Đầu năm nay do chị Khuê – bạn rất thân của Huyền - mách, hai vợ chồng Thấn tìm đến cụ Chế, người Nùng ở Sông Lũy. “Ông thầy thuốc này cực kỳ! Vợ chồng tao sở dĩ có một hơi hai thằng “tướng nhà trời” cũng là nhờ uống thuốc của ông ấy”. Thầy Chế tuổi ngoại thất tuần, nom tướng tá rất tiên phong, đạo cốt. Khi nghe vợ chồng Thấn trình bày và Huyền nói là bạn thân của Khuê, cụ chăm chỉ bắt mạch hồi lâu cho Huyền, rồi cả cho anh. Đoạn bốc thuốc và gặp riêng Huyền để dặn dò. Cụ bảo: “Của anh anh uống, của chị chị dùng. Sau sáu tháng nếu không kết quả, anh chị nên đi khám ở Tây y”. Vậy mà bốn tháng sau, như thể là thuốc tiên, Huyền có thai thật! Ngày hai vợ chồng đến báo tin vui, cụ Chế chúc mừng, khuyên anh chị những điều nên giữ gìn, kiêng cữ ở bước đầu sản phụ và cắt cho mấy thang thuốc dưỡng thai. Tiền thuốc cụ chỉ lấy bình thường, có đưa lên thêm thế nào cũng chẳng nhận. “Tôi già rồi, lấy tiền nhiều làm gì. Chỉ xin vừa đủ để thu hái, chế biến thuốc tiếp thôi!”. Vợ chồng Thấn đi lại thân tình với cụ Chế từ ấy. Cụ vừa như ân nhân, vừa như thầy thuốc riêng của gia đình anh. Vợ chồng anh, nhất là Huyền có thể nói rất “mê tín” tài chữa trị của cụ. Mọi việc liên quan đến sức khỏe, nhất nhất đều xin ý kiến của người. Hạnh phúc đang ngập tràn trong vòng tay vợ chồng anh thì đùng cái... Huyền sẩy thai vào tháng thứ ba! Sẩy thai khi chị xách nước từ hồ vô nhà tắm, qua nền xi măng trơn, bị ngã vào một chiều mưa. Thấn lúc đó lại đang công tác xa. Về đến nhà, thay vì áp tai một cách đầy hạnh phúc lên bụng vợ, Thấn chứng kiến Huyền bã bượi và đẫm nước mắt ở bệnh viện. Sẩy thai, Huyền lại kèm theo băng huyết nặng nên phải mất gần nửa năm với sự thuốc thang tận phương, hết lòng của cụ Chế, chị mới trở lại được bình thường. Sáng nay, đầu kỳ nghỉ phép, Thấn ăn qua quít bữa điểm tâm Huyền để sẵn. Anh ghi cho vợ mấy dòng rồi lấy xe lên đường, trực chỉ hướng nhà cụ Chế. “Một lần sẩy là bảy lần sanh”. Cụ Chế vân vê tách trà trong tay nói: “Phụ nữ sẩy thường, quen dạ, anh phải quan phòng và nhắc nhở chị thường xuyên. Tạo ra con người là việc không thể không cẩn trọng được”. “Dạ, nếu có cháu ở nhà, những việc thế đâu đến tay cô ấy”. “À, mà anh làm nghề gì, tôi nghe chị ấy bảo cứ vắng nhà luôn thế?”. “Dạ thưa cụ, cháu ở ngành công an”. “Công an ư? Thảo nào...! Cái nghề ấy thì khổ. Rồi cụ sáng mắt lên: Thế thì có khi hay cho tôi quá!”. Thấn ngồi ngay lại người: “Thưa..., cụ nói hay gì ạ?”. Cụ Chế châm thêm trà cho Thấn, giọng nửa phân trần, nửa như tâm sự: “Giấu gì anh. Tôi có thằng cháu ngoài Hải Phòng mới vào tìm việc. Nhưng...”. “Sao cụ? Đã xin được việc chưa?”. “Tôi định xin cho nó chân bảo vệ ở xí nghiệp Hải Hương, nhưng họ đòi phải có người bảo lãnh mới nhận”. “Sao cụ không bảo lãnh cho anh ấy?”. Cụ Chế cười hiền: “Người bệnh thì họa may, chứ tôi bảo lãnh thế nào được. Họ đòi phải người làm cho Nhà nước cơ. Ước chi anh... giúp cháu được”. “Có gì đâu. Anh ấy với cụ, cháu là thế nào? Sao lại phải vào đây?”