Thảo thức giấc bởi tiếng đập cửa phòng. Tưởng Trâm đã về, Thảo ngồi bật dậy. Nàng mở tung cánh cửa – Không phải Trâm mà là chị Tám. Chị nói: - Có cô Anh Thư đến chơi. Thảo hỏi nhanh: - Anh Thư_đến với ai không chị? - Không cô ấy đến một mình. - Tôi xuống ngay bây giờ đây. Thảo quay vào phòng chải tóc. Nàng mở tung cánh cửa cho ánh nắng lùa vào. Giờ này Trâm vẫn chưa về, đi đâu mà đi ghê thế không biết nữa. Thảo thấy lo, nhìn quanh phòng, không có một thay đổi nào cả. Trâm đi đâu! Đi đâu nhỉ? Thảo xuống phòng khách. Anh Thư đang ngồi đọc báo chờ nàng. Thảo ngồi xuống bên cạnh Anh Thư hỏi: - Đi đâu mà chịu khó đến thăm "tui" thế này? Anh Thư cười mà ánh mắt có vẻ băn khoăn: - Ở nhà buồn quá đến Thảo chơi chứ đi đâu. Thảo nói: - Nghỉ hè mình đâm thất nghiệp Anh Thư nhỉ. Đôi lúc nhàn rỗi một cách kỳ lạ. Anh Thư so vai: - Mi là con than nhàn rỗi thất nghiệp nặng, rứa tao đây, còn thất nghiệp hơn mi. Thảo mỉm cười: - Mi có mấy ông anh chịu chơi đưa mi đi bát phố tối ngày mà thât nghiệp cái nỗi gì. Anh Thư bĩu môi: - Đi bát phố với anh đâu có thú. Thảo hỏi: - Đi với ai mới thú? Anh Thư chúm môi nói nhỏ: - Với bồ như mi đó. Thảo kêu lên: - Tao đi với bồ hồi nào. Mi đừng có nói tầm bậy. Anh Thư cười cười: - Mi bát phố với Đàm rồi, ai cũng nói mi bỏ em, yêu anh. Mi tàn nhẫn. Thảo cắn môi: - Mi nói gì kỳ vậy Anh Thự Tao đâu có bồ với Ngữ cũng đâu có bồ với Đàm. Ai mà đồn tầm bậy vậy? Anh Thư nháy mắt: - Tại mi đi chơi với Đàm kỹ quá. Bạn bè thấy hoài, nên mới có chuyện để nói chứ sao. Thảo dựa đầu vào thành ghế. Mình đi chơi với Đàm nhiều thật. Nơi nào cũng có bước chân mình và bước chân chàng quấn quýt bên nhau. Mình mù mịt chỉ nhìn thấy có chàng mà thôi. Không Ngữ, cũng không bạn bè chỉ có hai đứa với những đùa vui không dứt, với những ánh mắt gợi tình. Làm sao mà mọi người không biết, làm sao mà bạn bè không thấy ra. Thành phố này nhỏ bé quá phải không Đàm. Thảo nào mà anh vẫn than buồn. Không có em, anh đi rồi. Giã từ thành phố rồi. Ở đây buồn quá, buồn day dứt vậy. Nhớ Sài gòn ghê đi Thảo ơi. Thảo không giữ được bước chân anh, Đàm ạ. Anh Thư đứng dậy, nàng thân mật kéo tay Thảo: - Ra vườn chơi đi Thảo. Trong nhà nóng quá. Thảo bước nhẹ theo Anh Thự Anh Thư chỉ khóm violette, hỏi Thảo:- Mi trồng đấy hả? - Ừ - Có hoa chưa? - Có một hai cái tao ngắt rồi. Anh Thư cười: - Đem ép nhật ký phải không? Thảo gật đầu nhè nhẹ. Anh Thư nó: - Bữa mô cho tao ít bông nghe. - Làm gì? - Để ép vô nhật ký như mi.Thảo cười: - Mi cũng viết nhật ký nữa à? Anh Thư lườm Thảo: - Mi làm như mỗi mình mi là độc quyền viết nhật ký không bằng. Con gái đứa mô chẳng biết viết nhật ký. Đứa mô chẳng có một cuốn để thủ thỉ một mình. Thảo mỉm cười nhìn Anh Thự Tuổi mình là tuổi viết nhật ký Anh Thư ạ. Hôm qua đi học có anh chàng đi theo tán tỉnh làm bước chân mình ngượng ngùng. Sáng nay trời thật đẹp, chiều mưa buồn lê thệ Nhật ký đã ghi hết những vui buồn trong tuổi học trò của đám con gái. Thảo nhớ năm học đệ lục của nàng. Nàng đã bắt đầu viết nhật ký do ý kiến của ông thầy dạy Việt văn. Thầy nói: - Các em mỗi người sẽ phải sắm một quyển sổ nhỏ, chúng mình sẽ viết nhật ký hằng ngày, bất cứ có chuyện gì, chuyện vui, chuyện buồn, các em cũng phải viết vào đó. Bắt đầu từ tuần tới tôi sẽ khám nhật ký của các em để phê điểm. Bọn con gái xôn xao: - Viết nhật ký mà đưa thầy phê điểm nữa hở thầy? - Viết nhật ký là viết những gì? - Ôi chao! Khó chết được. Thày giảng: - Tôi sẽ hướng dẫn các em viết nhật ký. Mình hãy viết thật, nghĩ sao viết thế, không cần phải che đậy giấy giếm. Cứ thử xem các em sẽ thấy thích thú trước quyển nhật ký của mình là cái gương soi tâm hồn mình. Không khó khăn lắm đâu. Cứ viết thử đi. Viết chuyện trong lớp học của mình. Đó cũng là cách để các em giỏi về Việt văn. Tuần tới tôi sẽ khám và phê điểm thử. Nhật ký năm ấy Thảo viết chương đầu.... Tôi giận Hà rồi. bạn bè gì mà ích kỷ quá, mượn nó quyển sách mà nó không cho, nó còn la tôi: - Ai biểu mi làm biếng đi học. Mi mượn đứa khác mà chép. Tôi sừng sộ lại với Hà: - Cái mặt ích kỷ. - Cái mặt lười. - Mi chứ ai? - Mi đó! Thế là hai đứa giận nhau. Tôi không có bài để học, vô lớp thầy lại dò trúng tên tôi.Ôi! Tôi bị ăn trứng vịt vì một con nhỏ Hà. Ghét mi quá, ghét mi ghê nhỏ Hà ơi. Cái tuần mà thầy kiểm nhật ký thì hai đứa đã hết giận nhau. Thầy đọc của mỗi đứa một câu. Toàn những chuyện lẩm cẩm buồn cười không chịu được. Thầy đọc nhật ký của tôi gật gù: - Thảo viết khá lắm. Thảo sung sướng tê người, thầy khen trong lúc Hà ré lên: - Thảo viết xấu con trong nhật ký mà thầy khen cái chị Con nhỏ kỳ quá à. Thầy cười: - Mà Thảo viết có thật không? Hà gậ,t đầu miễn cưỡng: - Thật ạ. - Thế là hay đó. Hà ngúng nguẩy mái tóc dài. Trên đường về nó mắng Thảo: - Mi chừa cái tật nói xấu tao trong nhật ký đi nhé. Cái con khùng. Chuyện có rứa mà cũng viết vô cho thầy đọc... Thảo cười khúc khích, Anh Thư liếc nhìn Thảo ngạc nhiên: - Mi cười cái chi rứa? - Cười chuyện ngày xưa. - Chuyện chi? - Chuyện viết nhật ký của tụi mình năm đệ lục ấy. Anh Thư chớp mắt, cười: - Ừ! Chuyện đó vui thật. Đứa nào viết cũng ngớ ngẩn thầy đọc lên cả lớp nghe chung cười muốn chết. Thảo khoác vai Anh Thư ngồi xuống phiến đá dưới gốc cây Ngọc Lan. Anh Thư hít hà khen: - Thơm quá mi ạ. Thảo gật đầu: - Thơm thật. Tao hay hái ngọc lan để trên bàn học. Buổi tối ngồi thơm nức mũi luôn. Anh Thư duỗi đôi chân xuống đất. Nàng đi chân trần: - Đi đất cho mát chân. Thảo nói: - Ừ! Lát về rửa chân cũng được. Anh Thư chợt hỏi: - Chị Trâm có nhà không mi? Thảo lắc đầu: - Chị ấy đi chơi từ sáng. - Chuyện chị với anh Tuấn ra sao? Thảo so vai: - Vẫn vậy. - Buồn nhỉ? - Sao buồn? - Tình yêu! Thảo liếm môi: - Tình yêu buồn thật. Anh Thư ghé vai Thảo, hỏi nhỏ: - Mi không yêu Ngữ à, Thảo? Thảo cười buồn: - Chả biết.