Họ Dương ở làng Dừa thuộc tỉnh Hà Nam (Bắc Việt) là một quí tộc có nhiều người làm quan to trong triều. Đến đời ông Dương đình Lương thì xa xút, con cháu không nối được nghiệp cha ông, phải làm nghề bán thịt để sinh nhai.Hai vợ chồng ông này, tuy sống trong nghề giết heo, giết bò, nhưng bản tính thực thà, phúc đức, có tiền vẫn bố thí cho những người khó ở chung quanh và thờ trời sợ phật, chớ không ác nghiệt như phần đông bạn đồng nghiệp lúc bấy giờ.Một hôm, Lương ông đi lễ ở cái miếu đầu làng về thì gặp một ông cụ già vai đeo khăn gói, tay chống gậy, hỏi thăm tìm nhà trọ.Lương ông đáp:- Thưa cụ, ở đây không có quán trọ nào hết. Bây giờ trời sắp tối rồi, cụ mà đi nữa thì lỡ dỡ đường, âu là mời cụ về nhà tôi nghỉ. Tôi không có tiền nhưng đủ cơm nước đãi cụ mươi ngày.- Nếu cụ có lòng yêu chúng tôi muốn ở lại đây chơi ít ngày.Ông khách mừng rỡ.- Nếu được như thế thì còn gì hay bằng.Lương ông hẹn đưa ông khách về nhà, tiếp đãi rất chân thành, quí hóa. Cơm nước xong, ông khách hỏi chủ nhà làm gì. Lương ông cứ thực tình mà đáp.- Không dám dấu cụ, tổ tiên chúng tôi xưa làm quan to tại triều, nhưng đến chúng tôi tài hèn sức kém nên đành phải bán thịt để sinh nhai.Hai người trò truyện một đêm, tâm đầu ý hợp. Chủ nhất định lưu khách lại vài hôm, không ngờ ông khách lì lợm ở lại luôn ba tháng, ngày nào cũng hai bữa rượu rồi chống gậy đi chơi la cà hết gò này sang đống nọ, hết ruộng nọ lại đến ao kia.Thì hóa ra ông nọ đi xem địa lý, mà ông ta không ai khác hơn là ông thánh địa lý Tả Ao. Thấy Lương ông là một người phúc hậu, hiền lành Tả Ao muốn đáp ơn, quyết định ở lại liền ba tháng chính là để tìm cho Lương ông một ngôi đất quý.Tả Ao hỏi Lương ông:- Ông bà đãi tôi thành tâm quá, tôi cảm tạ lòng ông bà hết sức. Nay tôi tìm được một ngôi đất quí cho ông bà, vậy xin hỏi ông bà muốn gì?Lương ông đáp:- Bẩm cụ, tôi chẳng muốn gì cả, chỉ mong mỏi có một điều là sinh được một đứa con trai có học hơn tôi để nối nghiệp ông cha cho khỏi mang tai mang tiếng.Tả Ao gật đầu:- Tưởng gì, chớ nếu chỉ có thế thì dễ lắm. Ngôi đất tôi chọn cho ông phát trạng mà lại là Trạng không phải học. Vậy ông sửa soạn đi để tôi đặt đất cho, kẻo tôi có việc sắp sửa phải đi xa rồi.Lương ông bèn nhờ ông Tả Ao đặt lại ngôi mộ của thân phụ ông. Táng xong được vài tháng thì Lương ông làm ăn thịnh vượng hơn trước. Thấy trời thương như thế, vợ chồng Lươong ông lại càng cố tu nhân tích đức. Được gần một năm thì Lương bà có thai. Trong khi Lương bà có thai, Lương ông hàng ngày thấy một hiện tượng lạ:Nguyên từ nhà Lương ông ra chợ thì phải đi qua một cái gò kêu là gò Thần Đồng. Lần nào đi chọ về Lương ông cũng thấy trong lúm cây có tiếng trẻ con kêu the thé:- Thầy ơi lần sau đi chợ thầy nhớ mua quà cho con nhé.Lương Ông thoạt đầu không tin, nhưng sau thấy đứa trẻ cứ nói the thé ra như thế ông phải đáp:- Ờ để lần sau thầy mua quà cho con.Lương ông không muốn nói dối, hôm sau mua quà thật. Ông gọi:- Đứa nào đòi quà thì ra đây mà lấy.Tiếng đứa trẻ nói vọng ra:- Thầy cứ để đấy, con ra lấy ngay bây giờ.Lương ông để ý thì đi một quãng, quay lại xem, gói quà biến từ lúc nào không rõ. Từ đó lần nào đi chọ về, Lương ông cũng mua quà cho đứa trẻ. Mua được bảy mươi hai lần thì Lương bà sanh được một con trai. Về sau này, người ta tính ra thì con trai của Lương ông sống được bảy mươi hai tuổi.