Bách Lý Hoàng cười như chưa bao giờ được cười. Và y cứ đưa tay chỉ mãi vào Điền Hồ, lúc này đang được đặt nằm trên một mặt ghềnh cheo leo, chỉ cần một lực đạo dù thật nhẹ tác động vào cũng đủ làm Điền Hồ mất thăng bằng, rơi ngay vào Vô Đề Thủy. Y vừa cười vừa bảo: - Ngươi đang oán hận vì ta đã lừa ngươi? Ha.. ha. vậy việc ta hạ lệnh hủy hoại di cốt của người chỉ suýt nữa đã làm mẩu thân ta thất sủng, theo ngươi là chuyện chẳng nên làm? Ha... ha... hay ngươi hận vì đã bị ta lừa? Ha... ha... cho ngươi hay, kẻ nào bị ta chọn làm đối tượng để đối phó, kẻ đó thật vô phúc. Ha.. ha..và kẻ đó chính là ngươi lúc này. Ha... ha.. thôi nha, ngươi có muốn báo thù rửa hận thì cứ chờ đến kiếp sau. Ha... ha... đi nào!. Vù... Y hất kình và luồng lực đạo đã cuốn bổng Điền Hồ lên, sau đó ném thẳng vào một khoảng không vô tận. Điền Hồ ngay lúc này không hiểu sao lại hoàn toàn không lo cho bản thân.Trái lại, dù đang bị khoảng không vô tận nuốt chửng, hắn vẫn cố kêu: Và gió ù ù thổi qua tai, lúc Điền Hồ sắp rơi vào một mặt nước cuồng nộ chảy. Tuy vậy Điền Hồ vẫn nghe tràng cười đắc ý của Bách Lý Hoàng xuyên thẳng vào màng nhỉ: - Ngươi chớ lo cho nàng. Vì không bao lâu nữa, nàng sẻ là thê tử của Bách Lý Hoàng ta. Ha...ha... Ùm! Mặt nước chợt vỡ ra, đón nhận thân hình nặng nề của Điền Hồ vừa gieo xuống. Sau đó, sau một lúc mặc tình quăng quật, làn nước giá lạnh liên nhấn chìm hoàn toàn Điền Hồ và làm hắn mất đạng vào một nơi được gọi là Thủy Vô Đề. - Điền thiếu hiệp! Nếu đã tỉnh xin hãy nghe tiểu nhân căn dặn. Điền thiếu hiệp! Xin cứ nằm yên, đừng gây kinh động. Điền thiếu hiệp cứ nghe tiểu nhân căn dặn không? Những loạt thanh âm thì thào cứ xoáy mãi vào tai và sau cùng chuỗi thanh âm đó cũng xuyên sâu vào tiềm thức, làm cho nhận thức quay trở lại với Điền Hồ. Hắn vừa cựa mình ú ớ thì bị một bàn tay bịt ngang miệng, và chuỗi thanh âm thì thào lúc nãy lại vang lên: - Xin đừng gây kinh động, Điền thiếu hiệp nghe rõ lời tiểu nhân dặn chứ? Điền Hồ lay động đầu và ngơ ngác nhìn quanh: Hiểu ý, giọng thì thào kia lại vang lên: - Tiểu nhân là Nam Lý, ắt thiếu hiệp còn nhớ? Chính tiểu nhân đã cứu thiếu hiệp. Và nơi chúng ta đang náu thân đây chính là phần khuyết vào cửa vách đá ngay bên cạnh thác ghềnh. Thiếu hiệp chưa mất mạng ở Vô Đề Thủy, cũng như tiểu nhân vẫn chưa mất mạng. Có những lượt ánh sáng nhờ nhờ đưa đến, đủ cho Điền Hồ phát hiện, bản thân quả nhiên đang nằm thu lu trong lòng một thạch động âm u và nhơ nhớp. Chỉ cách Điền Hồ chưa đầy trượng là một màn nước trắng xóa vẩn cứ ào ào tuôn đổ, tạo thành những tiếng ầm ầm khuấy đảo không gian. Còn ngồi bên cạnh Điền Hồ thật không sai, đúng là gã đồng tử có tên là Nam Lý với đầu để chỏm và kèm theo diện mạo cửa một đứa trẻ tuổi chỉ chừng mười hai. Nhìn theo ánh mắt của Điền Hồ, như biết