Chiều tà vụt xuống nhanh chóng. Bóng tối bắt đầu len lỏi từ sau các chồng khung bố nằm mất trật tự, các hũ chứa cọ bẩn thỉu dầu khô, chiếm dần lấy căn phòng trong những hình thù đầy đe dọa. Linh đi bật đèn. Không thể chịu như vậy được, Linh lầm bầm. Tay với lấy cái dây đèn. Tách. Cái đèn tròn nhỏ vàng vọt không thể thắp sáng bao nhiêu.
Tôi ngồi thu lu, tay xoa xoa hai bàn chân. Muỗi đã vào đầy nhà. Bọn thiêu thân cũng bắt đầu hoạt động. Chúng từ đâu ùa tới, vây lấy nguồn sáng duy nhất và nhảy nhót những vũ điệu vừa kỳ quái vừa buồn cười. Linh nhìn chúng chăm chú. Anh huơ tay lên gần ngọn đèn.
­Ám ­Linh cảm thán.
­Ám, với chúng ta. Nhưng đối với chúng, nó như ngọn lửa với hàng triệu lưỡi dao thiêu đốt.
Ngu xuẩn. Tại sao chúng cứ phải lao vào đó?
Tôi biết tại sao bọn thiêu thân lại lao vào ánh đèn. Chúng không phải tự tử. Ai đó cho tôi biết đó là do chúng cần ánh sáng để có thể duy trì nòi giống. Nhưng khi tôi định chia sẻ điều này với Linh thì anh đã nhìn tôi bằng ánh mắt sáng rực kỳ lạ, khiến tôi im bặt. Và từ góc tối của mình, anh chồm lên tôi. Hẳn Linh nghĩ anh có cái tư thế của một con hổ đang vồ mồi. Nhưng thật ra, tôi nghĩ anh giống một con thiêu thân nhiều hơn. Lao đến một cách vô tội vạ, vô lo và vô nghĩ. Ngọn đèn vàng rực đong đưa ngay trên đầu tôi, và từng vòng thiêu thân bay xoáy lấy chúng, như những đám mây đen, rào rạt.
oOo
Căn nhà không thể chê vào đâu được. Dù nhỏ. Một nhà bếp, một phòng tắm và một phòng ngủ. Điều tôi không hài lòng là chiếc cửa sổ nhỏ và quá nhiều chấn song. Tù túng. Em thấy bị cầm tù. Anh cười xòa. Trẻ con gì đâu. Tôi vẫn vùng vằng. Em cần nhiều ánh sáng. Em muốn tự do. Anh cười một nụ cười, gian và đẹp. Em đã không còn tự do nữa rồi. Em đã bị anh cầm tù ở đây. Tôi im lặng. Anh đền bằng một cái hôn. Trơn trợt và đơn giản. Nhưng đó là một khuôn miệng đẹp. Một cái hôn đẹp. Chắc đã được thực tập rất nhiều lần.
Ngay lần đầu tiên tôi và anh hôn nhau, tôi đã nghĩ: Anh ta hôn khá. Hẳn đã luyện tập nhiều. Một khái niệm buồn cười, nhưng vì gợi tôi nhớ lúc tôi và Linh hôn nhau. Miệng chúng tôi trượt qua lại và là một kỷ niệm khá luống cuống, ít nhiều gây tức cười hơn là thơ mộng. Lần thứ hai, với anh, tôi kịp nhìn thấy một thứ sáng lấp lánh gây cuốn hút nơi ngón tay áp út. Tôi dừng lại, nắm lấy bàn tay anh. Một chiếc nhẫn trông đáng thèm, minh chứng của một cam kết chắc chắn. Tôi nhìn anh dò hỏi. Đáp lại, anh nở nụ cười dịu dàng mà xảo quyệt, đôi mắt nheo lại với một vẻ vừa tin chắc vừa bất cần. Và tôi nghĩ: Mình lại bị cuốn đi rồi. Mình vẫn bị cuốn bởi những trò này. Những trò vừa lạ vừa vô vị. Nhưng dù sao vẫn đỡ vô vị hơn cái văn phòng công ty mà hàng ngày tôi vẫn phải giam mình vào.
Căn phòng công ty nằm trên lầu bảy một cao ốc, nơi tôi gặp anh thường xuyên, cùng một loạt những chàng đồng nghiệp chỉn chu, những nàng công chức duyên dáng. Giữa cái không gian ấy, một kẻ tầm phơ như tôi có gì hơn họ. Đối với anh, tôi may mắn được đánh giá cao chỉ vì tôi lạ. Anh chỉ cần lạ.
May thay, những năm tháng miệt mài vẽ vời dù vô bổ cũng tô điểm được chút ít cho bộ vó của mình. Bộ vó được gọi tên sang trọng hơn là phong cách. Nhờ "phong cách" tôi mới lọt vào mắt anh được chứ. Tôi mừng cho tôi. Vì tôi cũng thích lạ và lắm tiền.
