Ông lão đi lên đỉnh núi, gần như chưa có bước chân tiều phu đặt đến. Nhìn vẻ bề ngoài của ông lão, nhiều người dễ lầm tưởng ông đã vào hàng tuổi đại thọ. Những bước chân vững chãi đi ngược triền dốc của ông lão, thanh niên khó theo kịp. Người biết chút võ nghệ đoán già đoán non, ông lão có thể đã đạt đến hàng cao thủ võ lâm.
Ông lão đưa mắt nhìn ngang dọc. Khi tìm được một tảng đá phẳng lì có hình dáng của một ngôi mộ, ông lão cởi tay nải cẩn thận đặt xuống đầu tảng đá. Ông lão chọn đúng trung tâm tảng đá, dùng trủy thủ khoét vào đó một khoảng trống vuông vức, sâu khoảng năm tấc. Mồ hôi trên trán ông lão rịn ra. Ánh nắng ban mai đã xua đi làn sương ẩm lạnh. Ông lão trịnh trọng mở tay nải lấy ra một chiếc hộp bằng vàng óng ánh, xung quanh cẩn nhiều viên ngọc quí và hoa văn tuyệt đẹp, mở ra. Trong chiếc hộp quí không chứa đựng châu báu như ý nghĩ của phàm nhân, là ông lão một thân một mình đến đỉnh núi hoang vu này để chôn cất báu vật. Đôi mắt ông buồn bã, tay run run nâng một khối tròn bọc trong lụa điều. Ông mở lớp lụa. Thì ra đó là chiếc đầu lâu trắng hếu, trên đỉnh hộp sọ có vết chém hằn sâu. Đầu lâu nhe răng như đang cười với ông lão. Sau khi đặt chiếc hộp quí có chứa chiếc đầu lâu vào huyệt đá, cẩn thận đắp lại và khuân một viên đá to dằn lên trên, ông lão đốt hương sụp lạy. Nước mắt tưởng chừng như khô cạn trên gương mặt nhăn nheo của ông lão giờ đã đầm đìa.
Mặt trời đứng bóng. Ông lão quì đã khá lâu trước ngôi mộ đá, ngửa mặt nhìn trời, miệng lầm bầm khấn vái. Chiếc trủy thủ trong tay ông lấp lánh dưới ánh mặt trời. Bất chợt ông đưa trủy thủ lên ngực, hai tay ấn lưỡi trủy thủ sắc bén vào thẳng tim mình. Ông dang hai tay ôm lấy huyệt đá, máu từ tim ông chảy ra thắm đỏ. Dường như ông chưa an tâm, cố thì thào nói gì đó với chiếc đầu lâu trong mộ. Một cơn bão khô từ đâu ập đến cuốn tung những chiếc lá rừng, xoáy tròn, xoáy tròn rồi phủ lấp hình hài của ông lão và huyệt đá.
*
Sau khi được đám quan hầu cận của thái tử Đan đưa từ tư dinh của Thái tử về trú quán sang trọng, tráng sĩ Kinh Kha được đám mỹ nữ dìu vào giường. Những bữa đại tiệc thừa mứa sơn hào hải vị; rượn quí tuôn như suối chảy thâu đêm, suốt sáng. Ai cũng nghĩ thái tử Đan biết trọng dụng người tài. Kinh Kha nể tình thái tử Đan tiếp đón mình quá trọng thị, nên không dám chối từ. Việc luyện võ công cả tháng nay có phần chểnh mảng. Và, hôm nay, cơ thể Kinh Kha đã suy kiệt vì rượu nên không thể tiếp tục đối ẩm cùng tri tửu. Thái tử Đan đành ép lòng cho người đưa Kinh Kha về quán dịch. Không quên cắt cả chục mỹ nữ theo hầu hạ. Kinh Kha lảm nhảm trong cơn mê tửu: “Kinh Kha này lãnh nhiệm vụ hành thích Tần Thủy Hoàng, dẫu có tan xương, nát thịt cũng không thể đền đáp ân tình của tri tửu...”. Nào ngờ, Kinh Kha bị ngộ độc rượu đi vào hôn mê đã ba ngày. Thái tử Đan nghe cấp báo, ngửa mặt lên trời than thở và tự trách mình. Ngày thuận lợi cho việc hành thích Tần Thủy Hoàng chỉ còn đếm trên đầu ngón tay. Nhiều danh y được vời đến chữa trị cơn mê tửu của Kinh Kha. Ai nấy đều bó tay, đành chịu tống ngục.