Điền Hồ sắp hỏi gì, Nam Lý lên tiếng: - Thiếu hiệp muốn biết chuyện gì đã xảy ra cho thiếu hiệp và tiểu nhân, hay hoang mang không hiểu vì sao tiểu nhân dặn thiếu hiệp không được gây kinh động? Hắn thì thào: - Cả hai. Nhất là vì sao tiểu huynh đệ lại cứu ta. Nam Lý đáp lời: - Trước hết hãy nói về địa thế chốn này. Đây là nơi có quá nhiều đường đi lối lại, chẳng biết sẽ dẫn thông đến đâu. Do vậy, tiểu nhân vẫn sợ, nếu chúng ta không khéo giữ gìn, nhỡ mọi tiếng động do chúng ta gây ra vô tình vang đến tai bọn họ, ắt chúng ta sẻ không còn được yên thân như thế này. Điền Hồ đành gật đầu cho gã vui, mặc dù chúng muốn gật chút nào: - Tiểu huynh đệ cẩn trọng như thế cũng tốt. Vậy chuyện gì đã xảy ra? Nam Lý kể: - Có thể thiếu hiệp cho rằng lời của tiểu nhân không đáng tin. Nhưng thật ra, theo tiểu nhân biết và qua những gì đã nghe kể thì hầu như không có nhân vật nào vừa mới sinh ra đã có bản chất độc ác như công tử của tiểu nhân. Hóa ra thiếu hiệp đã nghĩ vì lời cầu xin của thiếu hiệp, tiểu nhân sau đó được công tử tha thứ thật sao? Không bao giờ có chuyện tha thứ đối với công tử tiểu nhân. Bằng chứng là lúc này đây tiểu nhân và thiếu hiệp đều có chung một số phận. Điền Hồ gật gù: - Tiểu huynh đệ muốn nói bản thân tiểu huynh đệ đã bị ném xuống Thủy Vô Đề? Nam Lý lắc đầu và sức mặt có vẻ ngường ngượng thế nào ấy: - Tiếng là bị ném nhưng do giữa bọn tiểu nhân với nhau, cùng được công tử cưu mang và cùng lớn lên, nên cũng có phần nào nảy sinh nào cảm. Vậy là thay vì bọn Đông Lý ném, tiểu nhân được hưởng đặc ân là tự mình leo xuống. Điền Hố hoài nghi: - Tự leo xuống được ư? Không được cũng phải được. Vì đối với bọn Đông Lý, để tiểu nhân tự sinh tự diệt đã là mạo hiểm lắm rồi. Vì nếu để tin này lộ ra và đến tai công tử, bọn Đông Lý chắc chắn không thể thoát chết. Còn phần tiểu nhân, nói thật cho thiếu hiệp nghe, Thủy Vô Đề chưa hề buông tha một ai, đó là tính từ ngày tiểu nhân có chút hiểu biết cho đến tận lúc này, nên dù gieo mình xuống hay tự leo xuống, tiểu nhân kể như đã cầm chắc cái chết. Chỉ có điều, tiểu nhân quyết phải sống để ít nào cũng hoàn thành tâm nguyện cuối cùng, cũng là tâm nguyện duy nhất cửa tiểu nhân kể từ khi khôn lớn cho đến nay. Điền Hồ hỏi cho có hỏi: - Là tâm nguyện gì? Nam Lý trố mắt: - Thiếu hiệp không tự đoán ra sao? Thảo nào khi bình phẩm về thiếu hiệp, công tử của tiểu nhân đã đắc ý khi nói với Thạch cô nương, rằng thiếu hiệp là người...là người.... Điền Hồ chợt lạnh giọng, lúc thấy Nam Lý tỏ vẻ ngập ngừng: - Bách Lý Hoàng bình phẩm về ta như thế nào? Nam Lý rụt rè: - Tiểu nhân nói ra, thiếu hiệp không giận chứ? - Nói đi! Nam Lý lại để lộ nét mặt ngương ngượng: - Công tử bảo thiếu hiệp là người ngu xuẩn. Điền Hồ giật mình: - Ta ngu xuẩn? Y bình phẩm ta như thế thật sao? Vì nguyên do gì? - Công