. “Nó là con của đứa em cùng cha khác mẹ với tôi. Cũng là cật ruột. Cu cậu ngoải chắc chán làm ruộng đó mà. Nó tên Diên. Nếu anh nhận bảo lãnh giùm, để tôi gọi về cho em nó mừng”. Trong khi chờ Diên về, cụ Chế cho biết anh tuy là cháu ruột, song dễ thường năm năm nay mới gặp nó. “Thằng cũng sáng dạ lắm nên mới tìm được nhà tôi. Ngoài ấy, thành phố chẳng nói làm gì, chứ ở vùng quê có nơi hãy còn khổ...”. Nếu bảo lãnh được cho cháu cụ, Thấn cũng mừng. Đây sẽ là dịp tốt để phần nào trả ơn nghĩa của cụ với vợ chồng anh. Đứa cháu gái đã đưa Diên về. “Chào anh ạ!”. “Nó đấy! Anh đi đâu mà con Nhài tìm lâu thế?”. Diên vừa kéo ghế ngồi vừa nói: “Cháu buồn quá, tán gẫu với mấy đứa bạn mới quen đầu xóm”. Thấn kéo ghế dành chỗ cho Diên. Từ người Diên phảng phất mùi rượu. Mới sáng đã hơi hám thế thì anh này chán làm ruộng cũng phải. Khác với dáng vẻ thư sinh của Thấn, Diên vóc người to đậm và trông dữ tướng. Chiếc ghế ọp ẹp Diên ngồi kêu ken két mỗi khi anh nghiêng người rót nước. Tay này chắc nặng không dưới bảy yến. Tướng tá vậy làm bảo vệ là ngon, tiếc cái đôi mắt tròng trắng hơi nhiều nên trông có vẻ gian giảo, lại nằm dưới cặp lông mày vồng lên như hai đuôi sóc giao nhau nên trông càng thêm liều lĩnh. Nhưng quái lạ, cái lông mày chổi sể bên phải có ẩn nút ruồi đen kia hình như Thấn đã gặp ở đâu rồi?! “Anh hút thuốc?”. “Có, nhưng chỉ phì phà cho vui”. Diên chìa gói ba số 5 ra. Làm ruộng thất bát, bỏ vào xin chân bảo vệ lại hút thuốc ba số 5 ư? “Diêm ở dưới bếp ấy, anh xuống mà lấy!”. Diêm! Phải rồi! Điếu thuốc ba số 5 thiếu chút nữa rơi khỏi tay Thấn. Đúng, đúng là Huỳnh Diêm! Cái tên mang đầy chất cháy này đã làm cho chuyên án T.206 có anh tham gia thành ra tắc tị hồi năm kia bởi sự “bốc hơi” đột ngột của hắn. Bây giờ chẳng hiểu sao Diêm lại lù lù hiện ra ở vùng quê heo hút này? Mà lại là cháu người ơn của Thấn! Sự tréo ngoe này làm mồ hôi anh vã ra. Như một phản xạ tự nhiên, anh chồm nói nhỏ vào tai ân nhân của mình: “Để tiện việc bảo lãnh, tạm thời cụ đừng nói anh ấy biết cháu là công an nhé!”. Cụ Chế cười xòa: “Ỷ vậy rồi kiêu lên chứ gì. Vâng! Miễn là anh giúp được việc làm cho nó, tôi mang ơn suốt đời. Còn sao tùy anh”. Vừa lúc ấy thì Diên, hay đúng hơn là Diêm mang bao diêm lên. Thấn tiếp lấy, đánh mạnh lửa, rít hơi thuốc dài. Qua làn khói thuốc, quá khứ ngắn gọn nhưng gai góc của Diêm lập tức hiện ra. Cách đây ba năm, hồi Thấn còn ở công an tỉnh L, đội bài trừ, phòng chống ma túy của các anh vừa thành lập, lần ra được đường dây buôn bán khá lớn thứ này, từ biên giới Tây Bắc thòng vào. Trong lúc vội, Thấn có đi nhờ xe Honda đến một điểm để đón bắt nóng tên Huỳnh Diêm - đầu mối duy nhất tuồn ma túy từ ngoài ấy vào. Như đánh hơi được mùi còng số 8, hắn lặn mất tăm. Mờ sáng sau, trở lại khai thác tên nhận hàng Diêm. Do sơ suất lúc giam, tên này đã tự tử cách đó hơn một