Anh là một trò vừa lạ vừa lắm tiền. Tôi nghĩ chắc tôi cũng thích anh.
oOo
Anh đồng ý thuê căn nhà. Tôi đồng ý dọn về với ít nhiều cân nhắc. Nhưng thật ra, ít thì đúng hơn. Ở được một vài hôm, tôi nhận ra một điều lạ. Đêm nào, bọn muỗi cũng bay vào đầy phòng. Đầu tiên, tôi lo sợ. Nhưng rồi nhận ra, chúng không vào để tìm máu mà vào để chết.
Hễ khi căn phòng bắt đầu sáng đèn, lũ muỗi lũ lượt bay vào, trong một trạng thái lờ đờ, uể oải. Chúng bay là đà dưới mặt đất, rồi rơi xuống, gắng gượng bay lên, lại rơi xuống, và nằm đó, bất động. Nếu không lo lắng cho tình trạng sức khỏe của mình cùng những bệnh tật chúng mang theo thì hẳn tôi đã có thể ví chúng như những cánh bướm. Và rồi cứ thế, chúng chết ngày càng nhiều. Cứ mỗi đêm, tôi nằm ngủ trên một đống xác chết, dù đã được thu dọn nhưng không hề biến mất.
Mỗi tháng, anh đến hai ba lần hoặc hơn. Trong những lần ấy, anh chú ý đến vài chuyện. Em nên đốt nhang muỗi, anh khuyên. Tôi làm theo. Vô dụng. Mùi nguy hiểm có thể làm cho những kẻ còn sống khiếp hãi nhưng những kẻ sắp chết thì cóc cần. Những con muỗi buồn bã vẫn tiếp tục bay vào mỗi tối. Anh thở dài, thôi mặc kệ. Rồi mặc kệ bọn muỗi, anh ôm lấy tôi. Tôi vội vã tắt đèn. Bên ngoài trăng vẫn sáng. Tôi thấy bóng anh đổ lên tôi. Và tôi bắt đầu luống cuống. Quay cuồng.
Bỗng tôi nhớ lại những lúc chết ngạt trong tay Linh, trong sức nóng của ngọn đèn vàng vọt, trong mùi sơn dầu tỏa ra từ người anh lẫn từ mọi thứ trong căn phòng. Cái mùi ngầy ngật nhưng quen rồi thì ngây ngất. Thật lạ khi người ta có thể đánh đồng mùi hương với một sự vật hay sự việc cụ thể nào đó đến từng chi tiết. Tôi nhớ bàn tay anh thô và xương. Và rồi một bàn tay mềm mại với những ngón thon dài vuốt ve sống cổ. Tôi ngửi thấy mùi nước hoa đắt tiền. Tôi thấy ánh trăng sáng bên ngoài đổ vào căn phòng, xuyên qua các chấn song phủ lên người chúng tôi. Chúng tôi bị cột chặt trong bóng tối của những chấn song. Vẫy vùng, giẫy đạp. Tôi mệt và thấy buồn ngủ.
Tỉnh lại, tôi thấy mình vẫn còn bị cột chặt trong những chấn song. Nhưng cánh tay anh chặt như một con trăn cuốn lấy tôi ban nãy đã thả lỏng. Anh đang đốt thuốc. Đốm sáng đỏ rực trong bóng tối tạo một hình ảnh đẹp kỳ lạ, quầng sáng nhỏ đủ soi cái miệng của anh, đang mím lại thành một vệt dài.
Anh thở ra một làn khói.
Hình như bọn muỗi không vào nữa.
Sao anh biết?
Anh quan sát, nhờ ánh trăng.
Bọn muỗi gợi cho em nhớ tới những con thiêu thân, cứ lao vào ánh đèn, tìm khoái cảm.
Tìm cái chết ­ Anh sửa lại.
Tìm khoái cảm trong cái chết.
Anh nhìn tôi, bật cười. Tôi cảm thấy cần phải giải thích rõ là tôi hoàn toàn không nhìn sự vật theo kiểu lãng mạn tuyệt vọng một chút nào, mà chỉ là sự thật hiển nhiên.
Chúng tìm kiếm bạn tình trong lửa, say sưa tận hưởng hạnh phúc trong lửa và chết trong đó. Niềm hy vọng đến cùng với tuyệt vọng. Thời khắc ngắn ngủi. Và, chấm hết.
Vậy thì ­ Anh nói bằng một giọng ngọt ngào pha chút giễu cợt ­ Cô bé khoa học gia của tôi, hãy giải thích tại sao bọn muỗi này lại cứ bay vào chết trong phòng cô như bọn thiêu thân kia?
