Tháng chín năm 1928, Wilham về làm việc với tư cách một giám đốc thứ hai trong ngân hàng Kane và Cabot, và lần đầu tiên trong đời anh cảm thấy làm một công việc thật sự hơp vớimong muốn của mình. Anh bắt đầu sự nghiệp trong một phòng nhỏ bên cạnh văn phòng của Tony Sinlmons, giám đốc của Ngân hàng phụ trách về đầu tư Ngay từ tuần đầu đến làm việc, William đã có thể biết, mặc dầu chưa ai nói ra, rằng Tony Simmons hy vọng sẽ được lên kế chân Alan Lloyd làm chủ tịch ngân hàng.Toàn bộ chương trình đầu tư của ngân hàng là thuộc trách nhiệm của Simmons. ông ta đã nhanh chóng chuyển cho William một phần công việc, nhất là những thứ như đầu tư của tư nhân vào kinh doanh quy mô nhỏ, đất đai và những hoạt động thầu khoán bên ngoài mà ngân hàng có dính líu vào đó. Trong số những nhiệm vụ chính thức của William có báo cáo hàng tháng về đầu tư mà anh muốn kiến nghị tại cuộc họp toàn thể ban lãnh đạo. Tất cả mười bảy thành viên ban lãnh đạo mỗi tháng họp một lần trong căn phòng lớn chung quanh ốp gỗ sồi và hai đầu phòng có treo chân dung, một của bố William, một của ông nội anh. William chưa bao giờ biết ông nội củamình thế nào, nhưng anh vẫn thường nghĩ hẳn ông phải ghê gớm lắm thì mới lấy một bà như bà nội Kane được, Phòng còn khối chỗ trên tường để sau này treo chân dung của anh.Trong những ngày đầu Ở ngân hàng, William có thái độ cư xử rất thận trọng và những thành viên khác trong ban lãnh đạo đã biết tôn trọng những ý kiến anh đề nghị mà rất ít có trường hợp bác bỏ.Nhưng rồi sự thật cho thấy những ý kiến- họ bác bỏ lại chính là những lời khuyên tốt nhất của William.Trong một dịp có ông Mayer nào đó định vay của ngân hàng một số tiền để đầu tư vào phim có tiếng nói, nhưng ban lãnh đạo từ chối không cho rằng điều đó có tương lai gì đáng kể. Một dịp khác, có một ông là Paley đến tìm William với một kế hoạch đầy tham vọng cho mạng lưới phát thanh Unite. Alan Llyod vốn chỉ biết tôn trọng điện báo với thần giao cách cảm thôi nên không thích cái kế hoạch này. Ban lãnh đạoủng hộ ý kiến của Alan.Sau đó, chính cái ông Louis B. Mayer kia là chủ hãng MGM, còn ông William Paley thì công ty của ông ta trở thành hãng CBS. Willam tin Ở những xét đoán của chính mình và anh đã ủng hộ cả hai người đó, lấy tiền Ở quỹ ủy thác của mình cho họ vay. Anh cũng ìàm như bố anh trước đây, tức là không cho họ biết đã vay tiền của aiMột trong những hiện tượng không thú vị gì lắm trong công việc hàng ngày của William là phải giải quyết những vụ đóng cửa và phá sản của những khách hàng đã vay rất nhiều tiền của ngân hàng nhưng cuối cùng Ở vào cái thế không sao trả nợ được.William về bản chất không phải một người mềm mỏng gì Henry Osborne đã từng phải trả cái giá đó rồi, nhưng anh vẫn đòi những khách hàng lâu năm và đáng kính ấy phải tìm cách thanh toán cho xong thậm chí bán cả nhà cửa đi để trả nợ, kẻo sẽ không ngủ yên với anh được. Wilham biết những khách hàng này có hai loại, một là những người coi phá sản như chuyện cơm bữa, và một loại rất sợ phá sản, suốt đời chỉ tìmcách làm sao trả được nợ cho xong. Với loại trên, William tỏ ra cứng rắn và anh nghĩ điều đó là tự nhiên, còn loại thứ hai anh rộng lượng hơn nhiều, mặc dầu Tony Simmons không tán thành lắm.Chính trong trường hơp như trên đây mà Wilham đã phá bỏ một trong những nguyên tắc của ngân hàng và đích thân dính líu vào với một người khách. ĐÓ là cô Katherine