Tiếng ngáy đều đều nhả ra, chậm, rền và có chút gì đó khó nhọc. Bàn tay trái vẫn lướt nhẹ, mân mê. Những cử động vô thức đầy bản năng của anh khiến Nguyên lâng lâng pha lẫn cảm giác rờn rợn.Anh yêu cô ngay cả trong giấc ngủ hay chỉ là kẻ tham lam? Nguyên không đủ kinh nghiệm để lý giải nhưng điều đó khiến cô an lòng. Anh cần cô!Nguyên đã quen với sự hoang dại, hoang dại từ trong suy nghĩ. Cô như đóa hoa rừng mọc lạc giữa chốn phố phường. Lẻ loi và cô độc nhưng có một sức hút kỳ lạ với đám đàn ông. Có lần anh bảo: “Đàn ông chốn này si mê em vì họ quen xài nước máy, thấy một dòng nước suối tinh khôi thì... thèm!”. “Anh cũng có cảm giác đó chứ gì?”. Anh gật đầu. Nguyên giận! Cô cứ ngỡ anh sẽ dỗ dành hay phân bua gì đó nhưng anh im lặng. Sự thẳng thắn đầy bí ẩn của anh đã khuất phục cô. Lời tỏ tình của anh cũng rất lạ, nó khiến dòng máu hoang dại, kiêu hãnh trong huyết quản cô sôi lên: “Phụ nữ thành phố yêu hay không khó mà đoán được. Còn em, mọi cảm xúc đều lồ lộ trong đáy mắt! Anh trân trọng nó!”. Cô khóc, gật đầu rồi mỉm cười. Có nghĩa là anh cảm nhận được cô! Hoang dại và cô độc! Và cô theo anh, ngoan ngoãn như chú ngựa bướng bị chàng kỵ sĩ dũng cảm thắng cương. Đôi khi chững lại, Nguyên tự dằn vặt mình bằng ý nghĩ: Dù mang danh gì đi nữa, mình vẫn là kẻ tội đồ, không có quyền làm điều đó trong lúc này và có chết đến hai lần cũng chưa hết tội! Trong khi anh là kẻ hoàn toàn tự do. Anh có thể đến và cũng có thể ra đi bất cứ lúc nào. Không mất mát! Có chăng chỉ thêm một vết thương trong vô vàn những vết khác mà anh từng chịu đựng. Nguyên thở dài. Lồng ngực cô căng ra. Nguyên nghe rõ từng tế bào đang cựa quậy, đớn đau. Phải chi cô có thể nói được với anh điều đó. Nhưng anh vẫn ngủ! Nguyên không dám trở mình, chỉ he hé mở mắt và len lén nhìn. Khuôn mặt anh cách cô nửa làn hơi đang căng tràn sự thỏa mãn. Khuôn mặt không có cặp mắt kính dày cộp, trông thân thiện hơn. Đã mấy lần Nguyên gỡ nhẹ cánh tay phải nhưng vòng ôm càng siết chặt. Giọng anh ngai ngái lẫn trong tiếng ngáy “Ngoan nào! Ngủ đi em!”. Cô lại nằm im và đưa mắt quan sát căn phòng, bàn tay quờ quạng trên tấm drap trải giường rin rít. Da thịt cô cũng rít và nồng nặc mùi anh. Lần này, mặc sự chèo kéo và dỗ dành, Nguyên vùng dậy đi vào phòng tắm. Nước dội sạch mọi thứ! Dội sạch cả cảm giác tê dại cô từng có khi ở bên anh. Sự trống rỗng ùa về, ngập ngụa đến mức khó thở. Nguyên đặt tay lên ngực, thở hắt ra rồi chậm rãi ngắm mình trong gương. Cô nhìn đi rồi nhìn lại, gương mặt trong gương xa lạ. Từ mái tóc, ánh mắt, đôi gò má, nó không phải của cô. Nhất là nụ cười như lấy từ xác chết nào đó lắp vào, rệu rạc. Nguyên đưa tay dụi mắt, người đàn bà trong gương cũng dụi mắt. Cô thấy người đàn bà lạ lẫm đó cười-nụ cười lấy từ xác chết nào đó. Còn mắt cô thì cay sè, người đàn bà trong gương vẫn cười nhưng nụ cười nhòe đi ít nhiều. Nguyên tắt đèn và trở ra trong tấm chăn choàng kín người. Anh không còn ở trên giường. Căn phòng tối om. Chiếc đèn ngủ đã tắt. Và Nguyên mơ hồ sợ trước ý nghĩ anh để cô lại một mình giữa đất nước xa lạ này thoáng qua trong đầu. Nhưng đóm lửa lập loè cuối căn phòng, nơi đặt chiếc bàn nhỏ đã cứu giúp cô. Anh đang ngồi ở đó và đốt thuốc. Nguyên bình tâm trở lại. Cô không đi về phía anh, chỉ ngồi cạnh mép giường và dõi theo mọi cử động của anh qua chút ánh sáng nhỏ bằng đầu ngón tay. Và cô linh cảm anh