Vào ngày thứ bảy, chỉ còn đúng một ngày Kinh Kha lãnh nhiệm vụ sang Tần. Kinh Kha choàng tỉnh, mở mắt nhìn quanh quất. Đám mỹ nữ hầu hạ nằm ngủ vạ vật khắp căn phòng sang trọng vì quá mệt mỏi. Kinh Kha ráng sức, một mình rời khỏi giường, bước liêu xiêu đến chiếc bàn nước, cố nâng bình lên rót một cốc đầy, nốc cạn. Nước sâm quí làm Kinh Kha hồi tỉnh. Kinh Kha cố nhớ lại diễn biến đã qua, nhưng không sao nhớ nổi. Trên bàn nước có một chiếc hộp bằng vàng ròng, cẩn ngọc quí, chạm trổ tinh xảo. Kinh Kha trong lòng xúc động: “Ôi, Thái tử quá trân trọng kẻ hàn sĩ này”. Ôm chiếc hộp báu về chiếc giường mở ra để xem báu vật thái tử Đan ban tặng, miệng lẩm bẩm: “Báu vật ơi, ngày mốt ta phải qua sông Dịch. Thân xác ta chưa chắc an toàn trở về. Ta còn cần chi đến mi nữa. Nhưng ta phải mở ra xem, để ghi nhớ ân tình của tri tửu dành cho ta. Có chết vì sự nghiệp mưu bá đồ vương của người, ta cũng thỏa lòng”.
Nắp hộp đựng báu vật vừa mở ra, một mùi hôi thối xông ra nồng nặc. Định thần nhìn kỹ báu vật của thái tử Đan ban tặng, mồ hôi lạnh Kinh Kha vã ra, tay run bần bật, mồm há hốc. Kinh Kha nôn ọe, tay run rẩy làm chiếc hộp rơi xuống đất. Hai bàn tay của con người đang kỳ phân hủy văng ra khỏi chiếc hộp đựng báu vật. Kinh Kha chợt nhớ và thảng thốt, nói như mê: “Trời! Đôi bàn tay đẹp tuyệt vời của người kỳ nữ có tiếng đàn mê đắm lòng người!”. Kinh Kha khóc rống lên, đưa hai tay ôm lấy mặt. Đám mỹ nữ hầu hạ giật mình thức giấc, hoảng hốt ùa đến: “Tráng sĩ đã tỉnh lại rồi!”. Tiếng đàn sáo từ tư dinh của thái tử Đan, hòa cùng tiếng cười vẫn vang vọng đêm khuya.
Được tin cấp báo, thái tử Đan gạt đổ rượu và mỹ nữ sang bên; tỉnh rượu, hối thúc tùy tùng hộc tốc đến quán dịch xem sự tình. Vừa gặp mặt Kinh Kha, thái tử Đan ào đến ôm chầm lấy tri tửu, ra chiều âu yếm. Ngay hôm sau, dù Kinh Kha chưa bình phục, thái tử Đan vẫn ấn vào tay Kinh Kha trủy thủ, vẻ ân cần: “Tráng sĩ đừng phụ lòng ta. Hãy lên đường làm nhiệm vụ giúp ta. Ta đợi ngày hành sự đã quá lâu rồi! Sẽ có người đưa tráng sĩ đến cạnh Tần vương. Với võ công của tráng sĩ, Tần vương đã tới ngày tận số. Vắng tráng sĩ rồi, ta biết lấy ai đối ẩm!”. Nước mắt thái tử Đan rơi lã chã. Cầm trủy thủ trong tay, Kinh Kha khẳng khái: “Anh hùng tử chí hùng nào tử!”. Thái tử Đan cười lớn: “Có vậy chớ! Trủy thủ này làm bằng hợp kim quí, rất bén nhọn và chém sắt như chém bùn, bảy lần áo giáp vẫn xuyên thủng. Lớp vàng óng ánh bên ngoài che vẻ tàn độc của nó bên trong. Chúc tri tửu thượng lộ bình an!”.