tử bảo, nếu không do thiếu hiệp tự tiết lộ thì suốt đời suốt kiếp này công tử dù có nằm mơ cũng không sao ngờ cách phá giải công phu Nghịch Thiên Hồi Chuyển lại dễ dàng đến vậy. Chỉ cần cho thiếu hiệp dùng một liều linh dược nhỏ thế là xong, quá đủ để nhổ bỏ một cây gai trước mắt. Điền Hồ cau mặt: - Ta hiểu rồi. Nhưng bảo ta ngu xuẩn là y cao ngạo quá sớm. Không sai, đúng là do ta tự tiết lộ, nhưng nào phải ta tiết lộ với y hay bạ ai ta cũng tiết lộ? -Ta đâu lường trước Đoàn Mộc Huyền Đại tỷ lại dễ dàng lọt vào tay y. - Nói tóm lại, tâm nguyện gì lúc nãy tiểu huynh đệ có đề cập? Hay mau nói xem. Nam Lý giận dỗi: - Còn tám nguyện gì nữa nếu không là cứu mạng thiếu hiệp, đáp lại sự quan tâm của thiếu hiệp là người đầu tiên dám trước mặt công tử để lộ điều đó. Điền Hồ hoài nghi: - Cứu ta? Nói như vậy tiểu huynh đệ đã biết trước là thế nào ta cũng bị ném xuống Thủy Vô Đề? Nam Lý lầu bầu: - Nào phải chỉ một mình tiểu nhân biết trước điều này? Tóm lại, bất luận là ai, hễ đã lọt vào tay công tử thì sớm muộn gì cũng bị ném vào Thuỷ Vô Đề. Lần đầu tiên Điền Hồ chịu quan tâm đến những gì Nam Lý tiết lộ: - Y đà định sẵn số phận ta như thế sao? Thái độ của Điền Hồ làm Nam Lý có phần hài lòng: - Ở Thủy Trung Tiên Bồng Nhược Trang đâu phải có nhiều người lưu ngụ? Tất cả chỉ khoảng chín mười người như thiếu hiệp đã thấy. Cho nên, mọi diễn biến dù nhỏ ở nơi này đều không giấu được ai. Và trước khi thiếu hiệp được đưa đến đây, ai ai cũng biết kết cục của thiếu hiệp là thế nào. Nói đến đây, Nam Lý mỉm cười mãn nguyện: - Nhưng vì không biết kết cục đó sẽ đến với thiếu hiệp vào lúc nào nên ba ngày qua tiểu nhân cứ phải mạo hiểm men theo bờ đá để dõi nhìn ra ngoài. Vậy là cuối cùng, tiểu nhân cũng cứu được thiếu hiệp. Điền Hồ từ từ ngồi dậy: - Đã bảo đây là Thủy Vô Đề, tiểu huynh đệ làm sao cứu được ta? Nam Lý chợt nhún vai, cung cách y như người lớn, dù niên kỷ của gã thì không phải như vậy: - Cứ tận nhân lực thì tri thiên mệnh, đâu việc gì phải lo. Nhưng nói thì nói vậy chứ tiểu nhân vẫn có sự chuẩn bị. Đây, thiếu hiệp nhìn xem. Nhìn theo hướng tay chỉ của Nam Lý, Điền Hồ vỡ lẽ khi phát hiện một cuộn dây gai nằm thu lu ở một xó: - Tiểu huynh đệ đã dùng sợi dây này, buộc quanh ta và kéo ta vào đây? Bọn Đông Lý không phát hiện tiểu huynh đệ đã thủ sẳn sợi dây sao? Nam Lý chúm chím cười: - Là bọn tiểu nhân bấy lâu nay vẫn bảo nhau và chuẩn bị sẵn đấy chứ? Và đương nhiên trước khi thi hành mệnh lệnh của công tử, bọn Đông Lý đã trao cho tiểu nhân sợi dây cứu sinh này, kèm theo đó là một ít vật thực đủ đùng cho năm bảy ngày. Điền Hồ nhăn mặt: - Bảo nhau chuẩn bị sẵn? Tiểu huynh đệ hãy giải thích rỏ xem nào! Nam Lý chợt thở dài: - Được chọn làm tiểu đồng hầu hạ dưới trướng công tử, bắt cứ ai trong bọn tiểu nhân đều biết trước bản thân