cũng đang quan sát mình. Chút ánh sáng nhỏ nhoi ấy lóe lên lần cuối rồi tắt ngúm, căn phòng tối om và im ắng đến rợn ngợp. Nguyên lần về phía đầu giường, nơi đặt chiếc đèn ngủ, vật duy nhất cô nhớ được trong căn phòng lạ lẫm này. Khi ánh sáng dìu dịu tỏa ra thì anh đã ở bên cô. Anh ôm cô từ phía sau và với tay tắt đèn. Tay anh không với tới công tắc. Nguyên quay lại và thảng thốt giật mình. Anh nhận ra điều đó và đưa tay che miệng, che đi vết máu đang tứa ra trên vành môi dày và đầy. °°°Nguyên nằm im trong vòng tay anh, cố nghĩ về một thứ gì đó để ngăn dòng nước mắt đang chực trào ra. Anh cũng im lặng và đưa bàn tay to bè vỗ vỗ lên bờ vai cô như người bố đang ru con gái ngủ. Cử chỉ đó chẳng an ủi cô được gì. Ngược lại nó khiến cô bị tổn thương. Anh chỉ xem cô như một đứa trẻ! Cái khoảng trống sâu hun hút trong lòng anh, cô không thể nào lấp đầy được! Mà, có khác gì nhau, những dằn vặt nặng đến nghìn cân trong lòng cô khi ở bên anh cũng có vơi đi được phần nào đâu. Nó chất chứa thêm và đầy dông gió. Dường như anh đọc được tất cả những ý nghĩ đang chảy trong đầu cô. Anh biết cô khóc ở trong phòng tắm, anh biết cô day dứt. Và anh đã cắn môi mình đến bật máu... Cuối cùng, sự im lặng mà có lẽ cả anh và cô không ai còn sức để chịu đựng bị phá vỡ. - Nếu em cảm thấy hối hận thì hãy quay lại. Những gì chúng ta có là nghĩa tình. Anh trân trọng quyết định của em! - Có em cuộc sống anh cũng thế, không có cũng chẳng sao. Cô đáp lí nhí và không dám nhìn anh bởi cảm xúc không hiện hữu trên nét mặt ấy. Dường như mọi thứ biến ảo khôn lường, ngay cả ánh mắt, nụ cười cũng không nói lên điều gì. - Em còn quá trẻ, chưa hiểu hết được đâu! Tim cô thắt lại. Nguyên muốn khóc mà không khóc được. Sao anh không bảo cô quay lại khi mọi thứ mới bắt đầu. Nguyên không trách anh, mà có trách cũng không trách được. Tim cô lại nhói lên, tâm thất và tâm nhĩ hoạt động liên hồi. Nó vận hành không phải để chuyển máu đi mà chuyên chở nỗi đau đến tận từng mô tế bào. Nguyên quay lưng về phía anh như một phản xạ tự nhiên và nằm co rút người lại. Đêm trước cô đã gọi điện về và cho bố biết tất cả mọi chuyện, trừ mối quan hệ với anh. Bố không trách cứ, nhưng những gì ông nói cứ lảng vảng mãi trong đầu cô. Và giờ đây nó trở thành tiếng vọng lớn dần, lớn dần... “Con đã ra khỏi vòng tay bố nhưng chưa bao giờ con dùng lý trí để phán xét mọi chuyện. Con sống bằng cảm xúc và gánh hết rắc rối này đến rắc rối khác. Bố đến chết cũng không yên lòng về con đâu...”. Anh cắt ngang dòng suy nghĩ của cô bằng cánh tay rắn chắc siết chặt. - Đừng suy nghĩ lung tung nữa! Khó khăn lắm chúng mình mới có được một chuyến đi như thế này. Anh đền em ha! Và trận mưa hôn ồ ạt trút xuống cơ thể cô. Nguyên co quắp người lại và cố giãy giụa. Sự phản đối của cô không khiến anh dừng lại. Dường như, lúc này, đó là cách duy nhất anh thể hiện tình cảm của mình. Đôi tay và làn môi anh lướt qua mọi ngõ ngách, vẫy gọi con đàn bà trong cô. Một sự cổ xúy dữ dội và điêu luyện. Nhưng Nguyên vẫn trơ ra. Và khi nhận thấy phần cơ thể anh trong cơ thể mình, cô mở trừng mắt nhìn anh. Khuôn mặt anh dại đi... Nguyên quờ tay tìm chiếc gối và đặt lên mặt. Cô sợ anh nhìn thấy cô khóc! °°°Anh cười cười nhìn cô trước khi bước vào phòng tắm. Nguyên vẫn nằm trên giường, lõa lồ và trống rỗng. Mặc mọi thứ nhầy nhụa vương vãi xung quanh, cô dõi theo phía sau lưng anh. Tấm