Brookes với chồng cô là Max Brookes, người đã vay của ngân hàng Kane và Cabot hơn một triệu đô la để đầu tư vào chuyện phát triển nhà đất Ở Florida năm 1925, một chuyện đầu tư mà nếu như anh về ngân hàng từ trước đây thì anh đã không baogiờ cho vay. Nhưng Max Brookes hồi đó đã được coi như một anh hùng Ở Massachusetts vì anh ta là một người rất dũng cảm thí nghiệm khinh khí cầu với máybay, và là một bạn thân của Charles Linderg, trong vụ vay tiền này. Cái chết thảm thương của Brookes xảy ra trong khi anh lái chiếc máy bay nhỏ chỉ mới cất cánh khỏi mặt đất được mấy thước đã lao vào một cái cây cách đầu đường bay hơn trăm thước. Báo chí khắp nước Mỹ coi đó là một tổn thất cho cả quốc gia.William đã nhân danh ngân hàng lấy lại toàn bộ tài sản của Brookes bán đi để thu tiền lại cho ngân hàng, chỉ còn để lại hai sào đất trên đó có ngôi nhà của gia đình Brookes. Như vậy, ngân hàng vẫn còn bị mất trên 300.000 đô la nữa. Một số giám đốc phê phán William là đã vội vã quyết định bán chỗ đất ấy đi và cả đến Tony Simmons cũng không đồng ý.William cho ghi ý kiến bất đồng của Tony Simmons vào biên bản, và mấy tháng sau anh chứng minh cho ngân hàng thấy rằng nếu còn bám giữ lấy chỗ đất ấy thì có lẽ đã mất đi hơn một triệu đô la chứ không phải chỉ có thế. Điều chứng minh cái khả năng thấy trước được của anh như vậy khiến cho Tony Simmons không bằng lòng, mặc dầu tất cả những người còn lại trong ban lãnh đạo ai cũng thấy William có cái nhìn rất sắc sảo hiếm có.Sau khi đã thanh toán mọi thứ liên quan đến tên tuổi của Max Brookes, William quay sang hỏi đến cô vợ của Brookes hiện đang là người có trách nhiệm trả nốt những khoản nợ của chồng. Mặc dầu William luôn luôn cố đảm bảo cho các khoản vay của ngân hàng có thể đòi được về anh cũng không tin lắm Ở khả năng ấy và người đứng ra bảo lĩnh thường là thất bại.William viết một bức thư chính thức cho cô vợ của Brookes, hẹn gặp để bàn giải quyết nốt nợ nần. Anh đã chú ý nghiên cứu kỹ về hồ sơ Brookes và biết rằng cô vợ chỉ mới hai mươi hai tuổi, con gái của Andrew Higginson, thành viên của một gia đình quý tộc lâu đời Ở Boston, và cũng là cháu gái của Henry Lee Higginson, người sáng lập ra dàn nhạc giao hưởng Boston. Anh cũng ghi nhận là cô ta có nhiều tài sản giá trị riêng nữa. Anh không thích gì cái chuyện yêu cầu cô ta phải đem nộp cả cho ngân hàng nhưng giữa anh với Tony Simmons lại có chuyện nhất trí với nhau về chủ trương đối với cô ta, nên anh đành chuẩn bị cho một cuộc tiếp xúc với cô ta mà anh biết là không vui vẻ gì lắm.Nhưng Wilham không ngờ rằng trong chuyện này còn có cả bản thân cô Katherine Brookes nữa. Mãi về sau anh sẽ còn nhớ mãi những chi tiết của sự việc đã diễn ra sáng hôm đó. Anh vừa có một cuộc tranh cãi gay gắt với Tony Simmons về một khoản đầu tư lớn vào kim loại đồng và thiếc, anh đã có kiến nghị với ban lãnh đạo. Yêu cầu của nền công nghiệp đối với hai thứ kim loại này đang mỗi lúc một lên rất cao, mà William thì tin chắc rằng thế giới sẽ ngày càng khan hiếm những thứ đó. Tony Simmons thì không đồng ý với anh, lại cho rằng đầu tư tiền mặt nhiều hơn nữavào thị trường chứng khoán kia. Trong đầu William đang còn nghĩ luẩn quẩn về chuyện đó thì cô thư ký đã dẫn cô vợ Brooker vào phòng làm việc của anh. Chỉmột nụ cươi của cô ta thôi là đủ xua tan hết trong đầu anh những chuyện đồng, thiếc, với mọi thứ khan hiếm khác trên thế