Sau chuyến đi giao nhận xe ở San Antonio về khoảng gần 6 giờ chiều, sở đã đóng cửa, chỉ còn lại mấy anh chàng bán xe đang gạ giá với khách hàng. Thằng Joe, con ông chủ cho hắn biết là hai em hắn đã đi bộ về nhà từ lúc 5 giờ chiều. Hắn lái xe ra về, lòng mênh mang với mùa thu chung quanh. Buổi chiều mùa Thu Pearshall vẫn êm đềm, lờ lững như những áng mây trắng bay lãng đãng cuối trời. Hắn cho xe chạy thật chậm, mở hạ tất cả cửa kính xuống cho gió lộng tự do, miệng khe khẻ hát khúc "ngàn thu áo tím" của nhạc sĩ Hoàng Trọng với lời nhạc từ viện bào chế thiên nhiên của hắn: "từ khi xa em, anh vẫn thương và nhớ, mà em yêu ơi anh chắc không về nữa, chiều xuống thấp thoáng buồn ngẩn ngơ, ngóng trông về xứ xa, xót thương hình bóng ai. Chiều xuống trống vắng thường viếng thăm, tháng năm thì lướt nhanh, biết bao giờ thấy em". Hắn vừa hát, vừa lắc lư với điệu luân vũ trang đài, vừa miên man hình dung từng đôi từng cặp xoắn vào nhau trên sàn nhảy của một vũ trường thân thuộc trong nhạc phẩm Dòng Sông Xanh với giọng ca Thái Thanh cao vút. Dĩ nhiên loáng thoáng bóng dáng nàng nhịp nhàng từng bước đài các trong vòng tay hắn ở câu lạc bộ Huỳnh Hữu Bạc trong dạ tiệc mừng Xuân! Ôi mới mấy tháng qua mà tưởng chừng như lâu lắm, cũ lắm! Đang mải mê hồi tưởng bỗng hắn giật bắn người khi nghe tiếng đập vào hông xe bên phải. Hắn điếng hồn tưởng đâu vì lơ đãng xe bị đụng vật gì bên lề đường, chưa kịp hoàn hồn thì thấy một cô nương tóc vàng trên lưng ngựa kè sát bên cửa hông, nghiêng người đưa tay vẫy gọi và ra dấu cho hắn ngừng lại. Hắn chưa kịp nổi quạu đã nhận ra cô nương cháu ông chủ nhà vừa gặp đêm qua. Hắn bước xuống xe cùng lúc với cô nhỏ rời yên ngựa. Cô bé đưa tay cho hắn bắt, miệng nhoẻn cười thân thiện: - Xin lỗi Twan nha, rất có thể tôi đã làm cho anh giật mình! Miệng nói "không có chi" mà trong lòng hắn rủa thầm "không đứng tim còn may". - Buổi chiều đẹp quá phải không? - Vâng, buổi chiều rất đẹp! Cô cưỡi ngựa đi dạo một mình? - Phải! Anh có muốn cưỡi ngựa không? - Muốn, nhưng chưa từng cưỡi! - Anh đi với tôi, tôi sẽ dạy anh! - Sắp tối rồi! - Hắn gãi đầu gãi tai bối rối. - Vẫn còn sớm! 7 giờ mới phải trả ngựa! - Tôi tưởng cô cưỡi ngựa sáng nay với gia đình rồi, theo lời cô nói tối qua? - Dạ phải, buổi sáng đi với Ba tôi rồi nhưng chiều nay trời mát và đẹp nữa! - Anh không nghĩ lúc này cưỡi ngựa sẽ thích thú lắm sao, nhất là chúng ta cùng đi với nhau? Trong thoáng chốc hình ảnh ngồi chung lưng ngựa với cô bé, phóng ngựa trên cánh đồng bao la trong buổi chiều sắp tắt... thật là hấp dẫn, lãng mạng, trữ tình! Hắn toan gật đầu nhưng ý tưởng ngại ngần với gia đình ông chủ nhà làm hắn lắc đầu ngoài ngoại, ngó về hướng nhà tìm kế hoãn binh: - Không được đâu, tôi vừa đi làm về, quần áo hôi hám lắm! Hơn nữa.... - Cô bé nhìn hắn từ đầu tới chân rồi mỉm cười, nheo mắt, làm hắn càng bối rối, cảm tưởng nhột nhạt, mặt nóng bừng: - You look good, không sao đâu! Chắc là anh ngại gia đình tôi chứ gì? Chúng ta đi một lúc trở lại có ai biết! Hắn mở tròn đôi mắt chưa kịp nói lời thán phục, cô bé tiếp lời: - Ông bà Nội tôi nói you guys tử tế lắm, Ba Mẹ tôi cũng sẽ chẳng nói gì đâu! - Nhưng mà.... - Tốt hơn nữa, anh đậu xe bên lề đằng kia rồi chúng ta cùng đi một lát trở về! - Không được đâu Deana! - Hắn phân vân - mà đi cách nào? - Anh sẽ ngồi ngay đằng sau tôi! Thôi đi kẻo muộn! Hắn chưa kịp phản ứng gì thì cô bé đã thót lên lưng ngựa, đưa tay cho hắn nắm để kéo lên. Trong thoáng chốc hắn quên tất cả mọi chuyện trên đời, theo lời chỉ dẫn, lên ngồi sau lưng cô nhỏ, lọng cọng, e ngại; nhưng yên ngựa chỉ dành cho một người ngồi, nên buộc lòng phải ngồi sát rạt, hai tay vịn