- Ngữ chưa tỏ tình với mi? - Chưa. - Còn Đàm? Anh Thư hỏi. Thảo rùng mình: - Đàm sao? - Mi yêu Đàm chứ? Thảo nhăn mặt: - Mi tò mò ghệ Tao chả yêu ai cả. - Nhưng mi có cảm tình với anh ấy. - Ừ! Anh Thư thở dài: - Đàm có vẻ coi thường thành phố mình quá Thảo ạ. Thảo nhìn Anh Thư chăm chú: - Sao mi nghĩ thế? - Anh ấy có vẻ ngang ngang. - Không phải đâu. Anh Thư nhìn Thảo: - Mấy đứa nó nói anh Đàm có vẻ... đểu. Thảo trợn mắt: - Đứa nào nói kỳ vậy? Anh Thư cười buồn; - Con gái thành phố này nói thế đó. Con trai Bắc tán giỏi, ăn nói hấp dẫn và... đểu một cây. Thảo cúi nhìn xuống đất. Nàng vẽ nguệch ngoạc xuống đất, hỏi Anh Thư: - Mi đã tiếp xúc với Đàm nhiều lần. Mi thấy anh ấy có đểu không? Anh Thư nhún vai: - Đàm thì chưa biết được. Nhưng anh ấy là con trai Bắc kỳ mà, làm sao không đểu cho được. Thảo đỏ mặt, nàng nhìn Anh Thư: - Mi vơ đũa cả nắm rồi đấy. Bắc, Nam, Trung gì thì cũng có người đểu, người tốt chứ. Mi không nể mặt tao chút nào cả. Tao cũng là con gái Bắc. Anh Thư chớp mắt. Nàng nhìn Thảo cười dịu: - Ờ, tao xin lỗi mi, đáng lẽ tao không nói chi điều đó. Mà Thảo này, anh Đàm sắp đi phải không? Thảo giật mình: - Ai nói với mi điều ấy? - Anh Đàm. - Bao giờ? Bao giờ hở Anh Thư? Anh Thư cầm tay Thảo: - Mi làm chi mà hốt hoảng quá. Tao mới biết tin sáng nay. Thảo hỏi như rên: - Mi nói thật chứ? - Thật mà. - Mi gặp anh Đàm. - Không. - Vậy sao mi biết? Anh Thư mân mê bàn tay Thảo: - Anh ấy đến từ giã tao nhưng không có tao ở nhà chỉ gặp chị người làm. Anh ấy nhắn thê. - Có lẽ nào? Thảo nói. Anh Thư gật đầu: - Ừ! Có lẽ nào. - Anh Đàm chưa gặp tao. - Biết đâu chiều nay anh ấy chả đến. Thảo như muốn khóc: - Tao không mong Anh Thư ạ. Anh Thư bảo Thảo: - Hay mi đến Ngữ hỏi xem. - Hỏi làm gì? - Biết đâu anh Đàm chả nói đùa cho vui. Thảo nói: - Mi đến đi. Anh Thư lắc đầu: - Tao đến kỳ lắm. - Sao mà kỳ? - Họ nói chết. Thảo hất mặt: - Mi sợ họ nói mi, bộ tao họ thao sao? Anh Thư nhăn mặt: - Mi khác, tao khác. - Khác ở chỗ nào? - Mi không phải là con gái Huế. Mi bất cần thiên hạ quen rồi. Vả lại, mi với Ngữ thân nhau hơn tao. Thảo nhún vai, im lặng. Anh Thư đứng dậy: - Thôi tao về đây. Thảo nhìn ra ngoài trời: - Còn nắng quá. Về làm chi sớm. - Tao còn đến nhà Hà. Thảo gật dầu: - Thôi mi về vậy. Hai đứa sánh vai nhau ra cổng. Anh Thư ngắt một chiếc lá dâm bụt, nói: - Sắp hết hè rồi Thảo. Thảo cười nhẹ: - Mùa thu đã đến rồi đó. - Tao nhớ trường nhớ lớp quá. - Tao cũng thế. Anh Thư chớp mắt: - Chẳng có gì êm đềm thơ mộng bằng tuổi học trò, Thảo há. Tao nhớ những buổi chiều tan học của chúng mình, những ngày vui đùa với nhau. Vui quá. Thảo im lặng. Lòng nàng đang nặng trĩu những lo âu, phiền muộn. Đâu còn trí óc để mộng mơ như Anh Thự Anh Thư nói với Thảo: - Thôi mi vào nhà đi. Tao ra đầu đường đón xe. Thảoo nắm tay Anh Thư: - Hôm nào nhập học nhớ đến rủ tao Thư nghe. - Ừ! - Tao chờ mi đó. - Tao sẽ đến sớm. Tuần sau mình nhập học rồi còn gì. Mi may áo mới chưa? - Chưa! Áo cũ tao còn mặc được. Anh Thư nháy mắt: - Tao may thêm hai cái rồi đó. Thảo mỉm cười nhìn bóng Anh Thư xa dần. Nàng quay vào nhà và quyết định đến Ngữ. Thảo thấy lòng dịu đi khi nghĩ tới Đàm. Ta vẫn còn chàng trong tình yêu! Khi Thảo tới được nhà Ngữ, trời đã chạng vạng tối. Ngôi nhà xinh xắn nằm trên đường Lê Lợi, một nẻo dắt về cầu Trường Tiền, một nẻo đi về trường Đồng Khánh và trường Quốc Học. Bên kia đường, đi xéo lên mấy chục thước là bến đò Thừa Phủ, Thảo thường đến Ngữ rồi hai người xuống đò qua sông vào thành Nội. Từ đằng xa Thảo đã nhận ra ngôi nhà Ngữ quen thuộc quét vôi xanh nhạt lẫn trong đám lá rậm xanh của vườn cây. Ở Huế, hầu hết các nhà trong thành phố đều có một mảnh vườn nho nhỏ. Trồng vài cây khế, cây ổi, dăm cây hoa đẹp để có trái, có hoa thưởng thức quanh năm. Thảo dừng lại trước cánh cổng đong kín có gài then sắt. Do dự vài giây, Thảo gọi: - Ngữ ơi, Ngữ. Trong nhà có người lên tiếng, rồi chị người làm tất tả chạy ra. - A, cô Thảo lâu quá không thấy cô ghé lại chơi. - Ừ, tôi bận. Cậu Ngữ có nhà không? - Dạ có. Cậu đang trong phòng học. Chị người làm mở cửa cho Thảo bước vào trong, Thảo nghĩ: - Chính ra câu hỏi là: Ông Đàm có nhà không? Và câu trả lời của chị ấy là: - Dạ có. Ông đang chờ cô trong phòng khách Mình chỉ mong thế thôi. Còn Ngữ lúc nào Ngữ chẳng ở nhà, nếu có vắng chỉ là đi học hay đã đến nhà mình. Ngữ có làm gì khác nữa đâu? Thảo bước vào phòng khách. Ngôi nhà cũng thật vắng. Đàm có nhà không nhỉ? Thảo ngồi xuống salon, nhìn quanh, cố tìm một dấu vết gì để chứng minh được sự hiện diện của Đàm trong căn phòng này. Nhưng tất cả đều quá quen thuộc với ánh mắt nàng. Một lúc, Ngữ từ trong phòng bước ra. Áo chui tay dài, quần xám đậm mang dép dạ Tay Ngữ cầm hai cuốn sách. Thấy Thảo, Ngữ cười thân mật: - Hôm nay rảnh rỗi lắm sao mà đến chơi với Ngữ? Thảo hỏi lại: - Mọi ngày Ngữ thấy Thảo bận lắm sao? Ngữ tự nhiên: - Không phải thế. Nhưng ít khi gặp Thảo lúc này. Thảo nhìn Ngữ dò xét. Nhưng nét mặt Ngữ thản nhiên, vui vẻ. Ngữ nói: - Biếng học nên bây giờ bài nhiều thấy sợ. May có anh Đàm, Ngữ nhờ anh đến thăm Thảo hộ nên Ngữ yên tâm ở nhà lo gạo cho kịp ngày. Thảo làm ra vẻ lơ đãng: - Ừ anh Đàm cũng thường đến Thảo chơi. Anh nhờ anh ấy đến thăm nhưng có bao giờ anh hỏi anh Đàm biết Thảo ra sao đâu? Ngữ nói: - Có chứ. Anh Đàm bảo Thảo vẫn mạnh và hỏi thăm anh nữa mà. Thảo vội vả gật dầu: - Thì Thảo vẫn hỏi thăm anh mỗi khi anh Đàm đến. Nhưng anh bận rộn thế chắc ít thời giờ nghĩ đến đi chơi... - Bởi vậy anh mới nhờ anh Đàm mời Thảo đi chơi đây đó. Anh Đàm tốt lắm Thảo, anh đúng là một người đứng tuổi chững chạc... Thảo ngồi im. Câu nói gợi cho Thảo thấy ngay một đoạn đường xa giữa Thảo và chàng. Đàm lớn hơn Thảo cả mười mấy tuổi và tâm hồn chững chạc hơn Thảo quá nhiều. Sự cách biệt ấy làm cho Thảo xa Đàm một chút. Thảo cố làm ra vẻ tự nhiên: - Anh Đàm đi Đà Nẵng mấy hôm rồi Ngữ? Ngữ vui vẻ: - Về rồi, anh ấy về trưa hôm naỵ Hình