Khi  mà  nói  về  chuyện  buồn, và  chuyện  không  mấy  hài  lòng  thì  nhiều  lắm...Nhưng  thôi! kể  lể  làm  gì. Thôi  thì  cứ  kể  một  tuần  lễ  này  thôi...
 
Ở  nơi  làm  việc  thì  đã  không  vui....kệ...chỉ  còn  một  ngày  nữa  thôi  là  hết  một  tuần, ai  về  nhà  nấy...về  nhà  yên  ổn  hơn, nhưng  mà  khi  về  đến  nhà  vẫn  không  vui...
 
Chiều  thứ  tư, sau  khi  tan  ca  phải  đi  chụp  X-Ray  theo  lời  dặn  của  Bác  Sĩ...
 
Trời  Tây  Bắc  Hoa  Kỳ...sương  mù  đặc, cố  tìm  cho  ra  nơi  điểm  hẹn  xa  lạ  ở  Eagle. Đến  được  nơi  đó  thì  đã  trễ  mất  10  phút. Nhưng họ  bảo  là  không  phải  nơi  này  mà  là  ở  Meridian...
Trời  càng  về  chiều...sương  mù  đặc  thêm...có  ai  biết  được  trong  lúc  đó  có  một  người  đàn  bà  bơ  vơ  đang  mang  trong  lòng  nỗi  buồn  to  tác...nỗi  lo  sợ  to  tác...đi  tìm  tòi  xem  bao  giờ....mình  chết...
Ở  thế  gian  này  ai  không  một  lần  chết?  Đó  là  quy  luật  mà...Nhưng  phần  ai  nấy  lo...Nhưng  rốt  cuộc  vẫn  còn  nằm  yên  trong  sự  chờ  đợi  và  hồi  hộp  vì  chưa  tìm  ra  được  nơi  để  chụp  X-Ray.
Trên  đường  về  nhà, xe  cộ  như  mắc  cữi  qua  lại  dập  dìu...trong  lòng  mỗi  người  ai  ai  cũng  hân  hoan  hồ  hởi  chào  đón  ngày: LỄ  TẠ  ƠN.
Thanksgiving. Lễ  lớn  nên  các  tiệm, các  quán, nhà  hàng  rất  bận  rộn  cuối  ngày  kẻ  mua  người  sắm  mau  mau  đóng  cửa  sớm, nghỉ  lễ  để  quay  quần  trong  gia  đình, đòan  tụ, chung  vui  bửa  tiệc  lớn  như  là  truyền  thống  trên  đấy  Mỹ...
 
Nhưng  riêng  với  người  đàn  bà  đó  thì  thật  là  cô  đơn, dù  rằng  bà  có  tới  4  người  con,2  người  rễ...và  6  đứa  cháu...
 
Một  ngày  trôi  qua  buồn  hiu....Một  ngày  Lễ  chậm  chạp  trôi  qua. Sáng  hôm  sau  đi  làm  gặp  người  bạn, người  bạn  ấy  kể  nào  là  "Con  gà  của  tui  thật  là  to. Ông  Chồng  thích  cái  đùi, thằng  con  trai  thích....đứa  con  gái  thích...vv..vv...
 
Thôi  kệ  đi!  Họ  hạnh  phúc  thì  họ  hưởng...mình  không  hạnh  phúc...mình  buồn...thế  thôi.....
 
Sáng  cuối  tuần  phải  đi  làm  thêm, làm  chung  với  đứa  con  gái  lớn, nó  kể  hàng  trăm  thứ  chuyện  trong  tuần  lễ  vừa  qua, nào  là  bực  mình  chuyện  này, chuyện  nọ...vv...và...vv...Mà  nó  chẳng  thèm  hỏi  Mẹ  nó  vậy  chứ  đi  Bác  Sĩ  về  thế  nào?  và  đi  chụp  X-Ray  về  ra  sao. Nó  đã  quên  mất  câu "  Cái  gì  còn  trong  tầm  tay  thì  đâu  biết  quý "
Trưa....Bà  vừa  về  đến  nhà  thì  đứa  con  gái  thứ  gọi  sang...lại  "mắng  vốn"  thế  này, thế  nọ  nữa,nào  là  nó  bị  chị  nó  "ăn  hiếp"  chị  nó  đối  với  nó  không  công  bằng, oan  ức....kể  một  hơi  tràn  giang  đại  hải....
Nỗi  buồn  chồng  chất  lên  cao thêm....Làm  Mẹ  biết  xử  sao  đây?  Sinh  con  ra...nuôi  khôn  lớn...dạy  dổ  nên  người...đó  là  một  niềm  hảnh  diện  lớn  lao  trong  lòng  của  bà. Bà  vẫn  âm  thầm  chịu  đựng...
Còn  nhớ  lúc  xưa  ở  quê  nhà...cái  thời  gian  ấy  rất  cay  nghiệt  đối  với  bà...Bà  vẫn  âm  thầm  chịu  đựng. Trong  căn  nhà  rách  nát  nghèo  nàn  trống  trước  dột  sau....Đêm  đêm  bên  ngọn  đèn  dầu  leo  lét  không  soi  sáng  đủ  gương  mặt  của  người  Mẹ  trẻ  khổ  đau....Bà  ngồi  vá  cho  các  con  từng  manh  quần  tấm  áo...che  chở  đàn  con  thơ...giống  như  con  gà  mái  lúc  nào  cũng  xoè  đôi  cánh  che  chở  đàn  con  trước  nanh  vuốt  của  diều  hâu....
 