hờ bên hông cô bé. - Nhớ ngồi tự nhiên, thoải mái, đừng gồng mình dễ bị té! - cô bé dặn chừng hắn. Thực ra, khi xưa khi vừa qua căn cứ Không quân Lackland để kiểm tra sinh ngữ trước khi đi trường bay, hắn cùng với Phát, người bạn thân, rất mê cưỡi ngựa nên thường cuối tuần đi theo John, con trai bà mẹ nuôi, về nông trại thuê ngựa cưỡi. John đã chỉ dạy hắn cách thức cưỡi ngựa, cách điều khiển dây cương khi chạy nhảy trong khu nông trại bao la của gia đình. Nhưng kể từ đó đến nay, 6 năm dài chỉ còn là mơ ước chắp nối! Thay vì cưỡi ngựa thì cưỡi 3, 4 loại chim sắt khác nhau, cùng với nắng mưa, vui buồn trên khắp vùng trời miền nam nước Việt. Ngựa chạy nước kiệu, lúp xúp, nên có buông tay cũng không hề gì. Khi ngựa ra khỏi khu dân cư, đến con đường mòn hướng về nông trại bao la, cô bé bắt đầu cho ngựa phóng nước đại, hắn có cảm tưởng như lần đầu tiên ngồi trong phòng lái chiếc vận tải cơ C.123K cất cánh với ông thầy ở Lockbourne năm nào. Hắn quên hết ngại ngùng hai tay ôm chặt lưng cô bé. Cô bé có vẻ thích chí càng ra sức phóng ngựa như bay, quay đầu lại cười nắc nẻ, bảo hắn qua vai: "Anh nên ôm chặt tôi hơn kẻo té!" Sợ cô bé chê mình nhát gan, hắn bảo cô bé cho chạy nhanh hơn nữa cũng không sao! Được thể, cô nhỏ hò hét, phóng ngựa tối đa, bụi đất vẻ một đường dài mịt mù phía sau lưng ngựa. Những luống đậu, bắp, hoa màu hai bên đường biến thành hai vệt màu xanh liên tục chạy vù vù ngược chiều. Hắn đâm bạo dạn ra, tựa hết người vào lưng cô bé, ôm chặt hơn, mơn man nghĩ đến những phim truyện "Cao Bồi" với chàng tài tử favorite, Clint Eastwood... Buổi chiều đẹp tuyệt vời, từng vạt nắng vàng như dải lụa mềm mại trải khắp đó đây. Thỉnh thoảng một vài chiếc xe truck chạy ngược chiều về xóm. Hắn nghĩ chuyện ngồi chung lưng ngựa với cô bé tóc vàng, chỉ có hai người chạy như bay trong chiều vắng y như chuyện trong mơ. Hắn bắt đầu thở hít mùi da thịt, mùi mồ hôi của cô bé với những cảm giác lạ lùng, cảm giác lâng lâng... Bỗng nhiên cô nhỏ cho ngựa dừng lại rồi đề nghị với hắn: - Bây giờ đổi chỗ, anh ngồi đằng trước tôi đằng sau! - Tôi không biết điều khiển ngựa! - hắn làm bộ nói. - Tôi giúp anh! Hắn chưa kịp nói gì thì cô nhỏ đã nhảy phóc xuống đất, ra hiệu cho hắn ngồi nhích về phía trước, xong cô leo lên lưng ngựa một cách thuần thục. Vòng hai tay hai bên hông hắn, nắm hai bàn tay hắn đang cầm cương ngựa: - Anh cứ theo tay tôi nha. Không cần chạy nhanh, ngựa cũng cần được nghỉ! Cô nhỏ ngồi áp sát người hắn, với nhịp bước đi của ngựa, hai thân người cọ xát vào nhau làm hắn bấn loạn, hơi thở dồn dập, rúng động trong lòng, tim đập như muốn vỡ tung lồng ngực. Cảm giác lâng lâng, rạo rực như vừa uống vài ba chung rượu mạnh. Vì cô nhỏ tựa sát người nên hắn cũng cảm giác thấy tim cô nhỏ đập chẳng thua gì mình, cô nhỏ chắc cũng đang say sưa như hắn! Tiếng cô nhỏ nhẹ như ru: - Twan! Anh thích chúng ta đi như thế này không? - Deana! Tôi thích lắm! - Tiếng hắn nghe đến thì thầm, mơ hồ như sợ khuấy động trời chiều, hoặc sợ làm choàng tỉnh cơn mơ. - Tôi muốn được đi hoài như vầy! - Twan! Anh muốn hôn tôi không? Bất giác Deana ghì cương ngựa đứng lại, chồm lên xoay mặt hắn lại rồi hôn vội vã trên môi. Hắn chới với muốn té. Deana buông ra, nhảy xuống ngựa, hắn cũng xuống theo và hai người quấn chặt nhau, môi gắn liền môi bên hông ngựa. Hai người đứng ôm nhau chìm đắm trong những nụ hôn nồng nàn không dứt cho tới khi nghe tiếng ngựa hí khẽ và dậm chân, hai người mới rời môi nhau. Trời đã nhá nhem tối. Hắn giật mình nhìn lại đồng hồ thấy đã gần 7 giờ, hắn hốt hoảng: - Deana! Chắc chúng ta cần phải đi trả ngựa rồi về kẻo gia đình cô trông. Cô nhỏ vui vẻ lên ngựa trước