giờ. Sự “thà chết còn hơn dựa cột” của nó cho biết đội anh đã sờ đúng gáy một đường dây ma túy quan trọng. Nhưng khổ nỗi, nhận định trên đụng phải cái chết này thành ra mọi đầu mối bị bịt kín cả! Còn lại chăng chỉ là cái tên Huỳnh Diêm. Sau này qua phối kiểm một số nguồn tin, rất có nhiều khả năng người Thấn đi nhờ xe hôm ấy lại chính là hắn. Thế mới đau đầu! Đặc điểm duy nhất của gương mặt hắn trong đêm gấp gáp đó là nốt ruồi sau lông mày chổi sể nhô lên trên mặt kính to bản. Thấn chỉ nhớ có thế! Bây giờ thì gương mặt ấy đây. Đúng đến chín mươi chín phần trăm trong trí nhớ nhà nghề của một trinh sát như Thấn. Anh lại rít thuốc. Với khả năng của Thấn, dù non ký hơn Diêm khá nhiều nhưng bắt hắn lúc này là không khó. Anh vốn có “nghề” từ nhỏ, trước khi vào công an. Cái khó là việc ấy sao lại xảy ra trước mặt cụ Chế, ân nhân của vợ chồng anh. Dù là trách nhiệm nhưng đạo lý, nghĩa tình giữa người với người không cho phép Thấn làm như vậy. Giờ chẳng lẽ anh lại trả ân cụ bằng cách bắt cháu người ư? Còn tha theo cách giả tảng như Thấn không nhận ra Huỳnh Diêm, dù chẳng ai biết nhưng lương tâm, trách nhiệm của một công an không đời nào cho phép anh làm thế. Chỉ còn cách hay nhất, vẹn toàn tình nghĩa nhất là “điều” tên Diêm đến một nơi thuận lợi nào đó, rồi xi-nhan, nhờ đồng nghiệp “tó” hắn. Cách này ổn nhưng lại khó và đầy bất trắc. Sao lương y cứu người như cụ lại có thằng cháu ngược ngạo để khó xử cho mình đến vậy, hả trời!? Không dám chia trí lâu, Thấn vuốt ngược tóc mình, lấy lại sự tập trung cho cuộc chạm trán đầy bất ngờ này. Vuột lần này khác nào thả hắn vào chim trời, cá bể. Có tiếng của cụ Chế: “Cũng may xí nghiệp này có một chân bảo vệ vừa khuyết, nên nó mới xin vào, chứ không thì...”. Thấn vội đứng lên: “... người khác thế ngay cụ ạ. Hôm nay cháu rảnh, sẵn xe để cháu đưa anh... Diên lại xí nghiệp, bảo lãnh miệng trước cho làm, rồi giấy tờ tính sau. Cháu quen mà! ”. “Thế thì quý hóa quá - cụ Chế xoay sang Diêm: Mày thay đồ đi ngay với anh, kẻo lỡ việc thì gay! ”. Trên xe, giữa Thấn và tên Diêm là một chồng những thang thuốc Bắc do gấp rút, anh chưa kịp tính tiền với cụ Chế. Thấn vội tăng tốc chiếc Honda. “Anh giai làm... nghề gì lại quen biết với bác em thế?”. Thấn vội bẻ nghiêng gương chiếu hậu xuống cho dễ quan sát hắn hơn: “Cũng... kinh tế thôi!”. Thấn ỡm ờ với cái thằng mà có thời cả đội anh phải tìm đến xất bất xang bang, rút kinh nghiệm lên rút kinh nghiệm xuống. Dù bất luận thế nào, Thấn quyết không để lọt tay cái “tặng phẩm” bất ngờ từ trời rơi xuống này. Đánh giá cao sức vóc cùng khả năng tên Diêm, Thấn nhấn thêm ga, lao xe đi với một tốc độ nếu muốn nhảy thoát thân cũng không được, phi mình đồng da sắt. Chắc chắn do bất ngờ, tên Diêm không mang theo hung khí. Với phương án vừa lóe lên trong đầu, Thấn vội nghiêng tay lái sang phía trái. Tay tên Diêm bỗng bập víu vào vai anh: “Anh giai... anh giai...! Xí nghiệp Hải Hương rẽ ngả kia chứ?”