Dịch giả: Phan Quang Định
Chương 9

Trái với sự lo lắng quá mức của tôi, mọi sự lại diễn ra khá là suôn sẻ. Artie không truy vấn tôi về chuyện tại sao tôi đã chạy khỏi Vallie và đám nhóc. Anh đã mua được một chiếc xe mới và anh báo tin vui là vợ anh lại có bầu. Đứa con thứ tư. Tôi chúc mừng anh lên hàng bố bốn sao. Tôi nhủ thầm phải ghi nhớ việc gửi hoa tặng bà chị dâu trong vài ngày tới. Nhưng rồi tôi xoá phần ghi nhớ đó. Người ta không thể gửi hoa tặng vợ một anh chàng nào khi người ta nợ anh chàng ấy hàng mấy ngàn đô-la. Và khi trong tương lai có thể còn phải mượn tiền anh chàng ấy dài dài. Chuyện ấy không làm phiền gì Artie song chị dâu tôi có thể cho là buồn cười lắm chứ.
Trên con đường về khu chung cư Bronx nơi gia đình tôi đang sống, tôi hỏi Artie câu quan trọng:
- Valie cảm thấy thế nào về em?
- Cô ấy hiểu, - Artie nói. - Cô ấy không điên. Cô sẽ vui mừng gặp lại chú. Chú cũng không khó hiểu cho lắm đâu. Với lại chú vẫn viết thư về nhà hàng ngày và thỉnh thoảng có gọi điện thoại cho cô ấy. Chú chỉ cần một cuộc nghỉ ngơi ngắn để xả hơi thôi mà.
Anh làm cho chuyện này nghe ra có vẻ bình thường. Nhưng tôi có thể thấy rằng chuyện mình đã bỏ nhà cửa vợ con đi "bụi đời" cả tháng đã làm anh… phát hoảng về tôi. Thực sự anh đã rầu thối ruột!
Và rồi chúng tôi đang lái xe qua khu nhà dành cho người có thu nhập thấp, nơi vẫn luôn khiến tôi xuống tinh thần. Đó là một khu nhà cao tầng rộng lớn được xây thành những khối lục giác cao ngất ngưởng, do chính quyền dựng lên để cho thuê hoặc bán trả góp với giá rất rẻ cho dân nghèo thành thị. Tôi có một căn hộ năm phòng chỉ với giá năm mươi đô-la mỗi tháng, kể cả tiện nghi điện nước hơi đốt. Và trong mấy năm đầu, kể cũng được. Đã có những quá trình sàng lọc diễn ra. Những người cư ngụ đầu tiên là những người lao động nghèo nhưng cần cù làm việc và tôn trọng pháp luật. Nhưng do tính chịu thương chịu khó và cần kiệm họ đã thăng tiến dần trên nấc thang kinh tế và họ đã dọn ra ngoài, kiếm được những căn nhà riêng. Còn giờ đây chúng tôi đụng đầu với thành phần dân nghèo "cứng cạy" nhất, những kẻ không có khả năng kiếm ăn một cách lương thiện hoặc không muốn lương thiện. Những kẻ nghiện ma tuý, nghiện rượu, những gia đình thiếu ông bố hoặc sống nhờ quỹ an sinh xã hội. Nói chung là những gia đình thuộc thành phần gay cấn và ưa gây hấn. Phần lớn những kẻ mới đến này là dân da đen, vậy nên Vallie cảm thấy mình không thể than vãn bởi vì người ta sẽ nghĩ là cô có đầu óc kỳ thị chủng tộc. Nhưng tôi biết rằng gia đình chúng tôi cần sớm rời xa nơi này, rằng chúng tôi cần chuyển đến một khu da trắng. Tôi không muốn bị mắc nghẽn trong một viện tâm thần.
Tôi chẳng cần quan tâm đến ý kiến của ai đó nghĩ rằng như thế là vướng hơi hướng chủng tộc. Tôi chỉ biết là tôi đang bị tràn ngập bởi số đông những người không ưa màu da của tôi và lại là những kẻ có rất ít để mất, dầu họ có làm chuyện gì. Ý thức cho tôi biết rằng đó là một tình huống nguy hiểm. Và có thể diễn biến tệ hơn. Tôi chẳng thích người da trắng mấy, vậy thì tại sao tôi lại phải yêu người da đen?
Bố mẹ của Vallie sẽ giúp chúng tôi số tiền trả trước một phần để mua nhà. Nhưng tôi sẽ không lấy tiền từ họ. Sẽ chỉ lấy tiền từ anh Artie của tôi thôi, Artie may mắn.
