Phần I

Nửa năm sau cậu con trai ông Thái Đạo bị bắt vì tội gian lận thương mại, thế chấp tù mù, làm công ty con cho ông Pờ Mu (?!) Lại đồn rằng đã thuê mướn Tư Chanh, Sáu Quýt trong một phi vụ đâm thuê chém mướn nào đó? Thế nên tài khoản bị phong tỏa, khách sạn bị câu lưu, kho bãi bị niêm phong, cơ xưởng bị đóng cửa!

Ông Thái Đạo rất có cảm tình với Tiến sĩ Phổ Linh, một trí thức có kiến thức nổi trội hơn hẳn trong đám trọc phú phàm tục khác. Một bữa Đạo hỏi Linh:
- Bác học rộng tài cao thế mà không nán lại phục vụ đất  nước? Có kiến thức như bác tôi chưa chịu về hưu đâu!
Ông Linh mỉm cười chua chát:
 - Tôi không có đất dụng võ đâu bác ạ. Người ta theo duy vật, duy lý. Tôi thuộc phái duy cảm, duy linh. Càng thông tuệ, càng cô đơn. Chi bằng cứ hành nghề tự do cho thoải mái…
- Nghe bác nói tôi cũng chẳng hiểu nghề tự do của bác là làm gì? Duy cảm, duy linh... toàn những thuật ngữ cao siêu quá!
- Nước ta chưa có môn “phiu-chơ”  học.  Đó là thứ học thuật, giúp ta nhìn thấy những bí ẩn của quá khứ, để tiên đoán, khẳng định những diễn biến trong tương lai. Tầm vĩ mô giúp ta nắm chắc những thăng trầm đột biến của thiên nhiên và xã hội trong nhiều thập kỷ tới. Mức vi mô, ta có thể thấu suốt số mệnh của mỗi con người từ quá khứ tới tương lai, xuyên suốt trăm năm cõi nhân sinh!
Ông Thái Đạo vừa kinh ngạc vừa hân hoan nhận thức được vấn đề.
- Thưa tiến sĩ, có thể gọi môn này là nghề bói toán, tướng số hiện đại cho dễ hiểu?!
- Thuật ngữ cũ kỹ của ông e không thể bao quát nội hàm lẫn ngoại diên của khái niệm này. Trong bách khoa từ điển còn gọi là nhà tiên tri, nhà tương lai học!
- Trời! Tôi đâu có tra cứu trong những cuốn sách quý giá đó mà am hiểu nổi!
- Như bác đây, liếc qua dung mạo tôi đã biết ngay là người có quý tướng... Miệng rồng, hàm lợn, mắt phượng mũi lân, dài tay ngắn chân, cổ rụt bụng phệ... đẹp lắm!
- Hề hề! Bác đùa ác khẩu thế?! Toàn những thứ xấu xa thô kệch thế mà bác lại khen đẹp!
Ông Phổ Linh nghiêm trang giải thích:
- Tôi muốn nói là đẹp phúc, đẹp phận, tốt lộc tốt tài, chứ không phải tốt mã đẹp trai, khôi ngô tuấn tú! Miệng rồng, hàm lợn là giống Trương Phi. Mắt phượng mũi lân là hệt như Quan Vũ! Còn dài tay ngắn chân, cổ rụt bụng phệ là mang phong tư của Lưu Bị! Ông là tổng phổ chân dung của Tam Anh, ba trong ngũ hổ của nhà Hán mà không đẹp sao? Thêm nữa, nhìn sâu vào phúc ấm gia tiên, ngôi mộ ông thân sinh ra bác táng nơi đắc địa, phát về ngành thứ khiến cho khuôn mặt của bác trở nên sung vượng, đậm đà bản sắc... tỉ phú!

 Thái Đạo xúc động, mặt ngay cán tàn. Mọi điều ông Phổ Linh phán chẳng sai chút nào! Ông tỏ vẻ khâm phục hưng phấn, nhưng hình như tâm linh vẫn còn vương vấn chút nuối tiếc, bất an. Ông buồn rầu ngỏ lời tâm sự:

- Cha tôi mất trong thời kỳ chiến tranh, mai táng vội vàng giữa vùng bom đạn nên bây giờ mất mồ mất nấm, chẳng còn biết cụ nằm đâu nữa. Hưởng lộc mà chẳng hương khói phụng thờ e âm đức không được bền lâu!
- Mất mà hóa được đấy.
Câu khẳng định  mơ hồ lại biểu hiện bởi giọng điệu chắc như đinh đóng cột, khiến Thái Đạo thêm hân hoan, nhưng cũng càng băn khoăn. Ông khui luôn chai Mi nù ra thết bạn.

