Bà Tư ngồi bó gối trên chiếc giường tre, tai lắng nghe tiếng nước rỏ “tong tong” xuống nền xi-măng để áng chừng mái nhà đang dột chỗ nào. Bà đã mặc thêm áo mà vẫn thấy lạnh. Hai ngày rồi mưa không ngớt, cứ như trời đang khóc thương ai. Những giọt mưa cứ rả rích, cứ đều đều trút xuống như châm thêm một chút đớn đau lo lắng và một nỗi hiu quạnh trong lòng bà. Bỗng, bà nghe có tiếng chân người rồi tiếng sột soạt giũ áo mưa... - Ai đó? Trong hai tiếng phát ra ngắn ngủi của bà ẩn chứa một nỗi lo. - Dạ! Cháu đây! Cháu là Trung đây. Cháu thấy mưa dầm, sợ dì Tư không xoay xở được nên tới coi có giúp gì được không. Bà Tư nghe nhẹ cả người. Vậy là không phải nó. Bà vừa vui lại vừa buồn. Nó không về thì bà không phải lo. Bà biết người ta đang chờ bắt nó. Nó mà lảng vảng về nhà thì bị tóm ngay. Nhưng nó không về thì lòng bà cũng đớn đau không kém. - Nhà dột chỗ này, ngay cửa buồng. Để cháu chèn lại, không thì nước đọng dì đi lại sợ té. Người thanh niên vừa nói vừa kéo ghế rồi thoăn thoắt leo lên vách nhà. Anh sửa lại mấy tấm lá bị co rồi chèn vô đó một tấm nhựa cứng, vậy là nước đã thôi chảy xuống. Bà Tư lắng tai nghe rồi buồn rầu nói: - Cậu cứ tới lui thăm hỏi còn làm đủ chuyện cho tôi, tôi ngại quá! Cái thân đui mù này bây giờ vô dụng rồi! - Dì Tư đừng nói vậy. Cháu tiện đường qua lại nên ghé vậy thôi, đâu mất công gì. Anh kéo ghế ngồi và đưa mắt quan sát. Trên bàn là dĩa khoai chừng như luộc đã lâu. Anh ái ngại: - Mấy bữa nay dì có nấu nướng gì hôn? - Tôi cũng lần mò làm được, dẫu sao cũng quen rồi? - Cháu thấy mấy củ khoai này chắc thiu rồi, dì đừng ăn nữa. Cháu nấu cơm giùm dì nghe! Bà Tư húng hắng ho. Bà đưa tay ra dấu không cần. Khi cơn ho đã dứt, bà vẫn còn ôm ngực: - Tôi nấu được, không dám làm phiền cậu nhiều quá! Phải chi tôi chết phức cho rồi, cho rảnh nợ. Cậu tốt với tôi chừng nào, tôi càng ray rứt chừng nấy. Phải chi con nó biết nghe lời thì đời tôi đâu đến nỗi... - Anh Tuấn có về thăm dì không? Hay có nhắn nhủ gì? Nếu ảnh có lén về thăm, dì khuyên ảnh ra đầu thú đi, trốn hoài cũng không thoát đâu. Pháp luật sẽ khoan hồng cho người biết hối lỗi, dì nên nói với ảnh như vậy. Bữa nay mưa gió đi lại khó khăn để cháu về đem cơm nhà tới cho dì, dì đừng nấu. Bà Tư chưa kịp lên tiếng đã nghe tiếng giũ áo mưa và bước chân của người thanh niên cũng xa dần. Vừa thiêm thiếp ngủ, bà Tư nghe có tiếng động nhẹ, rồi tiếng cửa cọt kẹt. Linh tính báo cho bà biết là nó, là thằng Tuấn con bà. Bà ngồi dậy, chưa kịp giở mùng đã chạm phải cánh tay lạnh ngắt nắm lấy tay bà: - Con về nè má! Má có khỏe không? Bà Tư không trả lời được vì nghe nghẹn tức ở ngực và nước mắt lại tuôn trào. Bà đưa tay lần tìm gương mặt con. Bà đau đớn vì cái má hóp của nó. Rồi như nhớ ra điều gì, bà nói nhỏ: - Con về có ngó trước ngó sau hôn? Người ta lùng bắt con dữ lắm. Nếu để bị bắt thì tội nặng lắm, hay là ra tự thú đi con. - Má đừng nghe thằng công an đó dụ dỗ. Con trốn được mà. Má chịu cực một thời gian đi rồi con tìm cách rước má đi xa, không ai biết đâu! Bà Tư thở dài: - Con đừng nghĩ xấu cho người ta. Cậu Trung là người tốt đó. Có cậu ấy tới lui má cũng đỡ vất vả. Chớ hoàn