Chuông nhà thờ chính tòa gióng lên giờ nửa đêm, báo hiệu lễ Mardi Gras kết thúc và bắt đầu mùa chay. Remy lắng tai nghe tiếng chuông đổ hồi và khẽ rùng mình, mắt nhìn vào các cành mimosa trơ trụi ở sân trong vây quanh bằng tường gạch. Nàng nghe tiếng bước chân trên các phiến đá, và day lại thì thấy Cole bước qua khung cửa kiểu Pháp, vào cái vườn nhỏ bên ngoài dãy phòng của nàng, để đến với nàng. Chàng lặng lẽ đưa cho nàng một ly rượu brandy. Nàng cầm lấy và nhấp rượu, rồi quay trở lại nhìn ra sân. - Lúc đó em đang tìm tới với anh. Em sắp sửa rời Nice sáng ngày hôm sau – Nàng buồn rầu nói, những ký ức đó bây giờ rất rõ ràng – Khi anh buộc tội gia đình em đã bày trò lường gạt ấy làm chúng ta cãi nhau dữ dội, em đã không tin lời anh. Tuy lúc ấy em vẫn băn khoăn mãi vì nhớ lại đêm đó, khi em thấy chiếc xe hơi hiệu Porsche màu đỏ của Gabe đậu ở đường trên bờ đê, nên ngừng lại để xem anh ta đang làm gì ở đấy. Em muốn tin rằng nước ngọt ấy là dùng để tắm và nấu ăn. Nhưng khi em đặt vấn đề ấy với Gabe, với tất cả nhà, ở Nice, họ đã… - Anh biết – Cole nói và nhìn vào ly rượu, chàng vẫn đứng bên nàng. - Em đã lắng nghe tất cả những lý lẽ của họ, những lời biện minh của họ. Họ bảo rằng dù sao công ty cũng sắp sửa khánh tận. Và theo kiểu họ nghĩ, họ phải rút được ra càng nhiều tiền càng tốt. Họ đang phá hủy công ty Crescent Line, và họ chẳng thèm quan tâm – Nàng kịp ngừng lại để nén tiếng nức nở – Em đã tưởng là em biết rõ họ, Cole ạ! Họ là gia đình em. Thấy họ như vậy, nghe họ nói như vậy… trời ơi, em đau lòng quá - Anh biết. Nàng run rẩy thở dài, biết rằng sẽ không bao giờ quên được cảm giác bị phản bội của những người mình tin cậy, yêu thương. - Em đã biết là phải ngăn chặn họ. Anh và em phải nắm lấy quyền điều khiển công ty. Chỉ có cách đó mới cứu vãn được công ty – Nàng ngừng lại một chút, rồi nói tiếp – Bây giờ em vẫn muốn như vậy. - Sẽ không dễ dàng đâu, Remy! - Dễ dàng! – Nàng cười to khi nghe nới chữ đó – Sẽ xấu xa, vô cùng xấu xa. Nhưng phải làm thôi, Cole ạ. Chàng liếc nhìn nàng một cái, đôi mắt màu xám điềm tĩnh cân nhắc. - Bây giờ em nói như một người dòng họ Donavan. - Có lẽ – Nàng đáp, miệng khẽ mỉm cười. - Em biết không, em có thể điều đình với gia đình em để tiến tới một thỏa hiệp – Chàng nói – Họ phải ký giấy uỷ quyền toàn diện cho em và từ chức khỏi hội đồng quản trị. Đổi lại, em có thể bãi nại và rút lui những lời tố cáo họ trước pháp luật vừa làm tối nay. - Em đã nghĩ đến chuyện đó – Nàng nói – Nhưng một khi ta bắt đầu thoả hiệp, thì biết đến đâu phải ngừng, hở Cole? Và cái gì biện minh cho hành động của em? Em sẽ lấy cớ là để tránh xảy ra một cuộc tranh giành quyền điều khiển công ty? Hay để tránh một vụ tai tiếng xấu xa và bảo vệ tên tuổi Jardin? Charlie đã chết vì giúp đỡ một phụ nữ mà ông ta chỉ biết là Remy Cooper, chứ không phải là Remy Jardin. Đã đến lúc cái tên Jardin không còn nên có nghĩa nhiều đến vậy. - Hay có lẽ đã đến lúc nó phải có nhiều ý nghĩa hơn thế. Nàng nhìn chàng và mỉm cười: - Có lẽ vậy. Chàng cụng ly với nàng, rồi quàng tay quanh ngực nàng, kéo nàng ngả vào vai mình.
HẾT