°Trong gia đình, ông Thái Đạo là con thứ. Người con cả là quân nhân, hết chiến tranh, tuổi cao, sức yếu, nghỉ hưu đưa gia đình vào miền Nam làm ăn. Cô em út lấy chồng cùng làng, bỏ đồng ruộng ra ven quốc lộ, mở cửa hàng bán thịt chó. Nhưng anh chồng lười nhác, bóc ngắn cắn dài, lại cờ bạc rượu chè, đông con nên nghèo túng. Thái Đạo được học hành nhiều lớp cấp tốc, lại quan ngang chức tắt, hiển đạt nổi danh, lấy vợ Hà Thành, giàu lên nhanh chóng. Đứa con trai lớn, mới ngoài ba mươi, nhờ cha dàn dựng đã làm chủ một công ty lớn. Cô con gái đi học nước ngoài, rồi lấy chồng, ở luôn bên đó. Thật là phú quý vinh hoa ít nhà sánh kịp.

Rồi một bữa người em gái dưới quê lên báo tin là đã tìm được mả cha. Ông Thái Đạo tròn mắt, nửa tin nửa ngờ.
- Có chắc không? Sao bảo mất mồ mất nấm từ lâu rồi kia mà?
- Vâng đúng là hồi địch đánh cầu Ngáp, bom rơi cả vào nghĩa trang, vùi lấp nhiều ngôi. Yên hàn, dân ra bới đất tìm thấy gần hết. Riêng nhà mình, các anh đều đi xa, em bận công việc nhà chồng, không để ý cứ tưởng mất. Nay đường cao tốc cắm ngay vào hướng cầu mới. Xã ra lệnh di chuyển mồ mả. Cả làng cải táng thiên di, còn một ngôi vô thừa nhận thì chắc là của nhà mình. Em định bốc, nhưng là phận gái xuất giá. Nay tự ý đào lên động mồ, động mả, họ Lê làm ăn không ra gì, các bác lại đổ tại em!
- Cô nghĩ thế cũng đúng. Ngôi mộ đang phát, dời đi thì nguy lắm - Ông Đạo suy nghĩ giây lát rồi đưa ra một giải pháp -  Hay ta cứ để cho họ làm đường đè lên có được không?
Cô em gái rơm rớm nước mắt:
- Các anh ở xa, em thì nghèo, mình bỏ mặc họ cũng cho chuyển. Nhưng rồi tiếng ra tiếng vào, đau lòng lắm!
- Khổ lắm! Tiền tôi đâu có tiếc. Cái chính là tôi sợ phải di dời khỏi vùng đắc địa đó thì nguy hiểm lắm... Không được! Tôi quyết một tấc không đi, một li không dời! Vợ chồng cô thuê đứa nào nó san bằng địa đi. Sau đó cho đắp một ngôi mộ giả thật to ở nơi khác. Ai hỏi mình bảo bốc vào giờ dần, lúc quá nửa đêm là ổn. Mỗi dịp thanh minh tảo mộ, ta thắp hương ngay bên vệ đường, khấn thầm, tạ ơn gia tiên, giữ gìn phúc lộc trường tồn cho con cháu! Thế được không?
Cô em gái lau nước mắt nói buông xuôi.
- Quyền huynh thế phụ, là phận gái, bác quyết thế nào em cũng phải theo!
Cô em về kể chuyện lại cho anh chồng. Anh ta khoái chí cười ha hả:
- Đắc địa a? Mả có phát thì chỉ họ nhà Lê được nhờ. Cô lấy chồng, ăn theo họ Vũ, nước non gì! Ông Đạo giàu nứt đố đổ vách mà đưa cho em trăm ngàn đồng về san mộ cha! Tiền tàu xe đi về thì lỗ vốn đấy em ạ! Thôi chuyện này để thằng tao lo!
Ba hôm sau thằng em rể đi Hà Nội để thanh toán công trình:
- Việc bác giao vợ chồng em phải thức trắng hai đêm, bí mật hoàn thành, mồ giả vẫn phải đắp như thật – Anh ta vui vẻ báo công -  Nhưng về lâu dài xem ra vẫn chưa ổn đâu bác ạ! Đường cao tốc nằm trên vùng đất yếu, phải đào sâu xuống hai mét, đổ cát, đặt ống thấm, đổ đá hộc lèn kỹ rồi mới đổ bê tông át-phan. Bác tính xem mộ cha có thể nằm thoát được dưới lớp đất đá đó không?
Ông Thái Đạo hoảng hồn rối ruột,  bóp đầu vặn cổ mấy lần rồi tìm ra giải pháp mới.
- Thế này. Tôi thêm cho vợ chồng chú vài trăm, chôn sâu xuống ba mét là yên tâm chứ gì?
Ông em rể ngần ngại.
- Để cụ nằm sâu dưới ba mét đất mà suốt ngày hàng trăm xe tải siêu trường siêu trọng lăn bánh bên trên thì xương cốt nào chịu nổi?! Em hiến kế này bác xem có được không?
- Có kế gì hay hơn xin chú cứ nói. Nhưng nguyên tắc là tại vị, không được di chuyển. Có đau cụ vẫn phải nằm đấy giữ huyệt cát vượng cho con cháu chứ không được bỏ chạy!
- Là chủ tiệm thịt chó đầu cầu Ngáp, em có nhiều chiến hữu, lắm mối mánh làm ăn. Nếu bác chịu bỏ tiền ra, độ hơn trăm triệu thôi, em sẽ nhờ bọn thiết kế uốn cong con đường sang phía tây nam bốn mét. Thế là hoàn toàn... vô tư!
Ông Thái Đạo cằn nhằn:
- Cái gì chú cũng bảo vô tư! Nhưng kiếm ra đồng tiền đâu phải dễ! Lại không có biên lai, bảo hành thì khi mất hỏi ai?
- Phi vụ này tuy lớn nhưng không phải bất khả thi! Nhà cửa cao tầng, xây dựng không cấp phép. Giờ đây nhà nước làm đường không lẽ phá đi. Thế nên cách duy nhất là chạy thiết kế, nắn đường ngoằn ngoèo như rắn bò mới cứu được công trình. Và rất nhiều người đã nắn được! Tránh cái mả có vài ba mét thì đáng gì? Chuyện nhỏ! Tất nhiên là phải làm việc với các chuyên gia tư vấn, các nhà thầu nước ngoài đâu phải chuyện chơi. Gì chứ ít ra cũng phải biện món quà vài trăm ngàn đô thì mới bõ cho họ tiếp cận... Còn giấy tờ tiền bạc, thằng em xin ký nhận thẳng với bác như một bên đối tác pháp lý! Vô tư chưa?
Phương án nghe hay, nhưng với lời lẽ huênh hoang rất vô tư của thằng em rể không làm yên lòng ông anh vợ!
- Việc lớn quá, chú để anh suy nghĩ thêm!
- Nhưng thời gian là vàng! Một công trình đường siêu tốc, kinh phí hàng trăm triệu đôla. Nghỉ thi công một ngày chờ bác suy nghĩ, thử tính xem thiệt hại cho nhà nước biết bao nhiêu?
- Thôi bớt cái khâu trung gian, thăm dò môi giới vòng vo đi, tôi khoán gọn ba ngàn đô. Nếu chú OK thì tôi chơi!
- Hố hố hố hố! Bác tưởng ba ngàn đô là to lắm à? Một mét vuông đất ven đường giờ đây là mấy cây vàng không? Bẻ quoeo tâm đường đi bốn mét mà bác định chi ba ngàn đô sao? Đúng là dân Kẻ Ngáp! Chẳng biết kinh tế thị trường là gì!
- Để tôi về thị sát thực địa, hỏi ý kiến các cháu rồi sẽ quyết sau. Ngồi đây quăng tiền qua cửa sổ thì khác gì đi buôn vịt trời!
Cậu em rể không “cưa” được ông anh vợ đành nhảy tàu thất vọng ra về.