kể như đang đánh đu với Tử thần. Không sớm thì muộn cũng có lần làm phật ý công tử. Và hậu quả dĩ nhiên là phải như nhau, đều bị mất xác dưới Thủy Vô Đề. Do đó, để chuẩn bị sẵn cho tương lai mịt mù, bọn tiểu nhân đã bảo nhau hễ ai trong bọn tiểu nhân bị công tử xử phạt thì những người còn lại phải cố tìm cách giúp đỡ kẻ vô phúc. Chỉ mong sao bọn Đông Lý đủ thời gian để chuẩn bị thêm sợi dây kế tiếp, trước khi lại có người bị công tử xử phạt. Ngay từ đầu được Nam Lý cứu, tâm trạng của Điền Hồ là tâm trạng của kẻ "kinh cung chi điểu" nên luôn giữ vẻ đa nghi. Nhưng đến lúc này, khi nghe Nam Lý tuần tự thuật lại và giải thích, Điền Hồ mới biết là đã nghi oan cho Nam Lý. Do đó, với thái độ cởi mở hơn Điền Hồ chợt hỏi: - Bảo được chọn làm người hầu hạ dưới trướng công tử là có ý gì? Nam Lý tỏ ra kinh ngạc: - Hóa ra thiếu hiệp chưa biết chút gì về Công tử của tiểu nhân ư? Điền Hồ lắc đầu: - Nếu biết ta còn hỏi làm gì? Nam Lý bảo: - Theo tiểu nhân nghe kể thì công tử do bẩm sinh độc ác nên Cung Chủ Nương Nương mới bố trí cho công tử sống biệt lập ở nơi này, hầu tránh nhữight:10px;'>
- Vậy nếu ta vốn bị hấp lực cuốn đi mạnh như thế, tiểu huynh đê làm cách nào giữ được ta, sau đó còn buộc dây quanh thân thể kẻo ta lên? Nam Lý lại cười hì hì: - Cũng đâu có gì khó. Thiếu hiệp xem đây. Nhìn Nam lý cầm một đầu dày và cột sẵn thành một vòng, Điền Hồ chợt hiểu: - Đúng là dễ thật. Nhưng lúc nãy tiểu huynh đệ bỏ đi đâu? Nam Lý chỉ tay vào những huyệt khẩu âm u vốn có đầy ở vách đá khuất phía sau ghềnh thác: - Tiểu nhân muốn tìm lối thoát thân. Nhưng chỉ phí công vô ích. Điền Hồ phì cười: - Tìm lối thoát thân hay tiểu huynh đệ cốt ý muốn tìm Thủy Phủ? Nam Lý giật nảy người: - Thủy Phủ? Từ đâu thiếu hiệp biết đến địa danh này? Đây là điều bí ẩn chỉ có những ai thân cận với Cung Chủ Nương Nương một thi thoảng được nghe đề cập đến đôi lần. Chỉ trừ phi thiếu hiệp thật sự đã nhìn thấy Thủy Phủ mới biết ở Thủy Phương Cung có tồn tại một nơi như thế. Điền Hồ cau mày: - Tại sao lại xem đó là điều bí ẩn? Phải chăng vì đó là nơi sẽ rất khó khăn nếu có người muốn đi vào? Nam Lý cũng cau mày nghĩ ngợi: - Thiếu hiệp vẫn không chịu nói đã nhìn thấy Thủy Phủ ở đâu ư? Điền Hồ nhún vai và nhại theo cách nói của Nam Lý: - Đâu khó gì mà không chịu nói? Đây, ỡ ngay đây, dưới này. Nam Lý giật mình: - Ở dưới Thuỷ Vô Đề? Điền Hồ gật đầu: - Lúc ta được tiểu huynh đệ kéo lên, đâu như chừng hai ba trượng gì đó, trong lúc tình cờ ta có thoáng nhìn thấy một huyệt khẩu ngầm dưới nước, bên cạnh có hai chữ Thủy Phủ được chạm nổi. Phản ứng của Nam Lý thật lạ kỳ. Ngay khi Điền Hồ dứt lời, gã liền thu ngắn cuộn dây, dùng một đầu cột vào quanh thân, sao cho đoạn dây gã cột cộng với phần dư ra là đủ hai ba trượng như lúc nãy Điền Hồ có đề cập. Sau đó, gã không nói