Chiếc xe dừng lại:
- Anh lên nhà uống với em ly cà phê, nghỉ ngơi tí rồi hẵng đi! - Tôi nói.
- Anh phải về nhà ngay, - Artie nói. - Vả chăng, tôi không muốn chứng kiến màn diễn cương sắp xảy ra. Chú liệu mà đối phó sao cho đáng mặt trượng phu!
Tôi nhoài người ra ghế sau và kéo chiếc vali ra khỏi xe.
- Tất nhiên là phải thế?
Tôi đáp lời anh một cách quả quyết, đồng thời như một cách tự lên dây cót tinh thần cho mình trước khi đặt chân vào đấu trường, ứng chiến cùng Sư tử nương nương!
- Cám ơn rất nhiều về việc đã đón em. Vài ngày tới em sẽ lại nhà anh chị chơi.
- OK, - Artie nói. - Chú chắc mình có tiền chứ?
- Em đã nói là em trở về trong tư thế kẻ chiến thắng mà.
- Pháp sư Merlyn tài ba. - Anh nói và cả hai chúng tôi cùng cười.
Tôi đi xuống con đường nhỏ dẫn đến cửa vào căn hộ của mình. Tôi chờ tiếng động cơ xe rồ lên khi anh phóng đi nhưng tôi đoán anh còn quan sát cho đến khi tôi di vào trong toà nhà. Tôi không quay nhìn lại. Có chìa khoá trong túi nhưng tôi vẫn gõ cửa. Tôi cũng không hiểu tại sao. Làm như thể tôi không có quyền sử dụng chìa khoá đó vậy. Khi Vallie mở cửa, nàng đợi cho đến lúc tôi bước vào và đặt vali nơi phòng ăn trước khi ôm hôn tôi. Nàng thật lặng lẽ, nhợt nhạt nhẫn nhục. Chúng tôi hôn nhau rất phải phép, làm như thể chẳng có chuyện gì lớn xảy ra đối với việc đã xa nhau lâu lần đầu tiên sau mười năm chung sống.
- Bọn nhóc muốn gặp anh lắm đấy, - Vallie nói.
- Nhưng khuya rồi. Chúng có thể gặp anh sáng mai, trước khi đi học.
- Được rồi, - Tôi nói.
Tôi muốn vào phòng ngủ của chúng để nhìn mặt chúng một tí nhưng tôi sợ làm chúng thức giấc và chúng sẽ làm rộn Vallie. Trông nàng rất mệt mỏi.
Tôi xách vali vào phòng ngủ của chúng tôi và nàng đi theo tôi. Nàng bắt đầu mở vali ra và tôi ngồi trên giường. Quan sát nàng. Nàng rất có năng lực. Nàng lôi ra những cái hộp mà nàng biết là quà tặng và đặt chúng trên tủ gương trang điểm. Quần áo dơ nàng chất thành đống riêng để bỏ giặt hoặc hấp. Rồi nàng mang quần áo dơ vào phòng tắm, ném chúng vào giỏ. Nàng không đi ra, vì thế tôi theo nàng vào trong đó, nàng đang tựa người vào tường, khóc tấm tức.
- Anh bỏ em! - Nàng nói và tôi cười.
Bởi vì điều đó không đúng và bởi vì điều đó không phải là điều để nàng nói. Lẽ ra nàng đã có thể chứng tỏ chất trí tuệ hay gây xúc cảm, thế nhưng nàng chỉ đơn giản nói với tôi điều nàng cảm thấy một cách rất đơn giản, chất phác. Giống như cách nàng viết những truyện ngắn hồi còn học ở trường viết văn. Bởi vì nàng quá thật thà khiến tôi đâm ra tức cười. Và tôi đoán mình cười vì giờ đây tôi biết mình thừa khả năng quay nàng như dế và xử lý được toàn bộ tình huống theo ý mình!
Đấy các "toa" thấy "moa" ngon lành chưa? Đại đội trưởng chứ đâu phải đại đội phó? Tôi đắc chí thấy mình sao mà bản lĩnh, tài trí, đáng mặt trượng phu quá chừng!
Tôi có thể tỏ ra đầy trí tuệ, và dí dỏm, và dịu dàng làm cho nàng cảm thấy OK. Tôi có thể chứng tỏ với nàng rằng chuyện tôi rời nàng và lũ nhóc một thời gian ngắn đâu có là cái sự cố gì ghê gớm lắm. Chuyện vặt thôi mà.
