Chúng tôi đến nhà ông cha xứ. Ông ở cạnh giáo đường, trong một ngôi nhà to lớn mà người ta gọi là nhà cha xứ. Chúng tôi kéo dây chuông. Một bà già mở cửa: — Các cậu muốn gì? — Chúng tôi muốn gặp cha xứ. — Tại sao? — Vì có người sắp chết. Bà già đưa chúng tôi vào tiền sảnh. Bà gõ lên một cánh cửa: — Ông cha xứ ơi — bà kêu lên — có người cần lễ xức dầu cuối cùng. Một giọng người đáp lại từ phía sau cánh cửa: — Tôi ra đây. Bảo họ đợi. Chúng tôi đợi vài phút. Một người đàn ông cao và gầy, với một bộ mặt nghiêm trọng, bước ra khỏi phòng. Bên ngoài bộ y phục sẫm màu, ông khoác một thứ áo choàng màu trắng đính kim tuyến. Ông hỏi chúng tôi: — Ở đâu? Ai sai các con đến đây? — Sứt Môi và mẹ của chị ấy. Ông nói: — Cha hỏi các con tên thật của họ là gì. — Chúng con không biết tên thật của họ. Người mẹ thì mù và điếc. Bà ấy sống trong cái nhà ở cuối phố. Họ đang chết vì đói và lạnh. Ông cha xứ nói: — Mặc dù cha tuyệt đối không biết gì về những người này, cha vẫn sẵn sàng làm lễ xức dầu cuối cùng cho họ. Ta hãy cùng đi. Các con dẫn đường cho cha. Chúng tôi nói: — Họ chưa cần phép rửa tội. Họ cần một ít tiền. Chúng con đã mang củi cho họ, với vài củ khoai, một ít đậu khô, nhưng chúng con không thể làm gì hơn nữa. Sứt Môi đã bảo chúng con đến đây. Cha vẫn thỉnh thoảng cho chị ấy một ít tiền. Ông cha xứ nói: — Có lẽ thế. Cha bố thí tiền cho rất nhiều người nghèo. Cha không thể nhớ hết tất cả họ. Đây này! Ông lục lọi trong hai cái túi quần phía dưới tấm áo choàng và đưa cho chúng tôi vài đồng xu. Chúng tôi cầm lấy và nói: — Thế này thì còn ít. Quá ít. Ngay cả chưa đủ để mua một ổ bánh mì. Ông nói: — Rất tiếc. Có quá nhiều người nghèo. Và những con chiên ngoan đạo thì hầu như đã ngưng cống hiến. Mọi người đều gặp khó khăn vào lúc này. Các con hãy đi đi. Cầu Chúa ban phước lành cho các con! Chúng tôi nói: — Hôm nay chúng con tạm chấp thuận món tiền này, nhưng ngày mai chúng con sẽ phải trở lại. — Sao? Muốn nói cái gì? Ngày mai? Cha sẽ không để cho các con bước vào đây. Hãy ra khỏi nơi đây lập tức. — Ngày mai, chúng con sẽ rung chuông cho đến khi nào cha để cho chúng con bước vào. Chúng con sẽ gõ vào cửa sổ, chúng con sẽ đạp vào cửa lớn và sẽ kể cho mọi người nghe cha đã làm những gì với Sứt Môi. — Cha chưa bao giờ làm cái gì với con Sứt Môi cả. Thậm chí cha không biết nó là ai. Nó đã kể cho các con những chuyện nó bịa đặt. Những câu chuyện của một đứa nhỏ bị bệnh tâm thần thì không đáng quan tâm. Sẽ chẳng có ai tin lời các con. Tất cả những điều con bé đó nói đều là láo! Chúng tôi nói: — Thật hay láo thì cũng chẳng thành vấn đề. Điểm chính là nó gây ra tai tiếng. Mà người ta lại yêu thích những chuyện tai tiếng. Ông cha xứ ngồi phệch xuống ghế và lau mặt bằng một chiếc khăn mùi-soa. — Hết sức quái đản. Chúng con có biết cái việc mà chúng con đang làm thì có nghĩa là gì không hả? — Biết, thưa cha. Tống tiền. — Ở tuổi của các con... Thật là ghê tởm. — Vâng, thật ghê tởm rằng chúng con buộc lòng phải làm việc này. Nhưng Sứt Môi và mẹ của chị ấy tuyệt đối cần tiền. Ông cha xứ đứng dậy, cởi áo choàng ra, và nói: — Đây là một sự thử thách do Chúa ban xuống cho ta. Các con cần bao nhiêu tiền? Cha cũng chẳng giàu có gì. — Mười lần nhiều hơn số tiền cha đã đưa cho chúng con. Mỗi tuần một lần. Chúng con không đòi hỏi nơi cha điều gì không thực hiện được. Ông lấy tiền trong túi ra và đưa cho chúng tôi: — Hãy đến đây vào mỗi thứ Bảy. Nhưng đừng bao giờ tưởng tượng rằng cha làm điều này vì cha chịu thua cái trò tống tiền của các con. Cha làm điều này vì lòng từ thiện. Chúng tôi nói: — Thật đúng như những gì chúng con mong đợi nơi cha, thưa cha xứ.