và đưa tay cho hắn nắm kéo lên, cho ngựa chạy và nói: - Tôi đưa anh trở lại xe trước, xong mang ngựa đi trả, rồi tôi sẽ lái xe về sau. Trên đường lái xe về nhà, đầu óc hắn tự nhiên thấy bâng khuâng, xao xuyến. Hắn lướt nhẹ mấy ngón tay trên môi, cảm tưởng những nụ hôn nồng nàn còn để lại dấu vết, mùi hương con gái còn lẫn quất đâu đây. Nhớ vòng tay ôm của cô nhỏ, nhớ cảm giác của những đường cong áp chặt vào người! Đang lan man tơ tưởng, mỉm cười với bóng tối bắt đầu phủ xuống con phố buồn, lòng hắn bỗng nhiên quặn thắt! Từ trong tiềm thức một hình ảnh thân thiết hiện lên với đôi mắt đẫm lệ buồn! Hắn tự vả vào má hắn thật đau khi chạnh lòng nghĩ tới Ngọc Anh, niềm ân hận lan tràn. Hắn tự xỉ vả hắn... ôi con người bội bạc làm sao! Hắn nghĩ ngay đến câu ngạn ngữ "xa mặt cách lòng" mà thấy đau nhói trong tim! Hắn thốt thành lời: "Ngọc Anh ơi cho anh xin lỗi!" Hắn đỗ xe vẫn chỗ cũ như mọi ngày nhưng hôm nay sao thấy trống trải quá. Lối vào nhà phải đi ngang sân sau nhà bếp của ông bà chủ, nơi đang có ánh điện sáng trưng! Hắn ngó vào đó với tâm trạng ngại ngần! Hắn ôn lại cách đi đứng bình thường mỗi ngày rồi e dè bước qua sân rộng với những cụm cúc vàng và những luống hoa đủ sắc màu. Hắn kín đáo ngó vào cửa sau nhà ông chủ. Qua cửa kính thấy mọi người ngồi quanh bàn ăn. Hắn vội vào nhà, nói cho hai chú em biết là hắn vừa ở San Antonio về, xong vội vàng lấy nước ra tưới mấy luống hoa, cố tình cho nhà ông chủ thấy là hắn đang có mặt ở nhà. Một lúc sau nghe tiếng xe đỗ sân trước, rồi thấy bóng dáng cô nhỏ ngồi vào bàn ăn làm cho hắn thêm hồi hộp. Dù vậy không nghe thấy điều gì khác thường xảy ra, hắn thở phào nhẹ nhõm trở vào nhà dùng cơm tối vì các em hắn đang chờ. Trong suốt bữa cơm hắn không nói gì mà trong lòng thì như một trận chiến. Hình ảnh tươi vui của cô bé, hình bóng u sầu của Ngọc Anh cứ lởn vởn ngay trước mắt. Hắn nén tiếng thở dài... Một đàng thì bạo dạn tự nhiên, một đàng thì đoan trang, thùy mị... Nhớ suối tóc đen huyền của nàng chảy xuống hai bên bờ vai mảnh khảnh. Nhớ tiếng nấc khẽ và tấm thân nàng ngã trọn vào vòng tay hắn sau nụ hôn đầu đời bất chợt trao nhau trong con hẻm tối, lối vô nhà, khi đưa nàng về từ một đêm dạ vũ Không Quân. Nhớ gương mặt hồng hào của cô bé sau nụ hôn ban chiều, nhớ như in cảm giác nhột nhạt, lâng lâng, nóng bừng từ sự cọ xát của hai thân thể đầy sức sống trên lưng ngựa khi hoàng hôn chụp xuống chung quanh... Hắn thảng thốt lắc đầu làm hai chú em cùng giương mắt ngó! Chú lớn hỏi dò: "Anh có sao không?" - "Không! Không việc gì đâu!" Lý trí hắn thì muốn quên cái nụ hôn với Deana, trong khi lòng hắn thì cứ xao xao xuyến xuyến. Hắn cố kêu gọi sự hiện hữu của Ngọc Anh trong vô vọng! Hắn ăn không thấy ngon miệng khi thần trí mệt nhoài vì những dao động khôn khuây trong tâm. Hắn giận hắn hết sức và hắn nghĩ hắn phải giận hắn giùm cho Ngọc Anh nữa. Quanh quẩn, nhắp nhỏm một lúc, hắn lại lấy đàn ra hiên trước... như mọi hôm - hắn cố cho như vậy, nhưng kỳ thật... Ôi! Hắn chán hắn quá! Không cần đợi lâu khi hắn đàn hát bài "Mộng Dưới Hoa", thơ của Đinh Hùng do nhạc sĩ Phạm Đình Chương phổ nhạc, cô nàng đã xuất hiện! Miệng cười tươi, nheo một mắt khi tới gần hắn: - Wow! Chắc là anh đang hát một bản tình ca? - Hi Deana! Chào cô buổi chiều! - Hắn cũng làm tỉnh như không có gì xảy ra, cũng nheo một mắt biểu đồng tình. Nghĩ tới tính tự nhiên của Deana, hắn thấy cần có người... giúp hắn. Hắn ngó vào trong gọi hai chú em ra chơi. Cô nhỏ đặt mình ngồi xuống bên hắn trong chiếc ghế sofa cũ đặt trước hiên nhà trước khi hai chú em mang ra hai chiếc ghế: - Bài nhạc anh hát vừa rồi nghe trữ tình lắm! Anh có thể giải nghĩa cho