Ðến bây giờ tôi cũng không hiểu sao anh lại chọn bài hát “Gửi gió cho mây ngàn bay” của Ðoàn Chuẩn - Từ Linh để tặng riêng cho tôi. Chỉ biết rằng khi tôi hỏi, anh cười: “Bởi em buồn quá!”. Mỗi lần hai đứa ngồi với nhau, anh hát cho tôi nghe đã đành. Các dịp liên hoan của lớp anh cũng cố “đệm” vô rồi nhìn tôi nheo mắt. Ðôi lúc tôi phát bực. “Ðể làm chi mà anh hát bài đó hoài vậy?” Anh lại cười: “Ðể gửi gió cho mây ngàn bay”. Sau dần, tôi đâm ghiền và nó trở thành một cái gì đó giữa hai chúng tôi.
Tôi quen anh từ dịp Noel năm thứ nhất. Học cùng lớp nhưng đến lúc đó chúng tôi mới nói chuyện với nhau. Anh tặng tôi bài thơ nho nhỏ. Tôi nâng niu và ghi vào đó: “Món quà Giáng Sinh đặc biệt!”
Rồi sau đó chúng tôi thân nhau. Anh luôn nhìn tôi bằng cái nhìn đằm thắm và gây cho tôi một niềm tin yêu. Tôi vốn hay mặc cảm. Anh giúp tôi phá bỏ cái vỏ bọc cứng ngắc ấy. Ngày tôi vào Ðại học, tôi tự hứa với lòng. Mình là một cô gái nông thôn, phải cố gắng học cho đàng hoàng. Ðừng vớ vẫn và đừng... yêu! Thật tai hại bởi tự tôi đã dối lòng tôi.
Anh đến và cho tôi tình cảm ngọt ngào. Một nửa con người trong tôi thầm kín đón nhận. Một nữa con người trong tôi lại muốn chối từ dẫu rất mong manh. Chắc anh hiểu nên anh vẫn không nói ra một điều gì rõ ràng. Và tình yêu vẫn bồng bềnh, vẫn như sương khói níu kéo hai đứa chúng tôi.
Anh nói: “Kỷ niệm về em và Huế bao giời cũng đẹp”. Còn với tôi, đó là những gì quí giá mà tôi sẽ hối tiếc sau này.
Mỗi kỳ nghỉ hè anh vẫn viết thư thăm tôi. Tôi đọc và không nhìn thấy dòng chữ mà mình trông chờ. “Anh nhớ em và rất mong sớm gặp lại em”. Tôi bực bội và trách móc - Bạn bè người ta cũng mong chờ nhau vậy!
Qua hè thay vì mừng rỡ đón anh trở lại trường, tôi lại cố làm ra vẻ dửng dưng. Anh cố coi như không có gì xảy ra. Ngồi ở phòng đối diện nghêu ngao hát: “Với bao tà áo xanh đây mùa thu...”
Mùa bằng lăng nở tím trên những con đường ở Huế, anh rủ tôi đi hái trộm bông. Khuya về cả một giỏ xe tím ngát. Hai đứa thả bộ lang thang. Tôi nửa trông chờ, nửa van xin anh đừng nói. Còn anh, vẫn bâng quơ những chuyện vòng vo, tưởng như không đâu.
Lần đầu tiên tôi được nhìn cảnh bình minh trên biển (Thuận An) và tôi nhớ mãi dịp trại hè năm đó. Khi mặt trời chưa lên anh đã hỏi tôi: “Ðố em mặt trời lên từ đâu?” Khoảng trời biển giao nhau rộng quá và tôi chỉ sai hướng. Chứng minh cho điều đó là một lúc sau, mặt trời mọc chếch đi một chút. Tôi cúi đầu. Anh nói: “Vậy mà cũng buồn”. Anh bắt cho tôi con còng to bụng đầy trứng. Tôi nửa muốn thả nó ra, nửa muốn đêm lên đến tận trường bởi với tôi, đó cũng là quà. Lúc tôi phân vân thì anh lại: “Thả nghe”. Vậy là tôi lại buồn.
Có lần anh nói với tôi: “Anh không coi em như một cô bạn bình thường, nhưng cũng chưa phải là...”. “Ðược rồi, anh về đi”. Tôi trả lời cộc lốc. Có lẽ tôi sai lầm khi nghĩ rằng, anh nói câu này để biện bác một điều gì đó.
Thế rồi tôi quyết định tránh mặt anh. Anh vẫn nhìn tôi đằm thắm. Tôi vẫn cố tình lãng quên. Rồi năm thứ ba qua đi, tình cảm giữa chúng tôi như không còn gì. Nghe đâu anh đã có người yêu. Lại nghe đâu họ chỉ là bạn. Riêng tôi, tôi không đủ can đảm để tìm hiểu sự thật. Tôi sợ sự thật bẽ bàng. Cứ thế tôi âm thầm lặng lẽ mang một tình yêu không gọi tên và một nỗi đau bởi tự mình phải tìm quên.
Ngày tốt nghiệp, khi chia tay để mỗi người một ngã, tôi tự cho mình được hẹn với anh một lần nữa và thực hiện một dự định: Chúng tôi sẽ đến quán cafe quen thuộc, tôi sẽ trao anh chiếc phong bì to dán kín những gì anh tặng tôi trong bốn năm: Một bông hồng hàm tiếu được tôi ép khô, những bài thơ và tập nhạc... Tôi sẽ nói với anh một câu ngắn ngủi: “Cho em nhẹ lòng” để may ra anh hiểu được lòng tôi. Nhưng tôi vẫn chần chừ, vẫn không trao, không nói. Tiếng nhạc trong quán sao mà buồn: “Ta đi bằng nhịp điệu một, hai, ba, bốn, năm. Em đi bằng nhịp điệu sáu, bảy, tám, chín, mười...” Phải chăng tôi và anh đã không đồng điệu.
Dẫu sao tôi cũng đã yêu anh rồi. Giờ đây tôi làm sao còn dối lòng được nữa. Tôi yêu anh bằng tình yêu thầm kín, trong sáng. Một tình yêu sẽ theo tôi suốt đời. Tôi không nói cùng anh. Tôi chỉ viết những giòng này cho tôi. Và tôi cũng đem nó “Gởi gió cho mây ngàn bay”.

Quỳnh Như 


Xem Tiếp: ----