuyệt đẹp sa sầm, nàng nhìn chăn hai đầu gối một lúc, như thể đang truyền đạt một điều gì đó với người đã khuất.Cuối cùng, cô bé ngước nhìn tôi và nói:- Thôi, như vậy cũng đỡ khổ cho anh ta. Anh ấy chẳng còn tương lai.Đó là triết lý của cô bé chưa trưởng thành và điều đó chứng tỏ rằng cô bé đang cố chống đỡ với cú sốc vừa nhận.Tôi hỏi:- Tại sao anh ta là Ruột-Ngựa?- Tại vì anh ta toát ra mùi ngựa.Tôi dịu dàng nói:- Hãy cho tôi biết về Sauron. Tôi thấy nhìn như hắn ta là thủ lĩnh của cả nhóm. Vì lý do gì?- Ồ! chỉ đơn giản là vì thế thôi. Vì anh ta muốn thế. Anh ta đã đạt đến một mức độ rất cao về tâm linh. Sauron là cái tên mà anh đã tìm thấy trong cuốn “Thần Vòng” và chọn cho mình. Trong cuốn sách đó, Sauron là một nhân vật thuộc tà phái nhưng anh ta bảo điều đó không quan trọng bởi thiện và ác chỉ là hai mặt của đồng tiền. Ở mức độ cao cấp hơn thì chẳng có thiện cũng chẳng cóác, ông hiểu chứ?Tôi hỏi:- Và cái tên Golem cũng là của một nhân vật trong cuốn sách đó chứ gì?- Vâng. Tuy về cấp độ tâm linh thì Golem không bằng Sauron.- Nói tóm lại, có phải Sauron là sếp và Golem là trợ lý?- Theo ngôn ngữ lạc hậu thì là như thế, nhưng… Tôi cắt ngang:- Thì ngôn ngữ nào cũng thế thôi. Dẫu sao, xin cám ơn vì đã cho tôi biết về những người bạn trong nhóm của cô. À, còn cái tên J. C. thì sao?- J. C. không phải là Jesus Christ mà là jesus Christopher. Anh ta thỉnh thoảng có viết cho chúng tôi một vài chữ, nhưng hoàn toàn câm nín. Tôi thắc mắc không biết anh ta có phải là người câm.Quả đúng là một bọn dở khùng dở điên. Tôi thầm nghĩ không biết mình có thể cứu cô bé ngây thơ này ra khỏi vũng lầy? Trước vấn đề nan giải như thế, hẳn một người bình thường sẽ bỏ cuộc, nhưng tôi thì dứt khoát không để cho Sauron chấm mút phần bánh của cô ta. Tôi biết chắc Sauron hiểu rõ sự khác biệt giữa cái thiện và cái ác và hắn dứt khoát chọn cái ác.