tôi nghe nó nói về cái gì không? - Tôi không đủ khả năng chuyển ngữ chính xác theo ý của bài hát được mà chỉ có thể giải nghĩa đại khái cho cô biết thôi! - Thế cũng tốt! Sau khi tóm lược xong, cô nhỏ cắc cớ hỏi: - Chưa gặp mà đã nghĩ nàng đẹp như trăng, vậy khi gặp rồi thì ông nhạc sĩ thấy ra sao? - Nếu ông Đinh Hùng và Phạm Đình Chương ở đây thì chắc họ sẽ nói: "nàng đẹp như buổi chiều mùa Thu ở Pearshall!" Hắn nhìn thẳng mặt cô bé trả lời sau khi ngó hai chú em. Trong bóng tối lờ mờ hắn như thấy gương mặt cô nàng rạng rỡ hẵn lên. - Anh có thể hát lại đoạn nói cái gì "tôi cùng em... ước nguyền gì đó" không? Hắn dạo đàn, lắng đọng tâm tư, say mê hát: "Tôi cùng em mơ những chốn nào. Ước nguyền chung giấc mộng trăng sao. Sánh vai một mái lầu phong nguyệt. Hoa bướm vì em nghiêng cánh trao...... ôi chưa gặp nhau, như đã ước thề. Mây hồng giăng kín ngả sơn khê. Bóng hoa ngả xuống bàn tay mộng. Và mộng em cười như giấc mơ!" - Thật là tuyệt vời! Cám ơn Twan nha! - cùng với lời nói là tiếng vỗ tay đơn lẻ. - Chú nào hát cho cô ấy nghe không? - hắn đánh trống lãng với hai chú em. - Come on you guys, no more homesick! - cô nhỏ nhìn hai chú em khuyến khích. Hai chú cùng hát bài Tình Em Biển Rộng Sông Dài của nhạc sĩ Thông Đạt: "Hòa bình ơi! Tình yêu em như sông biển rộng, tình yêu như lúa ngoài đồng, tình yêu em tát cạn biển Đông. Hòa Bình ơi, ơi hòa bình ơi sao em nỡ lòng kẻ đợi người trông? Sao em nỡ lòng lúa khô ngoài đồng. Sao em nỡ lòng?....... Hòa bình ơi, ơi hòa bình ơi! Ba muơi tuổi đời thoát từ vành nôi! Ba muơi năm truờng khổ đau nhiều rồi. Về đây hỡi người ơi! Về đây hỡi người ơi...!" Bài nhạc đã hết mà không ai nói một lời! Hắn nghe đoạn "Ba mươi tuổi đời thoát từ vành nôi, ba mươi năm trường khổ đau nhiều rồi, về đây hỡi người ơi" trong lòng bỗng nghẹn đắng! Bên tai mơ hồ nghe tiếng gọi của quê hương, của mẹ cha. Ôi làm sao về được khi lũ Cộng sản điên cuồng khát máu đang dày xéo, chiếm đoạt giang sơn. Ôi có nỗi buồn nào hơn cho những kẻ có quê hương mà không thấy lối quay về!!! - Trời ơi you guys làm cái gì vậy? Chắc lại ca bài homesick rồi phải không? Âm điệu nghe buồn bã lắm! Hắn đang buồn mà cũng phải phì cười khi nghe cô nhỏ la lên như vậy. Vừa lúc đó có tiếng người đàn bà gọi tên Deana từ cửa sau và bảo cô nhỏ về đọc kinh. Deana nói với anh em hắn là bà mẹ gọi về. Trước khi đứng dậy, Deana còn choàng tay ôm hắn nói lời giã từ, còn hẹn gặp ngày mai sau khi chúc mọi người ngủ ngon. Khi cô nhỏ khuất dạng sau cánh cửa, chú lớn hỏi hắn: - Anh Tư ơi! Em thấy dường như anh với cô ấy thân mật khác thường! Tám ơi! Chú có thấy như anh không? Chắc anh chạy trời không khỏi rồi anh Tư ơi! Coi bộ cô nhỏ mết anh rồi đó nha! - Bậy bạ! - hắn cố chối biến - Có lẽ người Mỹ sống tự nhiên, thoải mái thôi! Cũng có thể cô ấy cảm thương hoàn cảnh của anh em mình. Anh thích cô ấy vì cô chứng tỏ rất thông minh lại vui tính. Nhưng dù gì cũng chỉ còn vài hôm nữa là cô ấy đi rồi! - Sao em nghi quá! - chú nhỏ góp vào - Ờ mà chỉ gặp lần thứ hai ngắn ngủi nhưng sao thấy cô ta thân mật với anh Tư lắm lắm! - Ồ thôi đúng rồi anh Bảy ơi! Chiều nay anh Tư về muộn... hèn gì!!! - Ờ anh cũng nghi vậy, nhất là trong bữa ăn tối nay thấy anh Tư có vẻ mơ mơ màng màng, lâu lâu lại lắc đầu, lại mỉm cười vu vơ nữa! Hắn cảm thấy mặt nóng bừng, lúng ta lúng túng như kẻ ăn vụng bị bắt quả tang. Hắn cố chống chọi một cách yếu ớt: - Hai đứa đều biết anh đi San Antonio giao nhận xe hôm nay mà! Thôi nha, đừng nghi bậy bạ nha! - Vậy mà chắc trúng tùm lum tà la mới chết chứ!!! - chú lớn nói xong cả ba anh em cùng cười rộ... - Thôi không nói chuyện với hai đứa nữa, anh đi ngủ đây! - Đêm