Mãi đến gần ngày về Nghi mới chợt nhận ra mình chưa bao giờ thấy sao trên bầu trời Stockholm. Nghi không dám chắc đó là một đặc điểm kỳ thú của xứ sở phương Bắc lạnh lẽo này hay do mình quá lơ đãng trong suốt một năm sống ở đây.
Điều thắc mắc vẩn vơ cứ luẩn quẩn trong đầu. Và từ đó, đêm nào Nghi cũng dành vài phút dõi tìm một lời giải đáp.
Suốt mấy ngày liền, Nghi thấy trăng. Viên mãn. Huyền nhiệm. Sau lớp cửa kính càng lung linh đến nao lòng. Hơi đêm buốt giá những ngày cuối năm khiến ánh sáng thiên nhiên ấy trở nên tinh khiết tuyệt vời. Một cảm giác ấm áp dịu dàng lan tỏa, chạm đến góc sâu trái tim nhỏ bé của cô gái xa nhà. Những cảm xúc che giấu thành thói quen từ ngày qua đây được dịp cháy lên, lặng lẽ nhưng lay động tận cùng sâu thẳm... Nghi đến đây một ngày tháng giêng. Ra khỏi sân bay, trong tầm mắt chỉ ngút ngàn tuyết trắng và những hàng xương cây trơ trụi lá. Chiếc taxi chạy vùn vụt qua những tòa nhà thưa thớt, lạnh lẽo màu bêtông và càng xám xịt hơn dưới tấm màn u ám vô tận của mùa tuyết rơi. Nhưng lúc này đây, sự bỡ ngỡ che mờ mọi xúc cảm khác. Nhờ đó, khung cảnh vùng ngoại ô buồn tẻ không làm vơi đi niềm háo hức cộng chút hồi hộp chờ đợi bao nhiêu điều mới mẻ. Chuyến đi này cũng là một điều bất ngờ mà chưa bao giờ cái đầu hay suy nghĩ lan man của Nghi từng hình dung.
Cuộc sống thường đưa đẩy Nghi vào những giai đoạn khác nhau trong đời khá đột ngột. Với Nghi, đó cũng là một điều tốt. Nó giữ cho cô niềm háo hức của một đứa trẻ tin tưởng mong chờ vào những điều tốt đẹp sẽ đến. Dẫu rằng cũng vì vậy mà cô hầu như chưa bao giờ chuẩn bị đủ hành trang cho những đổi thay lớn. Nhưng những khó khăn trúc trắc của đời sống chỉ làm cho mầm hi vọng trong cô nảy xanh hơn.
Niềm lạc quan ấy nghe có vẻ ngây ngô, nhưng Nghi đang học cách sống tự tin với bản chất của mình, không còn quá ngần ngại bày tỏ mình trước đám bạn (và người đời) sắc sảo và khôn ngoan. Sau này nhìn lại, Nghi nhận ra khoảng thời gian ở một mình, cách xa tất cả những mối quan hệ thân thuộc trong đời sống ấy có tác dụng rõ rệt trong chuyện này. Vì suốt thời gian đó Nghi không hề có mối liên hệ nào đủ gần gũi đến mức có thể tác động đến cô. Thời gian chủ yếu cô sống đến tận cùng những xúc cảm của bản thân, đối diện với tâm tư mình.
Đó là khoảng đời thật sự chỉ dành riêng cho bản thân Nghi, không chút vướng bận. Nhớ nhung, suy nghĩ về gia đình, bè bạn, quê nhà... cũng chỉ là cảm xúc cất trong tim. Ngoài phần việc đơn điệu lặp lại mỗi ngày, thời gian của cô dồn vào hết những sở thích cá nhân. Vác balô rong ruổi khám phá từng ngõ ngách Stockholm qua suốt bốn mùa, chìm đắm vào những trang sách và mơ màng trong thế giới âm nhạc mênh mông huyền diệu.
Tận hưởng cảm giác tự do vẫy vùng trong cõi riêng tuyệt đối mà cuộc sống chật chội xô bồ ở Sài Gòn chưa bao giờ mang đến. Và theo bước đi của thời gian, nỗi cô đơn cũng âm thầm nở ra như nụ hoa, rất khẽ. Đến một ngày nhìn lại đã thấy sự hiện diện của nó ở khắp nơi, vương víu từng phút, từng giây, như hương hoa len vào từng ngóc ngách thầm kín của tâm tư. Ký ức về sự đơn độc đến tận cùng đó đã khiến cô sau này khi trở về nhà suốt một thời gian dài chỉ chọn đọc và xem những cuốn sách, bộ phim nhẹ nhàng.