- Anh vẫn viết thư đều đặn cho em mỗi ngày, - Tôi nói. - Anh đã gọi điện thoại cho em ít nhất là bốn hay năm lần.
Nàng vùi mặt vào trong vòng tay tôi:
- Em biết, - nàng nói. - Chỉ có điều em không bao giờ chắc được anh có quay về nhà hay không. Em bất cần mọi chuyện khác. Em chỉ yêu anh, em chỉ muốn có anh bên em là đủ.
- Anh cũng thế, - tôi nói.
Đó là cách dễ nhất để nói lên điều ấy. Nàng muốn làm cái gì đó cho tôi ăn và tôi nói không. Tôi tắm nhanh một phát và nàng đang đợi tôi trong giường.
Nàng luôn luôn mặc áo ngủ dù chúng tôi sắp làm tình và tôi sẽ phải cởi áo nàng ra. Đó là tính trẻ thơ mang dấu ấn người công giáo ngoan đạo nơi nàng và tôi thích nét e ấp đó. Nó tạo cho việc làm tình của chúng tôi có tính nghi lễ. Và thấy nàng nằm đó chờ đợi, tôi vui vì thấy mình đã chung tình với nàng. Còn nhiều tội lỗi khác phải tính sổ, nhưng ít nhất đó là một tội mà tôi chưa phạm. Vào thời điểm đó và nơi đó, tôi không biết nó có đem lại điều gì tốt đẹp cho nàng hay không.
Để đèn ngủ mờ cẩn thận không gây tiếng động có thể đánh thức bọn trẻ, chúng tôi ân ái theo cách vẫn làm từ hơn mười năm nay. Nàng có một thể hình đẹp với bộ ngực vẫn gọn gàng, ngon mắt và nàng đón nhận lạc thú một cách tự nhiên và hồn nhiên. Mọi phần trên cơ thể nàng đều đáp ứng một cách nhạy bén và nồng nhiệt. Cuộc ái ân của chúng tôi hầu như lúc nào cũng thoả mãn và tối nay cũng thế. Sau đó nàng êm đềm rơi vào giấc ngủ say, tay nàng còn cầm tay tôi cho đến khi nàng trở mình quay người.
Nhưng tôi - hay đúng hơn là chiếc đồng hồ sinh học nơi tôi - đã bay nhanh hơn thời gian ba giờ. Lúc này, khi tôi an toàn nơi nhà mình với vợ con, tôi không thể tưởng tượng tại sao mình đã chạy trốn. Tại sao tôi đã lên Las Vegas gần cả tháng qua các sòng bạc ở Vegas, trong cô đơn và cắt đứt liên hệ với bên ngoài. Giờ đây tôi cảm thấy thư giãn như một con thú đã tìm được chốn ẩn thân an toàn nơi khu bảo tồn động vật hoang dã. Tôi thấy hạnh phúc, dù nghèo khổ và bị dính bẫy vào hôn nhân và chịu gánh nặng của con cái. Tôi vẫn hạnh phúc dù chưa thành đạt khi tôi còn có thể nằm trong giường bên cạnh vợ mình - người vẫn yêu tôi và sẵn sàng trợ lực tôi để chống lại toàn thể thế giới! Và rồi tôi nghĩ Jordan hẳn cũng đã cảm thấy như thế. Nhưng tôi không phải là Jordan. Tôi là pháp sư Merlyn, tôi sẽ làm cho mọi chuyện xuất hiện và biến đi đúng theo ý mình.
Bí quyết là hồi tưởng tất cả nhưng điều tốt đẹp, tất cả những khoảng đời hạnh phúc. Phần lớn thời gian của mười năm vợ chồng chung sống hạnh phúc. Có lẽ tôi đã quá hạnh phúc so với những phương tiện, những tình huống và những tham vọng của tôi. Tôi nghĩ đến cảnh casino cháy rực lên trong sa mạc, và Diane đánh bạc với tính cách chim mồi không có cơ hội nào để thắng hay thua, để được hạnh phúc hay bất hạnh. Và Cully đang sau bàn, trong chiếc khăn yếm màu xanh dương, đánh bạc cho nhà cái. Và Jordan đã chết.
Nhưng giờ đây, nằm trong giường nhà của cảnh gia đình đang diễn ra êm đềm, tôi cảm nhận được một sức mạnh ghê gớm. Tôi sẽ làm cho chúng được an toàn đối với thế giới và cả đối với tôi.