Tối  đến....bà  đang  ngồi  xem  TiVi  thì  điện  thoại  reo  vang....nhấc  phone  lên, à  thì  ra  có  người  bạn  cũ  ở  Spokane  gọi  xuống  thăm  hỏi  qua  loa  về  ngày  Lễ....xong  người  ấy  "nện"  cho  bà  thêm  một  "búa"  nữa...."Thằng Q. con  trai  của  chị, sao  dạo  này  tui  thấy  nó  ốm  quá!"
 
Và  rồi...cái  Computer  của  bà  bị  trục  trặc, bà  không  chỉnh  được, nhờ  thằng  con  trai  Út  đến  chỉnh  giùm. Vừa  bước  vào  nhà  bà  thì  nó  đã  chê  bai  này  nọ...nào  là:
- Sao  Mẹ  để  mấy  cái  hồ  cá  làm  gì?  Cây  kiểng  thì  tùm  lum...đồ  đạc  sao  Mẹ  không  bỏ  bớt?.......
 
Không  dằn  được  bực  tức  bà  thốt:
- Tui  nhờ  you  đến  sửa  máy...you  cứ  nhìn  vào  cái  máy  thôi...còn  những  thứ  khác...mong  you  đừng  nhìn  tới  ok?
 
Khi  ngồi  vào  máy  thì  nó  lại  nói:
- Mẹ  lên  mạng  lên  nét  làm  gì...có  ai  thật  lòng  đâu...toàn  là  ảo....
Bà  nghẹn  ngào  xua  đuổi  con:
- Ok! you  you  về  được  rồi...đừng  nói  thêm  lời  nào  nữa  cả...Thank.
Và  bà  đẩy  con  trai  ra  đóng  cửa  lại  thật  mạnh....
 
Lên  Sopa  nằm, suy  nghĩ  miên  man....quá  tủi  thân...nước  mắt  chảy  tuôn  tràn...
 
Dĩ  vãng  chợt  về  trong  lòng  bà....Thì  ra...cả  một  đời  mình  cứ  nghĩ  đến  con, lo  lắng  cho  từng  đứa  một, từ  lúc  ấu  thơ  cho  đến  lúc  thành  nhân...Tình  nghĩa  vợ  chồng  trong  bà  không  còn...Bao  nhiêu  tình  thương  yêu  bà  dành  hết  cho  các  con, coi  như  là  làm  hành  trang  trong  cuộc  sống, còn  nói  về  bổn  phận  đối  với  các  đứa  em  và  người  thân  ở  quê  nhà, thì  coi  như  cũng  đã  xong...Giúp  đở  chút  ít  tiền  bạc  cho  từng  đứa...Cất  nhà, mua  xe, đau  bệnh....nghĩ  tới  đây  bà  có  chút  tự  hào, mặc  dù  không  nhiều  lắm....
 
Phần  bên  này  cũng  đã  xong....4  người  con  đã  yên  bề  gia  thất, nhà  cửa, công  việc. Chỉ  có  riêng  bà....cuộc  sống  của  bà  thật  đơn  giản...rất  đơn  giản:
" Một  mái  Trailer  một  mảnh  hồn "
" U  buồn  thơ  thẫn  mỗi  hoàng  hôn"
" Đêm  đêm  thổn  thức  trong  cô  quạnh"
"Thoáng  nghe  đâu  đấy...Dế  kêu  dồn "
 
Rồi  bà  lần  đến  Computer  Email  cho  thằng  con  trai  Út.
 