nay chắc có người trằn trọc khó ngủ! Hắn cảm thấy quê quê với hai chú nhỏ, vội leo vào giường trùm mền, giả vờ ngủ. Mà đúng thật, hắn trằn trọc tới khuya lắc khuya lơ vẫn không tài nào chợp mắt được. Tư tưởng cứ rối tung lên. Hắn nghĩ về mối tình cảm mới lạ này và cho đó chỉ là một giai đoạn ngắn ngủi, một thứ lãng mạn bất ngờ mà thôi. Vài hôm nữa cô bé sẽ rời xa nơi này để trở lại trường với sách vở và bè bạn. Và rồi hắn và các em cũng sẽ tiếp tục cuộc sống lênh đênh khốn khó này với tương lai ở tận cuối đường hầm chưa thấy ánh sáng! Và cứ thế, trận chiến nội tâm vẫn âm ỉ kéo dài. Hình ảnh lộn xộn, ngổn ngang có kẻ cười người khóc! Có tiếng vó câu phóng đều trên thảm cỏ xanh tận chân trời, bao la với nắng vàng như lụa. Có tiếng suối róc rách đâu đây, nghe tiếng nói vui tươi trong trẻo của Deana thoắt biến thành những lời hờn trách cùng với hình bóng Ngọc Anh chợt ẩn, chợt hiện, chập chờn đẫm lệ. Thình lình, súng nổ ran tứ phía. Hắn chạy thục mạng vì giặc Cộng rượt nà sau lưng. Càng lúc càng đuối sức! Trong đầu hắn cái chết cứ lởn vởn. Phải chi còn được khẩu súng! Hắn vô cùng tuyệt vọng nhưng nhất định không đầu hàng địch quân. Hắn tiếc khẩu Ruleau P.38 đã rớt mất khi nào không biết. Lúc đầu chạy với hắn còn có mấy thằng bạn, tới lúc này thì không còn bóng dáng nào cả khi hắn quay lại sau lưng. Khoảng cách của hắn và lũ giặc càng ngày càng thu ngắn, nhất là bầy chó dữ truy đuổi gắt gao! Hắn hoảng hốt dừng lại trước vực thẳm! Thế là hết! Không suy nghĩ gì thêm, hắn nhắm mắt nhảy xuống cùng lúc nghe tiếng súng nổ đùng đùng đùng... Hắn hét lên, choàng tỉnh giấc, mồ hôi vã ra như tắm! Hắn sờ khắp người rồi thở phào mừng rỡ... Trong vài giây đồng hồ ngắn ngủi, hắn chưa biết mình đang ở đâu! Đang phân vân thì lại nghe tiếng nổ quen thuộc... không, tiếng đập cửa liên tục! Hắn tốc mền lên tiếng: "Đợi một chút!" Hắn đi vào phòng rửa mặt qua loa, vừa đi vừa nhìn đồng hồ tay rồi thảng thốt chạy vô phòng lay gọi hai chú nhỏ: - Bảy nè, Tám ơi! Ngủ quên trễ giờ làm rồi, dậy mau, đã 8 giờ sáng, chắc ông chủ cho người đi gọi kìa! - Anh à, hôm nay thứ Bảy mà!!! - Chú lớn lầu bầu, kéo dài chữ "mà" trong cơn ngái ngủ. Tiếng đập cửa mạnh hơn, hắn gãi đầu, gãi tai trong khi đi nhanh ra cửa. Cửa vừa mở đã thấy cô nhỏ mỉm cười: - Chào buổi sáng! Trời ơi tôi gõ cửa đã sưng hết tay! - Chào buổi sáng! Có việc gì sớm vậy, Deana? - Tối qua anh đã hẹn với tôi trong bàn tiệc, trước mặt mọi người là 8 giờ sáng nay chúng ta đi cưỡi ngựa rồi đi câu, đi tắm suối nữa, anh quên rồi sao? - Ủa! Tôi có hẹn hở? - Hắn ngạc nhiên. - Ồ! Chắc đêm qua anh uống nhiều quá nên quên mất chứ gì? Cô nhỏ hạ thấp giọng, nói tiếp: - Anh có còn nhớ anh đã ôm hôn tôi dưới bếp khi anh theo tôi vào tủ lạnh lấy thêm đá không? - Trời! Thiệt sao? Bây giờ thì hắn tỉnh thật. Ừ nhỉ! Sao hắn lại dám hứa lung tung với cô nhỏ trước mặt mọi người?! Lại còn dám liều lĩnh ôm hôn cô nhỏ nữa! Chắc cũng tại cái chai "Johnny Walker Black Label" một lít mà hắn và thằng bạn Mễ ở sở thất nghiệp cưa gọn gàng vì hai chú em chỉ uống được bia! Tự nhiên hình ảnh Ngọc Anh lại hiển hiện trong tâm tư hắn làm hắn hối hận, hắn tìm cách chống chế: - Tôi còn mệt quá chắc không đi nỗi đâu! Trên khuôn mặt thanh tú sự thất vọng lẫn buồn phiền xuất hiện, cô nhỏ mím môi: - Anh không đi thật sao? Ngày mai tôi phải về lại Houston rồi!!! Thấy vẻ mặt phụng phịu của cô nhỏ hắn toan gật đầu, cùng lúc trong đầu hắn, gương mặt Ngọc Anh tối sầm lại làm hắn lúng túng: - Xin lỗi! Tôi còn chóng mặt quá, sợ ngã ngựa nguy hiểm lắm! - Vậy khoảng trưa mình đi câu và tắm suối với gia đình tôi nha? Hôm nay là ngày cuối cùng của tôi mà! Thấy cô nhỏ nhấn mạnh chữ "với gia đình tôi" cùng với đôi mắt khẩn khoản, hắn tự quyền cho hắn một lý do để gật đầu: - Okay! Tôi ngủ một lát nữa chắc sẽ đỡ đi nhiều! Xin lỗi Deana nhé! - Tôi sẽ trở lại khoảng 11 giờ nha? - Okay! Lúc đó tôi sẽ sẵn sàng! Hắn trở vào giường cố dỗ giấc ngủ trở lại mà có được đâu! Cái trận chiến nội tâm quái đản cứ làm hắn miên man đắm chìm trong suy tư. Những yêu dấu Saigon đua nhau về khắc khoải. Những ngày mưa tháng nắng lúc thiếu thời lẫn lộn hiện ra. Cứ thế vùng tâm tư như những cánh đồng thênh thang của hoa và mộng lôi kéo hắn về vùng ấu thơ không mạch lạc, thuở vào đời chao đảo với mộng mơ. Rồi cuộc chiến, rồi tháo chạy, những ngày tháng buồn tênh, đầy âu lo trong các trại tỵ nạn... loanh quanh cũng trở lại cô bé tóc vàng! Hắn lơ tơ mơ biết tại sao hắn lại nhận lời! Chính vì cái mơ hồ đó làm cho hắn ghét hắn tưởng rằng thậm tệ. Từ thứ Hai tới nay, một tuần lễ đi khá nhanh, nhưng dường như cảm tình của cô nhỏ đối với hắn có đà tăng nhanh hơn nữa. Thấy cô nhỏ gắn bó đôi khi làm hắn cảm động, mặc dù trong thâm tâm vẫn nghĩ rằng tình cảm của các cô gái Mỹ rất tự nhiên và hời hợt. Hắn nghĩ hắn cũng chỉ "hời hợt" với cô nhỏ. Những rung động của hắn cũng là lẽ đương nhiên của một gã con trai đang ở tuổi xuân với sức sống bừng bừng. Không ngày nào là không gặp, thế mà hắn vẫn chưa biết cô nhỏ học trường nào, ngành nào; cô nhỏ bao nhiêu tuổi! Theo sách giáo khoa, ở Mỹ, không nên hỏi tuổi phụ nữ, và càng không nên tò mò về đời tư của họ nếu họ không tự nói ra. Hắn đoán già đoán non cô nhỏ chắc đã đôi mươi, chắc đang học Đại học nào đó. Tâm tính cô nhỏ rất ư vô tư, hành động như người lớn nhưng cử chỉ như học trò nhỏ. Nhiều lần hắn muốn tìm cách hỏi cô nhỏ nhưng lại phì cười tự hỏi "để làm gì, sẽ chỉ là cơn gió lạ mang mùi thơm của biển qua vùng nông trại mênh mông". Hắn nghĩ lại thân phận tỵ nạn của hắn và chỉ còn một ngày nữa thôi, hắn tạm an lòng! - Anh Tư à! Thấy anh lăn lộn hoài, mớ cả đêm, chắc tại uống nhiều rượu quá, anh có khỏe không? - Chú lớn chợt hỏi. - Còn nhức đầu chút đỉnh! - Sáng nay anh không đi cưỡi ngựa như đã hứa đêm qua với Deana à? - Không! Cô ấy nói lát nữa sẽ rủ anh em mình đi câu và tắm suối với gia đình cô ấy. - Đi câu vui đó anh Tư, nhưng mình đâu có cần câu? - Chắc ông bà chủ nhà sẽ cho mình mượn! Trời trong và cao vút, nắng tháng tám vẫn còn chói chang, vài đám mây trắng trôi lờ lững cuối trời xa. Khi Deana hướng dẫn anh em hắn đến công viên, chỗ gia đình ông chủ nhà đang đóng lều dưới tàng cây lớn, mặt trời đã nằm giữa đỉnh trời. Có một số lều bên cạnh của cư dân trong vùng, họ đang nướng thịt và chuyện trò vui vẻ. Không có ai ở trong lều gia đình. Deana chỉ cho biết hai người đàn ông đang câu, cùng với một số người, phía xa dưới những lùm cây rợp bóng mát trên thượng nguồn. Mẹ và bà của nàng đang tắm suối. Deana biểu anh em hắn ra bờ suối để "say HI" với gia đình nàng. Thấy vẻ ngại ngùng trùm lên anh em hắn, cô nàng nắm tay hắn kéo đi và ra dấu cho hai chú em tiến về bờ suối: - Hi Grandma, hi Mom! Anh em Twan xin chào bà và Mẹ! Bà Susan, mẹ Deana, bước lên bờ, với lấy chiếc khăn tắm trên bờ quấn hờ ngang thắt lưng, rồi bắt tay cả ba anh em, trong khi bà Nội đưa tay vẫy. Bà Susan trông rất trẻ và thân thiện, tóc của bà cũng óng ánh vàng che hờ hững đôi mắt xanh lơ tuyệt đẹp. Đứng bên bà, Deana chỉ là một cô em nhỏ tuổi, giống hệt. Bà mặc bộ độ tắm hai mảnh bó sát thân người làm tất cả các đường cong lồ lộ như một cô gái đương xuân. Qua bà, hắn như đang nhìn ngắm hình hài Deana. Mặt hắn bỗng nóng ran, vội vã ngó tránh đi. - Twan, anh nghĩ là Mẹ tôi đẹp lắm phải không? - Deana hãnh diện hỏi. - Phải! Nhất