Đứa con ấy là Trạng Lợn sau này vậy.Lương ông đặt tên cho y là Chung Nhi. Tục truyền vua Thánh Tôn cũng ra đời cùng ngày với Chung Nhi cả Trạng Ăn, Trạng Vật cũng sinh năm ấy.Nói về Chung Nhi lên ba tuổi thì triều đình mở khoa thi có hai ông Trạng Nguyên và Bảng Nhỡn vinh quy về qua làng Rùa. Chung Nhi ra xem, thấy thế, cười mà hỏi cha rằng:- Ông kia là gì mà đột mão đẹp thế?- Ông ấy là quan Trạng.- Còn ông kia là gì?- Ông ấy là quan Bảng.- Vậy trong hai ông, ai hơn ai kém?- Quan Trạng hơn quan Bảng.- Thế thì ngày sau con phải làm quan Trạng.Từ đó Chung Nhi chỉ mơ ước làm Trạng Nguyên b¡t trẻ con làm cờ làm quạt rước mình như rước quan Trạng vinh quy bái tổ. Có người khách lạ, thấy thế, bĩu môi, bảo:- Trạng dở hay Trạng Nguyên?Chung Nhi đáp:- Khách quen chẳng hóa khách lạ.Khách thấy đứa trẻ đáp thế, giựt mình cho là lạ, bảo Lương ông nên cho Chung Nhi đi học.Chung Nhi hỏi mẹ:- Thầy đồ giỏi hơn Trạng Nguyên hay Trạng Nguyên giỏi hơn thầy đồ?Mẹ trả lời:- Trạng Nguyên giỏi hơn.- Thế thì con không đi học thầy đồ đâu.Mẹ khuyên:- Muốn làm Trạng, phải đi học thầy đồ mới được.Nghe mẹ nói thế, Chung Nhi mới chịu cắp sách đi học.Lương ông làm gà thổi sôi mang sang thầy đồ xin làm lễ nhập tràng cho con. Thầy bảo Chung Nhi vào lễ, Chung Nhi: "Lễ ai?"Thầy nói:- Lễ trình đức Thánh Khổng Tử.Chung Nhi hỏi:- Thánh Khổng Tử có hơn Trạng?Thầy nói:- Nhất Thánh nhì TrạngBấy giờ Chung Nhi mới chị làm lễ.Lúc xong, Lương ông bảo vào làm lễ thầy. Trạng cho là thầy kém Trạng, nhất định không chịu lễ. thầy bảo:- Tiên học lễ hậu học văn.Trạng chịu là phải, lúc bấy giờ mới chịu lễ thầy. Thầy lại bảo:- Thứ nhất hay chữ, thứ nhì giữ đòn.Chung Nhi không bằng lòng, nói:- Phải đòn thì con không học đâu.Lương Ông phải dỗ:- Con chăm học thì không can gì phải đánh! - Thế học mấy hôm thì thành Trạng?Thầy đồ nực cười:- Học dăm ba ngày thì thành Trạng.Chung Nhi tủm tỉm cười thích lắm.Thầy đọc một câu trong Tam Tự Kinh cho Chung Nhi học "Thiên tích thông minh, thánh phù công dụng".Thầy đọc xong thì Chung Nhi quên liền mà đọc trẹo ra là: "thiên tích thong manh, thánh phù chỏng gọng" chỉ có câu ấy mà bảy tám ngày không thuộc. Thầy đồ giận lắm bắt nằm xuống đánh Chung Nhi không chịu nằm xấp, cứ nằm ngửa tênh hênh ra. Chung Nhi nói: "Thiên tích thong manh, thánh nằm chỏng gọng" sao thầy bắt con nằm xấp?Một hôm thầy đi vắng, có khách vào hỏi:- Thầy có nhà không?Chung Nhi nói vọng ra:- Thầy đi vắng rồi, chỉ có Trạng ở nhà thôi.Khách cười hỏi lại:- Trạng học đến đâu rồi?Trạng nói văng mạng:- Trời đấy cao sâu. Trên trời dưới đất đâu đâu cũng tường. Khách hỏi:- Trời là gì? Đất là gì?- Trời là thiên, đất là địa. Ông không học hành gì cả hay sao mà không biết?Khách giận mắng:- Con cái nhà ai, mới nứt mắt đã láo xược?Chung Nhi vênh mặt ra:- Ông tưởng ông giỏi thì tôi đố ông biết trên trời có gì và dưới đất có gì?