giới. CÔ ta chưa kịp ngồi xuống thì anhđã vội vòng quanh bàn giấy ra mời cô ngồi vào một chiếc ghế, chỉ sợ chưa xong thì cô ta biến đâu mất.Wiìliam chưa hề bao giờ gặp một người đàn bà nào dễ thương dù chỉ bằng nửa cô athenne Brookes này thôi. CÔ ta có mớ tóc vàng và quăn buông thõng xuống hai bờ vai, xoè ra dưới mũ và chung quanh thái dương. Mặc dầu đang để trở, khuôn mặt nhỏ nhắn của cô vẫn đẹp lạ thường, và cái dáng đó của cô cho anh thấy là một con người như thế thì Ở tuổi nào cũng vẫn đẹp Đôi mắt nâu của cô thật to. CÔ ta có vẻ đang lo ngại về những gì anh sắp nói.William cố tỏ ra nghiêm túc.- Thưa bà Brookes, tôi rất lấy làm tiếc nghe tin chồng bà qua đời, và tôi cũng rất ân hận buộc lòng phải mời bà đến đây hôm nay.Giá như năm phút trước đó anh nói thế thì đúng. Anh chờ cô ta đáp lại.Xin cảm ơn ông, ông Kane. - Giọng cô ta thật êm dịu. - Tôi rất tiếc bổn phận của tôi đối với ngân hàng, và xin đảm bảo với ông rằng tôi sẽ làm hết sức mình để làm tròn bổn phận đó.William không nói gì, hy vọng cô ta sẽ nói tiếp.Nhưng cô ta không nói. Anh lược kê ra một loạt những tài sản của Max Brookes. CÔ ta vẫn yên lặng, cúi nhìn xuống.- Bây giờ, thưa bà Brookes, bà hiện là người bảo lãnh cho những khoản vay của chồng bà, do đó vấn đề lại có liên quan đến những tài sản riêng của bà. - Anhnhìn vào hồ sơ. - Bà có khoảng tám chục nghìn đô la đầu tư, tôi đoán đó là tiền của gia đình, với một vạn bảy nghìn bốn trăm sáu mươi đô la trong tài khoản riêng của bà.CÔ ta nhìn lên.- Như thế là ông biết rất rõ tình hình tài chính của tôi đấy thưa ông Kane. Tuy nhiên, ông cũng cần thêm vào đó Buckhurst Park là căn nhà của chúng tôi Ở Florida hiện còn mang tên của Max với một số đồ tư trang có giá trị của tôi nữa. Tôi ước lượng tất cả những cái đó cộng với nhau cũng tương đương với ba trăm ngàn đô la còn thiếu lại ngân hàng. Tôi đang thu xếp để trang trải càng sớm càng tốt.Trong giọng nói của cô ta chỉ hơi có một chút xúc động. William nhìn cô ta rất khâm phục.- Thưa bà Brookes, ngân hàng chúng tôi hoàn toàn không có ý muốn tước đoạt tất cả những gì bà còn lại.Nếu bà đồng ý, chúng tôi sẽ bán chứng khoán và cổ phiếu của bà, còn tất cả những gì bà vừa nói, kể cả ngôi nhà, chúng tôi tin rằng đó vẫn là của bà.CÔ ta ngập ngừng.- Tôi cảm ơn sự rộng lượng của ông, thưa ông Kane. Nhưng tôi không muốn nợ lại ngân hàng một tí gì hoặc để cho cái tên của chồng tôi còn vương víu.- CÔ ta lại hơi xúc động, nhưng nén lại được. - Dù sao, tôi cũng đã quyết định bán ngôi nhà Ở Florida và trở về nhà với bố mẹ tôi càng sớm càng tốt.Nghe nói cô ta sẽ trở về Boston, tim William bỗng rộn lên.- Nếu vậy thì có lẽ chúng ta có thể đồng ý với nhau về phương thức bán ra sao chứ, - anh nói.- Chúng ta có thể làm việc đó ngay bây giờ, - cô ta thản nhiên đáp. - ông sẽ có toàn bộ khoản tiền.William tính trong bụng là phải gặp lại cô ta nữa. Chúng ta không nên vội vã quyết định Ở đây. Tôi nghĩ có lẽ để tôi bàn thêm với các bạn đồng sự rồi sẽ thảo luận với bà được không ạ?CÔ ta khẽ nhún vai.- Tùy ông thôi. Tôi thực sự không quan tâm lắm đến chuyện tiền nong, muốn giải quyết cách nào cũng được, và tôi cũng không muốn để ông phải phiền thêm làm gì.William chớp mắt.Thưa bà Brookes, tôi phải thú thật là tôi rất ngạc nhiên trước cử chỉ cao thượng của bà. ít nhất, bà cũng cho tôi được cái hân hạnh mời bà đi ăn trưa chứ.Lần đầu tiên cô ta cười, để lộ lúm đồng tiền Ở má bên phải. Wilìiam ngắm nhìn và trong suốt bữa ăn trưa Ở nhà hàng Ritz anh làm hết cách để được thấy cô ta cười cho lộ rõ chỗ lúm đồng tiền đó nữa. Lúc anh trở lại làm việc Ở cơ quan thì đã quá ba giờ chiều.