như là đang tắm. Thảo nghe lòng mình reo vui như tiếng nhạc. Đàm đã về, đang ở bên nàng trong gang tấc. Đàm sắp hiện ra trước mắt nàng, cười nói với nàng, nhìn nàng âu yếm và trao cho Thảo tình ý của cả một trời yêu đương. Thảo bỗng nghe giọng mình thân mật với Ngữ hơn: - Anh đọc gì đó? - Sách tham khảo. Khó và chán quá. - Thảo có làm rộn anh lắm không? Ngữ nhăn mặt, âu yếm: - Sao Thảo lại nói thế? - Chỉ ghé thăm một lát rồi về. - Ừ. Ít hôm nữa gạo hết bài anh sẽ đến Thảo luôn. Có tiếng chân ở cửa phòng. Đàm hiện ra trong ánh hào quang của chàng và Thảo thấy hoa cả mắt. Xa cách mới hai ngày Thảo thấy Đàm như lạ hẳn ra. Chàng trau chuốt, ăn diện hơn những lần Thảo đã gặp. Đàm cười và cuối lưng chào Thảo theo lối hài hước kiểu vui chúa ngày xưa. Thảo gọi khẽ, như một lời hoan hỷ xuất tự cõi lòng bật lên âm điệu: - Anh! Ngữ cười với cả hai người rồi đứng lên: - Anh Đàm vào chơi. Nếu anh Đàm rảnh, lát nữa đưa hộ Thảo về cho em nhé. Đàm gật đầu. Ngữ quay nhìn Thảo: - Ngữ vào trong nhé. Thảo có cần gì anh không? Thảo lắc đầu nhè nhẹ: - Cám ơn anh. Thảo sẽ về một mình cũng được, không dám phiền anh Đàm. Đàm nhìn theo sau lưng Ngữ đang bước đi: - Ai dạy Thảo cách nói khách sáo kiểu đó? - Em. Em sợ anh không thích. - Lại một câu nói nhảm. - Nếu không anh đã chẳng bảo em đi biền biệt hai ngày trời nay. Đàm ngồi xuống cạnh Thảo: - Cô Bắc Kỳ nho nhỏ ơi. Cô học thói chanh chua từ bao giờ thế? Thảo cười, quay đi. Đàm ngồi lặng một chút rồi bảo Thảo: - Anh đưa em đi nhé. - Đi đâu? - Đi chơi với anh. - Không phải đưa em về à? - Có, nhưng chưa phải bây giờ. Anh muốn được đi chơi với em một lát. - Sắp tối rồi anh? - Sắp tối là lúc người ta ra đường tấp nập. - Huế không phải Sài Gòn đâu anh. - Cách mạng Huế đi. Làm cho Huế bừng tỉnh dậy đi, sau giấc ngủ dài. Thảo phì cười: - Anh tính chuyện to tát và khó khăn quá. - Chả có gì kho lắm. Huế bây giờ đây bừng tỉnh khá nhiều. Huế bây giờ không con là Huế của những năm thập niên sáu chục nữa đâu. - Anh có vẻ hiểu nhiều về Huế? - Nhờ em đó. - Thảo có dám nói gì về Huế với anh đâu. - Anh tìm tòi qua Thảo. Hai người ra khỏi nhà. Nắng đã tắt, chỉ còn nắng chiều đỏ ửng ở chân trời, in bóng dưới lòng sông Hương lặng lẽ. Quang cảnh cổ kính và buồn của Huế lúc này như được đóng khung trong không gian và thời gian đó. Thảo thấy buồn buồn lạ. Đàm và Thảo bước cạnh nhau trên hè phố, dọc theo hàng cây có xen kẽ những chiếc ghế đá dài cho người mỏi chân. Gió sông lồng lộng thổi lên, tung bay vạt áo dài của Thảo. - Trông em như Huế. - Anh nói gì, em không hiểu. - Sầu muộn như nhau. Sao vậy? - Có gì đâu? Thảo định bảo tại anh đó. Tại anh sắp ra đi, tại anh bỏ lại sau lưng biết bao nhiêu là thân thiết. Nên Huế buồn. Cảnh buồn người có vui bao gờ đâu, câu nói ấy đúng với Thảo lúc này. Thảo định hỏi bao giờ anh rời bỏ xứ này, nhưng lại e dè một nỗi gì vu vơ không duyên không cớ. - Anh đã thuộc đường, lối này đế trường em học, phải không em? - Dễ thế mà cũng khoe. - Và xuống bến đò kia, em và Ngữ thường sang sông vào thành Nội, nhỉ Thảo. - Ngữ khoe anh hết à? - Gần như thế. Ngữ khơi lại nhiều kỷ niệm thơ mộng lắm. - Ừ, hai đứa Thảo và Ngữ chuyên môn rủ nhau đi khắp vùng những ngày nghỉ. Bất chợt Thảo khám phá ra cả mình và Đàm lúc này cùng nhắc nhở đến Ngữ quá nhiều. Không ai còn e dè trốn tránh. Và hình như Đàm đang ôm ấp một ý tưởng gì. Đàm rủ: - Xuống bến đò em nhé. - Đi đâu hở anh? - Qua bến kia ra chợ Đông Ba ăn bánh khoái hay ăn bún bò. Trời mát thế này ăn món nóng hẳn phải ngon. Thảo ngại ngùng: - Em còn phải về ăn cơm với mẹ. Nói xong Thảo nghĩ tới bửa cơm chiều nặng nề khó thở. Trâm vẫn chưa về, từ lúc Thảo đi. Mẹ thấy Thảo sửa soạn, lo lắng hỏi: - Thảo đi đâu đó? Thảo nói dối: - Con đến chỗ quen xem có chị Trâm ở đó không. Hay nhờ chúng nó nhắn dùm xem, nếu gặp. Mẹ e ngại: - Có sợ tai tiếng bay đi không? Thảo làm bộ thản nhiên: - Có gì mà tai tiếng, mẹ. Chị Trâm đi chơi về muộn thì kiếm, có sao đâu? Bà cụ chép miệng: - Ừ Thảo đi đi. Mau rồi về ăn cơm, mẹ cũng không cho ba biết gì hết cả. Tại biết nói làm sao bây giờ. Đàm cười vui: - Thì ăn chút chút thôi. Đàm dắt tay Thảo bước xuống đò. Bọn lái đò nhìn hai người soi mói. Đàm thản nhiên dìu Thảo ngồi xuống gần mũi thuyền và chàng rút thuốc lá ra châm. Con thuyền tách bến, lênh đênh. Gió sông rạt rào từ ngọn sông thổi xuống cuối sông, lướt là là mặt nước, đem vạt áo Thảo quấn quít đôi chân Đàm. Thảo nhẹ nhàng giữ đôi vạt áo cho khỏi tốc lên. Tiếng nước vỗ róc rách bên mạn thuyền. Chiếc mũi chúi xuống, nhô lên vì sóng con thuyền đang chạy ngược dồn đến. Thảo thấy Đàm khom người nhìn về một nẻo sông. Chàng như bắt gặp một sự gì hay ho trên mặt nước tím thẩm lúc đó. Bên kia sông lác đác nhà đã lên đèn. Đàm nhẩy lên bờ trước, nắm tay Thảo kéo lên sau. Hai người bước chậm rãi trên vùng gạch đá nhấp nhô: - Thảo mỏi chân không? - Hơi mỏi. - Lên trên này tìm chổ ngồi anh bóp chân cho. - Bậy. - Sao vậy? Thảo lườm Đàm: - Anh muốn cho cả thành phố này trông thấy cảnh đó à? - Có sao đâu? Mỏi chân thì bóp cho đỡ mỏi... Thảo cười: - Nói như anh! Huế không đồng lõa với mọi người như Sài Gòn bao giờ. Đàm phất tay làm một cử chỉ bất cần: - Trong mắt anh, em lớn hơn Huế nữa. Thảo im lặng. Cả hai lên tới hè phố. Đàm chăm chú tìm một quán ăn. Ngôi quán nhỏ gần ngay cổng vào thành Nội. - Ăn bánh khoái nhé Thảo? - Anh thích ăn bánh khoái thế sao? - Không thích lắm, nhưng dễ ăn. Nó gợi nhớ bánh bèo trong Nam. - Ở nhà em và chị Trâm thường làm bánh khoái ăn thay cơm. Đàm quay nhìn Thảo: - Ừ, Trâm. Trâm vui rồi chứ? Đôi mắt Thảo sụp buồn. Nói sao bây giờ. Trâm đã không có mặt ở nhà cả ngày nay, chẳng nói với ai và chẳng ai biết Trâm ở đâu. - Không có gì đổi thay cả anh. Trâm vẫn vậy. - Vẫn nụ cười và khóc thầm? - Đại khái thế - Tội cho Trâm. Vĩnh Tuấn phải an ủi Trâm nhiều mới phải. Thảo lạnh lùng: - Em lại mong anh Tuấn đừng an ủi gì chị Trâm hết. Vì anh ấy chẳng đủ sức làm được gì. Đàm gọi món ăn rồi nhìn Thảo đăm đăm: - Thảo không thích Tuấn? - Không hẳn thế. Nhưng em không muốn chị Trâm lấy anh Tuấn. Và Thảo tiếp: - Không nên lấy một người đàn ông không đủ sức bảo vệ cho mình, không dám tranh đấu vượt qua mọi sóng gió trở ngại để lấy người mình yêu. Nét mặt Đàm dịu lại, anh mắt chàng xa xôi: - Đừng trách ai khi mình không là họ trong một chuyện tình. Có những lý lẽ bất khả kháng, và người ta không thể làm quá sức mình. - Em không thấy Vĩnh Tuấn cố gắng chút nào. Và Vĩnh Tuấn cũng chẳng phải cố gắng quá sức trong chuyện đó. Đàm mỉm cười: - Muốn trách Tuấn, phải là Tuấn đã. Rồi Đàm giục: - Ăn đi em, cho nóng. - Anh ăn đi. Em ăn ít thôi để về ăn cơm với mẹ nữa. Đàm âu yếm: - Ít thì cũng phải ăn đi. Để nguội mất ngon. - Anh cứ ăn trước đi. Em ngồi nhìn anh ăn cũng thấy ngon rồi. Đàm cười ròn rã. Tiếng cười cởi mở và vui vẻ. Thảo nghĩ mình sẽ hoàn toàn vui nếu đừng bị ám ảnh vì những chuyện lo âu, buồn bực như chuyện Trâm bỏ đi đâu suốt ngày, chuyện Anh Thư đến nhà buổi chiều và nhất là tin Đàm sẽ rời bỏ thành phố này vội vàng hơn Thảo tưởng. Bữa ăn kết thúc nhanh chóng vì chỉ có mình Đàm ăn, Thảo gắp vài miếng rồi thôi. Uống trà nóng xong, Đàm trả tiền rồi cùng Thảo bách bộ dọc theo phố ra hướng chợ Đông Bạ Buổi tối thực sự đã đến, từ lúc đó. Đến chân cầu, Thảo nói: - Tối rồi đó anh. - Mình qua cầu nhé? - Dạ. Gió sông lồng lộng đưa lên, những bước chân Thảo hơi chập choạng. Đàm lại châm thuốc lá. Chàng vừa đi vừa đọc: - Qua cầu ngã nón trông cầu Cầu bao nhiêu nhịp em sầu bấy nhiêu Thảo nghiêng mặt nhìn Đàm: - Gái Huế thì lúc nào cũng sầu muộn vì tình. Đàm mỉm cười đọc tiếp: - Cầu Trường Tiền sáu vài mười hai nhịp. Thảo ngắt: - Cầu này bây giờ đổi tên là Nguyễn Hoàng. Dứt khoái với chế độ của quan liêu... vua chúa rồi. Đàm lắc đầu: - Vua chúa vẫn còn. - Giòng dõi quan gia, một vang bóng vậy thôi. Đàm nói: - Vua chúa vẫn còn trong từng gia đình ở đây. Mỗi ông cha, mỗi bà mẹ... đó là chế độ quân chủ nho nhỏ trong một Quốc Gia bị đàn áp giữ dội do những „sắc luật“ khắt khe về tập tục... Thảo gật đầu: - Đó là những „ông vua bà vua“ cai trị đám thần dân ít ỏi với một uy quyền tuyệt đối. Qua khỏi cầu, rẽ phải là lại đến nhà Đàm trọ. Nhà Ngữ. Đàm nói nhỏ: - Em muốn về chưa? Thảo gật đầu. Đàm nắm cánh tay nàng: - Thảo nghe anh nói đây. Anh đã định tới gặp em tối nay ở nhà. Nhưng chiều nay em lại đến nhà Ngữ. Anh định sẽ nói hết với em, Thảo ạ. Nói những điều mà anh đã nghĩ mãi bao hôm và nhất là có cơ hội nghiền ngẫm trong mấy ngày ở Đà Nẵng. Thảo nhìn Đàm lo sợ: - Anh định nói gì? Giọng Đàm trầm xuống: - Anh muốn Thảo... xa anh. Thảo kêu lên: - Sao thế? Vì anh phải về Sài Gòn, hay vì anh không còn muốn... còn muốn.. Thảo không biết noi tiếp thế nào. Đàm ngập ngừng: - Anh xin lỗi Thảo. Thảo tha lỗi cho anh. Anh yêu Thảo, nhưng chúng mình không thể... anh đã phân tích kỹ lòng mình. Và phân tích kỹ về Thảo nữa. Tình yêu của Thảo dành cho anh không hẳn là tình yêu. Em yêu anh vì anh đến đột ngột. Anh mang đến cho em những gì phù hợp với sự khát khao đổi mới của em. Em đã từng nhiều lần mong muốn thay đổi cuộc sống bình thản quá độ thế này, phải không Thảo? Tình yêu của em với anh chỉ là những bồng bột tuổi trẻ, còn anh thì cách biệt em khá xa về thời gian, tuổi tác. Anh sợ anh không mang lại hạnh phúc đựoc cho em. - Không. Em yêu anh thật. - Anh muốn tin thế. - Anh không thành thật với Thảo rồi. Đàm buồn rầu: - Anh yêu Thảo. Nghĩ lại xem, những ngày đã quạ Anh yêu Thảo biết chừng nào. Nhưng cũng như Vĩnh Tuấn anh biết anh bất lực trong việc mang lại hạnh phúc cho hai đứa. Có khác chăng là anh bi trói buộc bởi chính những áp lực của cá nhân anh. - Em không hiểu. Em không hiểu gì hết. - Em sẽ hiểu, khi anh đi rồi. Anh yêu Thảo nhưng anh nhận thấy rõ ràng là anh sẽ làm Thảo khổ nếu chúng ta lấy nhau. Đàm ngập ngừng: - Và Ngữ nữa. Ngữ cũng sẽ khổ... - Ngữ chưa hề nói yêu em. - Nhưng Ngữ yêu em, anh biết. Anh không thể đem em ra khỏi vòng tay kiềm tỏa của thành phô này. Ra khỏi đây em sẽ cô đơn. Như một nàng dâu, sẽ bơ vơ nhiều khi xa cách bà mẹ chồng khó tính vì đó là nơi nương tựa lâu đời... - Anh không yêu em. Anh không hề yêu em bao giờ. Đàm im lặng. Chàng buồn bã nhìn ra dòng sông trước mặt. Hai người về tới trươc cửa nhà Ngữ. Đàm nói: - Rồi một ngày nào đó, em sẽ hiểu là anh yêu em biết chừng nào. Chính vì thế mà anh không có quyền quên nghĩ tới hạnh phúc của em. Em sẽ thích hợp với một người đàn ông khác, sẽ hạnh phúc cạnh họ. Ngữ chẳng hạn... Thảo câm nín. Đàm là cả một bí mật khó hiểu nổi. Những ngày qua, trong những phút giây yêu thương nồng nhiệt nhất, Đàm vẫn có những khoảng cách ưu tư, vẫn có những cử chỉ, những câu nói khó hiểu. Đàm vẫn kinh trọng nàng, không có gì là lợi dụng. Đàm không thể là một kẻ lường gạt, một tên Sở Khanh... Đàm dừng lại hai người nhìn nhau một lúc. Nhìn con mắt Đàm, Thảo hiểu không còn thay đổi gì được hết. Thảo và Đàm chia tay nhau từ phút này. Thảo nói: - Em về. Đàm xiết tay Thảo. Thảo không phản ứng. - Tha thứ cho anh. Anh đem đến ưu phiến cho em mất rồi. Thảo quay lưng bước đi chập choạng, lòng tan nát. Nhìn theo nàng, Đàm buồn rầu chép miệng: - Ngữ nên đến với Thảo ngay sáng mai. Mình sẽ bảo Ngữ như thế. Thảo đi bộ trở về, hết con đường nhà Ngữ rồi băng qua cầu Trường Tiền mới về đến nhà Thảo, nàng không muốn đi xe, muốn đi bộ thế này mãi đê? thấy thành phố vẫn lặng lẽ trong mắt nàng. Thành phố không thay đổi và lòng Thảo cũng dịu đi. Như cơn mưa rào trong những ngày nắng hạ. Thảo đã tìm được những phút giao động mãnh liệt. Nàng tưởng tượng đến gương mặt cương nghị của Đàm. Không còn gì nữa cả. Đàm đã vụt biến khỏi tâm hồn Thảo. Chỉ còn là kỷ niệm thôi anh! Anh đã mở mắt cho em thấy được chính tâm hồn em. Cái