Dịch giả: Hoàng Ngọc Tuấn
CHƯƠNG 47
Cuộc ban phúc lành

Chúng tôi phải trở lại nhà cha xứ để trả những cuốn sách chúng tôi đã mượn.
Lần này cũng có một bà già ra mở cửa. Bà cho chúng tôi vào, bà nói:
— Cha xứ đang mong các cậu.
Cha xứ nói:
— Ngồi xuống.
Chúng tôi đặt những cuốn sách lên bàn làm việc của ông. Chúng tôi ngồi xuống.
Cha xứ nhìn chúng tôi một lát, rồi ông nói:
— Cha vẫn mong các con đến. Từ lâu các con không đến.
Chúng tôi nói:
— Chúng con cần đọc cho xong những cuốn sách. Và chúng con rất bận bịu.
— Thế còn việc tắm thì sao?
— Bây giờ chúng con đã có mọi thứ cần thiết để tự tắm rửa. Chúng con đã mua một chậu tắm, xà-phòng, kéo, và bàn chải răng.
— Mua bằng gì? Các con lấy tiền ở đâu ra?
— Mua bằng tiền chúng con chơi nhạc ở các quán nước.
— Các quán nước ấy là những nơi sa đoạ. Đặc biệt đối với tuổi của các con.
Chúng tôi không trả lời. Ông nói:
— Các con cũng chẳng đến để lấy tiền cho bà mù. Bây giờ, món tiền ấy đã khá nhiều. Các con hãy lấy đi.
Ông giao cho chúng tôi món tiền. Chúng tôi nói:
— Cha hãy giữ lấy. Cha đã cho đủ rồi. Chúng con chỉ lấy tiền khi nào tuyệt đối cần thiết. Bây giờ chúng con đã kiếm đủ tiền để giúp cho chị Sứt Môi. Chúng con cũng đã dạy chị ấy làm việc. Chúng con đã giúp chị ấy xới mảnh vườn của chị ấy và trồng khoai, đậu, bí và cà chua. Chúng con đã cho chị ấy vài con gà tơ và vài con thỏ để nuôi. Chị ấy trông nom mảnh vườn và gia súc của chị ấy. Chị ấy không đi xin ăn nữa. Chị ấy cũng không cần tiền của cha nữa.
Cha xứ nói:
— Thế thì, các con hãy lấy món tiền này để chi dùng. Nhờ đó các con sẽ không cần phải làm việc ở những quán nước nữa.
— Chúng con thích làm việc ở những quán nước.
Ông nói:
— Cha nghe các con bị đánh đập, hành hạ.
Chúng tôi hỏi:
— Chuyện gì đã xảy ra cho cô đầy tớ của cha?
— Cô ấy đi ra tiền tuyến để săn sóc cho người bị thương. Cô ấy đã chết rồi.
Chúng tôi không nói gì. Ông hỏi:
— Các con có muốn giãi bày với cha không? Cha đã tuyên thệ giữ bí mật lời xưng tội. Các con không có gì phải sợ. Hãy thú nhận đi.
Chúng tôi nói:
— Chúng con chẳng có gì để thú nhận.
— Các con sai lầm rồi. Một tội ác như vậy thật khó mà mang trong lòng. Sự thú nhận sẽ làm các con khuây khoả hơn. Đức Chúa Trời tha tội cho tất cả những ai thành tâm sám hối về tội lỗi của họ.
Chúng tôi nói:
— Chúng con chẳng ăn năn về điều gì cả. Chúng con chẳng có gì để sám hối.
Sau một hồi lâu im lặng, ông nói:
— Cha đã thấy tất cả qua khung cửa sổ. Miếng bánh mì ấy... Nhưng phục thù là công việc của Đức Chúa Trời. Các con không có quyền thay Ngài làm công việc của Ngài.
Chúng tôi không nói gì cả. Ông hỏi:
— Cha ban phúc lành cho các con được chứ?
— Nếu Cha muốn.
Ông đặt hai tay lên đầu chúng tôi:
— Lạy Đức Chúa Trời Toàn Năng, hãy ban phúc cho con cái của Ngài. Dù chúng phạm tội gì đi nữa, hãy tha thứ cho chúng. Những con chiên đáng thương đã đi lạc đường trong một thế giới khủng khiếp, chính bản thân chúng là những nạn nhân của thời đại quái đản của chúng con, chúng không biết điều chúng làm. Con xin Ngài hãy cứu rỗi linh hồn của con cái của Ngài, thanh tẩy chúng trong thiện tâm vô hạn và lòng từ ái của Ngài. Amen."
Rồi ông lại nói với chúng tôi thêm một lần nữa:
— Thỉnh thoảng hãy đến đây gặp cha nhé, ngay cả nếu các con không cần bất cứ điều gì cả.