Thiệt  thòi  nhất, chính  là  con.
75...xơ  xác  nhà  còn  thứ  chi.
Chào  đời  trong  cảnh  hàn  vi.
Con  vẫn  đỉnh  ngộ  thua  gì  ai  đâu?
 
Khôn  ngoan, khỉ  khọt  đứng  đầu.
Học  thì  cũng  giỏi...té  đau  cũng  nhiều.
Mẹ  thương - Anh  chị  cưng  chìu.
Chút  niền  vui  nhỏ  chắt  chiu  đợi  chờ...
 
Qua  rồi...cái  tuổi  ngây  thơ.
Bao  nhiêu  năm  ấy  bây  giờ  là  đây.
Mẹ  ngồi  nhìn  gió  heo  may.
Chim  non  tung  cánh  giữa  trời  bao  la...
 
Hai  chị  nên  cửa  nên  nhà.
Người  anh  thì  vẫn  còn  xa  dặm  ngàn.
Qua  rồi  cái  buổi  gian  nan.
Mẹ  mừng  mừng  tủi...hai  hàng  lệ  rơi...
 
Đêm  đêm  cầu  nguyện  Phật - Trời.
Bình  an  con  trẻ  một  đời  viễn  du.
À  ơi!  con  nhớ  tiếng  ru.
Của  lòng  người  Mẹ...ngàn  Thu...vẫn  còn....
Đưa  mắt  nhìn  quanh  khắp  nhà...Có  cái  nào  đáng  bỏ  đâu  mà  nó  kêu  mình  bỏ?  này  nhé:  Một  bụi  chuối  kiểng  thật  đẹp  của  bà  chủ  nhà  cũ  lúc  đi  để  lại  đã  12  năm  rồi  mà  vẫn  còn  xanh  tươi...
Một  chậu  cau  kiểng  thật  dễ  thương  do  bà  bạn  người  Mỹ  trao  tặng  vào  năm  2000  khi  được  tin  Mẹ  của  bà  mất  ở  VN...2  cái  hồ  cá, hồ  nhỏ  là  của  Anthony  đứa  cháu  nội  tặng  bà...Còn  một  cái  hồ  thật  lớn  là  của  Neighbour  tặng  lúc  Him  move, những  con  cá  thật  dễ  thương  ở  lại  với  bà  cho  có  bạn, mỗi  khi  đi  làm  về  nhìn  chúng, cho  chúng  ăn  bà  cũng  cảm  thấy  vui  vui....
 
Trên  kệ  thì  mỗi  món  một  kỷ  niệm, cái  vỏ  sò  thật  lớn  bên  trong  có  hình  người  tiều  phu  gánh  củi  làm  bằng  ốc  xà  cừ, do  đứa  con  gái nuôi  mang  từ  VN  về  tặng  Mẹ...một  chậu  hoa  giả  rất  đẹp  cũng  là  món  quà  của  người  bạn  từ  VN  mang  về...6  con  heo  bằng  sứ  thật  nỏn  nà  và  thật  dễ  thương  của  6  đứa  cháu  tặng  trong  lần  sinh  nhật  thứ  50  của  bà, mỗi  con  heo  đều  có  mang  tên  của  mỗi  đứa  cháu: Christy - Denise - Anthony -Justin - Bob - Randy...Đó  đó  những  thứ  đó  là  lẽ  sống, là  nguồn  vui  còn  lại  trong  những  ngày  cuối  đời  của  bà, bà  trân  trọng  và  quý  mến  lắm...
 
Ở  Mỹ...người  ta  ai  ai  cũng  liệng  bỏ  đồ  đạc  hay  lắm. Còn  đối  với  bà...thật  không  dễ  dàng  chút  nào  cả...
 
Thời  gian  cứ  trôi  qua, ngày  xưa  lúc  còn  ở  VN  thì  bà  cứ  như  con  thoi...không  ngừng  nghỉ, bảnh  mắt  ra  thì  là  phải  lo  đủ  thứ, xuôi  ngược, tảo  tần, tất  bật, cuồng  nhiệt  nóng  bỏng  trong  cái  nóng  bỏng  của  xứ  bà...
 
Rồi  đến  đây, đến  cái  xứ  lạnh  buốt  giá  này, hầu  như  lòng  con  người  cũng  nguội  lạnh  theo, theo  cái  thời  tiết  và  khí  hậu  ở  đây...sao  bà  chẳng  bao  giờ  bằng  lòng  với  hiện  tại...
 