cảnh mình như vầy, lối xóm cũng ngại quan hệ với mình, má tủi thân lắm. Tuấn nghiến răng: - Con đã nói với má là đời này không có thằng nào tốt đâu. Bởi vậy, con làm gì má cũng đừng ngăn cản con. Không dữ dằn không sống được ở thời buổi này... Con mua đồ ăn về nè, má ăn đi. Còn tiền này má cất để xài. Nếu con không về được, con cũng tìm cách gởi tiền cho má. Bà Tư quờ quạng rồi bước xuống giường. Có tiếng chó sủa vang ở đầu hẻm. Tuấn trèo lên vách ghé mắt nơi lỗ hổng nhìn ra đường thấy một toán dân phòng, gã tuột xuống thì thầm vào tai mẹ: - Con đi, má ráng giữ gìn sức khỏe, chừng nào thuận tiện con sẽ về thăm má. Bà Tư chỉ kịp kéo đầu Tuấn vào ngực mình thì gã đã nhẹ nhàng như một con mèo, biến ra cửa sau. Đài vừa báo một cơn bão dữ dội sẽ thổi qua thị xã. Chợ dọn vắng tanh. Đường phố thưa người. Ai cũng lo lắng trước cơn thịnh nộ của đất trời. Bà Tư ngã bịnh mấy ngày nay, chứng bịnh suyễn không chịu được mưa dầm nên tái phát. Cả tuần nay bà không thấy Trung đến. Lòng bà buồn vui lẫn lộn. Anh không đến, bà nghe như thiếu vắng một tình thương nào đó. Anh đã đem tin yêu đến cho bà không phải vì những món ăn hay cái áo ấm, mà anh đã đem đến cho bà một tình người thân thương, như một đứa con trở về bên mẹ. Bà vẫn biết Trung là người trực tiếp chịu trách nhiệm bắt thằng Tuấn con bà. Những ngày đầu khi cơ sự xảy ra, bà đã không tiếc lời mắng mỏ: Mấy người cứ đi kiếm nó mà bắt, tôi không biết nó ở đâu, mà cho dù có biết tôi cũng không nói. Cùng lắm là bắt luôn tôi. Thân cùi đâu sợ lở...”. Trung không giận bà. Người mẹ nào không làm vậy. Người mẹ nào không binh vực con mình cho dù biết nó làm điều xấu, thậm chí là tội ác. Hoàn cảnh bà Tư lại đáng thương hơn vì mắt bà đã lòa từ mấy năm nay. Tuấn là một tội phạm nguy hiểm vì Tuấn có trình độ và lại có võ nghệ. Đang là huấn luyện viên võ thuật ở một câu lạc bộ của phường, Tuấn lại trở thành một kẻ cướp máu lạnh không từ một tội ác nào. Trung đã dầy công tìm hiểu và nắm được một phần đời của Tuấn. Anh có người yêu là một cô gái con nhà giàu có. Gia đình cô ấy chê Tuấn nghèo, buộc cô phải kết hôn với một Việt kiều. Tuấn hụt hẫng, Tuấn đớn đau vì bị chà đạp và trong một phút thiếu nghĩ suy, gã đã bước vào con đường tội lỗi. Tuấn từng tuyên bố: “Muốn giàu nhanh không còn con đường nào hơn là đi cướp”. Trong trái tim ngùn ngụt lửa căm thù của người thanh niên nông nổi này chỉ một mục tiêu là “tính sổ” bọn nhà giàu. Tuấn đã cướp của nhà ba mẹ người mình yêu để trả thù. Tuấn có trong tay mấy thằng đàn em đã từng vào tù ra khám. Cả xóm bắt đầu sợ Tuấn. Người ta cũng chẳng muốn qua lại với bà Tư. Tuấn càng hận đời thêm. Hồ sơ tội phạm của Tuấn ngày một dầy thêm. Trung - vốn là một trinh sát giỏi - được đưa vào cuộc. Trung vẫn muốn phá án nhanh chừng nào tốt chừng nấy. Anh đã giăng lưới khắp nơi nhưng tận trong sâu thẳm của lòng anh, anh lại muốn Tuấn ra đầu thú. Một con người vẫn còn hiếu thảo với mẹ thì vẫn chưa là người bỏ đi. Luật pháp sẽ trừng trị Tuấn nhưng bà Tư sẽ đau khổ. Trung cũng có mẹ già. Người mẹ đã từng cõng anh trên lưng trong mùa nước lũ để anh tới trường học được những điều nhân