Em không biết.
oOo
Tôi đoán có thể do căn phòng nằm trong một vị trí đặc biệt nào đó, nơi tiến hành cái chết của muỗi chẳng hạn. Và rồi người ta xây nhà lên đó. Còn bọn muỗi thì vẫn bướng bỉnh với lề thói cũ. Vô lý, nhưng tôi không biết cách giải thích nào khác hơn. Tôi nhớ lũ voi cũng có một cách thức khi sắp chết là đến nơi chúng chọn làm "nghĩa địa", rồi qua đời ở đó, thì tại sao muỗi lại không? Nhưng thật buồn, sao chúng lại chọn căn phòng này, khiến tôi có thể nhìn chúng mỗi tối, khiến tôi thấy cái buồn của kiếp sống côn trùng ngắn ngủi, gợi tôi nhớ đến lũ thiêu thân nhiều kỷ niệm. Lũ thiêu thân không buông tha tôi. Linh không buông tha tôi. Linh lồng lộn tìm tôi. Linh đòi hỏi lý do rõ ràng. Mà cái duy nhất tôi thiếu lúc này là một lý do rõ ràng.
Một ngày, Linh gọi cho tôi, bằng một giọng say mèm. Linh tự ví mình như con thiêu thân, lúc nào cũng muốn lao vào tôi. Tôi buồn muốn khóc. Tôi muốn nói, tôi cũng có khác gì Linh đâu. Tôi cũng lao vào Linh. Nhưng tôi khác Linh ở chỗ tôi bỗng nhận ra mình không thể làm thiêu thân mãi. Tôi không muốn đốt cháy mình trong ánh đèn. Tôi không muốn chôn mình trong đống bảng màu và đống tranh vẽ ngày càng cao nghệu ngã. Mà Linh thì cứ bay mãi, cứ lao đi mãi. Linh hạnh phúc lao đi như phát rồ. Linh bất cần. Linh bất cần nóng. Linh bất cần sợ. Linh bất cần cái chết. Linh bất cần tôi. Điều đau đớn nhất là Linh bất cần tôi.
Tôi không muốn làm thiêu thân nữa. Mà sao giờ đây tôi thấy mình đang lao tới nhà Linh. Đến nhà Linh vào một chiều. Mắt đầy nước. Tôi thấy Linh cũng ướt sũng nước. Nước mắt và rượu. Linh và tôi cùng uống, uống, và uống. Chúng tôi ngã ra, nhìn cái bóng đèn vàng vọt trên đầu. Nhìn đám mây thiêu thân. Nhìn gương mặt vừa ngây dại vừa say sưa của Linh. Mùi sơn dầu ập đến cùng mùi rượu nhầy nhụa. Một cơn buồn nôn ập tới. Và rồi tôi đẩy Linh ra.
Mọi thứ chấm dứt nhanh như khi bắt đầu. Đầu quay cuồng bởi hàng trăm ý nghĩ, tôi mơ màng băng qua các con đường quen thuộc. Gió lạnh làm tôi nhận ra mình đã say. Mình đang say. Tôi lao về "nhà", về lại "nghĩa địa" của tôi. Cuộc đời tôi cũng ngắn ngủi quá. Tôi thấy mình mệt như sắp chết. Tôi sắp ngã, tôi thấy yếu sức lắm rồi. Mà đường về còn xa. Cánh tôi đã mỏi, tôi bay lờ đờ. Tôi thấy bóng sáng quen thuộc. Cửa sổ nhà tôi đó. Tôi đã ra đi mà không tắt đèn.
Mừng rỡ đến tê dại, tôi bay nhanh hơn. Chợt bóng sáng trước mắt tôi tắt ngúm. Những bóng đen tràn tới ngăn cách tầm nhìn của tôi với mọi thứ xung quanh. Một lũ côn trùng hỗn hợp ào đến. Tôi kêu gào. Bọn bọ ngựa, châu chấu, bọ hung với những cái vuốt sắt đen ngòm giương ra cào xé tôi không thương tiếc. Bọn cào cào, bọ xít, xén tóc với những hàm răng nghiến chặt, những tiếng rin rít hoặc những tiếng kêu la chói tai mà tôi không thể nào hiểu nổi. Chúng rộn rã, rối loạn trong cuộc xâu xé tôi, như để hả giận, để trả thù, như có một mối hờn ghen sâu xa nào đó.
Tôi chỉ biết cuống cuồng chống đỡ, rồi tôi cuộn người lại, trốn tránh vô vọng. Rồi trong một tích tắc, tất cả tan biến. Im lặng, như trong một giấc mơ. Một cơn ác mộng.
Tôi lết về phòng. Ánh sáng ngọn đèn làm tôi chói mắt. Từng con muỗi vẫn bay vào, bay vào, chúng chết rải rác trên mặt đất. Như những hạt bụi đen, những hạt bồ hóng, xấu xí và tàn tạ. Tôi không muốn nhìn thấy chúng. Tôi tắt đèn.
Trong bóng tối, trên đống xác muỗi la liệt, tôi rũ ra, nằm xuống. Đôi cánh rách nát xếp lại, tôi đợi mặt trời lên.
Bích Khoa
 

Xem Tiếp: ----