Xóm Ga bỗng nổi như cồn vì có một hoa hậu mới xuất hiện. Cái ngõ này thật lạ. Ở sâu phía sau ga thành phố. Cống rãnh lầy lội. Nước ăn thì ô nhiễm bao nhiêu năm nay nhưng không hiểu sao rặt gái đẹp. Trai ngoài phố đến chiều tối thường lảng vảng để làm quen với bất cứ con bé nào vừa ló mặt ra chơi ở ngã tư cột đèn. Nhiều con gái đẹp thì đúng rồi nhưng đến cỡ có hoa hậu thì gây sự ngạc nhiên cho biết bao người. Mười sáu tuổi, cô bé đi dự thi hoa hậu của thành phố và đoạt ngay vương miện cùng với những câu trả lời thông minh nhất. Đúng rồi cái Nhàn ngõ mình hay đi học qua đây mà. Xinh đáo để. Mọi người xem báo rồi gật gù. Nhưng nó trang điểm nom nhớn hẳn lên, chẳng còn ai nhận ra cái con bé cò hương ấy nữa. Nó cao tới mét bảy và gương mặt trái xoan nom rõ là đẹp. - Cái Nhàn hay ăn ngô nướng nhà tôi. Đúng rồi! Ha… Cô Mùi bán ngô nướng ở đầu ngõ la to lên rồi cười khoái trá. Thảo nào khi trả lời sở thích ăn uống ở trên báo nó lại nói đúng là thích ăn ngô nướng của cô Mùi đầu ngõ. Rõ khéo mồm. Cái con ranh này. Cứ thế cô Mùi bỏ cái mẹt ngô đi dọc ngõ loan tin: - Cái Nhàn xóm mình là hoa hậu. Cái Nhàn thì đi miết với bạn bè. Nào là họp báo, nào là lên hình, nào là chụp ảnh… bao nhiêu lời mời dồn dập đến. Điện thoại nhà bác Toàn cứ nóng sôi lên ngày đêm. Bác Toàn bỗng trở thành người lên lịch cho con gái lúc nào không hay. Bác ghi từng việc nhắn, từng hợp đồng, giá cả, giờ giấc… nghĩa là cứ rối tít mù. Nhưng được cái vui là mấy anh chị của Nhàn trong nhà đều thơm lây và cũng được nhiều quà tặng và tiền thưởng của Nhàn chia cho. Còn những việc khác được bao nhiêu tiền Nhàn đưa hết cho bố Toàn giữ. cãi với vợ khi bị cự nự, rồi vẫn chưa hả giận: - Thà rằng nói toẹt thế cho bõ tức vì cái cô phóng viên tỏ ý chê mình lùn. Bà vợ bực mình lắm, bởi cho là bao danh giá của cái Nhàn sẽ bị tuột hết khỏi nhà này. Lại còn bao công sức cho nó ăn học thành người nữa chứ. Nghe vợ làu nhàu, bác Toàn quát: “Nó vẫn là con mình. Công sinh không bằng công dưỡng, nó đi đâu được. Mẹ mày lắm điều”.
*
Từ ngày cái Nhàn đoạt vương miện hoa hậu thì khách ra vào nhà bác Toàn liên tục. Cái ngõ sau Ga này nhộn nhịp khác thường. Xe đi lại tấp nập. Bác Toàn vui như tết. Nhưng vào một buổi tối, bác nghe có tiếng bấm chuông gấp gáp. Chạy vội ra mở cửa, bác Toàn giật mình vì nhìn thấy một người đàn bà ăn mặc khá sang trọng đứng trước mặt mình. Cô ta chào rồi hỏi: “Đây có phải là gia đình cô hoa hậu Thanh Nhàn không ạ?”