. “Biết rồi!”, Thấn lạnh lùng. Giọng tên Diêm phía sau cất lên nghe gấp gáp: “Thế sao không quay lại?”. “Phải đến công an thị trấn đăng ký tạm trú, mới xin làm bảo vệ được!”. “Giấy... tạm trú à? - Hai đuôi sóc của hắn vểnh lên trong gương chiếu hậu: Em... em có, nhưng để ở nhà!”. Thấn nhát gừng: “Ở nhà thì... nói làm gì!”. “Sao lại thế nhỉ? Mình quay về lấy đi, anh giai!”. Thấn giả vờ không nghe, anh căng mắt vào mặt đường và gương chiếu hậu. Qua một khúc quanh, khi thế xe ổn định, Thấn buông câu thăm dò: “Diêm... à Diên, trước đây có đến thành phố L lần nào chưa?”. Dù khuất bởi mắt kính to bản nhưng phần còn lại gương mặt hắn cũng biến sắc đi theo câu hỏi của Thấn. Qua yên xe, anh cảm được từ phía sau cái trở mình khá bất bình thường của hắn: “Anh nói gì ạ?”. Chỉ có gió tới tấp trả lời cho câu hỏi vờ vịt của hắn. Bỗng tên Diêm gọi giật giọng: “Rớt dép em rồi! Dừng lại, dừng lại giùm! Anh giai chạy nhanh khiếp!”. Sao lại rớt dép được nhỉ? Rớt dép vào lúc này thì đúng mười mươi hắn là tên Diêm. Và giờ định đánh bài chuồn. Thấn giảm ga. Ngay sau khi thắng, lúc trớn xe còn trôi thì lập tức Thấn nghe chồng thuốc Bắc rời khỏi lưng mình. “Diêm! Mày đã bị bắt!”. Cùng tiếng quát, chân trái Thấn gạt chống xe, anh lật người và nhanh như chớp đá bạt gót chân phải một cái cực mạnh ra phía sau. Nhưng trễ mất nửa giây! Bên kia những thang thuốc Bắc bị cú đá tung lên, bay như đàn bướm, là lưng áo bỏ chạy thục mạng của tên Diêm. Thấn buông xe lao vút theo. Diêm quăng mình vào con hẻm. Khi Thấn trờ kịp tới mới hay hắn đã cùng đường! Đó là con hẻm cụt nằm giữa hai dãy nhà kho. Sau một tích tắc lờn chờn vì không vượt nổi rào, hắn bèn quay ngoắt người lại. “Diêm! Mày đừng ngoan cố để còn được khoan hồng của Nhà nước”. Gương mặt Diêm trông thật dữ dằn. Cặp lông mày biến thành hai lưỡi mác chém xéo xuống đôi hốc mắt vằn đỏ. Hắn giật mạnh trong túi áo gió ra cái xi-ranh và rút ngay bao đầu kim, rít giọng: “Đây, anh giai! HIV đây! Khôn hồn để thằng em biến, nếu không muốn nhận tặng phẩm tử thần này!”. Vừa nói tên Diêm vừa tay thủ xi-ranh lừ lừ tiến tới, với ý đồ tìm cách thoát ra hẻm. Thấn xuống tấn. Cả hai gờm nhau. Sau cái tràn nhá người, nhanh như chớp, mũi giầy anh bằng cú đá móc nghiêng bốn lăm độ kêu nghe đánh “ực” một tiếng đúng ngay vào huyệt Mặt trời tên Diêm. Hắn gập người ôm lấy ngực. Thuận thế “Hầu vương thiết quả”, Thấn chặt ngược sóng tay một nhát cực mạnh tiếp theo vào gáy hắn. Bảy yến thịt tên Diêm đổ xuống nghe cái rật như người không xương! Bấy giờ dân mấy nhà gần đó mới lố nhố chạy vào. Nỗi niềm lại ùa xao trong Thấn khi anh nhớ đến cụ Chế. Nhất định Thấn sẽ tìm cách sớm nhất, tốt nhất trình bày cho cụ thông cảm rằng cháu cụ phải được giáo dục cải tạo để trở thành người tốt. Rồi cụ sẽ hiểu, thuốc phải dùng đúng liều đúng lúc, để thương anh, giúp anh và vợ anh. Huyền ơi! Hãy đợi đó, rồi chúng mình sẽ có con!