lưng phẳng, bờ vai rộng, đầu hơi ngả về phía sau. Dáng đi hiên ngang, sự hiên ngang giả tạo! Đằng sau cái vẻ ung dung tự tại kia là một tấn bi kịch không ai biết được, trừ cô! Ừ, Nguyên biết để làm gì chứ? Đồng cảm, sẻ chia hay bi kịch đời anh chồng lên bi kịch cuộc đời cô? Cuộc đời này còn bao nhiêu tấn bi hài? Tại sao cô có thể ngồi hàng giờ nghe anh nói về cuộc đời mình? Và tại sao anh lại nói những điều đó với cô? Anh trở ra, nhanh hơn cô tưởng. Nguyên vội vàng kéo tấm chăn phủ lên người. Anh nằm xuống bên cạnh. Và cô có cảm giác anh sẽ ngủ, ngáy ngay lúc này. Nhưng anh lại cười cười, nheo mắt: - Anh được chứ? - Không! Điều đó không quan trọng với em! Nguyên nói nhanh như sợ cơn buồn ngủ cướp anh đi mất. Anh đặt hai tay lên bầu má, quay đầu Nguyên lại gần và nhìn sâu vào mắt cô. - Em là một người đàn bà lạ, lạ hơn anh tưởng! Cả tiền và tình, em đều không cần! Nguyên cười chua chát. Làm sao anh biết được cô cần gì? Những bữa cơm, những món ăn mà cô cất công chế biến cho một người đàn ông nguội dần theo những cuộc rong chơi. Cô bỏ bữa thường xuyên. Và sống vật vờ như một chiếc bóng dưới ánh hào quang hạnh phúc mà cô tự điểm tô. Bạn bè, đồng nghiệp và ngay cả người thân đều thấy nụ cười hiện hữu trên môi cô. Trong khi những người đàn bà qua tay anh như nhau, đẹp hay xấu, đồng tiền định giá được tất, đều là sự đổi chác sòng phẳng. Không ai nợ nần, ràng buộc ai, thích và cần thì đến! Những người đàn ông ngoài luồng và những người đàn bà đi hoang! Nguyên chu miệng, cố đẩy luồng hơi đang ứ lên tận cổ để tránh một tiếng thở dài. Anh lại cười cười và nheo mắt. - Lạ thiệt! Lúc nào anh cũng cười được! Nguyên buột miệng! - Anh đâu có cười! Đó là động tác xua đuổi sự cô độc em ạ! - Anh cô độc ngay cả lúc có em? - Không phải! Nhưng đã thành thói quen! Lần này thì Nguyên thở dài và im lặng. Cô không muốn nói gì thêm. - Nguyên này! Anh gọi cô. Buồn cười thật, chỉ cách nhau nửa làn hơi, anh muốn nói gì cứ nói, dù cô có muốn nghe hay không thì thông tin đó cũng không thể bay đi nơi nào khác. Cô thầm nghĩ. - Dạ! Anh cứ nói đi! - Anh quá mệt mỏi vì lang thang. Người đàn ông đến với người đàn bà dù có thỏa mãn thân xác đến tột đỉnh vẫn chỉ là những cảm xúc thoáng qua. Điều cần thiết nhất là một chốn bình yên để trở về, được ăn những món ưa thích, đọc sách và trò chuyện... Tai Nguyên ù đi. Cô khóc, mọi uẩn ức trong lòng đều tan thành nước! Anh cần những thứ mà cô cần! Và khi nước mắt bớt nhòe đi, Nguyên chợt nhận ra ánh đèn đã tắt tự bao giờ. Cô quờ quạng tìm và hốt hoảng gọi anh nhưng căn phòng vẫn im ắng. Tiếng cô gọi rơi vào khoảng trống mênh mang rồi vọng trở lại thành thứ âm thanh kỳ quái. Nguyên dáo dác không biết đi về hướng nào. Và trong lúc cô hoảng loạn đến mức tuyệt vọng thì cánh cửa mở ra, luồng ánh sáng chói chang tràn vào. Cô nhìn thấy anh với đôi cánh rộng lớn. Anh cắp lấy cô và bay đi... °°° Nguyên vùng vẫy và thức giấc, đầu đau như búa bổ, tiếng nấc nghẹn vẫn còn nghe văng vẳng đâu đó. Cô dụi mắt! Thằng bé ôm cứng lấy mẹ vì sợ hãi! Tiếng thút thít rất gần, phía ngực cô, nơi con áp mặt vào. Dưới ánh đèn ngủ xanh dịu, Nguyên nhìn thấy những giọt nước mắt trong veo lăn dài trên đôi má bầu bĩnh. Cô run rẩy đưa tay lên vuốt nhẹ gương mặt con. Thằng bé vẫn ngủ trong tiếng nấc với gương mặt của một thiên thần. Nguyên với lên phía đầu giường tìm chiếc đồng hồ. Mới 3 giờ sáng!