. - Vâng tôi là bố cháu đây! Cháu đi biểu diễn ở ngoài cung văn hóa, mời cô vào nhà. Người đàn bà tự giới thiệu là Hồng Minh muốn gặp Thanh Nhàn và gia đình. Bác Toàn hồi hộp dẫn khách đến bên bàn nước. Cô Hồng Minh chợt hỏi: - Tôi nghe không lầm. Hôm trả lời trên truyền hình bác nói Thanh Nhàn không phải là con gái ruột của mình. Bác Toàn cười, thật thà nói: “Đúng vậy! Nó đẹp thế cơ mà: Vợ chồng tôi thì xấu xí. Giời cho gia đình tôi may mắn vậy đó. Có cháu, gần đây chúng tôi thoát khỏi cảnh nghèo…”. Bà Minh chậm rãi hỏi thêm: - Thế ông xin cháu về nuôi hay con cái nhà ai gửi đến gia đình mình. Mặc dù vợ đã đến kề bên ra hiệu phải giữ mồm giữ miệng, nhưng bác Toàn vẫn bộc tuệch bộc toạc kể: - Ấy, chả giấu gì cô. Cách đây 15 năm có một cô gái trẻ bỏ lại cháu Nhàn trên xe taxi của tôi. Thế là gia đình tôi nuôi. Lúc này, bác Thủy - vợ bác Toàn - thấy bà Minh mặt biến sắc, nên nhắc chồng: - Bố mày lắm chuyện. Hỏi xem cô đây có nhắn việc gì thì ghi lại rồi đi ngủ. Bác Toàn giật mình nói: - À quên. Xin lỗi cô. Tôi thay mặt cháu ghi lại những việc cần nhắn, vì cháu vắng nhà… - Vâng, ông ghi hộ tôi. Ngày mai lúc nào rỗi gọi cho tôi số điện thoại là 09132366… để làm hợp đồng công việc. Bác Toàn chưa kịp ghi hết thì bà Minh đã đứng dậy chào rồi cảm ơn ra về. Bác Thủy tiễn khách ra tới cửa rồi chạy vội vào nói với chồng: “Ông nhìn thấy gì không?”. - Thấy cái gì? - Người đàn bà lúc nãy rất giống cái Nhàn. Nhất là đôi mắt và vóc dáng. Bác Toàn chợt giật mình rồi lẩm bẩm: - Thảo nào… Đúng là đôi mắt ấy...° ° °
Sáng hôm sau, khi Thanh Nhàn chuẩn bị đi học, thì tiếng chuông cửa lại reo lên. Bác Toàn vội vã ra mở cửa. Thật lạ lùng, bác Toàn nhìn người đàn bà hôm qua xuất hiện ở cửa mà cứ ngỡ gặp người đã thân quen từ lâu. Bác Toàn nói với giọng run run: “Mời cô vào nhà! Cháu nó chuẩn bị đi học”. Người đàn bà kia bước vào nói: - Để cháu đi học bình thường! Em muốn nói chuyện với gia đình. Bác Thủy dắt vội xe đạp ra ngoài đường cho con gái rồi giục: “Con cứ đi học nhé, có việc gì bố sẽ nói cho con hay”. Khi bác Thủy quay vào nhà thì thấy người đàn bà ôm mặt khóc. Trước mắt chồng là hai tấm ảnh. Một là ảnh của hoa hậu Thanh Nhàn đặt bên cạnh một bức ảnh cô Minh hồi trẻ. Nhìn ảnh người đàn bà kia được chụp lúc trẻ tuy hơi béo nhưng không khác con gái mình mấy, bác Toàn bối rối nói với vợ: - Mẹ nó à. Đây là cô Minh, mẹ đẻ của cái Nhàn nhà mình đấy. Bác Thủy bất ngờ nổi xung: - Bằng cớ gì mà cô dám nhận? Nói rồi, bác Thủy bước tới cầm hai tấm ảnh lên ném xuống đất: - Ảnh thì cũng chả là bằng cứ. Cô Minh quay lại chắp tay nói: - Em xin chị! Em hiện cũng chỉ có một mình và cũng đã đi tìm cháu hơn chục năm qua nhưng bây giờ mới có ngày gặp mặt. Mong chị… Bác Toàn cúi nhặt hai tấm ảnh đặt lại lên bàn rồi nói với vợ: “Mình ạ! Thôi thì gia đình mình cũng đã làm phúc, thì làm cho chót. Cứ bình tĩnh ta bàn xem”. Cô Minh lau nước mắt rồi nói: - Em sẽ đền bù xứng đáng cho anh chị… - Thôi đi! Đừng mang tiền ra mua chuộc lòng người. Cô đi đi! Cô Minh khóc tức tưởi nhìn bác Toàn với ánh mắt cầu khẩn rồi lầm lũi bước ra. Bác Toàn bỗng nhớ lại cái dáng đau khổ kia hiện ra trước mắt mình cách đây 15 năm trên hè phố. Bác có ngờ đâu giờ đã bước sang tuổi "tri thiên mệnh" mình gặp lại cảnh ngộ khó xử này. Bác bước đến gần vợ rồi