không rằng, cứ lẳng lặng trườn người xuống nước. Thấy vậy, Điền Hồ bảo: - Đừng quá vội vã. Nếu có gì bất ổn cứ giật vào sợi dây vài lượt, ta lập tức kẻo tiểu huynh đệ lên. Nói thì nói nhưng Điền Hồ không biết gả có nghe hay không. Đã vậy, không những gã không ừ không hử cho biết là có nghe, gã còn ném cho Điền Hồ một ánh mắt nhìn sắc lẻm trước khi buông người cùng chìm xuống với sợi dây có chiều dài gần ba mươi trượng. Chờ đợi và là chờ đợi trong lo lắng, lần đầu tiên Điền Hồ mới được nếm trải, cho dù người mà Điền Hồ đang lo chỉ là một gã đồng tử vừa mới bình thủy tương phùng gặp nhau. Và thời gian của sự chờ đợi đúng là một cực hình. Điền Hồ đã đợi tàn một canh, một canh và thêm một canh nữa. Nhưng thủy chung vẫn chưa thấy có dấu hiệu gì từ phía sợi dây đang im lìm nằm trước mặt Điền Hồ. Không thể chờ đợi được nữa, Điền Hồ chạm vào sợi dây và kẻo nhẹ. Sợi dây nhẹ tênh, Nam Lý có lẽ vẫn còn trong Thủy Phủ. Nhưng đã ba canh giờ trôi qua, khoảng thời gian có thể nói là qua thừa để Nam Lý tha hồ do xét và thám sát Thủy Phủ, để lúc này có lẽ phải quay lại từ lâu. Trừ phi Nam Lý chưa hề đi vào Thủy Phủ. Có điều bất ổn rồi. Thu nhanh sợi dây về, sau đó cũng y cách Nam Lý đã thực hiện, Điền Hồ cột sợi dây quanh người và trườn người xuống Thủy Vô Đề. Hấp lực từ đáy nước Thủy Phương Cung hút nhanh Điền Hồ xuống và vượt quá chổ có huyệt khẩu dẫn vào Thủy Phủ. Điền Hồ đã ước lượng sai vị trí có Thủy Phủ. Ắt hẳn đây là nguyên do khiến Nam Lý không thể đi vào Thủy Phủ, trái lại đã chìm mất hút vào Thủy Vô Đề. Không có thì giờ để tự trách thân, Điền Hồ quyết định đi vào Thủy Phủ trước hy vọng Nam Lý không gặp chuyện bất trắc như Điền Hồ vừa nghi ngờ. Nhưng hiện giờ khoảng cách giữa Điền Hồ và huyệt khẩu dẫn vào Thủy Phủ là gần hai trượng chiều cao. Một khoảng cách không có gì để nói nếu như đừng có hấp lực tác động vào Điền Hồ. Nhưng do hấp lực vẫn tồn tại nên Điền Hồ phải vất vả một lúc khá lâu mới có thể tự mình phăng lần theo sợi dây để đến chỗ có huyệt khẩu. Và đúng lúc Điền Hồ kiệt sức, rất cần sự đổi hơi sau thời gian dài bế khí, ngay khi Điền Hồ chui mình vào huyệt khẩu, thì... Vù... Một hợp lực khác chợt cuốn Điền Hồ trôi thẳng vào huyệt khẩu. Kinh tâm động phách vì diễn biến khác lạ này. Điền Hồ thay vì mở sợi dây do ý định đi vào Thủy Phủ đã đạt, thì vẫn giữ nguyên sợi dây quanh người. Điền Hồ có hành động này cùng là điều dễ hiểu. Để nhỡ có điều bất ổn xảy đến thì nếu cần. Điền Hồ vẫn còn sợi dây làm vật cứu tinh. Tuy nhiên Thủy Phủ lại không như Điền Hồ mường tượng. Hấp lực cuốn Điền Hồ trôi bay vào, và thật kỳ quái, hấp lực đó đã đặt Điền Hồ và một chỗ không hề có nước hiện hữu. Chưa kịp mừng vì bỗng có không khí để thở, toàn thân Điền Hồ vụt đau thắt một cái thật mạnh, kế đó như bộ một sức lực kỳ quái giật ngược