Tôi chắc rằng tôi có thể viết một quyển sách khác và kiếm được nhiều tiền. Tôi chắc rằng Vallie và tôi sẽ hạnh phúc mãi mãi, rằng cái vùng trung lập lạ lùng kia đã chia cắt chúng tôi sẽ bị phá bỏ; tôi sẽ không bao giờ phản bội nàng hay sử dụng ma thuật để ngủ cả ngàn năm.
Tôi sẽ không bao giờ là một Jordan.

Truyện Những kẻ điên rồ phải chết Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 !!!8599_8.htm!!! Đã xem 316181 lần. --!!tach_noi_dung!!--

Dịch giả: Phan Quang Định
Chương 8

--!!tach_noi_dung!!--
Thoát khỏi ánh sáng ban ngày ở Miền Tây, chiếc phải lực cơ khổng lồ lướt vào vùng bóng tối đang lan dần của các múi giờ Miền Đông. Tôi kinh sợ cái thời điểm chiếc máy bay sẽ đáp xuống và tôi sẽ phải đối mặt với Artie và anh sẽ đưa tôi về khu nhà ở Bronx, nơi vợ con tôi đang chờ. Tôi đã khéo mua sắm quà cho họ: những máy bán hàng tự động nhỏ xíu cho mấy đứa nhỏ, một chiếc nhẫn cẩn ngọc trai cho Vallie, làm tôi tốn hết hai trăm đô-la. Cô gái ở hàng lưu niệm của khách sạn Xanadu đòi năm trăm đô-la nhưng Cully đã giành được khoản chiết khấu đặc biệt cho tôi.
Nhưng tôi không muốn nghĩ đến lúc tôi bước qua ngưỡng cửa vào nhà và gặp những khuôn mặt của người vợ và ba đứa con. Tôi cảm thấy mình có tội nhiều. Eo ôi, hãi quá? Khi mường tượng ra cái kịch cảnh nặng nề mà tôi phải trân mình chịu đựng. Khiếp? Chẳng biết thần kinh của tôi có chịu đựng nổi thử thách khắc nghiệt đó hay không. Vì thế để tạm quên đi cái ám ảnh gây căng thẳng bồn chồn kia, tôi nghĩ về những gì đã xảy ra cho mình ở Vegas.
Tôi nghĩ về Jordan. Cái chết của anh ấy không làm tôi sầu khổ nhiều ít ra là ngay lúc này. Vả chăng xét cho cùng, tôi cũng chỉ mới quen biết anh trong vòng ba tuần lễ cũng chưa thực sự đã hiểu về anh. Nhưng tôi tự hỏi cái gì trong nỗi buồn của anh lại có vẻ cảm động thấm thía đến thế? Một nỗi buồn tôi chưa từng cảm thấy và hy vọng sẽ không bao giờ cảm thấy. Tôi vẫn luôn ngờ ngợ một điều kỳ dị nơi anh và vẫn để tâm thăm dò anh như nghiên cứu những nước đi của một ván cờ. Đây là một con người đã sống một cuộc đời hạnh phúc bình thường. Một tuổi thơ êm đềm. Đôi khi anh đã nói với chúng tôi về điều đó, về việc anh ta hạnh phúc như thế nào khi còn là một đứa trẻ thơ. Rồi một cuộc hôn nhân hạnh phúc. Một đời sống tốt đẹp Mọi chuyện diễn ra suôn sẻ đối với anh ta cho đến cái năm cuối cùng đó. Vậy thì tại sao anh đã không hồi phục nổi. Thay đổi hay là chết, có một lần anh đã nói như thế. Điểm cốt tuỷ của đời sống là ở đó. Và đơn giản chỉ vì anh đã không thể thay đổi. Lỗi tại anh.
Trong suốt ba tuần lễ ở casino đó, khuôn mặt anh đã trở nên mỏng hơn như thể cái khung xương bên dưới đang nhô ra phía ngoài để đưa dấu hiệu cảnh báo. Và thân thể anh bắt đầu nhăn nhúm lại trong thời gian ngắn.
Nhưng không có điều gì phản bội anh và ước muốn của anh. Giờ đây, khi hồi tưởng những ngày đó, tôi có thể thấy rằng mọi điều anh nói và làm đều nhằm đánh lạc hướng tôi. Khi tôi từ chối việc anh chia phần cho tôi với Cully và Diane mỗi người hai mươi ngàn đô, ngay lúc đó, đơn giản chỉ vì tôi muốn chứng tỏ sự cảm mến tôi dành cho anh là thành thực. Tôi đã nghĩ điều ấy có thể giúp ích cho anh. Nhưng anh đã mất khả năng đối với điều mà Austen gọi là "sự ban phúc của lòng cảm mến".