Tiếng đàn sáo, hát xướng và tiếng cười thỏa thuê hoan lạc từ tư dinh của thái tử Đan lại vang lên thâu đêm suốt sáng. Tay ôm mỹ nữ, tay cầm cốc rượu, thái tử Đan gật gù: “Ngày lễ đăng quang của ta làm sao có mặt mi, hỡi Kinh Kha. Dù thành công trong việc hành thích Tần Thủy Hoàng, nhưng mi làm sao thoát khỏi trăm đao của đám võ sĩ luôn túc trực bên Tần Thủy Hoàng. Thân xác mi sẽ trở thành món thịt băm. Ha... ha...!”. Thái tử Đan uống cạn chén rượu ngọc trong tâm trạng phấn chấn, với ước mơ ngày lên ngôi báu, sắp thành hiện thực.
*
Chuyến đò sang sông Dịch rời bến. Kinh Kha ngoái nhìn lại. Chỉ có người bạn thân thiết Cao Tiệm Ly tiễn đưa mình vào đất dữ. Cao Tiệm Ly nâng chiếc sáo lên. Tiếng sáo bay vút lên khoảng trời u ám. Cao Tiệm Ly tiễn biệt bạn hay tiễn biệt nỗi lòng u uất của mình. Cao Tiệm Ly tiễn bạn đi vào đất dữ, sao lại thổi khúc Phụng Cầu Hoàng. Nào ai biết cõi lòng Cao Tiệm Ly đang lịm chết và gởi lòng theo bóng dáng người kỳ nữ có đôi bàn tay tuyệt đẹp tài hoa và ngón đàn mê đắm lòng người. Người kỳ nữ tài hoa bạc phận. Chỉ vì lời khen của Kinh Kha trong cơn say về đôi bàn tay tài hoa tuyệt vời của nàng, mà thái tử Đan đã tàn độc hạ lệnh biến đôi tay sinh động của nàng thành vật vô tri. Cao Tiệm Ly và người kỳ nữ đã thầm yêu nhau. Họ đã thề nguyền sẽ đợi chờ nhau cho đến ngày nàng được thái tử Đan trả về cuộc sống đời thường, khi đã tàn phai hương sắc. Cao Tiệm Ly và nàng sẽ dắt nhau đi tìm một sơn thôn hẻo lánh nào đó, sống cuộc đời đạm bạc, hạnh phúc bên nhau. Tiếng sáo thần và tiếng đàn tuyệt vời, ngày ngày sẽ hòa quyện vào nhau dâng cho đời những âm thanh thánh thiện. Hạnh phúc đến với họ dẫu muộn màng. Chiếc đò đưa Kinh Kha xa khuất tầm nhìn, Cao Tiệm Ly đập vỡ chiếc sáo, lủi thủi cô độc bước đi. Từ đó, chẳng còn ai thấy bóng dáng Cao Tiệm Ly và được nghe tiếng sáo bay bổng nâng tâm hồn con người vươn tới thánh thiện.
Mưa lất phất. Đôi tay của người lái đò vẫn khoan nhặt đưa đẩy. Trong một sát na, Kinh Kha bỗng ngộ ra, khi nhớ lại gương mặt âu sầu của Cao Tiệm Ly và hai bàn tay phân hủy của người kỳ nữ. Tần Thủy Hoàng đốt sách, chôn học trò bị người đời nguyền rủa là bạo chúa. Biết đâu, Tần vương có lý khi đem đốt những loại sách nhảm nhí, dâm thư và giết đám học trò giá áo túi cơm, có hại cho mọi người. Ôi, chỉ vì một lời khen trong cơn say của ta, đã mang đến bất hạnh cho một con người. Thái tử Đan chưa lên ngôi hoàng đế, đang thất thế sa cơ mà đã bộc lộ tâm địa độc ác, đối với thân phận của một con người. Một con người không có lòng nhân ái, khi nắm quyền lực trong tay sẽ là tai họa khôn lường cho trăm họ! Ta đã nhìn lầm người! Chân đã bước xuống thuyền mất rồi! Tiếng buột miệng than thở não lòng của Kinh Kha trong khoang thuyền lọt đến tai người lái đò. Gã dừng tay chèo, bước vào khoang quỳ sụp dưới chân Kinh Kha. Chiếc nón lá lột khỏi đầu người lái đò, trong ánh sáng nhạt nhòa, Kinh Kha nhìn thấy một gương mặt