Điền Hồ về phía sau, cũng mạnh không kém gì lần đau thắt chỉ mới xảy ra cho Điền Hồ chừng một sát na. Hai lực tác động liên tiếp này làm cho Điền Hồ đau đến chết điếng và suýt bị ngất. Đến khi hiểu ra, bản thân bị như thế là do sợi dây giữ lại, Điền Hồ vừa cởi bỏ sợi dây, vừa chép miệng nghĩ thầm: "Đến ta còn chịu không nổi, một đứa bé như Nam Lý đâu dễ gì chịu nổi những đau đớn này?" Thủy Phủ tối om, Điền Hồ vừa tự dò đường bước đi vừa gọi: - Nam lý? Tiểu huynh đệ có ở trong này không? Ta đến để tìm tiểu huynh đệ đây, nếu nghe ta gọi, hãy lên tiếng đi nào. Đường đi như càng lúc càng dốc dần lên cao và đương nhiên cũng quanh co khúc khuỷu như bất kỳ những hang động thiên nhiên nào khác. Đang ước ao có một chút ánh sáng dù là nhợt nhạt để dễ di chuyển và nhất là để tìm gã Nam Lý. Điền Hồ chợt giật mình khi mục quang bỗng bắt gặp một luồng ánh sáng huyền hoặc chiếu đến, lúc bản thân vừa ngoặt qua một khúc quanh. Điền Hồ dừng lại, thận trọng đưa mắt nhìn vào chỗ phát ra luồng sáng và gọi: - Nam Lý! Có phải tiểu huynh đệ đang ở trong đó không? Không có tiếng đáp lời, Điền Hồ bật hoảng thật sự: - Nam Lý! Nếu tiểu huynh đệ có mệnh hệ gì ta sẽ không tha thứ cho ta. Và nếu cần, ta sẽ xới tung Thủy Phủ này lên, kể cả Thủy Vô Đề nữa, quyết tìm tiểu huynh đệ cho bằng được. Nói để tự trấn an và nhất là để tự biểu lộ quyết tâm, nên ngay khi dứt lời, Điền Hồ liền lao nhanh vào cho có luồng sáng. Thủy Phủ không phải là nơi ngẫu nhiên có cách gọi này. Và Điền Hồ dù đang khẩn trương kiếm tìm Nam Lý vẫn để đôi mắt lần lượt thu nhận những khung cảnh xa hoa tráng lệ tợ như một phủ đệ chốn dương gian. Đồng thời, từ trong tiềm thức cũng cho Điền Hồ một nhận định: "Quả là một biệt phủ có một không hai. Có lẽ do biệt phủ nằm lẩn khuất dưới đáy nước nên mới có tên gọi Thủy Phủ. Nhưng liệu Nam Lý có ở đây không?" - Nam Lý! Tiểu huynh đệ đang ở đâu? Và thật bất ngờ, Điền Hồ chợt nghe có tiếng kêu rên. -Ư...Ư... Cả mừng, Điền Hồ hướng về phía vừa phát ra tiếng rên để chạy đến: - Nam Lý? Là tiểu huynh đệ đó sao? Thật ta quá lo sợ cho tiểu huynh đệ. Thủy Phủ là một biệt phủ nên có một vài gian phòng tách biệt. Tiếng kêu rên của Nam Lý được xuất phát từ một gian phòng gần kề thư phòng, nơi Điền Hồ vừa chạy vào. Sắp chạy đến gian phòng đó, Điền Hồ bỗng dừng lại khi nghe rõ tiếng Nam Lý gay gắt: - Đứng lại. Không được vào. Để có sự tách biệt giữa thư phòng và gian phòng kế cận, nơi Nam Lý vừa ở trong đó gắt ra, là một bức rèm châu. Do chỉ là một bức rèm nên dù đã buông phủ nhưng cần cho Điền Hồ lờ mờ nhìn thấy nhận dạng của Nam Lý ở trong đó. Điền Hồ kinh nghi: Giọng của Nam Lý càng thêm gắt gỏng: - Không cần đâu. Và nếu có thể, xin thiếu hiệp chớ làm phiền. Ta... tiểu nhân vốn tự biết lo liệu. Hừ. ừ... Điền Hồ vẫn dợm chân định bước vào: - Tiểu