Tôi đoán anh nghĩ rằng nỗi tuyệt vọng hay cái gì đó mà anh đang cảm thấy, là đáng xấu hổ. Anh là một người Mỹ vững vàng, nên thật tồi tệ khi cảm thấy mình sống mà chẳng làm nên tích sự gì, chẳng ghi được bàn thắng nào.
Vợ anh đã giết anh. Nói thế thì quá đơn giản. Hay tuổi thơ của anh, hay bố mẹ anh, hay anh chị em của anh?
Ngay cả nếu những vết sẹo của tuổi thơ lành rồi; bạn cũng không bao giờ thoát khỏi tình trạng có thể bị tổn thương. Tuổi tác không phải là lá chắn chống lại sự tổn thương về tâm linh.
Giống như Jordan, tôi đã đến Vegas do một ý thức trẻ con về sự phản bội. Vợ tôi đã kiên trì chịu đựng cuộc sống đạm bạc cùng với tôi trong năm năm trong khi tôi viết quyển sách đầu tay, không hề than vãn. Nàng không hạnh phúc lắm về chuyện đó, nhưng đã sao nào, tôi vẫn sống những ngày đêm yên ấm ở nhà. Khi quyển tiểu thuyết đầu tiên của tôi bị từ chối, không ai chịu xuất bản và tôi buồn muốn vỡ tim, nàng đã cay đắng nói:
- Em đã biết là anh sẽ không bao giờ bán được quyển đó.
Tôi sững người. Nàng không biết tôi cảm thấy thế nào hay sao? Đó là một trong những ngày khủng khiếp nhất của đời tôi, và tôi yêu nàng hơn bất kỳ ai khác trên đời này. Tôi đã cố giải thích. Đây là một quyển sách hay.
Chỉ có điều đoạn kết bi thảm quá và nhà xuất bản muốn anh viết lại một đoạn kết "có hậu" và anh đã từ chối (Tôi đã tự hào về điều đó biết bao. Và tôi đã hành động rất đúng. Thực thế, tôi luôn luôn hành động đúng trong công việc của mình). Tôi đã nghĩ vợ tôi sẽ tự hào về tôi.
Điều này chứng tỏ mấy anh nhà văn đúng là… quá khờ, chẳng biết gì về tâm lý… các bà xã.
Các anh nhà văn, nhà thơ chúa là mơ mộng hão. Cứ ngỡ mình tạo được chút danh là đủ cho vợ con cảm thấy lâng lâng hạnh phúc, chỉ cần uồng nước lã cũng đã thừa năng lượng bay vút lên chín tầng mây? Ấy thế mà nàng lại nổi trận lôi đình. Chúng tôi đã sống trong nghèo khổ triền miên, tôi nợ nần tứ giăng, rồi sẽ đến đâu tôi nghĩ mình là cái đếch gì, ôi lạy Chúa? (Thật ra, thì không đúng hẳn những lời vừa rồi đâu, vì suốt đời vợ tôi không hề nói tiếng: "cái đếch gì"). Nàng nổi cơn đến độ kéo rốc cả đạo quân dưới trướng đùng đùng ra đi, bỏ mặc thành trì cho địch quân (tức là thằng tôi khốn khổ này đây) độc quyền chiếm lĩnh. Cũng may là đến gần chiều tối, tiếng gọi của bếp lửa khiến lòng nàng xao xuyến, bèn kéo quân quay về "tái chiếm" lãnh thổ. Ấy thế mà chính nàng cũng từng có lần ôm mộng làm "nữ văn sĩ" cơ đấy.
Ông bố vợ tôi giúp chúng tôi thoát khỏi cảnh nợ nần bối rối. Nhưng một ngày kia ông chạy đâm sầm vào tôi khi tôi vừa bước ra khỏi một hiệu sách cũ, hai tay khệ nệ ôm cả một chồng sách. Thấy thế ông bỗng nổi sùng. Có lẽ ông lẩm bẩm trong bụng: "Rõ chán thật? Lại vớ phải anh con rể mọt sách vô dụng! Đúng là con gái ta có số khổ?".

© 2006 - 2024 eTruyen.com