- ăn lâu đấy nhỉ William, - Tony Simmons bình luận.- Vâng, vấn đề với nhà Brookes hóa ra phức tạp hơn tôi tưởng rất nhiều.- Tôi nghĩ là giấy tờ đã rõ ràng cả rồi chứ, - Simmons nói. - CÔ ta không phàn nàn về đề nghị của chúng ta, phải thế không? Tôi nghĩ trong trường hợp này, như thế nào chúng ta đã rộng rãi lắm đấy.- Vâng, cô ta cũng thấy như vậy. Tôi tính còn phải thuyết phục để cô ta trả cho đến đồng đô la cuối cùng vào quỹ dự trữ của ta.Tony Simmons ngạc nhiên nhìn anh.- Cái cách nói đó nghe không phải như của William Kane mà chúng tôi từng biết và từng yêu quý. Với lại, chưa bao giờ lại gặp lúc thuận tiện cho ngân hàng của ta có thể tỏ ra cao thượng hơn bây giờ đâu.William nhăn nhó. Từ khi anh về đây, anh với Tony Simmons vẫn luôn luôn không nhất trí với nhau về chuyện thị trường chứng khoán sẽ đi đến đâu. Kể từ khi Herbert Hoover được bầu vào Nhà Trắng tháng 11 năm 1928 đến giờ, thị trường vẫn liên tiếp đi lên.Thực ra, chỉ mười ngày sau đó chứng khoán New York đã đạt được một kỷ lục trên 6 triệu cồ phiếu trong một ngày. Nhưng William thì tin rằng cái chiều hướng đi lên ấy chẳng qua chỉ do tiền của công nhiệp sản xuất ôtô đổ vào mà thôi, rồi kết quả sẽ là từ lạm phát giá cả đi đến mất ổn định. Tony Simmons, ngược lại, tin rằng cổ phiếu sẽ còn tăng vọt. Vì vậy, tại cuộc họp ban lãnh đạo, ý kiến của William kêu gọi phải cẩn thận vẫn bị át đi. Tuy nhiên, với tiền ủy thác riêng của anh, anh vẫn làm theo ý kiến mình và đầu tư vào những thứ như đất đai, vàng, hàng tiêu dùng và cả vào một số những bức tranh ấn tượng được chọn lọc, chỉ để 50 phần trăm tài sản vào chứng khoán.Khi Ngân hàng Dự trữ Liên bang của New York đưa ra một pháp lệnh tuyên bố sẽ không chiết khấu cho những ngân hàng nào bỏ tiền ra cho khách hàng đầu cơ nữa, William coi như chiếc đinh thứ nhất đã được đóng vào quan tài của những tay đầu cơ tích trữ.Anh lập tức điểm lại chương tình cho vay của ngân hàng và ước lượng Kane và Cabot đã bỏ ra hơn 26 triệu cho những khoản vay đó. Anh yêu cầu Tony Simmons rút những khoản tiền ấy về vì anh chắc rằng với quy định của chính phủ như vậy thì về lâu dài giá cổ phiếu nhất định sẽ giảm xuống. Trong cuộc họp lãnh đạo hàng tháng, hai bên tranh cãi với nhau rất ghê và cuối cùng lúc bỏ phiếu Wilìiam chỉ được 2trên 12.Ngày 21 tháng Ba năm 1921, Blair và Công ty tuyên bố nhập vào với Ngân hàng Mỹ Châu, tức là vụ sáp nhập ngân hàng thứ ba cho thấy tình hình sẽ có thể sáng sủa hơn. Ngày 25 tháng Ba, Tony có công văn báo cho Wiìliam biết thị trường đã lại đạt một kỷ lục mới và chủ trương ngân hàng đổ thêm tiền vào chứng khoán. Vào lúc này, William đã điều chỉnh lại vốn của anh, chỉ còn để 25 phần trăm vào thị trường chứng khoán và như thế anh cũng đã mất thêm hai triệu đô la nữa, bị Alan Lloyd trách cứ.- William, tôi hy vọng là anh biết mình đang làm gì chứ- Alan, tôi đã chơi với thị trường chứng khoán từ hồi mười bốn tuổi, và lần nào tôi cũng thắng vì nắm được chiều hướng của nó.Đến mùa hè năm 1929, thị trường vẫn cứ tiếp tục vọt lên. Lúc này William đã không còn bán cổ phiếu nữa, nhưng anh phân vân không biết nhận định của Tony Simmons có đúng hay không nữa.