Cô không muốn tìm đến những xúc cảm nặng nề và ám ảnh nữa. Chỉ là một cách tâm lý tự tìm cân bằng, Nghi thường nghĩ vậy. Còn quãng đời đó, dẫu cô đơn, vẫn là thời gian tuyệt đẹp. Cái đẹp nguyên sơ và khoáng đạt, choáng ngợp lòng người của thiên nhiên hàn đới. Ấn tượng mạnh mẽ và sâu sắc đến mức xóa nhòa cảm giác đơn độc tủi buồn.
... Xuân, hạ nắng vàng, Stockholm khoác lên mình màu áo xanh bát ngát của cỏ cây, sông nước và bầu trời, thoắt hóa thành cô gái thanh xuân căng tràn sức sống nhưng rất mực nhu nhã. Những ngôi nhà kiến trúc đơn giản, tinh tế nằm hiền hòa sau rặng cây xanh mướt tốt tươi và muôn ngàn hoa dại bừng sáng từng lối đi, từng ngóc ngách. Tất cả hài hòa, thung dung gắn kết vào nhau, tưởng chừng có thể cảm thấy mạch sự sống trong lòng đất rạo rực chảy lên từng thân cây, ứ đọng lại nơi từng ngọn lá, nụ hoa và dạt dào theo dòng nước quanh co len lỏi khắp thành phố.
... Mùa đông, tấm áo choàng trắng xám lạnh lùng, cô độc của tuyết băng sương giá biến Stockholm thành cô gái mặt nghiêm u buồn - một vẻ đẹp xa cách, kiêu kỳ, kín đáo nhưng hút hồn, khiến người xa xứ vừa chạnh lòng vừa muốn đắm chìm thưởng thức mãi...
... Thu. Lá vàng rực những con đường nhỏ, tạo thành mái vòm dát vàng trên cao và tấm thảm dày tỏa sáng dưới chân đi. Người lữ khách đơn độc say sưa, mơ màng như lạc vào cõi lạ. Phong, tiêu huyền và những dây leo kín các bờ đá, mái hiên khắp thành phố thổn thức chuyển mình, thẫm đỏ, như khao khát sống hết mình trước khi mùa đông lướt bàn tay lạnh giá qua vạn vật. Gió xào xạc suốt buổi chiều, ngân nga trong thinh không khúc tiêu dao bất tử...
Mênh mang, mênh mang...
Dư âm của những rung động mãnh liệt suốt tháng ngày rong ruổi đủ tạo thành niềm xác tín để Nghi vượt qua nỗi sợ cô đơn, mơ ngày cô quay trở lại. Cùng H. Cùng nhau đi qua thời khắc tâm cảm giao hòa thiên nhiên, vụt bay mọi ràng buộc kéo trì con người xuống những lo toan vụn vặt cuộc đời. Nghi tin rằng khi hai người cùng trải qua những phút giây như thế, sự gắn kết tinh thần giữa họ sẽ là mãi mãi. Chia cắt địa lý hay thân phận chỉ là con cóc số phận xấu xa, vì ghen tức muốn giằng xé bông hoa tình yêu mong manh nhưng vĩnh cửu kết tinh từ những giá trị trong ngần và mãi mãi không bao giờ có thể chạm đến.
Gia đình Nghi ở thường chưng một loại hoa. Suốt những tháng dài thu, đông, cả căn nhà đóng kín luôn phảng phất một mùi hương. Mùi hương nồng nàn và gợi nhớ. Như kết tinh của một nỗi luyến tiếc, u hoài không rõ nguyên cớ đông đặc luẩn quẩn trong không gian. Không biết đó có phải là linh hồn loài hoa ấy tỏa ra tâm sự u buồn ẩn trong kiếp hoa, hay Nghi đã khoác cho rung cảm mình những vệt màu hoài niệm sau nhiều ngày tháng lặng lẽ sống, không sẻ chia?
Có những khuya tỉnh giấc, giữa căn nhà thênh thang, tĩnh mịch tuyệt đối và khí lạnh của màn đêm phương Bắc, hương hoa dường như nồng nàn hơn, tỏa ra như một tấm màn ảo diệu vây bọc lấy Nghi đang mơ màng. Hình ảnh miền đất phương Nam nắng chói quanh năm giờ này đang hối hả quay cuồng trong một guồng máy khác lại hiện về. Thao thức...
