Ba nhân vật khác nhau về lứa tuổi, giới tính, nghề nghiệp. Nhưng câu chuyện của họ đều là về một người con gái chết trẻ. Qua những câu chuyện ấy, chân dung hiện lên rõ nhất không phải là cô gái kia, mà là chính người kể. Và, mỗi câu chuyện ấy, giống như là một lỗ thủng, hay một ô cửa sổ để người đọc ghé mắt vào đó mà thấy vài chân dung tinh thần của một đời sống thị dân.
 
Chuyện kể của tên du đãng
 
Không ai tin nàng là một trinh nữ.
Họ cho rằng tôi là một thằng đểu và tôi nói vậy chẳng qua để trốn tội!
Các người cứ hỏi đi hỏi lại mãi rằng bằng cách nào mà tôi quen được nàng. Chẳng bằng cách nào hết. Hôm đó tôi vừa trúng mánh, bán được một con xe nát với giá hời cho một gã nhà quê. Tôi ngồi uống bia với mấy thằng bạn. Nàng đi qua và tôi gọi: "Này cô bé!". Tôi thấy nàng nom bắt mắt, hay hay thì gọi bừa cho vui thôi. Một kiểu ghẹo gái mà các người hẳn cũng biết thừa. Nàng quay lại và mỉm cười với tôi. Chắc nàng cũng nhận ra tôi không phải người quen nhưng cũng chẳng tỏ vẻ gì khó chịu. Điều đó làm tôi thấy mến nàng. Nàng không có cái kiểu tinh tướng của mấy đứa con gái ra vẻ bắc bậc kiêu kỳ nhưng mới liếc mắt đã sán lại ngay. Tụi bạn nhậu hỏi tôi: "Mày quen con bé ấy à?". Tôi gật đầu. Các người còn lạ gì tính sĩ diện của đàn ông. Thực ra tôi còn chưa biết tên nàng.
Lần thứ hai tôi gặp nàng cũng hết sức tình cờ. Tôi đang ngồi đợi khách trong một quán cóc ở cổng trường thì nàng bước vào mua một bịch cóc dầm rất to. Chẳng lẽ cô bé này có thể ăn hết chỗ cóc dầm ớt đỏ lòm ấy? Tôi thấy vui vui khi gặp lại nàng. Tôi xin được trả tiền cóc dầm cho nàng. Nàng từ chối nhưng bà hàng nước đã cầm tiền của tôi rồi. Tôi xua tay ra hiệu không phải trả lại. Bà ta tưởng chúng tôi quen thân nhau. Nàng cảm ơn tôi rồi chạy vội vào cổng trường vì trống đã báo giờ vào lớp. Sau giờ học tôi theo nàng về đến tận nhà. Từ đó ngày nào tôi cũng trồng cây si trước cổng trường. Lúc đầu nàng cũng có vẻ hơi sợ tôi.
Chúng tôi chỉ thân nhau từ vụ tôi giải cứu cho nàng khỏi mấy thằng nghiện trên đoạn đường qua cánh đồng sau xóm liều. Nàng thường đi học thêm tiếng Anh về trên đoạn đường đó. Các người có thể cho rằng đó chỉ là màn kịch do tôi dựng nên. Nói thật nhá đây không thèm giở cái trò tanh tưởi đó. Chuyện yêu đương là phải quân tử. Thích nhau thì O.K, không thích thì bái bai.
Một lần tôi thấy nàng có vẻ buồn lắm. Mắt đỏ hoe. Hỏi gặng mãi mới nói đang mết một thằng cha thơ thẩn giẻ rách gì đó. Nói thật tôi thì chỉ là thằng vô học nhưng ba cái thằng thi sĩ nửa mùa đó tôi khinh một mắt. Thơ của tụi nó rặt một giọng tán gái tanh không chịu nổi. Muốn chăn gối với người ta thì cứ nói mẹ nó ra, đằng này lại làm thơ đêm nay anh không ngủ được vì nhớ em rồi lại ra ngắm sao trời... Nàng có vẻ phật ý nên tôi cũng không dám bóc mẽ cái thằng cha thi sĩ bất đắc dĩ đó nữa. Nàng còn nhờ tôi đưa quà cho hắn nhân dịp ngày lễ Va lăng tanh va lăng tiếc gì gì đó. Tôi chiều hết. Thực ra tôi cũng thấy nàng dở hơi trong ba cái chuyện đó. Con gái mà không biết cành cao là chỉ có thiệt, nhưng vì đã coi nhau như anh em nên tôi luôn sẵn sàng làm vệ sĩ cho nàng.