định là như vậy! Bà rất xinh đẹp! - Hắn ngó thẳng bà Susan, nói tiếp - Nếu hai mẹ con bà đi ngoài đường, người ta sẽ lầm tưởng là hai chị em! - Cám ơn Twan! Bố chồng của bác nói cháu là Pilot phải không? - Da,ï chỉ là cựu Pilot! Bà Susan nở nụ cười tươi thắm, bảo rằng ngôn ngữ của hắn cũng giống như mấy chàng Pilot của Mỹ "mau mắn, nịnh đầm"! Hắn e thẹn nhìn về hướng hai ông đang câu phía xa xa. - Chào mừng các cháu tới nước Mỹ. Các cháu sẽ "appreciate" đời sống thanh bình và hoàn toàn tự do ở đất nước này. Trời hôm nay thật tuyệt vời! Hy vọng các cháu "enjoy the day" với gia đình chúng tôi. Deana! Đưa họ tới giới thiệu với Ba con đi! Theo đôi chân vui của cô nhỏ, anh em hắn được hai người đàn ông bắt tay niềm nỡ. Ông Stephen, Ba của Deana có vẻ nghiêm trang, đạo mạo như một ông thầy giáo khác hẳn vẻ tươi trẻ, thân thiện của bà Susan. Ông hỏi anh em hắn muốn câu cá hay muốn đi tắm. Ông nói câu cá để thưởng thức sự yên lắng, để thư giản tâm hồn chứ không có nhiều cá đâu. Phần vì không có quần áo tắm, phần e ngại nên ba anh em xin được câu cá với hai ông mặc dù Deana muốn hắn đi tắm với cô nàng. Cô nhỏ lại phụng phịu bước về bến tắm trong khi hai ông giúp anh em hắn sửa soạn đồ câu. Câu cả tiếng đồng hồ mà chẳng ai câu được con cá nào. Lâu lâu ai cũng kéo lưỡi câu trống lên móc mồi tiếp!. Có vài lần chú em giựt mạnh rốt cuộc chẳng được gì! Sức nóng càng lúc càng oi ả. Hắn ngó xuống dòng nước thèm thuồng, nhất là khi nghĩ đến cô bé chắc đang tắm với bà và me. Nghĩ đến thân hình bốc lửa của bà mẹ để liên tưởng tới thân hình Deana, trắng nõn nà với những đường cong tuyệt mỹ... mặt hắn lại nóng bừng cố xua đuổi những ý nghĩ hắn cho rằng bất chính. Khổ nỗi cái thân thể cường tráng, căng đầy nhựa sống của một gã thanh niên trên hai mươi cứ muốn sổ lồng! Hắn hít một hơi dài và cổ thấy khát đắng.ï Hắn rất muốn đi tìm nước uống nhưng lại ngại ngùng, áy náy trong lòng. Khi nãy, khi đang soạn đồ ăn thức uống mang theo mà cô nhỏ nhất định không cho, nói rằng ba mẹ cô nàng đã mang theo không thiếu một thứ gì. - Mấy bạn trẻ ơi! Chúng ta nên nghỉ đi ăn trưa nhé! Tiếng ông chủ nhà thốt lên như một luồng gió mát khiến hắn reo vui trong lòng. Cả năm người tiến về hướng lều. Cô bé thấy mọi người trở lại hỏi han lăng xăng. Giống như bà mẹ, Deana quàng chiếc khăn tắm màu trắng ngang thắt lưng, phần trên chỉ là chiếc áo tắm màu hồng nhạt không che hết nỗi bộ ngực căng đầy nhựa sống. Dường như thấy hắn ngó trộm, cô bé liếc nhìn hắn cong môi với cái nheo mắt khiêu khích. Hắn ngượng ngùng ngó ra xa: - Mùa Thu mà trời vẫn nóng quá sức! - Ơû đây thường là nóng tới cuối tháng 9 mới dịu lại! - Ông Nội Deana tiếp lời. Sau khi ăn uống qua loa, mọi người lại rủ nhau đi tắm. Hắn ngập ngừng nói rằng cả ba anh em không mang theo đồ tắm nên xin đi câu tiếp. - Các cháu mặc quần đó tắm cũng được mà, không sao đâu! - Bà Susan khuyến khích. - Dạ chúng tôi thích... câu hơn! - Hắn đỏ mặt vì dối lòng. Cô bé cũng xin đi theo câu. Khi đi ngang qua lối mòn sát bên bờ suối, bỗng nhiên cô bé vấp chân ngã bổ vào người khiến hắn mất thăng bằng cùng cô bé chới với ngã vào lòng suối. Hắn hoảng hốt, ôm chằm lấy cô bé, nhuyễn người, xoay nghiêng tránh đập lưng vào mặt nước, đồng thời vừa đủ để tránh gây nguy hiểm cho cô bé. Nếu là bờ cao hắn có thể lộn một vòng thì đỡ biết mấy! Cô bé bám chặt vào hắn, rướn người hôn lên môi hắn say đắm khi hai người chìm sâu dưới dòng nước. Cũng may lòng suối không quá sâu, hắn đạp chân đứng lên, mực nước chỉ ngập tới cổ. Trong lúc các chú em lo lắng thì cô bé vẫn ôm chặt, ép sát người vào hắn cười nắc nẻ. Thế là hắn biết bị mắc lỡm cô bé một cách thú