Nơi ấy...
Ba mẹ lại vất vả đi qua một ngày, làm nốt những công việc của đời mình, của một thế hệ nhiều trăn trở và dở dang, mong chờ đường đời suôn sẻ vẹn toàn hơn cho con...
Đứa em nhỏ yên lặng quán xuyến việc nhà...
Bạn bè bận rộn với công việc, tương lai và bao nhiêu mối quan hệ...
Bất chợt Nghi thấy mình muốn khóc.
Bao nhiêu mơ ước dự định ấp ủ bỗng dưng quá xa vời. Hai mươi mấy năm trong đời, Nghi đã làm được gì thật sự hữu ích? Những đêm cà phê, bạn bè, thơ nhạc... Tất cả chỉ là niềm vui mau chóng tan rời, nhường chỗ cho những lo lắng vụn vặt đời thường. Nỗi đau đớn trước sự mệt mỏi của mẹ, niềm trăn trở của cha, vẻ yên lặng bất cần trong ánh mắt của em... Tất cả vẫn còn đó, Nghi chưa làm được gì cụ thể để thay đổi thực tế ấy.
Niềm day dứt và lòng tri ân của Nghi chưa đủ mạnh mẽ để giúp cô vượt qua tính ham vui nông nổi của tuổi trẻ. Không bao giờ thuộc về đám trẻ ăn chơi phóng túng bất cần tương lai, nhưng Nghi cũng không thể ép mình vào khuôn khổ của một đứa cần mẫn, cày cụi đêm ngày, làm việc hết tốc lực để có thể đạt được điều gì xuất sắc nổi bật. Nghi loay hoay mắc kẹt giữa cảm giác bất lực buông xuôi và niềm tin mình sẽ đạt được điều gì đó. Giữa cuộc vui ồn ào hay trong hành trình ở một miền đất xa lạ, niềm khao khát sẻ chia với ba mẹ và em trọn vẹn một ngày không vướng bận, thanh thản tận hưởng cảm giác thăng hoa mới mẻ luôn luôn quay về, day dứt khôn nguôi...
Sau này khi đã trở về Việt Nam, mỗi khi tình cờ bắt gặp hương hoa ấy, dẫu đang ở đâu, trong phút chốc Nghi lại rơi vào một trạng thái bồi hồi khó tả, đầu óc váng vất quay trở lại những ngày mùa đông dài bất tận, từ trong nhà nhìn ra bạt ngàn trắng xóa, yên lặng đến vô cùng...
Những ngày trăng tròn rồi cũng qua đi. Bầu trời đêm cuối năm trở về với vẻ lạnh lẽo, đơn điệu một sắc tối nhờ nhờ. Nghi vẫn nhìn bâng quơ qua cửa sổ, nhưng lúc này cảm giác nôn nao sắp được về nhà đang lấp đầy tâm hồn cô. Thời tiết u ám và khung cảnh buồn bã của mùa đông phương Bắc không làm suy suyển niềm rạo rực trong tim. Những ngôi sao chưa xuất hiện vô hình trung giúp Nghi tập trung hơn vào hình dung thân thương về gia đình, người thân, bạn bè. Niềm lưu luyến cảnh vật và sự thanh bình ở vùng đất xinh đẹp này cũng bắt đầu nhen nhóm. Mấy cô bé Nghi hay chơi đùa quấn quít hơn khi biết cô sắp chia tay bọn chúng.
Một đêm, Annie xách gối xuống phòng ngủ với Nghi. Khoảng năm giờ sáng, có lẽ do lạ chỗ, cô bé cựa mình tỉnh giấc. Nghi cũng thức theo, vòng tay ôm cô bé con vào lòng. Không ai nói gì, dường như cả hai không muốn phá vỡ bầu không gian yên tĩnh sớm mai và cả cơn ngái ngủ êm ái. Annie chỉ tay qua cửa sổ. Nghi nhìn ra, bất ngờ thấy lần đầu tiên trên bầu trời Stockholm - một chòm sao. Những tia sáng bạc lấp lánh, sinh động một khoảng trời, thắp lên nỗi vui sướng mơ hồ nhè nhẹ trong Nghi.
Tia sáng bạc ấy cuốn mắt Nghi vào đó không thôi. Rồi nở xòe như bông pháo hoa thành muôn ngàn tia sáng nhấp nháy vui vầy bên nhau.
Cả một rừng sao. Lung linh, lung linh...
Như bầu trời đêm ở quê nhà... 

Xem Tiếp: ----