huynh đệ kêu rên như thế ắt rất cần sự tiếp trợ của ta. Chúng ta là người cùng hội cùng thuyền, tiểu huynh đệ hà tất cứ luôn tỏ ra khách sáo. - Đứng lại. Không được vào!... Tiểu nhân đang tọa công dưỡng thương, tốt hơn hết xin thiếu hiệp chớ gây kinh động. Điền Hồ vỡ lẽ dừng lại: - A, ta hiểu rồi. Được, ta sẽ không gây kinh động nữa. Tiểu huynh đệ cứ yên tâm tọa công ta cũng thành tâm mong cho tiểu huynh đệ gặp nhiều may mắn, kịp thời phát tán toàn bộ dược lực của những ba hạt Bạch Liên Vạn Niên tiểu huynh đệ đã lỡ dùng. Dứt lời, Điền Hồ quay lưng lại và lần đầu tiên lượt mắt nhìn khắp thư phòng. Là thư phòng nên có một án thư với bộ văn Phòng Tứ bửu. Cạnh đó là một nghiên mực đã bị ai đó nhấc qua một bên, để lại trên bàn một dấu vết lờ mờ, không hề bám bụi như mọi chỗ khác trên bàn. Đã có một vật, dưới nghiên mực, và vật đó đã có người lấy đi. Điền Hồ gật gù và tin chắc chính Nam Lý đã lấy. Sau án thư, dựng sát vào vách đá của gian thư phòng là một kệ gỗ Những ngăn của kệ gỗ vẫn chứa đựng nhiều cuộn thư quyển và đã có dấu hiệu vừa bị người bới tìm. Cũng là Nam Lý chứ không thế ai khác. Lấy làm lạ, Điền Hồ vừa tung người lên, định chợp lấy viên minh châu đó thì nghe Nam Lý quát: - Đừng chạm vào Ty Thủy Châu. Hãy dừng lại ngay. Hạ thân xuống, Điền Hồ nghi hoặc, cố đưa mắt nhìn xuyên qua bức rèm: - Hóa ra tiểu huynh đệ vẫn chú tâm theo dõi ta? Có tiếng Nam Lý hắng giọng: - Ở Thủy Phủ không hề có báu vật nào khác đáng để thiếu hiệp chú tâm. Ngoai trừ viên Tỵ Thủy Châu là nguyên do khiến Thủy Phủ không bị nước ngập tràn. Tiểu nhân nhờ vào đây trước nên đã có dịp quan sát kỹ. Chỉ mong thiếu hiệp chớ tháo thứ, vô tình chạm vào Tỵ Thủy Châu, làm cho cơ quan phát động, khiến hậu quá khó lường. Điền Hồ phì cười: - Không phải không có báu vật. Mà phải nói báu vật đã bị tiểu huynh đệ nhanh tay chiếm hữu trước mới đúng. Nam Lý chỉ hắng giọng cho có lệ và không có lấy một lời dù là phản bác hay biện minh. Điền Hồ gật gù: - Do tiểu huynh đệ không giải thích ta cùng hiểu. Thủ Phủ này nhất định phải là nơi ám tàng công phu tuyệt học có liên quan đến Thủy Phương Cung. Nhưng tiểu huynh đệ cứ yên tâm. Ta không hề có ý chiếm hữu bất luận vật gì ở đây. Thứ nhất ta không có hứng thú chút nào với võ học Thủy Phương Cung. Thứ hai; ta chỉ mong tiểu huynh đệ sớm đắc thành sở nguyện để sau đó giúp ta ly khai chốn này. Nam Lý lại hắng giọng: - Nếu thiếu hiệp có ý đó, hãy tìm trên ngăn kệ một cuộn quyển thư cổ ghi bên ngoài dòng chữ: "Thủy Phủ Đồ". Tiểu nhân nghĩ trong đó thế nào cùng có những ám thị cho biết lối thoát ra. Sau một lúc lâu giảng giải cho Nam Lý hiểu, Điền Hồ vội giục Nam Lý tọa công, dùng dược lực của hạt Bạch Liên Vạn Niên để dẫn lưu nội kình phát sinh chu lưu khắp các kinh mạch. Và sau đó, Điền Hồ chìm dần vào vô thức.