cương nghị. Một gương mặt vừa quen vừa lạ. Người lái đò cất giọng: “Tráng sĩ có còn nhớ kẻ hèn mọn này? Mẹ con tôi bị bọn cường hào bức hại, đánh đập để cướp đất. Ba tôi bị bọn chúng giết vì thân cô thế cô. Trong ngôi miếu hoang, tráng sĩ đã ra tay cưu mang, giúp đỡ. Trong đêm mưa đó, mẹ tôi đã không sống nổi với những vết thương của kẻ bạo tàn. Trước lúc mất, mẹ tôi căn dặn: “Dẫu có đầu thai ở kiếp sau, con phải cố trả được ân sâu!”. Kinh Kha nhìn thật kỹ gương mặt người lái đò. Trên đời lại có người giống mình đến thế ư! Người lái đò nắm tay. Kinh Kha van nài: “Tôi biết nhiệm vụ trọng đại của ân nhân. Sang sông Dịch e khó về! Một người có lòng nhân ái như tráng sĩ cần phải sống, tìm minh chúa phò giúp cho trăm họ được nhờ. Lái đò vô tích sự như tôi, mạng sống như cây cỏ. Trong hành trang nghèo khó của mẹ con tôi, chỉ có lưỡi trủy thủ gia bảo ba tôi để lại là đáng giá. Ba tôi thường dạy bảo: hung khí trong tay của người nhân ái cũng trở thành vật có ích cho mọi người. Tôi sẽ thay tráng sĩ sang Tần hành thích Tần Thủy Hoàng. Nếu tráng sĩ không vì trăm họ mà tìm minh quân để phò giúp, tôi sẽ chết dưới trủy thủ này trước mặt tráng sĩ. Dẫu có xuống suối vàng, tôi cũng không mặt mũi nào dám nhìn mặt mẹ!”. Người lái đò nước mắt đầm đìa van lơn Kinh Kha.
Kinh Kha nào phải là kẻ tham sống sợ chết khi nhận nhiệm vụ sang Tần! Thay đổi một bạo chúa bằng một bạo chúa, có thể tàn độc hơn, giang sơn xã tắc và trăm họ sẽ lại triền miên sống trong đau khổ. Kinh Kha sụp lạy người lái đò thế mạng cho mình với lời nguyền sẽ vì trăm họ mà tìm đấng minh quân phò giúp; để giang sơn xã tắc và trăm họ sống trong hạnh phúc ấm no.
Người lái đò chân chính đâu phải là một sát thủ có võ nghệ cao cường như Kinh Kha. Chính nhờ vậy mà mạng của Tần Thủy Hoàng mới còn. Người lái đò đã bỏ mạng dưới trăm đao. Kinh Kha nghe tin lòng bồi hồi xúc động, cải trang lén lút tìm thân xác người lái đò. Bọn chó ngao ngoài thành đã ăn mất phần thân thể đã bị băm nát. Duy nhất còn lại chiếc đầu người lái đò treo trên cọc để thị chúng. Kinh Kha trộm mang về và mang theo bên mình, quí hơn tất cả báu vật trên đời.
Sau khi đế chế nhà Tần sụp đổ, Kinh Kha từ quan lui về sống ẩn dật ở một sơn thôn nghèo. Bất chợt, chiều qua Kinh Kha nghe trong gió chiều đưa lại tiếng sáo của ai buồn da diết. Ôi, có phải tiếng sáo thần của người bạn thiết Cao Tiệm Ly đang bay theo gió, mong tìm đến với tiếng đàn huyễn hoặc của người kỳ nữ. Nước mắt già nua ứa ra. Kinh Kha thầm nhủ: “Chỉ có máu từ tim người mới có thể hóa giải những ân oán này!”.
° ° °
Mãi sau này, có những người tiều phu thuộc thế hệ thứ ba đặt bước chân lên đỉnh núi. Lúc ngồi nghỉ chân bên tảng đá, họ mới phát hiện. Từ giữa tảng đá giống như một ngôi mộ có những đóa hồng nở tươi thắm. Nhưng ít ai biết rằng: những đóa hồng rực rỡ như màu lửa kia, kết tinh từ máu đào của tráng sĩ Kinh Kha như muốn mang lại tình yêu thương đến với mọi người.