lãng mạn của một cô bé mới lớn, ước mơ một thay đổi và đảo lộn thành phố trong một phút bốc đồng rồi thôi. Em đã trở về với chính em. Không là gì hết chỉ là những mộng ước ngông cuồng của tuổi trẻ. Và anh, người đàn ông em đã yêu cuồng nhiệt trong một cơn lốc của tâm hồn. Để rồi cũng chính anh người đàn ông đã từ tốn dẫn giải cho em nhìn rõ thực tế, đưa em trở về với sự thật của tâm hồn em. Anh nói đúng Đàm ạ! Chỉ là một cơn lốc mà thôi. Không phải là tình yêu! Làm sao mà tình yêu được khi mà em còn nhỏ quá, trẻ quá, em dại khờ trong cái thành phố nhỏ này, còn anh thì đã biết quá nhiều, hiểu quá nhiều, và anh đâu có thể dừng chân ở mãi nơi đây. Phải thế không, anh? Gió từ dưới sông đưa lên thổi tung vạt áo của Thảo làm quấn quít bước chân nàng. Tóc Thảo bay trong gió thảnh thơi. Thảo cúi nhìn mặt nước phẳng lặng như tấm gương soi. Một Thảo của thành phố Huế. Ta đã thay đổi gì đâu? Dáng ta vẫn nhu mì với áo trắng hiền hòa. Tâm hồn ta vẫn bình yên như mặt nước. Huế chưa mất tạ Ta chưa mất Huế! Thì chẳng còn gì phải buồn phiền lo âu nữa cả. Con dường này vẫn đáng yêu với hai hàng cây cao che bóng mát cho những trưa nắng hạ. Và con đường này lá vẫn rơi thật nhiều trong những ngày vào Thụ Buổi trưa trường Thảo vẫn nhìn lá me rơi dưới chân mà nghe lòng mình bâng khuâng nao nức một nổi nhớ vô hình. Phải, con gái thì lúc nào mà chả có một nổi buồn vô cớ. Một nỗi nhớ vô hình. Nhất là con gái Huế, vì con gái Huế nhờ có phong cảnh gợi tình thơ mộng. Con gái Huế lãng mạn là nhờ thế. Thảo đến cổng nhà. Bóng đèn sáng từ mái hiên hắt ra cho Thảo thấy lòng mình ấm áp. Như người đi xa lâu ngày mới trở lại. Thảo muốn reo lên và chạy bổ vào nhà. Muốn đi từ nhà trên xuống nhà bếp, từ gốc cây này đến gốc cây khác trong vườn, muốn nằm úp mặt lên giường ngửi mùi gối chăn quen thuộc. Lòng Thảo rung lên. Khẽ lách cánh cổng, Thảo bước vào nhà. Chị Tám đứng dựa hàng rào cười với Thảo: - Bà hết lo cho cô Trâm giờ lại đến mong cộ Đi đâu về tối vậy. Thảo đứng lại, nàng ngắt một chiếc lá dâm bụt bóp nat trong bàn tay hỏi: - Chị Trâm về rồi à? - Mới về xong. Ở trong phòng ấy. - Mẹ có hỏi gì chị ấy không? - Không! Bà chỉ cười. Thảo mừng thầm. Mẹ cười là mẹ vui. Thảo mong mẹ cứ cười hoài như thế. Mẹ vui hoài như thế cho da mẹ đừng nhăn, má mẹ đừng hóp. Mẹ phải tre? thật trẻ mới được Thảo đi về phòng vạt áo nàng đã. lấm bụi rồi. Mai phải đem tẩy hết một lượt áo dài trắng để sửa soạn cho ngày đi học. Thảo mở nhẹ cửa phòng. Trâm nằm quay mặt vào tường không nhúc nhích. Thảo lặng lẽ thay áo rồi nàng đi rửa mặt. Nước mát làm da Thảo thật căng. Nàng trở về phòng nhìn mình trong tấm gương lớn. Thảo thật nhỏ trong bộ pyjama trắng, dễ thương. Thảo cột lại tóc bằng một sợi thun, nàng lên giường nằm áp má xuống gối. Trâm trở mình. Nàng xoay mặt nhìn Thảo. Hai chị em lặng lẽ nhìn nhau. Mắt Trâm mọng nước. Một lát Trâm chợt hỏi Thảo: - Đi đâu về thế? Thảo chớp mắt, nàng cắn nhẹ viền gối, nói với Trâm âu yếm: - Em đi tìm chị. Chị vắng nhà có một ngày mà nhớ quá là nhớ. Trâm nghẹn ở cổ. Nàng nhìn Thảo nước mắt ứa ra, Trâm nói nhỏ: - Tao cũng thế. Nhớ nhà điên được. Thảo cười: - Còn muốn đi xa nữa không? Trâm lắc đầu: - Không. Khó lòng mà dứt được gia đình lắm Thảo ạ. Tao đã mở lớn được con mắt của tao rồi. Thảo ngồi vùng dậy, nàng nhẹ nhàng đến bên giường chị. Trâm nằm sát vào tường và Thảo nằm xuống cạnh Trâm. Thảo hỏi: - Chị đã dứt khoát được với anh Tuấn. Trâm gật đầu: - Tao trả Tuấn về với gia đình. - Chị có buồn không? - Buồn, nhưng không còn sôi nổi nữa. Thảo thở dài: - Mai mốt ròi cũng quên nhau hết. Anh Tuấn sẽ vâng lời cha mẹ cưới cô vợ bên Gia Hội. Còn chị, chị sẽ có một người yêu khác. Trâm chớp mắt rưng rưng: - Một người yêu khác, có lẽ cũng phải có. Nhưng chắc còn lâu lắm Thảo ạ. Tao nản lắm rồi. Thảo biết không? Suốt một ngày nằm ở nhà Ái Loan để chờ Tuấn, tao đã suy nghĩ nát óc. Tao nghĩ đến những ngày sắp tới ở một nơi thật xạ Sài Gòn hay Đà Lạt chẳng hạn. Tuấn sẽ phải bỏ học để đi làm nuôi tao. Hai đứa sẽ phải trốn chui trốn nhủi mọi người, xa lánh tất cả. Rồi thì có con, rồi thì tiền, rồi thì bạc thiếu và sự học dang dở Tuấn sẽ khổ và sẽ hối hận. Lúc đó, tao sẽ phải làm gì? Và mẹ,mẹ sẽ buồn biết mấy. Và mày sẽ không lấy chồng nổi vì tao, thành phố này sẽ không tha một đứa con gái nào đã có chị bỏ theo trai. Tất cả oán hờn sẽ đổ lên đầu mày, Thảo, tao nghĩ đến tất cả mọi người và tao sợ. Thật đấy Thảo ạ. Tao sợ quá! Tuấn đến, anh ấy cũng có vẻ xúc động và sợ hãi như tao. Rồi hai đứa ôm nhau mà khóc. Một lát, tao nói với Tuấn - Em trả anh về với gia đình, chúng mình không có duyên số với nhau, thôi, anh cưới vợ đi. Em về sống với mẹ và con Thảo cũng lũ em. Tuấn nhìn tao hốt hoảng, đôi mắt trợn trừng như có thể giết chết được tao. Tao bảo Tuấn bình tĩnh, trình bày cho Tuấn nghe tương lai đen tối của những ngày đi trốn. Lòng Tuấn dịu lại. Lòng tao cũng dịu lại. Hai đứa nhìn nhau, ánh mắt chơi vơi lặng lẽ. Rồi Tuấn đưa tao trở về. Thôi, từ nay tao sẽ ở mãi với gia đình. Thảo úp mặt xuống gối. Nước mắt nàng ướt một bên má. Trâm cười xót xạ Nàng nhìn Thảo: - Mày mau nước mắt quá Thảo ạ. Thảo gật đầu: - Em thèm khóc. Trâm để cho em khóc một lần này thôi nghe. Trâm cắn môi, nàng vuốt ve mái tóc dài của Thảo, không nói. Mơ hồ, Trâm thấy Thảo như cũng đã thay đổi. Nhìn trong ánh mắt Thảo, có một nỗi xót xa và một nỗi buồn dấu kín tận trong tim, nhưng khuôn mặt Thảo thì lại thật trầm lặng, thật nhu mì lòng Trâm tê tái. o0°0ơo0°0ơo0°0ơo0°0o Ngữ đến tìm Thảo, chàng thấy nàng đang lom khom vun đất cho khóm hoa violette ngoài vườn. Ngữ đứng sau lưng Thảo, giọng chàng êm đềm: - Thảo. Thảo ngẩng đầu lên. Mắt nàng đỏ hoe như vừa khóc. Ngữ ngồi xuống bên nàng, giọng Ngữ thật âu yếm: - Thảo khóc đấy à. Thảo chớp mắt, nàng cười dịu dàng: - Đâu có anh. - Sao mắt em đỏ thế. - Tại bụi đấy. Bụi