Dịch giả: Lý Thanh Nhã
Chương 2
NGÔI NHÀ TRÊN HỒ NƯỚC

Khi đèn sáng trở lại, Raoul chạy lên cầu thang, băng qua hành lang vòng ra sau sân khấu. Lúc đến hành lang trước phòng thay đồ của Christine Daaé, một bàn tay vỗ vào vai anh.
"Có chuyện gì vậy, anh bạn trẻ? Anh chạy đi đâu mà hấp tấp thế?".
Raoul quay ngoắt lại, nhìn thấy gương mặt dài của người đàn ông Ba Tư dưới cái nón đen.
"Christine!" Raoul đáp nhanh "Erik đã đem nàng đi. Giúp tôi với, tôi muốn đến nhà của hắn".
"Theo tôi" người đàn ông Ba Tư ra lệnh. Ho chạy nhanh vào phòng thay đồ của Christine, đến bên một cái gương lớn gắn trên tường.
"Chỉ có một cánh cửa ra vào ở đây thôi mà" Raoul nói.
"Chờ tí" người đàn ông Ba Tư vừa đáp vừa đẩy vào tấm gương một lần, hai lần. Một phút sau, tấm gương bắt đầu chuyển động để lộ một lối đi bí mật.
"Nhanh lên! Theo tôi, nhưng nhớ cẩn thận" người đàn ông Ba Tư nói "Hãy đặt tay phải anh lên gần đầu của mình, như thế đúng rồi, giữ luôn như vậy nhé! ".
"Tại sao vậy?" Raoul hỏi.
"Anh có nhớ Joseph Buquét và sợi dây thừng quấn quanh cổ không? Erik là kẻ sư?
dụng dây thừng rất thành thạo trong bóng tối đấy".
Họ đi xuống, xuống sâu dưới nhà hát, qua hàng loạt cánh cửa bí mật ở các tầng lầu, hành lang rồi leo xuống một cầu thang tối. Người Ba Tư lắng nghe cẩn thận trong mớ hỗn độn âm thanh kỳ bí.
"Khi nào ta mới đến được hồ?", Raoul thì thầm.
"Chúng ta sẽ không qua hồ, vì như vậy Erick sẽ phát hiện ra chúng ta. Tôi biết một lối đi bí mật dẫn đến phía sau nhà hắn".
Họ nhanh chóng đi vòng ra sau. Trong bóng đêm, người đàn ông Ba Tư mò mẩm bức tường cẩn thận. " À! Nó đây rồi!" Ông thì thào. Bức tường chuyển động dưới bàn tay ông ấy. Một cánh cửa nhỏ mở ra. Hết sức nhẹ nhàng, họ tiến vào trong và lập tức cánh cửa đóng sầm ngay phía sau họ.
Raoul và người đàn ông Ba Tư lọt thỏm vào căn phòng tối đen như mực. Họ đứng yên, dóng tai nghe ngóng người đàn ông Ba Tư đưa tay lên tường.
" Ồ không!" Ông thì thầm "chúng ta nhầm rồi! Đây là phòng tra tấn của hắn - căn phòng gương! Chúng ta sẽ chết mất, Tử tước de Chagny ơi!".
Thoạt đầu Raoul không hiểu ông ta muốn nói gì nhưng nhanh chóng anh ta đã nhận ra tình huống nguy hiểm mà mình đang mắc phải:
đèn bật sáng khắp phòng, tiếng cười của Erick vang dội.
Lúc này anh mới nhìn thấy căn phòng kỳ lạ này:
trên tường, dưới nền, trên trần tất cả đều lát gương. Trong gương là hình vẽ cây cối, hoa lá, sông ngòi. Những bức vẽ liên tục chuyển động nhảy múa quanh họ và căn phòng nóng dần lên. Không khí nóng bức làm Raoul khát khô cổ. Càng lúc càng nóng, anh càng khát. Trong khi đó những dòng sông trong tranh vẽ liên tục nhảy múa, cười cợt anh. Anh nhắm mắt lại nhưng những dòng sông vẫn tiếp tục nhảy múa. Nước, anh cần nước nhưng những tấm gương vẫn không ngừng cười cợt anh. Chẳng mấy chốc, anh không có tư thế cử động hay nói năng gì được thậm chí anh còn không thể mở được đôi mắt của mình. Một lúc sau thì anh không còn cảm thấy khát nữa nhưng thay vào đó là một cảm giác mệt mỏi; rất mệt mỏi. "Christine ơi! Anh xin lỗi em " anh thầm nhủ "Anh muốn cứu em, nhưng anh không thể.... " Trong lúc đó, Christine đứng nhìn người yêu oằn oại trong phòng tra tấn qua lớp kiếng trên tường, bên cạnh là Erick đang đặt tay lên vai cô.
"Hắn sẽ chết, Christine. Hãy nhìn đi, nào, đừng nhắm mắt như thế. Nhìn hắn xem ".
Christine không còn nói được lời nào. Cô muốn hét lên nhưng không mở miệng được. Một lúc sau cô mới cất tiếng:
"Tai sao ông lại làm thế Erick? Sao ông không giết tôi luôn đi ".
Bởi vì tôi yêu em, Christine. Nhận lời làm vợ tôi đi thì Raoul và lão Ba Tư kia sẽ sống".
Không còn cách nào khác, Christine chậm rãi quay đầu lại nhìn thẳng vào gương mặt xấu xí của Erick, nói:
"Erick, tôi đồng ý làm vợ Ông". Đoạn cô ôm hôn lên đôi môi xấu xí của ông ta - một nụ hôn nhẹ nhàng nhưng nồng nàn. Sau đó, cô rời khỏi vòng tay Erick:
" Tội nghiệp ông, người đàn ông bất hạnh".
Erik sững sốt nhìn Christine thì thầm:
" Em hôn tôi, tôi không đòi hỏi nhưng em đã hôn tôi - hoàn toàn tự nguyện! Ôi! Christine ơi! Đây là một nụ hôn của một người phụ nữ dành cho tôi đầu tiên trong đời. Thậm chí người sinh ra tôi còn chưa bao giờ hôn tôi! Bà ấy luôn quay mặt đi mỗi khi tôi tới gần và từ năm 2 tuổi tôi đã phải mang chiếc mặt nạ trên mặt".
Erik gục xuống dưới chân Christine, hai tay ôm đầu gào lên, em được tự do Christine, tự do! Hay đi và làm lễ cưới với Raoul di. Chúc em hạnh phúc nhưng thỉnh thoảng xin em hãy nhớ đến Erik tội nghiệp này. Nhanh lên! Em hãy đi cùng Raoul và cả tên Bà Tư nữa.
Đi đi!".