vỗ về: - Em tự ví mình ở hoàn cảnh người phụ nữ kia thì sẽ ra sao. Cứ bình tĩnh chờ con về nói hết sự thật với nó. Rồi cả nhà cùng bàn xem nên như thế nào. Và cả nhà bác Toàn hôm ấy lại buồn thiu vắng vẻ cứ như đưa đám vậy. Bởi lẽ không biết nguồn tin ở đâu bay đến mà Ban tổ chức cuộc thi hoa hậu thành phố cho hay cần phải xác định lại thân phận của hoa hậu. Nếu đúng là con hoang của một người mẹ lang thang cơ nhỡ thì phải ngừng tất cả những việc như tuyên truyền, quảng cáo, hợp đồng phim… Việc chưa đâu vào đâu thì không ngờ, hôm sau có báo đưa tin "Vì sao Thanh Nhàn bị tước vương miện hoa hậu Thành phố?". Vậy là cả ngõ lại đổ xô đi mua báo và bàn tán khắp nơi khắp chốn. °Tối hôm sau cô Hồng Minh lại xuất hiện. Thanh Nhàn ngấp nghé trong cửa phòng nhìn ra. Bác Thủy bất ngờ rít lên: “Cô lại còn vác mặt đến nữa à. Vì cô mà mọi chuyện của con bé sôi hỏng bỏng không…”. - Thưa chị, em đến cũng để nói lại… Nghe thấy ồn ào, bác Toàn vội vã chạy ra mời cô Minh vào trong nhà rồi bình tĩnh nói: - Mời cô ngồi! Chắc cô biết báo chí mấy hôm nay… - Vâng! Em thật có lỗi với gia đình. Hay tin em vội đến để xin lỗi anh chị và cháu. Và em chỉ xin được gặp mặt cháu rồi không bao giờ có ý nghĩ xin cháu về nữa. Biết cháu ở đây ngoan ngoãn là em yên tâm rồi. Bác Toàn thừ người trầm ngâm với bao suy nghĩ xáo trộn. Cả nhà cũng trở nên tĩnh lặng. Ánh mắt cô Hồng Minh sưng mọng vì khóc nhiều. Bác Thủy thì cứ mím môi cố ghìm những lời thóa mạ chực bật ra. Bất ngờ bác Toàn gọi: “Nhàn ơi. Ra đây con!”. Nhàn giật mình bước ra và đi chậm chạp tới bên cạnh bố. Bác Toàn chỉ người đàn bà đang ngồi trước mặt rồi nói với Nhàn: “Đây là mẹ Minh, người đẻ ra con đó. Con đến nhận mẹ đi. Đi hay ở tùy con quyết định sau này”. Bác Thủy không nhịn được nữa vội cướp lời: “Thế còn vương miện hoa hậu của cái Nhàn? Bố mày cứ việc lên tivi cải chính để lấy lại vương miện”. Nghe thấy thế, cô Minh cũng vội nói: - Hôm nay, em đến cũng chỉ mong gặp mặt cháu rồi lại đi ngay, chứ không dám… - Cô lại còn dám gì nữa? Vì cô mà cái Nhàn nó bị mất vương miện hoa hậu… Bác Toàn bất chợt ngắt lời vợ và quát lên: - Chúng ta không cần cái vương miện đó. Con gái được gặp mẹ đẻ ra nó là quan trọng hơn. Đó là cái phúc cho gia đình mình. Bác còn nói thêm: “Thôi hai mẹ con vào buồng trong tâm sự đi. Hai mẹ con cứ ngủ với nhau một đêm rồi hãy hay”. Đợi khi hai người bước vào buồng nhỏ, bác Thủy mới gục vào vai chồng mà khóc. Thì ra, những lời nói của bác Thủy chỉ là để che lấp một tình cảm yêu thương tột cùng của người mẹ. Đó là sự chia sẻ tình cảm thiêng liêng bấy lâu nay đã gây dựng được trong ngôi nhà ấm cúng này. Bác Toàn ôm lấy vai vợ và ngồi lặng đi như thế hàng tiếng đồng hồ. Thôi thì cũng là việc phúc đức cho người. Biết sao được mọi sự vinh hoa, phù phiếm sẽ qua đi, cái còn lại, tình nghĩa mới là vô giá. Cứ thế bác ôm vợ và thức trắng suốt đêm