- Trên trời có trăng, có sao, dưới đất có núi có sông chứ gì!Trạng - từ giờ trở xuống Chung Nhi tự xưng mình là trạng.Trạng cười khanh khách và nói:- Ông này không học có khác, trên trời có hai người mà dưới đất có một người học trò chứ!Khách hỏi:- Trên trời có hai người là ai? Mà dưới đất có một người là ai?Trạng lại cười diễu khách một hồi lâu mới nói:- Hai người là nhị nhân (chữ thiên có chữ nhị và chữ nhân). Còn dưới đất có một người là Sĩ (chữ Địa có chữ sĩ ở trong)- Người sĩ ấy là ai vậy?- Là Trạng chớ còn ai nữa.Khách ra về, lòng băn khoăn suy nghĩ về thằng bé khôn ngoan. Một hôm, Trạng tự nhiên bỏ học về nhà. Lương bà hỏi tại sao thì trạng nói:- Tại con học hết sách rồi. Con về nhà để sửa soạn đi thi đây.Thấm thoát trạng được mười ba tuổi mà học quyển "Tam Tự Kinh" chưa thuộc. Lương ông rất buồn phiền.Một hôm, hai cha con đi sang làng bên mua lợn tại nhà một vị quan hồi hưu. Quan ông đang ngủ, quan bà đi vắng. Đợi cho quan dậy, Lương ông cùng con tiến vào. Ngái ngủ, ông quan thấy người mua lợn, đứng lên lấy tay chùi ngang mắt, vuốt bộ râu rẽ sang hai bên, đoạn búi tóc rồi quay vào trong nhà.Thấy thế, Trạng bảo cha cứ vào trong nhà mà bắt lợn, Lương ông hỏi tại sao thì Trạng đáp:- Thì vừa đây quan đã bằng lòng rồi mà. Ngài lại nói cho biết giá cả lợn là bao nhiêu, cha không trông thấy à?- Quái, mày nói làm sao, chớ tao có thấy quan nói gì đâu?- Quan không nói vì quan khinh cha con mình nghèo, nhưng quan ra hiệu bằng tay.Bắt lợn xong, Trạng bảo người nhà quan cho Trạng nộp tiền. Người làm hỏi: "Thế anh đã thỏa thuận về giá heo với quan rồi à? Bao nhiêu?Trạng đáp:- Mười tám quan.Người nhà quan la lên:- Mười tám quan, rẻ quá. Ta phải vào bẩm quan mới được. Tên người nhà vào bẩm quan thực. Ngài hét lên:- Ai bán cho nó mười tám quan đâu.Trạng nói:- Bẩm quan, khi nãy chúng con hỏi giá, quan gật đầu rồi lấy tay chùi ngang mắt rồi lại vuốt từ hàm rồi vuốt hai bên râu mép. Như thế chẳng là thập bát là gì?Quan phì cười:- Mày nhỏ mà biện bác giỏi. Thôi, tao cũng bán cho mày.Mùa thu năm sau. Lương ông bị bịnh rồi mất. Trạng đói đi lang thang làng này xóm khác, hết rược chè lại cờ bạc. Mẹ buồn lắm. Trạng nói:- Mẹ đừng buồn. Nay mai con đỗ trạng, tha hồ sung sướng. Mẹ cười:- Cái thứ con có đỗ trạng họa chăng là Trạng Ăn, Trạng Rượu, Trạng Dổ Bác, Trạng Lông Bông.Tức quá, Trạng vào gặp mẹ xin đi quyết đỗ trạng mới nghe. Một hôm, đến làng kia, Trạng gặp hai người học trò lều chơng đi thi. Trạng chắp tay hỏi:- Thưa, hai ông đi đâu?- Chúng tôi chảy kinh đây. Còn ông đi đâu?- Tôi cũng chảy kinh. Hay là ta cùng đi cho vui.Vì trạng lém lắm, nên mọi tiền chi phí hai người học trò kia cũng chi đỡ trạng.Đi đến một xóm kia thì trời tối. Có cái quán bên đường, cả ba cùng vào nghỉ đêm. Chẳng ngờ quán ấy lại là nơi tụ họp cờ bạc, đầu trộm đuôi cướp, chúng vẫn rình rập để cướp hành lý của ba nguời. Bất ngờ đêm ấy trạng lại nằm mê, bỗng dưng hét to lên:- Đây rồi, bắt chúng chói cả lại cắt tiết cho ta.Bọn trộm cướp thấy th!!!9062_6.htm!!!
Đã xem 63247 lần.
http://eTruyen.com