Thằng cha nhà thơ của nàng chuối hết chỗ nói. Hắn hỏi tôi: "Ông là bồ của cô bé cóc dầm à?". Tôi bảo: "Nàng gửi cho ông cái này". Hắn cầm món đồ quẳng vào một xó rồi lôi chai rượu trắng mời tôi. Hắn bảo: "Cô bé cóc dầm của ông bám dai quá. Tôi chẳng biết phải làm thế nào. Bây giờ có lẽ chỉ còn kế tẩu vi thượng sách". Hắn lại còn lôi thơ ra đọc, bắt tôi phải nghe. Tôi thấy buồn nôn. Tôi bảo hắn: "Tôi đ. hiểu gì về thơ ca nhưng tôi biết ông là thằng đểu. Ông ngủ với nàng rồi bây giờ tính cắp quần chạy hả? Nói cho ông biết, ông mà giở cái trò chó má ấy là sẽ ăn đủ với thằng này đấy!". Tôi tính doạ chơi thôi ai ngờ thằng cha nghệt mặt ra như ngỗng ỉa. Mẹ kiếp! Thằng hèn! Tôi phủi đít ra về. Chuyện này tôi không kể ra vì sợ nàng buồn.
Chiều hôm ấy nàng ngồi lỳ trong quán ăn gần hết cả lọ cóc dầm. Tôi thấy xót ruột vì trông nàng ngơ ngác như người mất hồn. Tôi rủ nàng đi ăn miến lươn cho ấm bụng. Nàng bằng lòng ngay. Có vẻ nàng thích lang thang, không muốn về nhà. Trong lúc ăn miến lươn, nàng hỏi tôi: "Nếu anh vẫn yêu một người mà biết người ta không còn yêu mình nữa thì anh sẽ làm gì?". Tôi nghĩ cô bé này chắc đang thất tình rồi, nên bảo: "Thằng nào lừa em? Cứ để anh đến cho nó một bài học".
Nàng lắc đầu, không chịu nói. Rồi lại bảo: "Em chẳng muốn về nhà chút nào. Mẹ thì lúc nào cũng kể tội bố. Bố thì chỉ uống rượu rồi lại lầm bầm chửi mẹ là con đĩ. Hôm qua em cũng bị gọi là con đĩ. Đàn bà ai cũng là con đĩ hả anh?". "Đứa nào gọi em là con đĩ để anh đến đấm vỡ mõm nó ra. Đồ chó!".
Thấy tôi to tiếng, nàng sợ tôi nổi cáu mà đi đấm vỡ mõm cái thằng đã dám gọi nàng là con đĩ thật, nên vội nói: "Đứa nào mà chẳng có thể gọi như thế. Hôm qua em đi đường, vô ý chạm xe vào một người ăn mặc rất lịch sự, trông ra dáng trí thức lắm. Vâỵ mà hắn quay lại chửi em là đồ đĩ mắt mù à...". "Em đi đứng cho cẩn thận đấy. Cứ lơ nga lơ ngơ là có ngày chết oan chứ bị chửi là đồ đĩ thì đã nhằm nhò gì!". Ăn miến lươn xong nàng đạp xe về. Tôi đang có hẹn với một khách hàng nên cũng đi luôn, không đưa nàng về như mọi khi.
Ai ngờ đó là lần cuối cùng tôi gặp nàng. Sớm hôm nay khi đến cổng trường, vừa ngồi vào quán nước tôi đã nghe bà bán cóc dầm bảo: "Cậu không biết gì à? Con bé vẫn ngồi ăn cóc dầm với cậu ở đây chết rồi. Gia đình vừa cho người đến báo với nhà trường xong. Nghe đâu bị tai nạn nhưng có người lại nói là con bé uống thuốc ngủ tự tử... Mà này, nghe đâu con bé đã có thai ba tháng rồi. Không biết là có với thằng nào... Các cô bây giờ... Thời của chúng tôi mà như thế thì...". Cứ thế bà ta nói một thôi một hồi. Các người còn lạ gì câu chuyện của mấy con mẹ rỗi việc buôn dưa lê ấy. Cứ như thể cái tin mà bà ta vừa báo cho tôi là một tin mừng không bằng. Tôi vớ lấy xe lao ra đường. Tôi chẳng biết mình định đi đâu. Tôi chẳng định chạy trốn đi đâu hết. Tôi chẳng có tội gì. Tôi đã nói mãi mà các người không tin ư? Nàng là một trinh nữ! Giấy khám nghiệm tử thi à? Giấy khám nghiệm tử thi thì liên quan gì đến tôi? Tôi nhổ toẹt vào cái giấy khám nghiệm tử thi của các người! Các người mới chính là những cái xác chết đang bốc mùi, đang thối rữa ra. Mẹ kiếp! Tôi phải nói đi nói lại với các người đến bao giờ? Nàng là một trinh nữ!
 
