Dịch giả : Lê Sơn

Truyện vui của Tristian Bernar (Pháp)

 
Minh hoạ của Lê Tâm
Và có lẽ anh ta sẽ giảm thêm được hàng chục cân nữa nếu như con ngựa quỉ quái không hất ngã anh ta. Với chiếc chân bị gãy, anh bạn khốn khổ của tôi phải nằm bó bột mất bốn tháng và càng phát phì một cách khủng khiếp. Nhưng y học ở đây không có lỗi. Nó đã làm tất cả những gì có thể làm được. Chỉ duy có con ngựa là có lỗi mà thôi.
Với trọng lượng tới hơn tạ rưỡi, việc đi đứng của Siménon quả là vất vả. Anh ta biết rõ rằng tôi chơi thân với hầu như tất cả các nhà danh y ở Paris nên đã đến tôi cầu cứu. Tôi bèn giới thiệu anh ta đến chỗ bác sĩ Belartour.
Ông ấy khám bệnh cho anh ta rồi kê đơn thuốc: mỗi ngày phải đi bộ hai tiếng đồng hồ vào buổi sớm và hai tiếng đồng hồ vào buổi tối. Nhưng anh ta lại bắt đầu đau chân, hai mắt cá sưng vù và anh ta lết đi không nổi vì đau đớn.
Tôi bèn giới thiệu anh ta đến chỗ bác sĩ Chitmair, người từng điều trị rất công hiệu những căn bệnh tương tự bằng phương pháp tắm bùn. Siméon đi chữa được sáu tháng và hoàn toàn bình phục.
Anh ta hết lời cám ơn tôi và sẽ rất hạnh phúc nếu như không bị cảm lạnh do ngày nào cũng ngâm chân vào ban đêm. Chữa cái trò vớ vẩn này dễ như bỡn!
Tôi vội gửi anh ta đến chỗ bác sĩ Cholamel, và ông ấy bảo rằng bệnh cảm lạnh là hậu quả của hiện tượng tuần hoàn kém.
Bằng phương pháp chạy điện, sau ba tháng bác sĩ đã trả lại sức khỏe cho Siméon. Rất không may là anh ta thuộc loại người yếu thần kinh và việc điều trị bằng cách chạy điện làm anh ta dễ cáu kỉnh và hay lên cơn động kinh.
Tôi bảo anh ta:
- Ông bạn ơi, không để thế được đâu. Ông hãy đến gặp bác sĩ Langleven và trình bày với ông ấy. Bác sĩ sẽ điều trị cho ông khỏi ngay tức thì.
Langleven kê đơn cho dùng một thứ thuốc an thần. Thứ thuốc này rất công hiệu trong việc điều trị các bệnh thần kinh nếu triệt để tuân theo lời căn dặn của thầy thuốc.
Chẳng bao lâu, sau nửa năm chữa chạy, những cơn động kinh mất hẳn. Song khí sắc anh ta không khá lên. Việc dùng thuốc an thần brôm trong một thời gian dài có khả năng làm hỏng dạ dày.
Trong những trường hợp như vậy không nên trù trừ và tôi gửi anh ta đến chỗ Giáo sư Biradov. Giáo sư bắt anh ta phải theo một chế độ ăn kiêng hết sức nghiêm ngặt: Chỉ được ăn rất ít thịt, ít uống rượu, ít uống nước, ăn thật nhiều khoai tây nghiền, đậu ván nghiền, nói tóm lại là ăn càng nhiều chất bột càng tốt. Và sau ba tháng, Siméon hoàn toàn bình phục.
Bây giờ thì anh ta cân nặng không dưới… hai tạ. Thật là quá đáng!
- Này ông bạn - Tôi nói - Ông cần phải giảm… cân.
- Không đâu - Anh ta nói - Nếu như tôi muốn giảm cân thì người ta lại bắt tôi phải đi bộ, thế thì chân tôi lại sưng và…
- Song cũng có những cách giảm cân khác và không nhất thiết phải đi bộ. Ngày mai, chúng ta sẽ đến gặp bác sĩ Loracheri, một trong những người bạn chí cốt của tôi!
Loracheri kê đơn: cưỡi ngựa.
- Này anh bạn - Ông bác sĩ bảo Siméon- Không nên chọn con ngựa còm trên bãi tập và cưỡi dạo chơi thủng thẳng, trong rừng chẳng hạn. Cần phải chọn một con chiến mã thực thụ. Chính nó buộc anh phải giảm cân.
Người ta chọn cho Siméon một con ngựa bất kham và anh ta bắt đầu luyện tập môn cưỡi ngựa. Và các vị có biết không, chưa được bốn tháng mà anh ta đã sút đi được những hơn 10 cân!
Và có lẽ anh ta sẽ giảm thêm được hàng chục cân nữa nếu như con ngựa quỉ quái không hất ngã anh ta. Với chiếc chân bị gãy, anh bạn khốn khổ của tôi phải nằm bó bột mất bốn tháng và càng phát phì một cách khủng khiếp.
Nhưng y học ở đây không có lỗi. Nó đã làm tất cả những gì có thể làm được.
Chỉ duy có con ngựa là có lỗi mà thôi.

Xem Tiếp: ----