bay vào mắt em. Rồi Thảo hỏi Ngữ: - Anh Đàm đi rồi phải không Ngữ. Ngữ gật đầu, chàng nhìn Thảo, ánh mắt chàng thoáng buồn: - Sao Thảo không đi tiễn anh Đàm. Anh ấy nhắc Thảo cả buổi. Thảo cúi mặt, nàng mân mê đóa hoa tím trong tay: - Thảo đã nói trước với anh Đàm chiều qua rồi. Thảo không thích đưa tiễn. Ngữ hỏi: - Chắc Thảo sợ buồn phải không? Thảo liếc nhìn Ngữ, chàng nói câu đó với khuôn mặt thật vô tự Thảo cười nhẹ: - Có lẽ thế. - Anh Đàm đi anh cũng thấy buồn quá. Thảo nói nhỏ: - Rồi mai mốt cũng đến phiên anh đi chứ buồn gì. Ngữ nhìn Thảo chăm chú. Chàng nói: - Chỉ khi nào Thảo bỏ thành phố này anh mới nghĩ đến chuyện ra đi. Thảo chớp mắt buồn buồn: - Thảo chẳng đi đâu cả, anh Ngữ. Thành phố này sẽ giam Thảo suốt đời thôi, vì nơi đây Thảo yêu như quê hương thứ hai của Thảo vậy. Ngữ đứng dậy, Thảo cũng đứng lên theo chàng. Ngữ hối Thảo: - Thảo không muốn đựơc thay đổi nữa à? Thảo lắc đầu: - Không. Ngữ nhìn Thảo đăm đăm: - Anh tưởng như Thảo vừa chợt lớn. Thảo gật đầu, nàng nhìn về chân trời, ánh mắt bâng khuâng: - Thảo vụt lớn lên rồi anh ạ. Tâm hồn Thảo đã bình yên trở lại, không còn mơ ước xôn xao nữa. Cơn lốc đã ngừng xoáy trong lòng Thảo. Bây giờ, lòng Thảo thật thảnh thơi. Ngữ lặng lẽ nhìn Thảo. Thảo cũng nhìn lại Ngữ. Nàng chợt cầm tay chàng âu yếm: - Ra vườn hái ổi với Thảo đi. Mấy hôm nay chị Trâm bận học bài thi, không ai leo lên cây ổi nên trái nhiều quá. Chín rụng cả xuống đất đấy anh. Lũ chim kéo nhau về ăn ổi đầy vườn. Ngữ theo Thảo ra vườn. Cây ổi sai trái trông thật quyến rũ. Ngữ hỏi: - Thảo muốn anh leo lên cây hay giật sào? Thảo nói: - Để Thảo vào bếp lấy sào cho anh. Ngữ gật đầu. Chàng nhìn theo bóng Thảo khuất sau cây Ngọc Lan. Ngữ ngó xuống một phiến đá. Tại sao mình chưa tỏ tình với nàng? Có gì ngăn cấm, khi Ngữ đã yêu Thảo. Hay Ngữ sợ? Phải, Ngữ sợ tâm hồn bé dại của Thảo bị xao động. Nhưng bây giờ thì ta phải nói. Ngữ nhủ thầm. Đã đến lúc rồi. Tình yêu không thể chôn kín mãi trong âm thầm lặng lẽ được. Ta phải nói khi nàng vừa đến: - Anh yêu em! Anh yêu em! Ngữ chợt mỉm cười, chỉ có một tiếng ngắn ngủi như thế thôi mà sao chàng thấy khó quá, nặng nề quá. Cứ ngày này sang ngày khác Ngữ hẹn lòng sẽ nói. Tí nữa Thảo vừa ra ta sẽ nói: Anh yêu em. Ngữ lại mỉm cười. Có tiếng lá cây lay động trên đầu Ngữ và vai chàng chợt đau điếng. Trái ổi non lăn từ vai Ngữ xuống đất nằm chơ vợ Ngữ nhìn lên, tiếng cười của Trâm rúc rích tinh quái. Ngữ nhăn mặt kêu: - Trâm nghịch quá, ném trúng người ta đau thấy mồ. Trâm thò đầu ra khỏi đám lá ổi, nói xuống: - Anh chàng si tình ngu ngốc kia ơi. Tôi biết thừa anh đang mơ mộng cái gì rồi. Tình yêu hở? Ừ! Muốn có tình yêu thì phải bạo dạn, phải chủ động một tí chứ. Đâu phải cứ bắt chước anh chàng lười nằm dưới gốc sung chờ sung rụng vào miệng đâu. Tình yêu mà chờ kiểu đó thì chỉ có dài cả cổ ra thôi anh ạ. Người yêu anh đi lấy chồng mất còn gì. Ngữ cười, chàng nháy mắt với Trâm: - Chị "biết" hết hả chị? - Làm sao qua nổi mắt tôi. - Chỉ giúp đi. - Trả công tôi cái gì? - Cái gì chị thích. Trâm nhăn mặt: - Biết thích cái gì bây giờ? Ngữ nói: - Chẳng hạn nhờ Ngữ đem dùm một bức thư. - Một bức thư gởi người không quen ấy hở? - Người quen chứ. Quen thân nữa là khác. - Ai đâu? - Vĩnh Tuấn ấy. Trâm trợn mắt, nàng lườm Ngữ: - Trâm thay đổi rồi Ngữ ạ. Hôm nay và hôm qua cách nhâu hàng bao thế kỷ. Không còn gì để nói hết. Ngữ nhìn Trâm ngạc nhiên. Trâm nói lui ra cho Trâm leo xuống. Ngữ hỏi: - Có chịu giúp Ngữ không? - Ừ, tí nữa nàng ra Trâm hét một tiếng cho Ngữ lên tinh thần. Ngữ phải nắm chặt tay nàng mà tỏ tình nhé. Ngữ cười: - Hy vọng sẽ có can đảm. Trâm leo xuống nửa chừng cây ổi thì nhìn thấy Thảo chạy ra vườn. Mái tóc của Thảo xổ ra bay trong gió. Ngữ cũng nhìn thấy Thảo. Tim chàng như ngừng đập. Thảo đã đứng trước mặt Ngữ. Trâm hét: - Nàng đã đến rồi đó Ngữ. Và Trâm buông tay nhảy xuống khỏi cây ổi. Mất đà Trâm ngã chúi vào lưng Ngữ. Ngữ quờ quạng hai tay ôm choàng lấy Thảo. Cả ba chúi lên nhau. Những trái ổi trong túi Trâm rơi tung tóe xuống đất. Trâm lồm cồm ngồi dậy. Ngữ quên hết cả yêu đương tình tứ, chàng rên lên: - Trâm ơi, Trâm quá quắt lắm. Thảo cũng chống tay ngồi lên. Nàng tròn mắt nhìn chị, la: - Trâm phá quá. Làm em hết hồn. Chơi gì kỳ vậy? Trâm cười, nàng nhún nhẩy phủi những chiếc lá bám trên tóc: - Tao giúp tinh thần cho tên Ngữ chứ bộ. Ngữ nhăn mặt, chàng cầm tay Thảo kéo đứng lên, nói: - Trâm nghịch quá, y như con nít vậy. Trâm bĩu môi: - Bỏ lỡ dị may rồi cáu "tui" phải không? Làm lại đi, nàng đó đó... Ngữ sụ mặt. Thảo nhìn hai người, nàng hỏi: - Có chuyện gì vậy? Trâm nheo mắt: - Chuyện vui lắm. - Nói cho em nghe với. - Bảo Ngữ ấy. Thảo hỏi Ngữ: - Chuyện gì hả Ngữ? Ngữ nhặt một chiếc lá vương trên tóc Thảo vứt xuống đất, nói nhỏ: - Để mai anh nói cho mà nghe. Trâm trêu Ngữ: - Lại tiếp tục làm anh lười chờ sung rụng đấy hả? Ngữ nhún vai: - Ít nhất cũng phải có khung cảnh thích ứng chứ. Chẳng lẽ lại nói khơi khơi. Trâm mím môi: - Ngắn ngủi và dễ dàng quá mà sao coi bộ khó khăn nhỉ. Ngữ gật đầu: - Khó thật Trâm ạ. - Thôi, để mai nói cũng được. Ngữ cười. Thảo đã nhặt hết những trái ổi rơi xuống mặt đất. Nàng ngồi lên xích đụ Trâm ngồi xuống cạnh Thảo. Ngữ đứng dậy dựa thân cây nhìn hai chị em bằng đôi mắt trìu mến. Trâm bỗng đứng vụt dậy: - Hôm nay tôi phải xuống bếp. Thảo cười cười: - Làm món gì ngon để đãi Ngữ chị Trâm nhé. Trâm nheo mắt: - Ngữ ở lại hở? Ngữ gật đầu: - Ở lại chiều rủ Trâm với Thảo đi chơi. Trâm cười nhẹ: - Sẵn sàng nhận lời. Thảo cười theo Trâm. Nắng đã lên cao trên ngọn khế. Ngữ nghịch ngợm rung rung một nhánh khế. Hoa rụng xuống bám đầy trên tóc Thảo. Ngữ nói: - Sắp vào Thu rồi Thảo ạ. Thảo chớp mắt: - Tuần sau Thảo đi học lại rồi. Mùa hè ở thành phố này lặng lẽ và bình yên quá Ngữ nhỉ? Ngữ khoanh tay trước ngực. Chàng nhìn Thảo không chớp mắt. Cái gì đã