Thật  ra  bây  giờ  bà  rất  muốn  đi  đây  đi  đó. Đi  để  mong  khõa  lấp  nỗi  cô  đơn, khõa  lấp  nỗi  buồn  phiền, cũng  như  là  một  cách  thoát  ly  với  hiện  tại. Trở  lại  cái  thời  quá  vãng  như  những  người  lữ  khách  của  thời  gian  đang  lội  ngược  dòng  kỷ  niệm...Cố  tìm  cho  được  cái  khõa  lấp  trong  tâm  hồn....cố  tìm  cho  được  một  chút  hân  hoan  để  diện  trợ  cho  lòng  kẻ  tha  nhân  đở  phải  bùi  ngùi...
 
Niềm  vui  của  kẻ  tha  nhân  là  gì?  an  ủi  cho  kẻ  tha  nhân  là  gì? những  câu  hỏi  cứ  lanh  quanh  trong  óc  bà  bà  chưa  tìm  được  đáp  số...
Đưa  mắt  nhìn  ra  khung  cửa, lá  vàng  đã  rụng  hết  chỉ  còn  trơ  vơ  những  thân  cây  và  cành...Ồ!  sao  mà  giống  mình  thế  nhỉ!  "Cây  trơ  cành  trụi  lá " Dưới  đất  tuyết  phủ  ngập  lối  đi....đi  về  đâu?...lối  nào  dành  cho  ta?  đi  về  đâu  bây  giờ? Lại  thêm  một  ngày  chủ  nhật  chậm  và  buồn...
 
phiền, cô  đơn, lạc  lõng, bơ  vơ, khiến  bà  quá  mệt  mõi, không  tìm  thấy  cái  bóng  râm  mát  cho  cuộc  đời  còn  lại. Bà  đã  mòn  hơi  kiệt  sức  trên  vùng  đất  khô  khan  tình  cảm, thì  làm  sao  ru  nhẹ  hồn  bà  qua  nỗi  xót  xa  này...
 
Những  ngày  tháng  của  cuối  năm,  nó  cũng  như  cái  mốc  của  thời  gian...trôi  mãi  trôi  mãi...
 
Trong  lòng  của  mỗi  người  Dân  Việt  đều  mong  muốn  trở  về  Quê  Hương  ăn  Tết, cái  Tết  truyền  thống  của  người  Dân  Việt  Nam...và  trong  lòng  bà  cũng  muốn  thế.
 
Bà  rất  thương  yêu  màu  da  sạm  nắng, màu  da  nhẫn  nhục  của  người  Dân  Việt, giống  như  màu  đất  của Quê  Hương  bà....
 
Bà  rất  yêu  Quê  Hương, yêu  làng  mạc,và  yêu  nhất  người  Mẹ  già  nua  của  bà....bà  mồ  côi  Cha  đã  30  năm  qua. Mẹ  bà  chắt  chiu  đời  góa  bụa  nuôi  lớn  chị  em  bà  trong  hòan  cảnh  cơ  hàn...
 
Mỗi  lần  nhớ  đến  Mẹ, lòng  bà  nao  nao  cảm  xúc, dạt  dào  như  lúa  reo  ngoài  cánh  đồng  xa, như  gió  chiều  thổi  lùa  hàng  cau  lã  lướt....
 
Mẹ  của  bà  đã  nằm  xuống  theo  Cha  từ  5  năm  nay. Bỗng  bà  thì  thầm:
- Mẹ  ơi!  Mẹ  có  biết  rằng  con  đã  dẵm  lên  bước  của  Mẹ  đã  đi  qua  không? Mẹ  có  biết  rằng  bây  giờ  đứa  con  gái  của  mẹ  ra  sao  không?
Hình  ảnh  của  người  Mẹ  thân  yêu  chợt  về  với  bà. Người  Mẹ  già  nua  70  tuổi  mà  phải  chịu  30  năm  đời  góa  bụa...nuối  8  đứa  con  mình  và  2  đứa  con  của  chồng....Tuyệt  vời...thật  tuyệt  vời...không  một  tiếng  thở  than...không  một  lời  hờn  trách...
So  lại  với  bà  hôm  nay  thì  có  nhầm  nhò  gì  đâu? 
Mắt  bao  giờ  cũng  Chảy  Xuống....
 
Nghĩ  đến  đây  trong  lòng  bà  có  chút  thơ  thới....Phải  tự  an  ủi  lấy  mình, bà  bình  tâm  trở  lại  và  phải  tiếp  tục  dấn  bước  trên  đoạn  đường  còn  lại....
 
Boise  vào  Đông  2005
 
Hồng Sang

Xem Tiếp: ----