Chuyện kể của một thi sĩ
 
Tôi có yêu nàng không? Tôi không thể trả lời điều đó theo cách hiểu của các ngài. Tôi yêu nàng như yêu tất cả những gì đẹp và mong manh ở cõi đời này. Nàng đẹp và phù phiếm. Nhưng nàng lại luôn đòi sự vĩnh cửu. Sự vĩnh cửu của tình yêu không hiện diện ở đời sống thế tục của chúng ta. Chỉ có tình yêu với Đấng Tối Cao là vĩnh cửu. Tình yêu với Đấng Hằng Sống trường tồn trong chúng ta và làm nên thơ ca. Tôi tôn thờ tình yêu ấy.
Tôi có ham muốn nàng không? Thân xác con người chỉ là phương tiện. Chúng ta bị cầm tù trong thân xác của chính mình. Tình yêu giúp chúng ta phá bỏ cái nhà tù đó. Trong cuộc ái ân của những thân xác, chúng ta đã vượt qua khoảng chết ngắn để đến với sự sống đích thực. Khi rời bỏ thân xác, chúng ta bay lên bằng đôi cánh của tinh thần. Lúc thân xác chúng ta nằm lại trong sa mạc của nỗi cô đơn thì tinh thần đưa chúng ta tới ánh sáng bất tử. Đó là một hành trình của số phận. Mỗi người chúng ta đều mang cỗ xe một bánh của mình trên con đường đó. Liên tục chết đi và tái sinh. Chúng ta đã để lại biết bao xác thân phù du trên con đường đi tới sự sống vĩnh hằng đó...
Khi nàng gõ cửa phòng tôi lần đầu tiên, tôi đã tự nhủ rằng thế là bánh xe số phận đã đưa nàng đến. Không! Tôi không mê hoặc nàng, không dụ dỗ nàng. Nàng đã tự đến như một tín đồ của tình yêu vĩnh cửu. Nàng đã chết cho tình yêu ấy. Xin đừng kết tội ai vì cái chết của nàng! Nàng giàu có hơn tất cả chúng ta, mãn nguyện hơn tất cả chúng ta...
Lần cuối cùng gặp tôi nàng nói: "Em chẳng còn gì để cho anh!". Tôi đã an ủi nàng: "Anh còn cần gì hơn nữa?". Nàng có vẻ hoảng hốt, bất an. Có lẽ nàng sợ hãi điều gì đó. Tôi biết có một gã du đãng đang theo đuổi nàng. Nàng thú nhận: "Em đang nghĩ đến một người khác...". Nàng khóc. Tôi ôm lấy nàng: "Lúc nào em cần cứ đến với anh. Anh luôn là của em". Nàng lắc đầu. Tôi linh cảm thấy rằng nàng sẽ chẳng bao giờ đến nữa. Nàng là thế, cố chấp và bướng bỉnh... Nàng khao khát tình yêu nhưng tình yêu lại là sự đầy đoạ đối với tâm hồn nông nổi và yếu đuối của nàng.
Xin lỗi, tôi đã trữ tình ngoại đề quá nhiều phải không? Tôi chưa trả lời câu hỏi của các ngài hay sao? Về chuyện cái thai trong bụng nàng ư? Ai là cha đứa bé ư? Điều đó có gì là quan trọng đâu. Khi một người đàn ông và một người đàn bà nhìn thấy nhau là đã có một ý chí muốn sống của một sinh thể mới thôi thúc họ. Cái sinh thể thứ ba này là nguyên nhân và động lực chủ yếu của tình yêu cuồng nhiệt. Nó đòi hỏi được hiện hữu. Nó làm cho bốn mắt nhìn nhau say đắm. Nhưng ở đây có một sự quá tải, một nghịch lý...
Người đàn ông luôn có khả năng sáng tạo vô hạn. Còn người đàn bà thì chỉ có thể hoài thai trong một giới hạn rất nhỏ. Để bù lại sự phí phạm đó, tạo hoá đã tạo ra tính phóng đãng của đàn ông và sự thuỷ chung của đàn bà. Cho nên một người đàn bà ngoại tình là trái quy luật, còn một người đàn ông là điều hiển nhiên. Cái thai là một vật tự nó. Nó ra đời hay không ra đời vì bất cứ lý do nào đều là do ý chí muốn sống của chính nó. Mọi hành động của chúng ta đều chỉ tuân theo cái ý chí bí ẩn đó một cách vô thức.
Tại sao các ngài cứ hỏi đi hỏi lại điều đó? Tôi đã nói nhưng các ngài không tin. Nếu như bây giờ nàng sống lại và nói rằng đó là đứa con của ai đó thì các ngài lập tức cho rằng nàng đã lừa dối vì muốn trói buộc người ấy. Nếu tôi từ chối đứa bé còn chưa thèm chấp nhận sự hiện hữu của chính nó trong cõi đời này thì các ngài lại bảo rằng tôi là một thằng đểu. Điều duy nhất làm các ngài đẹp lòng là sự xấu xa của kẻ khác. Cho nên câu trả lời sẽ là tôi chẳng biết gì về chuyện này. Đây là một điều bất khả tri. Nó không phải do ý chí của tôi. Tôi chẳng có quyền lực gì. Tôi chỉ là một kẻ thừa hành, không phải đấng sáng tạo. Tốt nhất các ngài hãy đến hỏi Chúa Trời. Ông ta mới là cha đích thực của đứa bé.
Buổi chiều trước khi nàng chết, chúng tôi có ở bên nhau, đến tận tối mịt. Tôi đọc thơ cho nàng nghe. Nàng khóc nức nở và nói: "Em thấy mình cứ ở mãi trong bóng tối. Em chìm trong bóng tối mênh mông. Em nhìn thấy anh nhưng không biết vì sao có một màn sương mù đặc ngăn cách hai ta. Em đi mãi đi mãi mà vẫn không đến được với anh". Tôi an ủi nàng: "Đó là vì em đang sống trong một thời gian khác, một không gian khác, một vận tốc khác. Hãy đến với anh trên đôi cánh của AÁnh Sáng. Đừng đến bằng đôi chân rời rã của mặt đất. Lúc đó em sẽ bước được vào thời gian và không gian của anh. Em sẽ ở bên anh mãi mãi". Bây giờ có lẽ nàng đã đến được nơi cần đến. Nàng đã bay trên đôi cánh của tình yêu bất tử.
 