biến đổi tâm hồn Thảo thế nhỉ? Cái gì đã làm cho Thảo chợt lớn thế kia. Lòng Ngữ chợt xôn xao. Chàng muốn nói với Thảo một câu thật tình tứ, thật âu yếm. Nhưng rồi Ngữ lại không nói gì cả. Thảo nghiêng mái tóc nhìn Ngữ. Nắng soi nửa khuôn mặt Ngữ ưu tự Lòng Thảo chợt mềm đi. Ta sẽ yêu Ngữ! Thảo nghĩ thầm. Nếu chàng tỏ tình với ta lúc này, ta sẽ nói với chàng - Em cũng rất sung sướng được yêu anh, được sống suốt đời bên anh trong thành phố cổ kính này, Ngữ ạ. Ngữ đã đứng cạnh Thảo bên chiếc xích đụ Chàng tỉ mỉ nhặt từng nụ hoa nhỏ rụng trên tóc Thảo để vào lòng bàn tay nàng. Chàng nói: - Chiều mai đến Anh Thư chơi nghe Thảo. Thảo gật đầu: - Thế nào Anh Thư cũng ra vườn chặt mía cho mình ăn. Ngữ cười: - Anh Đàm "mê" mía nhà Anh Thư lắm. Khen hoài. Anh cứ trêu anh Đàm là mê Anh Thư chứ mê gì ăn mía. Anh ấy chỉ cười. Phải chi anh Đàm và Thư yêu nhau nhỉ, Thảo? Nỗi buồn chợt rụng trong mắt Thảo. Không! Đàm không yêu ai cả. Chàng không yêu Anh Thư cũng không yêu Thảo. Chàng cũng không yêu cả thành phố này. Ở đây chàng như tù giam lõng, không bay nhẩy được. Tình yêu của Thảo không giữ nổi chân Đàm nên chàng đã bình thản ra đi. Con chim la. vào thành phố lạc lõng nên con chim lạ đã vỗ cánh bay xạ Nơi chàng ở - một vùng rộng lớn ồn ào. Nơi Thảo ở, thành phố nằm trọn trong bàn tay. Thảo chớp mắt, chàng không yêu ai cả. Con gái Huế không đủ quyến rũ để giữ chân chàng thì thôi, đừng bao giờ thắc mắc nữa, đừng bao giờ nhắc nhơ? nữa. Thảo đứng dậy. Nắng soi rát mặt Thảo rồi. Thảo bảo Ngữ: - Vào nhà xem chị Trâm làm bếp, Ngữ. Ngữ lặng lẽ đi bên cạnh Thảo, nắng đã lên đến đỉnh đầu... Trời đã cuối thu rồi những chiếc lá vàng thôi hết rụng ngập con đường Thảo đi học nữa. Buổi chiều thỉnh thoảng lại có cơn mưa. Cơn mưa báo hiệu cho mùa đông buồn rét mướt đã đến làm da thịt Thảo se lại. Hôm qua mẹ đem những chiếc áo len của Trâm và Thảo ra phơi trước sân. Những chiếc áo len đã cũ. Trâm nhìn ra khoảng trống, nói với Thảo: - Mùa đông đến rồi đó Thảo. Thảo gật đầu: - Mùa đông đến không ai chờ đợi cả. - Tao không thích mặc lại áo len cũ một tí nào. Sáng mai xin tiền mẹ mua len về đan áo mới Thảo ạ. Thảo cười bâng khuâng: - Năm nay chị mua len màu gì? Trâm chớp nhẹ ánh mắt buồn: - Mầu gì đẹp thì mua, mầu gì tươi thì mặc. Mùa đông buồn phải mặc áo mầu cho rực rỡ lên, cho nổi bật lên chứ. Thảo ơi! Tao sợ mùa đông quá. Ước gì được ngủ vùi một giấc dài ba tháng. Khi tỉnh dậy, mình thấy mùa Xuân rực rỡ rồi Thảo nhỉ. Thảo chống tay lên cằm nhìn ra vườn. Những chiếc lá thôi không còn rụng nữa. Chỉ còn lại những nhánh cây khô ủ rũ buồn phiền. Thảo nghe buồn muốn bật khóc. Trâm nói đúng. Mùa đông buồn quá, buồn se thắt cả người. Thảo cũng sợ mùa đông như Trâm. Thảo cũng thèm đựơc ngủ một giấc dài ba tháng như Trâm để thức dậy thấy mùa Xuân rực rỡ nắng hồng. Thấy má mình tươi tốt như cây cối nở hoa. Để vun đắp thêm cho tình yêu đậm đà. Thảo đang có tình yêu, của Ngữ. Nhớ hôm nào đến trường bạn bè đã kêu ầm lên: - Thảo thay đổi nhiều quá, hết hè rồi đứa nào cũng vui, chỉ mình Thảo có vẻ xa lạ thế nào. Và vẫn như năm xưa. Buổi chiều Ngữ tiếp tục đến trường đón Thảo. Bạn bè tiếp tục trêu đùa nàng. Không ai nhắc đến Đàm. Chàng tan biến trong lòng mọi người rồi, có lẽ. Thảo nghe bâng khuâng buồn, bâng khuâng nhớ. Một thoáng nào đó lòng đã mềm đi. Và, Thảo muốn được khóc, khóc hoài khóc hủy như ngoài trời đang mưa. Như mùa đông đang hăm he đến. Thảo không nghĩ đến Ngữ mặc dù Thảo yêu chàng và chấp nhận nếp sống phẳng lặng bình yên bên chàng. Ngữ nói: - Còn hai năm nữa anh ra trường, chúng mình sẽ lấy nhau, Thảo nhé. Thảo gật đầu: - Anh muốn thế nào cũng được. - Em có điều gì không vừa ý hay phiền trách anh không? - Không, anh hoàn toàn. Ngữ mỉm cười. Chàng học Y khoa. Chị Trâm vẫn trêu Ngữ: - Học Y chán thấy mồ. Ngữ nói: - Ra trường dễ kiếm tiền nuôi vợ bà ạ. Trâm bĩu môi: - Trâm khoái con trai đi lính hơn. Ở nhà học hoài yếu cả người. Ngữ không cải Trâm. Tính chàng thế. Và Thảo nghĩ rằng nàng sẽ được hạnh phúc bên chàng. Thảo tìm lại sự bình thản cho tâm hồn khi bóng Ngữ hiện ra ở cổng. Chàng đến với nụ cười thật dễ thương. Thảo trốn sau lưng Hà khi Ngữ đi tới. Hà cười khúc khích đẩy Thảo ra: - Hắn thấy mi rồi, đừng có điệu nữa. Thảo cấu Hà, mắng nhỏ: - Mi dốt quá. Ta đang rình xem anh chàng có tán gái không đấy. Hà chỉ tay lên trán Thảo: - Đeo như sam mà tán nổi ai? Hắn mết mi quá trời Thảo à? Chừng nào đám cưới đây? Thảo đi song đôi bên cạnh Hà, cười: - Chừng nào Ngữ ra trường đã. - Hắn chăm học lắm, mi liệu có theo kịp hắn không? - Cố gắng, hy vọng sẽ kịp. Hà nheo mắt: - Ta sợ lấy nhau rồi hắn giam mi trong nhà chứ sức mấy mà cho mi đi học. Cái mặt anh chàng Ngữ coi vậy mà ghen ghê đấy. Thảo cười cười. Chị Trâm cũng có lần nói với Thảo: - Con gái học chi cho nhiều. Kiếm xong cái Tú tài hay một hai chứng chỉ Văn khoa chơi cho vui vậy thôi. Còn thì giờ ở nhà lo cho chồng cho con với chứ. Mẹ cũng bảo: - Đàn bà mà học ngang sức chồng hay lên mặt lắm. Chẳng chịu thua chồng một điều gì cả nên thường gây gổ nhau. Thôi, chừng nào Thảo lấy chồng mẹ cho Thảo nghỉ học. Chị Trâm nheo mắt kêu ầm lên: - Trời ơi, con nhỏ Thảo này mẹ không cho nó nghỉ nó cũng nghỉ ấy chứ mẹ. Thảo thì nghĩ, dù có lấy nhau rồi mà Ngữ vẫn để cho Thảo tiếp tục đến trường, Thảo vẫn không bao giờ lên mặt với Ngữ. Vợ chồng lấy nhau phải có tình yêu và ăn ở với nhau phải có sự tương kính. Thảo đã yêu Ngữ và bằng lòng lấy Ngữ nên nàng chỉ muốn chàng phải hoàn toàn, chàng phải chín chắn và người lớn, hạnh phúc mới lâu bền được. Ngữ đã đi đến chỗ Thảo và Hà đứng. Hà cấu vai Thảo, nói: - Về đi nhé. Trời sắp mưa rồi mi đi chơi ướt hết cho xem. Và không chào Ngữ, Hà vượt lên trước để đuổi theo mấy cô bạn khác. Ngữ hỏi: - Hà trêu gì tụi mình thế? Thảo cười: - Hà nói em về đi, đi chơi bị mưa ướt hết. Ngữ ôm họ Thảo mấy cuốn