nghĩa. Trung thương bà Tư và anh đã dùng trái tim mình chia sẻ những đớn đau bất hạnh của một người mẹ. Mưa, vẫn mưa với những cơn gió điên cuồng. Bà Tư lần ra nhà trước là chỗ bà có thể yên tâm. Gió gào thét, mưa sầm sập như đất trời đang giận dữ. Căn nhà chao nghiêng, tiếng cột kèo nghiến ken két nghe thật rợn người. Tuấn trùm áo mưa kín luôn cả mặt lầm lũi theo ngả sau vô nhà. Gã không yên tâm để mẹ một mình trong cơn bão. Bà Tư giật thót người khi bàn tay đẫm nước của Tuấn nắm lấy tay bà: - Trời đất! Sao con về giờ này, còn sớm quá con không sợ sao? - Mưa bão mà má, chắc tụi nó không đi giờ này đâu! Tuấn nhìn quanh quan sát: - Thằng Trung còn tới lui hôn má? Má nhớ, cho dù nó có ngon ngọt tới đâu má cũng đừng nói con về. Nó nhiều mưu chước lắm? Nhưng nó không bắt được con đâu! Bà Tư ôm ngực hít một hơi dài. Tuấn lo lắng: - Má bịnh trở lại à! Má có thuốc uống hông? - Có? Tuần trước cậu ấy mua cho má một số. Má đưa tiền cậu ấy không lấy. Cả tuần nay không thấy, không biết cậu ấy có đi đâu hông? Ngoài sân bỗng có tiếng chân thật gấp. Tuấn trừng mắt nhìn về phía cửa. Tiếng bước chân dừng lại rồi có tiếng giũ áo mưa. Tuấn bóp mạnh tay mẹ rồi biến vào nhà sau. - Dì Tư ơi! Mở cửa đi, cháu tới thăm dì nè? Bà Tư lần ra đẩy chốt cửa. Trung xách trên tay một gà-mên bước vào: - Cả tuần nay cháu đi công tác. Bữa nay về, ở nhà lại nấu cháo cá lóc, cháu đem một ít dì ăn. - Chèn, cám ơn cậu quá? Mưa gió vầy mà cậu đi làm gì cho cực thân. Trung nhìn thái độ bà Tư, lòng đượm chút nghi ngờ. Anh sốt sắng? - Để cháu lấy muỗng dì ăn cho nóng, nghe dì? Dì Tư hốt hoảng: - Không - thôi - để chút nữa tôi ăn, tôi còn no! Ở nhà sau, Tuấn nín thở lắng nghe cuộc trò chuyện giữa mẹ mình với người công an trinh sát, lòng gã chừng như xao động. Có tiếng Trung khẽ khàng: - Dì Tư nhớ uống thuốc đều đặn mới chịu nổi mùa mưa này. Với lại, dì nhớ mặc ấm nghe! Bà Tư lại nghe nghèn nghẹn ở ngực. Bà chỉ muốn kêu lên một tiếng cho lòng bớt nỗi đớn đau. Bà đang nghĩ tới con. Chắc nó còn núp đâu đây, bà mong cho nó nghe được những lời Trung nói. Tình thương con và lẽ phải cùng tiếng vọng của lương tâm đã xâu xé bà mãnh liệt. Bà vừa muốn con trốn được lại vừa muốn con ra đầu thú. Trung ngồi lại hỏi thăm bà vài ba câu rồi từ giã. Trời mưa suốt đêm hôm ấy. Mưa như bao đớn đau của đất trời đều trút cạn. Tuấn ngồi bên mẹ trong đêm mưa gió ngập trời đó. Gã nghĩ về Trung và nghĩ về mình. Có một đốm sáng đã lóe lên trong tận cùng đêm tối của lòng gã và đốm sáng ấy cứ lớn dần lớn dần ra. Một tuần sau Tuấn đến trình diện ở cơ quan công an - gã tự thú. Trung nói với gã trong lúc chỉ còn hai người: “Thật ra, trong đêm bão anh về thăm dì Tư đã bị cơ sở của công an phát hiện. Lúc tôi đến nhà đã có một lực lượng công an đủ để bắt anh, nhưng tôi không làm vậy”. Tuấn ngẩn người kinh ngạc. Trung tiếp: “Tôi thương dì Tư nên muốn làm mọi điều tốt đẹp cho dì. Với lại, trong mắt tôi, anh vẫn còn làm một người tốt được mà. Mức án khi bị bắt và lúc ra đầu thú khác nhau xa lắm! Dẫu sao, anh vẫn còn một người mẹ”. Trên gương mặt đăm chiêu đầy nét hận thù và khắc khổ của Tuấn bây giờ là hai dòng nước mắt.