Chuyện kể của bà bán cóc dầm
 
Có, tôi có biết con bé ấy. Ngày nào mà nó chẳng mua cóc dầm ở quán tôi. Sao, ngộ độc cóc dầm à? Làm gì có chuyện đó! Chưa có ai chết vì ăn cóc dầm bao giờ! Cóc dầm của tôi không tẩm đường hoá học, không trộn phẩm màu, không ướp phoócmôn, đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm. Nhưng mà con bé ấy ăn cóc dầm như người ăn dở. Nhìn nó ăn tôi đã nghi nghi. Lông mày thì cứ dựng đứng lên, da xanh mét, cổ phập phà phập phồng. Không phải là đàn bà chửa thì cứ đem đầu tôi ra mà chặt. Cái ngữ ấy thì chửa hoang là chuyện thường. Mấy thằng xe ôm ở đây, thằng nào chả ngủ với nó. Cả lão già bảy mươi tuổi chạy con xe tám mốt nát kia kìa, mới hôm qua cũng khoe được con bé mới mười sáu ấy cho không vì nó chán đời, hận bố mẹ. Lúc đầu lão sợ lắm nhưng sau lại nghĩ của trời cho, không ăn no cũng phải tội. Khốn nạn, lão đáng tuổi ông nó. Thế mà không biết dơ, lại còn đi đâu cũng khoe ông ổng, làm như hay hớm lắm. Đấy là tôi nghe mấy thằng xe ôm nói thế chứ tôi có phải chủ chứa nhà thổ đâu mà biết được ma ăn cỗ ở chỗ nào. Hỏi vớ hỏi vẩn! Đấy lão ấy đến kia kìa!
(Nói với ông xe ôm)
- Bác uống gì? Trà nóng à?... Có ngay đây! Dạo này làm ăn thế nào? Hôm nay chạy xe được mấy chục nghìn? Chiều hôm qua thấy chở con bé cóc dầm ở đây đi đâu thế? Nhất bác đấy! Già đâu mà già! Già được như bác thì ai chả muốn già! Con bé chết rồi, bác không biết à? Nghĩ cũng tội! Con gái con đứa bây giờ hư hỏng thế đấy! Đâu phải như thời chúng mình bác nhỉ? Cứ là gọt đầu bôi vôi, thả rọ trôi sông... Gớm, bác cứ nói thế! Em chả dám! Nhưng mà hôm nào mát trời mời bác cứ qua nhà. Bác làm chén rượu cho ấm bụng nhá! Trời rét quá bác nhỉ? Giời mưa giời gió thế này chỉ chui vào chăn là thích...
Nàng không nghe thấy bất cứ một câu chuyện nào trong thành phố. 

Xem Tiếp: ----