sách. Chàng hỏi Thảo: - Em khôgn đem theo áo mưa à? - Không. - Trời bắt đầu sang đông, mưa lạnh đấy. Thảo nhìn Ngữ, nhún nhẩy: - Mưa thì núp. Em thích nhìn những hạt mưa đầu mùa. Thú ghê chứ anh. Ngữ nhăn mặt: - Em lãng mạn quá. Thảo so vai: - Lãng mạn một tí cho đời đẹp anh ạ. Ngữ cười nhẹ: - Nhưng lỡ đau ốm thì khổ lắm. Hết đi dạo phố. Hết đi xi-nệ Hết đi lang thang đây đó. Hết ra vườn ngắm lá vàng rơi. Và, hết tất cả. Thảo dẫy lên, nàng nói: - Thôi đi, anh làm em phát khóc. - Sao mà khóc? - Tả kỹ quá nghe buồn thấy mồ. Ngữ nhún vai: - Vậy đó, bắt đầu từ mai em phải nhớ mang áo mưa theo. Nếu không... Thảo hất mặt: - Nếu không thì sao? - Thì anh bỏ em đứng trốn mưa một mình. Thảo sụ mặt. Nàng leo lên ngồi sau xe Ngữ không nói. Ngữ chở Thảo qua cầu Trường Tiền. Thảo hỏi: - Đi đâu vậy Ngữ? Ngữ nói: - Đi chơi. - Trời sắp mưa rồi. - Sớm nhất cũng phải tối mới mưa. Mình đi loanh quanh một vòng phố rồi về cho thoải mái. Thảo so vai vì lạnh. Xe Ngữ phóng vùn vụt qua cầu. Áo Thảo bay phần phật, môi nàng tái vì gió. Một tay giữ tóc, một tay giữ vạt áo, Thảo rên lên: - Gió nhiều quá. Em sợ bão ghê Ngữ à. Ngữ nói: - Anh đang chờ bão đến. Phải thay đổi không khí. Thảo mỉm cười: - Bây giờ thì tới phiên anh mơ mộng nhé. Anh chán ở đây rồi phải không? Ngữ lắc đầu: - Ở đây có em làm sao mà chán nổi. Thảo im lặng, nàng nhìn xuống dốc cầu. Một nhánh cây khô vừa gẫy đổ, Thảo nói với Ngữ: - Có bão là có lụt. Mình lại sắp sửa được đi lội nước rồi Ngữ nhỉ? Ngữ cười cười: - Nhớ mùa mưa năm ngoái Thảo còn bé tí ti, suốt ngày tung tăng đi lội nước. Bây giờ lớn ghê rồi. Thảo chớp mắt. Năm ngoái Thảo còn bé tí ti thật. Bây giờ lớn quá là lớn. Thảo nghe tiêng tiếc khoảng thời gian đã đi quạ Nàng dấu tiếng thở dài khi giọng Ngữ đầm ấm: - Anh mới nhận thư anh Đàm đấy Thảo. Anh Đàm hỏi thăm Thảo, Anh Thư và thành phố Huế của chúng mình. Anh Đàm sắp sửa đi Nha Trang Thảo ạ. Lòng Thảo trùng xuống. Có nỗi nhớ nào chợt đến với Thảo, mắt nàng ướt đi. Thảo nói nhỏ, thật nhỏ: - Anh Đàm đi hoài Ngữ nhỉ? - Công việc của anh ấy mà. - Anh ấy chẳng bao giờ dừng chân cả. Ngữ cười vô tư: - Anh Đàm phải lấy vợ mới có người giữ chân được. Thảo im lặng. Nàng đã thôi không muốn nghĩ đến Đàm của một mùa hè nổi sóng đã qua nữa. Ngữ còn nhắc nhở làm gì hở Ngữ. Ngữ vẫn vô tư nói về Đàm: - Anh Đàm hứa bao giờ chúng mình lấy nhau sẽ ra dự đám cưới. Thảo cười lặng lẽ. Nàng không mong cái ngày ấy. Và, nàng muốn Đàm hãy mất tích trong lòng nàng, trong tận cùng nỗi lòng sâu kín của nàng. Ngữ thấy Thảo im lặng, chàng thôi nhắc đến Đàm. Thảo bảo: - Thôi về anh. Cơn mưa đang kéo đến. Ngữ quay xe trở về. Cơn giông đang làm đen nghịt bầu trời, mưa hẳn là to lắm. Thảo giữ chặt yên cho Ngữ phóng xe như bay về nhà. Thảo nhẹ nhõm khi cả hai đã về đến cổng. Ngữ chợt hỏi Thảo: - Chị Trâm hồi này thế nào Thảo? Thảo ngạc nhiên trả lời: - Chị vẫn vậy. Đàn, ca và học hành. - Thảo biết ngày hôm nay ngày gì không? - Ngày... thứ bẩy. Ngữ cười: - Người ta biết thừa rồi. Này Thảo hôm nay là đám cưới của anh Vĩnh Tuấn. Thảo kêu khẽ: - Lấy cái cô bên Gia Hội hả? - Ừ. Thảo ngẩn ngơ: - Hôm nay đám cưới anh Tuấn thật sao? Ngữ nhún vai: - Cả thành phố này đều biết, chỉ trừ chị em Thảo. Thảo lặng lẽ mở rộng cánh cổng cho Ngữ mang xe vào. Nàng hỏi Ngữ: - Ở lại ăn cơm với em không? Ngữ gật đầu: - Trời mưa anh đâu có về kịp. Thảo nhìn ra ngoài trời. Cơn mưa đổ sập xuống, gió lung lay bức màn treo cửa thật mạnh. Thảo để Ngữ ngồi trong phòng khách, nàng lên phòng thay quần áo. Thảo nhìn thấy Trâm đang đứng dựa cửa sổ, mắt nhìn ra ngoài sân mưa. Nghe tiếng động Trâm quay lại: - Thảo về đấy à? - Ừ. - Có bị mưa không? - Chút xíu nữa, có Ngữ chở về. Trâm vẫn đứng yên chỗ cũ, nàng chỉ lên bàn Thảo: - Có thư của Thảo, chị để trên bàn ấy. Thảo bước nhanh lại, nàng nhìn bức thư mang dấu bưu điện Sài Gòn, tim Thảo bỗng thắt lại. Nàng xé thư ra đọc. Thảo thân mến, Chắc Thảo ngạc nhiên lắm khi nhận thư anh, Thảo nhỉ. Cô Bắc kỳ nho nhỏ của anh đã đi học rồi phải không! Mới đó mà đã xa Huế được 5 tháng. Vẫn nhớ Thảo và thành phố êm đềm với bao nhiêu con đường kỷ niệm. Thật đẹp Thảo nhỉ. Đẹp như mái tóc xõa ngang lưng của Thảo vậy. Ngữ vẫn viết thư cho anh, Ngữ kể về Thảo và thành phố. Về dự định tương lai cho hai người. Bao giờ thì gửi thiệp mừng cho anh đây hở cô bạn bé bỏng của anh. Một ngày nào đó khi Thảo và Ngữ thành hôn rồi, anh hy vọng Ngữ sẽ đưa Thảo đi chơi xa, Thảo còn có ý định vào Sài Gòn nữa không? Viết thư cho anh biết anh sẽ dành ưu tiên cho hai đứa, sẵn sàng "trả nợ" những ngày ở Huế của anh. Sẽ đưa Thảo với Ngữ đi tung trời luôn. Cho Thảo thấy Sài Gòn đi hoài không hết phố. Anh sẽ đưa cô cậu đi Vũng Tàu, đi nghe nhạc và đi... lung tung, vung vít. Đừng giận anh nhé. Anh lại dụ Thảo ghét Huế rồi. Anh biết Thảo đã có hạnh phúc. Hãy cố gìn giữ hạnh phúc ấy Thảo ạ. Ngữ sẽ là một người chồng tốt của Thảo. Anh tin thế. Này, cô bạn bé nhỏ của anh. Huế đã bắt đầu vào mùa mưa rồi nhỉ. Lạnh lắm phải không Thảo? Sài Gòn thì mưa nắng vẫn hai mùa. Chẳng có dịp nào để thưởng thức cái lạnh buốt thịt buốt da như nơi Thảo ở. Anh thèm ở lại Huế ghê đi. Thôi, để chừng nào đám cưới Thảo anh sẽ về. Cho anh gửi lời thăm Mẹ và chị Trâm nghe Thảo. Chúc Thảo những ngày nồng hạnh phúc. Đàm. Thảo gấp bức thư để nhẹ lên bàn, nàng ra đứng cạnh Trâm. Mắt Trâm ướt như cơn mưa ngoài trời. Thảo thấy lòng se lại. Nàng đã quên Đàm. Thật rồi! Nàng đã quên Đàm. Thảo nói với Trâm thật nhẹ: - Hôm nay đám cưới anh Tuấn. Trâm gật đầu: - Tao vừa biết tin. Thảo cắn nhẹ đôi môi, nàng nhìn ra ngoài trời, mưa đều như bức màn mỏng phủ lên vườn cây. Nàng nhìn thấy mắt Trâm buồn câm nín. Thảo nghiêng đầu, mái tóc xoã ngang lưng đổ dài ra thành cửa sổ, lặng lẽ và buồn rầu như ngày đông xứ Huế. Thảo đặt nhẹ lên mái tóc ướt vuốt vẹ Thoáng chốc, Thảo nghe cay cay hai mí mắt... Hết