vị. Trong lúc thảng thốt đó, hắn cố đẩy cô bé ra một cách ngượng ngập. Sự va chạm vô tình đã khiến bàn tay hắn dừng trên đôi gò ngực của nàng. Hắn có cảm giác tê điếng hơn khi bàn tay nàng giữ chặt lấy bàn tay của hắn trên vòng ngực rồi đẩy xuống thấp dần. Mặc dù hai chú em đã tiếp tục bước đi nhưng hắn vẫn lo sợ quay nhìn hướng ông bà cha mẹ của cô nàng đang tắm ở cách đó khuất tầm nhìn. - Twan! Ôm chặt em đi, hôn em đi! Mai mình xa nhau rồi, không biết bao giờ gặp lại! - Cô nhỏ nói trong hơi thở dồn dập làm tâm tư hắn càng thêm bấn loạn và sợ hãi. - Không được đâu, Deana! Gia đình cô và mọi người chung quanh... Lời hắn nói bị đứt quãng vì đôi mội nóng bỏng của cô nhỏ đang hôn hắn đắm đuối. Vòng tay của nàng ôm siết hắn chặt cứng mà dường như hắn cũng không còn muốn buông ra. Trong phút chốc, hắn quên hết tất cả chuyện trên đời, quên luôn mình đang ở đâu. Dòng nước cũng đồng lõa dấu khuất đôi bàn tay rạo rực tìm nhau bên dưới... Bỗng nghe có tiếng cười nói lao xao trên lối mòn tiến về phía họ, hai người hoảng hốt buông nhau ra. Chờ mấy người đi qua, cơn chấn động cũng đã ngưng lại, sẵn dịp hắn phóng lên bờ, đi nhanh về phía hai chú em đang câu. Đầu óc vẫn còn bàng hoàng, ngây ngất nhưng hắn lại thở phào một cách nhẹ nhõm... Khi anh em hắn trở lại lều, mặt trời đã ngã về phía tây. Cá vẫn không cắn câu. Mọi người đang ở trong lều dường như chuẩn bị ra về. Hắn không dám ngó thẳng cô nhỏ, và cô nhỏ dường như đang hờn dỗi! - Các cháu muốn về chưa? - Bà Susan hỏi. - Vâng! Câu không được con cá nào! - Hắn đáp tỉnh queo. - Sáng mai gia đình bác sẽ về lại Houston để Deana có dịp nghỉ ngơi, sửa soạn vào lớp 11. Chúc các cháu may mắn. Hy vọng có cơ hội gặp lại các cháu lần tới. - Deana học lớp 11? - Hắn tóa hỏa, trố mắt - Trời ơi! Cả tuần nay cháu cứ tưởng Deana đang ở bậc Đại học! - She wishes! - Bà mỉm cười xoay qua con gái. - Mommy! Mẹ đâu cần phải nói những điều đó! Cô bé nói với mẹ mà dẩu môi, lườm hắn sắc lẹm. Lòng hắn bối rối lắm, hắn không biết mình nên buồn hay vui. Con gái tuổi vị thành niên bên đất nước này... ôi thật là nguy hiểm! "Con gái vị thành niên"... cụm chữ nghĩa này giúp hắn giải thoát những lấn cấn trong lòng, có mãnh lực làm hắn bừng tỉnh cơn mê; như bóng tối đã trả về cho ly nước lạnh khi tia mặt trời đột ngột tắt ngấm. Hắn nhìn Deana thẳng thắn với nụ cười buồn: - Well Deana, lớp 11 và 12 sẽ là ngưỡng cửa cho bậc đại học mà tôi đã lầm tưởng cô đang ở trong! Hy vọng những ngày ở Pearshall sẽ làm cô ghi nhớ như một kỷ niệm vui, sẽ giúp cô thanh thản tâm hồn trước khi trở về với trường lớp và sách vở. Cô bé dường như đỏ mắt quay đi. Ông Stephen bắt tay anh em hắn rồi mọi người chia tay, ai lên xe nấy. Như cuốn phim chiếu thử chớp qua mau lẹ, mớ hình ảnh ngổn ngang, lộn xộn trong đầu... một tuần lễ thoáng qua như giấc mơ choáng ngập đường về. Hắn biết là khó thể quên hình bóng mỹ miều đầy nguy cơ đó trong một ngày một bữa, khó cho giấc ngủ hắn không mộng mị vào những tháng ngày bấp bênh phía trước, ở một nơi chốn mà hắn nghĩ muôn đời vẫn sẽ là người khách lạ! Hắn quyết định không về nhà đêm nay như một trốn chạy cô nhỏ, đưa hai chú em đi thăm gia đình một người bạn ở đó hơn một giờ lái xe mà hắn vừa liên lạc được. Hắn thở dài khi hình dung khuôn mặt đầy thất vọng của cô nhỏ khi thấy cửa nhà hắn đóng im lìm đêm nay, nhất là sáng mai khi lên xe về lại Houston, cô bé cũng chẳng nghe được một câu giã từ của hắn. Deana! Cô như tia nắng mặt trời vô tình đậu trong ly nước lạnh đời tôi! °Tựa đề bài viết, mượn ý một tác phẩm nổi tiếng Un Peu de Soleil Dans l'Eau Froide hay "Sunlight on Cold Water" của Sagan, Francoise. Xuất bản năm 1970.